Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 377

Diễm Tinh trên xe được Tần Phong ôm lấy. Cô nhớ lại ngày hôm đó, sau khi từ bar Angel về, cô đã nói chuyện này cho Tần Phong biết. Khi đó Tần Phong muốn ra tay nhưng cô nói cô muốn tự mình làm. Vì vậy, khi nhận được tin tức Tần Phong mới có thể bình tĩnh tới vậy. Lại nhìn đến hai chiếc xe đằng sau kia, chính là xe của 10 người vẫn thường đi theo bảo vệ cô. Ngày cô bị bắt đi, họ thật ra đều biết. Sau khi từ Trừng Viên đi ra, họ liền đi theo tới đây tiếp tục bảo vệ cô. Địa điểm của cô thì chỉ cần dựa vào định vị của Diệu An là có thể biết.

Cô và Diệu An phải làm giống như thật, cho nên ngoại trừ ngày ở Angel kia ra thì cô và Diệu An chưa từng trao đổi với nhau ngay cả qua tin nhắn. Tất cả những gì sau đó đều là cô và Diệu An tùy cơ ứng biến. Về thuốc của Quách Ngọc đưa Diệu An để cho cô uống. Diệu An thật sự cho thuốc vào nhưng không phải gói thuốc đó, chỉ là chút thuốc bổ mà thôi.

Diễm Tinh bất giác mỉm cười. Tần Phong thấy cô gái nhỏ trong lòng cười hắn liền nheo mắt nâng cằm cô lên không hài lòng nói: “Để bị đánh mà em còn cười được!”

“Em cũng không ngờ cô ta sẽ ra tay như vậy.” Diễm Tinh miễn cưỡng cười nói. Đáng lẽ ra cô phải che đi dấu đỏ trên mặt rồi mới nên gặp Tần Phong.

“Hừ!” Tần Phong hừ lạnh, cũng không nói thêm gì. Nhưng lãnh khí từ trong người tỏa ra cành lúc càng mạnh. Đến Diễm Tinh ngồi trong lòng hắn còn cảm nhận được rõ ràng chứ đứng nói tới tài xế ở bên trên. Nếu thiếu gia còn tiếp tục như vậy, sợ rằng anh sẽ không thể giữ vững được tay lái nữa đâu.

“Phong, do em bất cẩn. Anh đừng tức giận, có được không?” Diễm Tinh biết hắn giận rồi, cô chủ động chui vào lòng hắn làm nũng. Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến ai nghe thấy cũng mềm lòng. Nhưng cố tình là người đàn ông này hôm nay căn bản không chút có lung lay nào, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như vậy.

Diễm Tinh chớp chớp mắt nhìn hắn. Không có hiệu quả sao? Bình thường không phải chiêu này bách phát bách trúng à. Nghĩ tới đây, gan Diễm Tinh không hiểu sao lại to thêm một phần. Cô vòng tay qua cổ Tần Phong, rướn người hôn lên môi hắn một cái. Có điều người đang ôm cô vẫn không có phản ứng gì. Đến lúc Diễm Tinh định hôn thêm một cái nữa, cô liền bị Tần Phong ép ngồi yên xuống, hắn dúi đầu cô vào trong n.g.ự.c mình, giọng điệu trầm thấp: “Ngủ đi!”

Xem ra lần này Tần Phong tức giận không hề nhẹ. Diễm Tinh đành ngồi yên trong lòng hắn. Lại không thể nhìn thấy một tia du͙© vọиɠ lướt qua trong đôi con ngươi sâu thẳm kia. Cô gái này ỷ vào hắn nuông chiều, lần này hắn nhất quyết không chịu thỏa hiệp dễ dàng như vậy. Phải phạt cô một chút cô mới ngoan ngoãn nghe lời được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diễm Tinh ngồi trong lòng Tần Phong một lúc rồi ngủ thϊếp đi. Tối qua cô không hề ngủ, và cũng vì ở bên cạnh Tần Phong cô luôn cảm thấy yên tâm không cần phải để phòng nên rất nhanh đi vào giấc ngủ. Tần Phong nhìn cô vợ nhỏ đã ngủ say mới từ từ thả lỏng. Ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô, đưa tay muốn chạm vào bên má ửng đỏ của cô mà không dám, sợ rằng sẽ khiến cô bị đau. Hắn nheo mắt, hạ thấp giọng nói với người bên trên: “Nói với Jason, để mấy người luân phiên nhau tát Quách Ngọc đủ 50 cái mới được dừng!”

“Vâng ạ!” Tài xế bên trên không dám chậm trễ, ngay lập tức qua kênh thông tin riêng của Death báo tới Jason.

Về tới Trừng Viên, Cẩm Trúc đã chờ sẵn ở dưới nhà. Đợi Tần Phong bế Diễm Tinh lên phòng cô liền xem xét vết thương trên mặt Diễm Tinh.

“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da. Bôi chút thuốc, ngày mai sẽ hết đỏ. Có điều cái này là ai ra tay vậy? Ra tay cũng quá độc ác rồi. Làm khuôn mặt tuyệt mỹ đến nhường này thành như vậy, thật là không có lương tâm mà.” Cẩm Trúc lấy thuốc đưa cho Tần Phong cảm thán. Vừa dứt lời cô liền có cảm giác sau gáy bất chợt lạnh đi vài phần. Cẩm Trúc hít mũi, sau khi đưa thuốc xong cũng nhanh chóng chạy đi. Cô không muốn ở đây làm vật hi sinh đâu.

Tần Phong cầm tuýp thuốc trên tay, vẻ mặt lạnh tới muốn đóng băng người khác. Nhưng động tác trên tay thực nhẹ nhàng. Hắn lấy một ít thuốc bôi lên má Diễm Tinh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng xoa thuốc trên má cô.

Diễm Tinh đang ngủ, cảm giác trên má bỗng có một luồng nhiệt lạnh chạm vào. Cô nhíu mày cựa quậy muốn tránh nhưng bị Tần Phong giữ lại, giọng nói mềm nhẹ cưng chiều: “Ngoan, đừng cử động. Bôi thuốc cho em mới mau đỡ.”

Không biết có phải nghe được lời của Tần Phong hay không. Diễm Tinh thật sự yên lặng, không cựa quậy nữa. Thấy cô đã yên lặng, Tần Phong lại tiếp tục xoa thuốc cho cô. Hồi lâu sau hắn mới dừng lại đóng nắp lọ thuốc rồi nhìn cô vợ nhỏ. Sau đó hắn từ từ cúi xuống, ở trên môi đỏ của cô hôn một cái, dém lại chăn cho Diễm Tinh mới đứng dậy đi ra ngoài.

“Dì Trần, dì giúp cháu để ý cô ấy. Cháu ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.” Tần Phong xuống nhà nói với dì Trần rồi đi ra ngoài, vẻ mặt âm u.

back top