Đừng chỉ nói em, Việt ca cũng đẹp trai hơn, không phải sao?” Diễm Tinh bật cười nói.
“Anh tới hôm nay để nói với em, về bộ phim Trục xuất kia, đã đóng máy rồi. Hiện tại đang edit và chỉnh sửa phim. Có điều, về phần quảng bá, e là em lại phải tốn một chút công sức rồi.” Bùi Việt ôn hòa nói.
“Việt ca đã thay em giám sát tiến trình quay phim, sao em có thể ngồi không hưởng lợi. Về phần quảng bá anh cứ giao cho em.” Diễm Tinh gật đầu nói.
“Vậy thì tốt rồi. À, A Tinh, em…lấy chồng rồi sao?” Bùi Việt cười nói, tầm mắt sau đó dừng lại ở trên tay Diễm Tinh, cười cứng ngắc hỏi.
“Vâng, em lấy chồng rồi.” Thấy Bùi Việt nhìn đến chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út trên tay cô, Diễm Tinh cũng mỉm cười thừa nhận.
“Dạo gần đây anh nghe được tin này, vốn còn không nghĩ là thật. Hiện tại xem ra, là anh đã chậm một bước rồi.” Bùi Việt cười nói, nhưng ánh mắt không thể giấu được nỗi chua xót. Chậm một bước này, có thể hiểu rằng thông tin của anh chậm một bước, hoặc là anh không thể có được tình cảm của cô nữa rồi.
“Em kết hôn cùng Tần Phong sao?”
“Vâng, Phong ca ca đối với em rất tốt. Là em cam tâm tình nguyện gả cho anh ấy.” Diễm Tinh nét mặt mang theo ý vui nói. Lời này của cô nói ra, để Bùi Việt hiểu rõ, cô là tình nguyện gả cho Tần Phong. Chứ không hề phải cuộc hôn nhân thương mại vẫn thường thấy.
Thấy Diễm Tinh mặt mày rạng rỡ, cả người với hồi xưa đẹp hơn một vòng. Bùi Việt cũng biết cô ấy đang sống rất tốt. Anh mỉm cười: “Không biết bao giờ hai người định tổ chức đám cưới vậy? Hai người kết hôn kín tiếng quá, khiến anh còn chẳng thể chúc mừng nữa, vậy là không tốt đâu.”
“Là vì em chưa muốn công khai. Nếu không đi tới đâu cũng có người hỏi thật phiền c.h.ế.t em. Hôn lễ do Phong ca ca làm chủ, anh ấy nói muốn tạo cho em một bất ngờ nên em không để tâm lắm. Có điều, hẳn là sẽ sau đám cưới của anh hai em đó.”
“Chúc em hạnh phúc nhé. Đến lúc đó nhất đinh phải gửi thiệp tới cho anh đấy.” Bùi Việt cười ôm nhu, thật lòng nói ra những lời này.
“Cảm ơn anh, Việt ca. Chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, là anh em tốt của nhau, em cũng mong Việt ca có thể tìm được một cô gái khiến anh hạnh phúc.” Diễm Tinh sao không biết được tình cảm Bùi Việt giành cho mình. Có điều cô không có tình cảm gì với anh cả, không thể tiếp nhận phần tình cảm này.
“Có lời chúc này của A Tinh, anh nhất định sẽ hạnh phúc.” Bùi Việt ánh mắt mang theo chút u buồn nói.
Diễm Tinh cũng biết hiện tại không nên nói thêm về chủ đề này nữa, cô cười nói về công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cùng lúc đó tại Mã thị.
“Tiểu thư, Sở thiếu tới rồi ạ.”
“À, để anh ấy vào đi.” Diệu An từ trên bàn làm việc đứng lên, cười nói.
Nhưng khi nhìn thấy người bước vào, nụ cười của cô ngay lập tức trở nên cứng ngắc.
“Anh…Capo thiếu gia!”
“Tôi có hai họ, một là Capo hai là họ Sở. Em không biết sao?” Capo Sở Tiêu cười cợt nhả nói, còn chưa được mời ngồi đã thoải mái ngồi xuống ghế trong phòng Diệu An.
“Cái này đương nhiên tôi biết, nhưng Tiêu…” Diệu An nói, sau đó nghĩ ra gì đấy cô mở lớn mắt: “Tiêu Sáng là của anh?”
“Không của tôi thì của ai?” Capo Sở Tiêu cười nói.
“Lần trước người tới bàn bạc chuyện hợp tác không phải anh!” Diệu An lườm hắn tới cháy mặt. Cô mắc bẫy người này rồi.
“Nếu tôi đến đề cập chuyện hợp tác, em sẽ hợp tác với Tiêu Sáng sao? Tôi phải đợi tới lúc hợp đồng đã xong xuôi mới lộ mặt chứ.” Capo Sở Tiêu từ trên ghế đứng lên, tiến gần tới Diệu An.
Diệu An biết giờ dù có nói gì cũng đã muộn, hợp đồng đã ký, cô cũng không thể tự tiện hủy hợp đồng. Cố gắng áp chế tức giận trong lòng, Diệu An mỉm cười nói: “Cảm ơn Sở thiếu đã hợp tác với chúng tôi. Vậy mời Sở thiếu ngồi, chúng ta cũng bàn bạc kỹ hơn về dự án này.”
“Được hợp tác với Mã tiểu thư, là vinh hạnh của tôi.” Capo Sở Tiêu cười tới sảng khoái, còn nháy mắt với Diệu An một cái.
Diệu An lúc này đã kiềm chế lắm mới không tiến lên cào mấy phát trên gương mặt đẹp trai kia.