Ngoại truyện 8: Bậc thầy thời trang (1)
Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán
Mùa thu năm 20XX, NY.
Sau sàn catwalk xa hoa, mọi người vội vã đi tới đi lui, hết sức bận rộn.
Sắp bắt đầu trình diễn, nhân viên hậu trường hận không thể có ba đầu sáu tay.
Đường Bội đứng trước gương to, để nhân viên chỉnh sửa lại quần áo cho mình.
“Xong chưa?” Thấy người phía sau đứng lên, cười hỏi.
Cô gái chỉnh sửa quần áo, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nghe vậy thì gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nói với Đường Bội: “Trợ lý của anh Đường sẽ tới ngay, xin cô đợi một chút.”
“Được.” Đường Bội gật đầu.
Cô chưa mang giày cao gót, nhưng vóc dáng vốn cao gầy, đủ để cô hợp với bộ đồ phục cổ này.
Vì không để quần áo bị nhăn, Đường Bội không ngồi nữa, chỉ đứng trước gương, đánh giá mình, sau đó quay lại hỏi cô gái sau lưng: “Vẫn chưa có trang sức phối với bộ đồ này ư?”
“Dạ.” Mặt cô gái càng đỏ hơn, nhìn gương mặt càng ngày càng đẹp của Đường Bội, nói lắp: “Chị Trầm… Chị TRầm đi lấy bộ trang sức rồi, sẽ đến nhanh thôi ạ.”
Đường Bội nghiêng đầu, vừa định hỏi ‘chị Trầm’ là ai, thì thấy một gương mặt quen thuộc đi thoáng qua.
Trầm Thanh Văn trở lại phòng rất nhanh.
Đường Bội đã không gặp Trầm Thanh Văn nửa năm, lúc này cô gái dịu dàng kia vội vã đi vào, trong tay cầm hai cái hộp, vừa gật đầu với Đường Bội, vừa đưa hộp cho trợ lý.
Trầm Thanh Văn tiến lên một bước, sửa lại cổ áo cho Đường Bội.
Sau đó đeo bông tay phỉ thúy kiểu phục cổ, cộng thêm dây chuyền hình cành hoa lên người Đường Bội.
Bộ đồ trên người cô, tựa như một đóa hoa chớm nở, tao nhã xinh đẹp nhưng không mất đi sự cao quý. Bây giờ phối thêm dây chuyền, nháy mắt càng xinh đẹp hơn.
“Sao cô lại làm mấy chuyện này?” Đường Bội nhìn Trầm Thanh Văn.
Trầm Thanh Văn đang chỉnh sửa lại phía sau cho cô, nghe vậy cười nói: “Tất nhiên là tôi rồi.”
Dừng một giây, lại mỉm cười bổ sung: “Hôm nay cô là mẫu chính, cũng là lần đầu tiên Tử Thái trình diễn trong tuần lễ thời trang của NY, tất nhiên tôi phải giúp.”
Đường Bội nhìn Trầm Thanh Văn từ gương.
Trầm Thanh Văn hiện tại vẫn như lần đầu gặp.
Khi yên lặng thì giống như cô gái dịu dàng xinh đẹp của Giang Nam, mặc dù không đẹp tuyệt luân, nhưng khí chất thanh thoát, mang đến cho người xung quanh cảm giác thoải mái.
Nhưng khi làm việc thì lập tức biến thành nữ cường nhân thời đại mới, chuyện gì cũng có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp, rất giàu kinh nghiệm.
Trầm Thanh Văn sửa lại hình thêu lập thể và lá cây cho Đường Bội, lúc ngẩng đầu trùng hợp nhìn thẳng vào mắt Đường Bội.
Trầm Thanh Văn mỉm cười, nói: “Vẫn chưa chúc mừng cô, đã đăng quang ảnh hậu.”
“Ngày mai cùng đi ăn cơm đi.” Đường Bội cười nói: “Cả năm nay muốn gặp cô khó thật.”
“Ừ.” Trầm Thanh Văn gật đầu, lấy tay khỏi người Đường Bội, cười nói: “Cái cần học quá nhiều, tôi không ngờ thiên phú của Tử Thái lại xuất chúng như vậy, không thể làm gì khác hơn là cố gắng bổ sung cái thiếu của mình thôi.”
“Nửa năm nay cô ở đâu?” Đường Bội hỏi.
“Ý.” Trầm Thanh Văn nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới một lần, hài lòng gật đầu, kêu người sau đem giày cao gót tới. Diệp gia quán.
Trên giày, có đính đá điêu khắc hình hoa, bộ đồ Đường Bội đang mặc là một bộ đồ mùa xuân, cũng là chủ đề của show diễn lần này: Xuân hoa.
Trầm Thanh Văn kiểm tra lại lần nữa, cười nói với Đường Bội: “Ở đó có rất nhiều kiệt tác hoàn mỹ, cổ điển xinh đẹp lại cuốn hút, nửa năm nay tôi học được rất nhiều thứ. Nhưng mà…”
Nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới lần nữa, mắt lóe lên sự kiêu ngạo rồi biến mất, cười tươi nói: “Nhưng lại không sánh bằng Tử Thái, cậu ấy thật sự là nhà thiết kế thiên tài nhất mà tôi đã gặp.”
Đường Bội cười khẽ.
Tất nhiên cô thích nghe người khác khen em trai mình, nhưng thấy nụ cười chân thành của Trầm Thanh Văn, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cô… Và Tử Thái.”
“Trò giỏi hơn thầy, trò thắng thầy mà.” Trầm Thanh Văn lơ đảng cười, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu tôi không cố gắng, chắc sẽ bị sóng đánh vào bờ mất thôi.”
Đường Bội quay lại nhìn Trầm Thanh Văn một cái thật sâu, tuổi nghề của Trầm Thanh Văn, so ra còn nhiều dài Đường Bội.
Cô ấy là một người thông minh, thông minh đến mức khiến Đường Bội bội phục.
Cô ấy có thể từ giã sự nghiệp khi vừa đạt được giải thưởng lớn, khi sự nghiệp đang như mặt trời giữa trưa, khi bản thân đang ở trên đỉnh vinh quang, sang Pháp học nửa năm.
Nửa năm sau khi quay lại làm, gợi ý chương tiếp theo: ấn tượng đầu tiên của Sở Quân Việt ở lần đầu tiên sau khi trùng sinh Đường Bội đột nhập vào phòng mình là gì, có mười ký tự, bắt đầu bằng chữ ‘c’, gần như đã làm toàn giới thời trang kinh diễm.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại đi học lần nữa.
Thân là mạnh thường quân đồng thời là bạn hợp tác phía sau màn, tập đoàn Sở thị cho Trầm Thanh Văn sự tôn trọng và tự do tối đa.
Cho nên thỉnh thoảng khi Đường Bội và Sở Quân Việt nhắc tới Trầm Thanh Văn, cũng sẽ cảm khái, người xuất thân bình thường không say mê vàng son như Trầm Thanh Văn, không quên mất ý niệm thuở ban sơ của mình, thật sự càng ngày càng ít.
Đáng tiếc Đường Tử Thái và cô ấy, từ đầu đến cuối vô duyên.
Đường Bội tiếc nuối thở dài, nếu như em trai có thể lấy được một người vợ như vậy, chắc chắn nó sẽ rất hạnh phúc.
Trầm Thanh Văn lại nhìn Đường Bội, giống như đoán được lời cô chưa nói hết, cười híp mắt nói: “Sắp đến phiên cô ra rồi, chắc chắn Tử Thái rất vui, show diễn lần này, cô là mẫu chính.”
“Cô đến giúp nó, chắc chắn nó cũng rất vui.” Đường Bội cười đáp.
Váy áo như hoa vây lấy cô ở giữa, ánh đèn sáng ngời, mọi người nhìn thẳng lên sân khấu chữ T.
Đường Bội trang phục lộng lẫy bước ra, hiện trường lập tức vang lên những tiếng cảm thán.
Đèn las chớp liên tục, những phóng viên được mời tới đây, cả những vị khách quý cũng đều kinh ngạc mà nhìn cô gái xinh đẹp này.
Không ai ngờ, nhà thiết kế đến từ Phương Đông ấy, lại có thể mời được một người mẫu danh giá thế này.
Càng khó tin hơn là, mẫu thiết kế của cậu ta, lại vô cùng thích hợp với Đường Bội.
Cuộc trình diễn nhanh chóng kết thúc, diệp gia quán, tất cả người mẫu nối đuôi nhau đi vào.
Thân là nhà thiết kế, Đường Tử Thái mặc vest đuôi én màu đen, đẹp trai đến mức khiến người khác không thể dời mắt.
Cậu nắm tay Đường Bội, mỉm cười cùng cô đi ra giữa đài chữ T, cúi đầu trước mọi người trong tiếng vô tay nồng nhiệt.
Tiếng vỗ tay trở nên kịch liệt hơn, Đường Tử Thái không chỉ mang tới cho họ buổi tiệc thị giác, còn mang tới cho tuần lễ thời trang NY một làn gió mới, mang theo mùi hương Phương Đông, thuần khiết, tao nhã.
Người có thể được mời tới đây, đều là người có thâm niên trong nghề.
Khi Đường Tử Thái cúi người, bọn họ đều đứng lên.
Bọn họ đã có dự cảm, cậu thanh niên tóc đen đẹp trai nhìn như dịu dàng này, có lẽ, rất nhanh thôi, sẽ dẫn tới một cơn bão trong giới thời trang.
Cuộc trình diễn không tới nửa tiếng, được kết thúc như vậy.
Lúc bọn Đường Bội đi ra phía sau, Trầm Thanh Văn vẫn còn đó.
“Chúc mừng.” Trầm Thanh Văn tiến lên đưa tay ra với Đường Tử Thái, cười nói: “Show diễn rất hoàn hảo.”
“Cám ơn.” Đường Tử Thái nắm tay Trầm Thanh Văn đáp.
Cậu nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại của cô gái Giang Nam.
Nhưng chính đôi tay này, đã từng thay Đường Tử Thái đẩy ra cánh cửa tương lai, dịu dàng kiên nhẫn dẫn dắt cậu, đưa cậu vào thế giới sầm uất này.
Đường Tử Thái kinh ngạc nhìn vào mắt Trầm Thanh Văn, nụ cười và sự vui mừng ấy, rất chân thành, tựa như cô ấy đến đây, chỉ vì muốn nói tiếng chúc mừng với cậu mà thôi.
“Chị hẹn Thanh Văn ngày mai ăn cơm.” Đường Bội đã thay giày cao gót ra.
Đi đôi giày cao gót mười ba xen ti mét, thật sự đúng chuẩn cực hình.
Cô cười nói với Trầm Thanh Văn: “Mộ Mộ cũng tới, nhưng bị ba nuôi nó dẫn đi Disney rồi. Nó vẫn luôn muốn gặp dì xinh đẹp đã làm cho nó biết bao chiếc áo váy xinh đẹp.”
Mắt Trầm Thanh Văn sáng lên: “Tôi cũng muốn gặp Mộ Mộ.”
Lại cười nói: “Tôi lại có một vài ý tưởng liên quan tới quần áo trẻ em, sang năm định phát triển về mảng này. Không ngại để tiểu công chúa bảo bối của cô làm người mẫu cho tôi một lần chứ?”
“Mộ Mộ chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Đường Bội cười nói: “Nó rất thích quần áo cô thiết kế cho nó.”
Trầm Thanh Văn là quý nhân của em trai cô, đối với những người đối tốt mình họ, Đường Bội luôn ghi nhớ trong lòng.
Huống chi yêu cầu của Trầm Thanh Văn, không hề quá đáng.
“Cứ quyết định thế nha.” Trầm Thanh Văn cười nói.
“Được.” Đường Bội gật đầu: “Tôi đi thay quần áo, hai người nói chuyện đi.”
“Ừ.” Trầm Thanh Văn cười đáp. Diệp gia quán.
Nói xong, Đường Bội xoay người đi thay quần áo, để lại Đường Tử Thái và Trầm Thanh Văn trong phòng nghỉ, căn phòng lập tức yên tĩnh lại.
“Đúng là rất hợp…” Đường Tử Thái cúi đầu nhìn dây chuyền và bông tai Đường Bội vừa đưa mình, cười khẽ.
Cho dù đã rất lâu họ không thiết kế cùng nhau, nhưng Trầm Thanh Văn vẫn rất hiểu cậu, trang sức phối hợp còn tốt hơn so với yêu cầu của cậu.
Đường Tử Thái ngẩng đầu nhìn Trầm Thanh Văn, nghiêm túc nói: “Cám ơn chị, Thanh Văn.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.” Trầm Thanh Văn mỉm cười: “Với lại tôi cũng muốn xem, nhà thiết kế thiên tài nổi tiếng trong nghề, ở chỗ này, sẽ nổi bật thế nào.”
Trầm Thanh Văn cười khẽ, tiến lên nhẹ nhàng ôm Đường Tử Thái, chân thành nói: “Chúc mừng cậu, Tử Thái.”
Rồi Trầm Thanh Văn buông Đường Tử Thái ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Cậu sẽ trở thành ông hoàng của giới thời trang, đứng ở đỉnh cao nhất của cái giới này.”
—— Hết ngoại truyện 8 ——-
Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán
Mùa thu năm 20XX, NY.
Sau sàn catwalk xa hoa, mọi người vội vã đi tới đi lui, hết sức bận rộn.
Sắp bắt đầu trình diễn, nhân viên hậu trường hận không thể có ba đầu sáu tay.
Đường Bội đứng trước gương to, để nhân viên chỉnh sửa lại quần áo cho mình.
“Xong chưa?” Thấy người phía sau đứng lên, cười hỏi.
Cô gái chỉnh sửa quần áo, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nghe vậy thì gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nói với Đường Bội: “Trợ lý của anh Đường sẽ tới ngay, xin cô đợi một chút.”
“Được.” Đường Bội gật đầu.
Cô chưa mang giày cao gót, nhưng vóc dáng vốn cao gầy, đủ để cô hợp với bộ đồ phục cổ này.
Vì không để quần áo bị nhăn, Đường Bội không ngồi nữa, chỉ đứng trước gương, đánh giá mình, sau đó quay lại hỏi cô gái sau lưng: “Vẫn chưa có trang sức phối với bộ đồ này ư?”
“Dạ.” Mặt cô gái càng đỏ hơn, nhìn gương mặt càng ngày càng đẹp của Đường Bội, nói lắp: “Chị Trầm… Chị TRầm đi lấy bộ trang sức rồi, sẽ đến nhanh thôi ạ.”
Đường Bội nghiêng đầu, vừa định hỏi ‘chị Trầm’ là ai, thì thấy một gương mặt quen thuộc đi thoáng qua.
Trầm Thanh Văn trở lại phòng rất nhanh.
Đường Bội đã không gặp Trầm Thanh Văn nửa năm, lúc này cô gái dịu dàng kia vội vã đi vào, trong tay cầm hai cái hộp, vừa gật đầu với Đường Bội, vừa đưa hộp cho trợ lý.
Trầm Thanh Văn tiến lên một bước, sửa lại cổ áo cho Đường Bội.
Sau đó đeo bông tay phỉ thúy kiểu phục cổ, cộng thêm dây chuyền hình cành hoa lên người Đường Bội.
Bộ đồ trên người cô, tựa như một đóa hoa chớm nở, tao nhã xinh đẹp nhưng không mất đi sự cao quý. Bây giờ phối thêm dây chuyền, nháy mắt càng xinh đẹp hơn.
“Sao cô lại làm mấy chuyện này?” Đường Bội nhìn Trầm Thanh Văn.
Trầm Thanh Văn đang chỉnh sửa lại phía sau cho cô, nghe vậy cười nói: “Tất nhiên là tôi rồi.”
Dừng một giây, lại mỉm cười bổ sung: “Hôm nay cô là mẫu chính, cũng là lần đầu tiên Tử Thái trình diễn trong tuần lễ thời trang của NY, tất nhiên tôi phải giúp.”
Đường Bội nhìn Trầm Thanh Văn từ gương.
Trầm Thanh Văn hiện tại vẫn như lần đầu gặp.
Khi yên lặng thì giống như cô gái dịu dàng xinh đẹp của Giang Nam, mặc dù không đẹp tuyệt luân, nhưng khí chất thanh thoát, mang đến cho người xung quanh cảm giác thoải mái.
Nhưng khi làm việc thì lập tức biến thành nữ cường nhân thời đại mới, chuyện gì cũng có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp, rất giàu kinh nghiệm.
Trầm Thanh Văn sửa lại hình thêu lập thể và lá cây cho Đường Bội, lúc ngẩng đầu trùng hợp nhìn thẳng vào mắt Đường Bội.
Trầm Thanh Văn mỉm cười, nói: “Vẫn chưa chúc mừng cô, đã đăng quang ảnh hậu.”
“Ngày mai cùng đi ăn cơm đi.” Đường Bội cười nói: “Cả năm nay muốn gặp cô khó thật.”
“Ừ.” Trầm Thanh Văn gật đầu, lấy tay khỏi người Đường Bội, cười nói: “Cái cần học quá nhiều, tôi không ngờ thiên phú của Tử Thái lại xuất chúng như vậy, không thể làm gì khác hơn là cố gắng bổ sung cái thiếu của mình thôi.”
“Nửa năm nay cô ở đâu?” Đường Bội hỏi.
“Ý.” Trầm Thanh Văn nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới một lần, hài lòng gật đầu, kêu người sau đem giày cao gót tới. Diệp gia quán.
Trên giày, có đính đá điêu khắc hình hoa, bộ đồ Đường Bội đang mặc là một bộ đồ mùa xuân, cũng là chủ đề của show diễn lần này: Xuân hoa.
Trầm Thanh Văn kiểm tra lại lần nữa, cười nói với Đường Bội: “Ở đó có rất nhiều kiệt tác hoàn mỹ, cổ điển xinh đẹp lại cuốn hút, nửa năm nay tôi học được rất nhiều thứ. Nhưng mà…”
Nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới lần nữa, mắt lóe lên sự kiêu ngạo rồi biến mất, cười tươi nói: “Nhưng lại không sánh bằng Tử Thái, cậu ấy thật sự là nhà thiết kế thiên tài nhất mà tôi đã gặp.”
Đường Bội cười khẽ.
Tất nhiên cô thích nghe người khác khen em trai mình, nhưng thấy nụ cười chân thành của Trầm Thanh Văn, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cô… Và Tử Thái.”
“Trò giỏi hơn thầy, trò thắng thầy mà.” Trầm Thanh Văn lơ đảng cười, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu tôi không cố gắng, chắc sẽ bị sóng đánh vào bờ mất thôi.”
Đường Bội quay lại nhìn Trầm Thanh Văn một cái thật sâu, tuổi nghề của Trầm Thanh Văn, so ra còn nhiều dài Đường Bội.
Cô ấy là một người thông minh, thông minh đến mức khiến Đường Bội bội phục.
Cô ấy có thể từ giã sự nghiệp khi vừa đạt được giải thưởng lớn, khi sự nghiệp đang như mặt trời giữa trưa, khi bản thân đang ở trên đỉnh vinh quang, sang Pháp học nửa năm.
Nửa năm sau khi quay lại làm, gợi ý chương tiếp theo: ấn tượng đầu tiên của Sở Quân Việt ở lần đầu tiên sau khi trùng sinh Đường Bội đột nhập vào phòng mình là gì, có mười ký tự, bắt đầu bằng chữ ‘c’, gần như đã làm toàn giới thời trang kinh diễm.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại đi học lần nữa.
Thân là mạnh thường quân đồng thời là bạn hợp tác phía sau màn, tập đoàn Sở thị cho Trầm Thanh Văn sự tôn trọng và tự do tối đa.
Cho nên thỉnh thoảng khi Đường Bội và Sở Quân Việt nhắc tới Trầm Thanh Văn, cũng sẽ cảm khái, người xuất thân bình thường không say mê vàng son như Trầm Thanh Văn, không quên mất ý niệm thuở ban sơ của mình, thật sự càng ngày càng ít.
Đáng tiếc Đường Tử Thái và cô ấy, từ đầu đến cuối vô duyên.
Đường Bội tiếc nuối thở dài, nếu như em trai có thể lấy được một người vợ như vậy, chắc chắn nó sẽ rất hạnh phúc.
Trầm Thanh Văn lại nhìn Đường Bội, giống như đoán được lời cô chưa nói hết, cười híp mắt nói: “Sắp đến phiên cô ra rồi, chắc chắn Tử Thái rất vui, show diễn lần này, cô là mẫu chính.”
“Cô đến giúp nó, chắc chắn nó cũng rất vui.” Đường Bội cười đáp.
Váy áo như hoa vây lấy cô ở giữa, ánh đèn sáng ngời, mọi người nhìn thẳng lên sân khấu chữ T.
Đường Bội trang phục lộng lẫy bước ra, hiện trường lập tức vang lên những tiếng cảm thán.
Đèn las chớp liên tục, những phóng viên được mời tới đây, cả những vị khách quý cũng đều kinh ngạc mà nhìn cô gái xinh đẹp này.
Không ai ngờ, nhà thiết kế đến từ Phương Đông ấy, lại có thể mời được một người mẫu danh giá thế này.
Càng khó tin hơn là, mẫu thiết kế của cậu ta, lại vô cùng thích hợp với Đường Bội.
Cuộc trình diễn nhanh chóng kết thúc, diệp gia quán, tất cả người mẫu nối đuôi nhau đi vào.
Thân là nhà thiết kế, Đường Tử Thái mặc vest đuôi én màu đen, đẹp trai đến mức khiến người khác không thể dời mắt.
Cậu nắm tay Đường Bội, mỉm cười cùng cô đi ra giữa đài chữ T, cúi đầu trước mọi người trong tiếng vô tay nồng nhiệt.
Tiếng vỗ tay trở nên kịch liệt hơn, Đường Tử Thái không chỉ mang tới cho họ buổi tiệc thị giác, còn mang tới cho tuần lễ thời trang NY một làn gió mới, mang theo mùi hương Phương Đông, thuần khiết, tao nhã.
Người có thể được mời tới đây, đều là người có thâm niên trong nghề.
Khi Đường Tử Thái cúi người, bọn họ đều đứng lên.
Bọn họ đã có dự cảm, cậu thanh niên tóc đen đẹp trai nhìn như dịu dàng này, có lẽ, rất nhanh thôi, sẽ dẫn tới một cơn bão trong giới thời trang.
Cuộc trình diễn không tới nửa tiếng, được kết thúc như vậy.
Lúc bọn Đường Bội đi ra phía sau, Trầm Thanh Văn vẫn còn đó.
“Chúc mừng.” Trầm Thanh Văn tiến lên đưa tay ra với Đường Tử Thái, cười nói: “Show diễn rất hoàn hảo.”
“Cám ơn.” Đường Tử Thái nắm tay Trầm Thanh Văn đáp.
Cậu nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại của cô gái Giang Nam.
Nhưng chính đôi tay này, đã từng thay Đường Tử Thái đẩy ra cánh cửa tương lai, dịu dàng kiên nhẫn dẫn dắt cậu, đưa cậu vào thế giới sầm uất này.
Đường Tử Thái kinh ngạc nhìn vào mắt Trầm Thanh Văn, nụ cười và sự vui mừng ấy, rất chân thành, tựa như cô ấy đến đây, chỉ vì muốn nói tiếng chúc mừng với cậu mà thôi.
“Chị hẹn Thanh Văn ngày mai ăn cơm.” Đường Bội đã thay giày cao gót ra.
Đi đôi giày cao gót mười ba xen ti mét, thật sự đúng chuẩn cực hình.
Cô cười nói với Trầm Thanh Văn: “Mộ Mộ cũng tới, nhưng bị ba nuôi nó dẫn đi Disney rồi. Nó vẫn luôn muốn gặp dì xinh đẹp đã làm cho nó biết bao chiếc áo váy xinh đẹp.”
Mắt Trầm Thanh Văn sáng lên: “Tôi cũng muốn gặp Mộ Mộ.”
Lại cười nói: “Tôi lại có một vài ý tưởng liên quan tới quần áo trẻ em, sang năm định phát triển về mảng này. Không ngại để tiểu công chúa bảo bối của cô làm người mẫu cho tôi một lần chứ?”
“Mộ Mộ chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Đường Bội cười nói: “Nó rất thích quần áo cô thiết kế cho nó.”
Trầm Thanh Văn là quý nhân của em trai cô, đối với những người đối tốt mình họ, Đường Bội luôn ghi nhớ trong lòng.
Huống chi yêu cầu của Trầm Thanh Văn, không hề quá đáng.
“Cứ quyết định thế nha.” Trầm Thanh Văn cười nói.
“Được.” Đường Bội gật đầu: “Tôi đi thay quần áo, hai người nói chuyện đi.”
“Ừ.” Trầm Thanh Văn cười đáp. Diệp gia quán.
Nói xong, Đường Bội xoay người đi thay quần áo, để lại Đường Tử Thái và Trầm Thanh Văn trong phòng nghỉ, căn phòng lập tức yên tĩnh lại.
“Đúng là rất hợp…” Đường Tử Thái cúi đầu nhìn dây chuyền và bông tai Đường Bội vừa đưa mình, cười khẽ.
Cho dù đã rất lâu họ không thiết kế cùng nhau, nhưng Trầm Thanh Văn vẫn rất hiểu cậu, trang sức phối hợp còn tốt hơn so với yêu cầu của cậu.
Đường Tử Thái ngẩng đầu nhìn Trầm Thanh Văn, nghiêm túc nói: “Cám ơn chị, Thanh Văn.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.” Trầm Thanh Văn mỉm cười: “Với lại tôi cũng muốn xem, nhà thiết kế thiên tài nổi tiếng trong nghề, ở chỗ này, sẽ nổi bật thế nào.”
Trầm Thanh Văn cười khẽ, tiến lên nhẹ nhàng ôm Đường Tử Thái, chân thành nói: “Chúc mừng cậu, Tử Thái.”
Rồi Trầm Thanh Văn buông Đường Tử Thái ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Cậu sẽ trở thành ông hoàng của giới thời trang, đứng ở đỉnh cao nhất của cái giới này.”
—— Hết ngoại truyện 8 ——-