Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 144: Phiên ngoại 6

Ngoại truyện 6: Thích Duệ (3)

Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán

Sở Dực Thành càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy trên hành lang bệnh viện.

Rút máu, xét nghiệm, toàn bộ quá trình, Sở Dực Thành đều không nói câu gì.

Tới khi trở lại phòng bệnh, sắc mặt anh ta đã tái nhợt.

Thích Bạch Phong đã ăn cơm xong, Thích Duệ ngoan ngoãn nằm trên giường bên cạnh, đang xem một cuốn truyện tranh.

Khi Sở Dực Thành đẩy cửa vào, Thích Duệ đang hỏi Thích Bạch Phong một vấn đề, mẹ cậu, đang dịu dàng sờ đầu cậu, kiên nhẫn giải thích cho cậu nghe.

Ánh mặt trời chiếu vào, dát thêm một tầng sáng vàng nhạt trên mặt Thích Bạch Phong.

Trong nháy mắt đó, Sở Dực Thành cảm thấy sau lưng cô mọc ra đôi cánh trắng, dịu dàng xinh đẹp như thiên sứ.

Nhưng nước mắt của anh ta, cũng đồng thời rơi xuống.

Thích Bạch Phong nghe thấy tiếng động quay lại nhìn về phía Sở Dực Thành, người sau vừa vặn đang quay đầu lau nước mắt.

Ngay lúc Thích Bạch Phong cần có chỗ dựa nhất mà mình còn yếu đuối như thế, ngay cả Sở Dực Thành cũng sẽ cảm thấy xem thường bản thân.

Khi Sở Dực Thành quay đầu lại lần nữa, trên mặt là nụ cười gượng, từ từ đi tới trước giường Thích Bạch Phong.

Sở Dực Thành cầm ly nước đã lạnh trên đầu giường, bưng lên nói với Thích Bạch Phong: “Anh đi rót cho em ly nước nóng.”

Thích Duệ cũng nhìn Sở Dực Thành.

Cậu chớp đôi mắt trong veo sạch sẽ nhìn Sở Dực Thành mấy giây, lễ phép gọi: “Chào chú Sở.”

Tay bưng ly nước của Sở Dực Thành cứng đờ.

Môi anh ta run run, muốn nói gì đó, nhưng Thích Duệ đã tiếp tục đọc sách.

Thích Bạch Phong cười nhạt nói: “Không cần phiền thế, bây giờ tôi không khát.”

Cô dừng một giây, lại nói: “Cám ơn anh đã đến thăm tôi.”

Giữa họ, có hai mươi năm thời gian không thể nào nhạt phai.

Nhưng sau cuộc bể dâu, lại trở nên khách sáo và lúng túng như vậy.

Sở Dực Thành nhắm chặt mắt một cái, cô thiếu nữ năng động thuở thiếu thời, bị mình chính ta giết chết, còn lại, chính là trái tim hối hận, cùng Thích Bạch Phong niết bàn sống lại.

Nhưng anh không oán giận điều gì cả.

Tự gây nghiệt, không thể sống!

Tay Sở Dực Thành cứng ngắt, nhưng vẫn rót ly nước ấm, đặt nó xuống chỗ Thích Bạch Phong dễ lấy được.

Mặc dù tuổi Thích Duệ còn nhỏ, nhưng lại vô cùng thông minh.

Không khí ngột ngạt giữa hai người lớn, hình như cậu cũng cảm nhận được.

Đôi mắt to đen láy, nhìn mẹ một cái, rồi nhìn Sở Dực Thành im lặng ngồi cạnh giường một cái.

Qua một lúc lâu, cậu mở miệng cắt đứt bầu không khí yên tĩnh này, hỏi mẹ: “Mẹ, chú Sở muốn ở lại đây ạ?” Diệp gia quán.

Mặc dù cậu đã nói rất nhỏ, nhưng Sở Dực Thành ngồi gần nên cũng nghe được.

Anh xoa đầu Thích Duệ, nói: “Duệ Duệ, tối nay con tới nhà chị Đường Bội ở được không?”

Thích Duệ không hiểu gì, chớp mắt.

“Sức khỏe mẹ con không tốt, cần nghỉ ngơi cho khỏe, còn phải chăm sóc con, thì sẽ rất cực. Cho nên con tạm tới nhà chị Đường Bội, tối nay cùng chơi với Mộ Mộ được không?” Sở Dực Thành ní.

“Mẹ…” Thích Duệ nhìn Thích Bạch Phong.

Cậu không nỡ xa mẹ, nhưng cậu rất ngoan, không muốn mẹ mệt mỏi.

“Duệ Duệ ngoan, nếu con không đi, vậy ở đây cùng mẹ cũng được.” Thích Bạch Phong dịu dàng xoa đầu con trai. Gợi ý tiếp theo, Đường Phong Ngôn có tổng cộng mấy đứa con?

Con trai cô, luôn khôn khéo và tri kỷ như vậy, đều không giống cô hay Sở Dực Thành hồi bé.

Bọn họ chẳng ai ngờ rằng, Thích Duệ sẽ ưu tú và hiểu chuyện như vậy.

“Con tới nhà Mộ Mộ.” Thích Duệ suy nghĩ một hồi, gật đầu nói.

Đúng lúc này Đường Bội mở cửa bước vào, nghe được câu này, lập tức nói với Thích Bạch Phong: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Duệ Duệ.”

“Cám ơn.” Thích Bạch Phong gật đầu với Đường Bội.

Đường Bội mỉm cười, biết chắc chắn Sở Dực Thành muốn nói chuyện với Thích Bạch Phong, bước tới ôm vai Thích Duệ, nói với Thích Bạch Phong: “Tôi dẫn thằng bé về trước, thay quần áo khác, ăn cơm tối luôn.”

Nói xong liền dẫn Thích Duệ đi.

Phòng bệnh, trở nên yên tĩnh lần nữa.

Sở Dực Thành đã rất lâu không ở gần Thích Bạch Phong như vậy, anh chẳng thể nào ngờ, mình khó khăn lắm mới lấy được dũng khí để vượt qua rào cản giữa hai người, thế mà lại gặp nhau trong tình huống thế này.

“Em… Em yên tâm.” Giọng Sở Dực Thành có hơi khàn, “Nhất định sẽ không sao.”

“Cám ơn.” Thích Bạch Phong lễ phép cười đáp.

Nụ cười kia hời hợt mà xa cách, giống như giữa họ chưa từng có gì với nhau, chỉ đơn giản là người xa lạ thôi.

Điều này làm cho tim Sở Dực Thành đau xót.

“Thế giới này có nhiều người như vậy, cũng có nhiều bác sĩ giỏi như vậy, sẽ có cách thôi…” Anh lẩm bẩm, không biết là để an ủi Thích Bạch Phong, hay là an ủi mình.

“Cám ơn anh.” Thích Bạch Phong cười.

Trước kia cô không cười như vậy! Sở Dực Thành nhìn chằm chằm nụ cười của cô, yên lặng suy nghĩ trong lòng.

Thích Bạch Phong trong trí nhớ của anh, có nụ cười rực rỡ, ấm áp như ánh nắng mặt trời, chói mắt đến mức khiến anh không thể khống chế mà dấn thân vào đó.

Nhưng lại ngu xuẩn không hay biết.

“Còn phiền anh đặc biệt chạy về đây thăm tôi.” Thích Bạch Phong cười với Sở Dực Thành, nói: “Mong là không làm chậm trễ công việc của anh, nếu anh có việc bận thì…”

“Cầu xin em.” Thích Bạch Phong vẫn chưa nói xong, Sở Dực Thành đã cúi đầu, nhẹ nhàng ngắt lời cô.

Anh giấu mặt mình vào bóng tối, khàn giọng nói: “Cầu xin em đừng nói vậy! Bạch Phong…”

Sở Dực Thành đưa tay, nắm lấy tay Thích Bạch Phong.

Rất nhiều chuyện cũ, diệp gia quán, giống như từng thước phim, lướt qua trong đầu anh.

Thích Bạch Phong mỉm cười tiễn anh!

Thích Bạch Phong kiên nhẫn không từ bỏ!

Thích Bạch Phong cười híp mắt lấy lòng, mong đợi anh khen ngợi!

Một Thích Bạch Phong mà bất luận anh đối xử với cô thế nào, cô cũng sẽ nhiệt tình dũng cảm tiến lên!



Sau đó, Thích Bạch Phong bị ăn vứt bỏ.

Sở Dực Thành cúi đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay Thích Bạch Phong, khóc không thành tiếng: “Tại sao người bị bệnh không phải là anh?! Anh mới là người phải nhận sự trừng phạt này mới đúng!”

Sở Dực Thành lạc giọng nói: “Rõ ràng người xuống địa ngục phải là anh… Tại sao không phải anh?! Tại sao không phải anh?! Người vô dụng giống như anh… Duệ Duệ căn bản không cần anh… Ngay cả người mình yêu cũng không thể nào bảo vệ được… Người giống như anh, hẳn phải là anh xuống địa ngục mới đúng?! Bạch Phong…”

Nước mắt nóng ấm, nhuộm ướt lòng bàn tay Thích Bạch Phong.

Cô giống như bị bỏng, rụt tay lại.

Nhưng Sở Dực Thành lại nắm rất chặt, giống như đang nắm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Anh hôn lòng bàn tay Thích Bạch Phong, cũng nếm được nước mắt mặn chát của bản thân.

Vị đắng như ăn phải mười căn hoàng liên, ngay cả tim cũng lạnh.

“Bạch Phong…” Sở Dực Thành lại hôn lòng bàn tay Thích Bạch Phong, khẽ nói: “Em nhất định sẽ khỏe lại…”

Anh nói thật khẽ nhưng vô cùng kiên định: “Người phải xuống địa ngục không nên là em.”

Sau hôm đó, dường như Sở Dực Thành đã hạ quyết tâm!

Anh dời đến ở bệnh viện, tất cả mọi chuyện của Thích Bạch Phong đều qua tay anh. Phát huy tất cả khả năng của mình, giúp Thích Bạch Phong tìm tủy thích hợp.

Khiến anh thất vọng là, tủy của anh không hợp.

Nhưng Sở Dực Thành không hề từ bỏ, như anh đã nói, trên thế giới này có nhiều người như vậy, mà Sở gia, thiếu cái gì thì thiếu chứ không bao giờ thiếu tiền.

Cuối cùng, ngay cả ông cụ Sở cũng biết chuyện này. Diệp gia quán.

Mặc dù Thích Bạch Phong chưa chính thức gả vào Sở gia, nhưng trong lòng ông cụ Sở, nhưng đã sớm thừa nhận người con dâu này.

Huống hồ, còn có đứa cháu trai Thích Duệ.

Khoảng thời gian này, Thích Duệ ở lại Sở gia.

Đường Bội và Sở Quân Việt bận bịu nhiều việc, cũng phải lo chuyện của Thích Bạch Phong, cho nên trừ đi học ra, bình thường cậu và Sở Hân Mộ đều cùng nhau đợi ở nhà.

Sở Hân Mộ luôn rất thích người chú này, mỗi ngày Thích Duệ đều có thể ở cùng bé, nên bé rất vui.

Hôm nay Thích Duệ lại dẫn Sở Hân Mộ ra vườn hoa chơi, tới khi mồ hôi đầm đìa, mới bị người giúp việc dẫn về biệt thự, tắm rửa thay quần áo.

Thích Duệ tắm xong trước Sở Hân Mộ, đang ngồi trên ghế salon lật truyện tranh.

Mới lật hai trang, một bé mủm mỉm đã nhào vào lòng cậu, kê đầu trên đầu gối cậu, đôi mắt to chớp chớp, ngọt ngào nói: “Chú Duệ, kể chuyện.”

Mộ Mộ ôm bé lên, nửa đùa nửa thật, buồn cười nói: “Luôn là chú kể chuyện cho Mộ Mộ nghe, hôm nay Mộ Mộ kể cho chú nghe được không?”

Sở Hân Mộ nghẹo đầu nghĩ một lúc, đột nhiên cười tươi, gật đầu nói: “Được.”

Bé gom góp lại, tỏ vẻ thần bí ghé vào tai Thích Duệ, nói: “Có một hôm, con nghe mẹ và ba nói chuyện, chú Duệ phải đi sang chỗ cậu Tử Thái để học.”

Sắc mặt Thích Duệ đột nhiên đại biến, không dám tin nắm vai Sở Hân Mộ, hỏi: “Con nói cái gì?!”

Vẻ mặt cậu bỗng trở nên dữ tợn, không khống chế được lực tay, khiến Sở Hân Mộ òa khóc.

Nhưng Thích Duệ hoàn toàn không có tâm tư an ủi bé, điều cậu lo sợ nhất trong khoảng thời gian này đã biến thành sự thật.

Sở Hân Mộ bị dọa sợ.

Bé quên cả khóc, thút thít nói: “Cậu Tử Thái rất tốt, chỗ cậu ấy ở cũng rất thú vị.”

Thích Duệ không nói gì thêm.

Cậu đột nhiên buông Sở Hân Mộ ra, đứng lên khỏi ghế.

Đêm hôm đó, khi Đường Bội và Sở Quân Việt từ bệnh viện về đến nhà, Sở Quân Việt không thấy con gái chạy ra chào đón mình như bình thường, mà đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, cái mũi hồng hồng.

Bé vừa thấy Sở Quân Việt, chu mỏ, oa một tiếng, khóc lên.

Sở Quân Việt vội vàng bước lên, bế bảo bối của mình lên, vỗ lưng bé, dịu dàng an ủi: “Mộ Mộ sao vậy? Đừng khóc, có ba đây…”

“Ba…” Sở Hân Mộ ôm Sở Quân Việt, càng khóc dữ hơn, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Chú Duệ, chú Duệ bị Mộ Mộ dọa sợ, nhưng Mộ Mộ không cố ý!”

—— Hết ngoại truyện 6 ——-

back top