Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 463

Tần Phong ôm Diễm Tinh một đường về phòng. Đặt cô xuống giường, cả người cũng thuận thế đè Diễm Tinh bên dưới nhưng sức nằng trên người hắn một chút cũng không dồn xuống Diễm Tinh. Môi mỏng mang theo chút hơi lạnh không báo trước áp xuống đôi môi non mềm của Diễm Tinh mà càn quấy. Diễm Tinh không biết vì sao Tần Phong đột nhiên như vậy, chỉ cảm thấy rằng hình như hắn đang vui. Ngay lúc này trên môi cô truyền đến một trận tê dại, đôi môi đang càn quấy khẽ tách ra: “Tinh Nhi! Tập trung.” Hơi thở Tần Phong nặng nề khàn giọng nói sau đó lại cúi đầu hôn Diễm Tinh. Tay như có như không lướt trên làn da mềm mại của cô. Diễm Tinh bị hắn làm cho đầu óc trống rỗng hơi thở hỗn loạn, mãi sau Tần Phong mới chịu buông tha cho cô, đáy mắt không giấu nổi vui vẻ. Ngón tay dài hơi thô ráp lướt trên da mặt Diễm Tinh: “Em lúc nãy là thay anh trút giận?”
Lúc này Diễm Tinh mới nhận ra hắn từ đâu mà vui vẻ. Hóa ra là vì chuyện này, má Diễm Tinh hơi ửng đỏ nhưng không từ chối, cô gật đầu.
Ý cười trong mắt Tần Phong lan ra, ôm Diễm Tinh chặt thêm một chút hận không thể cùng cô hòa tan làm một thể. Lúc hắn thấy cô có phản ứng kia đã đoán ra, cô là muốn thay hắn trút giận. Tinh Nhi tính tình rất lớn, phần tính tình này lại không phải cho bản thân cô. Hắn sao có thể không hiểu. Tinh Nhi sẽ không để ý tới chuyện Ngu Tư Vũ đ.â.m cô hay làm gì, kể cả để ý cô cũng giải quyết rất nhanh rồi thôi, làm gì có chuyện tự mình động thủ hành hạ. Điều khiến cô tức giận, là vì người Ngu Tư Vũ nhằm xuống là hắn. Tần Phong khi biết cô làm như vậy là vì hắn, trong lòng không kiềm chế nổi vui vẻ. Cảm giác được cô bảo vệ thật sự không tồi.
Tần Phong nhìn đôi mắt sáng như sao của Diễm Tinh bật cười, nhớ tới Sở Tiêu từng nói hắn đã sớm bị cô nắm thóp, thần hồn cũng bị câu đi. Hắn thấy lời này không đúng, không phải chỉ hồn của hắn đi theo cô, mạng của hắn từ lâu đã nằm trong tay cô.
“Nhanh khỏe một chút!” Tần Phong nhìn cô một hồi, cả người Diễm Tinh lúc này đã mất tự nhiên, hắn cứ nhìn cô chằm chằm làm gì? Còn là ánh mắt kiềm chế kia. Cô không được tự nhiên hơi động người, ai ngờ Tần Phong trở tay ôm cô vào ngực, vùi đầu vào cổ cô, khàn giọng nói.
“Anh làm như muốn khỏi là khỏi được ấy.” Diễm Tinh lầm bầm trong miệng, nhưng cũng không dám nói to.
Vậy là Diễm Tinh ở lại New York thêm 1 tháng nữa. Kế hoạch ra mắt của cô ở Ellie đổ bể, căn bản không thể theo kế hoạch ban đầu. Cũng may ở nhà Vy Vân, Trình Tuyết và Vy Hân sắp xếp chu toàn. Lịch trình cũng được rời xuống mấy tháng. Lúc này Diễm Tinh đang làm đợt kiểm tra cuối cùng. Thật ra cô thấy đã tốt lắm rồi, nhưng anh cả và ai đó nhất nhất bắt cô làm kiểm tra, cô cũng chỉ đành nghe theo họ.
“Họ là lo lắng cho cô, sắp xong rồi, đợi một chút.” Cẩm Trúc đứng một bên nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Diễm Tinh thì bật cười.
“Tôi thấy anh cả và Phong chính là lo lắng thái quá mà thôi. Kết quả kiểm tra lần trước của tôi mới cách đây 1 tuần thôi đó, cũng rất tốt mà.” Diêm bĩu môi nói.
Cẩm Trúc cười nhẹ, không nói gì chuyên tâm kiểm tra cho Diễm Tinh. Tới khi xong xuôi mới nói: “Chỉ nốt lần này thôi. Sau này sẽ không phải kiểm tra nữa. Có điều cô cũng nên để ý, vết thương rất sâu, khiến cho phần ruột bị rách khá lớn, nên theo dõi nhiều hơn. Nếu ăn uống có tình trạng đau, cần ngay lập tức báo cho tôi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được, thật cảm ơn cô. Nếu không có cô và bác sĩ Cẩm sợ rằng tôi sẽ không được tốt như vậy.” Diễm Tinh gật đầu yên lặng nghe Cẩm Trúc dặn dò.
“Cái đó, A Tinh, tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Cẩm Trúc dặn dò Diễm Tinh một hồi xong, vừa cất dụng cụ y tế vừa cắn môi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm ngồi đối diện Diễm Tinh nói.
Thấy vẻ mặt của Cẩm Trúc có vẻ căng thẳng, trong lòng Diễm Tinh cũng bất giác căng thẳng theo, cô ngồi thẳng lưng: “Sao vậy?”
“Cũng không có gì lớn…chỉ là muốn nhờ cô một chuyện.” Cẩm Trúc hơi ngập ngừng, trên mặt hiện ra một rặng mây hồng.
“Cô nói đi.” Diễm Tinh gật đầu.
“Cô có thể giúp tôi thăm dò một chút…xem Hiên ca đối với tôi…có chút ừm…” Càng nói mặt Cẩm Trúc càng đỏ, giọng nói nhỏ dần, mắt cũng không dám nhìn Diễm Tinh nữa.
“Cô…cùng anh cả…!” Diễm Tinh vốn còn tưởng là chuyện rất nghiêm trọng, không ngờ là Cẩm Trúc nhờ cô chuyện này, cả người chưa kịp phản ứng, ngây ngốc hỏi một câu.
Sau đó khi định thần lại liền bật cười: “Aida, còn tưởng chuyện gì, tôi sẽ giúp cô.”
“Vậy tôi cảm ơn cô trước. Về sau chắc chắn sẽ mời cô đi ăn để cảm tạ.” Cẩm Trúc thấy Diễm Tinh đáp ứng mình thì thở ra một hơi.
Diễm Tinh cười nhẹ lắc đầu: “Không có gì đâu. Tôi có chút bất ngờ, bình thường không thấy cô có biểu hiện gì cả.” Người biểu hiện giống như anh cả của cô thì đúng hơn. Có điều, câu sau Diễm Tinh không nói ra.

back top