Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 63:

Chương 63: Muốn cầu hôn cô ấy?
Editor: An

Betaor: Mặc Doanh

Đường Phỉ Phỉ hoàn toàn không biết gì cả.

Cô ta đang cười ngọt ngào, nhận lời ca ngợi khoa trương của các phóng viên bị Đường gia mua chuộc: “Phỉ Phỉ rất thích đến trại mồ côi để chơi với mấy đứa trẻ sao? Cô tốt bụng quá.”

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy đôi mắt và tâm hồn của bọn trẻ là thứ thuần khiết nhất trên thế giới này, ở chung với chúng, tôi có thể quên tất cả phiền não, cũng khiến tôi cảm thấy thế giới này tràn ngập ấm áp.” Đường Phỉ Phỉ cười vô cùng thuần khiết và say mê.

Các phóng viên chung quanh đều nở nụ cười thiện ý, nữ phóng viên đó lại tiếp tục khen: “Phỉ Phỉ thật sự là nữ diễn viên lương thiện nhất mà tôi từng gặp, công việc của cô bận rộn như vậy, nhưng vẫn rút thời gian đi làm bạn với bọn trẻ, cho những thứ chúng cần, thật sự không dễ dàng.”

Lần này, Đường Phỉ Phỉ chỉ cười ngại ngùng, không nói nữa.

Người xem trước TV gần như muốn nôn ra.

Còn những người xem trên mạng cũng không khá hơn.

Nha chóng có người phát lại những đoạn video được cắt nối và biên tập lại ban nãy, rồi tung chúng lên trang web giải trí trên mạng.

Cái tên Đường Phỉ Phỉ bỗng vọt lên top tìm kiếm trên mạng.

Trên weibo càng có nhiều đề tài khác nhau.

‘Đường Phỉ Phỉ mau cút khỏi làng giải trí.’

Trong khoảng thời gian ngắn, trên mạng đã tràn ngập những lời phỉ nhổ của cư dân mạng.

Chỗ phỏng vấn vốn đã đi hơn phân nửa, nhưng bất tri bất giác lại phát hiện không thích hợp.

Ban đầu, nhân viên bảo vệ bởi vì nhàm chán nên lướt weibo.

Sau đó, nhìn thấy những hình ảnh trần trụi ở trong khách sạn, thì nở nụ cười không có ý tốt.

Tin tức từ một góc nhanh chóng bị truyền ra ngoài, các phóng viên vốn cầm tiền của Đường gia, im lặng ngồi xem Đường Phỉ Phỉ diễn trò, dần dần bắt đầu trở nên xôn xao.

Đường Phỉ Phỉ cũng nhận ra bầu không khí thay đổi, cô ta hơi bất an nhìn nữ phóng viên chính, phụ trách nêu câu hỏi: “Ngoại trừ lúc rảnh rỗi đến viện mồ côi thăm bọn trẻ, tôi còn thích đánh đàn và vẽ tranh. Cũng sẽ dạy bọn trẻ vẽ tranh, tuy nét vẽ còn rất non nớt, nhưng màu sắc và cảnh vật rất tốt.”

Hiện trường xôn xao lúc này càng lúc càng lớn, càng có nhiều phóng viên lấy điện thoại để cập nhật tin tức mới nhất.

Hứa Tử Ninh không dám tin nhìn điện thoại, tuy rằng hình ảnh rất nhỏ nhưng rất rõ ràng. Sắc mặt cô ta dần dần tái nhợt, gần như muốn tông cửa xông ra ngoài.

Người đại diện của Đường Phỉ Phỉ, Tiết Trạch lúc này cũng ở hiện trường, hắn bỏ điện thoai di động vào túi, lạnh lùng trừng mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hứa Tử Ninh, thấp giọng, nói: “Cô biết, nên làm như thế nào?”

“Vâng.” Hứa Tử Ninh cúi đầu, run giọng đáp.

Tiết Trạch mặt không thay đổi vỗ vai Hứa Tử Ninh rồi đi đến bên cạnh Đường Phỉ Phỉ.

Mặc dù biết đã xảy ra chuyện đáng sợ nhưng mặt hắn vẫn không thay đổi, vẫn là một tinh anh trầm ổn, giỏi giang.

“Phỉ Phỉ, hôm nay tạm dừng ở đây đi.” Tiết Trạch thấp giọng nói với Đường Phỉ Phỉ.

“Được.” Đường Phỉ Phỉ quay đầu cười với hắn, chuẩn bị đứng lên rời khỏi.

Tuy rằng cô ta không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn nét mặt ngưng trọng của Tiết Trạch, cô ta cảm thấy không ổn, ngay cả động tác cũng nhanh hơn vài phần.

“Cô Đường Phỉ Phỉ, có thể trả lời tôi một chuyện không?” Đúng lúc này, một phóng viên ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chưa từng hỏi câu nào, đột nhiên đứng lên.

Đường Phỉ Phỉ ngẩn ra, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiết Trạch.

“Thực xin lỗi.” Tiết Trạch tiến lên ngăn phía trước Đường Phỉ Phỉ: “Cô Đường Phỉ Phỉ còn bận khác, không thể tiếp tục nhận phỏng vấn của mọi người, cuộc họp báo hôm nay kết thúc ở đây, mọi người hãy về đi.”

Hắn vừa nói, vừa nghiêm mặt nhìn Hứa Tử Ninh mặt trắng bệch đứng dựa vào tường, ý bảo cô ta dẫn Đường Phỉ Phỉ rời khỏi.

Từ trước đến nay, Hứa Tử Ninh rất thông minh, hôm nay cô ta giống như bị trúng tà, giống như không nhìn thấy ánh mắt của Tiết Trạch, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Chỉ một vấn đề thôi, cô Đường Phỉ Phỉ.” Tên phóng viên kia vẫn chưa hết hy vọng, cứ duỗi thẳng cổ nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ.

Những nhà báo phóng viên xuất hiện hôm nay đều là những người có quan hệ thân thiết với Đường gia hoặc đã nhận lợi ích từ Đường gia.

Nhưng, tên này bỗng nhiên xuất hiện, cũng khiến cho Tiết Trạch nhăn mày.

“Cô Đường Phỉ Phỉ.”

Tên phóng viên đột nhiên giơ điện thoại di động trong tay lên cao, trên màn hình đang chiếu đến lúc Đường Phỉ Phỉ và Sử Hồng Đạt ở trong khách sạn tình chàng ý thiếp: “Cô Đường Phỉ Phỉ, xin hỏi nữ chính trong đoạn video này là cô sao?”

Toàn trường rộ lên.

Thật ra, ban nãy tất cả mọi người đều lén lên mạng để xem tiến triển của chuyện này, rất nhiều người ở đây đã xem đoạn clip này.

Nhưng tiếng làm nũng và dáng vẻ dâm đãng của Đường Phỉ Phỉ truyền ra từ tiếng loa di động khiến mọi người cảm thấy nổi da gà.

Đường Phỉ Phỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

May mà Tiết Trạch kịp thời xoay người, đỡ lấy cô ta.

Khi đó, cô ta xin Sử Hồng Đạt giúp mình vu khống Đường Bội, làm Đường Bội bị dính scandal, để cô ta được hả giận.

Không ngờ Sử Hồng Đạt không thể kéo Đường Bội xuống nước, ngược lại còn bị rớt một cách không rõ ràng.

Lâu rồi cô ta không gặp Sử Hồng Đạt, chỉ biết cổ phiếu của tập đoàn Sử thị gần đây rớt giá liên tục.

“Cô Đường Phỉ Phỉ!” Tên phóng viên kia đợi lâu không thấy cô ta trả lời, không cam lòng hỏi tiếp.

Tiết Trạch đỡ Đường Phỉ Phỉ, cô ta run run nhìn qua.

Từng gương mặt vốn đầy thiện ý và lấy lòng với cô ta, lúc này đã thay đổi, nét mặt dữ tợn, miệng to như chậu máu, sẵn sàng nuốt chửng cô ta bất kì lúc nào.

Trên mặt bọn họ, giống như mang theo nụ cười xấu xa, chuẩn bị xem kịch vui….

Đường Phỉ Phỉ ‘ưm’ một tiếng, trực tiếp xỉu trên Tiết Trạch.

“Phỉ Phỉ! Phỉ Phỉ!” Tiết Trạch vội vàng ôm cô ta lên, vừa lay thân thể cô vừa căm tức nhìn tên phóng viên: “Tôi nghĩ tình trạng sức khỏe của cô Đường Phỉ Phỉ lúc này cần được nhập viện, không thể trả lời câu hỏi của anh.”

Anh ta dừng một chút, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, lạnh lùng nhìn tên phóng viên xa lạ: “Về chuyện này, Đường gia sẽ cho truyền thông cũng như tất cả mọi người một câu trả lời thỏa đáng. Chuyện anh phỉ báng danh dự của cô Đường Phỉ Phỉ, Đường gia sẽ truy cứu.”

Dáng hình của người phóng viên kia rất cao hơn, trên đầu đội mũ lưỡi trai. Vành nón được kéo xuống thấp, che khuất mặt, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo.

Nhưng rõ ràng có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của tên phóng viên hơi cong lên, không chút để ý nói: “Xin cứ tự nhiên.”

Tin tức mới nhất năm nay của giới giải trí, dường như đều có liên quan đến Đường Phỉ Phỉ.

Ban đầu các phóng viên nhận được lợi ích đến phỏng vấn Đường Phỉ Phỉ, giúp cô ta tạo dựng lại hình tượng một lần nữa, giờ lại giống như bị hắt thêm máu gà.

Từ khi người phóng viên trẻ tuổi kia đứng lên đặt câu hỏi với Đường Phỉ Phỉ, máy ghi âm, máy chụp hình, máy quay phim trong tay bọn họ đã hoạt động liên hồi.

Một tiếng sau, Đường Phỉ Phỉ được đưa về Đường gia.

Mà trên internet, tin tức phóng viên đưa tin, giống như sấm sét, phủ khắp các trang giải mạng.

Đường Phỉ Phỉ lập tức leo lên vị trí tên diễn viên được tìm kiếm nhiều nhất.

Nhưng, có lẽ, không ai muốn chia sẻ vinh quang của cô ta lúc này.

“Haiz.” Không ai chú ý tới, người phóng viên nam lặng lẽ rời khỏi hội trường phỏng vấn, một tay đang cầm điện thoại, một tay cầm mũ lưỡi trai.

Sau khi lấy mũ ra, anh ta cao lớn rắn rỏi. Làn da màu lúa mạch, khiến anh ta trông rất khỏe mạnh.

Không còn khí thế bức người ban nãy, khi anh ta nhận điện thoại, lại lộ ra nụ cười rực rỡ.

Nụ cười trên khuôn mặt có đường nét rõ ràng, càng tôn lên đường nét anh tuấn trên khuôn mặt. Sóng mũi cao thẳng, khác hoàn toàn với những người qua lại trên đường, đôi mắt người này có màu xanh đậm thuần khiết.

Dường như nghe thấy điều gì đó rất vui vẻ, người đàn ông trẻ tuổi khẽ nhếch mày lên, lông mi dài dài cụp xuống, cười nói: “Em quyết định là được.”

Đối phương nói gì đó với anh ta, anh ta cười rồi cúp điện thoại.

Chờ khi màn hình di động tối lại, anh ta mới giống như tín đồ chân thành, cúi đầu khẽ hôn lên màn hình, thấp giọng nỉ non: “Đã lâu không gặp, công chúa của anh.”

Sau khi đưa Đường Bội đến khách sạn cô yêu cầu, Lục Tử Mặc hơi lo lắng hỏi: “Tôi ở dưới chờ cô?”

“Không cần.” Đường Bội cười, vẫy tay với anh ta.

Nụ cười trên mặt cô từ khi ra khỏi cửa không hề biến mất, có thể thấy tâm trạng của cô vô cùng tốt.

Lúc mở cửa xuống xe, dường như nhận ra sự lo lắng trong mắt Lục Tử Mặc, cô dừng lại, quay đầu cười với anh ta: “Yên tâm đi, tôi không sao đâu.”

Đường Bội không nói, khi cô với Lạc ở chung, cho dù là sát thủ mạnh nhất thế giới, cũng không dám ra tay với bọn họ, tuyệt đối có thể đảm bảo an toàn.

Tuy rằng, trong mắt người khác, Lạc là nhân vật nguy hiểm với cô.

Khách sạn Kỳ Hạ tập đoàn Sở thị, không chỉ có bề ngoài huy hoàng, bên trong cũng cực kì xa hoa, thoải mái.

Trên ghế lô trong quán cà phê tầng cao nhất của tập đoàn Sở thị, có góc nhìn độc nhất vô nhị ở thành phố S.

Mỗi một căn phòng đều có cửa sổ sát đất, phía trước cửa sổ được đặt đệm thoải mái dành cho tri kỷ, có thể khiến mọi người tìm được góc nhỏ trong thế giới của mình, tha hồ hưởng thụ thời gian nhàn nhã sau giờ nghỉ trưa.

Cũng vì để khách cho dù có nằm trên mặt đất, cũng có thể thu hết phân nửa cảnh sắc của thành phố S trong tầm mắt.

Đường Bội vừa vào đây, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi đi đến bên cạnh người đàn ông đang thả lỏng nằm trên mặt đất, hơi cúi người, nhìn anh ta vẫn đang nhắm mắt, cười nói: “Lạc…”

Cô duỗi bàn tay ra, cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Người đàn ông đang nằm, chính là người Đường Bội gọi là ‘Lạc’.

Anh ta không mở mắt, chỉ nắm tay Đường Bội, thấp giọng rên rỉ nói: “Công chúa của anh, em biết anh nhớ em nhiều bao nhiêu không?”

“Anh vẫn không thay đổi.” Cô cười, rút tay mình lại.

Cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cái bàn duy nhất trong phòng.

Trên bàn đã bày sẵn một ly cà phê, hơi nóng lượn lờ bốc lên, Đường Bội dùng thìa nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly, cười nói: “Em không ngờ, anh lại tự mình đến đây.”

Lạc ngồi dậy từ trên mặt đất, anh ta khoanh chân, ngón tay thon dài chống cằm, khẽ tựa đầu trên đầu gối.

Đôi mắt màu xanh đậm từ từ đảo qua bầu trời thành phố S phồn hoa ngoài cửa sổ, cuối cùng dừng lại trên mặt Đường Bội.

“Nửa thìa sữa, một thìa đường, nhiệt độ cà phê vừa đủ.”

Áo khoác mặc trên người trước đó đã được cởi ra, anh ta đứng dậy.

Lạc mặc quần jean thoải mái, áo sơ mi tay dài màu đỏ.

Nếu có người nhìn thấy anh ta như vậy, có lẽ sẽ khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

Người đàn ông khống chế gần nửa thế giới ngầm ở Châu Âu, hổ mặt cười tiếng tăm lừng lẫy, lại ăn mặc tùy ý, giống như cách ăn mặc của sinh viên đại học.

Đường Bội uống một ngụm cà phê, ý cười trên khóe môi càng đậm: “Dáng vẻ này của anh, vẫn giống như năm đó.”

“Bội Bội.” Lạc ngồi xuống ghế bên cạnh cô, cười như mây trôi nước chảy: “Em thay đổi rất nhiều.”

Hôm nay Đường Bội mặc một chiếc váy liền màu trắng.

Trên váy có những bông hoa lớn nhỏ, màu xanh biếc rải rác dọc theo thân váy.

Bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu đồng, khuyên tai phỉ thúy càng làm nổi bật vành tai trắng nõn. Mái tóc được cột ở sau ót, khiến cô trông như tinh linh trong rừng sâu, tràn ngập sức sống.

“Đến Trung Quốc có chuyện gì sao?” Đường Bội lại hỏi.

“Anh đã xem tiết mục của em.” Lạc cười một cách tùy ý, giống như đang nói chuyện của một người khác: “Em ở trên lưng ngựa, vẫn quyến rũ như trước vậy.”

“Cảm ơn.” Đường Bội cười nói.

“Anh đã từng nói với em, anh rất ghét người đàn ông phía sau em. Vị trí phía sau công chúa, cần phải dành cho kỵ sĩ trung thành nhất.” Lạc hơi rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất ánh sáng lạnh trong mắt.

Thật ra Lạc là một người đàn ông có sức quyến rũ, thành thục ngang bướng và nguy hiểm, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra sự hồn nhiên chân thành và yếu ớt.

Nhưng nếu bởi vì vậy mà bạn sinh lòng đồng cảm, điều đó đồng nghĩa với việc ngày tận thế của bạn sắp đến.

“Em cũng nói với anh.” Đường Bội trầm mặt xuống: “Đó là chuyện của em.”

“Hahaha…” Lạc cúi đầu cười: “Công chúa của anh, vì một người đàn ông tràn ngập dã tâm, bắt đầu hoài nghi kỵ sĩ của mình rồi.”

Anh vươn tay về phía gò má Đường Bội, nhưng đối phương lại né tránh một cách không do dự, hơi nheo mắt lại, trong mắt lộ ra ánh sáng phức tạp.

“Sở Quân Việt không phải là một người dã tâm.” Đường Bội nói: “Phía sau anh ấy còn có toàn bộ Sở gia.”

Ngón tay Lạc dừng giữa không trung, nhưng hình như anh ta không cảm thấy chút lúng túng nào: “Em đang lo lắng cho anh, hay là lo lắng cho anh ta?”

“Hôm nay…” Đường Bội nhìn vào đôi mắt màu xanh đậm: “Em muốn để anh gặp anh ấy.”

“Haha…” Lạc lại cười rất tùy ý: “Anh ta sẽ không đồng ý gặp anh.”

“Lạc, chúng ta đã quen nhau 14 năm rồi, 14 năm nay, anh là người duy nhất em tin tưởng.”

Nét mặt của Lạc rốt cục cũng trở nên nghiêm túc.

“Nên em muốn anh gặp mặt anh ấy, cũng giống như lúc trước, em để anh gặp Tử Thái. Em không hy vọng một ngày nào đó chúng ta vì bọn họ đối địch nhau, anh lại nói, xin lỗi, anh không biết bọn họ là những người quan trọng với em.” Đường Bội nhẹ nhàng nói.

“Em…. Động lòng rồi.” Lạc kết luận.

“Hiểu lầm là sự tổn thương lớn nhất.” Đường Bội nói.

“Em động lòng rồi.” Lạc đột nhiên đứng lên.

Ban nãy anh ta, vẫn ăn mặc một cách tùy ý giống như sinh viên đại học.

Lúc này, người đang nhìn Đường Bội từ trên cao xuống, mới thực là người nắm hơn phân nửa thế giới ngầm trong tay.

Anh ta híp cặp mắt màu lam, lạnh lẽo nhìn Đường Bội, dường như không thể tin được, cô gái trước mắt, lại động lòng.

Đường Bội không chút sợ hãi đứng lên.

Tuy rằng cô không cao bằng anh ta, nhưng dáng vẻ ưỡn thẳng sống lưng cũng khiến người ta không thể xem thường.

“Công chúa của anh…” Lạc khẽ kêu lên: “Sao em có thể động lòng với người khác?”

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.

Lạc chuyển mắt đến cửa phòng.

“Là anh ta sao?” Lạc hỏi.

Đường Bội không trả lời, cô chỉ xoay người đi đến cửa phòng, một tay đặt trên nắm cửa.

“Bội Bội…” Lạc khẽ cười, nói: “Lúc này anh không nhận ra em nữa rồi.”

Trong khoảnh khắc cửa phòng mở ra, thì cửa sổ sát đất cũng vang lên mấy tiếng vỡ vụn.

Thời điểm Sở Quân Việt đẩy cửa vào, nhìn thấy bóng dáng màu đỏ nhảy xuống từ cửa sổ.

“Anh ta đi rồi!”

Sở Quân Việt thong thả đi tới trước cửa sổ đã bể tan tành, nhìn xuống cảnh vật bên dưới.

Nơi này là tầng cao nhất thành phố S, không có thủy tinh ngăn lại, gió thổi vào phòng, thổi tung mái tóc của Đường Bội.

Gió ở trên cao sắc bén vô cùng, cắt vào da thịt khiến người ta đau đớn.

Sở Quân Việt không có cảm giác, chỉ đứng tại chỗ quan sát bên dưới.

Từ khi Lạc nhảy xuống, Đường Bội vẫn luôn duy trì tư thế, không nhúc nhích. Mãi đến khi Sở Quân Việt trở về bên cạnh cô, đưa tay khẽ đè vai cô lại, nói: “Anh ta đã đi rồi!”

Anh cực kì không thích người phụ nữ của mình bởi vì người đàn ông khác, dao động cảm xúc.

“Anh ấy có địch ý với anh.” Đường Bội nhàn nhạt nói.

“Thì sao?”

Sở Quân Việt nheo mắt, nếu bàn về địch ý, anh cảm thấy anh căm ghét anh ta không thua gì anh ta ghét mình.

“Anh ấy sẽ không lưu tình với Sở thiếu, nhưng cũng không tổn thương người của em.” Đường Bội đương nhiên biết suy nghĩ của Sở Quân Việt, cô hơi nghiêng đầu, cắn môi, lặp lại một lần: “Tuyệt sẽ không đụng đến người của em.”

Ngón cái Sở Quân Việt lướt qua môi Đường Bội, hỏi lần thứ hai: “Thì sao?”

“Cho nên em muốn anh ấy gặp anh, muốn anh ấy nhớ kỹ mặt anh, nhớ kỹ anh là người em giới thiệu cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không thương tổn anh.” Đường Bội thở dài: “Nhưng anh ấy gian xảo hơn so với ngày trước rất nhiều.”

“Anh ta không động được anh.” Sở Quân Việt lạnh nhạt nói.

“Anh không hiểu Lạc.” Đường Bội hơi nghiêng đầu: “Em đã quen anh ấy 14 năm rồi, từ trước đến nay em chưa từng thấy thợ săn nào gian xảo cũng như nhẫn nại hơn anh ta.”

“Cho nên?”

“Cho nên, em cảm thấy…” Khi Đường Bội nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy ý cười gian xảo: “Phải nhanh đóng dấu cho anh một cái, một dấu ấn thuộc về em.”

Sở Quân Việt cảm thấy trái tim nóng lên.

Anh vẫn cảm thấy những lời này phải do anh nói, không ngờ lại bị cô gái giành trước.

“Chẳng hạn như…” Đường Bội kiễng chân lên, kéo thấp cổ Sở Quân Việt, nhẹ nhàng cắn một cái lên gáy anh.

Môi mềm mại chạm lên, mút vào cần anh, cuối cùng còn nghịch ngợm thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua chỗ bị cô mút.

“Miễn cưỡng vậy đi…” Cô buông Sở Quân Việt ra, lùi một bước nhìn tác phẩm của mình, thở dài nói: “Em không ngờ anh ấy lại đích thân đến thành phố S, vài ngày nữa em phải đến Tây Bắc quay phim, anh nhất định phải cẩn thận.”

Sở Quân Việt hơi thất vọng, đưa tay sờ vào chỗ bị hôn, Đường Bội không dùng lực quá mạnh, nhưng nơi đó vẫn nóng như bị thiêu đốt, giống như thật sự bị người ta đóng dấu quyền sở hữu.

Đường Phỉ Phỉ sắp điên rồi.

Toàn bộ Đường gia, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng khóc và tiếng hét chói tai của đại tiểu thư, bay ra từ phòng ngủ của cô ta, xen lẫn với tiếng chữi rủa ác độc, cả đêm chưa từng ngừng lại.

Sắc mặt Tôn Mặc Vân khó coi đến cực kì, ngồi đối diện Đường Phong Ngôn, im lặng rất lâu mới thở ra một hơi hỏi: “Kế tiếp, anh còn biện pháp gì?”

Sắc mặt Đường Phong Ngôn cũng không dễ coi hơn Tôn Mặc Vân, ông ta ném cây bút lên bàn, lạnh giọng nói: “Tôn gia không nên nhúng tay vào việc này.”

“Anh đang nói cái gì?” Tôn Mặc Vân bỗng cao giọng: “Anh đang trách tôi? Sao anh không trách đứa con gái bảo bối của ả tiện nhân khiến Đường gia và Tôn gia suýt mất hết mặt mũi! Giờ anh lại trách tôi nhúng tay vào chuyện của con gái bảo bối của anh?”

“Chẳng lẽ cô không hiểu Đường Bội?” Đường Phong Ngôn lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Một khi liên quan đến chuyện của Tử Thái và mẹ nó, nó sẽ thỏa hiệp hay là tức giận?”

“Đường Phong Ngôn!” Tôn Mặc Vân đứng lên, hình tượng phu nhân cao quý không còn chút gì: “Tôi mặc kệ là vì người mẹ không biết xấu hổ của nó, hay là nó đã biết đứa em trai nghiệt chủng của nó đã chết, anh còn không hiểu? Đường Bội đã không còn là con chó mà anh nuôi nữa rồi! Cô ta đã bắt đầu cắn trả rồi! Nếu anh còn tưởng mình có thể khống chế nó, vậy thì chờ chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Bà ta cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Chẳng lẽ anh còn khờ khạo cho rằng, đứa con gái lòng dạ rắn đốc, ngay cả chị gái của mình có thể đẩy vào hố lửa, còn nhớ đến tình cảm ba con sao? Hahaha… Đường Phong Ngôn, nếu như thật sự muốn trả thù, sợ là Đường Bội còn hận anh hơn bọn tôi gấp mấy lần.”

“Tôn gia, sẽ không để yên như vậy!” Tôn Mặc Vân nói: “Đường Bội cho rằng nó ôm đùi của Sở thiếu thì có thể đối phó chúng ta không kiêng nể sao, sao không ngẫm lại, Sở gia có thân phận địa vị gì? Sở thiếu muốn dạng người đẹp nào mà không có? Sao có thể yêu thích nó chứ?”

“Ít nhất…” Đường Phong Ngôn híp mắt, nhìn Tôn Mặc Vân lạnh lẽo nói: “Khi Sở gia còn giúp nó, thì nó vẫn có thể hủy diệt Tôn gia!”

“Anh đang uy hiếp tôi?” Tôn Mặc Vân khẽ la lên: “Anh còn dám uy hiếp tôi?! Đường Phong Ngôn, đừng tưởng rằng anh ngồi cười hả hê xem kịch vui, thì Đường gia có thể đứng ngoài! Nếu để cho Đường Bội biết, em trai bảo bối của nó vì sao từ bé lại ốm yếu nhiều bệnh, nó sẽ đối phó với Tôn gia đã nhẫn tâm đuổi mẹ con nó đi hay đối phó người nhẫn tâm bỏ thuốc người vợ đang mang thai con mình?”

Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!

“Bốp.” Một tiếng tát tai giòn vang, vang lên trong căn phòng trống trải.

Đường Phong Ngôn lạnh lùng nhìn Tôn Mặc Vân hỏi: “Nếu như chúng ta còn đấu tranh nội bộ như vậy, người ngư ông đắc lợi sẽ là ai?”

Ông ta cầm điện thoại, tuy có chút do dự nhưng vẫn ấn xuống dãy số đó: “L, cậu đã đến thành phố S chưa?”

Điện thoại được kết nối, tiếng gió vù vù thổi qua màng nhĩ Đường Phong Ngôn: “Tôi đã đến thành phố S rồi Đường tổng.”

“Chuyện lần trước, vì có Sở gia nhúng tay vào, cho nên tôi không trách cậu. Nhưng, bây giờ tôi hy vọng cậu có thể đảm bảo tuyệt đối không thể sơ sót lần nữa.” Đường Phong Ngôn bình tĩnh nói: “Cậu làm được không?”

“Hahaha…” Tiếng gió cắt tiếng cười của Lạc thành vụn nhỏ: “Chỉ cần Đường tổng giao đủ tiền, như vậy tôi tuyệt đối có lòng tin. Chỉ có điều, tôi nhắc nhở ông, bây giờ Sở gia sẽ nhúng tay hoàn toàn, bởi vì Sở Quân Việt đã si mê con gái ông rồi!”

Đường Phỉ Phỉ xuất hiện trước mặt công chúng lần nữa đã là chuyện trong buổi họp báo buổi chiều cách đó một ngày.

Tin tức trên mạng về ‘Đường Phỉ Phỉ mau cút khỏi làng giải trí’ vẫn chưa lắng xuống, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Bất luận là khán giả online, hay là người qua đường, đều bày ra trí tuệ và sự thông minh của mình, dùng hình của Đường Phỉ Phỉ photoshop ra nhiều loại, không chỗ nào không tràn ngập châm biếm.

Đường Bội tham dự hoạt động là vì buổi họp báo phim mới của Sở Dực Thành.

Biên kịch tồn tại trong làng giải trí, luôn có một ít kì diệu.

Giống như ở đây, có rất nhiều diễn viên không có tiếng tăm, hoặc những nhà biên kịch không nổi danh, sức ảnh hưởng của bọn họ cũng rất yếu. Tên của bọn họ, có lẽ chỉ có những người cẩn thận, mới có thể chú ý đến sự xuất hiện của chúng ở đầu và cuối phim mà thôi.

Nhưng Kelvin Chu lại khác.

Tên của anh ta một khi đã xuất hiện ở hàng biên kịch, sẽ trở thành bảo chứng cho doanh thu phòng vé cũng như danh tiếng của bộ phim.

Cái gọi là ‘cái tạo ra những ngôi sao sáng’ chính là chỉ những diễn viên đã từng đóng phim của anh ta, cho dù là vai chính hay vai phụ, dường như tất cả đều làm mọi người kinh diễm. Trong đó không thiếu những người nhờ vào phim điện ảnh của anh ta mà đã đăng quan thành ảnh đế, ảnh hậu.

Đã hơn một năm, Sở Dực Thành không ra phim mới, nghe nói vẫn luôn lưỡng lự chuyện chọn nữ chính, lần này lại chủ động thông báo với phương tiện truyền thông, tổ chức dự họp báo cho bộ phim mới sắp quay, khiến cho cả thế giới điện ảnh đều sôi nổi hẳn lên.

Sau đó, điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là Sở Dực Thành – người luôn thích làm theo ý mình, lúc này chưa chọn người vào vai nam chính, thậm chí còn chưa quyết định hợp tác với vị đạo diễn nào, đã công bố nữ chính.

Hoạt động như vậy, Đường Bội đương nhiên phải trang điểm đẹp để tham dự.

Vì phối hợp với kịch bản tuyên truyền, hôm nay Đường Bội cố ý mặc một bộ đồ phá cách hở rốn, bên ngoài đeo thắt lưng màu đen, vòng cổ kim loại và một số đồ trang sức.

Chân mang một đôi giày bót cao tới gối, trang sức màu đồng thau càng thêm sáng rỡ dưới ánh đèn flash.

Hai chân thon dài được bọc kín trong giày bót, chiếc váy ngắn bằng da cùng màu, ôm gọn đường cong xinh xắn.

Ngay cả cách trang điểm, vì để phối hợp với trang phục, mà trang điểm mắt theo tông màu khói.

Mái tóc dài của cô được cắt ngắn hơn một chút, được nhà tạo mẫu tạo thành những lọn tóc xoăn hơi có phần lộn xộn.

Vòng cổ thiên nga được làm bằng kim cương đen, lẳng lặng nằm giữa xương quai xanh cá tính.

Đường Bội vừa mới lên sân khấu, đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Có phóng viên nhanh mồm đã giành đặt câu hỏi trước: “Xin hỏi cô Đường Bội, mấy hôm trước, bên ngoài truyền tin rằng cô là con gái riêng của tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, thậm chí để trả thù ba mình, cô đã kết thân với chị gái mình, sau đó làm ra những chuyện mờ ám. Hôm nay cô trang điểm như vậy xuất hiện trước mặt công chúng, không lo lắng bôi đen hình tượng của mình sao?”

Cách trang điểm của Đường mặc dù tràn ngập cảm giác thần bí thu hút nhưng lại hơi giống với cô em dâm đãng, trong mắt nhiều người, cô trang điểm như thế lúc rất không thích hợp.

“Đúng vậy.” Đường Bội khẽ cười: “Nhưng làm sao đây? Có thể diễn bất kì vai gì trong phim của KelvinChu, tôi sẽ dốc hết toàn sức lực để cố gắng. Huống chi, anh Sở còn coi trọng tôi như vậy, giao vai nữ chính cho tôi. Cho dù có bị bôi đen thành than, tôi chỉ có thể nguyện chết vì Bá Nhạc mà thôi.”

Hiện trường vang lên tiếng cười.

Thật ra, các phóng viên rất thích phỏng vấn những người như Đường Bội.

Thú vị, hài hước, những vấn đề khó khăn đều có thể cười, trả lời một cách dễ dàng, không khiến bầu không khí trở nên lúng túng, cũng biết tạo nhiều đề tài cho phóng viên viết bài.

“Như vậy, xin hỏi cô Đường Bội, cô có thể giành được cơ hội lần này, có liên quan đến những vấn đề gần đây của cô không?” Một phóng viên khác lập tức đứng lên, có phần ác ý hỏi: “Hay nói thân phận và tính cách của cô phù hợp với nhân vật của biên kịch Sở? Giống như cách ăn mặc hôm nay của cô?”

Đường Bội mỉm cười, điềm tĩnh, tự nhiên nói: “Nếu như diễn viên chỉ có thể diễn những nhân vật giống với tính cách mình, vậy không phải trong giới giải trí sẽ kín người hết chỗ sao? Hơn nữa, nếu nói thế, diễn viên đều thành duy nhất hết rồi?”

“Vậy cô nghĩ rằng mình giành được vai diễn này là nhờ scandal hay nhờ thực lực?” Tên phóng viên kia vẫn không chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi.

“Chuyện này…” Đường Bội chớp mắt với hắn, cười nói: “Anh phóng viên này, anh nghĩ khi cái tên KelvinChu xuất hiện, còn cần bất cứ chiêu trò gì để tuyên truyền sao?”

Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi nghĩ hôm nay các bạn đến đây đều không phải nhắm vào tôi đúng không? Mọi người đến đây hẳn là vì tin tức của KelvinChu?”

Những lời này vừa nói ra, quả thật khiến người ta khó có thể phản bác.

Trên thực tế, những phóng viên đến đây đều không hay biết sự xuất hiện của Đường Bội, bọn họ đến vì Sở Dực Thành.

Mãi đến khi gặp được cô, nghĩ đến scandal rùm ben mấy ngày nay nên mới tranh thủ giành đặt câu hỏi với cô.

Trong mắt bọn họ, Đường Bội chỉ là người mới trong giới giải trí, chỉ sợ không nói được mấy câu, đã khai hết mọi chuyện.

Nhưng không ngờ cô lại lão luyện như vậy, dời sự chú ý sang Sở Dực Thành.

Sở Dực Thành quả nhiên đã nhận phỏng vấn.

Hôm nay anh ta không mặc quần áo thoải mái ở nhà như hôm trước, mà mặc bộ âu phục màu đen.

Tóc đã được xử lý tỉ mỉ, khiến anh ta trông trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Kính đen được tháo xuống, trong mắt là sự tự tin chỉ có những người thành công mới có.

“Nếu tôi đã chọn Đường Bội đóng vai nữ chính, thì cô ấy chính là sự lựa chọn thích hợp nhất, nếu như các bạn có nghi ngờ gì, thay vì ngồi ở đây dùng ngôn ngữ để tranh cãi, không bằng chờ phim ra rạp, mọi người tự mình đến đó xem thì sẽ hiểu.” Sở Dực Thành nói xong, cười khẽ: “Dĩ nhiên, nếu các bạn phóng viên ở đây còn lòng tin với tôi, tôi rất hoan nghênh các bạn đến buổi họp báo phim.”

Sở Dực Thành đã chuyển đề tài đến buổi họp báo phim mới, không khó nhìn ra anh ta hoàn toàn tin tưởng vào Đường Bội, sự bảo vệ không cần nói cũng biết.

Toàn trường im lặng một lát sau, những phóng viên luôn giỏi về tùy mặt gửi lời, rất biết nghe lời, chuyển đề tài sang bộ phim mới.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, cô với Sở Dực Thành sóng vai đi về phía bãi đỗ xe.

Cô không nhịn được, mỉm cười với Sở Dực Thành: “Chú út, cảm ơn chú.”

“Đã gọi chú một tiếng chú út thì không cần nói cảm ơn.” Sở Dực Thành nói: “Huống chi, chú cũng không lấy phim của mình ra đùa, nhất là bộ phim này.”

Anh ta nói xong, giơ chìa khóa trong tay lên: “Muốn chú đưa về không?”

“Không cần.” Đường Bội cười xinh đẹp.

Lục Tử Mặc đã sớm chờ cô ở chỗ này, chút nữa cô còn phải đến chỗ Tần Hạo Diễm để thử quần áo. Sắp quay ngoại cảnh rồi, phải đến Tây Bắc xa xôi, Tần Hạo Diễm đã chuẩn bị trang phục cho bọn họ để tránh trường hợp bất tiện vì phải mang nhiều đồ đi xa.

“Được rồi.” Sở Dực Thành chuẩn bị lên xe, dường như nhớ tới gì đó, quay đầu nói với Đường Bội: “Nghe nói con sắp đi quay ngoại cảnh Chiến Ca, có lẽ chờ khi con trở về, sẽ đến sinh nhật của Quân Việt.”

Anh ta nói xong, mở cửa xe rồi ngồi vào trong xe.

Cách tấm thủy tinh, Đường Bội lùi sang một bên, phất tay với Sở Dực Thành ngồi trong xe, tươi cười như hoa.

Cô mặc áo da màu đen, Sở Dực Thành hoảng hốt trong tích tắc, thời gian giống như quay ngược về bảy tám năm trước, cũng có người như vậy, lúc nào cũng sẵn lòng nhìn anh ta cười rực rỡ, hơi khom người đứng ở bên cạnh xe anh ta.

Mỗi một lần tạm biệt đều bị cô cố gắng kéo dài thật lâu…

Mỗi một lần như vừa tạm biệt, sẽ biến thành vĩnh biệt…

Sau này, một câu thành sấm.

Bọn họ tạm biệt, dường như đã cách mấy đời.

Sở Dực Thành lắc đầu, khởi động xe…

Khi phim điện ảnh được công chiếu, không biết cô ấy có dẫn theo con trai, và chồng của mình đến xem, đến nhìn lại câu chuyện quá khứ của bọn họ?

Chờ Đường Bội thử xong trang phục trở lại biệt thự Sở gia thì Sở Quân Việt đã trở về.

Trong thư phòng, anh vẫn vùi đầu vào công việc, khi Đường Bội nhẹ nhàng đẩy cửa vào, vừa vặn nghe thấy giọng nói của mình truyền ra từ bên trong.

“A?” Cô thoải mái đẩy cửa ra, đứng ở cửa cười như không cười nhìn Sở Quân Việt.

Đôi mắt đối phương mặc dù đang đặt trên văn kiện, nhưng trên màn hình vi tính, là hình ảnh của cô trong buổi họp báo chiều nay.

“Anh thấy tạo hình mới của em thế nào?” Đường Bội từ từ đi tới bên cạnh anh, cúi người híp mắt cùng anh thưởng thức tạo hình của mình.

“Rất hợp với em.” Sở Quân Việt vừa nói, vừa nhẹ nhàng sờ lên dấu hôn hôm qua bị Đường Bội cắn.

Dấu vết đã mờ hơn nhiều, hiếm khi anh đùa giỡn nói: “Cô gái xinh đẹp, sẽ không cắn người.”

“Anh đang nhắc nhở em sao? Hay là muốn thử thêm một cái?” Cô nhanh chóng nhào tới, đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy mỗi lần chú út nhìn em, giống như đang xuyên qua em để nhìn một người khác.”

Sở Quân Việt giật mình, bỗng nhiên hỏi: “Cái gì?”

“Anh không biết sao? Hai lần rồi, mỗi lần chú út nhìn em như đang nhìn người khác… Có lẽ…” Cô nhìn mình chằm chằm màn hình laptop, nhìn khuôn mặt được trang điểm yêu mị, cười: “Có lẽ đang nhìn nữ chính trong phim?”

“Em gọi chú ấy là chú út?” Hình như Sở Quân Việt không nghe thấy những lời khác của cô, chỉ nhấn mạnh hỏi.

“Chẳng lẽ nên gọi là anh Sở?” Đường Bội cười hỏi.

Sở Quân Việt khẽ vươn tay, ôm chặt cô vào ngực.

Anh vùi đầu vào gáy cô, hít sâu một hơi, khiến phổi tràn ngập hơi thở của cô, bất mãn nói: “Em gọi chú ấy là chú út?… Lại gọi anh là Sở thiếu? Bội Bội, Sở gia chỉ có một mình anh là con thôi!”

——— Hết chương 63 ———–

back top