Ngoại truyện 3: Người ba bảo mẫu đẹp trai nhất (3)
Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán
“Sao hả?” Đường Bội cười híp mắt hỏi: “Muốn tham gia không?”
“Anh suy nghĩ đã.” Sở Quân Việt đáp.
Sở Hân Mộ đã được Âu Dương Lạc dẫn đi xem gấu bắc cực rồi, chắc là ngày mốt mới về.
Buổi tối đi ngủ lúc ôm Đường Bội, Sở Quân Việt vừa chờ nhịp thở bình thường lại, vừa nghĩ tới chuyện Đường Bội nói lúc nãy.
“Sao?” Đường Bội nằm trước ngực anh, ngẩng đầu lên hỏi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, Đường Bội dưới ánh trăng vô cùng quyến rũ, làm cho Sở Quân Việt không nhịn được mà sờ lên mặt cô, khàn giọng hỏi: “Bội Bội, em muốn anh tham gia tiết mục kia sao?”
“Em không có ý kiến.” Đường Bội hôn lên môi anh, cười nói: “Nếu như anh có hứng thú, thì cứ dẫn Mộ Mộ đi chơi đùa mấy ngày cũng được.”
“Ừ.” Sở Quân Việt gật đầu.
Đường Bội xoay mình nằm trên giường, hỏi: “Quân Việt anh đang lo lắng sao?”
“Không hẳn.” Sở Quân Việt ôm cô vào lòng, nghiêng đầu hôn lên tóc Đường Bội, khẽ nói: “Nhưng những chuyện xảy ra năm đó, làm anh luôn không thể nào yên tâm.”
Anh nhớ tới năm đó những người kia suýt chút làm Đường Bội bị thương, trong lòng vẫn đau xót,.
“Nếu như những chuyện này lại xảy ra với Mộ Mộ, anh…” Sở Quân Việt không nói được.
Mắt Đường Bội tối xuống.
Cô thở dài, nép sâu vào lòng Sở Quân Việt, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”
Dịu dàng xoa vai cô, cho dù sau đó Sở Quân Việt đã diệt hết lũ sâu bọ nằm vùng ở Sở thị, nhổ cỏ tận gốc bọn chúng. Nhưng chuyện đã từng xảy ra, luôn khiến anh canh cánh trong lòng.
Nhất là, năm đó suýt chút đã khiến anh và Đường Bội bị chia cắt.
Đó có lẽ là vết thương cả đời khó quên của Sở Quân Việt, cho nên đối với chuyện của Sở Hân Mộ, có lúc Đường Bội cũng cảm thấy, anh thật sự quá cẩn thận.
Chờ Sở Hân Mộ và Âu Dương Lạc ở Bắc Cực về, cục bột nhỏ đã cực kỳ hưng phấn.
Vừa bước vào cửa, đã nhào vào lòng ba ruột, bắt đầu nói huyên thuyên.
“Ba, gấu bắc cực con…” Bé mở rộng tay, khuôn mặt như quả táo: “Lớn nhường này này, thật sự là rất rất đáng yêu.”
Suy nghĩ một hồi, lại bổ sung: “Đáng yêu giống như Mộ Mộ vậy đó.”
Sở Quân Việt ôm bé vào lòng, hôn con gái đã mấy ngày không gặp, ôn tồn hỏi: “À? Vậy Mộ Mộ có ôm nó không?”
“Ừm ừm ừm.” Sở Hân Mộ gật đầu lia lịa, giọng trong vắt, ngọt ngào nói: “Ba Âu Dương nói, chờ con lớn hơn một chút, sẽ dẫn con đi bơi cùng cá heo.”
Bé vừa nói vừa ôm cổ Sở Quân Việt lắc lắc, ngây thơ nói: “Ba, Mộ Mộ có thể qua hôm sau liền được sáu tuổi không?” Diệp gia quán.
Âu Dương Lạc cùng Đường Bội đang đi vào phòng khách, nghe câu này thì cười ầm lên, bước tới ôm lấy Sở Hân Mộ, nhéo mũi bé, nói: “Không phải ba Âu Dương đã nói với con rồi sao? Một ngày là một ngày, không thể nào vừa qua một ngày là được sáu tuổi đâu.”
“À…” Sở Hân Mộ tủi thân hít mũi.
Rồi nhào qua lòng Đường Bội, bẹp một cái lên mặt mẹ yêu, ngọt ngào gọi: “Mẹ.”
Sau đó quay qua nói với Âu Dương Lạc: “Ba Âu Dương, con cho mẹ gấu bắc cực con.”
Âu Dương Lạc quay lại dặn dò một câu, không lâu sao có người bế một con gấu bắc cực con tới.
Sở Hân Mộ như hiến bảo vật đưa tới trước mặt Đường Bội: “Mẹ, đây là Mộ Mộ cho mẹ nè.”
“Thật ngoan.” Đường Bội cười mặt hạnh phúc, hôn một cái lên mặt con gái.
Sở Quân Việt ghen tị.
Anh bước tới, hỏi: “Mộ Mộ, còn ba thì sao?”
“Ba cũng có.” Sở Hân Mộ nhận lấy con gấu bắc cực ba bằng bông từ tay Âu Dương Lạc, rồi quay lại hôn lên mặt Sở Quân Việt một cái, nói: “Đây là gấu ba.”
Sở Quân Việt nhận lấy gấu bông, cúi xuống hôn lên mặt Sở Hân Mộ, lòng đột nhiên kích động, hỏi: “Mộ Mộ, muốn cùng ba đi ra ngoài chơi không?”
Sở Hân Mộ vội vàng gật đầu.
Bé thích nhất là ra ngoài với ba.
Đường Bội thỉnh thoảng sẽ quản bé, nhưng Sở Quân Việt thì luôn dung túng bảo bối nhà mình, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, trước giờ đều muốn gì được đó.
“Vậy tháng sau, ba dẫn Mộ Mộ đi chơi, nhưng mẹ sẽ không đi cùng chúng ra, có được không?”
Sở Hân Mộ nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một lúc, hỏi: “Phải đi bao lâu ạ?”
Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn Đường Bội, hỏi: “Tiết mục quay trong mấy ngày?”
“Sao thế?” Âu Dương Lạc không rõ: “Anh định dẫn Tiểu Tinh Tinh đi tham gia tiết mục?”
Sở Quân Việt không để ý tới anh ta, Đường Bội nói: “Chừng khoảng một tuần đó, Minh Hiên vẫn chưa nói cụ thể với em.”
“Một tuần à…” Sở Quân Việt trầm ngâm chốc lát, lại thấy do dự.
“Nếu anh không có thời gian, vậy tôi dẫn Tiểu Tinh Tinh đi.” Âu Dương Lạc cười gian xảo, “Tổng giám đốc Sở thị, bận bịu trăm bề, đúng là rất khó rút được thời gian một tuần.”
Âu Dương Lạc vừa nói vừa xoa đầu Sở Hân Mộ: “Cái tôi có chính là thời gian.”
Sắc mặt Sở Quân Việt trầm xuống.
Âu Dương Lạc có thời gian mới là lạ, người quanh anh ta là hạng người gì, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ có sóng to gió lớn. Nhưng tên này có ngang nhiên làm bậy, vì lấy lòng Sở Hân Mộ, căn bản không để mấy chuyện đó trong lòng.
“Người Minh Hiên mời là tôi.” Sở Quân Việt không chút nhúng nhường nói.
“Vậy đành phải đi hỏi thôi..” Âu Dương Lạc cà lơ phất phơ nói: “Hỏi Minh Hiên, có thể đổi người kia thành tôi không. Dù sao tôi cũng là ba nuôi của Tiểu Tinh Tinh, cũng không kém mấy.”
“Rất kém!” Giọng Sở Quân Việt lạnh xuống.
Âu Dương Lạc buồn cười liếc Sở Quân Việt, nói: “Tôi nhớ…”
Anh ta có ra vẻ nhớ lại, nói chậm: “Minh Hiên đã từng hỏi tôi, có định hoạt động lại hay không.”
Năm đó ‘Phong hoa’ lên sóng, Đường Bội thuận lợi lấy được cúp ảnh hậu, Sở Dực Thành là đạo diễn kiêm biên kịch, diệp gia quán, bộ phim không chỉ nâng một mình Đường Bội lên.
Một năm kia, là năm được nhiều phóng viên gọi là kỳ tích.
Năm đó, người mới xuất hiện như măng sau mưa, hơn nữa những người mới này, ai cũng tài hoa hơn người, vừa vào giới, đã có khí thế, diễn kỹ, địa vị, ngang ảnh đế ảnh hậu.
Đường Bội thì không nói.
Nam chính của ‘Phong hoa’ là Cố Diệp cũng là người nổi tiếng nhanh trong một đêm, có một không hai, cảnh Tạ Liên Thành im lặng đứng nhìn Bạch An, được Cố Diệp diễn đạt rất tinh tế.
Ánh mắt tuyệt vọng vừa đau khổ lại xen lẫn sự bất lực, khiến cho không ít fans nữ đau lòng đến phát khóc.
Hình ảnh kia, cũng trở thành một màn kinh điển trong ảnh sử của Cố Diệp, truyền bá rộng khắp.
Cũng giống vậy, Âu Dương Lạc đẹp trai si tình, vừa mới xuất hiện, đã bắt sống vô số fans nữ.
Đáng tiếc là, sau khi đóng xong ‘Phong hoa’, Âu Dương Lạc cũng mất tâm luôn.
Trừ Đường Bội có tham gia một ít hoạt động tuyên truyền phim ‘Phong hoa’, Âu Dương Lạc giống như hoàn toàn biến mất trước mặt đại chúng.
Mặc dù đã hai năm trôi qua, nhưng chỉ cần vừa nhắc tới ‘Phong hoa’ thì mấy fans nữ si tình nam phụ, vẫn có thể nhớ lại rõ ràng.
Cho nên nhà sắp xếp vàng Minh Hiên, đã đích thân ra tay, mời Âu Dương Lạc trở lại giới giải trí.
Biết câu Âu Dương Lạc nói không phải nói đùa, Sở Quân Việt sầm mặt, nói: “Vậy cậu cứ đi làm lại đi.”
Đối với cái tên luôn không chịu kết hôn, luôn muốn cướp con gái mình, e rằng cũng chưa hết lòng với vợ mình này, anh đã sắp nhịn hết nổi rồi.
Nếu như không phải biết đối với Đường Bội mà nói Âu Dương Lạc là một người bạn rất quan trọng, thì Sở Quân Việt chắc chắn sẽ giết chết tên khiến mình ngứa mắt này.
“Đúng thế.” Âu Dương Lạc cười ung dung: “Vì tiết mục này, tôi đành phải vào nghề lại thôi.”
“Thật ngại quá.” Sở Quân Việt nói: “Tôi đã quyết định, dẫn Mộ Mộ tới tham gia.”
“Hỏi thử xem Minh Hiên có chuyện đổi người không đã.” Âu Dương Lạc không chịu thua: “Tôi rất vui lòng đầu tư cho tiết mục này.”
Gợi ý ngoại truyện 4: Một công việc khác ngoài nghề diễn viên của Đường Bội là gì? Có 6 ký tự.
“A…” Sở Quân Việt cười nhạt, nói: “Hai năm nay tất cả các tiết mục của Minh thị, đều do Sở thị đầu tư, chẳng lẽ cậu không biết sao?”
Anh bế Sở Hân Mộ lên, lúc nói chuyện với con gái, giọng cũng dịu dàng hơn nhiều: “Mộ Mộ nhất định là đã mệt lắm rồi, ba bế con lên phòng ngủ nhé.”
“Dạ.” Sở Hân Mộ chơi đến mệt, mắt lim dim buồn ngủ, ngoan ngoãn dựa vào vai ba, nhưng vẫn đáng yêu nói với Âu Dương Lạc: “Ba Âu Dương ngủ ngon.”
” Tiểu Tinh Tinh ngủ ngon.” Âu Dương Lạc cười với Sở Hân Mộ.
Chờ hai ba con lên lầu, Đường Bội mới lắc đầu, nói với Âu Dương Lạc: “Anh biết mấy ngày nay anh dẫn Mộ Mộ ra ngoài Quân Việt đã không vui, ấy vậy mà còn kích thích anh ấy. Anh đó…”
Cô thở dài, nhiều người cưng chiều con gái mình là chuyện tốt.
Nhưng quá cưng chiều, lại còn tranh thủ tình cảm thế này, hai người đàn ông không thèm để ý đến nguyên tắc, cũng không phải là chuyện tốt. Diệp gia quán.
“Yên tâm đi.” Lúc nói chuyện với Đường Bội thì Âu Dương Lạc nghiêm túc hơn nhiều: “Tiểu Tinh Tinh được em dạy dỗ rất tốt, sẽ không bị bọn anh làm hư đâu.”
Anh ta nhếch môi, cười dịu dàng: “Nhìn con bé, giống như thấy em lúc con nhỏ. Bội Bội…”
Âu Dương Lạc dừng mấy giây, khẽ nói: “Sở Quân Việt đã có em và Tiểu Tinh Tinh, thỉnh thoảng bị anh chọt hai ba câu, không chết được đâu.”
Đường Bội cười nói: “Về nghỉ ngơi sớm đi, chắc anh cũng mệt rồi. Bây giờ Tiểu Tinh Tinh càng ngày càng nghịch ngợm, hai hôm nay cực cho anh rồi.”
“Cực cái gì mà cực chứ?” Âu Dương Lạc cười đáp.
Anh ta xoay người bước ra cửa, nói với Đường Bội: “Anh phải về Châu Âu rồi, lần sau lại tới thăm Tiểu Tinh Tinh.”
Vừa nói vừa phất tay với Đường Bội.
Có đôi lời Âu Dương Lạc chưa bao giờ nói với Đường Bội, anh ta không biết có phải Sở Quân Việt cũng nghĩ như vậy hay không—–
Mỗi lần gặp bé Sở Hân Mộ, sẽ luôn khiến anh ta nhớ tới Đường Bội khi còn bé.
Nếu như khi đó, cũng có người yêu thương cưng chiều cô như thế, thì thật tốt biết bao…
Mùa xuân ở thành phố S, đại đa số thời điểm đều có ánh mặt trời ấm áp.
Tiết mục mới nhất năm nay của người sắp xếp vàng Minh Hiên, bắt đầu thu hình vào hôm nay.
Ngày đầu tiên quay, sau khi tan việc Đường Bội chạy tới, nhưng không quấy rầy họ, chỉ đứng cùng Minh Hiên nhìn khung cảnh ấm áp cách đó không xa.
“Nói thế nào mà khiến anh ta tới tham gia thế?” Minh Hiên không nhịn được hỏi.
“Nhờ một người giúp.” Đường Bội nhìn phía xa, cười dịu dàng.
Minh Hiên liếc cô, không nói thêm gì.
Đường Bội cứ như vậy cười nhìn hai ba con, ngay những lúc này, ánh mắt của cô luôn vô cùng dịu dàng.
Con gái của họ sắp hai tuổi rồi, Sở Quân Việt cũng nên quên chuyện năm đó thôi.
Sở Quân Việt thương họ, cô biết chứ!
Hai cha con họ, luôn là báu vật quý giá nhất của đời cô. Cô không muốn, người đàn ông cô yêu nhất đời này, luôn sống trong bóng ma của chuyện cũ, trong lòng luôn có một cây gai sắc nhọn, bây giờ thỉnh thoảng nhớ tới, cũng vẫn sẽ khiến Sở Quân Việt khổ sở.
“Tôi đi trước đây.” Đường Bội nhìn một hồi rồi chào tạm biệt Minh Hiên.
“Không chờ họ quay xong sao?” Minh Hiên hỏi.
“Không cần.” Đường Bội lắc đầu.
Cô ngửa đầu nhìn lên hàng đèn led to trên khung, phía trên là hàng chữ ‘người ba bảo mẫu đẹp trai nhất’ vô cùng sáng chói.
Cô nhìn sang hai ba con đang vui vẻ trước ống kính, cười vô cùng dịu dàng.
Ngày đó ánh mặt trời rất đẹp, cô cũng chìm trong sự ấm áp giữa hai ba con.
Bọn họ cười vui vẻ hạnh phúc như vậy, giống như tất cả lo lắng, cứ như vậy, bị ánh mặt trời quét sạch hết!
——- Hết ngoại truyện 3 ——–
Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán
“Sao hả?” Đường Bội cười híp mắt hỏi: “Muốn tham gia không?”
“Anh suy nghĩ đã.” Sở Quân Việt đáp.
Sở Hân Mộ đã được Âu Dương Lạc dẫn đi xem gấu bắc cực rồi, chắc là ngày mốt mới về.
Buổi tối đi ngủ lúc ôm Đường Bội, Sở Quân Việt vừa chờ nhịp thở bình thường lại, vừa nghĩ tới chuyện Đường Bội nói lúc nãy.
“Sao?” Đường Bội nằm trước ngực anh, ngẩng đầu lên hỏi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, Đường Bội dưới ánh trăng vô cùng quyến rũ, làm cho Sở Quân Việt không nhịn được mà sờ lên mặt cô, khàn giọng hỏi: “Bội Bội, em muốn anh tham gia tiết mục kia sao?”
“Em không có ý kiến.” Đường Bội hôn lên môi anh, cười nói: “Nếu như anh có hứng thú, thì cứ dẫn Mộ Mộ đi chơi đùa mấy ngày cũng được.”
“Ừ.” Sở Quân Việt gật đầu.
Đường Bội xoay mình nằm trên giường, hỏi: “Quân Việt anh đang lo lắng sao?”
“Không hẳn.” Sở Quân Việt ôm cô vào lòng, nghiêng đầu hôn lên tóc Đường Bội, khẽ nói: “Nhưng những chuyện xảy ra năm đó, làm anh luôn không thể nào yên tâm.”
Anh nhớ tới năm đó những người kia suýt chút làm Đường Bội bị thương, trong lòng vẫn đau xót,.
“Nếu như những chuyện này lại xảy ra với Mộ Mộ, anh…” Sở Quân Việt không nói được.
Mắt Đường Bội tối xuống.
Cô thở dài, nép sâu vào lòng Sở Quân Việt, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”
Dịu dàng xoa vai cô, cho dù sau đó Sở Quân Việt đã diệt hết lũ sâu bọ nằm vùng ở Sở thị, nhổ cỏ tận gốc bọn chúng. Nhưng chuyện đã từng xảy ra, luôn khiến anh canh cánh trong lòng.
Nhất là, năm đó suýt chút đã khiến anh và Đường Bội bị chia cắt.
Đó có lẽ là vết thương cả đời khó quên của Sở Quân Việt, cho nên đối với chuyện của Sở Hân Mộ, có lúc Đường Bội cũng cảm thấy, anh thật sự quá cẩn thận.
Chờ Sở Hân Mộ và Âu Dương Lạc ở Bắc Cực về, cục bột nhỏ đã cực kỳ hưng phấn.
Vừa bước vào cửa, đã nhào vào lòng ba ruột, bắt đầu nói huyên thuyên.
“Ba, gấu bắc cực con…” Bé mở rộng tay, khuôn mặt như quả táo: “Lớn nhường này này, thật sự là rất rất đáng yêu.”
Suy nghĩ một hồi, lại bổ sung: “Đáng yêu giống như Mộ Mộ vậy đó.”
Sở Quân Việt ôm bé vào lòng, hôn con gái đã mấy ngày không gặp, ôn tồn hỏi: “À? Vậy Mộ Mộ có ôm nó không?”
“Ừm ừm ừm.” Sở Hân Mộ gật đầu lia lịa, giọng trong vắt, ngọt ngào nói: “Ba Âu Dương nói, chờ con lớn hơn một chút, sẽ dẫn con đi bơi cùng cá heo.”
Bé vừa nói vừa ôm cổ Sở Quân Việt lắc lắc, ngây thơ nói: “Ba, Mộ Mộ có thể qua hôm sau liền được sáu tuổi không?” Diệp gia quán.
Âu Dương Lạc cùng Đường Bội đang đi vào phòng khách, nghe câu này thì cười ầm lên, bước tới ôm lấy Sở Hân Mộ, nhéo mũi bé, nói: “Không phải ba Âu Dương đã nói với con rồi sao? Một ngày là một ngày, không thể nào vừa qua một ngày là được sáu tuổi đâu.”
“À…” Sở Hân Mộ tủi thân hít mũi.
Rồi nhào qua lòng Đường Bội, bẹp một cái lên mặt mẹ yêu, ngọt ngào gọi: “Mẹ.”
Sau đó quay qua nói với Âu Dương Lạc: “Ba Âu Dương, con cho mẹ gấu bắc cực con.”
Âu Dương Lạc quay lại dặn dò một câu, không lâu sao có người bế một con gấu bắc cực con tới.
Sở Hân Mộ như hiến bảo vật đưa tới trước mặt Đường Bội: “Mẹ, đây là Mộ Mộ cho mẹ nè.”
“Thật ngoan.” Đường Bội cười mặt hạnh phúc, hôn một cái lên mặt con gái.
Sở Quân Việt ghen tị.
Anh bước tới, hỏi: “Mộ Mộ, còn ba thì sao?”
“Ba cũng có.” Sở Hân Mộ nhận lấy con gấu bắc cực ba bằng bông từ tay Âu Dương Lạc, rồi quay lại hôn lên mặt Sở Quân Việt một cái, nói: “Đây là gấu ba.”
Sở Quân Việt nhận lấy gấu bông, cúi xuống hôn lên mặt Sở Hân Mộ, lòng đột nhiên kích động, hỏi: “Mộ Mộ, muốn cùng ba đi ra ngoài chơi không?”
Sở Hân Mộ vội vàng gật đầu.
Bé thích nhất là ra ngoài với ba.
Đường Bội thỉnh thoảng sẽ quản bé, nhưng Sở Quân Việt thì luôn dung túng bảo bối nhà mình, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, trước giờ đều muốn gì được đó.
“Vậy tháng sau, ba dẫn Mộ Mộ đi chơi, nhưng mẹ sẽ không đi cùng chúng ra, có được không?”
Sở Hân Mộ nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một lúc, hỏi: “Phải đi bao lâu ạ?”
Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn Đường Bội, hỏi: “Tiết mục quay trong mấy ngày?”
“Sao thế?” Âu Dương Lạc không rõ: “Anh định dẫn Tiểu Tinh Tinh đi tham gia tiết mục?”
Sở Quân Việt không để ý tới anh ta, Đường Bội nói: “Chừng khoảng một tuần đó, Minh Hiên vẫn chưa nói cụ thể với em.”
“Một tuần à…” Sở Quân Việt trầm ngâm chốc lát, lại thấy do dự.
“Nếu anh không có thời gian, vậy tôi dẫn Tiểu Tinh Tinh đi.” Âu Dương Lạc cười gian xảo, “Tổng giám đốc Sở thị, bận bịu trăm bề, đúng là rất khó rút được thời gian một tuần.”
Âu Dương Lạc vừa nói vừa xoa đầu Sở Hân Mộ: “Cái tôi có chính là thời gian.”
Sắc mặt Sở Quân Việt trầm xuống.
Âu Dương Lạc có thời gian mới là lạ, người quanh anh ta là hạng người gì, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ có sóng to gió lớn. Nhưng tên này có ngang nhiên làm bậy, vì lấy lòng Sở Hân Mộ, căn bản không để mấy chuyện đó trong lòng.
“Người Minh Hiên mời là tôi.” Sở Quân Việt không chút nhúng nhường nói.
“Vậy đành phải đi hỏi thôi..” Âu Dương Lạc cà lơ phất phơ nói: “Hỏi Minh Hiên, có thể đổi người kia thành tôi không. Dù sao tôi cũng là ba nuôi của Tiểu Tinh Tinh, cũng không kém mấy.”
“Rất kém!” Giọng Sở Quân Việt lạnh xuống.
Âu Dương Lạc buồn cười liếc Sở Quân Việt, nói: “Tôi nhớ…”
Anh ta có ra vẻ nhớ lại, nói chậm: “Minh Hiên đã từng hỏi tôi, có định hoạt động lại hay không.”
Năm đó ‘Phong hoa’ lên sóng, Đường Bội thuận lợi lấy được cúp ảnh hậu, Sở Dực Thành là đạo diễn kiêm biên kịch, diệp gia quán, bộ phim không chỉ nâng một mình Đường Bội lên.
Một năm kia, là năm được nhiều phóng viên gọi là kỳ tích.
Năm đó, người mới xuất hiện như măng sau mưa, hơn nữa những người mới này, ai cũng tài hoa hơn người, vừa vào giới, đã có khí thế, diễn kỹ, địa vị, ngang ảnh đế ảnh hậu.
Đường Bội thì không nói.
Nam chính của ‘Phong hoa’ là Cố Diệp cũng là người nổi tiếng nhanh trong một đêm, có một không hai, cảnh Tạ Liên Thành im lặng đứng nhìn Bạch An, được Cố Diệp diễn đạt rất tinh tế.
Ánh mắt tuyệt vọng vừa đau khổ lại xen lẫn sự bất lực, khiến cho không ít fans nữ đau lòng đến phát khóc.
Hình ảnh kia, cũng trở thành một màn kinh điển trong ảnh sử của Cố Diệp, truyền bá rộng khắp.
Cũng giống vậy, Âu Dương Lạc đẹp trai si tình, vừa mới xuất hiện, đã bắt sống vô số fans nữ.
Đáng tiếc là, sau khi đóng xong ‘Phong hoa’, Âu Dương Lạc cũng mất tâm luôn.
Trừ Đường Bội có tham gia một ít hoạt động tuyên truyền phim ‘Phong hoa’, Âu Dương Lạc giống như hoàn toàn biến mất trước mặt đại chúng.
Mặc dù đã hai năm trôi qua, nhưng chỉ cần vừa nhắc tới ‘Phong hoa’ thì mấy fans nữ si tình nam phụ, vẫn có thể nhớ lại rõ ràng.
Cho nên nhà sắp xếp vàng Minh Hiên, đã đích thân ra tay, mời Âu Dương Lạc trở lại giới giải trí.
Biết câu Âu Dương Lạc nói không phải nói đùa, Sở Quân Việt sầm mặt, nói: “Vậy cậu cứ đi làm lại đi.”
Đối với cái tên luôn không chịu kết hôn, luôn muốn cướp con gái mình, e rằng cũng chưa hết lòng với vợ mình này, anh đã sắp nhịn hết nổi rồi.
Nếu như không phải biết đối với Đường Bội mà nói Âu Dương Lạc là một người bạn rất quan trọng, thì Sở Quân Việt chắc chắn sẽ giết chết tên khiến mình ngứa mắt này.
“Đúng thế.” Âu Dương Lạc cười ung dung: “Vì tiết mục này, tôi đành phải vào nghề lại thôi.”
“Thật ngại quá.” Sở Quân Việt nói: “Tôi đã quyết định, dẫn Mộ Mộ tới tham gia.”
“Hỏi thử xem Minh Hiên có chuyện đổi người không đã.” Âu Dương Lạc không chịu thua: “Tôi rất vui lòng đầu tư cho tiết mục này.”
Gợi ý ngoại truyện 4: Một công việc khác ngoài nghề diễn viên của Đường Bội là gì? Có 6 ký tự.
“A…” Sở Quân Việt cười nhạt, nói: “Hai năm nay tất cả các tiết mục của Minh thị, đều do Sở thị đầu tư, chẳng lẽ cậu không biết sao?”
Anh bế Sở Hân Mộ lên, lúc nói chuyện với con gái, giọng cũng dịu dàng hơn nhiều: “Mộ Mộ nhất định là đã mệt lắm rồi, ba bế con lên phòng ngủ nhé.”
“Dạ.” Sở Hân Mộ chơi đến mệt, mắt lim dim buồn ngủ, ngoan ngoãn dựa vào vai ba, nhưng vẫn đáng yêu nói với Âu Dương Lạc: “Ba Âu Dương ngủ ngon.”
” Tiểu Tinh Tinh ngủ ngon.” Âu Dương Lạc cười với Sở Hân Mộ.
Chờ hai ba con lên lầu, Đường Bội mới lắc đầu, nói với Âu Dương Lạc: “Anh biết mấy ngày nay anh dẫn Mộ Mộ ra ngoài Quân Việt đã không vui, ấy vậy mà còn kích thích anh ấy. Anh đó…”
Cô thở dài, nhiều người cưng chiều con gái mình là chuyện tốt.
Nhưng quá cưng chiều, lại còn tranh thủ tình cảm thế này, hai người đàn ông không thèm để ý đến nguyên tắc, cũng không phải là chuyện tốt. Diệp gia quán.
“Yên tâm đi.” Lúc nói chuyện với Đường Bội thì Âu Dương Lạc nghiêm túc hơn nhiều: “Tiểu Tinh Tinh được em dạy dỗ rất tốt, sẽ không bị bọn anh làm hư đâu.”
Anh ta nhếch môi, cười dịu dàng: “Nhìn con bé, giống như thấy em lúc con nhỏ. Bội Bội…”
Âu Dương Lạc dừng mấy giây, khẽ nói: “Sở Quân Việt đã có em và Tiểu Tinh Tinh, thỉnh thoảng bị anh chọt hai ba câu, không chết được đâu.”
Đường Bội cười nói: “Về nghỉ ngơi sớm đi, chắc anh cũng mệt rồi. Bây giờ Tiểu Tinh Tinh càng ngày càng nghịch ngợm, hai hôm nay cực cho anh rồi.”
“Cực cái gì mà cực chứ?” Âu Dương Lạc cười đáp.
Anh ta xoay người bước ra cửa, nói với Đường Bội: “Anh phải về Châu Âu rồi, lần sau lại tới thăm Tiểu Tinh Tinh.”
Vừa nói vừa phất tay với Đường Bội.
Có đôi lời Âu Dương Lạc chưa bao giờ nói với Đường Bội, anh ta không biết có phải Sở Quân Việt cũng nghĩ như vậy hay không—–
Mỗi lần gặp bé Sở Hân Mộ, sẽ luôn khiến anh ta nhớ tới Đường Bội khi còn bé.
Nếu như khi đó, cũng có người yêu thương cưng chiều cô như thế, thì thật tốt biết bao…
Mùa xuân ở thành phố S, đại đa số thời điểm đều có ánh mặt trời ấm áp.
Tiết mục mới nhất năm nay của người sắp xếp vàng Minh Hiên, bắt đầu thu hình vào hôm nay.
Ngày đầu tiên quay, sau khi tan việc Đường Bội chạy tới, nhưng không quấy rầy họ, chỉ đứng cùng Minh Hiên nhìn khung cảnh ấm áp cách đó không xa.
“Nói thế nào mà khiến anh ta tới tham gia thế?” Minh Hiên không nhịn được hỏi.
“Nhờ một người giúp.” Đường Bội nhìn phía xa, cười dịu dàng.
Minh Hiên liếc cô, không nói thêm gì.
Đường Bội cứ như vậy cười nhìn hai ba con, ngay những lúc này, ánh mắt của cô luôn vô cùng dịu dàng.
Con gái của họ sắp hai tuổi rồi, Sở Quân Việt cũng nên quên chuyện năm đó thôi.
Sở Quân Việt thương họ, cô biết chứ!
Hai cha con họ, luôn là báu vật quý giá nhất của đời cô. Cô không muốn, người đàn ông cô yêu nhất đời này, luôn sống trong bóng ma của chuyện cũ, trong lòng luôn có một cây gai sắc nhọn, bây giờ thỉnh thoảng nhớ tới, cũng vẫn sẽ khiến Sở Quân Việt khổ sở.
“Tôi đi trước đây.” Đường Bội nhìn một hồi rồi chào tạm biệt Minh Hiên.
“Không chờ họ quay xong sao?” Minh Hiên hỏi.
“Không cần.” Đường Bội lắc đầu.
Cô ngửa đầu nhìn lên hàng đèn led to trên khung, phía trên là hàng chữ ‘người ba bảo mẫu đẹp trai nhất’ vô cùng sáng chói.
Cô nhìn sang hai ba con đang vui vẻ trước ống kính, cười vô cùng dịu dàng.
Ngày đó ánh mặt trời rất đẹp, cô cũng chìm trong sự ấm áp giữa hai ba con.
Bọn họ cười vui vẻ hạnh phúc như vậy, giống như tất cả lo lắng, cứ như vậy, bị ánh mặt trời quét sạch hết!
——- Hết ngoại truyện 3 ——–