Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 148: Phiên ngoại 10

Ngoại truyện 10: Bậc thầy thời trang (3)

Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán

Lúc Đường Tử Thái trở lại phòng tiệc, bên trong vẫn rất náo nhiệt.

Khi cậu đẩy cửa vào, lập tức nhìn thấy cô gái bị mấy cô gái khác vây ở giữa.

Trầm Thanh Văn đã thay một bộ lễ phục đơn giản thoải mái, quần bó đen, áo sơ mi trắng, phối với sợi dây chuyền vàng, nhìn cô như một nữ tinh anh giàu kinh nghiệm vậy.

Trầm Thanh Văn quả thật cũng là tinh anh.

Mặc dù cô rất khiêm tốn, nhưng trong giới thời thượng, tiếng tăm lừng lẫy, là nhà thiết kế cần mẫn tài hoa hơn người, phong cách vượt trội.

Thấy Đường Tử Thái trở lại, mấy cô gái vây quanh Trầm Thanh Văn nhìn nhau một cái, cười chớp mắt với Trầm Thanh Văn, nói: “Chị Trầm, anh Đường trở lại rồi kìa, tụi em còn tưởng là ảnh đi hẹn hò với người đẹp, quăng bọn em ra sau đầu rồi ấy chứ.”

Trầm Thanh Văn mỉm cười, nghiêng đầu liếc nhìn Đường Tử Thái.

Cô và nhân viên của Đường Tử Thái khá quen thuộc, trong đó có mấy người là do Trầm Thanh Văn đề cử cho Đường Tử Thái lúc cậu gầy dựng phòng làm việc.

Không chỉ có tài mà còn là người nghiêm túc, thời gia qua, cũng giúp Đường Tử Thái rất nhiều.

Trầm Thanh Văn nói mấy câu với họ, rồi bước tới chỗ Đường Tử Thái.

“Trở lại rồi?” Trầm Thanh Văn cười có chút chế nhạo: “Tôi còn tưởng rằng, tối nay tôi lại được thay cậu thu dọn ấy.”

Đường Tử Thái nhìn thẳng vào mắt cô.

Cơn say vốn đã tản đi, lại vì cơn gió đêm ban nãy mà bốc lên trong đầu cậu, khiến cậu choáng váng, nghe Trầm Thanh Văn nói thế, những chẳng hiểu được ý cô.

Đường Tử Thái chỉ có thể nhìn đôi môi đỏ mọng trước mặt, hình như đang nói gì đó.

Mỗi một chữ, cậu đều nghe rõ.

Nhưng dường như cái gì cũng không nghe thấy.

“Sao thế?” Trầm Thanh Văn nói xong, vừa nhìn lên thì thấy Đường Tử Thái đang kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, hình như đang trầm tư điều gì đó.

Cô quơ quơ tay trước mặt Đường Tử Thái, muốn cậu hồi thần.

Nhưng lại không ngờ, cô mới quơ được một cái, tay đã bị Đường Tử Thái nắm chặt.

Đường Tử Thái cúi đầu xuống.

Cậu vốn cao hơn Trầm Thanh Văn, lúc này cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn. Có lẽ vì là nhà thiết kế, tay không trơn mịn như những cô gái khác. Đầu ngón tay và cổ tay đều có vết chai mỏng.

Mảng da ấy hơi cứng, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Đường Tử Thái, khiến lòng cậu ngứa ngấy.

“Tử Thái?” Trầm Thanh Văn kinh ngạc, nhưng cô không giãy ra, giảm âm xuống, dịu dàng hỏi: “Cậu với cô Văn, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đây là khả năng lớn nhất Trầm Thanh Văn có thể nghĩ tới.

Đường Tử Thái hướng nội dịu dàng, có lẽ vì lúc nhỏ sức khỏe không tốt, nên cậu có thói quen không biểu hiện tâm trạng ra ngoài.

Hôm nay Đường Tử Thái như vậy, thật sự lạ đến độ khiến Trầm Thanh Văn lo lắng. Diệp gia quán.

“Chúng ta đi ra ngoài.” Đường Tử Thái nhìn quét qua những đôi mắt hiếu kỳ của mọi người, khẽ nói.

“Được.” Trầm Thanh Văn hơi chần chờ, khẽ gật đầu.

Cô nhìn tay vẫn bị Đường Tử Thái nắm, khé nõi: “Cậu buông tay rôi ra trước đi.”

Đường Tử Thái nhắm mắt một cái, như đã quyết định, buông tay Trầm Thanh Văn ra.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng tiệc.

Tiệc vốn được làm ở khách sạn năm sao dưới cờ Sở thị ở NY, phòng tiệc ở tầng bảy.

Vừa rời khỏi sảnh tiệc xinh đẹp, hoàn cảnh bên ngoài yên tĩnh hơn nhiều.

Đường Tử Thái bước lên trước mấy bước, Trầm Thanh Văn nhìn bóng lưng cao lớn của cậu, trong mắt chợt lóe lên sự đau đớn.

Nhưng khi lên tiếng thì trên môi lại treo nụ cười nhạt: “Tử Thái?”

Cô khẽ gọi.

Đường Tử Thái dừng bước.

Lúc này họ đã đi tới khúc cuối của tầng bảy, đây là một vườn họ ngoài trời, đèn đường chiếu sáng, hiện giờ, chỗ này không có ai.

Cậu không quay lại nhìn Trầm Thanh Văn sau lưng, nhìn về phía xa.

Ở một thành phố rất xa, màn đêm sầm uất như mơ, những tòa nhà san sát chọc trời, không biết ở trong bóng tối, cất chứa bao nhiêu giấc mộng ngất ngây ngọt ngào.

Đường Tử Thái cảm thấy mình say hơn.

Trầm Thanh Văn từ từ đi tới bên cạnh cậu, gió đêm mang theo mùi thơm nhàn nhạt, ở nơi họ không nhìn thấy, có lẽ, có một đóa hoa đang yên lặng nở rộ.

“Màn đêm thật đẹp…” Đường Tử Thái ngửa đầu nhìn trời.

Tối nay không có trắng, những ngôi sao lấp lánh trên tấm màn đang, thỉnh thoảng mây cắt ngang lần ranh, thật sự rất đẹp.

“Tử Thái, cậu không vui?” Trầm Thanh Văn, khẽ hỏi.

Cô bắt chước Đường Tử Thái, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Bầu trời sâu thẩm tựa như có thể hút mất hồn người, khiến mắt cô cũng bắt đầu xa xăm: “Đã rất lâu rồi tôi không thấy cậu thế này.”

Đường Tử Thái không nói gì.

Không gian quanh họ trở nên yên tĩnh lại.

Trầm Thanh Văn đứng rất gần Đường Tử Thái, mùi thơm nhàn nhạt trên người cô tựa như hòa vào gió đêm, khiến ánh mắt cậu dần trở nên dịu dàng. Gợi ý chương kế, Đường Bội đã nói điều quan trọng gì với Sở Quân Việt trong ngày kỷ niệm thành lập Sở thị, có 11 ký tự bắt đầu bằng chữ ‘e’.

“Lúc em vẫn còn ở thành phố S.” Cuối cùng Đường Tử Thái cũng nói chuyện, “Tôi nhớ ngoài phòng làm việc của em, cũng có một vườn hoa nhỏ. Có khi làm việc đến tối muộn, chúng ta sẽ ngồi đó uống một ly nước trái cây, nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục làm việc.”

“Phải.” Trầm Thanh Văn cười.

Ký ức luôn đẹp như thé, một năm cùng nhau phấn đấu kia, bây giờ nghĩ lại, vẫn đầy ngọt ngào như thế.

“Chính ở nơi đó, em dạy tôi rất nhiều thứ. Phải làm sao để thiết kế một bộ quần áo, làm sao vẽ thiết kế, cách chọn vải, cách phối màu…” Đường Tử Thái cũng cười: “Năm đó, ở chính nơi ấy, em thay tôi đẩy ra cảnh cửa thông tới thế giới mới.”

Nếu như không có cánh cửa kia, có lẽ bây giờ cậu vẫn còn đi trong đêm đen, tìm đường ra.

Có lẽ, cậu cũng có thể đi tới bên kia bờ, nhưng sẽ phải trải qua vô vàn sóng gió và cực khổ, cuối cùng thương tích đầy mình.

“Cậu bây giờ, đã trò giỏi hơn thầy rồi.” Trầm Thanh Văn quay lại nhìn Đường Tử Thái, cười nói: “Cậu nhất định sẽ trở thành bậc thầy giới thời trang, tác phẩm của cậu, sẽ thịnh hành trên khắp thế giới.”

“Sau đó thì sao?” Đường Tử Thái đột nhiên hỏi.

“Sau đó?” Trầm Thanh Văn không rõ ý cậu.

“Đời người không chỉ có bấy nhiêu đó.” Đường Tử Thái cũng quay lại nhìn Trầm Thanh Văn, gằn từng chữ: “Còn có rất nhiều chuyện khác.”

“Đúng.” Trầm Thanh Văn cười tủm tỉm gật đầu: “Còn tình cờ gặp được tình yêu, kết hôn, sinh con dưỡng cái, cùng người mình yêu nuôi con, cho đến khi hai người già yếu…”

Cô dừng một giây, nhìn Đường Tử Thái, thật tâm nói: “Cô Văn xinh đẹp rộng rãi, tính cách nhiệt tình tươi sáng, cùng cậu trai tài gái sắc, thật sự là ông trởi tác hợp.”

Trầm Thanh Văn vừa nói, diệp gia quán, vừa vỗ vai Đường Tử Thái: “Trong tình yêu vốn có chút mâu thuẫn, nhưng không nên để mâu thuẫn ảnh hướng tới tình yêu và người yêu của mình, như vậy rất đáng tiếc.”

Cô cười dịu dàng, nói: “Cậu là một người đàn ông dịu dàng lại biết cảm thông, nhất định sẽ có được hạnh phúc, cũng sẽ khiến người yêu của mình hạnh phúc. Cô Văn rất may mắn, tất nhiên, cô ấy cũng rất rất tốt.”

Trầm Thanh Văn cười khẽ, nói: “Tôi chúc phúc cho hai người.”

Cô vẫn luôn nhớ, cô gái xinh đẹp hòa vào nắng đó, nhớ nụ cười rực rỡ của cô ấy, cũng nhớ cô ấy vượt ngàn cây số tới thành phố S, dũng cảm theo đuổi Đường Tử Thái.

“Cô ấy là một cô gái tốt.” Đường Tử Thái thấp giọng nói.

“Ừ.”

“Nhưng tôi không hề yêu cô ấy!” Giọng Đường Tử Thái đột nhiên cao lên.

Trầm Thanh Văn vẫn chưa phản ứng kịp, Đường Tử Thái đã nắm chặt vai cô.

Cô bị kéo về phía Đường Tử Thái, lổ mũi nhỏ xinh đập vào ngực cậu.

Đã từng vì công việc mà ở cạnh nhau, cô rất quen thuộc với mùi hương trên người Đường Tử Thái, nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy hơi thở của mình bị cái người tên ‘Đường Tử Thái’ chiếm đóng, rơi vào ngực cậu.

Càm cô bị nắm lấy, vừa ngữa đầu lên, một đôi môi nóng bỏng liền phủ xuống.

Đó là một nụ hôn còn khiến người ta say mê hơn hương đêm.

Trong nháy mắt đó, đầu óc Trầm Thanh Văn trống rỗng.

Cô chỉ có thể ngước đầu, nhận nụ hôn đầy chiếm hữu của Đường Tử Thái, kinh ngạc nhìn đôi mắt còn sáng hơn cả sao đêm kia…

Cho đến khi đôi môi ấm áp, rơi xuống mắt cô.

“Đừng khóc…” Đường Tử Thái dịu dàng hôn lên mắt Trầm Thanh Văn.

Cậu ôm Trầm Thanh Văn chặt hơn một chút, siết chặt eo cô, áp chặt cô vào lòng mình, tựa như chỉ có vậy, mới khiến họ cảm thấy ấm áp.

“Xin em đừng khóc…” Cậu cúi đầu hôn lên tóc Trầm Thanh Văn, khẽ nói: “Tôi yêu em.”

Đó là lời tỏ tình cảm động nhất mà Trầm Thanh Văn được nghe.

Tất cả mọi người đều cho là, Đường Tử Thái sẽ thích cô gái có phần giống chị gái mình là Văn Thụy Hân. Cô gái nhiệt tình sáng sủa như thế, có lẽ thích hợp với Đường Tử Thái hướng nội hơn.

Nhưng số mạng mỗi người, đều đặc biệt thế đấy.

Vào buổi sáng hôm ấy, Trầm Thanh Văn ở cạnh Đường Tử Thái, dịu dàng dẫn cậu đi khỏi bóng tối bàng hoàng, tim của cậu, cũng đã thất thủ.

Một năm sau, tuần lễ thời trang NY.

Lần thứ hai Đường Tử Thái được mời tới đây, thật sự như suy đoán của mọi người, tuổi còn trẻ mà đã trở thành bậc thầy cấp đại sư hết sức quan trọng của giới thời trang.

Show diễn năm đó của cậu, không giống như trước, khiến người xem có chút nghi hoặc.

Lần này trên sân khấu hình chữ T, các người mẫu không cùng màu da đứng đầu quốc tế đều tụ hợp ở đây, mặc trên người tác phẩm thiết kế của nhà thiết kế Đường, mang theo vẻ đẹp kiêu ngạo tự tin trình diễn.

Đường Tử Thái đứng phía sau sân khấu.

Người mẫu chính đã trở lại, bình thường, lúc này, người mẫu chính sẽ cùng nhà thiết kế đi ra, để anh ta nhận được sự tôn kính của người mẫu và khán giả.

Nhưng Đường Tử Thái lại đưa tay về phía bên cạnh, cười nói: “Đi thôi.”

Trầm Thanh Văn mỉm cười, khoác tay lên tay cậu. Diệp gia quán.

Hai nhà thiết kế người Hoa xuất sắc nhất thế giới, sóng vai đi tới trước mặt mọi người.

Những người vây quanh sân khấu hình chữ T ngẩn ngơ, tiếng vỗ tay bỗng vang lên như sấm.

Dành cho nhà thiết kế Đường, dành cho nhà thiết kế Trầm, cũng là danh cho, những người mẫu chính thật sự hôm nay là Đường Tử Thái và Trầm Thanh Văn.

Họ đang mặc lễ phục hôn lễ do hai người cùng thiết kế, bộ đồ trên người họ chính là lý giải rõ nhất về chủ đề thiết kế lần này.

Trong mắt mọi người, hai người trên sàn catwalk, nam anh tuấn vô song, nữ xinh đẹp trang nhã.

Trông, thật sự rất xứng đôi!

—– Hết ngoại truyện 10 —–

back top