Capo Sở Tiêu đến đây cùng với Kỷ Dạ Hàn và Diệp Vô Song. Nhưng hắn ở trong phòng sửa soạn, tối nay sẽ được gặp cô gái trong lòng. Nên ăn mặc đẹp một chút, có thể câu được hồn cô ấy về là tốt nhất. Chỉ là đang sửa soạn dở thì tiếng chuông cửa vang lên.
Capo Sở Tiêu nhíu mày, khi mở cửa thấy Jason đứng bên ngoài, kèm theo đó dưới chân anh là một cô gái khá quen mắt. Có điều trông cô ta vô cùng chật vật, còn đang ôm lấy tay phải của mình khóc. Vừa nhìn liền biết bàn tay kia bị bẻ gãy rồi.
“Chuyện gì vậy?” Capo Sở Tiêu nhìn Jason, khó hiểu hỏi.
“Capo thiếu gia, lúc nãy cô gái này có chút xích mích với chủ mẫu của chúng tôi. Bị lão đại bẻ một tay, rồi đưa tới đây.” Jason cười cười nói.
“Đắc tội với cô gái nhỏ của Phong thì liên quan gì tới tôi.” Capo Sở Tiêu nghe Jason nói vậy càng ngày càng khó hiểu.
“À, là vì cô gái này nói rằng cô ấy có Capo thiếu gia chống lưng. Lão đại nói nể mặt Capo thiếu gia, chỉ lấy đi bàn tay phải định đánh chủ mẫu của chúng tôi. Còn lại để Capo thiếu gia giải quyết. Lão đại còn nói rằng, mong ngài quản giáo người của mình cho tốt, đừng để cô ta chạy lung tung làm mất hứng chủ mẫu.” Jason càng nói, ý cười trong mắt càng lan rộng.
Mà sắc mặt của Capo Sở Tiêu cũng càng ngày càng đen.
“Cô gái này đắc tội với chủ mẫu và bạn của cô ấy. Mong Capo thiếu gia trừng trị nghiêm khắc. Những lời cần chuyển tôi đã chuyển xong, người cũng đã đưa tới đây. Vậy tôi không làm phiền Capo thiếu gia nữa. Tôi còn phải về nói lại với lão đại của chúng tôi, chào ngài.” Jason cúi người nói một lèo rồi rời đi.
“Đợi đã, anh vừa nói…đắc tội với Diễm Tinh và bạn cô ấy? Là Mã tiểu thư và Giản tiểu thư?” Capo Sở Tiêu nghe ra điểm không đúng, ngay lập tức lên tiếng.
“Đúng vậy ạ.”
“Vậy cô ta nói cô ta là bạn gái của tôi, cả Diễm Tinh và bạn cô ấy đều biết?”
“Đúng vậy Capo thiếu gia.” Jason lại gật đầu.
“Chết tiệt!” Capo Sở Tiêu nghe vậy không khỏi chửi thề một tiếng, nghiến răng nói với Jason: “Nói với lão đại của cậu, tôi nhất định sẽ đòi lại món nợ này thay vợ hắn!”
“Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời tới lão đại.” Jason cười cười gật đầu nói rồi quay người đi mất.
Capo Sở Tiêu lúc này ánh mắt giống như muốn đem người phụ nữ kia ra lăng trì, hắn gọi cho thuộc hạ thân cận, lạnh lẽo nói: “Mau tới đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chốc lát sau, một người đàn ông ngoại quốc xuất hiện trước cửa phòng của Capo Sở Tiêu cung kính cúi đầu với hắn.
“Cô ta ăn nói không có chừng mực, tự cậu nên biết phải làm gì rồi đấy!” Hắn lạnh lùng nhìn cô gái kia, ánh mắt không chút thương cảm. Hắn không nhớ người này là ai, nhưng dám đem tên hắn đi nói lung tung, còn là để cô gái kia nghe thấy, không thể tha thứ được! “Vâng thiếu gia!” Người đàn ông đó cúi người rồi nhanh chóng đem cô gái mặt mày trắng bệch kia đi mất.
Đằng này Diễm Tinh bị Tần Phong vững vàng ôm lấy. Giữa thanh thiên bạch nhật, hắn lại ôm hôn cô ngay trên đường đua này, Diễm Tinh da mặt không dày bằng Tần Phong, sao có thể không đỏ mặt. Nơi đây là điểm rất dễ thấy, dù người của Phong Vũ không có mặt ở đây, nhưng tình cờ cũng có thể nhìn thấy được. Nghĩ tới đây, thẹn thùng lại dâng lên, Diễm Tinh cựa quậy, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn. Có điều không những không hiệu quả, còn bị Tần Phong ôm chặt hơn, hắn cắn xuống môi cô một cái tỏ ý bất mãn.
Tới khi hai đôi môi tách ra, đôi mắt lung linh của Diễm Tinh đã đầy một làn nước. Hơi thở gấp gáp, cả người chỉ có thể dựa vào Tần Phong, nhờ sức mạnh của hắn chống đỡ.
Tần Phong không nói hai lời ôm lấy Diễm Tinh đi ra xe.
Chiếc xe sang trọng một đường tới khách sạn, cũng một đường này Diễm Tinh bị Tần Phong châm ngòi thổi lửa trên người. Cô lại không dám hé răng, sợ rằng bên trên tài xế sẽ nghe thấy, chỉ có thể cắn răng thở dốc. Chiếc áo da màu trắng trên người đã sớm bị Tần Phong kéo xuống lộ ra cảnh xuân tuyệt đẹp.
“Phong…không được…họ sẽ nghe thấy.” Diễm Tinh thấp giọng nức nở trong lòng hắn.
“Cô gái không lương tâm. Anh nhớ em như vậy, cố gắng hoàn thành sớm công việc để tới đây. Em lại ngược lại, không hề nhớ anh chút nào, còn trốn anh đua xe. Hôm nay nếu không phạt em, tôi không mang họ Tần!” Tần Phong dọc theo cần cổ trắng nõn của cô hôn xuống, bá đạo nói.
Đến khi tới khách sạn, mặt Diễm Tinh đã nhuốm màu đỏ, cả người vô lực. Chỉ có thể để mặc Tần Phong bao bọc mình trong chiếc áo khoác to của hắn rồi ôm cô vào trong khách sạn.
Tần Phong một đường ôm Diễm Tinh tới phòng của cô. Đem Diễm Tinh đặt xuống giường lớn, ưu nhã cởi cúc áo. Nhìn hắn lúc này không chút vội vàng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Diễm Tinh lại nóng vô cùng.
Diễm Tinh lần đầu tiên thấy ánh mắt kiểu này của Tần Phong. Cô bối rối ngồi dậy, kéo chăn che nửa thân trên của mình, cười cười nói: “Phong…em…em hơi đói!”
Động tác tay của Tần Phong hơi khựng lại, sau đó hắn gật đầu: “Được, để anh gọi đồ ăn cho em.” Nhưng cúc áo hắn cũng không cài lại, áo sơ mi được cởi hai cúc để lộ ra vòm n.g.ự.c rắn chắc.
Diễm Tinh thấy hắn thoải mái đồng ý như vậy. Trong lòng có chút đề phòng, chắc chắn có âm mưu.
Diễm Tinh bò dậy, đi vào trong phòng vệ sinh thay đồ. Cô có cảm giác, mỗi lần nhìn thấy cô mặc mấy bộ đồ da bó sát này, Tần Phong đặc biệt dễ hóa sói. Vẫn là nên thay ra tốt hơn.
Đợi đến khi Tần Phong gọi đồ ăn xong đi vào thì đã không thấy cô gái nhỏ đâu. Hắn nhếch môi ngồi xuống, tựa vào đầu giường, mắt chăm chú nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, tay gõ nhẹ xuống dưới đệm.