Diễm Tinh thấy cô gái đi xe hồng tăng tốc, lại nhìn đoạn đường trước mặt trong nháy mắt hiểu ra ý định của cô gái kia. Trong chốc lát, trong đầu Diễm Tinh lóe lên tính toán. Diệu An và Mạn Nhu đằng này thấy tình hình của Diễm Tinh có vẻ không ổn, hai cô đều tăng tốc, chạy tới áp sát chiếc xe màu hồng, không ở đây so đo với chủ nhân hai chiếc xe xanh vàng kia nữa.
Trên khán đài cũng vì tình hình bên dưới mà căng thẳng, tiếng hò hét cũng không to như khi nãy nữa mà thay vào đó là lời cảm thán: “Kỹ thuật ba cô gái này cũng không tồi.”
Mà Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song nhìn thấy đoạn đường kia, đương nhiên hiểu được cô gái chạy xe hồng đang định làm gì.
Có điều họ còn chưa kịp lo lắng cho Diễm Tinh đã thấy cô có động. Khi sắp tới đoạn đường kia, cô gái đi xe hồng có ý định muốn ép xe của Diễm Tinh ra bên ngoài, nhưng lại không ngờ được Diễm Tinh tăng tốc, thân xe nghiêng tới 45° lao vυ"t đi. Kiều Nhiên không thể ngờ cô gái kia gan lớn như vậy. Cũng vì thế, xe của cô ta đang áp sát ngay cạnh giống như mất đà vậy, suýt chút nữa ngã. Nhưng may mắn cô ta cũng có chút bản lĩnh, nhanh chóng xử lý nhưng không thể đua được nữa, xe dừng giữa đường đua. Mạn Nhu và Diệu An quay đầu nhìn cô ta nhếch môi rồi tăng tốc theo sau xe của Diễm Tinh. Từ cuộc đua giữa 6 cô gái, hiện tại chỉ còn lại 5 xe. Trong đó 3 chiếc xe đằng kia vượt xa hai chiếc còn lại. Cuộc đua này, hiện tại chỉ dành cho ba chiếc xe, đen trắng đỏ đằng xa kia mà thôi.
Lúc này Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song cũng đã đi xuống bên dưới. Cô gái này còn vượt xa những gì mà họ tưởng tượng.
Ba chiếc xe cứ như vậy rượt đuổi nhau trên đường. Cuối cùng thì xe của Mạn Nhu cán đích trước xe của Diệu An và Diễm Tinh.
Ba chiếc xe dừng lại trong tiếng hò reo của mọi người.
“Lần này để cậu chiếm ưu thế, lần sau sẽ không như vậy đâu.” Diễm Tinh xuống xe, gỡ mũ bảo hiểm ra cười nói.
Mạn Nhu còn chưa kịp trả lời thì một giọng nữ chua ngoa vang lên: “Các cô cố tình bắt nạt tôi có đúng hay không?”
Diệu An cau mày quay đầu, chỉ thấy cô gái đi chiếc moto hồng kia cùng với hai người bạn của cô ta nghênh ngang đi tới đây.
“Thế nào, không phục?” Mạn Nhu nhếch môi, chế giễu nói.
“Đương nhiên, các cô đấu như vậy là không công bằng. Hiện giờ chúng ta đấu lại, tôi và cô ta đấu 1-1, ai có nhiều kỹ năng hơn thì thắng, thế nào?” Kiểu Nhiên hất cằm nhìn về Diễm Tinh lời lẽ kiêu ngạo, như ra lệnh vậy.
Có điều cô gái mà cô ta đang khiêu chiến kia điệu bộ bình thản, không giống như vì những lời này mà bị kí©h thí©ɧ, cô thản nhiên: “Không có hứng.”
“Haizzz, khổ thân cho ba cô gái kia rồi. Kiều Nhiên là bạn gái của Capo thiếu, nhất định ba cô gái kia sẽ chịu thiệt trong tay cô ấy mà thôi.”
Dù người trên khán đài không nghe được bên dưới nói gì, nhưng nhìn điệu bộ không nói lý lẽ của Kiều Nhiên cũng hiểu một hai phần.
“Cô dám ăn nói với chị Nhiên Nhiên như vậy? Chán sống rồi sao?” Một cô gái đi bên cạnh Kiều Nhiên quát lớn.
Nhưng ba cô gái kia vẫn không mảy may sợ sệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ồ, chắc vậy, nếu thế các cô định làm gì tôi.” Diễm Tinh ồ lên một tiếng, vẫn giữ nguyên bộ dáng cợt nhả nói.
“Đúng là hống hách, có điều các cô có biết Capo thiếu gia không?” Cô gái kia đã sớm bị Diễm Tinh chọc cho tức tới dậm chân, cô ta nghiến răng nói.
“Có biết.” Diễm Tinh gật đầu.
“Chị Nhiên Nhiên chính là bạn gái của Capo thiếu!” Cô gái kia vênh mặt nói. Mà Kiều Nhiên cũng theo lời nói này kiêu ngạo trong ánh mắt tăng lên một phần.
“Thì sao? Liên quan gì tới tôi?” Diễm Tinh bật cười một tiếng, không khỏi mỉa mai nói.
Diệu An đằng sau nghe được câu này, mắt hơi nheo lại: “Ha, nếu vậy gu thẩm mỹ của Capo thiếu thật tệ.”
Kiều Nhiên không nghĩ tới khi nói ra thân phận này ba cô gái trước mặt lại có phản ứng như vậy. Cô ta xấu hổ, sau đó chuyển thành tức giận, tiến lên muốn đánh Diễm Tinh. Nhưng cái đánh này chưa đánh xuống đã bị Diễm Tinh chặn lại, kèm theo đó là một cái tát lên mặt cô ta.
Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song vừa vặn xuống đúng lúc thấy cảnh tượng này. Cũng thật bá khí.
“Hai vị thiếu gia, hai vị tới rồi! Hai vị giúp tôi khuyên chủ mẫu với, tôi sợ…” Người quản lý vốn đang định đi lên khuyên bảo thì nhìn thấy Diệp Vô Song và Kỷ Dạ Hàn xuất hiện, giống như vớ được phao cứu sinh, nhanh chóng cầu cứu.
“Anh cảm thấy chủ mẫu nhà anh sẽ bị bắt nạt?” Kỷ Dạ Hàn nhướng mày.
“Không ạ, ngược lại mới đúng.”
“Yên tâm đi, tới lúc cần chúng tôi sẽ ra mặt.” Diệp Vô Song nói.
Kiều Nhiên bị cái tát này làm đơ người, chút sau mới định thần lại.
Con điên này dám tát cô! “Kiều tiểu thư, có vẻ như cô tìm sai đối tượng bắt nạt rồi. Chúng ta thắng thua đã phân định, kỹ năng của cô và tôi cũng đã được so qua khúc cua kia. Kể cả Capo thiếu tới đây tôi cũng không sợ đâu.” Diễm Tinh lãnh đạm nói.
“Nếu cô còn không biết thân biết phận, ở đây làm tôi chướng mắt, tôi không cần biết người chống lưng của cô là ai, tôi cũng sẽ bắt cô phải trả giá. Huống hồ, cô nói cô là bạn gái của anh ấy, làm sao chứng minh. Nếu nói như cô, tôi nói tôi là vợ của Tần thiếu còn được đó.”
“Cô gái này mồm miệng cũng thật sắc bén. Chỉ là…” Diệp Vô Song cười cười, ánh mắt mang theo hàm ý xem kịch vui nhìn ra phía sau Diễm Tinh.
Đúng lúc này đằng sau Diễm Tinh vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Tinh Nhi, chơi đã chán chưa?”