“Đây chính là điểm cuối cùng trong yêu cầu của quý khách. Một chiếc váy nhưng mặc được nhiều kiểu khác nhau.” Diễm Tinh mỉm cười nhìn người đàn ông lộ rõ vẻ ngạc nhiên kia nói.
“Là tôi nhầm lẫn rồi. Tiểu thư đây quả nhiên là một nhà thiết kế xuất sắc.” Người đàn ông đó bật cười, rồi đứng lên đi đến trước mặt Diễm Tinh, ánh mắt lộ rõ vẻ hứng thú.
Vy Vân thấy vậy, cũng tự giác đi lên trước một bước, ngăn cách một khoảng cách giữa người đàn ông kia và Diễm Tinh: “Nếu quý khách hài lòng, vậy không biết chúng ta đã có thể bàn tới vấn đề giá cả chưa ạ?”
“Tất nhiên là được rồi. Mời hai vị tiểu thư ngồi.” Người đàn ông liếc nhìn Vy Vân một cái, rồi nhếch môi đưa tay ra hiệu mời.
Một tiếng sau, Diễm Tinh và Vy Vân rời khỏi căn biệt thự đó. Khi chiếc xe đã chạy được một đoạn, Vy Vân nhìn gương chiếu hậu có chút lo lắng nhíu mày: “Tiểu thư, tôi thấy vị khách hàng này có chút kì lạ.”
“Em cũng thấy như vậy.” Diễm Tinh gật đầu.
“Người giàu như anh ta vì sao lại ở căn biệt thự như vậy chứ? Tính sơ sơ, căn biệt thự đó cũng chỉ khoảng 200m.” Vy Vân suy nghĩ nói.
“Có lẽ…đấy chưa chắc đã là nơi ở chính của anh ta.” Diễm Tinh nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, sau hai phút mới lên tiếng.
“Nếu lần sau có nhận được đơn đặt hàng từ người này, tôi sẽ kiếm cớ không nhận. Tôi cứ cảm giác người này còn có mục đích khác.” Vy Vân không yên tâm.
Diễm Tinh cười cười, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, trong đôi con ngươi lại ẩn hiện vẻ âm trầm.
“Ting” Tiếng tin nhắn truyền tới khiến suy nghĩ của Diễm Tinh thu lại. Cô mở máy, là tin nhắn của Mạn Nhu gửi tới trong nhóm của các cô: “Chị em, hôm nay có rảnh không, chúng ta đi dạo một chút đi. Lâu rồi còn chưa đi chơi với nhau đâu đó.”
“Được nha, gửi tớ địa chỉ đi.” Diễm Tinh mỉm cười, nhắn lại một tin.
Sau đó tin nhắn của Diệu An cũng tới: “Tớ hôm nay bận chút việc, chắc không đi cùng các cậu được rồi, hẹn hai cậu hôm khác nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diễm Tinh nhíu mày nhìn dòng tin nhắn này của Diệu An. Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ cảm giác bất an.
Chiều đó, khi cô cùng Mạn Nhu đi mua sắm xong liền vào một quán cafe ngồi uống nước.
“Nhu Nhi, dạo này An An có nói gì với cậu không?” Diễm Tinh nhì Mạn Nhu, nói ra lo lắng trong lòng mình.
“Không, sao vậy?” Mạn Nhu lắc đầu.
“Nhưng có điều dạo này An An quả thật rất bận. Hiếm khi đi chơi cùng chúng mình như ngày trước.” Sau đó cô thở dài một hơi, cắn ống hút trong miệng, chán nản nói.
“Tớ có cảm giác cậu ấy đang giấu chúng mình chuyện gì đó.” Tay Diễm Tinh miết nhẹ vào thành cốc, dù không rõ ràng nhưng nếu để ý kỹ có thể thấy được đầu mày của cô vô thức nhăn lại.
Cùng lúc đó tại một quán bar không mấy nổi tiếng trong thành phố.
“Mã tiểu thư, rất vui vì cô đã đồng ý gặp mặt tôi.” Quách Ngọc một thân đồ da bó sát cơ thể ngồi đối diện Quách Ngọc trong một phòng bao không lớn cũng không nhỏ.
“Không biết hôm nay Quách tiểu thư tới gặp tôi là có chuyện gì.” Diệu An vốn dĩ từ bé trời sinh tính tình lạnh nhạt lại bị cha rèn luyện, cho nên khi đối diện với Quách Ngọc cô căn bản không hề sợ hãi như những vị tiểu thư khác chút nào.
“Mã tiểu thư cần gì vội vàng như vậy. Hôm nay tới cũng đã tới, chúng ta ngồi trò chuyện thoải mái không phải tốt hơn sao?” Quách Ngọc mỉm cười, tay nâng ly rượu lên ra hiệu mời với Diệu An sau đó cô ta đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Diệu An không nói gì, cũng nâng ly rượu lên uống.
“Dạo gần đây tôi đọc được một câu truyện ngắn rất hay, muốn chia sẻ với Mã tiểu thư, không biết Mã tiểu thư có hứng nghe không.” Quách Ngọc đặt ly rượu xuống bàn, đạm cười nhìn về phía Diệu An.
“Nếu đã vậy, tôi đây cũng không muốn Quách tiểu thư mất hứng.” Diệu An nâng môi cười nói.
“Câu truyện đó nói về hai cô gái. Hai cô gái này từ bé đã là bạn thân của nhau. Có gì cũng chia sẻ cho nhau nghe. Có điều, dù cả hai cô gái đều rất xinh đẹp, nhưng mỗi khi cả hai cô cùng xuất hiện thì sự chú ý của mọi người đều dành cho một cô gái mà thôi. Cô gái tốt bụng còn lại này không hề để tâm tới chuyện đó, vẫn chơi chung với bạn mình. Nhưng rồi ông trời khéo trêu chọc lòng người, khiến cho hai cô gái đó đã cùng yêu một người đàn ông.” Giọng của Quách Ngọc rất nhẹ nhàng, khi nói tới đây cô ngừng lại một chút quan sát vẻ mặt của Diệu An. Đúng như mong đợi, cô nhận ra được trên khuôn mặt kia lộ ra vài phần thất thố. Sau đó cô ta tiếp tục kể chuyện.