“Đúng vậy. Hai đứa nó đã đi đăng ký kết hôn rồi. Hôn lễ cũng đang được chuẩn bị, con bé là con gái của Triệu Chính.” Lâm lão gia gật đầu.
“Hóa ra là tiểu thư chi thứ nhất của Triệu gia.” Quách Hùng gật đầu, sau đó hướng tới Tần Phong.
“Tần Phong, việc mà Ngọc Nhi đã làm, tôi thật sự không ủng hộ. Có điều, dù gì nó cũng là người của Quách gia, nếu nó sai, cũng mong cậu đưa nó về Quách gia. Tôi đảm bảo, sau này sẽ không để nó ra ngoài làm bậy nữa. Huống hồ, Triệu tiểu thư cũng không gặp chuyện gì, cậu có thể…”
“Chú Quách, nếu vợ tôi gặp chuyện, chú nghĩ rằng hai người còn có thể ngồi yên ở đây nói chuyện với tôi sao?” Tần Phong nâng mắt, đôi con ngươi xoáy sâu vào mắt Quách Hùng, vẻ mặt tàn nhẫn.
“Nếu vợ tôi thật sự gặp chuyện không may, tôi sẽ đem cả Quách gia cùng bồi táng theo Quách Ngọc, chứ không phải bắt một mình cô ta chịu tội đâu!”
Đây là lần đầu tiên Quách Hùng và Quách Hân thấy được bộ dáng tàn nhẫn độc ác này của Tần Phong. Người đàn ông ngồi yên nơi đó, nhưng cả người lại bao quanh bởi âm khí. Đôi con ngươi đen sâu thẳm b.ắ.n ra từng tia lạnh, giống như những con d.a.o đ.â.m vào người họ.
Tần Phong từ trên ghế đứng lên: “Hôm nay tôi đến chỉ để nói chuyện này. Cũng cảnh cáo các người đừng dại dột động tới vợ tôi. Tần Phong tôi xưa nay không phải người tốt, nếu như đυ.ng tới điểm mấu chốt của tôi, ai tôi cũng sẽ không nương tay!” Nói xong với Quách Hùng và Quách Hân, Tần Phong quay sang Lâm lão gia.
“Ông ngoại, con về trước, mấy hôm nữa sẽ đưa Tinh Nhi tới thăm ông.”
“Được.” Lâm lão gia gật đầu nói.
“Quách đổng và Quách tiểu thư yên tâm, thiếu gia nhà chúng tôi chắc chắn sẽ không lấy mạng Quách nhị tiểu thư. Có điều, những gì cô ấy đã làm với thiếu phu nhân của chúng tôi, cô ấy phải trả giá. Đến khi đòi xong món nợ này, ắt hẳn sẽ trả cô ấy về lại Quách gia.” Jason đứng lại, nói mấy câu với cha con Quách Hùng rồi mới rời đi. Dù nói trả về, nhưng có nguyên vẹn như ban đầu hay không thì chắc ai cũng rõ.
“Chú Lâm…” Quách Hùng nhìn Lâm lão gia nói.
“Tính tình nó thế nào chắc cháu đã biết. Nó đối với cô vợ nhỏ này hết mực yêu thương, sợ rằng lần này ông có nói cũng vô dụng thôi.” Lâm lão gia lắc đầu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong xưa nay làm việc tùy hứng, nếu đã khiến hắn ngứa mắt, dù ông trời có xuống hắn cũng sẽ không để ý mà đem người đó ra phanh thây chứ đừng nói tới Quách Ngọc lần này còn gây ra chuyện động trời như vậy.
Quách Hùng và Quách Hân đương nhiên cũng biết chuyện này. Tần Phong trước nay nào có nghe ai khuyên bảo chứ. Vì vậy hai người cũng không ở lại quá lâu mà ra về.
“Cha, cha đừng quá lo lắng. Con cũng đã từng gặp qua vị Triệu tiểu thư này. Cô ấy cũng là người dịu dàng lễ độ, để con thử gặp cô ấy nói chuyện xem sao.” Quách Hân thấy cha mình sầu não thì nói.
Quách Hùng gật đầu, cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Diễm Tinh ở nhà một ngày, hết ăn lại ngủ, cuộc sống thật không còn gì tốt hơn. Đến buổi chiều, cô dậy, ra ngoài vườn ngồi thiết kế mẫu váy cho đợt ra mắt sắp tới. Cô mặc một chiếc váy ở nhà màu cam đất, vì thời tiết hiện tại đã ấm hơn nên chỉ khoác một chiếc áo len mỏng. Cô gái ngồi dưới ánh mắt trời, trên đầu kẹp một chiếc kẹp tóc bạc hình con bướm. Nhìn cô lúc này thật sự giống như thiên sứ hạ phàm. Người hầu trong nhà đi qua đây cũng không nhịn được nhìn lại vài lần. Thiếu phu nhân nhà họ thật sự là tuyệt thế dung nhan. Chỉ cần nhìn nhan sắc này thôi cũng đã đủ rồi. Có điều, ai cũng không dám ở lại nhìn lâu, vì họ biết thiếu gia không thích ai nhìn chằm chằm vào thiếu phu nhân. Huống hồ, thiếu gia còn đang ở ngay đằng sau cô ấy. Khung cảnh mà họ đang được nhìn thấy này giống như sự kết hợp giữa thiên đường và địa ngục vậy. Đằng trước là không khí dào dạt nắng xuân, tràn đầy năng lượng, nhưng đằng sau lại âm u lạnh lẽo. Nhưng bất ngờ là nó không không nhưng không bài xích nhau, mà còn dung hòa với nhau. Có lẽ bầu không khí lạnh lẽo phía sau bị ánh sáng kia ảnh hưởng, nên cũng không lạnh như thường ngày nữa. Người đàn ông nhìn cô gái của mình tới chăm chú, ánh mắt là cưng chiều và yêu thương vô đối.
Diễm Tinh chăm chú ngồi vẽ, không để ý tới đằng sau còn có người. Đợi khi cô vẽ xong, cầm bản thiết kế lên hài lòng cười nhẹ thì Tần Phong mới đi tới. Hắn từ đằng sau ôm lấy người con gái trong lòng nhu hòa hỏi: “Có mỏi không?”
“Không đâu.” Diễm Tinh cười nhẹ nói.
“Anh về rồi sao? Hôm nay về sớm vậy?” Diễm Tinh chớp mắt hỏi. Bình thường khi mặt trời lặn hắn mới xuất hiện ở nhà cơ mà.
“Nhớ em!” Tần Phong cười nhẹ, ở trên má cô hôn xuống một cái. Cô vợ nhỏ này là của hắn.
Hiếm khi nghe Tần Phong nói lời tình tứ. Diễm Tinh có chút ngượng ngùng, nhưng cũng đáp lại: “Em cũng vậy.”
“Còn đau không?” Tần Phong cười cười đưa tay lên chạm vào má cô. Không thể không nói thuốc của Cẩm Trúc rất tốt. Hiện tại vệt đỏ đã nhạt đi rất nhiều, chỉ có điều nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy nó hơi sưng lên mà thôi.
“Không đau nữa.” Diễm Tinh lắc đầu.
“Quách Hùng và Quách Hân lúc nãy tới tìm ông ngoại. Mấy ngày này tốt nhất là ở bên cạnh anh, hoặc ở Trừng Viên, em đừng đi đâu. cả.” Tần Phong vùi đầu vào cổ cô, chậm rãi nói.
Diễm Tinh gật đầu: “Em biết rồi.”