Capo Sở Tiêu hôm nay có hẹn ở nhà hàng này, khi đi ngang qua đây lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc thì dừng chân. Hắn nhìn thấy cô gái khiến mình nổi lên hứng thú đang ngồi mói chuyện cùng người đàn ông khác. Nhìn thấy cô trên môi nở bụ cười tươi cùng người đàn ông kia nói chuyện. Capo Sở Tiêu nhếch môi, nhưng đáy mắt lại không hiện lên một chút ý cười nào. Đến khi nhìn thấy cô gái ấy bị người đối diện như vô tình mà lại cố ý động chạm vào tay, Capo Sở Tiêu liền nhíu mày, hắn bước từng bước đi lại bàn ăn của Diệu An.
Lúc này Diệu An đã thật sự nhịn không nổi nữa, nụ cười giả dối treo trên khóe miệng cũng có dấu hiệu muốn hạ xuống. Suốt bữa ăn, Mạc Thành liên tục làm ra mấy hành động khiếm nhã. Còn cố tình muốn chạm vào người cô. Đến lúc Diệu An chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì đằng sau, một giọng nói tà mị vang lên: “Mạc thiếu, đã lâu không gặp.”
Mạc Thành nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn, thấy người vừa gọi mình là Capo Sở Tiêu, ngay lập tức từ trên ghế đứng lên. Sở gia là một gia tộc lớn, có bề dày lịch sử lên đến hàng trăm năm, sánh ngang được với Lâm gia và Tần gia. Nhưng Sở gia lại không năm trong danh sách những gia tộc lớn nhất trong nước vì cơ bản phạm vi hoạt động của nó không ở trong nước, và cũng một phần là vì lĩnh vực nó hoạt động là bên hắc đạo. Như Lâm gia vậy, là một gia tộc lớn, đứng đầu hắc đạo nhưng cũng không có trong danh sách kia. Có điều càng là những gia tộc như vậy, càng không có ai dám đắc tội. Mà vị Capo thiếu gia này, có liên quan tới Tần thiếu, là một trong những người bạn chơi với Tần thiếu từ thuở nhỏ. Người có thể chơi được với Tần thiếu há có thể là người bình thường. Chỉ bằng từng này chuyện, Capo Sở Tiêu đã là nhân vật không thể đắc tội. Mạc Thành là một công tử ăn chơi, nhưng không phải cái gì cũng không biết. Khi thấy người đến là Capo Sở Tiêu, bản mặt cợt nhả dần thu lại.
“Capo thiếu gia, mời ngài ngồi.” Mạc Thành đứng dậy niềm nở lấy lòng nói.
Mà Diệu An khi thấy Mạc Thành gọi người đàn ông dây dưa với cô mấy lần gần đây ở đường đua là Capo thiếu gia, hai mắt trừng lớn. Nhìn về phía Capo Sở Tiêu như không thể tin.
Mà Capo Sở Tiêu lại rất thưởng thức ánh nhìn này của cô. Hắn cười nhẹ, tay như vô tình đặt ở lưng ghế dựa phía sau cô cười nói: “Lại gặp em rồi.”
Diệu An kéo nhẹ khóe môi: “Xin chào…Sở thiếu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ý cười trong mắt Capo Sở Tiêu khi nghe được câu này của Diệu An lại càng đậm khi nghe cách xưng hô này của cô. Lần trước khi hắn gặp cô ở đường đua, nói với cô rằng mình mang họ Sở.
“Capo thiếu gia và Mã tiểu thư có quen biết sao?” Mạc Thành nhìn phản ứng của hai người, hiển nhiên là có quen biết, da đầu hắn giật giật. Sao không ai nói cho hắn biết chuyện này vậy! “Có chút quen biết mà thôi. Hôm nay rất vui vì bữa ăn này, tôi còn có chút việc vậy hẹn Mạc thiếu hôm khác.” Diệu An đứng lên nói một tràng, còn chưa đợi Mạc Thành trả lời cô đã quay người đi mất.
Capo Sở Tiêu nhìn bóng dáng đi như chạy của cô, ánh mắt trầm đi một chút rồi ngồi xuống cái ghế mà cô vừa ngồi, thản nhiên cầm lấy ly rượu vang trên bàn nhấp một ngụm như có như không nói: “Chúng tôi không những có quen biết, mà tôi còn đang theo đuổi cô ấy. Nói như vậy, Mạc thiếu đã hiểu rõ chưa?” Ánh mắt hắn như con ráo phóng thẳng về phía Mạc Thành.
Mạc Thành run rẩy, cười lấy lòng: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Chúc Capo thiếu gia nhanh chóng đón được người đẹp về nhà. Tôi cũng còn chút việc, vậy tôi xị phép đi trước.” Dưới ánh mắt sắc lạnh của Capo Sở Tiêu, Mạc Thành cũng nhanh chóng chạy đi.
Diệu An bên này thì nhanh chóng lên xe. Người đàn ông đó, là Capo Sở Tiêu. Cảnh Vân…chính là địa bàn của hắn ta. Bảo sao ngày đó hắn lại hỏi cô có nhớ hắn không. Là vì từng gặp một lần ngày A Tinh trốn Tần Phong tới đường đua, đua xe với cô. Thật sự hôm đó cô chưa kịp để ý tới Capo Sở Tiêu thì Tần Phong đã xuất hiện, khiến cho cô không có nhiều ấn tượng với người này.