“Các cậu nói hay lắm, lần này tớ nhớ kỹ, sau này chắc chắn sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.” Diễm Tinh nghiến răng hừ lạnh nói.
Ngày hôm sau, đám cưới của Tuấn Khải và Mạn Nhu diễn ra. Phù dâu là Diệu An, phù rể là Bùi Việt. Dù sao hai nhà Bùi Triệu cũng hợp tác đã lâu, mối quan hệ tốt. Cho nên Bùi Việt vô tình được chọn vào vị trí này. Mà anh cũng rất vui vẻ đảm nhiệm.
Diệu An và Bùi Việt thật ra quan hệ cũng khá tốt. Cơ bản là vì quen biết từ bé, lại cùng là bạn với Diễm Tinh, cho nên nhìn họ lại rất ăn ý. Capo Sở Tiêu bên này thấy Diệu An và Bùi Việt cười nói vui vẻ, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm. Hắn uống cạn ly rượu trong tay, rồi từ từ đi tới phía họ. Vẻ mặt vô cùng bĩnh tĩnh.
“Bùi thiếu, Mã tiểu thư.”
“Capo thiếu, nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp. Tôi rất ngưỡng mộ anh.” Bùi Việt thấy Capo Sở Tiêu đi tới bắt chuyện, cũng cười đáp lại.
“Capo thiếu.” Diệu An cũng cười nhẹ, nhàn nhạt đáp một câu.
“Mã tiểu thư hôm nay thật đẹp.” Capo Sở Tiêu lãnh đạm nói. Vì là phù dâu nên Diệu An mặc chiếc váy màu hồng phấn trễ vai xinh xắn, cả người toát lên vẻ thanh thuần đáng yêu, bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Cảm ơn Capo thiếu đã khen.” Diệu An khách sáo đáp. Nãy giờ tầm mắt cô vẫn dừng dưới sàn nhà, chỉ khi chào Capo Sở Tiêu mới nâng lên nhìn hắn một chút.
“Bùi thiếu, chúng ta còn cần đi tiếp khách, đi thôi.” Diệu An quay sang nói với Bùi Việt.
“Được.” Bùi Việt không nhận ra bầu không khí khác lạ giữa hai người này, anh thoải mái gật đầu rồi cùng Diệu An rời đi.
Capo Sở Tiêu nhìn cảnh này, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Hôm nay là ngày vui của anh hai và bạn thân, Diễm Tinh cũng kiềm chế không được uống thêm mấy ly rượu. Nhìn đội ngũ tiểu thư đứng vào bắt hoa cưới, Diễm Tinh cũng ham vui nhảy vào theo. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá cổ yếm màu đen, tôn lên nước da trắng không tì vết.
“Không phải, A Tinh, cậu kết hôn rồi, còn tranh hoa cưới làm gì?” Mạn Nhu ở trên nhìn cô bạn đang đứng đầu hàng tranh hoa, thở dài bất đắc dĩ nói.
“Nhưng tớ chưa làm đám cưới. Chưa tổ chức đám cưới thì vẫn tranh bình thường nha.” Diễm Tinh không phục nói lại.
“Được rồi, tùy cậu. Tần thiếu có thấy thì cũng không phải tại tớ đâu đó.” Mạn Nhu lắc đầu miễn cho ý kiến rồi cô giơ bó hoa cưới lên bắt đầu tung. Diễm Tinh nhìn bó hoa cưới bay trong không trung ngay lập tức giơ tay muốn bắt. Có điều là cô không phải người bắt được, người bắt được nó chính là Bùi tiểu thư, Bùi Bảo Nhi.
Bảo Nhi không ngờ rằng mình chỉ vào tham gia cho vui, vị trí đứng cũng không gần, vậy mà bó hoa cưới lại rơi trúng mình. Cô còn chưa có ý trung nhân, lấy đâu là người để cưới bây giờ. Chỉ là mọi người vỗ tay chúc mừng, cô đành cười trừ rồi cảm ơn. Mà Diễm Tinh không bắt đậu bó hoa cưới thì thở dài. Aizzz, đến ông trời cũng biết cô là người đã có chồng rồi, biết vậy khi đó cô đã không vội đồng ý Tần Phong. Nhưng rất nhanh Diễm Tinh đã quên chuyện này, cô vui vẻ chúc mừng Bảo Nhi. Đến khi tiệc tan, Diễm Tinh đã đi đứng có chút không vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy lên phòng trước.” Tần Phong từ đằng xa nhìn thấy Diễm Tinh loạng choạng hắn nhanh chóng nói với mấy người Hạo Hiên rồi tới chỗ cô.
“Tinh Nhi, chúng ta về phòng thôi.” Hắn đến bên cạnh Diễm Tinh, ôm ngang cô lên cưng chiều nói.
“Vâng.” Diễm Tinh lúc này lại vô cùng nhu thuận, ngả đầu tựa vào n.g.ự.c hắn cười nói.
Tần Phong ôm cô đi ra ngoài. Diễm Tinh nhìn ánh trăng trên cao, trong lòng thật thoải mái. Giống như cô cùng Phong đang đi dạo dưới ánh trăng vậy.
“Phong.”
“Sao vậy?”
“Em có chuyện này muốn thương lượng với anh.”
“Em nói đi.”
“Hmmm, nếu sau này em vì có một vài việc, không thể tiếp tục bồi bên cạnh anh. Vậy anh hãy giúp em đi nhìn ngắm thế giới này. Mỗi nơi anh đến hãy chụp lại thật nhiều ảnh. Đến một ngày, khi chúng ta gặp lại, anh hãy đưa cho em xem, được không?” Diễm Tinh đem đôi mắt đen láy của mình nâng lên nhìn hắn. Chính vì kiếp trước, cô nhìn thấy Tần Phong không bao lâu sau cũng buông bỏ mà đi theo cô, trong lòng cô thật sự không dễ chịu. Cô muốn đời này hắn phải sống thật tốt, đừng vì cô mà tự tổn hại tới bản thân mình.
Chỉ là Tần Phong nghe những lời này của cô, mày kiếm cau lại: “Đầu nhỏ của em toàn suy nghĩ linh tinh gì vậy.”
“Em chỉ nói nếu thôi.” Diễm Tinh bíu môi.
“Sẽ không. Thế giới của anh rất nhỏ. Chỉ chứa đựng một mình em. Theo cách nói của em, nếu em rời khỏi anh, anh chắc chắn sẽ đi tìm em. Em đừng mong thoát khỏi anh!” Tần Phong nghiêm túc nói.
“Anh thật bá đạo!” Diễm Tinh cười nhẹ liếc hắn một cái. Sau đó cũng không nói gì nữa. Có lẽ vì rượu đã ngấm nên Diễm Tinh cũng mơ màng ngủ mất.
Tần Phong ôm Diễm Tinh lên phòng, cẩn thận giúp cô thay trang phục ra, rồi cần thận đặt cô xuống giường. Từng động tác của hắn đều cho thấy hắn trân trọng cô vợ nhỏ của mình tới mức nào. Nhìn Diễm Tinh ngủ say trên giường, Tần Phong cúi đầu hôn lên mi mắt cô, thấp giọng nói: “Cô gái ngốc.”
Cùng lúc này trên tay Mục Đình Sâm đang cầm mấy tấm ảnh của Diễm Tinh khi cô đua xe ở đường đua Phong Vũ.
Hắn đã nghe nố ngày hôm đó cô đua xe thế nào, lại dạy dỗ người khác thế nào. Cô gái này càng ngày càng thu hút sự chú ý của hắn.