Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 472

Ngu Tư Vũ bật cười trước lời nói của Devil: “Tần Huy…ông sinh ra một đứa con trai thật tốt. Nếu như Tần Lâm có thể được như Tần Phong, có lẽ tôi cũng đã không rơi vào bước đường này. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu Tần Lâm thật sự là con của ông…vậy thì tốt biết mấy.”
“Lão gia, nếu ngài không còn gì muốn nói vậy nên ra ngoài rồi ạ.” Devil đứng bên cạnh chẳng để lời nói của Ngu Tư Vũ vào tai. Dáng vẻ hắn lạnh nhạt đưa tay mời Tần Huy ra bên ngoài.
Tần Huy nhắm hai mắt lại, lát sau ông mở mắt ra, không liếc đến người đàn bà đang ngồi đằng kia một lần nào nữa cất bước đi ra bên ngoài. Nhưng nhìn dáng vẻ, có thể thấy được ông đang rất mệt mỏi.
Tần Phong không biết đứng chờ bên ngoài từ bao giờ. Nhìn thấy bóng lưng to lớn, lạnh lùng ngạo nghễ của Tần Phong, Tần Huy bỗng nhiên giật mình. Đứa trẻ này từ từ lớn lên, vượt xa cả những gì ông mong đợi. Nhưng lại càng ngày càng khiến ông cảm thấy thật xa lạ, không thể nào nắm bắt được nữa.
“Con biết chuyện này từ bao giờ?” Tần Huy tiến lên.
“Những chuyện này hiện tại còn quan trọng sao, cha?” Tần Phong nhếch môi, dáng vẻ nhàn nhã thong dong. Giống như việc này đối với hắn để biết không hề khó.
“Con quả thật đúng là con trai của Tần Huy ta. Lạnh nhạt, vô tình, tàn nhẫn…Không…ngay cả ta, cũng không thể bằng con.” Tần Huy nở một nụ cười chua xót, rồi ông cất bước đi. Nhưng mới đi được mấy bước, giọng nói lạnh đạm của người đàn ông đằng sau vang lên.
“Con khác cha một điểm. Con sẽ không vô tình với vợ và con mình.” Kèm theo đó là tiếng cười khẩy của người đằng sau. Rồi ông nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa.
“Lão gia…” Người vẫn luôn đi theo Tần lão gia từ khi ông còn trẻ tới giờ tiến lên một bước, đỡ lấy cánh tay đang run rẩy của ông.
Tần Huy thở dài gật đầu nói: “Về thôi.”
Diễm Tinh bên này sau khi nói chuyện với Tần Phong xong quay người muốn đi vào cửa hiệu cùng hai người bạn của mình thì nghe tiếng gọi: “Triệu tiểu thư.”
Cô nhìn tới phía tiếng nói phát ra, liền thấy Quách Ngọc đứng đó nhìn cô. Diễm Tinh cũng gật đầu chào hỏi một tiếng: “Quách tiểu thư.”
Quách Ngọc cười nhẹ, đi tới cạnh Diễm Tinh. Mà Diệu An và Mạn Nhu thấy cô lâu vào, liền ra ngoài tìm. Khi nhìn thấy một màn này hai cô gái gấp tới nhảy lên, ngay lập tức tới trước mặt Diễm Tinh che chắn. Người trong bóng tối vẫn luôn theo sát Diễm Tinh cũng nhanh chóng đi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quách Ngọc và ngay cả Diễm Tinh cũng bị cảnh tượng trước mắt này khiến cho không biết nên phản ứng thế nào. Những người đi qua thấy có nhiều người áo đen xuất hiện như vậy liền mau chóng tránh ra xa một lát, sau đó hướng ánh mắt tò mò về phía này. Lát sau, Quách Ngọc mới bật cười, nhìn về phía người con gái đang được vệ sĩ bao bọc tới bất khả xâm phạm: “Tôi có thể cùng cô nói chuyện một lát được không?”
Diễm Tinh nhìn Quách Ngọc, chỉ do dự mấy giây sau đó gật đầu: “Được.”
“Tôi không sao đâu, mọi người trở về chỗ đi, để Tiểu Mỹ ở lại là được.” Rồi Diễm Tinh quay sang mấy người mặc vest đen nói.

Những người áo đen này sao lại dám trái lệnh của Diễm Tinh. Họ lui về trong bóng tối, có điều với động tĩnh nói Diễm Tinh vẫn rất cảnh giác.
Mà nghèo qua đường thấy những người áo đen kia tới nhanh mà đi cũng nhanh cảm thấy không còn gì thú vị, cũng dần tản ra.
Diễm Tinh cùng hai cô bạn và Quách Ngọc vào một quán cafe gần đó.
Lúc này Quách Ngọc mới lên tiếng: “Chuyện của cô ở Paris tôi đã được nghe qua.”
Diễm Tinh nghe vậy chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
“Quách gia dù không bằng Lâm gia hoặc Death, nhưng trong giới hắc đạo có một chỗ đứng nhất định. Sau này nếu cần đến chúng tôi, cô có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Mạn Nhu và Diệu An ngồi cách bàn của Diễm Tinh mấy bàn. Đủ để nhìn thấy hai người họ nhưng lại không nghe được Diễm Tinh và Quách Ngọc nói gì. Mạn Nhu cũng vì thế mà cảm thấy lo lắng.
“Không biết cô ta vì sao tự dưng tìm tới A Tinh.” Hai tay Mạn Nhu xoắn vào nhau, ánh mắt nhìn hai người họ một giây cũng không rời.
“A Tinh cũng không phải đối tượng dễ bắt nạt.” Diệu An bộ dạng lại khác hẳn. Từ khi cô biết có nhiều người đi theo bảo hộ A Tinh như vậy. Lại cảm giác được trên người vị Quách nhị tiểu thư kia không có ác ý thì cũng có đôi phần thả lỏng những vẫn để ý động tĩnh ở bên kia.
Diễm Tinh thấy Quách Ngọc có bộ dáng này vẫn là không quen mắt nhưng cũng không từ chối: “Tôi nhận thiện ý này của Quách nhị tiểu thư. Có điều, hôm nay Quách nhị tiểu thư muốn nói chuyện riêng với tôi chắc không phải chỉ vì chuyện này đâu nhỉ.”

back top