Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 145: Phiên ngoại 7

Ngoại truyện 7: Thích Duệ (4)

Editor: Mặc Doanh, diệp gia quán.

Sở Quân Việt dịu dàng vỗ lưng Sở Hân Mộ, quay lại nhìn Đường Bội.

Đường Bội bước lên ôm lấy con gái, cúi đầu hôn lên má bé một cái, dịu dàng hỏi: “Mộ Mộ ngoan, nói cho mẹ biết, tại sao chú Duệ lại khóc?”

“Con nói với chú ấy, mẹ chú ấy muốn đưa chú ấy ra nước ngoài.” Sở Hân Mộ thút tha thút thít nói, đôi vai nhỏ run run.

Bé lặng lẽ nhìn mặt mẹ mình, quả nhiên thấy sắc mặt mẹ thay đổi.

“Oa…” Sở Hân Mộ ôm sát cổ Đường Bội, khóc càng dữ hơn.

Đường Bội vừa bực mình vừa buồn cười.

Tính cách của con gái mình sao cô có thể không biết?! Biết mình gây họ, nên mới ra tay trước.

Nhưng chuyện này, thật ra thì Sở Hân Mộ cũng không sai.

Đường Bội khẽ thở dài, ôm Sở Hân Mộ, hôn bé một cái, an ủi: “Mộ Mộ ngoan, mẹ đi xem chú Duệ, con ngồi chơi với ba được không?”

Sở Hân Mộ nén nước mắt gật đầu.

Sở Quân Việt tranh thủ ôm lấy bảo bối.

Ở trong mắt người ngoài, Sở Quân Việt lạnh lùng tài giỏi.

Nhưng ở nhà, Sở Hân Mộ chưa từng sợ ba mình.

Bé sợ Đường Bội hơn.

Đường Bội mang theo chút lo lắng nhìn Sở Quân Việt, nói: “Em đi xem thử.”

Khoảng thời gian này Sở Dực Thành vì bệnh của Thích Bạch Phong, gần như bận đến không có giờ nghỉ ngơi. Chuyện của Thích Duệ, hầu hết đều do Đường Bội và Sở Quân Việt xử lý.

Nhưng Đường Bội không ngờ, khi cô lên bước vào căn phòng chuẩn bị cho Thích Duệ, mới phát hiện cậu bé luôn khôn khéo hiểu chuyện, đang ngồi đọc sách.

Thích Duệ nghe thấy tiếng mở cửa, rời mắt khỏi sách, nhìn Đường Bội.

“Chị Đường…” Cậu khẽ gọi, không chỉ có đôi mắt sưng đỏ, ngay cả giọng cũng khàn đi.

“Duệ Duệ.” Đường Bội xoay người khép cửa lại, từ từ đi tới bàn.

Trên bàn là một quyển sách toán học, cô nhìn lướt qua, phát hiện nội dung trong sách vượt xa phạm vi độ tuổi của Thích Duệ.

“Duệ Duệ.” Đường Bội lật bìa sách lên nhìn, kinh ngạc hỏi: “Em xem hiểu sao?”

“Dạ.” Thích Duệ ngoan ngoãn gật đầu. Diệp gia quán.

Cậu im lặng một lúc, nói: “Giáo viên dạy kèm ở nhà có nói, em có thể nghe hiểu, cũng có thể tự xem.”

Thích Duệ nói xong, đôi mắt cũng đỏ lên.

Cậu lau sạch nước mắt sắp rơi xuống, sợ hãi nắm tay Đường Bội, run rẩy hỏi: “Chị Đường, chị có thể nói với mẹ em không, em… Em sẽ thật ngoan, sẽ cố gắng học tập… Đừng đưa em rời khỏi mẹ.”

Thích Duệ còn chưa nói hết câu, nước mắt đã rơi xuống.

Dù cậu có hiểu chuyện và khôn khéo thế nào đi nữa, cũng chỉ là một đứa bé. Từ nhỏ đến lớn, người thương cậu nhất chính là mẹ.

Đường Bội xoa tóc cậu, giọng khàn khàn, nói: “Thằng bé ngốc này, không ai muốn em xa mẹ em cả.”

Cô khom người xuống, ôm chặt Thích Duệ.

Từ trên người cậu, cô như thấy được em trai mình.

Rõ ràng họ nên được cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, thế nhưng lại bị cuộc sống trắc trở ép phải trưởng thành sớm.

Cô ôm chặt Thích Duệ hơn, khẽ nói: “Chị Đường đồng ý với em, sẽ không để em xa mẹ.”

“Có thật không?” Thích Duệ không kịp lau nước mắt hỏi.

Mặc dù mẹ rất thương cậu, nhưng Thích Bạch Phong vai gánh toàn Thích gia, sớm đã bị gió tanh mưa máu trên thương trường rèn thành nữ cường nhân không nói hai lời.

Từ nhỏ đến lớn, Thích Duệ chưa từng nghe mẹ nói ra dự tính của mình.

Cho nên khi nghe Sở Hân Mộ nói, cậu mới sợ hãi như vậy.

“Ừ.” Đường Bội chắc chắn đáp.

“Chị Đường…” Lấy được câu trả lời khẳng định của Đường Bội, Thích Duệ mới thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng thời gian này ở lại Sở gia cậu được chăm sóc rất tốt, mỗi ngày tới bệnh viện thăm mẹ, tất nhiên Thích Bạch Phong không muốn để con trai mình lo lắng, gợi ý chương kế tiếp: trước khi Thích Bạch Phong sang Mỹ đã nhờ ba mẹ nói gì với Sở Dực Thành, có 6 ký tự, bắt đầu bằng chữ ‘k’, Thích Duệ còn nhỏ, nên không phát hiện được sự bi thương sâu trong đáy mắt Thích Bạch Phong.

Nhưng có lẽ vì tuổi thơ không trọn vẹn, khiến Thích Duệ nhạy bén hơn những bạn cùng lứa nhiều.

Cho dù tất cả mọi người đều tỏ ra ung dung trước mặt cậu, nhưng chú Dực Thành không rời nửa bước, cộng thêm cậu ở Sở gia nhiều ngày như vậy, cũng khiến cậu mơ hồ phát hiện điểm lạ thường.

Lúc này nghe được câu bảo đảm của Đường Bội, cậu như được buông lỏng cả người, nắm chặt tay Đường Bội, đột nhiên nghẹn ngào khóc ra tiếng.

Tiếng khóc càng ngày càng lớn, cuối cùng tựa vào lòng Đường Bội mà khóc, Nước mắt thấm ướt áo khoác Đường Bội, khiến cô đau lòng không thôi.

Cuối cùng Thích Duệ khóc đến mệt, mơ màng ngủ say trong lòng Đường Bội.

Đường Bội bế cậu lên giường, cởi áo khoác cho cậu, vắt khăn nóng lau mặt và tay chân cho Thích Duệ, xong rồi mới kéo chăn lên đắp cho cậu.

Cô đứng bên giường, nhìn gò má hoàn mỹ của Thích Duệ, khẽ thở dài, rón rén xoay người bước ra ngoài.

Sở Hân Mộ cũng đã ngủ, Sở Quân Việt đang đứng trên hành lang chờ cô.

Anh nhìn thấy sự nặng nề trên mặt vợ mình, đưa tay kéo cô vào lòng, chống càm trên đầu cô, trầm giọng an ủi: “Đừng lo lắng Bội Bội, thím út sẽ không sao đâu.”

“Ừ.” Đường Bội đáp thật khẽ.

Ngày hôm sau, Thích Duệ dậy rất sớm.

Lúc Đường Bội thức dậy, cậu đã tập thể dục buổi sáng xong, đang ngồi bên cạnh Sở Quân Việt, đọc báo cùng anh.

Báo Sở Quân Việt xem, đa số đều là báo tài chính và kinh tế, Thích Duệ mới bây lớn, sao có thể xem hiểu.

Nhưng cậu nhìn vô cùng chuyên chú và nghiêm túc, rõ ràng mới mười tuổi, lại cứ làm ra vẻ lão làng.

Đường Bội nhìn mà vừa buồn cười vừa đau lòng.

“Duệ Duệ.” Đường Bội đi tới ngồi xuống cạnh Sở Quân Việt, thuận tay nhận lấy ly nước ép tổng hợp Sở Quân Việt đưa, hỏi Thích Duệ: “Sao hôm nay em dậy sớm thế?”

“Dạ.” Thích Duệ gật đầu, giọng nói thanh thúy non nón, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện: “Em muốn học tập anh Sở.”

Vừa nói câu vừa nghiêng đầu nhìn Đường Bội, nghiêm túc hỏi: “Chị Đường, có phải nếu em theo anh Sở học những cái này, diệp gia quán, mẹ sẽ không cực khổ như thế, cũng sẽ không bị bệnh nữa đúng không chị?”

Đường Bội ngẩn ra.

Thích Duệ tràn đầy mong đợi nhìn Đường Bội, sự mong đợi ấy khiến Đường Bội không nói nên lời.

“Đúng vậy.” Trả lời Thích Duệ là Sở Quân Việt.

Anh để tờ báo xuống, hỏi Thích Duệ: “Ăn no chưa?”

“Dạ rồi.” Thích Duệ ngoan ngoãn đáp.

“Buổi sáng tới bệnh viện với chị Đường, xế chiều, sẽ có giáo viên chuyên môn tới dạy cho em.” Sở Quân Việt vừa nói vừa xoa đầu Thích Duệ: “Theo họ học cho giỏi.”

“Dạ.” Thích Duệ gật đầu.

Sở Quân Việt nhìn Đường Bội, vẫn không kiềm được mà hôn lên má cô một cái: “Anh tới công ty đây.”

“Được.” Đường Bội không hỏi Sở Quân Việt và Thích Duệ có bí mật gì, chỉ cười hôn lên má anh lại, dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

“Ừ.” Sở Quân Việt vừa đáp vừa đi về phía cửa.

Xế chiều hôm đó, giáo viên dạy ở nhà Sở Quân Việt chỉ định, thật sự bắt đầu dạy Thích Duệ.

Đường Bội dự thính một hồi, cũng đoán được, Sở Quân Việt chuẩn bị bồi dưỡng Thích Duệ thành người thừa kế.

Hoặc có lẽ, anh chỉ đơn giản là đang giúp Thích Bạch Phong.

Cô yên lặng nhìn một hồi rồi cẩn thận đi ra ngoài.

Có lẽ Sở Dực Thành sẽ mãi chẳng thể ngờ, Thích Duệ không chỉ thừa kế những ưu điểm của mình và Thích Bạch Phong, mà được nuôi dưỡng thành một thiếu niên xuất sắc.

Cứ thế nửa tháng trôi qua.

Trời không phụ người có lòng, cuối cùng Thích Bạch Phong cũng tìm được tủy thích hợp.

Sở Quân Việt không thấy lạ, trên thế giới có nhiều người như vậy, nếu thật sự muốn tìm, cũng không phải việc khó.

Tiếp theo, là phẩu thuật, chữa trị, tu dưỡng, hồi phục…

Chờ khi mặt Thích Bạch Phong hồng hào trở lại, năm nay cũng đã sắp hết.

Hơn nửa năm, Sở Dực Thành gần như ở cạnh cô một tấc cũng không rời.

Tựa như cô mười năm trước, nhưng giờ hai người đã đổi vị trí cho nhau.

Tới khi Thích Bạch Phong khỏi hẳn, Sở Dực Thành đã gác hết mọi công việc, hạ quyết tâm ở lại thành phố S, ở lại bên cạnh cô gái mình yêu nhất.

Mà Thích Duệ, hơn nữa năm này, trở nên càng hiểu chuyện hơn.

Sở Dực Thành cho cậu giáo dục của tinh anh, mà năng lực tiếp thu và trí tuệ của Thích Duệ, cũng khiến nhiều người kinh ngạc.

Cậu giống như bọt biển vậy, bất luận giáo viên có ra đề khó thế nào, cũng có thể cẩn thận tỉ mỉ, hoàn thành vượt chỉ tiêu.

Có lúc Sở Quân Việt và Đường Bội nói đến Thích Duệ, cũng không nhịn được mà khen đôi câu.

“Nói như vậy…” Đường Bội mỉm cười nói: “Anh thật sự chuẩn bị để Duệ Duệ làm người nối nghiệp?”

“Nếu nó bằng lòng.” Sở Quân Việt nói.

“Ừ.” Đường Bội nhìn ra cửa sổ.

Thật ra thì cô biết, Sở Quân Việt làm vậy, không hoàn toàn vì Thích Duệ và Sở thị, mà cũng là vì con gái họ.

Sở Hân Mộ thích chơi đùa, vô pháp vô thiên, đợi sau khi con bé lớn lên, nếu bắt nó mỗi ngày giống cha nó, bán mạng vì Sở thị, có lẽ nó sẽ không chịu nổi.

“Nhưng mà Duệ Duệ, có lẽ cũng không muốn ở Sở thị đâu.” Đường Bội nói.

Thích Duệ liều mạng như vậy, là vì mẹ cậu.

Người đầu tiên phát hiện sự thay đổi của cậu, tất nhiên là Thích Bạch Phong.

Lúc cô nhận ra, khi cô về nhà bắt đầu chủ trì lại mọi việc của Thích gia, thì hơn nửa năm trước, cậu nhóc Thích Duệ không buồn không lo, đã có thể phân tích được bảng báo cáo tài vụ của Thích gia một cách triệt để, thứ tự, suy nghĩ rõ ràng, khiến Thích Bạch Phong kinh ngạc. Diệp gia quán.

Tuy Sở Dực Thành đã biết được chuyện từ chỗ Đường Bội và Sở Quân Việt, nhưng nhìn đứa con trai mới mười tuổi, còn chưa cao hơn bàn sách bao nhiêu mà đã hiểu chuyện như thế, anh lặng lẽ quay đầu, hốc mắt nóng lên.

Đó là đứa con trai từng bị anh phủ nhận.

Đó là đứa con trai anh chưa từng chịu trách nhiệm của một người ba, dù chỉ là một ngày.

Đó cũng là đứa con trai khiến anh vô cùng kiêu ngạo!

Năm ấy, Thích Duệ mười một tuổi.

Năm năm sau, cậu bắt đầu tiến vào Thích thị, chính thức tiếp quản một ít cơ nghiệp của Thích gia.

Năm hai mươi tuổi, cậu trở thành người nắm quyền Thích thị, tiếp nhận quyền quản lý Thích thị từ tay mẹ mình, cũng tháo xuống gánh nặng mười mấy năm trên vai Thích Bạch Phong.

Khi đó Sở Quân Việt còn thở dài thật lâu, nhân tài ưu tú như vậy, là do một tay anh bồi dưỡng, cuối cùng vẫn là lợi cho Thích gia.

Năm ấy Sở Hân Mộ mười bốn tuổi.

Tiểu công chúa được cưng chiều đến lật trời của Sở gia, hai giới hắc bạch đều phải nể mặt ba phần, gần như không sợ trời không sợ đất, đời này lại chỉ nghe lời hai người.

Một người là mẹ mình, Đường Bội.

Một người khác, là người chú lớn hơn sáu tuổi, Thích Duệ.

Về mặt này, ngay cả Ám dạ đế vương cũng thấy tự ti.

—– Hết phiên ngoại 7 ——

back top