Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 143: Phiên ngoại 5

Ngoại chuyện 5: Thích Duệ (2)

Editor: Mặc Doanh, diệp gia quán

Lúc Đường Bội về đến nhà, Sở Quân Việt vẫn chưa về.

Buổi chiều cô điều động người tìm Thích Bạch Phong, không có nói với Sở Quân Việt. Nhưng đám thuộc hạ luôn trung thành với Sở thị kia, chắc đã báo cáo với tổng giám đốc của họ rồi.

Lúc về Đường Bội định dẫn Thích Duệ về cùng, nhưng cậu bé vừa hoảng sợ vì không thấy mẹ, nên nói gì cũng không chịu rời khỏi Thích Bạch Phong, nhất định phải ở cùng mẹ mới an tâm.

Nghĩ tới hai mẹ con, lòng cô lại nặng trịch.

Từ khi về tới giờ, cô vẫn cứ ngồi trên ghế salon không nhúc nhích. Sở Hân Mộ vốn thông minh khôn khéo, nhìn ra mẹ có tâm sự, nên ngoan ngoãn nằm bên cạnh Đường Bội, tự chơi một mình, không quấy rầy cô.

Đến khi Sở Quân Việt đi làm về, Sở Hân Mộ nghe thấy tiếng ba mới trượt xuống, bước ra, liên tục gọi ‘ba, ba’.

Vóc dáng của Sở Hân Mộ giống Đường Bội và Sở Quân Việt, mới bốn tuổi, mà đã cao hơn những đứa bé cùng lứa một chút. Chân vừa dài vừa thẳng, tương lai chắc sẽ giống Đường Bội, là một mỹ nhân chân dài cao gầy.

Sở Quân Việt khom xuống bế Sở Hân Mộ lên, ôm bé đi vào phòng khách, nói: “Hôm nay Mộ Mộ ở nhà với mẹ có ngoan không?”

“Có!” Sở Hân Mộ ngoan ngoãn đáp, nhìn Sở Quân Việt nghiêm túc nói: “Hôm nay vẫn đi chơi với chú Tiểu Duệ, nhưng mà chú Tiểu Duệ khóc, Mộ Mộ không khóc.”

“Rất ngoan.” Sở Quân Việt vuốt mũi con gái, bế cô đi tới chỗ Đường Bội.

Anh nhìn nét mặt nặng nề của Đường Bội, khom người để Sở Hân Mộ qua một bên, ngồi xuống bên cạnh Đường Bội, hỏi: “Sao vậy em?”

“Bạch Phong muốn đưa Duệ Duệ sang Anh học.” Đường Bội thở dài nói.

“Tại sao?” Sở Quân Việt hỏi.

Mặc dù anh và Thích gia tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng biết, thím út của anh yêu thương Thích Duệ nhường nào. Đổi một góc khác mà nói, nếu như có người muốn Sở Quân Việt đưa con gái bảo bối của anh đi, anh tuyệt đối không đồng ý.

Tất nhiên, có thể cản trở Âu Dương Lạc dùng đủ trò dẫn Sở Hân Mộ ra ngoài chơi, anh rất cam tâm tình nguyện.

“Bạch Phong bị bệnh.” Đường Bội thở dài: “Ung thư máu cấp tính.”

Tay nắm tay vợ của Sở Quân Việt đột nhiên xiết chặt, không dám tin hỏi: “Làm sao có thể?”

“Em cũng hy vọng đó là giả.” Đường Bội không muốn tin, Thích Bạch Phong luôn kiên cường kiêu ngạo không sợ cực khổ, nghĩ đến nụ cười rực rỡ của cô ấy… Cô lại không kiềm được lòng, đưa tay bưng kín mặt, khàn giọng nói: “Đang nghĩ cách tìm tủy thích hợp để ghép tủy, nhưng có thể tìm được không thì không chắc. Chữa trị và hồi phục cũng cần thời gian, cho nên Bạch Phong muốn đưa Duệ Duệ đi học.”

“Chuyện này phải nói cho chú biết.” Sở Quân Việt buông tay Đường Bội ra.

Anh vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp bấm số, đã bị Đường Bội đè tay xuống: “Em đã nói với chú rồi, chú ấy đang chạy về.” Diệp gia quán.

Cho dù Thích Bạch Phong không muốn, Đường Bội vẫn cảm thấy, chuyện này phải để Sở Dực Thành biết. Gợi ý chương kế, hai chị em Đường Bội, Đường Tử Thái gặp lại nhau ở đâu?

Huống chi, nếu như… Nếu như Thích Bạch Phong thật…

Vậy ít nhất Duệ Duệ còn có ba ruột kề bên, vẫn tốt hơn còn nhỏ mà mất đi cả cha lẫn mẹ.

“Hôm nay em đi thăm Bạch Phong, cô ấy vẫn rất kiên cường, giống như chuẩn bị một mình chống chọi. Nhưng mà Duệ Duệ…” Giọng của Đường Bội vẫn còn trầm thấp.

Lúc này Sở Hân Mộ đạ nhích qua chỗ Đường Bội, khuôn mặt trái táo đáng yêu đặt trên đầu gối Đường Bội.

Bé nhìn Đường Bội, chớp chớp đôi mắt to trong suốt sáng ngời, hỏi: “Mẹ, hai người đang nói về chú Duệ sao ạ?”

Bé nắm lấy tay kia của Đường Bội, hỏi: “Hôm nay sao chú Duệ lại khóc vậy ạ? Vì mẹ chú ấy không cần chú ấy nữa sao?”

“Ngoan.” Sở Quân Việt bế Sở Hân Mộ lên, đi tới đại sảnh, giao bé cho bảo mẫu, cúi xuống xoa đầu Sở Hân Mộ, nói: “Hôm nay Mộ Mộ ngoan ngoãn ăn cơm với dì được không? Ba mẹ có việc cần làm.”

“Dạ.” Sở Hân Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

Có lẽ bé cũng cảm nhận được tâm trạng của ba mẹ, hôm nay đặc biệt nghe lời.

Sở Hân Mộ được bế đi, Sở Quân Việt trở lại ngồi xuống cạnh Đường Bội, một tay nắm lấy tay cô, tay kia ôm vai cô, an ủi: “Em đừng tự hù mình, thím út sẽ khỏe lại nhanh thôi.”

Mặc dù Thích Bạch Phong vẫn chưa làm lành với Sở Dực Thành, nhưng Sở Quân Việt vẫn coi Thích Bạch Phong là thím út mà đối đãi.

Đường Bội gật đầu.

Cô sớm mất mẹ nên hiểu rõ cuộc đời này có quá nhiều bất trắc sóng gió.

Nhưng bất luận thế nào, ít nhất bây giờ Thích Bạch Phong có thể nhận được trị liệu và chăm sóc tốt nhất, sẽ không giống như mẹ cô…

Đường Bội chớp mắt đôi mắt ướt át, chưa kịp nói gì, đã bị kéo vào vòng ngực ấm áp.

Chiếc càm kiên nghị của Sở Quân Việt chống trên đầu cô, để cô dựa vào mình, để cô cảm nhận được sự ấm áp.

Nghĩ một hồi, lẩm bẩm nói: “Nếu như thím út thật sự xảy ra chuyện gì, chú sẽ điên mất.”

Sở Dực Thành đã sắp phát điên.

Anh ta ném phim vừa quay được một nửa ra sau đầu, điều một chiếc trực thăng của công ty con Sở thị ở gần đó, dùng tốc độ nhanh nhất bay về thành phố S.

Không về biệt thự Sở gia mà đi thẳng tới bệnh viện.

Thích Bạch Phong vẫn chưa xuất viện, còn đang nằm viện kiểm tra toàn thân.

Đường Bội đẩy hết công việc trong khoảng thời gian này xuống, đặc biệt đem đồ ăn phù hợp với Thích Bạch Phong hiện tại đến cho cô ấy.

Tối ngày hôm qua Thích Duệ ngủ ở bệnh viện, ngủ trên giường nhỏ được đặt kế giường của Thích Bạch Phong.

Trên trán cậu nhóc đã hằn lên sự mệt mỏi, nhưng lại vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh giường, bận rộn dọn giường.

“Duệ Duệ.” Đường Bội kêu người giúp việc Sở gia đặt mấy chiếc hộp giữ ấm xuống, nói với Thích Duệ: “Em ngồi xuống ăn cơm luôn đi.”

“Để mẹ em ăn trước ạ.” Thích Duệ ngoan ngoãn nói.

Sức cậu có hạn, việc làm được cũng không nhiều, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm gối chêm lưng cho Thích Bạch Phong, để cô ngồi thoải mái hơn.

Thích Bạch Phong nhìn Thích Duệ bận trước bận sau, hốc mắt đỏ lên.

Cô biết, cho dù bệnh của mình thật sự không thể chữa được thì Đường Bội, Sở Quân Việt, diệp gia quán, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Thích Duệ không lo.

Nhưng đứa bé không có mẹ…

Hốc mắt Thích Bạch Phong nóng hổi, mũi nghẹn lại.

Nước mắt chảy xuống má cô.

Bởi vì hồi trẻ cô kiêu ngạo ngông cuồng, khiến Thích Duệ không nhận được tình thương của ba.

Bây giờ lại…

Thích Duệ chêm gối cho mẹ xong, lúc quay lại, Thích Bạch Phong đã nhanh tay lau sạch nước mắt, kéo Thích Duệ qua, hôn lên trán cậu, khẽ nói: “Duệ Duệ thật ngoan.”

Lúc Sở Dực Thành đi vào, trùng hợp nhìn thấy cảnh này.

Vành mắt Thích Bạch Phong đỏ au, ôm lấy Thích Duệ.

Hai mẹ con không nói gì, nhưng nhìn lại hài hòa như thế.

Sở Dực Thành hít một hơi thật sâu, đối mặt với cái nhìn của Thích Bạch Phong.

Cặp mắt kia, dù đã trãi qua nhìn thăng trầm của cuộc sống, nhưng vẫn ngang bướng, kiên cường, xinh đẹp như trước.

Sở Dực Thành xoay người đóng cửa lại.

Anh biết mình bây giờ rất lôi thôi. Nhưng một mạch chạy về đây, anh chỉ hận mình không thể mọc thêm chân, để mau chóng chạy tới bên cạnh người yêu và con trai.

“Em…” Sở Dực Thành mở miệng mới phát hiện giọng mình đã nghẹn đến mức nói không ra lời.

“Chú.” Đường Bội đã bày đồ ăn ra bàn xong, cũng chia chén đủa xong, quay lại nhìn Sở Dực Thành, hỏi: “Chú ăn cơm rồi chưa?”

Sở Dực Thành vẫn nhìn Thích Bạch Phong không chớp mắt, ngơ ngác lắc đầu.

Đường Bội thở dài, cười trấn an Thích Bạch Phong, bước lên vịn vai Sở Dực Thành, nói: “Vậy von với chú đi ăn chút gì đó trước đi.”

Cô biết, bây giờ dù cô có nói gì Sở Dực Thành cũng không nghe lọt.

Suy nghĩ một chút, nói: “Bạch Phong và Duệ Duệ đều phải ăn cơm, có gì thì chờ họ ăn no rồi hẳn nói.”

Quả nhiên câu này có tác dụng, Sở Dực Thành lưu luyến nhìn Thích Bạch Phong một cái, miễn cưỡng gật đầu, diệp gia quán, để mặc Đường Bội kéo đi.

Sở Dực Thành ăn không biết ngon, ăn được mấy miếng đã để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Bội ngồi đối diện, hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”

“Ung thư máu cấp tính.” Đường Bội nói lại danh từ y học dài dòng, thở dài: “Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện có thể tìm được tủy thích hợp.”

“Chú đi xét nghiệm.” Sở Dực Thành đột nhiên đứng lên, hỏi: “Làm xét nghiệm ở đâu?”

“Được.” Đường Bội không từ chối, dù sao nhiều người thì nhiều thêm một phần hy vọng, ngay cả cô và Sở Quân Việt, thậm chí Đường Tử Thái ở nước ngoài xa xôi, cũng đã đi xét nghiệm rồi.

Chỉ hy vọng, có thể cướp Thích Bạch Phong lại từ tay tử thần.

“Chú.” Đường Bội đứng lên theo, vừa cùng Sở Dực Thành đi tới khoa xét nghiệm, vừa nói: “Nhưng chứ cũng phải chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất, bác sĩ nói… Bác sĩ nói căn bệnh này cấp bách.”

“Không đâu!” Sở Dực Thành bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Đường Bội, anh ta nóng nảy nhìn Đường Bội, không khống chế được thái độ của mình: “Chuyện này sẽ không xảy ra.”

Anh ta bỏ lại những lời này, tựa như không muốn nghe Đường Bội nói nữa, đi như chạy.

—— Hết ngoại truyện 5 ——

back top