Hôn lễ của Tuấn Khải đã hoàn tất. Hai ngày sau cũng đến ngày Diễm Tinh và Vy Vân đi đến Paris tham dự tuần lễ thời trang. Tần Phong vốn không yên tâm về cô, nên để Devil đi theo cô.
“Tinh Nhi, xong việc nhớ về sớm, có biết không?” Tối trước hôm đi, Tần Phong vẫn luôn dính chặt bên cạnh Diễm Tinh. Hắn ôm cô ngồi trên giường, thanh âm chán nản nói.
“Em biết rồi mà. Sẽ không đi lâu đâu, sự kiện diễn ra trong 4 ngày, em đến đó trước một ngày. Nếu tính ra, cùng lắm một tuần em sẽ về. Lần trước nói hai tuần chỉ là đề phòng có phát sinh việc khác mà thôi.” Diễm Tinh bất đắc dĩ nói.
“Phân đà của chúng ta bên Paris em tùy ý sử dụng. Có chuyện gì phải gọi anh có biết không?” Tần Phong lần này không đi được cùng cô, trong lòng không khỏi lo lắng.
Diễm Tinh nhìn Tần Phong, không khỏi bật cười.
“Phong. Anh coi em là con gái đi học xa nhà mà dặn dò đó à. Anh làm như em đi 7 năm không bằng ấy, có 7 ngày thôi mà.”
“Anh không yên tâm em ở ngoài, 7 ngày đã là quá nhiều rồi.” Tần Phong vùi đầu vào cổ cô.
“Em sẽ rất mau về. Ngoại trừ tham dự tuần lễ thời trang, em cũng sẽ không ra khỏi Death, như vậy anh đã yên tâm chưa?” Diễm Tinh thở dài một hơi hỏi.
Lúc này Tần Phong mới miễn cưỡng gật đầu.
Lần này vừa vặn Capo Sở Tiêu cũng có việc bên Paris vì vậy hắn đi cùng cô luôn.
Ngồi trên máy bay, Capo Sở Tiêu nhìn Diễm Tinh: “Diễm Tinh, tôi có chuyện này muốn hỏi em.”
“Dạ?”
“Em làm sao thu phục được Phong vậy?” Hắn thật sự tò mò vấn đề này rất lâu rồi. Diễm Tinh là một cô gái rất đẹp, đôi mắt to tròn sáng như sao lại giống như biết nói. Thanh âm ngọt ngào mềm mại. Dáng người cũng vô cùng tốt, nhưng hắn tin với Tần Phong những điều này chưa chắc đã có thể quyến rũ được hắn. Nhất định cô gái này phải có đi điểm nào đó khác biệt mới khiến cho Tần Phong thần hồn điên đảo tới vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Capo ca, vấn đề này anh hỏi anh ấy có phải tốt hơn không? Em làm sao biết được chứ.” Diễm Tinh cười nhẹ lắc đầu. Thật ra đến chính bản thân cô cũng không biết vì sao Phong lại chú ý mình. Cũng không biết vì sao cả hai đời hắn đều yêu cô tới vậy.
“Khi nãy lúc em lên máy bay, tôi cảm thấy cậu ấy nhìn muốn thủng chiếc máy bay này luôn rồi. Giống như muốn đem nó bóp nát rồi đưa em ra bên ngoài vậy.” Capo Sở Tiêu cảm thán.
Diễm Tinh nghe vậy cũng chỉ biết cười trừ, không nói thêm gì khác.
“Đúng rồi, tôi còn một chuyện.” Capo Sở Tiêu nghĩ một chút rồi tiếp tục nói.
“Có liên quan tới An An sao ạ?” Diễm Tinh thấy biểu cảm này của Capo Sở Tiêu cũng ít nhiều đoán ra được vấn đề hắn muốn nói.
“Sao em biết?” Capo Sở Tiêu bất ngờ hỏi lại cô.
“Hôm đám cưới anh hai em có thấy anh cùng An An nói chuyện. Nhìn hai người trông quan hệ không giống như đối tác bình thường, em cũng đoán ra một chút.”
“Là tôi theo đuổi cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn chưa chấp nhận, cũng không để ý tôi.” Capo Sở Tiêu cười nói, trong ánh mắt hiện lên chút mất mát.
Diễm Tinh nhìn vậy trong lòng thầm nghĩ, thật ra theo cô nhìn, An An không hẳn là không có chút quan tâm gì tới Capo ca. Có điều…với lịch sử tình trường kia của Capo ca, thật sự cô cũng không có cách nào yên tâm để bạn mình bên cạnh hắn. Có lẽ An An cũng vì điều này mà chần chừ. Chỉ là cô có thể nhìn ra, lần này Capo ca thật sự động tâm với An An.
Suy nghĩ một chút, Diễm Tinh mỉm cười: “An An là một người nhìn có vẻ mềm mại nhu hòa, nhưng thực chất cậu ấy rất mạnh mẽ. Để có thể chinh phục được cậu ấy không phải chuyện dễ dàng. Em nhớ hồi bé, em cũng phải dùng hết chân tình của mình mới lay động được cậu ấy. Cậu ấy từ bé đã phải vác trên vai gánh nặng của gia tộc. Cha của cậu ấy cũng vì điều này luôn có yêu cầu rất cao, cũng rất khắt khe với cậu ấy. Còn mẹ cậu ấy tuy yêu thương An An nhưng bà ấy quá yếu đuối. Không thể đứng ra nói thay cậu ấy, hay can thiệp vào bất cứ chuyện gì mà cha cậu ấy đã quyết. An An không hề có một tuổi thơ tốt đẹp như em và Nhu Nhi, cũng không được hưởng tình yêu thương của cha mẹ. Vì vậy, cậu ấy đã tự tìm cách bảo vệ mình, chính là luôn thờ ơ với mọi việc. Nhưng không phải cậu ấy không thể cảm nhận được tình càm chân thành. Nếu anh thành tâm đối tốt với cậu ấy, nhất định là An An có thể cảm nhận được.”
Nếu Capo ca lần này là thật lòng, vậy cô giúp một ít sức lực vậy. Có điều cô chỉ có thể giúp được đến đây. Phần còn lại, Capo ca phải tự thực hiện rồi.
Capo Sở Tiêu nghe Diễm Tinh nói vậy thì gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.”