Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 422

Lễ đính hôn của Tuấn Khải và Mạn Nhu rốt cuộc cũng đã diễn ra. Hai bên gia đình tất bật chuẩn bị đã rất lâu. Thiệp mời, được đưa tới những nhà quyền thế trong giới thượng lưu trước 1 tuần. Hiện tại hai nhà Triệu Giản kết thông gia, Triệu gia lại có thêm một đồng minh bên mảng công nghệ. Không cần biết trong lòng mọi người cảm thấy thế nào, nhưng ai nhận được thϊếp mời cũng đều mang gương mặt tươi cười tới dự.

Mà Diễm Tinh, thân là em gái, lại là bạn thân sao có thể không bận được. Mấy ngày gần đây, cô cắm đầu vào thiết kế trang phục đính hôn và váy cưới cho Nhu Nhi, à không, cô sắp phải đổi xưng hô rồi, phải gọi là chị dâu nhỏ nha. Buổi lễ đính hôn sẽ được diễn ra tại trung tâm lớn bậc nhất cả nước. Sau khi anh hai và chị dâu nhỏ hoàn tất các thủ tục, thì nơi đây chính là địa điểm dự tiệc. Trang phục đính hôn đã được Vy Vân và Trình Tuyết mang tới Giản ra ngày hôm qua. Diễm Tinh và Tần Phong từ tối hôm trước đã về lại nhà chính Triệu gia để chuẩn bị cho buổi sáng ngày hôm sau. Tần Phong thấy cô vợ nhỏ vui mừng như vậy cũng vui theo cô.

“Anh hai, là A Tinh.” Tối đó, Diễm Tinh tới cửa phòng anh hai của mình gõ cửa.

Nghe thấy tiếng em gái, Tuấn Khải liền ra mở cửa.

“A Tinh, muộn rồi sao còn chưa ngủ.” Giọng nói mang theo cưng chiều vang lên.

Diễm Tinh mỉm cười đi vào trong phòng, tay còn cầm một khay màu đỏ.

“A Tinh mang trang phục cho anh hai mặc ngày mai đó. Trang phục này A Tinh chuẩn bị lâu rồi.” Diễm Tinh cười, vui vẻ đem bọ vest treo lên cho Tuấn Khải nhìn. Bộ vest này màu trắng, đường may tinh xảo, trên bộ vest có hoa văn chìm cùng màu, tất cả đều dùng những chất liệu tốt nhất làm ra.

“Cảm ơn A Tinh. Rất đẹp.” Tuấn Khải cười xoa đầu em gái mình nói.

“Anh hai, Nhu Nhi là một cô gái tốt. Anh đừng phụ lòng cậu ấy nhé. Cậu ấy nhìn bề ngoài là một cô gái mạnh mẽ, nhưng thật ra bên trong lại rất mềm yếu. Nếu so ra, độ tàn nhẫn của cậu ấy còn không bằng một phần của A Tinh và An An. Nếu cậu ấy đã chọn anh, nhất định sẽ đối với anh thật tốt. Anh hai cũng phải đối tốt với cậu ấy nhé.” Diễm Tinh mỉm cười, chút sau mới nói ra những lời trong lòng mình.

“A Tinh có chồng, trưởng thành lên rồi. Em yên tâm, anh hai sẽ không phụ cô ấy. Tình cảm của anh dành cho Nhu Nhi, không thua kém tình cảm em rể dành cho em đâu.” Tuấn Khải nhéo má em gái mình, nhưng khi nói những lời này, trong mắt anh là một mảng kiên định.

“Em tin anh hai sẽ khiến cậu ấy hạnh phúc.” Diễm Tinh mỉm cười nhìn Tuấn Khải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Anh hai, anh hai và chị dâu nhất định phải hạnh phúc nhé!” Diễm Tinh đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm nói. Đời trước, hai anh trai đến khi cô mất vẫn chưa tìm thấy người trong lòng. Đây là lần đầu tiên trong cả hai đời tham gia ngày trọng đại của hai anh mình. Nhớ lại ngày đó, khi anh hai vừa khóc vừa mắng cô “em gái ngốc”, hốc mắt Diễm Tinh hơi đỏ lên. Kiếp trước cô đã khiến hai anh trai buồn lòng nhiều rồi.

Tuấn Khải vòng tay ôm lấy em gái, chân thành nói: “Có lời chúc này của A Tinh, anh hai chắc chắn sẽ hạnh phúc.”

Diễm Tinh nói chuyện với anh hai của mình thêm một chút rồi cũng về phòng ngủ. Ngày mai còn rất nhiều việc, cô nên dưỡng sức một chút.

Về phòng liền thấy Tần Phong đang nghe điện thoại bên ngoài ban công. Nhìn bóng lưng hắn, Diễm Tinh cảm thấy thật yên bình. Giống như chỉ cần có hắn ở đây, cô cái gì cũng không sợ, có thể có thể mặc sức làm càn.

Diễm Tinh nâng lên một nụ cười gian, từ từ tiến lại sau lưng Tần Phong. Đến khi định hù hắn một tiếng thì bỗng nhiên thấy Tần Phong đưa tay ra đằng sau, đem Diễm Tinh vững vàng ôm tới trước n.g.ự.c mình.

Diễm Tinh bị bất ngờ, suýt nữa hét lên một tiếng. Cũng may cô kìm lại được. Thấy Tần Phong nhếch môi, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn cô, Diễm Tinh bĩu môi trừng hắn.

“Được, cậu triển khai đi.” Diễm Tinh nằm trong l*иg n.g.ự.c hắn, trốn không được, chỉ có thể yên lặng nghe hắn nói chuyện điện thoại. Cô nhàm chán, lại nghĩ tới mình định dọa hắn rốt cuộc không dọa được còn bị hắn tóm gọn. Thế nào cũng cảm thấy không cam tâm. Bỗng nhiên ánh mắt Diễm Tinh lóe lên tia xảo trá, cô mỉm cười, ngước mắt lên nhìn Tần Phong. Đôi mắt của cô vốn rất đẹp, hiện tại đôi mắt lúng liếng nhìn Tần Phong giống như muốn câu hồn đoạt phách. Nhìn cô như vậy, yết hầu Tần Phong trượt xuống một cái, hơi thở có chút nặng nề. Tay cầm điện thoại của hắn bất giác nổi lên chút gân xanh.

Thấy biểu cảm này của Tần Phong, Diễm Tinh mỉm cười trong lòng, tay đưa lên đặt trên n.g.ự.c hắn, vẽ một vòng tròn, môi đỏ mấp máy nói bằng khẩu hình: “Anh nghiêm túc làm việc đi, không được mất tập trung.” Đôi mắt đen sáng ngời ánh lên vẻ đắc thắng. Rất nhanh bàn tay cô đang làm loạn trên n.g.ự.c Tần Phong bị bắt lại.

Diễm Tinh mỉm cười: “Em đi ngủ trước đây, anh bàn việc tiếp đi.” Nói xong, cô cũng chui ra khỏi n.g.ự.c Tần Phong. Nhìn bộ dáng có chút chật vật hiện tại của hắn, Diễm Tinh thấy thật hả dạ, cả người vui vẻ tới giường nằm ngủ.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng biến mất, Tần Phong nhìn cô gái nhoe vui vẻ bên kia mặt đã đen hơn mực. Cô gái này càng ngày càng không có phép tắc.

“Mọi chuyện cứ như cũ tiến hành, chuyện còn lại nói sau.” Tần Phong giọng nói lúc này đã hơi khàn, ánh mắt nóng rực xuyên qua lớp kính nhìn vào cô vợ nhỏ cười tới vui vẻ bên trong, hắn bất giác nhếch môi, nói xong lời này cũng dập máy.

back top