Sau khi Ngô Sở Sở và Tạ Na đi ra ngoài. Tiểu Mỹ mới nói với Diễm Tinh.
“Tiểu thư, về phía Trương gia…”
Diễm Tinh nheo mắt, lúc sau mới nhếch môi cười nói: “Chị chuyển lời tới người đại diện của Trương Hằng. Nói rằng ngày mai em muốn hẹn gặp Trương Hằng để nói về chuyện đã xảy ra.”
“Nếu Trương Hằng không đồng ý thì sao ạ?”
“Nếu Trương Hằng không đồng ý vậy thì nói rằng,Trương Hằng mà không tới, em sẽ đi gặp Trương lão gia để nói rõ sự việc này.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Mỹ gật đầu, đi ra bên ngoài làm việc. Chốc lát sau, quả nhiên nhận được tin Trương Hằng đồng ý gặp mặt cô.
Diễm Tinh khinh thường cười một tiếng.
“Tiểu thư, người quả nhiên dự liệu như thần.” Tiểu Mỹ khi mang tin này bái cho Diễm Tinh cũng có phần sửng sốt.
“Trương Hằng kia vốn không muốn chịu sự quản thúc của gia tộc nên mới dấn thân vào giới giải trí. Cho nên không muốn có những ồn ào nào về mình lan đến tai Trương lão gia. Nếu vậy Trương Hằng sẽ bị Trương lão gia bắt về. Thật ra tin tức này em cũng không chắc chắn. Nhưng từ biểu hiện của anh ta em cũng có phần đoán được. Rõ ràng là một nghệ sĩ nổi tiếng, với gương mặt đó, chỉ cần anh ta đưa ra công chúng, thì dù có thế nào công chúng cũng sẽ bênh vực. Nhưng anh ta không làm như vậy, chỉ có thể nói anh ta không muốn chuyện quá ồn ào, đến tai của Trương lão gia mà thôi.”
“Cũng có thể do Trương Hằng sợ chúng ta sẽ phản ngược lại cho nên mới không công khai.”
“Không, nếu Trương Hằng e sợ Hạo Tinh như vậy thì sẽ không đến đây bắt em bồi tội với anh ta đâu. Người sai rõ ràng là anh ta, nhưng vẫn đến đây muốn ra oai với em, thì anh ta căn bản không hề e ngại em.” Diễm Tinh nhún vai, thoải mái nói.
“Trương Hằng này thật quá phách lối rồi.” Tiểu Mỹ lắc đầu.
“Anh ta đứng trên đỉnh hào quang đã lâu, công với trong giới giải trí này đi tới đâu cũng có người vì anh ta là thiếu gia Trương gia mà cung phụng. Cho nên, sớm đã nghĩ mình là nhất trong giới, không ai có thể động đến. Lại quên rằng, trong giới giải trí này, người cầm quyền căn bản không phải anh ta hay Trương gia của anh ta.” Diễm Tinh cười lạnh.
“Trương Hằng hống hách, còn dám làm điều bậy bạ với người của Hạo Tinh. Lần nay em muốn cho Trương Hằng nếm trải chút mùi vị thất bại. Như vậy, anh ta mới biết rõ vị trí của mình ở chỗ nào.”
Bên phía Trương Hằng
“Triệu Diễm Tinh muốn gặp tôi?” Trương Hằng lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, vẻ mặt không có chút sợ hãi nói.
“Vâng, thiếu gia.”
“Tôi không muốn gặp, sao anh lại nhận lời gặp mặt thay tôi chứ.” Trương Hằng nhíu mày tỏ vẻ không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thiếu gia, lúc đầu tôi cũng từ chối. Nhưng mà, sau đó thư ký của vị Triệu tiểu thư kia nói là. Nếu thiếu gia không có ý gặp mặt, vậy thì cô ấy sẽ đến gặp lão gia để nói chuyện này. Cho nên tôi mới phải nhận.” Người đại diện của Trương Hằng không vui nói.
“Còn uy hϊếp tôi? Thôi được, gặp cũng chả sao. Để tôi xem Triệu Diễm Tinh đó có thể làm gì tôi.” Trương Hằng hừ lạnh.
“Dạ, chắc chắn vị Triệu tiểu thư đó sẽ không dám làm gì. Dù gì thiếu gia cũng là thiếu gia của Trương gia, trong ngành giải trí lại có chỗ đứng nhất định. Cô ta chắc cũng không đến nỗi ngốc mà chọc giận thiếu gia.”
“Đó là đương nhiên.” Trương Hằng dương dương tự đắc nói.
Tối hôm đó, Diễm Tinh có hẹn đi ăn cùng Mạn Nhu và Diệu An.
Vừa nhìn thấy Diễm Tinh, ánh mắt Diệu An đã ảm đạm đi đôi phần.
“A Tinh, sao hôm nay lại đến muộn vậy? Bọn tớ chờ cậu lâu lắm rồi đó.”
“Hạo Tinh xảy ra chút việc nên tớ phải xử lý, để các cậu đợi rồi. Để bồi tội, vậy bữa này tớ khao, thế nào?” Diễm Tinh ngồi xuống ghế cười nói.
“Được, cậu nói đó nha. Không phải bọn tóe ép đâu đó.” Diệu An mỉm cười nói.
“Là tớ nói, được chưa An An đại nhân.” Diễm Tinh cũng cười trêu chọc lại.
“Hạo Tinh có chuyện gì mà khiến cậu phiền não như vậy? Bọn tớ có giúp gì được không?” Mạn Nhu lúc này mới nhớ ra chuyện Diễm Tinh vừa nói, quan tâm hỏi.
“Chậc, cũng không hẳn là chuyện lớn chỉ có điều giải quyết hơi phiền phức một chút mà thôi.” Diễm Tinh chậc lưỡi nói.
“Không lẽ Triệu Lâm Lam lại gây họa?” Diệu An đột nhiên nói.
“Không, dạo này cô ta đặc biệt yên phận. Không hề tới trước mặt tớ múa may. Chẳng biết là lại đang âm mưu cái trò gì.” Diễm Tinh lắc đầu cảm thán.
“Cậu nên cẩn thận một chút. Cô ta cứ yên lặng như vậy cũng không phải chuyện tốt, nên cảnh giác vẫn hơn.” Mạn Nhu gật đầu.
Ba cô gái ngồi hàn huyên một lát thì thức ăn cũng được mang lên. Đúng như lời hứa, bữa ăn này Diễm Tinh trả. Sau đó ba cô gái rủ nhau tới bar Angel, vào một phòng bao riêng lại ngồi tiếp tục nói chuyện.
“Nghe nói, nhà họ Chu đã triệt để cắt đứt với chi thứ nhất. Tên của Chu Thiên Ân còn bị gạch khỏi gia phả nhà họ Chu.” Diệu An cầm ly rượu trong tay uống một ngụm nói.