Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 432

Diễm Tinh cả người cứng đờ, không dám quay đầu. Đang lúc nghĩ xem nên làm thế nào thì bên hông đã xuất hiện thêm một bàn tay, kéo cô quay lại: “Thế nào, không phải vừa nhắc tới anh sao? Anh tới rồi thì lại không nói gì.” Thanh âm trầm thấp lại từ tính vang lên bên tai Diễm Tinh.

Cô nhìn người đàn ông đang nhếch khóe môi trước mặt mình, cười cứng ngắc.

“Anh…tới rồi? Không phải nói mai anh mới đến sao ạ?”

“Đúng ra định ngày mai tới, nhưng anh nghe nói có người cắt đuôi vệ sĩ, nên phải mau chóng tới.” Tần Phong mỉm cười nhìn cô gái nhỏ.

“Chơi chán chưa?”

“Chán rồi.” Diễm Tinh gật đầu. Ánh mắt nhìn về phía Diệu An và Mạn Nhu mang theo tia cầu cứu. Chỉ là hai người bạn này của cô dù có nhìn thấy cũng không thể đi lên được. Đưa lại cho Diễm Tinh một ánh mắt bất lực rồi nhanh chóng quay đầu.

Kiều Nhiên vừa thấy người tới là ai, cả người xụi lơ. Vì cô ta có quen biết với Capo thiếu, nên cũng biết một chút về những người này. Đây…không phải Tần thiếu sao? Nghe nói dạo gần đây Tần thiếu đã lấy vợ, là cô gái trước mắt này sao? Nếu thật là như vậy, cô ta lần này chơi lớn quá rồi.

“Khi nãy tôi thấy tay phải của cô định tát vợ tôi!” Tần Phong lúc này mới chuyển tầm mắt tới chỗ Kiều Nhiên, lạnh nhạt lên tiếng. Hắn vừa nói xong, người đằng sau cũng nhanh chóng đi lên cầm tay phải của Kiều Nhiên bẻ một cái. Tiếng “rắc” vang lên rất rõ ràng, cũng biểu hiện cho việc tay phải của cô ta bị bẻ gãy rồi.

Nhưng người bị đánh là tôi mà, người chịu thiệt cũng là tôi, cô gái của anh có bị sứt mẻ miếng nào đâu! Cô ta còn chưa kịp nói tiếng lòng của mình ra thì tay phải đã bị bẻ mất. Những người trên khán đài không biết đã bị đuổi đi từ bao giờ.

“Cô nói cô là bạn gái của Sở Tiêu?” Tần Phong lạnh mặt nhìn Kiều Nhiên.

“Đưa cô ta tới chỗ Sở Tiêu. Nói cậu ta quản giáo cho tốt người của mình, đừng để cô ta tới đây làm Tinh Nhi của tôi mất hứng!”

“Vâng lão đại.”

Ngay lập tức Kiều Nhiên cùng hai người bạn của cô ta bị đuổi ra ngoài.

“Tần lão đại thật sự rất nuông chiều cô ấy.” Người bên cạnh Diệp Vô Song nãy giờ vẫn theo chủ của mình quan sát tình hình. Thấy một màn này không khỏi buông ra một câu cảm thán. Người mù cũng nhìn ra nãy giờ Tần thiếu phu nhân một chút thiệt cũng không phải chịu. Thế mà Tần lão đại lại giống như cô ấy gặp phải ấm ức lớn lắm vậy.

“Đến mạng của cậu ta, cậu ta cũng có thể cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên trước mặt cô ấy, chỉ thế kia đã ăn thua gì.” Diệp Vô Song lắc đầu nói.

“Không biết Sở Tiêu có còn nhớ cô ta là ai không?” Kỷ Dạ Hàn nhún vai, lãnh đạm nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chắc chắn sẽ rất tức giận. Cô ta lại dám lôi cậu ấy ra làm lá chắn trước mặt bảo bối nhỏ của Phong.”

“Đυ.ng trúng ai không đυ.ng, lại đυ.ng phải ôn thần đó, xui cho cô ta rồi.” Diệp Vô Song lắc đầu.

“Đi thôi, ở đây đã hết chuyện vui, chúng ta đi đua một chuyến. Đã lâu rồi chưa đua xe cùng cậu.” Ánh mắt miết nhẹ qua bên kia, Diệp Vô Song vỗ vai Kỷ Dạ Hàn nói.

Hai người đàn ông cứ như vậy âm thầm rời khỏi đây.

Bên Diễm Tinh, cô chỉ muốn mau chóng có cái lỗ cho mình chui xuống. Hiện tại, có khi ở dưới đấy còn an toàn hơn trên mặt đất. Trong lòng thấp thỏm không dám nhìn mặt Tần Phong.


 
Thấy cô trốn tránh mình, Tần Phong nâng cằm Diễm Tinh lên, cười đến ma mị: “Sao vậy? Chạy cũng đã chạy xong, hiện tại lại muốn trốn anh?”

Mạn Nhu và Diệu An đằng sau nghe có mùi nguy hiểm trong giọng nói của Tần Phong. Nhanh chóng ngẩng đầu: “Tần thiếu, A Tinh, vậy chúng tôi đi trước. Ở khách sạn còn có một số việc cần kiểm tra lại, không ở đây làm phiền hai người nữa.”

“Được, Jason, tiễn hai vị tiểu thư về.” Tần Phong gật đầu, tầm mắt hơi chuyển tới chỗ Mạn Nhu và Diệu An sau đó lại đặt lên người cô vợ nhỏ của mình.

“An An, Nhu Nhi…” Diễm Tinh thấy hai cô bạn muốn chạy, đôi mắt to tròn trừng lớn như không tin. Hai cậu ấy cứ như vậy định chạy, bỏ mặc cô ở đây sao? Diệu An và Mạn Nhu hối lỗi nhìn Diễm Tinh. Sau đó cũng theo Jason đi mất, không quay đầu lại. Xin lỗi A Tinh, Tần thiếu tức giận như vậy, bọn tớ phải đi trước bảo toàn tính mạng.

“Cô gái nhỏ, có phải anh quá nuông chiều em rồi đúng không? Nên em mới cắt đuôi người của chúng ta, còn lén chạy tới đây đua xe.” Ngón tay cái của Tần Phong miết nhẹ đôi môi đỏ mọng của Diễm Tinh, thanh âm mang theo chút cảnh cáo.

Người của Phong Vũ đã sớm bị ánh mắt của Tần Phong đuổi đi. Trên đường đua to lớn lúc này, chỉ còn có Tần Phong và Diễm Tinh.

“Em…” Diễm Tinh căn bản không biết nên nói lại thế nào. Cô cắt đuôi người của hắn là thật, tới đây đua xe cũng là thật. Còn bị bắt gặp trong tình trạng đang hùng hổ dọa người, thật sự không còn đường chối cãi.

“Em là sợ anh không cho em đua xe nên mới như vậy. Không có ý định giấu anh mà, khi anh tới, em sẽ thành thật nói hết.” Diễm Tinh ấm ức ngước mắt lên nhìn Tần Phong. Đôi mắt cô hiện tại sáng ngời, đáng thương vô cùng.

“Đáng lẽ ra anh định để ngày mai sẽ dẫn em tới đây đua xe. Nhưng hôm nay em đến rồi cũng tốt, ngày mai có thời gian làm việc khác.” Tần Phong cúi xuống hôn lên môi cô một cái, cười tà mị nói.

back top