Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệu An đã biến sắc. Ngày trước cô còn từng khıêυ khí©h người này! Lúc tâm trí cô còn đang hỗn loạn, cuộc điện thoại từ thư ký của cô gọi tới. Diệu An bình ổn lại trái tim đang đập nhanh, sau đó nhấc máy.
“Tiểu thư, ngày mở tiệc của ba gia tộc đã được định vào cuối tuần này ạ.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Diệu An nhẹ nói sau đó cúp máy. Nhu Nhi cũng đã bình phục, mở tiệc lần này là chuyện bình thường mà thôi. Vì chuyện vui này, Diệu An tạm thời loại bỏ Capo Sở Tiêu ra khỏi đầu mình.
“An An, em có rảnh không. Tối nay thể đi uống với chị một ly không?” Tin nhắn của Mã Diệu Linh sáng lên trên giao diện của Diệu An.
Cô nhìn vào dòng tin nhắn này, lại không tự chủ được nhớ lại những lời ngày đó Mã Diệu Linh nói.
“An An, thế nào rồi? Có ổn không? Tối nay đi ăn nha!” Đúng lúc này tin nhắn của Diễm Tinh cũng tới đây. Diệu An nhìn một lát sau đó nhắn cho Diệu Linh: “Chị đưa em địa điểm đi.”
Rồi cô lại nhắn một tin cho Diễm Tinh: “Tớ tối nay có hẹn mất rồi, hẹn các cậu hôm khác nhé!” Nhắn xong cô cũng tắt máy, để điện thoại sang ghế lái phụ. Tay cô dần dần nắm chặt lấy tay lái xe, mắt nhắm lại, ngả đầu ra sau. Cô nên làm gì đây! Tối hôm sau, Diễm Tinh theo đúng giờ hẹn tới địa điểm ăn tối cùng Lưu Hạo.
Nhớ đến lúc nãy khi cô nói với Tần Phong rằng mình sẽ không về ăn tối. Mặc dù chỉ cách một cái điện thoại nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của cái người ở bên kia đầu dây, một chút cũng không thể nói là tốt. Nhưng Tần Phong không cản cô, chỉ hỏi cô ăn tối ở đâu thôi. Diễm Tinh căn bản cũng không có ý định giấu hắn, liền đem địa chỉ nói ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu Hạo đến rất sớm, khi Diễm Tinh tới hắn đã có mặt ở đây. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo len màu trắng, khoác bên ngoài áo khoác đen, nhìn vô cùng ấm áp và thu hút. Dù qua hai đời, Diễm Tinh cũng không thể phủ nhận được, người này rất đẹp trai. Có điều…vẫn không thể bằng chồng với các anh cô được nha. Diễm Tinh trong lòng tâm đắc nhưng lọt vào mắt Lưu Hạo lại như cô đang ngẩn người trước hắn. Lưu Hạo trong lòng vô thức tự hào. Chưa có cô gái nào gặp bộ dáng này của hắn mà không động lòng. Ngày trước thấy Diễm Tinh đối với hắn không lạnh không nhạt. Lưu Hạo còn nghĩ rằng mình không có đủ sức quyến rũ đối với cô, nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ là do Diễm Tinh ngượng ngùng nên mới không biểu hiện ra bên ngoài quá nhiều. Nghĩ vậy, nụ cười trên môi Lưu Hạo lại đậm thêm một phần. Hắn niềm nở đứng dậy kéo ghế cho Diễm Tinh: “Em ngồi đi.”
Diễm Tinh bị hành động này của Lưu Hạo làm choáng váng, suýt nữa khiến cô lùi lại hai bước. Diễm Tinh cười cười ngồi vào chỗ: “Em cảm ơn thầy.”
“Thầy không biết em thích ăn gì nên chưa gọi đồ, em gọi đi.” Lưu Hạo vừa nói vừa đưa quyển menu cho Diễm Tinh.
“Vâng.” Diễm Tinh cũng gật đầu, kiềm chế tính tình trong người. Gọi mấy món nhìn khá được sau đó bỏ quyển menu xuống.
“Thật ra chuyện cũng không có gì nhiều. Thầy lại mời em đi ăn như vậy, em có chút ngại.”
“Ngại gì chứ, là thầy đã mang tới phiền phức cho em. Tính tình của Triệu tiểu thư, quả thật còn phải rèn luyện nhiều.” Lưu Hạo lắc đầu cười nhìn cô. Ánh mắt tràn đầy nhu hòa.
“Cũng chính vì như vậy nên chú em mới đưa chị ấy tới Hạo Tinh. Chú sợ nếu là ở nơi khác, với tính tình của chị ấy sẽ khiến mọi người không thích nhưng lại ngại quyền thế của Triệu gia. Nếu một ngày chị ấy làm ra điều gì quá đáng, người ta chắc chắn sẽ vị vào cớ đó đưa chị ấy về. Còn ở Hạo Tinh, em không thiên vị, chị ấy phải tự đi trên đôi chân của mình.” Diễm Tinh nâng môi, đôi mắt trong veo như ngọc hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Em làm như vậy là rất đúng, đối với chị em có lợi nhiều hơn hại.” Thân người Lưu Hạo hơi khựng lại trước những lời này của Diễm Tinh. Anh ta tưởng ít nhất Diễm Tinh cũng sẽ thừa cơ hội này bêu xấu Triệu Lâm Lam một chút. Nhưng không ngờ rằng cô ấy lại nói sang hướng giống như muốn để Triệu Lâm Lam trưởng thành hơn.
Diễm Tinh cố gắng nhịn xuống cơn chán ghét, nói với Lưu Hạo thêm mấy câu sau đó cũng may ngân viên đã mang đồ ăn vào. Nhìn bàn đồ ăn ngon, nhưng một chút cô cũng không có hứng muốn ăn. Căn bản là vì người nào đó ảnh hưởng tới khẩu vị của cô.