Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 147: Phiên ngoại 9

Ngoại truyện 9: Bậc thầy thời trang (2)

Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán.

Buổi tiệc ăn mừng tất nhiên vô cùng náo nhiệt.

Kể từ lúc nhận được thư mời, Đường Tử Thái và đoàn đội bận tối mặt tối mũi, ngủ chẳng đủ giấc, dù bây giờ trang điểm, cũng không che được quầng thâm trên mắt.

Nhưng trong mắt họ đều là vui sướng, bởi đó chính là điều chứng minh cho việc họ chính thức bước lên vũ đài quốc tế.

Bởi vì vấn đề sức khỏe, nên Đường Tử Thái luôn không uống rượu, nhưng nay vì không muốn phá hoại không khí, nên cũng uống nhiều hơn bình thường.

Đến cuối cùng các nhân viên nhìn thấy mặt ông chủ trẻ vì say rượu mà đỏ lên, cũng không nhịn được mà đùa giỡn.

“Anh Đường.” Một nữ nhân viên lớn gan mượn men rượu, nói với ông chủ trẻ: “Hôm nay vui thế này, sao không thấy bạn gái của anh vậy?”

Nhiều ánh mắt hiếu kỳ lặng lẽ nhìn về phía Đường Tử Thái, vài cô gái trẻ nhiệt tình cởi mở cũng yên lặng nhích tới gần cậu một chút.

“Bạn gái…” Đường Tử Thái lẩm bẩm mấy chữ.

Cậu đã say tới mù mịt, nào hiểu được ý của ba chữ này.

Cậu kinh ngạc nhìn người hỏi, mắt trong vắt: “Bạn gái?”

“Đúng thế.” Người nọ gan hơn, xích đến gần Đường Tử Thái, đổi giọng, quyến rũ nói: “Lúc này, bạn gái của anh không phải nên ở cạnh anh sao?”

“Tôi…”

Đường Tử Thái còn chưa nói hết câu, cửa phòng tiệc đã bị người ta mở ra.

Ánh mắt của mọi người lập tức bị cô gái đang đứng ở cửa hấp dẫn.

Người ở đây, hầu hết đều có mấy năm tuổi nghề. Giới thời trang trước giờ không thiếu trai đẹp gái xinh, muốn để mấy người này thấy đẹp, có lẽ chỉ có Đường Bội, không chỉ đẹp, mà khí chất còn đặc biệt.

Nhưng cô gái đang đứng ở đó, khiến hô hấp của mọi người chậm lại.

Cô có làn da màu mật ong khỏe mạnh, mặc chiếc váy dạ hội màu lam đậm, vô cùng hợp với lứa tuổi, váy dài tới đầu gối, để lộ cặp chân dài xinh đẹp.

Đôi mắt to sáng rỡ, lông mi dài cong vút, sóng mũi cao thẳng, chiếc cằm xinh xắn, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời… Ngay khi cô xuất hiện, tựa như dẫn mọi người tới dưới ánh nắng mùa hè rực rỡ, khiến mắt họ sáng lên.

Huống hồ, đại mỹ nhân này còn đang ôm một hộp gỗ.

Cái hộp được mở ra, ánh đèn chiếu lên chai rượu trong suốt, nhìn như mã não, mang theo một chút thần bí, cám dỗ.

“Rượu chú Liên gửi cho anh.” Cô gái xinh đẹp đầy dã tình này chính là Văn Thụy Hân, trước ánh nhìn soi mói của mọi người, cô đi tới chỗ Đường Tử Thái, đưa hộp rượu cho cậu, cười nói: “Đặc biệt vì buổi tiệc ăn mừng này.”

Người đừng gần, đã thấy nhãn hiệu của chai rượu này.

Mặc dù biết sau lưng ông chủ trẻ tài hoa của họ có hai ngọn núi lớn.

Nhưng không ai ngờ, có người vì cậu bỏ ra cả triệu, chỉ vì một show trình diễn thành công. Diệp gia quán.

Đường Tử Thái nhận hộp rượu từ tay Văn Thụy Hân, cười nhạt nói: “Cám ơn.”

Văn Thụy Hân đặt tay lên tai, làm ra tư thế gọi điện thoại, cười quyến rũ nói: “Chú Liên nhất định sẽ rất vui.”

Đường Tử Thái đưa hộp rượu cho trợ lý đứng kế bên, nói với cô ấy: “Khui ra cho mọi người uống đi.”

Tiếng hút khí rõ hơn.

Chẳng ai ngờ, rượu ngon như vậy, Đường Tử Thái lại hào phóng nói mời mọi người uống.

Họ rối rít nhìn Văn Thụy Hân đứng trước mặt Đường Tử Thái, như muốn nhìn ra chút gì đó từ cô gái xinh đẹp này.

Văn Thụy Hân nhếch môi cười, nói với Đường Tử Thái: “Đây là quà của chú Liên, còn tôi…”

Cô tiến lên một bước, cánh tay thon dài quàng qua bả vai Đường Tử Thái.

Dưới ánh đèn, người đẹp như hoa, cho dù là ruby sáng chói nhất, cũng sẽ bị lu mờ trước nụ cười của Văn Thụy Hân.

Hành động này…

Những người xung quanh ngầm hiểu nhìn nhau cười.

Cô nhân viên vừa to gan đặt câu hỏi, chỉ cắn môi dưới, rồi cười xòa, cùng bạn tốt chuẩn bị thưởng thức rượu đắt tiền.

Mặc dù có hơi thất vọng, như họ đều biết, nhân tài trẻ tuổi xuất sắc như Đường Tử Thái, chỉ có người xuất sắc, mới có thể xứng đôi với cậu.

Nhưng Đường Tử Thái hơi đẩy ra.

Đã sắp chạm vào má cậu, thấy vậy Văn Thụy Hân hơi ngẩn ra, nhưng liền cười.

Cô cứ thế mà nhìn Đường Tử Thái, hỏi: “Sao thế? Xấu hổ hở?”

Đôi mắt sáng rỡ của cô lướt qua những người xung quanh, cười tươi nói: “Bởi vì có quá nhiều người sao?”

Văn Thụy Hân vừa nói, vừa cười trêu: “Cũng được, quà của tôi, chờ lát nữa chỉ có hai chúng ta rồi đưa cũng được.”

Đường Tử Thái hơi quay đầu đi.

Mặc dù hơi chóng mặt, nhưng tầm nhìn đã rõ hơn vừa rồi một chút.

Cậu nhìn phòng tiệc muôn màu muôn vẻ, nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt mọi người, nhìn quần áo lụa là thướt tha, bữa tiệc linh đình… Qua một lúc lâu. mới quay lại nhìn Văn Thụy Hân. Gợi ý chương tiếp theo, Đường Tử Thái bị bệnh tim từ khi nào? Có bảy ký tự, bắt đầu bằng chữ ‘b’.

“Cô Văn.” Giọng Đường Tử Thái cũng thanh tỉnh hơn nhiều: “Cám ơn cô đã tới chúc mừng tôi, cô vất vả rồi, để tôi kêu tài xế đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.”

“Anh…” Nụ cười trên mặt Văn Thụy Hân cứng đờ.

Cô nhìn Đường Tử Thái chốc lát, như muốn nhìn xem cậu đang thật lòng hay không.

Qua hồi lâu, mới yên lặng thở dài.

Nụ cười rực rỡ biến mất, Văn Thụy Hân cúi đầu, để lộ chiếc cổ sáng bóng, giống như thiên nga đang đau lòng, thu lại đôi cánh cùng sự kiêu ngạo, khẽ nói: “Anh không muốn nói chuyện với tôi đến thế sao?”

“Đi đi.” Đường Tử Thái không nói thêm gì nữa.

Xin lỗi cùng từ chối, không phải là lần đầu cậu nói.

Nhưng cô gái được cưng chiều từ nhỏ, không chút kiêng kỵ này, có sức sống cùng sự bền bỉ mà Đường Tử Thái chưa từng thấy.

Cô dũng cảm quyến rũ, giống như ánh mặt trời rực rỡ, khiến Đường Tử Thái không có chỗ trốn, diệp gia quán, sẽ phải rơi vào trong đóa hoa kiều diễm này.

Ai cũng không ngờ, ngay cả chị cậu Đường Bội cũng cho là cậu và Văn Thụy Hân sẽ yêu nhau, nhưng Đường Tử Thái lại từ chối Văn Thụy Hân.

“Đi đi.” Đường Tử Thái dịu dàng nói với Văn Thụy Hân: “Đã trễ lắm rồi, con gái ngủ trễ quá không tốt.”

Trong bãi đỗ xe khách sạn, Đường Tử Thái lịch sự mở cửa xe ghế sau cho Văn Thụy Hân.

Cậu ngồi vào chỗ cạnh Văn Thụy Hân, hỏi: “Cô muốn nghỉ ngơi ở đâu?”

Văn Thụy Hân chần chờ mấy giây, nói tên khách sạn.

Xe hơi màu đen im lặng đi vào màn đêm.

Bên trong xe hai người không nói gì, Văn Thụy Hân hạ kiếng xe xuống, gió đêm lạnh lẽo đập vào mặt, thổi rối mái tóc dài của cô.

Cô đưa tay vén tóc trên mặt, nhìn đô thị sầm uất, qua rất lâu, khẽ hỏi: “Hôm nay cô ấy đã tới ư?”

Giọng của Văn Thụy Hân nhỏ, nhưng Đường Tử Thái luôn cuối đầu vẫn nghe được.

“Ừ.” Cậu đáp thật khẽ.

Lại qua một lúc lâu, Văn Thụy Hân mới hỏi: “Đã đi rồi ư?”

“Phải.” Đường Tử Thái dựa lưng vào ghế. (hay lắm man, tác giả, tui giết chị, huhu Thụy Hân của tui)

Cậu quay đầu cùng Văn Thụy Hân nhìn ra ngoài cửa xe.

Xe chạy lướt qua những ánh đèn nhiều màu, khiến cho cảnh đêm của thành phố này xinh đẹp đến thế.

Giống như cậu luôn yêu ánh mắt của người kia vậy, chỉ khi ở trong bóng tối, mới phát hiện, ánh sáng ấy, có biết bao ấm áp và rực rỡ.

Nhưng lại có bao nhiêu người, vào lúc ban ngày, khi mặt trời lần nữa bao phủ thế giới liền quên mất ngọn đèn từng dịu dàng ở bên cùng mình vượt qua bao nhiêu đêm đen dài đăng đẵng.

Thật may, cậu vẫn chưa bỏ lỡ.

“Nếu cô ấy đồng ý, tại sao lại đi nhanh như vậy?” Văn Thụy Hân quay đầu nhìn Đường Tử Thái: “Anh vẫn chưa nói cho cô ấy biết sao?”

“Tôi vẫn chưa thể, cho cô ấy đủ hạnh phúc và cảm giác an toàn.” Đường Tử Thái cúi đầu nhìn tay mình.

Đó là đôi tay từng gầy gò đến chính cậu cũng không nhìn nổi, đôi tay ấy chỉ khiến người cậu muốn quý trọng và bảo vệ bị liên lụy.” Diệp gia quán.

Bây giờ đôi tay này đã đầy đạnh khỏe mạnh, nhưng còn thiếu một chút nữa, mới có thể vì bản thân, vì người mình yêu, chống lên một mảng trởi xanh tươi sáng.

Văn Thụy Hân nhìn chằm chằm Đường Tử Thái chốc lát, đột nhiên cười: “Mặc dù có hơi không cam lòng, mặc dù cũng hơi ghen tỵ với cô ấy. Nhưng mà…”

Cô cười, lặng lẽ giấu đi sự chua xót trong mắt, đưa một tay ra với Đường Tử Thái, cười nói: “Show diễn hôm nay, thật sự rất xuất sắc. Chị Đường Bội, cũng rất đẹp.”

“Cám ơn.” Đường Tử Thái nắm lấy tay Văn Thụy Hân.

“Sợi dây chuyền chị Đường Bội đeo, rất hợp với bộ đồ chị ấy mặc.” Văn Thụy Hân cười yếu ớt nói: “Vốn dĩ tôi vẫn chưa tin, trên thế giới này thật sự có một cô gái hiểu anh như thế, nhưng bây giờ tôi tin.”

Cô nghiêng người qua ôm vai Đường Tử Thái, lúc này xe ngừng ở trước khách sạn.

“Chúc phúc cho hai người.” Cô buông Đường Tử Thái ra, cười nói: “Nhưng mà yêu cô ấy, thì nên cưới cô ấy nhanh một chút nha.”

Cô nhếch mũi, nửa đùa nửa thật cười nói: “Cũng đừng có lúc nào cũng như vậy, khiến tôi không thể hoàn toàn tuyệt vọng.”

Văn Thụy Hân nói xong, đẩy cửa xe ra bước xuống.

Đường Tử Thái muốn xuống xe cùng, nhưng Văn Thụy Hân vòng qua trước, lấy tay đè cửa xe lại.

Cô khom người, nói với Đường Tử Thái cách cửa xe.

Đáng tiếc kính xe cách âm quá tốt, cô lại còn hạ thấp giọng, Đường Tử Thái không thể nào nghe rõ.

Cái cậu nhìn thấy, là cô gái với nụ cười rực rỡ, mỉm cười thật quyến rũ với cậu.

Sau đó phất tay, xoay người bước đi.

—– Hết phiên ngoại 9 —–

back top