Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 150: PN 12

Ngoại truyện 12: Những người thừa kế (2)

Editor: Mặc Doanh, Diệp gia quán

Đó là chàng trai mà Sở Hân Mộ chưa từng gặp.

Ngay cả Đường Bội cũng phải nhìn cậu thiếu niên kia thêm mấy lần, cười nói với Âu Dương Lạc: “Đây là con nhà ai? Dáng dấp được đấy.”

“Âu Dương gia.” Đã nhiều năm như vậy, mặc dù Đường Bội vẫn xinh đẹp, nhưng có hai đứa con rồi, cô đã sớm không còn là người phụ nữ đặc lập độc hành khí thế mạnh mẽ năm xưa.

Cô càng trở nên dịu dàng, xinh đẹp hơn.

Bây giờ Sở Hân Mộ mười sáu tuổi rồi, nhưng thái độ của Âu Dương Lạc đối với Đường Bội vẫn như thuở mới quen.

Anh ta thêu mi cười nói: “Anh dẫn nó theo bên cạnh, chuẩn bị bồi dưỡng thành người thừa kế Âu Dương gia.”

Đường Bội híp mắt, thở dài, quay đầu nhìn Sở Hân Mộ: “Mộ Mộ à, con dẫn anh Âu Dương đi dạo một lúc đi.”

“Dạ.” Sở Hân Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Âu Dương Lạc mới giới thiệu: “Nó tên Âu Dương Trạch, lớn hơn Tiểu Tinh Tinh hai tuổi, hai đứa chắc có thể chơi chung.”

Vừa nói, vừa đưa cái hộp trong tay cho Sở Hân Mộ.

Âu Dương Lạc nhìn Sở Hân Mộ tư trên xuống dưới, váy dạ hội mà xanh, nhiều lớp lụa mỏng xếp chồng lên nhau, trên mặt đều là nụ cười: “Tiểu Tinh Tinh của ba, đã lớn rồi.”

Nói rồi, bước lên hôn lên trán Sở Hân Mộ một cái, nhét hộp vào tay cô, rồi quay sang nói với Âu Dương Trạch: “Phải bảo vệ em gái thật tốt.”

Đó là lần đầu tiên Sở Hân Mộ gặp Âu Dương Trạch.

Đường Bội và Âu Dương Lạc đứng đó nhìn hai đứa đi về phía xa, không nhịn được mà khẽ lắc đầu.

“Tiểu Trạch là một đứa bé rất xuất sắc.” Âu Dương Lạc nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, lẩm bẩm: “Sau này Âu Dương gia, sẽ giao lại cho nó.”

Âu Dương Lạc quay lại nhìn Đường Bội.

Năm tháng không để lại chút dấu vết nào ở cô, cũng như thời gian không làm phai nhạt tình cảm của anh ta vậy.

Âu Dương Lạc nửa đùa nửa thật hỏi: “Có được tính là môn đăng hộ đối không?”

“Nếu như hai đứa nó thích nhau.” Đường Bội cười nhạt nói.

Cô không nghi ngờ con mắt nhìn người của Âu Dương Lạc, nhưng cô muốn con gái mình được hạnh phúc.

Cô quay lại nhìn Âu Dương Lạc.

Gió biển thổi qua, lúc này khí hậu ở nam bán cầu khá mát mẻ.

Nước biển vẫn xanh biếc, như một dãy phỉ thúy lớn, nhiều năm không đổi.

Ngày đó trên đảo rất náo nhiệt, Sở Quân Việt luôn rất cưng chiều con gái, cũng không hạn chế con mình. Cho nên sinh nhật mười sáu tuổi của cô công chúa Sở gia, người đứng ra xã giao, tiếp khách là ba mẹ thân yêu của cô.

Lúc này, cô đang hưng phấn ngồi trên máy bay, nhìn Âu Dương Trạch điều khiển máy bay, dẫn cô bay lên trời.

“Anh biết lái máy bay?” Sở Hân Mộ tò mò sờ mó.

“Ừ.” Âu Dương Trạch không nói nhiều, cậu ta có hơi giống với Sở Quân Việt, mặc dù đẹp trai, nhưng tính cách khá lạnh nhạt.

Sở Hân Mộ lại như ánh mặt trời ngày hè, nhiệt tình đến mức có thể hòa tan núi băng.

Cô không e ngại Âu Dương Trạch im lặng ít nói, lại nhìn xung quanh một lát, lầm bầm lầu bầu, nói: “Đây là qua ba Âu Dương tặng em, lần này, ba không thể cản em lái máy bay rồi.” Diệp gia quán.

“Đủ mười sáu tuổi mới được.” Âu Dương Trạch lại nói.

“Hờ?” Sở Hân Mộ cười híp mắt nghiêng đầu nhìn Âu Dương Trạch, gò má thiếu niên như điêu khắc, lông mi dài cong vút, đôi mắt còn có sức hút hơn lam ngọc… Thấy gò má màu lúc mạch ửng đỏ, mới cười nói: “Chẳng lẽ anh không biết, hôm nay chính là sinh nhật mười sáu tuổi của em sao?”

Chờ tiểu công chúa Sở Hân Mộ chơi đã, Âu Dương Trạch mới đáp trực thăng xuống đảo.

“Mẹ.” Sở Hân Mộ chạy như bay vào lòng Đường Bội, cà trán vào áo cô, cười nói: “Con về rồi.”

“Hôm nay Tiểu Tinh Tinh chơi vui không?” Âu Dương Lạc cười híp mắt hỏi.

Vừa nói vừa nhìn Âu Dương Trạch sau lưng Sở Hân Mộ.

Thiếu niên chần chờ một chút, dừng bước, đứng tại chỗ, cách một đoạn ngắn, hâm mộ nhìn Sở Hân Mộ rời khỏi ngực Đường Bội, vui vẻ kể về những chuyện vui của mình với Âu Dương Lạc.

Tiếng cười như chuông bạc bay bổng khắp đảo nhỏ, khi ngôi sao lắp đầy bầu trời, Sở Hân Mộ nằm trong lòng Đường Bội ngủ say.

Sở Quân Việt đứng lên, cúi người bế con gái, nói nhỏ với Đường Bội: “Anh đưa Mộ Mộ về nghỉ ngơi.”

Dừng một giây, lại nói: “Em cũng về sớm một chút nhé.”

Nói xong, anh hôn lên trán vợ, rồi bế con gái lên lầu.

Bây giờ Sở Quân Việt đã trở thành một người đàn ông thành thục mạnh mẽ, nội liễm.

Địch ý đối với Âu Dương Lạc, trong mười mấy năm qua, dần dần phai nhạt.

Hơn nữa Âu Dương Lạc đối với chị em Sở Hân Mộ và Sở Hân Dực, thật sự là coi như con đẻ mà yêu thương, Sở Hân Mộ và Sở Hân Dực, cũng rất thích người ba nuôi này, khiến Sở Quân Việt nể mặt hai đứa con, không thể nào mắt lạnh đối đãi với Âu Dương Lạc được nữa.

“Tiểu Tinh Tinh sắp trưởng thành rồi.” Chờ hai ba con Sở Quân Việt đi khuất, Âu Dương Lạc mới cảm thán nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”

“Phải.” Đường Bội thả lỏng người dựa vào ghế salon.

Cô nhìn Âu Dương Lạc, lại nhìn Âu Dương Trạch ngồi bên cạnh, cười nói: “Không ngờ người thừa kế anh đào tạo lại tốt đến vậy.”

“Nếu lúc đầu em giao Tiểu Tinh Tinh cho anh nuôi, anh bảo đảm nhất định sẽ trả cho em một đứa con gái khôn khéo mạnh mẽ.” Âu Dương Lạc chớp mắt, cười nói: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, Tiểu Dực có thể cùng Tiểu Trạch tiếp nhận huấn luyện.”

“Mộ Mộ thì còn được, thằng bé Tiểu Dực rất giống ba nó.” Trong mắt Đường Bội đầy ý cười: “Ông cụ rất thích nó, đi đâu cũng dẫn theo, nếu không phải sợ nó xa ba mẹ lâu thì buồn, có lẽ ông cụ đã bắt về nuôi rồi.”

Âu Dương Lạc cười.

Anh ta chần chờ mấy giây, vẫn hỏi: “Mấy đứa nhóc Sở gia, đứa nào cũng khá. Thích Duệ, Tiểu Tinh Tinh, cùng với Tiểu Dực. Sau này Sở thị không cần lo, nhưng tính cách của Tiểu Tinh Tinh, bắt nó ngồi trong phòng làm việc, e rằng nó sẽ không được vui.”

Bây giờ Thích Duệ đã quản lý Thích gia.

Chàng trai này, từ sau năm mười tuổi, đã trưởng thành với tốc độ ma quỷ khiến người ta thán phục.

Bây giờ mới hai mươi hai tuổi, đã trở thành người nắm quyền thật sự của Thích gia.

Có danh xưng thiên tài trong thương giới.

Không nói đến thân thế phức tạp và mối quan hệ khó gỡ với Sở gia thì đã có không ít người coi trọng Thích Duệ, kỳ vọng Thích gia được quật khởi trong tay cậu, thậm chí là phát triển hơn trước.

Những năm này, Sở Dực Thành đối với con trai mình là vừa kiêu ngạo vừa áy náy.

Thích Duệ đã mạnh đến mức, không những có thể bảo vệ bản thân, còn có thể chăm sóc tốt cho mẹ mình, diệp gia quán, không hề cần đến người ba này…

Những năm này Đường Bội và Sở Quân Việt đều thấy rõ, cũng biết giấc mơ cả nhà đoàn tụ của Sở Dực Thành, theo từng ngày Thích Duệ càng lớn mạnh, mà trở nên khó khăn hơn.

Lúc này Âu Dương Lạc nhắc tới Thích Duệ, khiến cô thở dài một hơi.

“Sao thế?” Âu Dương Lạc hỏi: “Thích Duệ và ba cậu ta, vẫn căng thẳng như trước à?”

“Duệ Duệ rất lễ phép.” Đường Bội nói.

Ý nói, cũng chỉ là lễ phép mà thôi.

Nào ngờ, sự lễ phép này, chính là điều Sở Dực Thành không hề muốn.

“Đâu còn cách nào khác.” Âu Dương Lạc ngớ ngẩn.

“Thích Duệ? Là cậu tổng giám đốc trẻ của Thích gia bây giờ sao?” Âu Dương Trạch vẫn luôn yên lặng, bỗng hỏi.

“Ừ.” Âu Dương Lạc cười cười liếc cậu: “Một trong những tấm gương con cầm học tập.”

“Dạ.” Âu Dương Trạch nghiêm túc gật đầu.

“Hôm nay Duệ Duệ cũng có đến, nhưng con và Mộ Mộ đi chơi, nên không có cơ hội gặp.” Đường Bội nói với Âu Dương Trạch: “Có cơ hội, mấy đứa có thể nói chuyện với nhau.”

“Cám ơn dì Đường.” Âu Dương Trạch lễ phép nói.

“Vậy Sở thị thì sao?” Âu Dương Lạc tiếp tục đề tài vừa rồi, “Xem ra Thích Duệ không có hứng thú với nó.”

“Đúng vậy.” Đường Bội gật đầu.

E rằng ngay cả phần tài sản mà ông cụ Sở để lại, Thích Duệ cũng không cần.

“Tiểu Tinh Tinh và Tiểu Dực, sau này phải có một đứa, nhận lại gánh nặng Sở thị từ tay ba nó.” Âu Dương Lạc dựa lưng vào ghế.

Anh ta bỗng nở nụ cười bất đắc dĩ.

Mấy đứa nhóc này, đều được lớn lên trong sự cưng chiều.

Nhưng chờ đến khi bọn nó trưởng thành, vốn đang sống tự do vui vẻ, lại đột nhiên phải gánh một trọng trách lớn lao.

Sở Hân Mộ được mình cưng chiều như châu ngọc, e rằng cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm.

Anh ta quay đầu nhìn Đường Bội, Sở gia đã có một Sở Dực Thành ngang ngược càn quấy, ông cụ Sở đã cảm thấy quá đủ rồi, chắc chắn sẽ không để lịch sử tái diễn nữa.

Những năm này Âu Dương Lạc đều thấy rõ, cho dù Sở Hân Mộ được cưng chiều thế nào cũng phải học những lễ nghi ràng buộc.

Sở Hân Dực cũng vậy.

“Anh phải về Châu Âu đây.” Âu Dương Lạc duỗi người, đứng lên, nói với Đường Bội.

“Không ở lại một đêm hả?” Đường Bội đứng lên theo.

“Không được, để Tiểu Trạch ở lại chơi mấy hôm đi.” Âu Dương Lạc vừa nói vừa vỗ vai cháu mình, cười với Đường Bội một cái rồi sải bước đi ra ngoài. Diệp gia quán.

Âu Dương Trạch ngồi đó, lo lắng nhìn Đường Bội, là một người có giáo dục tốt, cậu lễ phép nói với Đường Bội: “Mấy ngày kế quấy rầy dì Đường rồi ạ.”

“Sau này cứ coi đây là nhà mình đi.” Đường Bội cười nói: “Hôm nay con cũng mệt rồi, chơi cùng Mộ Mộ cả ngày thế mà.”

Cô gọi người giúp việc tới, dọn dẹp phòng cho Âu Dương Trạch.

Nghĩ một lúc, gọi Âu Dương Trạch đang chuẩn bị lên lầu lại, hỏi: “Tiểu Trạch, chú con sắp xếp cuộc đời con như vậy, con có buồn bực không?”

Âu Dương Trạch ngẩn ra,

Rồi nhìn Đường Bội, mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng cũng sẽ có, nhưng mà chú, chú… Rất thương con.”

Cậu dừng một giây, thành khẩn nhìn Đường Bội, nghiêm túc nói: “Con đã nghe chú kể về chuyện của Thích Duệ, cũng đã nghe chuyện của dì Đường. Cho nên con cảm thấy, mình đã rất may mắn, giống như ong ở trong bể mật vậy.”

Âu Dương Trạch mỉm cười, nói: “Cho nên con biết ơn chú ấy, cũng cam tâm tình nguyện.”

“Ngủ ngon, dì Đường.” Âu Dương Trạch nói.

Ngày đó, là sinh nhật mười sáu tuổi của Sở Hân Mộ, cũng là ngày khởi đầu của những chuyện của nhiều năm sau.

Lần đầu tiên cô gặp Âu Dương Trạch, người sau này sẽ thừa kế Âu Dương Lạc trở thành ông trùm hắc đạo Châu Âu.

Lần đầu tiên cô bắt đầu chính thức hiểu được trách nhiệm trên vai mình.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, cuộc đời của tất cả mọi người, đều được lật sang một trang mới.

---Toàn văn hoàn---

back top