Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 149: Phiên ngoại 11

Ngoại truyện 11: Những người thừa kế (1)

Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán

Sinh nhật năm mười sáu tuổi của Sở Hân Mộ, Âu Dương Lạc tặng cô một chiếc trực thăng.

Thân là ông trùm hắc đạo ở Châu Âu, tuy đã bước vào tuổi trung niên, nhưng Âu Dương Lạc vẫn tuấn mỹ như trước, hơn nữa còn có được sự thành thục và sức quyến rũ mà thời gian ban tặng.

Anh ta giống như cuốn sách lịch sử ghi chép lại những chiến tích huy hoàng, nội liễm, trầm ổn, cuốn hút.

Nhưng Âu Dương Lạc, cho tới bây giờ, vẫn chưa kết hôn.

Có người nói, bởi vì lúc anh ta còn trẻ, cuộc nội đấu thảm thiết của gia tộc vẫn còn để lại bóng ma trong lòng anh ta, cho nên quyết định cô độc cả đời, suốt đời không muốn phơi bày điểm yếu của mình trước mặt kẻ khác.

Cũng có người nói, thật ra Âu Dương Lạc đã kết hôn, chỉ là vì muốn bảo vệ, nên không nói ra.

Lại có người nói, trai tim của Âu Dương tổng đã sớm thuộc về người khác, nhưng người ấy đã là vợ người ta, anh ta vì cô gái này, cả đời không lập gia đình.



Không ai biết nguyên nhân thật sự, bởi không ai dám đi hỏi ông trùm hắc đạo vấn đề này.

Nhưng gia tộc Âu Dương cần người thừa kế.

Ánh mắt của mọi người, hoặc nhiều hoặc ít đều đặt trên người đứa con gái lớn của tổng giám đốc Sở thị được Âu Dương Lạc cưng chiều, Sở Hân Mộ.

Thân là trưởng nữ Sở gia, Sở Hân Mộ hầu như thừa kế hết những ưu điểm của ba mẹ, từ lúc còn rất nhỏ, lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, đã trở thành tiêu điểm.

Sau lưng cô, là Sở thị phú khả địch quốc cùng gia tộc Âu Dương.

Cha của cô, là tổng giám đốc Sở thị, ám dạ đế vương khiến người ta kinh sợ.

Mẹ cô, là siêu sao quốc tế trường thịnh không giảm.

Ba nuôi của cô, là ông trùm hắc đạo ở Châu Âu.

Cậu cô, là nhà thiết kế thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, nổi tiếng khắp thế giới.



Còn có quá nhiều điều kiện tốt, khiến Sở Hân Mộ từ khi được sinh ra, đã trở thành cô công chúa được cưng chiều.

Huống hồ cô còn rất thông minh.

Bề ngoài của Sở Hân Mộ, thừa kế hết những ưu điểm của Đường Bội và Sở Quân Việt. Diệp gia quán.

Càng lớn lên, thì càng nghiêng nước nghiêng thành.

Cậu của cô, Đường Tử Thái, ông chú Sở Dực Thành, cả mẹ Đường Bội, đều là nhân vật làm mưa làm gió trong giới giải trí, nhưng theo từng ngày Sở Hân Mộ lớn lên, ngay cả họ, cũng không kiềm được mà cảm thán, dáng dấp của Sở Hân Mộ thật sự quá hoàn mỹ.

Sở Hân Mộ còn có một em trai.

Em trai Sở Hân Dực nhỏ hơn Sở Hân Mộ sáu tuổi, năm nay sắp tròn mười tuổi.

Trí thông minh của cậu nhóc không thua chị mình, cũng được cưng chiều lớn lên, Sở Hân Dực giống ba mình, tính cách trầm ổn tỉnh táo, còn nhỏ tuổi nhưng đã có phong cách của ba.

Người thương Sở Hân Dực nhất trên đời này, tất nhiên là đám người thương Sở Hân Mộ.

Ba mẹ của cậu nhóc, ba Âu Dương, cậu, mợ, cùng với ông chú và ông cố…

Nhưng người thương Sở Hân Dực nhất, chính là chị gái của nhóc, Sở Hân Mộ.

Trước khi Sở Hân Dực ra đời, Sở Hân Mộ đã từng tận mắt nhìn thấy chú nhỏ Thích Duệ, từ một nam sinh dịu dàng lịch thiệp, biến thành một người chững chạc khiêm tốn của hiện tại.

Trong mắt Sở Hân Mộ, Thích Duệ vì Thích Bạch Phong và Thích gia, buông bỏ hết niềm vui cùng tự do của bản thân.

Khi đó, cô vẫn còn mờ mịt không rõ, tương lai có một ngày, thân là con gái độc nhất Sở gia, có lẽ cô cũng sẽ giống như chú Duệ.

Khác biệt duy nhất có lẽ là ba mẹ cô rất ân ái, gia đình của cô rất ấm áp.

Nhưng Sở Hân Mộ lặng lẽ hỏi ông cố, tương lai, có phải mình cũng sẽ giống ba hay không.

Ông cụ Sở bị câu nói ngây thơ của Sở Hân Mộ chọc cười, nhưng cười xong, vẫn dịu dàng vuốt tóc Sở Hân Mộ, hiền hòa nói: “Mộ Mộ, sau này nếu con không muốn Sở gia, vậy thì cứ đi làm chuyện mình thích đi, đừng để Sở gia, trở thành điều trói buộc con.”

Sở Hân Mộ vẫn nhớ, khi ấy, nét mặt của ông cố, cùng với ánh mắt của ông, lóe lên sự hối hận và đau khổ. Gợi ý chương kế, rốt cuộc là Tần Hạo Diễm có tình cảm với Đường Bội không? Có chín ký tự, bắt đầu từ chữ ‘k’ kết thúc ở chữ ‘t’.

Cô đợi rất lâu, rốt cuộc cũng có một ngày chú Duệ rãnh và dẫn cô đi chơi, Sở Hân Mộ lại hỏi, tại sao phải làm vậy? Cứ đi chơi với cô thế này chẳng phải tốt lắm sao?

Cô nhớ lúc ấy Thích Duệ cười dịu dàng: “Mộ Mộ, con sẽ trưởng thành. Lớn rồi, thì không thể luôn chỉ nghĩ tới chơi. Bởi so với chơi, chú càng muốn để mẹ vui vẻ hơn.”

Thời điểm đó, Sở Hân Mộ còn ngây thơ mờ mịt, không hiểu lời của chú Duệ.

Nhưng cô thật sự quá thông minh.

Đứa con gái này của Đường Bội và Sở Quân Việt, không chỉ thừa kế vẻ ngoài của họ, mà còn có cả tài trí.

Sở Hân Mộ nhanh chóng hiểu ra.

Mặc dù cô vẫn rất được cưng chiều, là cô công chúa được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng cô đã bắt đầu trở nên khôn khéo hiểu chuyện hơn.

Sở Hân Mộ cứ thế, tâm trạng có chút mâu thuẫn, nghênh đón em trai ra đời.

Một năm kia, cô sáu tuổi.

Lần thứ hai Đường Bội mang thai, cảm thấy hơi bất ngờ.

Khi đó, cô đã là siêu sao tiếng tăm lừng lẫy quốc tế, Lục Tử Mặc làm người đại diện của cô cũng rất thuận bườm xuôi gió.

Không những Sở Quân Việt, ngay cả Đường Bội, cũng bắt đầu chú trọng tới chuyện lựa chọn kịch bản và công việc.

Năm nay cô cũng chỉ quay một bộ phim, trừ thỉnh thoảng làm đại ngôn cho sản phẩm của Sở thị hay Liên thị thì công việc Đường Bội làm nhiều nhất, chính là tham gia show diễn thời trang của em trai, Đường Tử Thái.

Mặc dù Sở thị càng ngày càng phát triển lớn mạnh, nhưng Sở Quân Việt đã dần dần không cần phải tự xử lý chuyện ở tập đoàn nữa. Uy tín anh tạo dựng nên, đã đủ để đảm bảo để Sở thị vận hành bình thường.

Chính vào lúc này, Đường Bội phát hiện mình có thai.

Sở Quân Việt ngạc nhiên đến mức trợn mắt hốc mồm.

Mặc dù mấy năm này không nói, nhưng Đường Bội đau đớn ở lần sinh đầu, đến nay anh vẫn rõ mồn một.

Mặc dù Sở Quân Việt rất yêu thích con của mình và Đường Bội, cũng rất yêu thương Sở Hân Mộ, cho dù thỉnh thoảng sẽ muốn có thêm vài đứa con, nhưng chỉ cần nghĩ đến năm ấy ngoài phòng sinh, nhìn thấy Đường Bội tiều tụy như vậy, nhớ tới mái tóc cùng quần áo bị mồ hôi làm ướt đẫm của cô, thì anh lại không chịu để Đường Bội mang thai.

Nhưng lại không ngờ, đứa bé thứ hai của họ, vẫn tới.

Đường Bội có thai, tất nhiên tuyệt đối không thể bỏ.

Không nói tới Sở gia chẳng để tâm đến việc nuôi thêm mấy đứa, chỉ dựa vào cái tâm làm mẹ, cũng khiến cô tuyệt đối không làm được chuyện như vậy.

Đúng lúc khi đó, bộ phim cô vừa nhận, là phim do Tần Hạo Diễm làm đạo diễn.

Lúc này Đường Bội gọi điện thoại cho Tần Hạo Diễm, dời công việc xuống.

Tiếp theo, chính là mười tháng mang thai như lần trước.

Nhưng lần này, Sở Quân Việt đã đầy đủ mạnh, mạnh đến mức không để bất kỳ ai làm ta chuyện tổn thương người anh yêu.

Mặc dù trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, nhưng nghĩ tới sinh mạng sắp ra đời, lại làm cha lần nữa, dần dần chiếm thế thượng phong.

Nay Sở Quân Việt đã là người chồng nhị thập tứ hiếu, thời kỳ Đường Bội mang thai, anh vô cùng cẩn thận, chăm sóc cô vô cùng tốt.

Năm thứ hai xuân về hoa nở, diệp gia quán, vào một ngày xuân nắng ấm, Sở gia nghênh đón sinh mạng thứ hai ra đời.

Lần đầu tiên Sở Hân Mộ thấy em trai, Sở Hân Dực vừa được sinh ra không lâu, vẫn chưa mở mắt, da thì nhăn nheo, khác hẳn với cậu em trắng trẻo mập mập mạp đáng yêu trong tưởng tượng của Sở Hân Mộ.

Cô chớp mắt đứng cạnh giường, đưa tay chọt chọt vào mặt em trai, quay đầu hỏi Sở Quân Việt: “Ba, đây là em trai hả?”

“Ừ.” Lúc đợi con trai ra đời, Sở Quân Việt vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi, anh ngồi chồm hổm xuống, nhìn Sở Hân Mộ, dịu dàng sờ tóc cô bé, nói: “Mộ Mộ sau này có em trai rồi, vui không?”

“Dạ vui!” Sở Hân Mộ gật đầu.

Cô quay qua nhìn em bé sơ sinh, trước giờ, tuy có người lớn yêu chiều, nhưng thỉnh thoảng, vì bạn cùng lứa quá ít, mà cô vẫn thấy cô độc.

Lúc này nhìn thấy một sinh mạng còn nhỏ yếu hơn mình, khi đó Sở Hân Mộ không hiểu thế nào là trách nhiệm của một người chị đối với em trai, cả trái tim như bị nước ấm bao vây.

Khiến cô không nhịn được mà đưa tay sờ mặt nhóc con.

Đó là ký ức đầu tiên của Sở Hân Mộ đối với em trai Sở Hân Dực.

Sở Hân Dực từng ngày lớn lên, Sở Hân Mộ cũng từng ngày trở nên xinh đẹp.

Năm cô mười tuổi, đã từng nắm tay em trai bốn tuổi, làm người mẫu trong show diễn quần áo trẻ em của mợ.

Hai đứa con trắng trẻo xinh đẹp của Đường Bội, hầu như hạ nockout tất cả ký giả cùng khách mời ngay tại chỗ.

Đường Bội và Sở Quân Việt, không bảo vệ con gái quá sâu như nhiều người. Họ có đủ năng lực để bảo vệ con mình, cũng muốn để chúng vui đùa dưới ánh mặt trời, hạnh phúc, vui vẻ sống.

Xuân đi Đông đến, chớp mắt đã qua mấy năm.

Sinh nhật mười sáu tuổi của Sở Hân Mộ, cứ thế mà đến.

Ngày hôm đó, Sở Quân Việt tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho con gái trên hòn đảo nhỏ của Sở gia.

Bất kể là ông cụ Sở đang du lịch thế giới, hay vợ chồng Đường Tử Thái đang bận rộn về bộ sưu tập Xuân Hạ, ngay cả ông chú Sở Dực Thành đang quay ngoại cảnh, cùng với Thích Duệ vì quản lý Thích gia mà bận rộn, dĩ nhiên là có người ba nuôi Âu Dương Lạc yêu thương cô từ nhỏ… Tất cả đều đến tham dự sinh nhật của cô.

Sở Hân Mộ cũng biết, bắt đầu từ ngày đó, hoặc là lúc sớm hơn, cuộc đời của mình đã không thể chỉ vô tư cùng tự do, cô phải trở thành người con, người chị khiến ba mẹ và em trai cảm thấy kiêu ngạo. Diệp gia quán.

Ngày hôm đó, Âu Dương Lạc là người đến cuối cùng.

Anh ta vẫn anh tuấn quyến rũ như trước, ôm Đường Bội một cái, liền vò rối tóc con gái nuôi của mình.

“Tiểu Tinh Tinh của ba, đã trở thành Đại Tinh Tinh sáng chói rồi!” Âu Dương Lạc cười nói.

Vừa nói, vừa nghiêng người.

Thật ra thì từ đầu Sở Hân Mộ đã chú ý tới cậu thiếu niên thật cao đi theo sau lưng Âu Dương Lạc.

Cậu ấy có ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, không chút tỳ vết, mũi cao mắt sâu, tròng mắt màu xanh thẳm, thật sự là một người con trai đẹp đến cực hạn.

——- Hết ngoại truyện 11 ——–

back top