Chương 4: Thích Duệ (1)
Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán.
Khi tiểu công chúa Sở gia được bốn tuổi, đã bị ba bé và ba nuôi Âu Dương cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên. Toàn bộ Sở thị đều là sân chơi của bé, lúc Đường Bội đi quay phim mấy ngày không về nhà, vậy Sở Hân Mộ ở Sở gia có thể nói là được cưng chiều tới tận trời.
Tất nhiên, bé vẫn rất khôn khéo rất lễ phép, miệng cũng rất ngọt, cho nên từ trên xuống dưới Sở gia ai cũng thích bé, bằng lòng cưng chiều tiểu công chúa này.
Nhưng Sở Hân Mộ không phải hoàn toàn không sợ gì hết.
Bé cũng biết sợ.
Một người chính là mẹ của bé Đường Bội.
Một người khác, chính là Thích Duệ.
Thích Duệ khi đó vừa tròn mười tuổi.
Thích gia và Sở gia không lui tới nhiều, sau chuyện năm đó, không biết có phải đã để lại ảnh hưởng cho cô hay không, mà đoạn thời gian sau cô luôn cố gắng tránh hợp tác cùng Sở thị.
Nhưng trong mấy năm nay, có lúc Đường Bội cũng sẽ cùng Thích Bạch Phong uống trà chiều, hoặc là hai người hẹn nhau đi dạo phố.
Lần đầu tiên Sở Hân Mộ gặp Thích Duệ, là ở cuộc hẹn uống trà chiều của hai mẹ.
So với tiểu công chúa Sở gia được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, Thích Duệ vừa tròn mười tuổi, thật sự là hiểu chuyện đến mức không phù hợp với độ tuổi.
Sở Dực Thành ba của nhóc không phải là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, Thích Bạch Phong tuy là một cô gái đẹp, nhưng không đến mức nghiêng sắc nghiêng thành.
Nhưng từng ngày lớn lên, Thích Duệ càng ngày càng đẹp trai. Khi nhóc cao lên thì đã là một đại soái ca siêu cấp đẹp trai.
Ngay cả Đường Bội thỉnh thoảng cũng phải khen, Thích Duệ thật sự là nhận được hết gen ưu của ba mẹ, sau này chắc chắn là một tên họa quốc ương dân.
Lúc hai người mẹ uống trà chiều, Thích Duệ chính là người phụ trách an toàn của tiểu công chúa, lúc hai mẹ nói chuyện quên hết trời đất thì chơi cùng Sở Hân Mộ.
Sở Hân Mộ thật sự rất thích chú nhỏ này.
Thích Duệ so với bất kỳ đứa nhỏ cùng lứa nào của bé đều đẹp trai hơn.
Hơn nữa còn rất kiên nhẫn, lịch sự dịu dàng. Mặc áo sơ mi ca rô kết hợp với áo lông màu nâu, thật sự có chút phong thái quý ông.
Quan trọng nhất là, Thích Duệ sẽ kể rất nhiều chuyện hay.
Cách nói khác với ba mẹ nói với Sở Hân Mộ, lần nào cũng làm cho Sở Hân Mộ tinh nghịch yên tĩnh lại, hết sức chuyên chú chớp mắt to, nghe chuyện chú nhỏ kể.
Thích Duệ cũng rất thương cô cháu gái này. Diệp gia quán.
Thật ra thì người từng gặp Sở Hân Mộ, đều không có ai không thương bé.
Nhưng có một lần, Sở Hân Mộ gây họa.
Cũng chính là một lần kia, khiến bé bắt đầu sợ người chú giống như ông cụ non này.
Ngày đó Đường Bội cũng dẫn theo Sở Hân Mộ đi uống trà chiều với Thích Bạch Phong, nhưng qua giờ hẹn mà vẫn chưa thấy Thích Bạch Phong tới, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Đường Bội kinh ngạc, người như Thích Bạch Phong, tuyệt đối sẽ không trễ hẹn. Với lại dù bận đột xuất không tới được, cũng sẽ không quên liên lạc báo cho Đường Bội biết.
Trong lúc cô chuẩn bị dẫn Sở Hân Mộ tới Thích gia, để xem xem Thích Bạch Phong bị làm sao thì Thích Duệ đầu đầy mồ hôi chạy tới.
Cậu nhóc luôn già dặn hiểu chuyện, rất ít khi gấp gáp thế này.
Vừa nhìn thấy Đường Bội, Thích Duệ gần như là bổ nhào vào lòng Đường Bội, cậu thiếu niên ôm chặt lấy hông Đường Bội, ngửa đầu lên mắt đỏ au nhìn cô, nước mắt chảy như mưa: “Chị Đường, mẹ em… Mẹ em… Hu hu…”
Cậu vừa nói vừa khóc lớn.
“Làm sao?” Đường Bội khom người sờ đầu Thích Duệ, dịu dàng hỏi: “Mẹ em làm sao?”
“Không thấy mẹ đây hết?” Thích Duệ thút thít nói: “Bác quản gia cũng nói với em, không thấy mẹ đâu hết!”
Cậu càng khóc càng đau lòng, khiến cho không ít người trong quán cà phê nhìn qua bên họ.
May mắn ở đây theo chế độ hội viên, người có thể tới đây, đều là người không phú thì quý, cũng sẽ không có ai nhiều chuyện tới đây vây xem.
Đường Bội nhìn quét qua một vòng, nhanh chóng quyết định xong, nói với Thích Duệ: “Duệ Duệ, đừng khóc, Mẹ có nói với em, mẹ sẽ đi đâu không?”
“Không có…” Thích Duệ nghẹn ngào lắc đầu.
Cậu nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Mấy hôm trước mẹ có ngất xỉu một lần, bác quản gia kêu mẹ đi bệnh viện, nhưng mẹ không chịu đi.”
Nước mắt của cậu lại chảy xuống, nắm tay Đường Bội, hỏi: “Chị Đường, có phải mẹ không cần em nữa không?”
Vẻ buồn rầu trong ánh mắt Đường Bội nhiều hơn.
Mấy lần gặp Thích Bạch Phong gần đây, cô luôn thấy sắc mặt của cô ấy không tốt bằng trước kia.
Đường Bội chưa từng thử một mình chống đỡ một gia tộc, nhưng Sở Quân Việt bận rộn nhường nào, cô luôn thấy rõ.
Cô nắm lấy tay Thích Duệ, đứng thẳng người, quả quyết nói: “Duệ Duệ, bây giờ em về nhà với chị trước, mẹ sẽ không không cần em, nhất định cô ấy có chuyện gì đó cần làm, cho nên mới không nói cho em biết mà thôi.”
Cô hôn lên trán cậu nhóc, dịu dàng an ủi: “Không có sao cả, đừng lo lắng.”
“Dạ.” Trong mắt Thích Duệ vẫn còn nước mắt, nhưng vẫn cố nén, gật đầu.
Hôm đó Sở Dực Thành không có ở thành phố S, mà là đang quay phim ở vùng khác.
Đường Bội dẫn Thích Duệ về Sở gia, trên đường đã sai người tìm Thích Bạch Phong.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, hôm nay Thích Bạch Phong lại ngất xỉu, quản gia Cảnh lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Lúc ấy vì sợ Thích Duệ lo lắng, nên kêu cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ mình, rồi vội vã mang quần áo đến bệnh viện chăm sóc Thích Bạch Phong.
Ai đâu có ngờ sẽ khiến Thích Duệ sợ đến thế này chứ. Gợi ý pass tiếp theo, một cái tên khác của Sở Quân Việt là gì?
Lúc Đường Bội dẫn Thích Duệ tới bệnh viện, Thích Bạch Phong đã tỉnh lại.
Cô ngồi dựa lên đầu giường bệnh, thấy Đường Bội dắt Thích Duệ xuất hiện ở cửa, không nhịn được mà thở dài, vẫy Thích Duệ, nói: “Duệ Duệ, tới đây với mẹ.”
“Mẹ.” Dù Thích Duệ có hiểu chuyện thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi mà thôi.
Cậu nhào vào lòng Thích Bạch Phong, diệp gia quán, chôn đầu trong ngực cô, nước mắt lại sắp rơi xuống.
Thích Duệ không muốn khiến Thích Bạch Phong lo lắng, cọ cọ mấy cái trên chăn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, nghẹn ngào gọi: “Mẹ…”
“Ngoan.” Thích Bạch Phong hôn lên trán con trai, dịu dàng lau khô nước mắt cho cậu, nói: “Mẹ ở đây. Duệ Duệ quên mẹ đã dạy con cái gì sao?”
“Dạ.” Thích Duệ gật đầu.
Cậu suy nghĩ một chút, lại sợ hãi bắt lấy tay Thích Bạch Phong, hỏi: “Mẹ, hôm nay em ngất nữa sao?”
Thích Bạch Phong cười nói: “Không có, mẹ chỉ bị bệnh thôi, cho nên mới vào bệnh viện ở một ngày, mẹ sẽ khỏe nhanh thôi, Duệ Duệ không cần lo lắng.”
Cô vừa nói vừa nhìn sang Đường Bội: “Bội Bội, để Duệ Duệ dẫn Mộ Mộ ra ngoài chơi một hồi đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Được.” Đường Bội gật đầu.
Bảo mẫu và vệ sĩ của Sở Hân Mộ cũng theo tới bệnh viện, nghe vậy thì lập tức dẫn hai đứa bé đi ra ngoài, còn trở tay đóng cửa lại.
Đường Bội bước tới cạnh Thích Bạch Phong, ngồi xuống mép giường, rót một ly nước cho Thích Bạch Phong, nói: “Cô uống chút nước đi.”
“Cám ơn.” Thích Bạch Phong nhận lấy cái ly, nhìn khói lượn lờ bốc lên, đột nhiên nói: “Tôi muốn đưa Duệ Duệ ra nước ngoài học.”
“Tại sao?” Đường Bội sửng sốt.
“Tôi nghe nói, em trai cô Tử Thái bây giờ đang ở Anh.” Thích Bạch Phong không trả lời câu hỏi của Đường Bội, hỏi ngược lại.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu: “Ba năm kế tiếp chắc nó cũng sẽ ở đó.”
“Có thể phiền Tử Thái, phiền cậu ấy chăm sóc Duệ Duệ giúp tôi được không?” Thích Bạch Phong lại hỏi.
“Bạch Phong.” Đường Bội lấy cái ly trong tay Thích Bạch Phong xuống.
Nắm lấy tay cô ấy.
Cho dù hiện tại đang là cuối xuân, thời tiết ở thành phố S bắt đầu ấm lên.
Cho dù Thích Bạch Phong vừa cầm một ly nước ấm, nhưng lúc này tay cô ấy lại lạnh như băng.
“Bạch Phong…” Đường Bội nhìn vào mắt Thích Bạch Phong, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại muốn đưa Duệ Duệ đi?”
Thích Bạch Phong thương Thích Duệ như vậy, cho dù Thích Duệ lớn lên trong nước, ở bên cạnh cô ấy, vẫn sẽ nhận được những giáo dục tốt nhất.
Còn nhỏ như vậy mà phải xa mẹ, đối với Thích Duệ mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Dù sao Duệ Duệ cũng là cháu trai duy nhất của Thích gia.” Thích Bạch Phong miễn cưỡng cười một tiếng, lại nói: “Dù sao cũng nên học cách kiên cường, tương lai, Thích gia… Sẽ phải trao lại cho nó. Con trai, không thể nuôi quá kỹ. Đưa nó ra nước ngoài rèn luyện vài năm, so với ở bên cạnh tôi, lại càng tốt hơn.”
“Cô nói thật sao?” Đường Bội cau mày.
“Bội Bội…” Thích Bạch Phong nhìn Đường Bội, nói: “Thật ra tôi vốn muốn nhờ cô, để nó theo Âu Dương tổng học tập vài năm. Nhưng mà… Như thế có lẽ sẽ phiền người ta.”
Thích Bạch Phong không nói tiếp.
Dù sao cô cũng thương con trai mình, sao có thể đành lòng nhìn nó chịu khổ.
Đường Bội nhìn Thích Bạch Phong, nói: “Không phải là không thể, nhưng Bạch Phong, tôi muốn nghe nguyên nhân thật sự.”
Thích Bạch Phong ngây người.
Cô rút tay khỏi tay Đường Bội, im lặng. Diệp gia quán.
“Tại sao đột nhiên lại muốn đưa Duệ Duệ đi?” Đường Bội cau mày: “Tại sao cô ba lần bốn lượt ngất xỉu? Có phải Thích gia đã xảy ra chuyện gì không?”
Thích Bạch Phong chỉ kinh ngạc nhìn ngón tay của mình, không nói gì.
“Tôi biết cô không muốn dính dáng tới chú út nữa, nhưng còn có tôi mà.” Đường Bội lại nói.
Những năm gần đây, cô và Thích Bạch Phong từ không đánh không quen, đến dần dần trở thành bạn tốt.
Mặc dù hai người đều rất bận, số lần gặp nhau cũng không nhiều, nhưng vì Sở Dực Thành, cũng vì tính cách hai người có vài điểm giống nhau, khiến cho tình cảm của hai người trở nên tốt hơn.
“Chỉ cần tôi có thể giúp, cô cứ nói.” Đường Bội nói tiếp.
Rồi cô nhìn thấy, một giọt nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng rơi xuống cái chăn trước người Thích Bạch Phong.
—— Hết phiên ngoại 4 ——
Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán.
Khi tiểu công chúa Sở gia được bốn tuổi, đã bị ba bé và ba nuôi Âu Dương cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên. Toàn bộ Sở thị đều là sân chơi của bé, lúc Đường Bội đi quay phim mấy ngày không về nhà, vậy Sở Hân Mộ ở Sở gia có thể nói là được cưng chiều tới tận trời.
Tất nhiên, bé vẫn rất khôn khéo rất lễ phép, miệng cũng rất ngọt, cho nên từ trên xuống dưới Sở gia ai cũng thích bé, bằng lòng cưng chiều tiểu công chúa này.
Nhưng Sở Hân Mộ không phải hoàn toàn không sợ gì hết.
Bé cũng biết sợ.
Một người chính là mẹ của bé Đường Bội.
Một người khác, chính là Thích Duệ.
Thích Duệ khi đó vừa tròn mười tuổi.
Thích gia và Sở gia không lui tới nhiều, sau chuyện năm đó, không biết có phải đã để lại ảnh hưởng cho cô hay không, mà đoạn thời gian sau cô luôn cố gắng tránh hợp tác cùng Sở thị.
Nhưng trong mấy năm nay, có lúc Đường Bội cũng sẽ cùng Thích Bạch Phong uống trà chiều, hoặc là hai người hẹn nhau đi dạo phố.
Lần đầu tiên Sở Hân Mộ gặp Thích Duệ, là ở cuộc hẹn uống trà chiều của hai mẹ.
So với tiểu công chúa Sở gia được cưng chiều đến vô pháp vô thiên, Thích Duệ vừa tròn mười tuổi, thật sự là hiểu chuyện đến mức không phù hợp với độ tuổi.
Sở Dực Thành ba của nhóc không phải là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, Thích Bạch Phong tuy là một cô gái đẹp, nhưng không đến mức nghiêng sắc nghiêng thành.
Nhưng từng ngày lớn lên, Thích Duệ càng ngày càng đẹp trai. Khi nhóc cao lên thì đã là một đại soái ca siêu cấp đẹp trai.
Ngay cả Đường Bội thỉnh thoảng cũng phải khen, Thích Duệ thật sự là nhận được hết gen ưu của ba mẹ, sau này chắc chắn là một tên họa quốc ương dân.
Lúc hai người mẹ uống trà chiều, Thích Duệ chính là người phụ trách an toàn của tiểu công chúa, lúc hai mẹ nói chuyện quên hết trời đất thì chơi cùng Sở Hân Mộ.
Sở Hân Mộ thật sự rất thích chú nhỏ này.
Thích Duệ so với bất kỳ đứa nhỏ cùng lứa nào của bé đều đẹp trai hơn.
Hơn nữa còn rất kiên nhẫn, lịch sự dịu dàng. Mặc áo sơ mi ca rô kết hợp với áo lông màu nâu, thật sự có chút phong thái quý ông.
Quan trọng nhất là, Thích Duệ sẽ kể rất nhiều chuyện hay.
Cách nói khác với ba mẹ nói với Sở Hân Mộ, lần nào cũng làm cho Sở Hân Mộ tinh nghịch yên tĩnh lại, hết sức chuyên chú chớp mắt to, nghe chuyện chú nhỏ kể.
Thích Duệ cũng rất thương cô cháu gái này. Diệp gia quán.
Thật ra thì người từng gặp Sở Hân Mộ, đều không có ai không thương bé.
Nhưng có một lần, Sở Hân Mộ gây họa.
Cũng chính là một lần kia, khiến bé bắt đầu sợ người chú giống như ông cụ non này.
Ngày đó Đường Bội cũng dẫn theo Sở Hân Mộ đi uống trà chiều với Thích Bạch Phong, nhưng qua giờ hẹn mà vẫn chưa thấy Thích Bạch Phong tới, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Đường Bội kinh ngạc, người như Thích Bạch Phong, tuyệt đối sẽ không trễ hẹn. Với lại dù bận đột xuất không tới được, cũng sẽ không quên liên lạc báo cho Đường Bội biết.
Trong lúc cô chuẩn bị dẫn Sở Hân Mộ tới Thích gia, để xem xem Thích Bạch Phong bị làm sao thì Thích Duệ đầu đầy mồ hôi chạy tới.
Cậu nhóc luôn già dặn hiểu chuyện, rất ít khi gấp gáp thế này.
Vừa nhìn thấy Đường Bội, Thích Duệ gần như là bổ nhào vào lòng Đường Bội, cậu thiếu niên ôm chặt lấy hông Đường Bội, ngửa đầu lên mắt đỏ au nhìn cô, nước mắt chảy như mưa: “Chị Đường, mẹ em… Mẹ em… Hu hu…”
Cậu vừa nói vừa khóc lớn.
“Làm sao?” Đường Bội khom người sờ đầu Thích Duệ, dịu dàng hỏi: “Mẹ em làm sao?”
“Không thấy mẹ đây hết?” Thích Duệ thút thít nói: “Bác quản gia cũng nói với em, không thấy mẹ đâu hết!”
Cậu càng khóc càng đau lòng, khiến cho không ít người trong quán cà phê nhìn qua bên họ.
May mắn ở đây theo chế độ hội viên, người có thể tới đây, đều là người không phú thì quý, cũng sẽ không có ai nhiều chuyện tới đây vây xem.
Đường Bội nhìn quét qua một vòng, nhanh chóng quyết định xong, nói với Thích Duệ: “Duệ Duệ, đừng khóc, Mẹ có nói với em, mẹ sẽ đi đâu không?”
“Không có…” Thích Duệ nghẹn ngào lắc đầu.
Cậu nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Mấy hôm trước mẹ có ngất xỉu một lần, bác quản gia kêu mẹ đi bệnh viện, nhưng mẹ không chịu đi.”
Nước mắt của cậu lại chảy xuống, nắm tay Đường Bội, hỏi: “Chị Đường, có phải mẹ không cần em nữa không?”
Vẻ buồn rầu trong ánh mắt Đường Bội nhiều hơn.
Mấy lần gặp Thích Bạch Phong gần đây, cô luôn thấy sắc mặt của cô ấy không tốt bằng trước kia.
Đường Bội chưa từng thử một mình chống đỡ một gia tộc, nhưng Sở Quân Việt bận rộn nhường nào, cô luôn thấy rõ.
Cô nắm lấy tay Thích Duệ, đứng thẳng người, quả quyết nói: “Duệ Duệ, bây giờ em về nhà với chị trước, mẹ sẽ không không cần em, nhất định cô ấy có chuyện gì đó cần làm, cho nên mới không nói cho em biết mà thôi.”
Cô hôn lên trán cậu nhóc, dịu dàng an ủi: “Không có sao cả, đừng lo lắng.”
“Dạ.” Trong mắt Thích Duệ vẫn còn nước mắt, nhưng vẫn cố nén, gật đầu.
Hôm đó Sở Dực Thành không có ở thành phố S, mà là đang quay phim ở vùng khác.
Đường Bội dẫn Thích Duệ về Sở gia, trên đường đã sai người tìm Thích Bạch Phong.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, hôm nay Thích Bạch Phong lại ngất xỉu, quản gia Cảnh lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Lúc ấy vì sợ Thích Duệ lo lắng, nên kêu cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ mình, rồi vội vã mang quần áo đến bệnh viện chăm sóc Thích Bạch Phong.
Ai đâu có ngờ sẽ khiến Thích Duệ sợ đến thế này chứ. Gợi ý pass tiếp theo, một cái tên khác của Sở Quân Việt là gì?
Lúc Đường Bội dẫn Thích Duệ tới bệnh viện, Thích Bạch Phong đã tỉnh lại.
Cô ngồi dựa lên đầu giường bệnh, thấy Đường Bội dắt Thích Duệ xuất hiện ở cửa, không nhịn được mà thở dài, vẫy Thích Duệ, nói: “Duệ Duệ, tới đây với mẹ.”
“Mẹ.” Dù Thích Duệ có hiểu chuyện thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi mà thôi.
Cậu nhào vào lòng Thích Bạch Phong, diệp gia quán, chôn đầu trong ngực cô, nước mắt lại sắp rơi xuống.
Thích Duệ không muốn khiến Thích Bạch Phong lo lắng, cọ cọ mấy cái trên chăn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, nghẹn ngào gọi: “Mẹ…”
“Ngoan.” Thích Bạch Phong hôn lên trán con trai, dịu dàng lau khô nước mắt cho cậu, nói: “Mẹ ở đây. Duệ Duệ quên mẹ đã dạy con cái gì sao?”
“Dạ.” Thích Duệ gật đầu.
Cậu suy nghĩ một chút, lại sợ hãi bắt lấy tay Thích Bạch Phong, hỏi: “Mẹ, hôm nay em ngất nữa sao?”
Thích Bạch Phong cười nói: “Không có, mẹ chỉ bị bệnh thôi, cho nên mới vào bệnh viện ở một ngày, mẹ sẽ khỏe nhanh thôi, Duệ Duệ không cần lo lắng.”
Cô vừa nói vừa nhìn sang Đường Bội: “Bội Bội, để Duệ Duệ dẫn Mộ Mộ ra ngoài chơi một hồi đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Được.” Đường Bội gật đầu.
Bảo mẫu và vệ sĩ của Sở Hân Mộ cũng theo tới bệnh viện, nghe vậy thì lập tức dẫn hai đứa bé đi ra ngoài, còn trở tay đóng cửa lại.
Đường Bội bước tới cạnh Thích Bạch Phong, ngồi xuống mép giường, rót một ly nước cho Thích Bạch Phong, nói: “Cô uống chút nước đi.”
“Cám ơn.” Thích Bạch Phong nhận lấy cái ly, nhìn khói lượn lờ bốc lên, đột nhiên nói: “Tôi muốn đưa Duệ Duệ ra nước ngoài học.”
“Tại sao?” Đường Bội sửng sốt.
“Tôi nghe nói, em trai cô Tử Thái bây giờ đang ở Anh.” Thích Bạch Phong không trả lời câu hỏi của Đường Bội, hỏi ngược lại.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu: “Ba năm kế tiếp chắc nó cũng sẽ ở đó.”
“Có thể phiền Tử Thái, phiền cậu ấy chăm sóc Duệ Duệ giúp tôi được không?” Thích Bạch Phong lại hỏi.
“Bạch Phong.” Đường Bội lấy cái ly trong tay Thích Bạch Phong xuống.
Nắm lấy tay cô ấy.
Cho dù hiện tại đang là cuối xuân, thời tiết ở thành phố S bắt đầu ấm lên.
Cho dù Thích Bạch Phong vừa cầm một ly nước ấm, nhưng lúc này tay cô ấy lại lạnh như băng.
“Bạch Phong…” Đường Bội nhìn vào mắt Thích Bạch Phong, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại muốn đưa Duệ Duệ đi?”
Thích Bạch Phong thương Thích Duệ như vậy, cho dù Thích Duệ lớn lên trong nước, ở bên cạnh cô ấy, vẫn sẽ nhận được những giáo dục tốt nhất.
Còn nhỏ như vậy mà phải xa mẹ, đối với Thích Duệ mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Dù sao Duệ Duệ cũng là cháu trai duy nhất của Thích gia.” Thích Bạch Phong miễn cưỡng cười một tiếng, lại nói: “Dù sao cũng nên học cách kiên cường, tương lai, Thích gia… Sẽ phải trao lại cho nó. Con trai, không thể nuôi quá kỹ. Đưa nó ra nước ngoài rèn luyện vài năm, so với ở bên cạnh tôi, lại càng tốt hơn.”
“Cô nói thật sao?” Đường Bội cau mày.
“Bội Bội…” Thích Bạch Phong nhìn Đường Bội, nói: “Thật ra tôi vốn muốn nhờ cô, để nó theo Âu Dương tổng học tập vài năm. Nhưng mà… Như thế có lẽ sẽ phiền người ta.”
Thích Bạch Phong không nói tiếp.
Dù sao cô cũng thương con trai mình, sao có thể đành lòng nhìn nó chịu khổ.
Đường Bội nhìn Thích Bạch Phong, nói: “Không phải là không thể, nhưng Bạch Phong, tôi muốn nghe nguyên nhân thật sự.”
Thích Bạch Phong ngây người.
Cô rút tay khỏi tay Đường Bội, im lặng. Diệp gia quán.
“Tại sao đột nhiên lại muốn đưa Duệ Duệ đi?” Đường Bội cau mày: “Tại sao cô ba lần bốn lượt ngất xỉu? Có phải Thích gia đã xảy ra chuyện gì không?”
Thích Bạch Phong chỉ kinh ngạc nhìn ngón tay của mình, không nói gì.
“Tôi biết cô không muốn dính dáng tới chú út nữa, nhưng còn có tôi mà.” Đường Bội lại nói.
Những năm gần đây, cô và Thích Bạch Phong từ không đánh không quen, đến dần dần trở thành bạn tốt.
Mặc dù hai người đều rất bận, số lần gặp nhau cũng không nhiều, nhưng vì Sở Dực Thành, cũng vì tính cách hai người có vài điểm giống nhau, khiến cho tình cảm của hai người trở nên tốt hơn.
“Chỉ cần tôi có thể giúp, cô cứ nói.” Đường Bội nói tiếp.
Rồi cô nhìn thấy, một giọt nước mắt trong suốt, nhẹ nhàng rơi xuống cái chăn trước người Thích Bạch Phong.
—— Hết phiên ngoại 4 ——