“Cô…Mã Diệu An…cô lại phản tôi!” Quách Ngọc nghe giọng nói đằng sau tức giận trong mắt bùng nổ.
“Cô sai rồi, tôi không hề phản lại cô. Tôi chỉ cùng bạn mình giăng một cái bẫy lớn hơn để cô tự lọt vào.” Diệu An đằng sau cong môi cười nhẹ. Không sai, người đang chĩa s.ú.n.g vào đầu Quách Ngọc chính là Diệu An.
“Không thể nào…không thể!” Quách Ngọc hai mắt mở lớn như không tin lầm bầm.
“Rõ ràng…rõ ràng tôi đã cho người theo dõi cô. Cô cùng cô ta…không hề có chút hành đồng nào khác thường!”
“Đúng vậy, cô theo dõi rất sát sao. Chính vì như thế nếu tôi không thật sự làm thì sao cô có thể tin tưởng. Còn về chuyện tôi và A Tinh thế nào liên lạc với nhau vậy thì phải kể tới ngày hôm đó ở bar Angel. Nơi duy nhất cô không thể theo dõi được tôi.” Tiếng Diệu An từ đằng sau vang lên. Đồng thời Diễm Tinh cũng từ trên ghế đứng dậy. Mũi s.ú.n.g của cô từ từ di chuyển lên phía trên, nhắm trúng tim của Quách Ngọc mà dừng.
“Quách tiểu thư, cô đúng là lên một kế hoạch rất hoàn hảo. Có điều cô lại quá coi thường tình bạn giữa chúng tôi.”
“Mã Diệu An, cô thật ngu ngốc, rõ ràng có cơ hội tốt tới như vậy nhưng lại từ bỏ!” Quách Ngọc hai mắt trừng lớn, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy tia m.á.u hiện lên.
“Quách tiểu thư đừng nói như quan tâm tới tôi như vậy. Cô không phải cũng vì bản thân mình hay sao? Tôi không giống cô, Quách Ngọc. Tôi không ngu ngốc như vậy. Tôi biết dù A Tinh có gặp bất kì chuyện gì đi chăng nữa Tần Phong cũng sẽ không bao giờ nhìn tới tôi. Và còn một điều quan trọng hơn. Tôi sẽ không vì một người đàn ông mà phản bội lại cậu ấy.” Diệu An đưa mắt nhìn Diễm Tinh, con mắt tràn đầy ý cười.
Diễm Tinh cũng mỉm cười đáp lại Diệu An. Ngày hôm đó ở bar Angel, Diệu An kiếm cớ để Nhu Nhi ra ngoài. Sau đó ở bên trong kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cô nghe.
“A Tinh, tớ có chuyện này muốn nói.”
“Cậu nói đi. Tớ biết cậu cố tình làm vậy để Nhu Nhi ra ngoài.” Diễm Tinh gật đầu cười nói.
“A Tinh, thật ra, trước giờ tớ…tớ thích thầm Tần Phong!” Diệu An hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói ra sự thật này. Dù cô đã quyết định sẽ nói chuyện này với A Tinh, nhưng thật sự rất khó để nói ra.
Mà Diễm Tinh với tin tức này, thật sự bị bất ngờ. Cô nhìn Diệu An không nói nên lời, cũng không biết nên nói cái gì trong trường hợp này mới tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A Tinh, tớ định giấu chuyện này trong một góc ở trái tim mình. Nhưng thật sự hiện tại không thể giấu được nữa. Có người đã biết chuyện này, và định lợi dụng chuyện này để chia rẽ chúng ta.” Diệu An sau khi nói xong bí mật này, cảm giác cả người như trút bỏ được gánh nặng.
Diễm Tinh nhíu mày: “Chia rẽ chúng ta?”
“Đúng vậy. Cách đây không lâu, Mã Diệu Linh đột nhiên tìm tớ nói chuyện. Cô ta kể một câu chuyện đúng với tình hình của tớ hiện tại. Khi đó tớ đã bắt đầu nghi ngờ chuyện này. Nhưng tớ biết, Mã Diệu Linh căn bản không có gan lớn như vậy. Chắc chắn còn có người đằng sau lưng sai bảo cô ta. Vì vậy, tớ án binh bất động, không vội nói chuyện này với cậu. Cuối cùng cũng đợi được người đứng đằng sau. Cậu đoán xem là ai?” Diệu An gật đầu.
“Người có xung đột với tớ trong giới này không nhiều. Nếu nói xung đột trực tiếp khiến người đó phí nhiều công sức như vậy tính kế tớ thì người đầu tiên có khả năng là Triệu Lâm Lam, người thứ 2 là Chu Thiên Ân, người cuối cùng là Quách Ngọc. Chu Thiên Ân vốn hiện tại đang bị giam giữ, căn bản không phải cô ta. Còn về Triệu Lâm Lam, cô ta không có khả năng khiến cho Mã Diệu Linh nghe lời như vậy cũng không đủ thông minh và kiên nhẫn để bày ra kế hoạch này. Như vậy, chỉ còn một người là Quách Ngọc.” Diễm Tinh ngẫm nghĩ một hồi rồi suy luận.
“Không sai, chính là cô ta. Cô ta ghen ghét cậu và Tần Phong hạnh phúc. Cũng không biết cô ta lấy được tin tức kia từ đâu. Sau đó tớ có thử điều tra, biết rằng cách đây một khoảng thời gian, Mã Diệu Linh có xảy ra xích mích cùng với Quách Ngọc. Khiến cô ta ghi hận trong lòng, hiện tại cô ta liền đòi lại khoản nợ này với Mã Diệu Linh. Còn một điều nữa, chị họ của cậu thật ra cũng tham gia vào kế hoạch này.” Diệu An gật đầu nói.
“An An, hôm nay cậu mượn cơ hội tới Angel nói cho tớ chuyện này. Lại cố tình tạo ra xích mích với tớ, có phải cậu định cùng Quách Ngọc diễn một vở kịch hay không?” Diễm Tinh không khó để suy đoán ra ý định của Diệu An.
“Đúng vậy. Cô ta đã mất công giăng một cái bẫy lớn như vậy, chúng ta nếu không tương kế tựu kế, không phải đã lỗ lớn rồi hay sao?” Diệu An mỉm cười nói.
“Được, vậy chúng ta cùng cô ta chơi lần này.” Diễm Tinh bật cười.
“Có điều chuyện này càng ít người biết càng tốt. Tốt nhất là ngoại trừ tớ và cậu, ai cũng nghĩ rằng chúng ta thật sự bất hòa.” Diễm Tinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Vậy nên tớ mới tìm cớ để Nhu Nhi ra ngoài. Cậu nói xem hiện tại nên nói với cậu ấy không?” Diệu An gật đầu rồi hỏi.
“Hay khoan đã. Nhu Nhi là bạn thân nhất của chúng ta. Cậu ấy chính là minh chứng rõ ràng nhất việc chúng ta bất hòa. Cảm giác mất mát cùng đau lòng khi hai cô bạn mình tự dưng quay lưng với nhau đó không phải diễn mà là chân chính cảm thấy như vậy, thì Quách Ngọc mới có thể tin tưởng.” Diễm Tinh nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Quách Ngọc là người có tâm tư cẩn trọng. Cô ta cũng không phải người sẽ hoàn toàn tin tưởng vào tớ. Hôm nay tới đây, chính là vì tớ biết người của cô ta hay cô ta căn bản không thể nào vào được đây. Dù có vào được cũng sẽ không thể tới được phòng bao này. Nếu Nhu Nhi để lộ sơ hở, e rằng cô ta sẽ nghi ngờ.” Diệu An đồng tình nói.