Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 471

Diệu An bị hai cô bạn chọc cho tức giận nhưng không thể làm gì. Chỉ có thế nuốt cục tức này rồi vào xe ngồi.
Vì Mạn Nhu đang có em bé, Diễm Tinh cũng không hề đi nhanh chút nào tốc độ vừa phải. Lát sau ba cô gái đã có mặt tài trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Thật ra đây là sản nghiệp của Tần Phong. Hắn thấy cô hay cùng bạn tới đây, cho nên liền mua lại nơi này. Diễm Tinh đối với việc làm này của hắn căn bản không biết tới, cùng hai cô bạn của mình càn quét nơi đây.
Đến trước một cửa hiệu, Diễm Tinh nhận được cuộc gọi từ Tần Phong nên cô ra ngoài nhận.
Nghe ra cô gái nhỏ đang cao hứng, Tần Phong cũng vô cùng vui vẻ, khóe môi hắn cong lên: “Chơi vui vậy sao?”
“Vui lắm ạ.” Diễm Tinh bên này nghe giọng của hắn, ngữ điệu không khỏi mềm hơn một chút.
“Chốc nữa anh bảo Jason tới đón. Đừng ham chơi quá khiến bản thân mệt mỏi biết không?” Giọng nói trầm thấp mang theo ấm áp từ đầu dây bên kia vang lên.
“Em biết mà, anh yên tâm. Sẽ không về muộn đâu.” Diễm Tinh cười cười, nói thêm với Tần Phong mấy câu nữa mới dập máy.
Tần Phong bên này sau khi nói chuyện với cô gái nhỏ xong, ý cười trong mắt dần rút. Vẻ lãnh đạm bá đạo lại xuất hiện trên gương mặt đẹp như tượng điêu khắc.
“Lão đại, lão gia tới rồi ạ.”
“Để ông ấy vào gặp bà ta đi. Nhớ đừng để ông ấy động vào Ngu Tư Vũ. Tinh Nhi muốn tự tay xử trí bà ta.” Tần Phong gật đầu lạnh nhạt nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chuyện bên này hiện tại cứ để Devil lo liệu. Anh tới trung tâm thương mại của chúng ta đợi Tinh Nhi đi, sau khi cô ấy chơi xong thì đưa Tinh Nhi về Trừng Viên.” Nhắc tới Diễm Tinh, vẻ mặt Tần Phong rút bớt lãnh khí, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên.
“Vâng lão đại.” Jason nhận lệnh, sau khi tuyền đạt lại lời nói của Tần Pho g cho Devil cũng nhanh chóng tới trung tâm thương mại đợi Diễm Tinh.
Mà lúc này Tần Huy cũng đã được người của Death đưa đi gặp Ngu Tư Vũ. Có lẽ đối với người cha này, Tần Phong vẫn còn có chút quan tâm tới ông. Hắn để Ngu Tư Vũ lên trên gặp ông chứ không phải ở dưới hầm tối.
“Ông tới rồi, lão gia, ông tới rồi!” Ngu Tư Vũ thấy người bước vào là Tần Huy, nước mắt không ngừng rơi xuống, giống như vớ được phao cứu sinh, liên tục gọi ông. Muốn ông cứu mình ra khỏi địa phương đáng sợ này. Lúc này Ngu Tư Vũ thật sự rất thảm hại. Người bà ta gầy chỉ còn mỗi da bọc xương, gương mặt hóp vào, tóc tai bết cứng, nào còn dáng vẻ cao quý như ngày trước.
Nhưng không như bà ta mong muốn, vẻ mặt Tần Huy lại vô cùng bình thản. Ánh mắt nhìn Ngu Tư Vũ rất lạnh. Ông nhìn người cùng mình chung sống mười mấy năm qua, bỗng nhiên cảm thấy người này thật xa lạ.
“Tôi tới chỉ muốn xác nhận một việc. Tần Lâm, có phải con trai của tôi hay không?” Tần Huy khi nhắc tới vần đề này, giọng nói hơi run lên, như đang kiềm chế tức giận.
Ngu Tư Vũ nghe ông hỏi vậy, ngay lập tức ngưng khóc. Trên mặt lộ ra biểu cảm không thể tin.
Mà Tần Huy nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta, ông cũng đã xác định được. Tần Huy bật cười: “Ha, thật buồn cười. Tôi đường đường là người đứng đầu Tần gia, điều hành cả một tập đoàn lớn mấy chục năm qua. Trên thương trường không một ai dám coi thường cũng như qua mặt Tần Huy này. Tôi tự nhận mình có bản lĩnh nhìn người không tồi, vậy mà lại bị bà qua mặt! Còn là để tôi nuôi con giúp bà bao nhiêu năm qua!”
“Lão gia…tôi…” Ngu Tư Vũ nhìn bộ dáng muốn g.i.ế.c người này của Tần Huy, lắp bắp nói không nên lời.
“Ngày đó tôi thật sự cho rằng Tần Lâm là con của ông. Vì vậy mới sắp xếp mưu kế khiến cho mẹ con Lâm Nhã Lan bỏ mạng, để ông có thể danh chính ngôn thuận đưa tôi vào Tần gia. Nhưng sau này, vào ngày Lâm Nhi bị tai nạn, tôi tình cờ phát hiện được nó không phải con trai ruột của lão gia. Chỉ là khi đó mọi chuyện đã qua rất nhiều năm, tôi liền nghĩ nếu đã qua được từng đấy năm vậy những năm tháng còn lại cũng nhất định không ai phát hiện ra. Vì vậy tôi đã không nói gì. Sau đó vì ông biết chuyện tôi động tay lên chiếc xe chở Tần Phong kia đem tôi nhốt lại, trong từng đấy thời gian, tôi đã có rất nhiều ý tưởng. Tôi muốn Tần thị này phải là của Tần Lâm. Tôi muốn trở thành một người phụ nữ quyền lực trong giới này. Muốn khi đi đâu mọi người đều gọi tôi một tiếng Tần phu nhân chứ không phải núp dưới cái bóng vợ hai của ông. Cứ như vậy mà tôi đi tới ngày này…Hiện tại nói ra được, thật nhẹ nhõm.” Ngu Tư Vũ biết mình không còn đường nào để đi. Lúc này bà ta không còn dáng vẻ khóc lóc van xin, bà ta chỉ ngồi yên đó bình thản nói mọi chuyện.
Tần Huy nghe vậy, đôi con ngươi càng ngày càng trở nên hung ác. Không kìm được giơ cây gậy trên tay muốn đánh Ngu Tư Vũ, nhưng bị Devil cản lại. Chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói: “Lão gia, lão đại chúng tôi nói người có thể hỏi bà ta nhưng không được động vào người bà ta. Người này, lão đại cần giữ lại.”

back top