Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 462

Ý cười trong mắt Diễm Tinh ngày càng đậm, cô cười nhẹ, miết lên chiếc nhẫn hình chim đại bàng trên ngón tay trỏ của mình: “Phong, em đã g.i.ế.c Tần Lâm. Ngày đó, hắn ta vốn định làm nhục em. Bị em dùng chiếc nhẫn này đ.â.m tới đứt động mạch, ngay lập tức liền c.h.ế.t không nhắm mắt.”
Devil và Jason hai người hai bên, nghe được câu này của Diễm Tinh, da gà bất giác nổi lên. Ai lại dùng giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng để nói về chuyện c.h.ế.t chóc một cách thản nhiên như vậy nghe thế nào cũng cảm thấy thật quỷ dị.
“Tinh Nhi giỏi lắm.” Tần Phong cười nhẹ, giúp Diễm Tinh sửa lại chiếc mũ đang đội trên đầu cô, tán dương nói.
Mà Ngu Tư Vũ khi nghe thấy những lời này, tức giận trong lòng bất giác nổi lên. Chỉ tại con ả kia mà Lâm Nhi chết, bà ta cũng rơi vào con đường này, tất cả những vinh hoa phú quý đều theo đó mà trôi đi. Công sức của bà ta bo nhiêu năm nay trở thày công cốc. Ngu Tư Vũ trừng mắt đang muốn mở miệng thì nhận ra cô gái đối diện đang cầm một khẩu s.ú.n.g trong tay, họng s.ú.n.g còn là nhắm thẳng vào bà ta đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười tràn đầy thích thú.

Họng s.ú.n.g đen ngòm trước mắt khiến cho Ngu Tư Vũ quên mất cả câu mình muốn mắng. Bà ta dù có thế nào đi chăng nữa, khi đối diện với s.ú.n.g thì cũng không thể kiềm nén được run sợ.
Diễm Tinh nhìn dáng vẻ này của bà ta, nhếch môi khinh thường: “Không phải vừa định nói gì sao? Vì sao hiện tại lại yên lặng như vậy?”
“Nếu Tần Huy mà biết cô g.i.ế.c con trai ông ấy, tôi xem cô làm thế nào giải thích. Dù ông ấy yêu quý Tần Phong hơn, nhưng không đồng nghĩa với việc ông ấy để yên cho cô g.i.ế.c Tần Lâm đâu!” Ngu Tư Vũ cắn răng, hất mặt nói với Diễm Tinh.
“Cũng đúng.” Diễm Tinh gật gù.
“Có điều, g.i.ế.c tôi cũng đã giết. Hắn ta không thể sống lại được. Cho nên thêm một mạng của bà, hẳn là cũng không sao. Dì à, tôi đã lâu không b.ắ.n súng, tay có khả năng không được chuẩn đâu. Dì tuyệt đối đừng cử động, nếu b.ắ.n trật, trúng vào một số chỗ khác, dì không chết, nhưng sẽ đau lắm đấy.” Diễm Tinh cười nhẹ, nhắm thẳng tới tâm đỏ phía đằng sau Ngu Tư Vũ mà bắn.
Mà Ngu Tư Vũ khi thấy động tác này của Diễm Tinh, cả người cứng đờ, thật sự một cử động cũng không dám. Không biết lúc nãy người mở miệng liền đòi c.h.ế.t hiện tại đã chạy đi đâu mất rồi.
“Pằng”
“Á”
Tiếng s.ú.n.g và tiếng thét của người phụ nữ cùng nhau vang lên. Khi mọi người định thần lại, đã thấy bên tai trái của Ngu Tư Vũ chảy ra một dòng m.á.u đỏ tươi. Người bà ta cong như con tôm, nhưng vì bị trói, nên chỉ có thể la hét như vậy.
Mà sau khi nhìn thấy dòng m.á.u kia, Tần Phong theo bản năng đem đầu Diễm Tinh quay lại, úp mặt cô vào n.g.ự.c mình, không muốn để cô ngửi thấy mùi m.á.u này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diễm Tinh bị hành động này của Tần Phong làm hơi sững người. Chút sau cô mới mỉm cười, chui đầu trong n.g.ự.c hắn, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Đúng là đã lâu không cầm súng, nên có chút không quen tay.”
“Luyện thâm một chút, sẽ quen lại thôi.”
Diễm Tinh trong n.g.ự.c hắn chui đầu ra, gật gật: “Vậy để em thử lại.”
“Không sao chứ?” Tần Phong thấy cô ngẩng đầu, sợ mùi m.á.u kia lại ảnh hưởng tới cô nhíu mày hỏi.
“Em đã không còn sợ nó nữa.” Diễm Tinh cười cười, vẻ mặt thản nhiên, không có chút dấu hiệu khó chịu nào.
Cô cười nhẹ: “Dì à, dì mà không chịu ngẩng đầu lên, tôi cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào đâu đấy.”
Nói xong, cô khẽ nhìn sang hai người đang đứng đằng sau tấm bia. Ngay lập tức đi lên, đem người Ngu Tư Vũ kéo thẳng dậy.
“Dì nhớ ngồi yên đấy!” Nói xong, tay cầm s.ú.n.g của cô cũng bóp cò, tiếng hét thảm thiết lần nữa vang lên.
“Ai da, thật xin lỗi, tôi lại nhỡ tay.” Diễm Tinh nhún vai, cảm thấy không còn gì thú vị liền buông súng, quay đầu dựa vào người Tần Phong, dáng vẻ vô cùng nhu hòa, làm gì có bộ dáng hung tàn như vừa rồi.
Đây là lần đầu tiên họ thấy chủ mẫu chủ động xử lý người khác. Thủ đoạn này, thật không ai dám khinh thường, bảo sao lão đại có thể nhìn trúng cô ấy.
Ngu Tư Vũ hiện tại bị dọa cho ngất rồi. Bà ta ngồi gục trên ghế, hai bên cánh tai vẫn chảy máu, nhưng không một ai thèm để tâm.
“Phong, giao bà ta cho em được không?” Diễm Tinh liếc mắt tới Ngu Tư Vũ. Người này kiếp trước đã hại Phong bị tai nạn. Kiếp này lại tìm mọi cách hại hắn, còn kết hợp với Mục Đình Sâm muốn cướp Tần gia từ tay chồng cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua.
“Em còn đang mệt, không nên tốn sức trên người bà ta.” Tần Phong không đồng ý nói.
“Không sao đâu, đều là Tiểu Mỹ giúp em thực hiện, sẽ không mệt mỏi. Nếu anh lo em mệt, vậy để Jason một bên giúp em là được.” Nói xong cô đưa cho Jason một ánh mắt.
Jason nhìn thấy ánh mắt này của Diễm Tinh, ngay lập tức hiểu ý tiến lên: “Lão đại yên tâm, tôi sẽ giúp chủ mẫu chu toàn việc này.”
Tần Phong biết cô đã quyết vậy nên hắn chỉ có thể thỏa hiệp. Sau đó không nói hai lời ôm cô ra ngoài. Diễm Tinh nhảy cảm phát hiện ra cảm xúc của Tần Phong có một tia biến hóa, nhưng lại không rõ ràng vì sao, chỉ yên lặng để hắn ôm mình.

back top