“Chu Thiên Ân ỷ vào quyền thế của cha mình mà phách lối. Còn cha mẹ cô ta, cũng không phải dạng người tốt lành gì. Từ lâu đã chỉ biết bắt nạt những người thấp kém hơn mình. Kết cục đó, đã là quá nhẹ nhàng rồi.” Mạn Nhu bình thản nói.
“Về Chu Thiên Tâm, sao cậu vẫn cho cô ta toại nguyện? Cậu không sợ một ngày nào đó cô ta sẽ gây trở ngại cho cậu sao?” Diệu An có chút bất mãn đối với chuyện này, nhíu mày hỏi.
“Chu Thiên Ân ngu dốt lại hống hách. Nhưng Chu Thiên Tâm là người khôn khéo, biết cách luồn cúi. Cô ta sẽ không tự đ.â.m đầu vào chuyện có thể gây tổn hại cho bản thân đâu. Huống hồ trong tay tớ cũng nắm không ít khuyết điểm của cô ta, nếu cô ta thật sự muốn dấy lên chiến tranh vậy tớ cũng không sợ hãi.” Diễm Tinh cười mềm mại, gian xảo trong mắt không hề che giấu hai người bạn của mình.
“Tớ biết cậu đã tính trước, nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện. Không phải là tự thêm phiền phức hay sao?” Diệu An lắc đầu.
“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện đâu. Cậu đừng lo lắng.” Diễm Tinh vỗ vỗ vai Diệu An trấn an.
“A Tinh, tớ biết xưa nay cậu hành động đều theo suy nghĩ của bản thân. Nhưng cậu cũng không thể cố chấp như vậy.” Diệu An không vui, hai đầu mày nhíu lại, thể hiện rõ sự bất mãn của mình.
Cả Diễm Tinh và Mạn Nhu nhìn thấy Diệu An có phản ứng này thì hơi bất ngờ. Từ xưa tới nay An An hành xử rất lý trí, chưa bao giờ để lộ vẻ mặt như vậy.
“Được rồi, tớ sẽ để ý hơn, nghe lời cậu.” Diễm Tinh chỉ nghĩ dạo này Diệu An có chuyện không vui, lại lo cho mình nên chấp thuận. Có điều Diệu An hình như một chút cũng không cảm thấy vừa lòng: “Cậu như vậy là đang dỗ con nít hay sao? Cậu nói cậu nghe lời tớ, nhưng từ trước tới nay vậy đã từng thật sự nghe lời chưa. Hay lúc nào cũng làm theo ý của cậu?”
“A Tinh, cậu đã bao giờ thật sự coi bọn tớ là bạn chưa?” Diệu An nhìn Diễm Tinh, khóe mắt đã đong đầy nước.
“An An, cậu say rồi, nói linh tình gì vậy?” Mạn Nhu hết hồn với câu nói này, ngay lập tức kéo Diệu An lại lay người cô ấy.
“Nhu Nhi, tớ không say, tớ hiện tại đang rất tỉnh táo. Có một vài chuyện tới muốn nói riêng với A Tinh, cậu có thể…cho bọn tớ nói chuyện riêng không?” Diệu An nhìn Mạn Nhu vẻ mặt cầu khẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diễm Tinh nãy giờ vẫn bất động trước câu hỏi kia của Diệu An. Khi Mạn Nhu nhìn sang cô, Diễm Tinh gật đầu với Mạn Nhu.
Mạn Nhu thấy hai người bạn của mình như vậy, trong lòng dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể đi ra bên ngoài.
Cửa phòng bao đóng lại, Diệu An cũng quay qua nhìn Diễm Tinh. Hai cô gái nhìn nhau, mãi sau Diễm Tinh mới lên tiếng: “Cậu có gì muốn nói, vậy nói đi!”
Mạn Nhu đứng bên ngoài lo lắng đi qua đi lại. Lại không thể vào trong phòng, chỉ có thể âm thầm cầu mong đừng có chuyện gì xảy ra. Hai cậu ấy là hai người bạn thân nhất của cô, hiện tại cả hai mâu thuẫn, cô đứng về phe nào cũng không đúng.
Có điều lúc sau bên trong truyền ra tiếng ly vỡ, rồi tiếng hét của Diệu An truyền ra: “Triệu Diễm Tinh, chúng ta chấm dứt tình bạn ở đây!”
Mạn Nhu nghe được câu này, đang muốn mở cửa đi vào thì cánh cửa phòng bao đã được mở ra. Diệu An mang khuôn mặt đầy nước mắt đi ra bên ngoài.
“An An…” Mạn Nhu kéo Diệu An lại, nhưng còn chưa kịp nói xong thì Diệu An đã lên tiếng chặn lại: “Nhu Nhi, hiện tại tớ không muốn giải thích gì cả. Cho tớ một không gian riêng, có được không?” Nói xong, Diệu An cũng gỡ tay Mạn Nhu đang nắm lấy tay mình ra, đi nhanh về phía trước.
Mạn Nhu nét mặt hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của Diệu An rồi lại nhìn vào trong phòng bao. Cô bối rối mất mấy giây sau đó đi vào trong phòng. Trong không gian mờ ảo ở phòng bao, cô nhìn thấy Diễm Tinh đang ngồi dựa trên ghế sofa. Hai mắt nhắm lại, dù Diễm Tinh một chút âm thanh cũng không phát ra nhưng có thế nhìn ra, từ khóe mắt cô nước mắt vẫn đang chảy xuống. Vì cô đang ngả đầu lên sofa cho nên nước mắt chảy dọc theo sườn mặt rồi rơi xuống dưới. Nhìn cảnh này không khỏi khiến người khác đau lòng.
Mạn Nhi hít mũi, mắt cũng không biết ửng đỏ từ bao giờ. Cô tiến đến cạnh Diễm Tinh, nghẹn ngào nói: “A Tinh, chắc tại dạo này An An nhiều việc, hôm nay lại say rượu. Cậu đừng quá để tâm, có gì ngày mai tớ tìm An An nói chuyện.”
Nhưng Diễm Tinh như cũ vẫn ngồi nguyên tư thế đó, không hề động đậy, cũng không phát ra chút tiếng động nào giống như đã ngủ. Nếu không phải nước mắt vẫn đang lăn trên gương mặt tuyệt mỹ của cô, thì không ai biết hiện tại cô vẫn còn đang thức, mà còn hết sức thương tâm.
“Nhu Nhi…tớ…luôn nghĩ cho bản thân mình sao?” Hồi lâu sau, Diễm Tinh mới mở mắt. Đôi mắt đen láy được gội rửa bằng nước mắt lại phát sáng hơn bình thường. Nhưng trong đó không có nét tinh nghịch như thường ngày mà đã nhuốm đầu ưu thương.
“Không đâu, tại An An uống say, không kiểm soát được lời nói. Cậu như thế nào, giúp đỡ bọn tớ ra sao bọn tớ đều biết. Tình cảm trong đó không giả được, cho nên cậu đừng nghe An An nói bậy.” Mạn Nhu lúc này cũng đã bật khóc.
“Không…An An đã nghĩ như vậy từ lâu rồi. Nếu không cũng sẽ không mượn dịp này nói ra. Có lẽ…tớ thật sự không phải là người bạn tốt.” Cô nhớ lại kiếp trước, vì sự vô tâm của mình mà khiến Nhu Nhi buồn rầu đi uống rượu một mình rồi xảy ra tai nạn kia. Cô quả thật không phải là một người bạn tốt.