“Vậy chuyện này tạm thời đừng nói cho Nhu Nhi biết vội.” Diễm Tinh cũng đồng ý.
“An An…” Sau khi bàn bạc xong chuyện này, Diễm Tinh nhìn Diệu An, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu sau cô mới nói nốt được những chữ còn nghẹn trong lòng: “Thật sự…thật sự cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu vì vẫn luôn bên cạnh tớ như vậy, mặc cho điều kiện kia đối với cậu có lợi thế nào. Tớ tin rằng cậu hiểu rõ, nếu Quách Ngọc tính tới con đường này, vậy cô ta chắc chắn sẽ chừa cho mình một con đường lui. Người cô ta đổ tội sẽ là cậu và Triệu Lâm Lam. Chỉ cần cậu nắm được điểm đó, có thể đ.â.m cho cô ta một nhát, rồi…Nhưng cậu đã không làm như vậy, mà vẫn quyết định nói cho tớ biết.”
“A Tinh, từ bé cha tớ đã đặt vào tớ nhiều kỳ vọng cùng tham vọng. Trong mắt ông, tớ chẳng qua giống một công cụ sau này sẽ tiếp quản Mã thị. Vì vậy, chỉ cần là tiểu thư quyền quý ông ấy nhất định bắt tớ đi kết giao. Còn mẹ tớ, bà ấy thật sự yêu thương tớ. Nhưng bà ấy cũng rất sợ cha. Cho nên dù bà có thấy tớ khổ sở thế nào cũng chỉ biết khuyên tớ một câu cố lên. Chỉ tới khi gặp hai cậu, được làm bạn với hai cậu tớ mới có cảm giác thoải mái. Cậu đưa tớ về nhà chơi, giới thiệu với cô chú tớ là người bạn thân nhất của cậu. Từ bé khi tớ bị bắt nạt cậu và Nhu Nhi sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tớ, bất chấp tớ đúng hay sai. Gia đình cậu và Nhu Nhi đều cô tớ như con gái trong nhà. Còn biết được món ăn nào tớ thích, món ăn nào tớ không thích. A Tinh, nếu để so sánh, đúng là tớ có tình cảm với Tần Phong. Nhưng tớ sẽ không bao giờ vì anh ấy mà phản bội lại cậu. Người luôn ở bên giúp đỡ tớ, lắng nghe tớ. Cậu và Nhu Nhi chính là gia đình của tớ, tớ sẽ không vì bất cứ điều gì mà quay lưng lại với gia đình của mình.” Diệu An cầm c.h.ặ.t t.a.y Diễm Tinh, hai mắt ửng hồng nói.
Diễm Tinh thật ra vẫn luôn biết điều này. Cô cũng tin tưởng An An và Nhu Nhi sẽ luôn ở bên cạnh cô. Nhưng khi nghe những lời này, không hiểu sao Diễm Tinh lại không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
“Cảm ơn cậu…” Diễm Tinh mỉm cười, ôm chầm lấy cô bạn của mình nghẹn ngào.
“Được rồi. Giờ không phải lúc nói mấy chuyện này. Chúng ta đang bất hòa…cũng nên diễn nốt đúng không?” Diệu An cười nhẹ nói.
Diễm Tinh gật đầu, khóe môi nâng lên một nụ cười gian tà. Sau đó chuyện thế nào chắc hẳn mọi người đều đã biết.
Trở lại với thực tại, Quách Ngọc trước là Diễm Tinh, sau là Diệu An hai người khống chế. Cô ta cười lớn: “Triệu Diễm Tinh, cô thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Cái bẫy này cũng thật hoàn hảo. Khiến tôi nghĩ rằng mục đích của mình đã thực hiện được. Lại không ngờ rằng chính bản thân mình lại rơi ngược vào cái bẫy của cô. Nhưng cô cũng đừng quên, tôi là nhị tiểu thư Quách gia. Nếu tôi gặp chuyện gì, cô đừng hòng yên ổn.”
Diễm Tinh giật con d.a.o trên tay Quách Ngọc, cười nhẹ nhàng nói: “Quách tiểu thư, khi cô ra kế sách này, có từng nhớ tới tôi cũng là tiểu thư Triệu gia, còn là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Tần gia hay không?”
“Nếu Quách tiểu thư đã quên, hà cớ gì bắt tôi phải nhớ? Huống hồ, cô nghĩ rằng Quách gia sẽ vì cô mà đối đầu với Triệu gia cùng Tần gia sao? Chúng ta có nên đánh cược không?” Diễm Tinh nâng con dao, học theo động tác của Quách Ngọc khi nãy. Lưỡi d.a.o sáng chói lưới nhẹ lên da mặt Quách Ngọc khiến cô ta run rẩy. Hiện tại Quách Ngõ thật sự đã có chút sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Triệu Diễm Tinh, cô dám… Haha, người của tôi vẫn đang ở bên ngoài.” Quách Ngọc hét lên.
“Chủ mẫu!” Lúc này cửa căn xưởng được mở ra. Jason dẫn theo người đi vào. Thật ra động tĩnh bên trong, anh đã sớm biết. Có điều chưa có lệnh của chủ mẫu nên chưa hành động. Hiện tại thấy chủ mẫu ra lệnh, nên nhanh chóng đi vào.
Tầm mắt Diễm Tinh dừng lại ở trên người đàn ông cả thân trầm ổn kia.
“Phong.” Đôi môi cô nở một nụ cười vui vẻ, lên tiếng.
Tần Phong bước đến cạnh cô, ánh mắt đen sâu thẳm dừng lại trên má phải của Diễm Tinh. Nơi này hiện ửng đỏ, Tần Phong nheo mắt, liếc Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ ngay lập tức hiểu ý, đi lên tát Quách Ngọc liền 5 cái. Sức lực của Tiểu Mỹ rất mạnh, 5 cái tát này lại dùng toàn lực, khiến Quách Ngọc cảm giác như mặt mình đã bị hủy luôn rồi.
“Đau không?” Tần Phong không để ý tới Quách Ngọc, đưa tay chạm nhẹ lên má Diễm Tinh, đau lòng hỏi.
“Em không sao.” Diễm Tinh cười lắc đầu.
“Đi thôi, đưa em về bôi thuốc.” Tần Phong sao có thể tin. Hắn bế ngang người Diễm Tinh lên đi ra bên ngoài. Khi lướt qua Diệu An, Tần Phong dừng lại gật đầu với cô một cái rồi mới đi ra ngoài.
Diệu An cười nhẹ, cũng gật đầu với Tần Phong một cái. Dù Tần Phong không nói, nhưng cô cũng có thể hiểu được. Tần Phong đây là cảm ơn cô 1 ngày này đã ở bên cạnh A Tinh. Nhìn bóng lưng cao lớn vững vàng đó, nụ cười trên môi Diệu An lại tươi thêm một phần.
Cô bước đến trước mặt Quách Ngọc nâng gương mặt sưng đỏ của Quách Ngọc lên rồi quay mặt cô ta về hướng của Tần Phong và Diễm Tinh.
“Quách Ngọc, cô nhìn cho kỹ. Dù không có bạn tôi, người bên cạnh anh ấy cũng sẽ không bao giờ là cô, cũng không bao giờ là tôi. Cô nói cô quen anh ấy lâu hơn bạn tôi. Nhưng cô đã từng được anh ấy đối xử dịu dàng như vậy bao giờ chưa? Đã từng được anh ấy nâng niu trong lòng như vậy chưa? Và…cô đã từng có được anh ấy chưa? Quách Ngọc, cô có kết cục ngày hôm nay, chỉ có thể trách cô quá ngu muội mà thôi, không thể trách được ai cả! Hừ!” Diệu An hừ lạnh một tiếng lạnh nhạt hất cằm Quách Ngọc rồi kiêu ngạo bước ra bên ngoài.
Quách Ngọc và Triệu Lâm Lam đang hôn mê bất tỉnh nằm một bên đều lần lượt bị đưa về lâu đài cổ. Nói về Triệu Lâm Lam, khi nãy ở bên ngoài, Diệu An đã đưa cô ta chai nước có thuốc ngủ cho nên cô ta mới nằm bất tỉnh nơi đó.