“Hừ.” Diễm Tinh hừ một tiếng, nhìn về phía bàn trà đang để khay điểm tâm kia: “Còn làm em tưởng anh làm việc mệt mỏi, cố ý mang đồ ăn lên cho anh. Hóa ra là ngồi nghe bạn nói xấu em!”
“Cô gái, đừng tưởng anh không biết em tới đây là có mục đích. Nếu không, vì sao hôm nay lại ân cần như vậy, mang trà bánh lên đây cho anh. Em nói đi, có chuyện gì.” Tần Phong cười lớn, ôm eo Diễm Tinh dùng một chút sức để cô ngồi lên đùi mình, tay đưa lên véo má cô vợ nhỏ một cái.
Diễm Tinh bị hắn nói trúng tim đen, cười gượng mấy tiếng rồi nói: “Phong, chuyện của Quách Ngọc, anh thả cô ta ra được không?”
“Không được.” Tần Phong một giây cũng không đắn đo lắc đầu, biểu cảm lạnh lùng.
“Phong, Quách gia và Lâm gia vốn có giao hảo. Chúng ta không nên làm quá căng thẳng, dù sao nói một câu công bằng, Quách Ngọc thật sự tính kế em. Nhưng em cũng tính kế ngược lại cô ta, em cũng không phải ở thế bị động gì. Với cả, em muốn thả Quách Ngọc, cũng không hoàn toàn là tha cho cô ta. Em muốn cô ta nhớ kỹ lấy chuyện này, sau này ắt hẳn sẽ có việc cần tới cô ta. Huống hồ, em đã nói với Quách Hân hai ngày nữa tới đón Quách Ngọc rồi, anh định để em trở thành người nói lời không giữ lời sao?” Diễm Tinh chui vào n.g.ự.c Tần Phong, làm nũng nói.
“Ra là em đã quyết định xong hết rồi, tới đây chỉ là để báo với anh một câu thôi có đúng không?” Tần Phong nắm cằm cô nâng lên, để Diễm Tinh đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm của hắn.
Diễm Tinh thấy vậy ngay lập tức hôn lên môi Tần Phong một cái bất đắc dĩ nói: “Nếu em thương lượng trước với anh. Sợ rằng kể cả có thả, anh cũng sẽ giữ Quách Ngọc ở lại lâu đài cổ dăm bữa nửa tháng nữa mất. Tới khi đó, e rằng có thả Quách Ngọc ra, người Quách gia cũng sẽ nghi ngờ chúng ta đưa họ một Quách Ngọc giả mạo ra để lừa gạt họ nữa đó. Bộ dáng hiện tại của cô ta, em nhìn còn suýt không nhận ra được.”
“Là do cô ta tự chuốc lấy, còn có thể trách ai?” Tần Phong nghiêm mặt nói.
“Phong, lần này có thể để em quyết định một lần không?” Diễm Tinh nhìn hắn, ánh mắt cầu khẩn.
“Vậy em định đền bù cho anh thế nào?” Tần Phong nhìn Diễm Tinh tới khi cô phát ngượng mới lên tiếng.
“Đền bù gì chứ? Anh cũng đâu có tổn thất gì đâu.” Diễm Tinh nhăn mặt nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sao lại không? Rõ ràng là em tự chủ trương, sau khi hoàn tất mới nói với anh, khiến anh cảm thấy đau lòng. Cái này còn không tính là tổn thất à?” Tần Phong nhếch môi.
“Vậy…vậy anh muốn thế nào?” Nghe đến đây Diễm Tinh thật sự đuối lý, cô chỉ có thể không hài lòng thỏa hiệp.
“Không phải…em biết rồi hay sao?” Tần Phong cười gian, tay hắn đã không an phận mò vào váy ngủ của Diễm Tinh. Môi cũng tìm tới cần cổ trắng nõn của cô mà hôn xuống.
“Về phòng…về phòng được không anh!” Diễm Tinh cảm giác hắn thật sự định làm luôn ở đây, hai má ửng đỏ vội vàng nói, cả người vặn vẹo muốn trốn khỏi cái ôm của hắn.
“Anh muốn ở đây.” Tần Phong cả người đều hiện lên vẻ gian tà, giọng nói vốn âm trầm hiện nay vì du͙© vọиɠ mà khàn đi, hắn đem Diễm đang muốn trốn ấn lại, tìm đúng môi cô mà hôn. Tay cũng không yên phận châm ngòi thổi lửa trên người Diễm Tinh.
Hồi lâu sau, Tần Phong mới ôm Diễm Tinh cả người đang được quấn quanh bởi chiếc áo khoác to của hắn ra bên ngoài. Một đêm này, Tần Phong lấy cớ đau lòng, muốn cô ở thư phòng chưa đủ, còn về phòng làm tiếp. Hậu quả là sáng hôm sau, Diễm Tinh cả người đau nhức nhất là phần eo của cô. Như muốn gãy làm đôi luôn rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của Hạo Tinh, Diễm Tinh cười khổ.
“Tiểu thư, Bùi thiếu tới ạ.” Tiểu Mỹ ở bên ngoài tiến vào thông báo với Diễm Tinh.
“Để anh ấy vào đi.” Diễm Tinh nghe vậy thì gật đầu nói.
Lát sau, Bùi Việt từ bên ngoài tiến vào. Anh mấy ngày gần đây đều đã nghe phong phanh một tin tức, chính là thiếu gia Tần gia và tiểu thư chi thứ nhất Triệu gia đã sớm kết hôn. Khi nghe được tin này, cả người anh chấn động. Sáng hôm nay đành viện một cái cớ tới đây gặp Diễm Tinh, muốn xem xem tin đồn này có phải là thật hay không? “Việt ca, mời anh ngồi.” Diễm Tinh thấy Bùi Việt, trên mặt là nét tươi cười dịu dàng nói. Cô và Việt ca quen nhau đã lâu, cho nên cũng không câu nệ mấy cái lễ nghi hay gì đó. Vì vậy khi gặp anh, cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“A Tinh, mới một thời gian ngắn không gặp mà em lại xinh thêm một phần rồi đấy.” Bùi Việt cũng cười cười trên chọc cô.