Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 393

Tần Phong nhìn cô vợ nhỏ đã nhắm mắt ngủ say trong lòng mình, tay đưa lên chạm vào khóe mắt cô. Nơi đây vẫn còn vương lại vệt ẩm ướt.

Nhìn cô, hắn không nhịn được thở dài, áp trán mình vào trán cô bất đắc dĩ nói: “Tinh Nhi, sao lại không chịu nói với anh những chuyện em đã trải qua? Vì sao tự mình chịu đựng như vây? Là anh chưa thể khiến em yên tâm hay sao?”

Hắn nhìn thấy rất rõ, cô có một phần ký ức không muốn nói cho người khác biết. Hắn chỉ có thể đoán được nó liên quan tới Triệu Đức Hải, nhưng lại không biết nó thế nào. Ánh mắt Tần Phong ẩn chứa đau lòng nhìn cô, rồi cúi xuống trằn trọc hôn lên đôi môi hơi hé mở của Diễm Tinh. Nụ hôn này không hề chứa du͙© vọиɠ mà giống như Tần Phong muốn mượn nó giải tỏa bớt nỗi đau tinh thần của cô.

Tối hôm đó, Quách Hân nhận được một dòng tin nhắn.

“Quách đại tiểu thư, hai ngày nữa, cô hãy tới lâu đài cổ đón Quách nhị tiểu thư về. Tôi chỉ có thể rộng lượng lần này, không muốn tiếp tục có lần sau nữa!”

Quách Hân sau khi đọc xong tin nhắn này, cả người trầm lặng trong chốc lát rồi bật cười thành tiếng. Hiện tại, cả Quách gia đều đã bị người ta tính kế rồi. Cũng may, người tính kế Quách gia này dù thủ đoạn hơn người nhưng tâm địa không xấu. Nếu không, sợ rằng chỉ bằng việc này cũng có thể từng bước xóa sổ Quách gia.

Diễm Tinh đặt điện thoại xuống bàn làm việc, xoay xoay cổ tay. Mấy hôm nay Ellie và Hạo Tinh thật nhiều việc, còn thêm việc của Quách Ngọc nữa, thật mệt c.h.ế.t cô rồi.

Nhớ tới chuyện của Quách Ngọc, Diễm Tinh trên mặt lại hiện lên vẻ ưu sầu. Cô nói hai ngày nữa để Quách Hân tới đón Quách Ngọc, nhưng hiện tại người nào đó vẫn chưa đồng ý nha.

Nhìn lên đồng hồ thấy bây giờ là 10 giờ tối, giờ này bình thường Tần Phong vẫn đang ở thư phòng làm việc. Diễm Tinh nghĩ một lát rồi đi xuống nhà. Cô nhờ dì Trần làm chút điểm tâm rồi tự tay mang lên thư phòng của Tần Phong.

“Phong, em mang chút điểm tâm lên cho anh này.” Diễm Tinh cười tươi bê khay điểm tâm đi vào trong phòng. Lại thấy Tần Phong đang ngồi trước máy tính, hình như là đang nói chuyện với ai đó. Cô để khay điểm tâm xuống bàn trà rồi đi đến trước bàn làm việc của Tần Phong hiếm khi có tâm trạng hóng chuyện.

“Phong, cậu thật sự nhốt Quách Ngọc vào rồi?”

Dù Diễm Tinh không nhìn nhưng cũng biết được người đang nói chuyện với Tần Phong bên kia là ai. Ngoài Capo Sở Tiêu thì không còn ai vào đây nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ừ.” Tần Phong lạnh nhạt ừ một tiếng.

“Cậu…thật lợi hại!” Capo Sở Tiêu đầu dây bên kia lúc sau mới cảm thán một câu.

“Cậu còn chưa biết tác phong hành xử của Phong sao? Đυ.ng tới cô vợ nhỏ của cậu ta, cậu ta chưa đem đi lột da là may mắn lắm rồi. Quách Ngọc đã được nương tay rồi đấy. Còn chưa nói là Quách Ngọc may mắn, Hạo Hiên chưa biết tới chuyện này, nếu không thì…” Một giọng nói khác từ phía bên kia truyền sang.

“Aizz, cũng đúng, vậy nên tôi cũng không dám đến gần cô vợ nhỏ của Phong đâu. Nhỡ đâu làm cô ấy phật ý, có phải tôi cũng xong đời hay không?”

Diễm Tinh đứng một bên mặt đã ửng đỏ. Cô nhìn Tần Phong, thấy hắn cũng đang nhìn lại mình, ánh mắt mang rõ ý cười trêu chọc. Diễm Tinh nhăn mặt dùng khẩu hình nói: “Đều tại anh!”

“Các cậu đừng nói nữa, cô ấy sẽ ngượng.” Lúc này Tần Phong bất ngờ lên tiếng.

Hai giọng nói đằng kia ngay lập tức im bặt, chút sau Capo Sở Tiêu mới lên tiếng: “À, em dâu, haha chúng tôi chỉ đang nói đùa một chút thôi. Em đừng nghĩ là thật, haha, đùa thôi, đùa thôi.” Nói xong cũng cắt liên lạc luôn.

Diễm Tinh ai oán nhìn Tần Phong.

“Tại anh mà mọi người đều nghĩ em thành người đáng sợ như vậy!” Diễm Tinh đi đến bên cạnh Tần Phong, không cam lòng đánh lên vai hắn một cái.

“Người duy nhất trên thế giới này có thể đánh anh chỉ có em thôi. Em còn không đáng sợ hay sao?” Tần Phong nhếch môi nhìn nơi vừa bị quả đ.ấ.m nhỏ của cô đánh xuống cười nói.

Diễm Tinh nghe lời này không phục trừng mắt. Nhưng chiếu theo lời nói của Tần Phong, tất cả đều thật hợp lý, cô không cãi lại được. Nghĩ tới mục đích đến đây, cô bĩu môi: “Anh ở đây nói xấu em với bạn, thật quá đáng.” Vừa nói, vừa làm bộ mặt hờn dỗi lườm Tần Phong.

“Là họ tự nói, anh có nói gì đâu.”

back top