Chương 64: Tình yêu cần được giữ gìn
Editor: An
Betaor: Mặc Doanh
Đường Bội ngồi trên đùi Sở Quân Việt, mặc anh ôm chặt eo mình, cười nói: “Em biết, Sở thiếu từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng là người thừa kế duy nhất.”
“Ừ, còn gì nữa?” Anh đặt cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên gáy cô, thấp giọng hỏi: “Em gọi chú út là chú út, vậy gọi anh là gì?”
“Sở thiếu…” Đường Bội cố ý kéo dài âm thanh.
Còn chưa dứt, thì cô cảm thấy trên cổ đau xót, cô bị anh cắn một cái.
“Sở tổng?” Đường Bội vừa cười vừa tránh né công kích của anh, lại như đùa mà la lên: “Boss Sở…. Vậy được rồi chứ?”
“Không được.” Sở Quân Việt ôm cô chặt hơn.
Anh hít một hơi thật sâu, thật ra anh cũng không để ý cách cô gọi anh.
Có đôi khi sự thân thiết giữa hai người, không thể hiện qua cách xưng hô.
Thật ra, anh muốn hỏi, là chuyện khác.
“Hôm trước, trên tầng cao nhất trong quán cà phê, em nói để lại dấu ấn của em trên anh …” Sở Quân Việt lóng ngóng, thấp giọng nói: “Anh nghĩ, em đang cầu hôn anh.”
Thân thể mềm mại ôm trong ngực đột nhiên cứng lại.
Nụ cười vui vẻ trên mặt Đường Bội cứng đờ.
Cầu hôn?!
Tại sao Sở Quân Việt lại nghĩ như vậy?!
Bọn họ quen nhau bao lâu? Trong lòng anh bắt đầu nghĩ đến chuyện hôn nhân khi nào?
Đường Bội hơi nghi ngờ.
Đôi mày cô nhăn lại giống như ngọn núi lớn, đôi mắt vốn sáng ngời, nhưng dường như đang bị sương mù bao phủ, cơ thể mềm mại dựa vào Sở Quân Việt cũng ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, cô rời khỏi ngực anh, không tiếp tục dựa vào anh nữa.
Đây là một trong những cái anh ghét nhất ở Đường Bội.
Anh khẽ vươn tay, nắm cằm Đường Bội, xoay mặt cô đối diện với mặt mình.
Trong đôi mắt thâm thúy bắt đầu tích tụ tức giận.
“Là anh suy nghĩ nhiều sao?” Sở Quân Việt lạnh lùng hỏi.
“Chúng ta mới quen nhau không lâu…” Đường Bội có hơi do dự.
“Vậy, em muốn giới thiệu bạn của em cho anh biết là vì cái gì?” Sở Quân Việt không chút buông lỏng, truy hỏi.
“Lạc hơi bất mãn với em, em không muốn hai người gặp nhau lại đứng ở hai phía đối lập.” Đường Bội nhìn anh: “Sau khi em giới thiệu cho hai người làm quen, anh ấy muốn làm gì, cũng nghĩ đến suy nghĩ của em.”
“Em gọi anh ta là Lạc…. Còn gọi anh là Sở thiếu?!” Sở Quân Việt hơi nheo mắt lại, cơn tức biến thành bão táp, nồng tình mật ý ban nãy, dường như đã cách một đời.
Anh nắm cằm Đường Bội, tới gần, hôn lên môi cô.
Đây là nụ hôn không dịu dàng.
Gần như có phần thô lỗ, giày vò đôi môi của Đường Bội, tham lam đảo qua mỗi chỗ trong khoang miệng cô, giống như chỉ có như thế, anh mới chiếm được cô một cách trọn vẹn, khiến cô chỉ thuộc về một mình anh.
Đó là kết cục tốt nhất.
Nụ hôn Sở Quân Việt không duy trì bao lâu, Đường Bội vùng vẫy, dễ dàng thoát ra khỏi lòng anh.
“Đường Bội!” Sở Quân Việt hít một hơi thật sâu, cố lắm mới khiến bản thân mình tỉnh táo lại, duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Em muốn làm gì, anh không can thiệp, nhưng em không được phép, đặt anh ở ngoài thế giới của em.”
“Em không có!” Đường Bội đứng trước mặt anh, đôi mắt vốn còn chút mê mang, nhưng khi nghe thấy lời chỉ trích như vậy, đột nhiên sáng ngời lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, trong mắt là kiên định, khiến người ta không thể nghi ngờ.
“Từ lâu em đã không đặt anh ở ngoài thế giới của mình.”
Đường Bội vừa nói, vừa hơi cúi đầu: “Chỉ là…”
Cô khẽ thở dài, đó là bí mật chôn giấu sâu trong đáy lòng cô.
Cô không biết Sở Quân Việt âm thầm tra xét cô bao lâu, cũng không biết anh đã tra được bao nhiêu.
Có lẽ thật sự như Lục Tử Mặc nói, Sở Quân Việt không muốn điều tra những chuyện cô không muốn nói với anh.
Cũng có thể, anh đã sớm biết được mọi chuyện nhưng vẫn im lặng, chờ cô mở rộng cửa lòng.
Đường Bội nhắm chặt hai mắt, khi mở mắt ra, thì đôi mắt đã trở nên kiên định và trong hơn lúc nãy: “Có lẽ anh không biết, em còn một người em trai…”
Cô nhìn Sở Quân Việt, một khi chủ đề của câu chuyện đã bắt đầu, nói ra miệng lại không khó như tưởng tượng.
“Mấy ngày trước, trong tin tức Đường Phong Ngôn không có nói dối, có lẽ anh cũng biết rõ, em thật sự là con gái của ông ta. Nhưng Đường gia, từ trước đến nay không thừa nhận sự tồn tại của em và em trai em.”
Cô nói tới đây dừng một chút, nghĩ đến khoảng thời gian khổ cực hồi nhỏ, nhớ tới mẹ vất vả và em trai gầy yếu.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu của em trai, chưa từng hiện lên vẻ hồn nhiên và vui vẻ của một đưa bé nên có.
Hốc mắt cô lại nóng lên.
Những ký ức đã lâu này, vốn cho là chúng đã trở nên mơ hồ từ lâu, không ngờ khi nhớ lại, những ký ức như dời núi lấp biển ập vào đầu cô, giống như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua.
“Em trai của em sinh ra, sức khỏe đã rất yếu, có bệnh tim bẩm sinh. Nếu như bọn em đến Đường gia, thằng bé có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất, có được đội ngũ y bác sĩ ưu tú chữa bệnh cho nó, cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên. Trước khi nó 4 tuổi, cuộc sống của bọn em rất cực khổ, mẹ không thể không làm nhiều việc, vì để nuôi sống em và em trai.” Cô nhìn Sở Quân Việt, cười nhạt, nụ cười lạnh bạc mà lẻ loi: “Cho nên, nó không thể tiếp tục trị liệu, không còn cách nào khác, mỗi ngày đều lẽo đẽo đi theo em.”
“…. Bội Bội…” Giọng của Sở Quân Việt trở nên khàn khàn.
Anh chỉ muốn nghe những lời thật lòng của cô, không ngờ lại buộc cô vạch ra vết thương tàn khốc. Nhìn ánh sáng thê lương và lạnh lùng trong mắt cô, Sở Quân Việt cảm thấy ánh mắt cô như lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực anh, khiến anh cũng cảm thấy đau đớn.
“Không sao.” Đường Bội dường như đã biết tâm tư của anh, chỉ lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống sofa, tiếp tục nói: “Có lẽ anh không biết, lúc mẹ em mang thai em trai, bị đuổi ra khỏi Đường gia. Ngày Tôn Mặc Vân dẫn theo Đường Phỉ Phỉ gả vào Đường gia, ngày đó mẹ nắm tay em, chán nản rời khỏi Đường gia bằng cửa sau. Có thể vì thế, nên sau khi em trai em sinh ra mới ốm yếu như vậy.”
“Lúc mẹ sắp chết, Đường Phong Ngôn lại xuất hiện trước mặt bọn em. Ai có thể nghĩ đến đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, vợ trước của ông ta lại sống trong khu ổ chuột ở thành phố S.”
Cô nhớ tới khi còn bé, ở cách vách có động tĩnh gì đều có thể nghe rõ ràng.
Nhớ tới mẹ rất xinh đẹp, nhưng gương mặt dần dần trở nên gầy yếu, vàng như nến, và đôi mắt bà từ từ mất đi ánh sáng.
Mái tóc vốn đẹp như mây, nhưng khi sắp chết lại trở nên rối bù.
“Hàng xóm chung quanh biết mẹ em, nhưng họ lại không biết, người phụ nữ một ngày làm bốn phần công việc, dáng người nhỏ gầy, đã từng là thiên kim xinh đẹp trong xã hội thượng lưu. Em không biết Đường Phong Ngôn đã nói gì với mẹ nhưng sau khi an tang mẹ, em trai được đưa vào bệnh viện, còn em được đưa đi huấn luyện.”
“Ông ta không muốn em gọi ông là ba, nhất là trước mặt vợ mới của ông ta, chỉ có thể cung kính gọi Đường tổng, kêu Tôn Mặc Vân là Đường phu nhân. Còn Đường Phỉ Phỉ, người chị cùng cha khác mẹ với em, em chỉ có thể gọi là tiểu thư.” Đường Bội hơi châm chọc cười, nói tiếp: “Cuối tháng, Đường Phong Ngôn sẽ kiểm tra tình hình huấn luyện của em, nếu như đạt yêu cầu của ông ta, ông ta mới cho em nghỉ ngơi ba ngày đi gặp em trai…. Đó chính là niềm vui và sự chờ đợi duy nhất trong suốt thời thơ ấu của em.”
Nói tới đây, cô quay đầu nhìn Sở Quân Việt: “Khi Đường Phỉ Phỉ mặc váy công chúa ngồi luyện đàn, thì em phải lăn qua lăn lại trên mặt đất, trên tay không phải cầm đàn violon tao nhã mà cầm những vũ khí lạnh lẽo.”
“Bội Bội…” Sở Quân Việt không thể kiềm lòng được.
Anh đứng lên, bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng, trên mặt là sự đau lòng không thể che giấu được: “Đừng nói nữa.”
“Anh để em nói hết đi!” Đường Bội tránh khỏi lòng anh, nói bằng giọng quật cường: “Năm em 12 tuổi, Đường Phong Ngôn đưa em đến Châu Phi, tiếp nhận huấn luyện sinh tồn dã ngoại tàn khốc, ở đấy em gặp lại Lạc đã từng cùng em đánh nhau kịch liệt, tại khu rừng dã ngoại ăn thịt người không nhả xương, nếu như không có Lạc, có lẽ em đã sớm biến thành miếng mồi cho bọn chúng rồi, cho nên em rất biết ơn anh ấy, tin tưởng anh ấy, anh ấy là người bạn duy nhất trong từng ấy năm của em.”
“Liên tiếp ba năm, em không nhìn thấy Tử Thái… À…Tử Thái là em trai của em. Chờ khi em trở về, thằng bé đã được đưa sang Mĩ, nơi có kĩ thuật chữa bệnh tiên tiến nhất, Đường Phong Ngôn nói chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, ông ta sẽ trị bệnh cho Tử Thái.”
Trong ánh mắt Đường Bội rốt cuộc hiện lên ánh sáng phẫn nộ: “Em luôn cho rằng, ông ta là bố Tử Thái, cho dù vì muốn em nghe lời nên mới lợi dụng Tử Thái uy hiếp em. Dù sao cũng có vài phần tình cảm, không ngờ ông ta lại máu lạnh như thế.”
“Hằng tháng, Đường Phong Ngôn sẽ gửi những bức ảnh mới nhất của Tử Thái cho em, cũng để thằng bé viết thư cho em. Nhưng mỗi năm chỉ gặp một lần. Ông ta không muốn em có quá nhiều tình cảm, lo sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ ông ta giao cho em. Sau này khi Đường Phỉ Phỉ tiến vào giới giải trí, em cũng vậy, trở thành thế thân và vệ sĩ của đại tiểu thư bảo bối duy nhất của Đường gia.”
Đường Bội nói tới đây, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Những hồi ức dĩ nhiên không chỉ có như vậy, nhưng khiến cô vạch toạt vết thương trước mặt người khác đến mức này, đã là giới hạn của cô rồi.
“Sở thiếu…”
Đường Bội quay đầu nhìn hai mắt tràn đầy đau khổ, áy náy và đau lòng của Sở Quân Việt, giọng điệu lại trở nên bình tĩnh một lần nữa: “Em nói với anh, không phải vì muốn anh đồng tình với quá khứ của em. Ngày đó ở trường đua Vân Tiêu…” Mặt Đường Bội đỏ lên, nhớ tới đêm điên cuồng ngọt ngào kia, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Anh nói không biết bố mẹ mình sống chung như thế nào. Em cũng vậy, em không biết kết hôn có quan trọng hay không, cũng không biết trở thành vợ chồng có khác biệt gì với chúng ta bây giờ không. Nhưng em…”
Cô hơi nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Sở Quân Việt, hồi lâu sau mới nói với anh: “Khi em còn làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ, đã từng xem qua rất nhiều kịch bản phim truyền hình. Nam chính và nữ chính thường vì rất nhiều hiểu lầm, mỗi người một nơi, có khi từ biệt mãi mãi. Như anh đã nói, anh là con trai độc nhất của Sở gia, em không dám tin, vị trí bên cạnh anh và trong trái tim anh lại dành cho em. Bởi vì trên thực tế, ngay từ đầu em không tin anh. Bây giờ cũng vậy, em cũng không tin chủ nhân của Sở gia lại dừng chân vì em, cả đời này không thay đổi.”
“Cho nên…” Giọng của Đường Bội thấp dần, nhưng càng thêm kiên định nói với anh: “Em nói với anh việc này, không phải vì muốn anh áy náy, hay đồng cảm… Em chỉ, chỉ không hy vọng, chúng ta không cần vì một vài nguyên nhân lại sinh ra hiểu lầm không thể cứu vãn.”
Sở Quân Việt nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm lấy Đường Bội
Bội Bội của anh, luôn tươi cười gian xảo như con hồ ly, nhưng bên trong lại cất giấu nhiều tâm sự… Khiến cho lòng anh đau đớn.
Anh cũng không thể nào tưởng tượng, cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, muốn khiến cô tin tưởng và tiếp nhận một người, có thể yên tâm ngủ say bên cạnh người đó, phải cần bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu cố gắng?
Giống như anh.
“Sẽ không…” Sở Quân Việt hôn lên tóc Đường Bội.
Từ khi cô vào ở trong biệt thự Sở gia, mùi hương trên tóc cô đã giống với Sở Quân Việt, cảm giác ngày càng quen thuộc như thế khiến lòng anh cũng trở nên mềm mại.
“Đàn ông Sở gia, một khi đã yêu, đời này sẽ không thay lòng.” Sở Quân Việt hôn trán Đường Bội, từ từ đi xuống, thấp giọng nói: “Vì thế em đừng lo lắng nữa.”
Giữa bọn họ, thử dò xét như gần như xa, ung dung thản nhiên, tất cả đều dừng lại ở đây.
Đường Bội do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Sở Quân Việt.
Cảm giác dựa sát vào nhau như vậy, có chút giống với cô hồi nhỏ, vào mùa đông lạnh như băng, cô với em trai cũng ngồi dựa vào nhau trong phòng, chờ mẹ tan ca, mang cơm chiều về.
Nương tựa lẫn nhau.
Vì thế sẽ không cô đơn.
Anh ôm Đường Bội, gần như hôn khắp toàn thân cô, trong mắt chỉ còn lại đau lòng và xót xa. Như muốn thông qua nụ hôn nóng bỏng ấy để làm cho Đường Bội hiểu.
Do đó, ngày hôm sau khi Đường Bội thức dậy, cảm thấy chuyện hôm qua hơi mơ hồ, không chân thật, giống như một giấc mơ.
Cô ôm chăn, im lặng tựa vào giường.
Im lặng một hồi cô mới vén chăn xuống giường, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
Ai ngờ Đường Bội vừa mới đi đến cửa, đã bị sự thay đổi bố trí bên trong làm chấn động.
Nhà ăn biệt thự Sở gia được trang trí rất lộng lẫy, đèn trần và bàn ăn theo phong cách Baroque, sự thay đổi của nó khiến gian phòng trở nên vô cùng hoa lệ.
Nhưng lúc này ở trên bàn lại bày một đôi thiên sứ nhỏ màu hồng nhạt.
Ở giữa hai thiên sứ có bày một chiếc bánh gato cao ba tầng.
Bánh ngọt được làm rất đẹp, đường viền màu xanh bao phủ toàn bộ thân bánh, mặt trên còn có màu hồng, màu trắng và màu vàng nhạt, trông rất đáng yêu.
Ở bên trong lại có một chiếc bánh ngọt khác.
Phía trên bánh ngọt được trang trí thành hình trăm hoa đua nở trên mặt cỏ, có một căn nhà bằng nấm thật to, phía trước nhà, có một con thỏ trắng, một thiên sứ nhỏ, thiên nga trắng đang tụ tập cùng một chỗ, giống như đang nhảy múa.
Bên trong nữa, có một cái bánh làm thành hình con ốc đáng yêu. Giống như nàng tiên ốc được miêu tả trong chuyện cổ tích, nóc nhà bằng kẹo socola, cửa sổ bằng kẹo ngọt, tường ngoài được trang trí bằng hoa đủ màu.
Toàn bộ nhà ăn có khoảng 20 loại bánh ngọt khác nhau.
Đường Bội nhìn thấy thì cực kì kinh ngạc cũng cực kì nghi ngờ.
Cho dù Sở gia muốn phát triển ngành bánh ngọt, cũng không cần biến căn nhà thành kho hàng!
Cô đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, những chiếc bánh ngọt càng đẹp.
Cái cuối cùng được làm bằng bơ, phía trên có hình thiếu nữ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp.
Tầng tầng lớp lớp bơ sữa, tạo thành đường viền hoa tinh xảo, từng đóa từng đóa nở ra, giống như vạt váy lễ phục dạ hội.
Trên mặt thiếu nữ còn mang theo nụ cười nhạt.
Trên bờ vai thanh tú, còn có con bướm màu tím.
Con bướm muốn bay khiến Đường Bội không nhịn được chạm vào cánh bướm.
Ngón tay chạm vào con bướm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Sở Quân Việt giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, bước từ ngoài nhà ăn vào.
Đường Bội xoay người nhìn anh.
Cách bánh ngọt, cô và anh nhìn nhau.
“Chú Thường chuẩn bị đấy.” Mắt Sở Quân Việt đảo qua tất cả bánh ngọt trên bàn và trên mặt đất: “Anh nghĩ, sinh nhật của con gái thường thích có nhiều bánh ngọt, những năm qua anh không thể ở bên cạnh em, sinh nhật năm nay của em chưa tới… Nhưng anh muốn… Anh nghĩ…”
Chủ nhân của Sở gia dù xuất hiện ở đâu cũng ung dung bình tĩnh, là tiêu điểm của mọi người.
Lúc này, lại hơi lúng túng, không biết nên nói như thế nào.
Anh dừng lại một chút rồi nhìn vào hai mắt Đường Bội: “Anh không quen nói mấy lời ngọt ngào.”
Anh chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Bội, ngón tay quẹt một miếng bơ đưa đến môi cô.
Mùi vị ngọt ngào từ từ thấm vào khóe môi, Đường Bội cảm thấy vị ngọt truyền vào từ đầu lưỡi, khiến lòng cô cũng được lấp đầy.
Lưỡi Sở Quân Việt, dịu dàng liếm qua môi cô, mỉm cười nhìn Đường Bội không nói một lời nào, thấp giọng nói: “Nhưng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em trong nửa đời còn lại.”
Thật ra, bọn họ cũng không phải là những người giỏi bày tỏ tình cảm.
Nhưng Đường Bội bằng lòng mở miệng vết thương ra cho anh xem, cũng sẵn lòng làm tiêu tan hiểu lầm và khó chịu trong lòng anh, cô cho anh biết quá khứ của mình, khoảnh khắc cô bắt đầu dùng phương pháp của mình để cố gắng vì tình cảm này, Sở Quân Việt đã thề, sẽ không bao giờ buông cô ra.
Bọn họ trao nhau nụ hôn, hơi thở ngọt ngào trong phòng như được lấp đầy.
Nụ hôn này so với bánh ngọt, còn ngọt ngào hơn.
Vì thế, chiều hôm đó, khi Đường Bội ôm ipad nói chuyện với Lạc, cô bị cảm động đến không nói nên lời, cô thề sẽ bảo vệ tình cảm này, sẽ không để nghi ngờ và hiểu lầm phá hủy sự chân thành của Sở Quân Việt – người đang bình tĩnh ngồi trước bàn xem văn kiện.
Ít nhất, bên ngoài anh không biểu hiện chút bất mãn nào.
“Công chúa của anh, bây giờ có xem như đã giải quyết Đường Phỉ Phỉ một cách triệt để chưa?”
“Phía sau Đường Phỉ Phỉ còn có Tôn gia.” Đường Bội trả lời không chút do dự: “Tôn Mặc Vân chắc chắn sẽ không ngồi yên.”
“Không chỉ có Tôn Mặc Vân, ngay cả Đường Phong Ngôn cũng không ngồi yên, lão hồ ly đó cũng có một mặt cha hiền sao? Anh còn cho rằng lúc này ông ta sẽ cắt đứt quan hệ và vứt bỏ Đường Phỉ Phỉ, đón em về làm đại tiểu thư của Đường gia.”
“Trong tay Tôn gia ngoại trừ nắm 20% cổ phần trong Đường thị, nhất định còn có thứ gì đó mà chúng ta không biết, chắc chắn chúng đã dùng thứ đó để uy hiếp Đường Phong Ngôn không thể không bảo vệ Đường Phỉ Phỉ.” Đường Bội lưỡng lự, sau đó tiếp tục gõ chữ.
“Những chuyện này nếu dựa vào máy móc, không bằng dựa vào lòng người sẽ đáng tin hơn.” Lạc đáp.
“Em cũng nghĩ vậy, Tôn Mặc Vân chắc chắn sẽ chừa lại đường lui cho mình.” Đường Bội cười tự tin.
Bây giờ, làm thế nào để hạ gục Đường gia hoàn toàn, cô vẫn chưa nắm chắc.
Nhưng có sự trợ giúp của Sở Quân Việt, cũng xem như cho cô một lối tắt.
Nhưng, thù của mẹ, thù của em trai, thù của chính mình… Không có gì có thể so sánh bằng việc cô có thể tự tay đưa chúng vào địa ngục, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa, Tử Thái…
Cô thở dài, vẫn không nhịn được hỏi: “Có tin tức của Tử Thái chưa?”
“Nếu có anh sẽ nói với em đầu tiên, dùng để chứng minh với công chúa điện hạ, anh là kỵ sĩ trung thành và đáng tin cậy nhất.” Lạc trả lời rất nhanh nhưng không phải là tin tức Đường Bội muốn.
“Sở thiếu…” Đường Bội ngập ngừng, đột nhiên lên tiếng gọi.
“Ừ.” Sở Quân Việt lập tức lên tiếng đáp.
“Tối qua em có nói với anh, em có một em trai, tên là Tử Thái… Sau khi Đường Phong Ngôn đưa thằng bé sang Mỹ trị liệu, thì có tin đồn rằng thằng bé đã chết, nhưng em phát hiện thằng bé vẫn chưa chết. Có thể phiền anh giúp em điều tra xem nó đang ở đâu không?”
Lạc vẫn hay nhắc nhở cô chuyện của Tử Thái, thật ra hoàn toàn có thể nhờ Sở Quân Việt.
Lúc trước vì không tin tưởng, không biết anh đối với với cô như thế nào.
Nhưng hiện tại, đúng như anh nói, không cần đặt anh ở ngoài thế giới của cô.
“Được.” Sở Quân Việt lập tức đồng ý.
Anh dừng lại một chút: “Chuyện của Đường gia…”
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!
“Lúc nào em cần giúp đỡ, nhất định sẽ nói với anh.” Đường Bội ngẩng đầu, mỉm cười với anh.
Cô có suy tính và kế hoạch của mình, trước tiên phải lật đỗ Tôn gia cũng như những gì họ đang nắm, và cả bí mật của Đường Phong Ngôn.
Nếu thật sự muốn giết Đường Phong Ngôn và Đường Phỉ Phỉ, quả thật không phải là một chuyện khó khăn.
Nhưng cách tốt nhất để trả thù một người, không phải giết chết họ. Mà là khiến bọn họ rơi vào vũng bùn sâu, không thể nào chết đi, cũng không thể nào bò lên lần nữa, mãi mãi sống trong tuyệt vọng và sợ hãi, cách trả thù đó còn đáng sợ hơn so với cái chết.
Cô không làm như mọi người nghĩ, lâp tức đứng ra chỉ trích Đường Phỉ Phỉ và biện bạch chuyện mình là con gái riêng của Đường gia.
Đường Phỉ Phỉ rớt từ trên mây xuống, chỉ sợ qua thời gian dài cũng không gượng dậy nổi. Trí nhớ của mọi người cũng không đến nỗi tệ, chuyện của Đường Phỉ Phỉ cũng đủ lớn để bọn họ bàn tán trong lúc rảnh.
Con người không bị ép đến đường cùng, sao có thể lộ ra bí mật lớn nhất.
Đêm qua khi nói với anh về những chuyện cũ, có một chuyện cô vẫn chưa nói.
Cô là em gái của Đường Phỉ Phỉ, sau khi Tôn Mặc Vân đuổi mẹ cô ra khỏi nhà, bà ta mới gả vào Đường gia, trở thành Đường phu nhân. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Đường Phong Ngôn dứt khoát vứt bỏ mẹ con cô?!
Hồi bé, Đường Bội cũng không chú ý đến những chi tiết này, không ngờ một lần Lạc lại vô tình hỏi cô, tại sao cô lại là em gái, khi ấy, cô mới bừng tỉnh, quả nhiên trong chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi.
Đường Phong Ngôn miệng cứng khó cạy, vậy chỉ có thể công kích từ phía Tôn gia.
Khi Tôn gia bị ép đến không còn đường lui, mà Đường gia vẫn bình an vô sự. Vì quan hệ lợi ích, nhất định Tôn gia sẽ không để yên.
Nhất là Tôn Mặc Vân, chắc chắn bà ta sẽ dùng mọi cách để kéo Đường Phong Ngôn xuống nước. Cho dù chết, cũng phải kéo theo đệm lưng!
Đường Bội tin, người ba máu lạnh, tàn nhẫn của cô, một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của Tôn gia, đến nỗi không ngại mượn dao giết người!
Cô lạnh lùng cười, tình cảnh như vậy, cô rất trông đợi.
Vì thế, cứ để Đường Phỉ Phỉ kéo dài hơi tàn thêm vài ngày đi.
Cô cam đoan, khi cô ta cho rằng, hy vọng tiếp theo đã giáng xuống, thì cô sẽ làm cô ta ngã một cách đau đớn.
Thậm chí so với bây giờ, càng nặng, càng đau hơn!
Tiếp tục im lặng trước mặt công chúng vài ngày, Đường Bội nhìn chủ đề ‘Đường Phỉ Phỉ mau cút ra khỏi làng giải trí’ đang diễn ra ngày càng ác liệt, trong lòng cô cảm thấy thoải mái, vui vẻ đi theo đoàn người Tần Hạo Diễm đến Tây Bắc để quay ngoại cảnh.
Thật ra, ngay từ đầu cô cướp vai của Đường Phỉ Phỉ, chỉ muốn khiến cô ta khó chịu thôi.
Nhưng sau này, cô từ từ cảm thấy, chỉ cần cô vẫn còn tồn tại trong giới giải trí một ngày, bọn người Đường gia và Tôn gia sẽ vẫn nghẹn ở cổ họng, muốn nuốt không được, muốn nhổ cũng không xong.
Tiếp đó, cô lại phát hiện, quay phim là một chuyện thú vị, không đến nỗi tệ.
Khi cô làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ, thường chỉ cần lặp lại những cảnh đánh võ, hoặc những cảnh nguy hiểm trước ống kính, không có cơ hội để bộc lộ diễn xuất.
Vả lại, giới giải trí là nơi khiến người ta nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Cô tin, cô càng nổi tiếng trong giới giải trí, thì cuộc sống của Đường Phỉ Phỉ sẽ càng khó khăn. Nghĩ đến, mỗi lần nhìn thấy tin tức về cô xuất hiện trên TV, bọn chúng nhất định sẽ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù gió ở Tây Bắc rất lạnh, nhưng Đường Bội vẫn không nhịn được mà cười.
Hạ Tử Diệu đứng bên cạnh cô, thấy thế không nhịn được hỏi: “Cô thích nơi này?”
“Vùng đất rộng lớn, khiến người ta cảm thấy vui vẻ, quả thật là một nơi không tệ.”
Đường Bội dõi mắt trông về phía xa, phía xa xa là đất vàng và thảo nguyên nối liền không ngớt.
Tần Hạo Diễm chọn nơi này, vì hợp ý bầu với không khí ở đây.
“Kịch bản mới sửa, cô đã xem chưa?” Hạ Tử Diệu hỏi.
Bây giờ bọn họ giao tiếp với nhau đã thoải mái hơn trước, nhưng vẫn còn tồn tại cảm giác khách sáo, Hạ Tử Diệu không thích cảm giác như vậy.
Tựa như hiện tại, ảnh đế Hạ khiến nhiều người say mê, nhưng lại cảm thấy lúng túng vì không tìm được đề tài nói chuyện.
“Ừ.”
Kịch bản mới nhất, sau khi Tần Hạo Diễm và biên kịch bàn bạc, quả nhiên tôn trọng ý kiến của Đường Bội, đã sửa lại phân cảnh thứ hai.
Tiêu công chúa không phải là một cô gái vô trách nhiệm, nửa đêm bỏ đi gặp tình lang của mình.
Sau khi gặp nhau ở chiến trường, hai người đã từng thưởng thức lẫn nhau, cũng yêu quý lẫn nhau, nhưng làm thế nào cũng không đến với nhau được, gặp nhau lần nữa lại trong tình cảnh như vậy.
Bọn họ giống như lần gặp đầu tiên, vẫn đứng ở hai đầu chiến tuyến đối lập.
Khi đó Tiêu công chúa đã là gái có chồng.
Chồng của ‘nàng’ đã dốc hết toàn lực điều động lương thảo cũng như binh lực cả nước, cung cấp cho thê tử, để ‘nàng’ không phải lo nghĩ trước sau.
Ánh mắt ‘nàng’ nhìn Lạc Tu Vân đã không còn thưởng thức và yêu say đắm như ngày xưa, mà tràn ngập mâu thuẫn, đau đớn và dằn vặt.
Sau đó ‘nàng’ sai người bưng một vò rượu ra.
Rượu đến chén cạn, cứ thế, trước mặt hàng trăm tướng sĩ, bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đây chỉ là kẻ thù.
Khi Hạ Tử Diệu nhận được kịch bản, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Anh ta biết nội dung kịch bản, cũng biết tại sao Tần Hạo Diễm lại sửa kịch bản thế này.
Thậm chí anh ta còn cảm nhận được, đây là ám hiệu của Đường Bội về mối quan hệ của bọn họ.
Hạ Tử Diệu nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô, khẽ thở dài.
Đường Bội cũng không hỏi tại sao anh ta thở dài, giữa gió lớn Tây Bắc, tiếng thở của anh ta rất nhẹ, nhanh chóng tan vào trong gió.
Im lặng thật lâu, Đường Bội lại cười nhẹ, thấp giọng nói: “Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp ảnh đế Hạ, nhớ sự giúp đỡ của anh ấy, cũng nhớ sự hài hước của anh ấy.”
Cô quay đầu nhìn Hạ Tử Diệu, chủ động đưa tay mình ra: “Hy vọng bây giờ, vẫn hợp tác vui vẻ.”
Hạ Tử Diệu kinh ngạc nhìn Đường Bội một lát, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Anh ta vẫn là ảnh đế Hạ phong độ, không bao giờ thất lễ trước mặt phụ nữ, không khiến các cô xuống đài không được hoặc cảm thấy khó xử.
“Người phụ nữ Lạc Tu Vân yêu duy nhất khi còn sống, chỉ có mình Tiêu công chúa.” Hạ Tử Diệu buông tay Đường Bội ra, nói bằng giọng thản nhiên: “Chỉ tiếc, trên đời này ngoại trừ tình yêu, còn có rất nhiều thứ. Cho nên, dù anh minh thần võ như Chiến thần Lạc Tu Vân cũng bị tình yêu làm mờ mắt.”
Anh ta cười, khi Đường Bội quay đầu nhìn anh ta, thì nét cô đơn trên mặt đã bị quét sạch, lại khôi phục sự hài hước như cô đã nói.
Thậm chí, anh ta còn nói đùa với Đường Bội như những người bạn đã lâu không gặp: “Với tư cách là tiền bối trong ngành, tôi cũng phải chứng tỏ giá trị của mình một chút. Chi bằng, tiếp theo, tôi sẽ đi bàn vấn đề thù lao với Tần Hạo Diễm, tôi dám chắc với cô anh ta sẽ nói tôi không bằng người mới, thậm chí còn ép giá tôi nữa đấy.”
Hạ Tử Diệu đề nghị, kịch bản lại được sửa thêm vài cảnh.
Đường Bội lại tỏ ra không sao cả, bởi vì lần này sửa nhiều nhất chính là phần diễn của Hạ Tử Diệu.
Quay ngoại cảnh ở Tây Bắc, theo kế hoạch của Tần Hạo Diễm sẽ diễn ra trong một tháng.
Đường Bội chỉ có ba cảnh.
Không biết vì muốn chiếu cố Đường Bội hay có đã chào hỏi, mà Tần Hạo Diễm chỉ quay ba cảnh của cô trong vòng 10 ngày.
Thứ tự quay phim không giống với trình tự một bộ phim mà bạn xem trên rạp hay TV.
Lúc quay phim, cuối cùng cũng xuất hiện một cảnh, có thể bởi vì thời tiết, một vài nguyên nhân môi trường sắp đặt, vì thế cảnh Đường Bội diễn đầu tiên không phải màn cô với Lạc Tu Vân lần đầu gặp mặt mà là cảnh tử biệt.
Tiêu công chúa tử chiến, hy sinh cho tổ quốc, chết trong tư thế oai hùng ở chiến trường, da ngựa bọc thây.
Mà Lạc Tu Vân lại thừa cơ xua binh xuống, nhân lúc Tiêu công chúa chết trận, quân đội không có chủ soái, mà thôn tính binh mã Tần quốc, thực hiện kế hoạch mở rộng lãnh thổ Sở quốc bước dầu tiên.
Đương nhiên, những điều này để sau hãy bàn.
Sau khi Đường Bội thay quần áo xong, Tần Hạo Diễm bắt đầu giải thích cho cô cách diễn ở màn này.
Bây giờ anh ta hoàn toàn không xem Đường Bội như một diễn viên mới, đối với cô cũng rất đơn giản, những chỗ cần chú ý, chỉ cần thông báo với nhân viên là được.
Một tiếng ‘action’ vang lên, Đường Bội xoay người lên ngựa.
Tài cưỡi ngựa của Tiêu công chúa là hạng nhất, Tần Hạo Diễm đã xem trận đấu trước của Đường Bội, nên cảm thấy rất yên tâm.
Hạ Tử Diệu là diễn viên gạo cội, vì thế anh ta cũng yên lòng.
Diễn viên quần chúng, mỗi người một vị trí, các nhiếp ảnh gia và thợ quay phim cũng vào chỗ của mình.
Kịch bản và lời thoại lướt nhanh qua đầu Đường Bội, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trên chiến trường, cát vàng bay đầy trời, đao kiếm không có mắt.
Tiêu công chúa đã lãnh binh chém giết hơn vài canh giờ, từ sáng sớm mãi đến khi mặt trời lặn.
Chiến giáp của ‘nàng’ đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu, giống như màu đỏ lúc ráng chiều.
Xa xa, bóng người cưỡi trên chiến mã, cao lớn, lạnh như băng, từng là người đàn ông duy nhất khiến ‘nàng’ rung động.
Nhưng lúc này, bọn họ là kẻ địch.
Dường như Lạc Tu Vân chú ý đến ánh mắt của Tiêu công chúa, giục ngựa đến trước mặt nàng.
Chiến trường vô tình, con người cũng vô tình.
Lạc Tu Vân mặc chiến giáp màu bạc, trên người có nhiều vết máu, đôi mắt rét lạnh đến thấu xương, đúng là chiến thần Tu La bước ra từ địa ngục.
Tiêu công chúa và ‘hắn’ nhìn nhau, hai người đều giơ tay cầm kiếm lên.
Không ai biết suy nghĩ trong lòng bọn họ lúc này. Các chiến sĩ xung quanh bọn họ đã sớm chém giết đỏ cả mắt, nhưng vẫn tiếp tục kéo thân thể mỏi mệt, chém giết không chút lùi bước.
Tiêu công chúa ra tay cũng không hề lưu tình.
Lạc Tu Vân cũng thế.
Cuộc gặp nửa năm trước trong thư phòng, với bọn họ mà nói, như đã cách mấy đời.
Khi nàng cắt áo đoạn tuyệt tình nghĩa đã khiến lòng Lạc Tu Vân lạnh lẽo.
Kiếm của hắn giống như giao long, đâu đâu cũng đánh vào chỗ hiểm của Tiêu công chúa.
Trời chiều ngã về tây, bầu trời đã bị hoàng hôn bao bọc, thi thoảng còn có cánh diều hâu bay qua, lộ vẻ tiêu điều trang nghiêm.
Hai người đọ sức đã lâu, từ lúc bắt đầu khó phân thắng bại, dần dần cũng phân cao thấp.
Tiêu công chúa thân là con gái, mặc dù không thua đấng mày râu, nhưng chiến thần Lạc Tu Vân, nào dễ đối phó như vậy?
Bỗng, chiến mã phía dưới ‘nàng’ lảo đảo một cái, Tiêu công chúa còn chưa kịp phản ứng thì trường kiếm của Lạc Tu Vân đã như độc xà chỉa vào bên gáy ‘nàng’ một cách chính xác.
“Đừng nhúc nhích!” Lạc Tu Vân nói.
Thân hình Tiêu công chúa dừng lại một lát, bỗng nhiên vung tay chộp lấy trường kiếm.
“Nàng điên rồi!”
Chỉ trong chớp mắt, máu tươi theo trường kiếm chảy xuống, trong mắt ‘nàng’ không có ánh sáng điên cuồng, chỉ có sự bình tĩnh, trấn định.
Thừa dịp Lạc Tu Vân ngẩn ngơ, nàng thúc ngựa rời đi.
Nếu như tiếp tục đấu, nàng không phải là đối thủ của Lạc Tu Vân.
Nếu ‘nàng’ chết trận ‘nàng’ có thể đoán trước tướng sĩ nước ‘nàng’ sẽ tan rã.
Không có gì, có thể so với việc mất đi chủ soái trên chiến trường, mất đi lòng tin, đó là đả kích lớn nhất đối với một đội quân.
Lạc Tu Vân không đuổi theo, ‘hắn’ híp mắt, sau đó cầm trường cung lên treo bên lưng ngựa lên.
Giương cung, lắp tên, tên bắn ra như sao rơi.
Tài bắn cung của Lạc Tu Vân, là tuyệt nhất trên đại lục.
Tiêu công chúa không thể nào né tránh, mắt thấy mình sắp chết dưới mũi tên này.
Bọn họ quay cảnh này ở trên một ngọn núi nhỏ. Lúc này, Đường Bội cưỡi ngựa chạy như điên dọc theo lưng núi, dựa theo yêu cầu kịch bản, lúc này nàng nên nép vào bụng ngựa nên trốn mũi tên.
Nhưng không biết có phải bởi vì cưỡi lâu quá hay không, sức của con ngựa cô đang cưỡi có vẻ không ổn lắm.
Đường Bội vừa mới xoay người, móng trước con ngựa bỗng nhiên mềm nhũn, cứ thế khuỵu xuống.
Cô bất ngờ không phòng ngự, nhưng phản ứng cực nhanh, tay khẽ chống trên lưng ngựa, xoay người muốn phóng về phía bên cạnh.
Hạ Tử Diệu với Tần Hạo Diễm đồng thời ngẩn ra, Tần Hạo Diễm hô ‘cut’ rồi đi về phía Đường Bội.
Đường Bội đã đứng lên, cười với mọi người, ý bảo mình không sao.
Đúng lúc này, ở cách đó không xa có một mũi tên như bắn chệch bay tới.
Mũi tên ấy không nghiêng không lệch, vừa vặn đâm trúng vào chiếc móng trước bị đau của con ngựa.
Con ngựa vốn rất dịu ngoan, lúc này bị kinh sợ, khiến nó hí dài một tiếng rồi đứng dậy từ trên mặt đất.
Lúc này Đường Bội đang đứng cạnh triền núi, gần đó có một sườn dốc. Cô phản ứng cực nhanh, muốn nhảy qua chỗ khác để tránh con ngựa. Nhưng cô vừa mới quay phim suốt mấy tiếng đồng hồ, cơ thể đã có chút mệt mỏi nên phản ứng không nhanh như bình thường.
Huống chi, khi ngựa nổi điên sao có thể dễ dàng né tránh và khống chế như vậy.
Cô còn chưa kịp tránh né thì con ngựa đã hí dài một tiếng, bốn vó cứ cào loạn xạ trên mặt đất, thân ngựa cao lớn bổ nhào lên người Đường Bội, khiến cả người cô đụng vào dốc bên cạnh.
“Đường Bội!” Hạ Tử Diệu kinh hãi, không chút nghĩ suy, anh ta xoay người xuống ngựa chạy tới chỗ Đường Bội.
Tần Hạo Diễm cũng biến sắc, vội vàng vọt tới.
Phản ứng của bọn họ cực nhanh, nhưng Đường Bội mất đi thăng bằng giữa không trung, nên đã ngã xuống sườn núi.
——— Hết chương 64 ———
Editor: An
Betaor: Mặc Doanh
Đường Bội ngồi trên đùi Sở Quân Việt, mặc anh ôm chặt eo mình, cười nói: “Em biết, Sở thiếu từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng là người thừa kế duy nhất.”
“Ừ, còn gì nữa?” Anh đặt cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên gáy cô, thấp giọng hỏi: “Em gọi chú út là chú út, vậy gọi anh là gì?”
“Sở thiếu…” Đường Bội cố ý kéo dài âm thanh.
Còn chưa dứt, thì cô cảm thấy trên cổ đau xót, cô bị anh cắn một cái.
“Sở tổng?” Đường Bội vừa cười vừa tránh né công kích của anh, lại như đùa mà la lên: “Boss Sở…. Vậy được rồi chứ?”
“Không được.” Sở Quân Việt ôm cô chặt hơn.
Anh hít một hơi thật sâu, thật ra anh cũng không để ý cách cô gọi anh.
Có đôi khi sự thân thiết giữa hai người, không thể hiện qua cách xưng hô.
Thật ra, anh muốn hỏi, là chuyện khác.
“Hôm trước, trên tầng cao nhất trong quán cà phê, em nói để lại dấu ấn của em trên anh …” Sở Quân Việt lóng ngóng, thấp giọng nói: “Anh nghĩ, em đang cầu hôn anh.”
Thân thể mềm mại ôm trong ngực đột nhiên cứng lại.
Nụ cười vui vẻ trên mặt Đường Bội cứng đờ.
Cầu hôn?!
Tại sao Sở Quân Việt lại nghĩ như vậy?!
Bọn họ quen nhau bao lâu? Trong lòng anh bắt đầu nghĩ đến chuyện hôn nhân khi nào?
Đường Bội hơi nghi ngờ.
Đôi mày cô nhăn lại giống như ngọn núi lớn, đôi mắt vốn sáng ngời, nhưng dường như đang bị sương mù bao phủ, cơ thể mềm mại dựa vào Sở Quân Việt cũng ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, cô rời khỏi ngực anh, không tiếp tục dựa vào anh nữa.
Đây là một trong những cái anh ghét nhất ở Đường Bội.
Anh khẽ vươn tay, nắm cằm Đường Bội, xoay mặt cô đối diện với mặt mình.
Trong đôi mắt thâm thúy bắt đầu tích tụ tức giận.
“Là anh suy nghĩ nhiều sao?” Sở Quân Việt lạnh lùng hỏi.
“Chúng ta mới quen nhau không lâu…” Đường Bội có hơi do dự.
“Vậy, em muốn giới thiệu bạn của em cho anh biết là vì cái gì?” Sở Quân Việt không chút buông lỏng, truy hỏi.
“Lạc hơi bất mãn với em, em không muốn hai người gặp nhau lại đứng ở hai phía đối lập.” Đường Bội nhìn anh: “Sau khi em giới thiệu cho hai người làm quen, anh ấy muốn làm gì, cũng nghĩ đến suy nghĩ của em.”
“Em gọi anh ta là Lạc…. Còn gọi anh là Sở thiếu?!” Sở Quân Việt hơi nheo mắt lại, cơn tức biến thành bão táp, nồng tình mật ý ban nãy, dường như đã cách một đời.
Anh nắm cằm Đường Bội, tới gần, hôn lên môi cô.
Đây là nụ hôn không dịu dàng.
Gần như có phần thô lỗ, giày vò đôi môi của Đường Bội, tham lam đảo qua mỗi chỗ trong khoang miệng cô, giống như chỉ có như thế, anh mới chiếm được cô một cách trọn vẹn, khiến cô chỉ thuộc về một mình anh.
Đó là kết cục tốt nhất.
Nụ hôn Sở Quân Việt không duy trì bao lâu, Đường Bội vùng vẫy, dễ dàng thoát ra khỏi lòng anh.
“Đường Bội!” Sở Quân Việt hít một hơi thật sâu, cố lắm mới khiến bản thân mình tỉnh táo lại, duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Em muốn làm gì, anh không can thiệp, nhưng em không được phép, đặt anh ở ngoài thế giới của em.”
“Em không có!” Đường Bội đứng trước mặt anh, đôi mắt vốn còn chút mê mang, nhưng khi nghe thấy lời chỉ trích như vậy, đột nhiên sáng ngời lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, trong mắt là kiên định, khiến người ta không thể nghi ngờ.
“Từ lâu em đã không đặt anh ở ngoài thế giới của mình.”
Đường Bội vừa nói, vừa hơi cúi đầu: “Chỉ là…”
Cô khẽ thở dài, đó là bí mật chôn giấu sâu trong đáy lòng cô.
Cô không biết Sở Quân Việt âm thầm tra xét cô bao lâu, cũng không biết anh đã tra được bao nhiêu.
Có lẽ thật sự như Lục Tử Mặc nói, Sở Quân Việt không muốn điều tra những chuyện cô không muốn nói với anh.
Cũng có thể, anh đã sớm biết được mọi chuyện nhưng vẫn im lặng, chờ cô mở rộng cửa lòng.
Đường Bội nhắm chặt hai mắt, khi mở mắt ra, thì đôi mắt đã trở nên kiên định và trong hơn lúc nãy: “Có lẽ anh không biết, em còn một người em trai…”
Cô nhìn Sở Quân Việt, một khi chủ đề của câu chuyện đã bắt đầu, nói ra miệng lại không khó như tưởng tượng.
“Mấy ngày trước, trong tin tức Đường Phong Ngôn không có nói dối, có lẽ anh cũng biết rõ, em thật sự là con gái của ông ta. Nhưng Đường gia, từ trước đến nay không thừa nhận sự tồn tại của em và em trai em.”
Cô nói tới đây dừng một chút, nghĩ đến khoảng thời gian khổ cực hồi nhỏ, nhớ tới mẹ vất vả và em trai gầy yếu.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu của em trai, chưa từng hiện lên vẻ hồn nhiên và vui vẻ của một đưa bé nên có.
Hốc mắt cô lại nóng lên.
Những ký ức đã lâu này, vốn cho là chúng đã trở nên mơ hồ từ lâu, không ngờ khi nhớ lại, những ký ức như dời núi lấp biển ập vào đầu cô, giống như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua.
“Em trai của em sinh ra, sức khỏe đã rất yếu, có bệnh tim bẩm sinh. Nếu như bọn em đến Đường gia, thằng bé có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất, có được đội ngũ y bác sĩ ưu tú chữa bệnh cho nó, cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên. Trước khi nó 4 tuổi, cuộc sống của bọn em rất cực khổ, mẹ không thể không làm nhiều việc, vì để nuôi sống em và em trai.” Cô nhìn Sở Quân Việt, cười nhạt, nụ cười lạnh bạc mà lẻ loi: “Cho nên, nó không thể tiếp tục trị liệu, không còn cách nào khác, mỗi ngày đều lẽo đẽo đi theo em.”
“…. Bội Bội…” Giọng của Sở Quân Việt trở nên khàn khàn.
Anh chỉ muốn nghe những lời thật lòng của cô, không ngờ lại buộc cô vạch ra vết thương tàn khốc. Nhìn ánh sáng thê lương và lạnh lùng trong mắt cô, Sở Quân Việt cảm thấy ánh mắt cô như lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực anh, khiến anh cũng cảm thấy đau đớn.
“Không sao.” Đường Bội dường như đã biết tâm tư của anh, chỉ lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống sofa, tiếp tục nói: “Có lẽ anh không biết, lúc mẹ em mang thai em trai, bị đuổi ra khỏi Đường gia. Ngày Tôn Mặc Vân dẫn theo Đường Phỉ Phỉ gả vào Đường gia, ngày đó mẹ nắm tay em, chán nản rời khỏi Đường gia bằng cửa sau. Có thể vì thế, nên sau khi em trai em sinh ra mới ốm yếu như vậy.”
“Lúc mẹ sắp chết, Đường Phong Ngôn lại xuất hiện trước mặt bọn em. Ai có thể nghĩ đến đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, vợ trước của ông ta lại sống trong khu ổ chuột ở thành phố S.”
Cô nhớ tới khi còn bé, ở cách vách có động tĩnh gì đều có thể nghe rõ ràng.
Nhớ tới mẹ rất xinh đẹp, nhưng gương mặt dần dần trở nên gầy yếu, vàng như nến, và đôi mắt bà từ từ mất đi ánh sáng.
Mái tóc vốn đẹp như mây, nhưng khi sắp chết lại trở nên rối bù.
“Hàng xóm chung quanh biết mẹ em, nhưng họ lại không biết, người phụ nữ một ngày làm bốn phần công việc, dáng người nhỏ gầy, đã từng là thiên kim xinh đẹp trong xã hội thượng lưu. Em không biết Đường Phong Ngôn đã nói gì với mẹ nhưng sau khi an tang mẹ, em trai được đưa vào bệnh viện, còn em được đưa đi huấn luyện.”
“Ông ta không muốn em gọi ông là ba, nhất là trước mặt vợ mới của ông ta, chỉ có thể cung kính gọi Đường tổng, kêu Tôn Mặc Vân là Đường phu nhân. Còn Đường Phỉ Phỉ, người chị cùng cha khác mẹ với em, em chỉ có thể gọi là tiểu thư.” Đường Bội hơi châm chọc cười, nói tiếp: “Cuối tháng, Đường Phong Ngôn sẽ kiểm tra tình hình huấn luyện của em, nếu như đạt yêu cầu của ông ta, ông ta mới cho em nghỉ ngơi ba ngày đi gặp em trai…. Đó chính là niềm vui và sự chờ đợi duy nhất trong suốt thời thơ ấu của em.”
Nói tới đây, cô quay đầu nhìn Sở Quân Việt: “Khi Đường Phỉ Phỉ mặc váy công chúa ngồi luyện đàn, thì em phải lăn qua lăn lại trên mặt đất, trên tay không phải cầm đàn violon tao nhã mà cầm những vũ khí lạnh lẽo.”
“Bội Bội…” Sở Quân Việt không thể kiềm lòng được.
Anh đứng lên, bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng, trên mặt là sự đau lòng không thể che giấu được: “Đừng nói nữa.”
“Anh để em nói hết đi!” Đường Bội tránh khỏi lòng anh, nói bằng giọng quật cường: “Năm em 12 tuổi, Đường Phong Ngôn đưa em đến Châu Phi, tiếp nhận huấn luyện sinh tồn dã ngoại tàn khốc, ở đấy em gặp lại Lạc đã từng cùng em đánh nhau kịch liệt, tại khu rừng dã ngoại ăn thịt người không nhả xương, nếu như không có Lạc, có lẽ em đã sớm biến thành miếng mồi cho bọn chúng rồi, cho nên em rất biết ơn anh ấy, tin tưởng anh ấy, anh ấy là người bạn duy nhất trong từng ấy năm của em.”
“Liên tiếp ba năm, em không nhìn thấy Tử Thái… À…Tử Thái là em trai của em. Chờ khi em trở về, thằng bé đã được đưa sang Mĩ, nơi có kĩ thuật chữa bệnh tiên tiến nhất, Đường Phong Ngôn nói chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, ông ta sẽ trị bệnh cho Tử Thái.”
Trong ánh mắt Đường Bội rốt cuộc hiện lên ánh sáng phẫn nộ: “Em luôn cho rằng, ông ta là bố Tử Thái, cho dù vì muốn em nghe lời nên mới lợi dụng Tử Thái uy hiếp em. Dù sao cũng có vài phần tình cảm, không ngờ ông ta lại máu lạnh như thế.”
“Hằng tháng, Đường Phong Ngôn sẽ gửi những bức ảnh mới nhất của Tử Thái cho em, cũng để thằng bé viết thư cho em. Nhưng mỗi năm chỉ gặp một lần. Ông ta không muốn em có quá nhiều tình cảm, lo sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ ông ta giao cho em. Sau này khi Đường Phỉ Phỉ tiến vào giới giải trí, em cũng vậy, trở thành thế thân và vệ sĩ của đại tiểu thư bảo bối duy nhất của Đường gia.”
Đường Bội nói tới đây, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Những hồi ức dĩ nhiên không chỉ có như vậy, nhưng khiến cô vạch toạt vết thương trước mặt người khác đến mức này, đã là giới hạn của cô rồi.
“Sở thiếu…”
Đường Bội quay đầu nhìn hai mắt tràn đầy đau khổ, áy náy và đau lòng của Sở Quân Việt, giọng điệu lại trở nên bình tĩnh một lần nữa: “Em nói với anh, không phải vì muốn anh đồng tình với quá khứ của em. Ngày đó ở trường đua Vân Tiêu…” Mặt Đường Bội đỏ lên, nhớ tới đêm điên cuồng ngọt ngào kia, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Anh nói không biết bố mẹ mình sống chung như thế nào. Em cũng vậy, em không biết kết hôn có quan trọng hay không, cũng không biết trở thành vợ chồng có khác biệt gì với chúng ta bây giờ không. Nhưng em…”
Cô hơi nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Sở Quân Việt, hồi lâu sau mới nói với anh: “Khi em còn làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ, đã từng xem qua rất nhiều kịch bản phim truyền hình. Nam chính và nữ chính thường vì rất nhiều hiểu lầm, mỗi người một nơi, có khi từ biệt mãi mãi. Như anh đã nói, anh là con trai độc nhất của Sở gia, em không dám tin, vị trí bên cạnh anh và trong trái tim anh lại dành cho em. Bởi vì trên thực tế, ngay từ đầu em không tin anh. Bây giờ cũng vậy, em cũng không tin chủ nhân của Sở gia lại dừng chân vì em, cả đời này không thay đổi.”
“Cho nên…” Giọng của Đường Bội thấp dần, nhưng càng thêm kiên định nói với anh: “Em nói với anh việc này, không phải vì muốn anh áy náy, hay đồng cảm… Em chỉ, chỉ không hy vọng, chúng ta không cần vì một vài nguyên nhân lại sinh ra hiểu lầm không thể cứu vãn.”
Sở Quân Việt nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm lấy Đường Bội
Bội Bội của anh, luôn tươi cười gian xảo như con hồ ly, nhưng bên trong lại cất giấu nhiều tâm sự… Khiến cho lòng anh đau đớn.
Anh cũng không thể nào tưởng tượng, cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, muốn khiến cô tin tưởng và tiếp nhận một người, có thể yên tâm ngủ say bên cạnh người đó, phải cần bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu cố gắng?
Giống như anh.
“Sẽ không…” Sở Quân Việt hôn lên tóc Đường Bội.
Từ khi cô vào ở trong biệt thự Sở gia, mùi hương trên tóc cô đã giống với Sở Quân Việt, cảm giác ngày càng quen thuộc như thế khiến lòng anh cũng trở nên mềm mại.
“Đàn ông Sở gia, một khi đã yêu, đời này sẽ không thay lòng.” Sở Quân Việt hôn trán Đường Bội, từ từ đi xuống, thấp giọng nói: “Vì thế em đừng lo lắng nữa.”
Giữa bọn họ, thử dò xét như gần như xa, ung dung thản nhiên, tất cả đều dừng lại ở đây.
Đường Bội do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Sở Quân Việt.
Cảm giác dựa sát vào nhau như vậy, có chút giống với cô hồi nhỏ, vào mùa đông lạnh như băng, cô với em trai cũng ngồi dựa vào nhau trong phòng, chờ mẹ tan ca, mang cơm chiều về.
Nương tựa lẫn nhau.
Vì thế sẽ không cô đơn.
Anh ôm Đường Bội, gần như hôn khắp toàn thân cô, trong mắt chỉ còn lại đau lòng và xót xa. Như muốn thông qua nụ hôn nóng bỏng ấy để làm cho Đường Bội hiểu.
Do đó, ngày hôm sau khi Đường Bội thức dậy, cảm thấy chuyện hôm qua hơi mơ hồ, không chân thật, giống như một giấc mơ.
Cô ôm chăn, im lặng tựa vào giường.
Im lặng một hồi cô mới vén chăn xuống giường, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
Ai ngờ Đường Bội vừa mới đi đến cửa, đã bị sự thay đổi bố trí bên trong làm chấn động.
Nhà ăn biệt thự Sở gia được trang trí rất lộng lẫy, đèn trần và bàn ăn theo phong cách Baroque, sự thay đổi của nó khiến gian phòng trở nên vô cùng hoa lệ.
Nhưng lúc này ở trên bàn lại bày một đôi thiên sứ nhỏ màu hồng nhạt.
Ở giữa hai thiên sứ có bày một chiếc bánh gato cao ba tầng.
Bánh ngọt được làm rất đẹp, đường viền màu xanh bao phủ toàn bộ thân bánh, mặt trên còn có màu hồng, màu trắng và màu vàng nhạt, trông rất đáng yêu.
Ở bên trong lại có một chiếc bánh ngọt khác.
Phía trên bánh ngọt được trang trí thành hình trăm hoa đua nở trên mặt cỏ, có một căn nhà bằng nấm thật to, phía trước nhà, có một con thỏ trắng, một thiên sứ nhỏ, thiên nga trắng đang tụ tập cùng một chỗ, giống như đang nhảy múa.
Bên trong nữa, có một cái bánh làm thành hình con ốc đáng yêu. Giống như nàng tiên ốc được miêu tả trong chuyện cổ tích, nóc nhà bằng kẹo socola, cửa sổ bằng kẹo ngọt, tường ngoài được trang trí bằng hoa đủ màu.
Toàn bộ nhà ăn có khoảng 20 loại bánh ngọt khác nhau.
Đường Bội nhìn thấy thì cực kì kinh ngạc cũng cực kì nghi ngờ.
Cho dù Sở gia muốn phát triển ngành bánh ngọt, cũng không cần biến căn nhà thành kho hàng!
Cô đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, những chiếc bánh ngọt càng đẹp.
Cái cuối cùng được làm bằng bơ, phía trên có hình thiếu nữ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp.
Tầng tầng lớp lớp bơ sữa, tạo thành đường viền hoa tinh xảo, từng đóa từng đóa nở ra, giống như vạt váy lễ phục dạ hội.
Trên mặt thiếu nữ còn mang theo nụ cười nhạt.
Trên bờ vai thanh tú, còn có con bướm màu tím.
Con bướm muốn bay khiến Đường Bội không nhịn được chạm vào cánh bướm.
Ngón tay chạm vào con bướm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Sở Quân Việt giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, bước từ ngoài nhà ăn vào.
Đường Bội xoay người nhìn anh.
Cách bánh ngọt, cô và anh nhìn nhau.
“Chú Thường chuẩn bị đấy.” Mắt Sở Quân Việt đảo qua tất cả bánh ngọt trên bàn và trên mặt đất: “Anh nghĩ, sinh nhật của con gái thường thích có nhiều bánh ngọt, những năm qua anh không thể ở bên cạnh em, sinh nhật năm nay của em chưa tới… Nhưng anh muốn… Anh nghĩ…”
Chủ nhân của Sở gia dù xuất hiện ở đâu cũng ung dung bình tĩnh, là tiêu điểm của mọi người.
Lúc này, lại hơi lúng túng, không biết nên nói như thế nào.
Anh dừng lại một chút rồi nhìn vào hai mắt Đường Bội: “Anh không quen nói mấy lời ngọt ngào.”
Anh chậm rãi đi tới bên cạnh Đường Bội, ngón tay quẹt một miếng bơ đưa đến môi cô.
Mùi vị ngọt ngào từ từ thấm vào khóe môi, Đường Bội cảm thấy vị ngọt truyền vào từ đầu lưỡi, khiến lòng cô cũng được lấp đầy.
Lưỡi Sở Quân Việt, dịu dàng liếm qua môi cô, mỉm cười nhìn Đường Bội không nói một lời nào, thấp giọng nói: “Nhưng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em trong nửa đời còn lại.”
Thật ra, bọn họ cũng không phải là những người giỏi bày tỏ tình cảm.
Nhưng Đường Bội bằng lòng mở miệng vết thương ra cho anh xem, cũng sẵn lòng làm tiêu tan hiểu lầm và khó chịu trong lòng anh, cô cho anh biết quá khứ của mình, khoảnh khắc cô bắt đầu dùng phương pháp của mình để cố gắng vì tình cảm này, Sở Quân Việt đã thề, sẽ không bao giờ buông cô ra.
Bọn họ trao nhau nụ hôn, hơi thở ngọt ngào trong phòng như được lấp đầy.
Nụ hôn này so với bánh ngọt, còn ngọt ngào hơn.
Vì thế, chiều hôm đó, khi Đường Bội ôm ipad nói chuyện với Lạc, cô bị cảm động đến không nói nên lời, cô thề sẽ bảo vệ tình cảm này, sẽ không để nghi ngờ và hiểu lầm phá hủy sự chân thành của Sở Quân Việt – người đang bình tĩnh ngồi trước bàn xem văn kiện.
Ít nhất, bên ngoài anh không biểu hiện chút bất mãn nào.
“Công chúa của anh, bây giờ có xem như đã giải quyết Đường Phỉ Phỉ một cách triệt để chưa?”
“Phía sau Đường Phỉ Phỉ còn có Tôn gia.” Đường Bội trả lời không chút do dự: “Tôn Mặc Vân chắc chắn sẽ không ngồi yên.”
“Không chỉ có Tôn Mặc Vân, ngay cả Đường Phong Ngôn cũng không ngồi yên, lão hồ ly đó cũng có một mặt cha hiền sao? Anh còn cho rằng lúc này ông ta sẽ cắt đứt quan hệ và vứt bỏ Đường Phỉ Phỉ, đón em về làm đại tiểu thư của Đường gia.”
“Trong tay Tôn gia ngoại trừ nắm 20% cổ phần trong Đường thị, nhất định còn có thứ gì đó mà chúng ta không biết, chắc chắn chúng đã dùng thứ đó để uy hiếp Đường Phong Ngôn không thể không bảo vệ Đường Phỉ Phỉ.” Đường Bội lưỡng lự, sau đó tiếp tục gõ chữ.
“Những chuyện này nếu dựa vào máy móc, không bằng dựa vào lòng người sẽ đáng tin hơn.” Lạc đáp.
“Em cũng nghĩ vậy, Tôn Mặc Vân chắc chắn sẽ chừa lại đường lui cho mình.” Đường Bội cười tự tin.
Bây giờ, làm thế nào để hạ gục Đường gia hoàn toàn, cô vẫn chưa nắm chắc.
Nhưng có sự trợ giúp của Sở Quân Việt, cũng xem như cho cô một lối tắt.
Nhưng, thù của mẹ, thù của em trai, thù của chính mình… Không có gì có thể so sánh bằng việc cô có thể tự tay đưa chúng vào địa ngục, chỉ có như vậy cô mới cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa, Tử Thái…
Cô thở dài, vẫn không nhịn được hỏi: “Có tin tức của Tử Thái chưa?”
“Nếu có anh sẽ nói với em đầu tiên, dùng để chứng minh với công chúa điện hạ, anh là kỵ sĩ trung thành và đáng tin cậy nhất.” Lạc trả lời rất nhanh nhưng không phải là tin tức Đường Bội muốn.
“Sở thiếu…” Đường Bội ngập ngừng, đột nhiên lên tiếng gọi.
“Ừ.” Sở Quân Việt lập tức lên tiếng đáp.
“Tối qua em có nói với anh, em có một em trai, tên là Tử Thái… Sau khi Đường Phong Ngôn đưa thằng bé sang Mỹ trị liệu, thì có tin đồn rằng thằng bé đã chết, nhưng em phát hiện thằng bé vẫn chưa chết. Có thể phiền anh giúp em điều tra xem nó đang ở đâu không?”
Lạc vẫn hay nhắc nhở cô chuyện của Tử Thái, thật ra hoàn toàn có thể nhờ Sở Quân Việt.
Lúc trước vì không tin tưởng, không biết anh đối với với cô như thế nào.
Nhưng hiện tại, đúng như anh nói, không cần đặt anh ở ngoài thế giới của cô.
“Được.” Sở Quân Việt lập tức đồng ý.
Anh dừng lại một chút: “Chuyện của Đường gia…”
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!
“Lúc nào em cần giúp đỡ, nhất định sẽ nói với anh.” Đường Bội ngẩng đầu, mỉm cười với anh.
Cô có suy tính và kế hoạch của mình, trước tiên phải lật đỗ Tôn gia cũng như những gì họ đang nắm, và cả bí mật của Đường Phong Ngôn.
Nếu thật sự muốn giết Đường Phong Ngôn và Đường Phỉ Phỉ, quả thật không phải là một chuyện khó khăn.
Nhưng cách tốt nhất để trả thù một người, không phải giết chết họ. Mà là khiến bọn họ rơi vào vũng bùn sâu, không thể nào chết đi, cũng không thể nào bò lên lần nữa, mãi mãi sống trong tuyệt vọng và sợ hãi, cách trả thù đó còn đáng sợ hơn so với cái chết.
Cô không làm như mọi người nghĩ, lâp tức đứng ra chỉ trích Đường Phỉ Phỉ và biện bạch chuyện mình là con gái riêng của Đường gia.
Đường Phỉ Phỉ rớt từ trên mây xuống, chỉ sợ qua thời gian dài cũng không gượng dậy nổi. Trí nhớ của mọi người cũng không đến nỗi tệ, chuyện của Đường Phỉ Phỉ cũng đủ lớn để bọn họ bàn tán trong lúc rảnh.
Con người không bị ép đến đường cùng, sao có thể lộ ra bí mật lớn nhất.
Đêm qua khi nói với anh về những chuyện cũ, có một chuyện cô vẫn chưa nói.
Cô là em gái của Đường Phỉ Phỉ, sau khi Tôn Mặc Vân đuổi mẹ cô ra khỏi nhà, bà ta mới gả vào Đường gia, trở thành Đường phu nhân. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Đường Phong Ngôn dứt khoát vứt bỏ mẹ con cô?!
Hồi bé, Đường Bội cũng không chú ý đến những chi tiết này, không ngờ một lần Lạc lại vô tình hỏi cô, tại sao cô lại là em gái, khi ấy, cô mới bừng tỉnh, quả nhiên trong chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi.
Đường Phong Ngôn miệng cứng khó cạy, vậy chỉ có thể công kích từ phía Tôn gia.
Khi Tôn gia bị ép đến không còn đường lui, mà Đường gia vẫn bình an vô sự. Vì quan hệ lợi ích, nhất định Tôn gia sẽ không để yên.
Nhất là Tôn Mặc Vân, chắc chắn bà ta sẽ dùng mọi cách để kéo Đường Phong Ngôn xuống nước. Cho dù chết, cũng phải kéo theo đệm lưng!
Đường Bội tin, người ba máu lạnh, tàn nhẫn của cô, một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ nghĩ cách thoát khỏi sự khống chế của Tôn gia, đến nỗi không ngại mượn dao giết người!
Cô lạnh lùng cười, tình cảnh như vậy, cô rất trông đợi.
Vì thế, cứ để Đường Phỉ Phỉ kéo dài hơi tàn thêm vài ngày đi.
Cô cam đoan, khi cô ta cho rằng, hy vọng tiếp theo đã giáng xuống, thì cô sẽ làm cô ta ngã một cách đau đớn.
Thậm chí so với bây giờ, càng nặng, càng đau hơn!
Tiếp tục im lặng trước mặt công chúng vài ngày, Đường Bội nhìn chủ đề ‘Đường Phỉ Phỉ mau cút ra khỏi làng giải trí’ đang diễn ra ngày càng ác liệt, trong lòng cô cảm thấy thoải mái, vui vẻ đi theo đoàn người Tần Hạo Diễm đến Tây Bắc để quay ngoại cảnh.
Thật ra, ngay từ đầu cô cướp vai của Đường Phỉ Phỉ, chỉ muốn khiến cô ta khó chịu thôi.
Nhưng sau này, cô từ từ cảm thấy, chỉ cần cô vẫn còn tồn tại trong giới giải trí một ngày, bọn người Đường gia và Tôn gia sẽ vẫn nghẹn ở cổ họng, muốn nuốt không được, muốn nhổ cũng không xong.
Tiếp đó, cô lại phát hiện, quay phim là một chuyện thú vị, không đến nỗi tệ.
Khi cô làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ, thường chỉ cần lặp lại những cảnh đánh võ, hoặc những cảnh nguy hiểm trước ống kính, không có cơ hội để bộc lộ diễn xuất.
Vả lại, giới giải trí là nơi khiến người ta nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Cô tin, cô càng nổi tiếng trong giới giải trí, thì cuộc sống của Đường Phỉ Phỉ sẽ càng khó khăn. Nghĩ đến, mỗi lần nhìn thấy tin tức về cô xuất hiện trên TV, bọn chúng nhất định sẽ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù gió ở Tây Bắc rất lạnh, nhưng Đường Bội vẫn không nhịn được mà cười.
Hạ Tử Diệu đứng bên cạnh cô, thấy thế không nhịn được hỏi: “Cô thích nơi này?”
“Vùng đất rộng lớn, khiến người ta cảm thấy vui vẻ, quả thật là một nơi không tệ.”
Đường Bội dõi mắt trông về phía xa, phía xa xa là đất vàng và thảo nguyên nối liền không ngớt.
Tần Hạo Diễm chọn nơi này, vì hợp ý bầu với không khí ở đây.
“Kịch bản mới sửa, cô đã xem chưa?” Hạ Tử Diệu hỏi.
Bây giờ bọn họ giao tiếp với nhau đã thoải mái hơn trước, nhưng vẫn còn tồn tại cảm giác khách sáo, Hạ Tử Diệu không thích cảm giác như vậy.
Tựa như hiện tại, ảnh đế Hạ khiến nhiều người say mê, nhưng lại cảm thấy lúng túng vì không tìm được đề tài nói chuyện.
“Ừ.”
Kịch bản mới nhất, sau khi Tần Hạo Diễm và biên kịch bàn bạc, quả nhiên tôn trọng ý kiến của Đường Bội, đã sửa lại phân cảnh thứ hai.
Tiêu công chúa không phải là một cô gái vô trách nhiệm, nửa đêm bỏ đi gặp tình lang của mình.
Sau khi gặp nhau ở chiến trường, hai người đã từng thưởng thức lẫn nhau, cũng yêu quý lẫn nhau, nhưng làm thế nào cũng không đến với nhau được, gặp nhau lần nữa lại trong tình cảnh như vậy.
Bọn họ giống như lần gặp đầu tiên, vẫn đứng ở hai đầu chiến tuyến đối lập.
Khi đó Tiêu công chúa đã là gái có chồng.
Chồng của ‘nàng’ đã dốc hết toàn lực điều động lương thảo cũng như binh lực cả nước, cung cấp cho thê tử, để ‘nàng’ không phải lo nghĩ trước sau.
Ánh mắt ‘nàng’ nhìn Lạc Tu Vân đã không còn thưởng thức và yêu say đắm như ngày xưa, mà tràn ngập mâu thuẫn, đau đớn và dằn vặt.
Sau đó ‘nàng’ sai người bưng một vò rượu ra.
Rượu đến chén cạn, cứ thế, trước mặt hàng trăm tướng sĩ, bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đây chỉ là kẻ thù.
Khi Hạ Tử Diệu nhận được kịch bản, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Anh ta biết nội dung kịch bản, cũng biết tại sao Tần Hạo Diễm lại sửa kịch bản thế này.
Thậm chí anh ta còn cảm nhận được, đây là ám hiệu của Đường Bội về mối quan hệ của bọn họ.
Hạ Tử Diệu nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô, khẽ thở dài.
Đường Bội cũng không hỏi tại sao anh ta thở dài, giữa gió lớn Tây Bắc, tiếng thở của anh ta rất nhẹ, nhanh chóng tan vào trong gió.
Im lặng thật lâu, Đường Bội lại cười nhẹ, thấp giọng nói: “Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp ảnh đế Hạ, nhớ sự giúp đỡ của anh ấy, cũng nhớ sự hài hước của anh ấy.”
Cô quay đầu nhìn Hạ Tử Diệu, chủ động đưa tay mình ra: “Hy vọng bây giờ, vẫn hợp tác vui vẻ.”
Hạ Tử Diệu kinh ngạc nhìn Đường Bội một lát, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Anh ta vẫn là ảnh đế Hạ phong độ, không bao giờ thất lễ trước mặt phụ nữ, không khiến các cô xuống đài không được hoặc cảm thấy khó xử.
“Người phụ nữ Lạc Tu Vân yêu duy nhất khi còn sống, chỉ có mình Tiêu công chúa.” Hạ Tử Diệu buông tay Đường Bội ra, nói bằng giọng thản nhiên: “Chỉ tiếc, trên đời này ngoại trừ tình yêu, còn có rất nhiều thứ. Cho nên, dù anh minh thần võ như Chiến thần Lạc Tu Vân cũng bị tình yêu làm mờ mắt.”
Anh ta cười, khi Đường Bội quay đầu nhìn anh ta, thì nét cô đơn trên mặt đã bị quét sạch, lại khôi phục sự hài hước như cô đã nói.
Thậm chí, anh ta còn nói đùa với Đường Bội như những người bạn đã lâu không gặp: “Với tư cách là tiền bối trong ngành, tôi cũng phải chứng tỏ giá trị của mình một chút. Chi bằng, tiếp theo, tôi sẽ đi bàn vấn đề thù lao với Tần Hạo Diễm, tôi dám chắc với cô anh ta sẽ nói tôi không bằng người mới, thậm chí còn ép giá tôi nữa đấy.”
Hạ Tử Diệu đề nghị, kịch bản lại được sửa thêm vài cảnh.
Đường Bội lại tỏ ra không sao cả, bởi vì lần này sửa nhiều nhất chính là phần diễn của Hạ Tử Diệu.
Quay ngoại cảnh ở Tây Bắc, theo kế hoạch của Tần Hạo Diễm sẽ diễn ra trong một tháng.
Đường Bội chỉ có ba cảnh.
Không biết vì muốn chiếu cố Đường Bội hay có đã chào hỏi, mà Tần Hạo Diễm chỉ quay ba cảnh của cô trong vòng 10 ngày.
Thứ tự quay phim không giống với trình tự một bộ phim mà bạn xem trên rạp hay TV.
Lúc quay phim, cuối cùng cũng xuất hiện một cảnh, có thể bởi vì thời tiết, một vài nguyên nhân môi trường sắp đặt, vì thế cảnh Đường Bội diễn đầu tiên không phải màn cô với Lạc Tu Vân lần đầu gặp mặt mà là cảnh tử biệt.
Tiêu công chúa tử chiến, hy sinh cho tổ quốc, chết trong tư thế oai hùng ở chiến trường, da ngựa bọc thây.
Mà Lạc Tu Vân lại thừa cơ xua binh xuống, nhân lúc Tiêu công chúa chết trận, quân đội không có chủ soái, mà thôn tính binh mã Tần quốc, thực hiện kế hoạch mở rộng lãnh thổ Sở quốc bước dầu tiên.
Đương nhiên, những điều này để sau hãy bàn.
Sau khi Đường Bội thay quần áo xong, Tần Hạo Diễm bắt đầu giải thích cho cô cách diễn ở màn này.
Bây giờ anh ta hoàn toàn không xem Đường Bội như một diễn viên mới, đối với cô cũng rất đơn giản, những chỗ cần chú ý, chỉ cần thông báo với nhân viên là được.
Một tiếng ‘action’ vang lên, Đường Bội xoay người lên ngựa.
Tài cưỡi ngựa của Tiêu công chúa là hạng nhất, Tần Hạo Diễm đã xem trận đấu trước của Đường Bội, nên cảm thấy rất yên tâm.
Hạ Tử Diệu là diễn viên gạo cội, vì thế anh ta cũng yên lòng.
Diễn viên quần chúng, mỗi người một vị trí, các nhiếp ảnh gia và thợ quay phim cũng vào chỗ của mình.
Kịch bản và lời thoại lướt nhanh qua đầu Đường Bội, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trên chiến trường, cát vàng bay đầy trời, đao kiếm không có mắt.
Tiêu công chúa đã lãnh binh chém giết hơn vài canh giờ, từ sáng sớm mãi đến khi mặt trời lặn.
Chiến giáp của ‘nàng’ đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu, giống như màu đỏ lúc ráng chiều.
Xa xa, bóng người cưỡi trên chiến mã, cao lớn, lạnh như băng, từng là người đàn ông duy nhất khiến ‘nàng’ rung động.
Nhưng lúc này, bọn họ là kẻ địch.
Dường như Lạc Tu Vân chú ý đến ánh mắt của Tiêu công chúa, giục ngựa đến trước mặt nàng.
Chiến trường vô tình, con người cũng vô tình.
Lạc Tu Vân mặc chiến giáp màu bạc, trên người có nhiều vết máu, đôi mắt rét lạnh đến thấu xương, đúng là chiến thần Tu La bước ra từ địa ngục.
Tiêu công chúa và ‘hắn’ nhìn nhau, hai người đều giơ tay cầm kiếm lên.
Không ai biết suy nghĩ trong lòng bọn họ lúc này. Các chiến sĩ xung quanh bọn họ đã sớm chém giết đỏ cả mắt, nhưng vẫn tiếp tục kéo thân thể mỏi mệt, chém giết không chút lùi bước.
Tiêu công chúa ra tay cũng không hề lưu tình.
Lạc Tu Vân cũng thế.
Cuộc gặp nửa năm trước trong thư phòng, với bọn họ mà nói, như đã cách mấy đời.
Khi nàng cắt áo đoạn tuyệt tình nghĩa đã khiến lòng Lạc Tu Vân lạnh lẽo.
Kiếm của hắn giống như giao long, đâu đâu cũng đánh vào chỗ hiểm của Tiêu công chúa.
Trời chiều ngã về tây, bầu trời đã bị hoàng hôn bao bọc, thi thoảng còn có cánh diều hâu bay qua, lộ vẻ tiêu điều trang nghiêm.
Hai người đọ sức đã lâu, từ lúc bắt đầu khó phân thắng bại, dần dần cũng phân cao thấp.
Tiêu công chúa thân là con gái, mặc dù không thua đấng mày râu, nhưng chiến thần Lạc Tu Vân, nào dễ đối phó như vậy?
Bỗng, chiến mã phía dưới ‘nàng’ lảo đảo một cái, Tiêu công chúa còn chưa kịp phản ứng thì trường kiếm của Lạc Tu Vân đã như độc xà chỉa vào bên gáy ‘nàng’ một cách chính xác.
“Đừng nhúc nhích!” Lạc Tu Vân nói.
Thân hình Tiêu công chúa dừng lại một lát, bỗng nhiên vung tay chộp lấy trường kiếm.
“Nàng điên rồi!”
Chỉ trong chớp mắt, máu tươi theo trường kiếm chảy xuống, trong mắt ‘nàng’ không có ánh sáng điên cuồng, chỉ có sự bình tĩnh, trấn định.
Thừa dịp Lạc Tu Vân ngẩn ngơ, nàng thúc ngựa rời đi.
Nếu như tiếp tục đấu, nàng không phải là đối thủ của Lạc Tu Vân.
Nếu ‘nàng’ chết trận ‘nàng’ có thể đoán trước tướng sĩ nước ‘nàng’ sẽ tan rã.
Không có gì, có thể so với việc mất đi chủ soái trên chiến trường, mất đi lòng tin, đó là đả kích lớn nhất đối với một đội quân.
Lạc Tu Vân không đuổi theo, ‘hắn’ híp mắt, sau đó cầm trường cung lên treo bên lưng ngựa lên.
Giương cung, lắp tên, tên bắn ra như sao rơi.
Tài bắn cung của Lạc Tu Vân, là tuyệt nhất trên đại lục.
Tiêu công chúa không thể nào né tránh, mắt thấy mình sắp chết dưới mũi tên này.
Bọn họ quay cảnh này ở trên một ngọn núi nhỏ. Lúc này, Đường Bội cưỡi ngựa chạy như điên dọc theo lưng núi, dựa theo yêu cầu kịch bản, lúc này nàng nên nép vào bụng ngựa nên trốn mũi tên.
Nhưng không biết có phải bởi vì cưỡi lâu quá hay không, sức của con ngựa cô đang cưỡi có vẻ không ổn lắm.
Đường Bội vừa mới xoay người, móng trước con ngựa bỗng nhiên mềm nhũn, cứ thế khuỵu xuống.
Cô bất ngờ không phòng ngự, nhưng phản ứng cực nhanh, tay khẽ chống trên lưng ngựa, xoay người muốn phóng về phía bên cạnh.
Hạ Tử Diệu với Tần Hạo Diễm đồng thời ngẩn ra, Tần Hạo Diễm hô ‘cut’ rồi đi về phía Đường Bội.
Đường Bội đã đứng lên, cười với mọi người, ý bảo mình không sao.
Đúng lúc này, ở cách đó không xa có một mũi tên như bắn chệch bay tới.
Mũi tên ấy không nghiêng không lệch, vừa vặn đâm trúng vào chiếc móng trước bị đau của con ngựa.
Con ngựa vốn rất dịu ngoan, lúc này bị kinh sợ, khiến nó hí dài một tiếng rồi đứng dậy từ trên mặt đất.
Lúc này Đường Bội đang đứng cạnh triền núi, gần đó có một sườn dốc. Cô phản ứng cực nhanh, muốn nhảy qua chỗ khác để tránh con ngựa. Nhưng cô vừa mới quay phim suốt mấy tiếng đồng hồ, cơ thể đã có chút mệt mỏi nên phản ứng không nhanh như bình thường.
Huống chi, khi ngựa nổi điên sao có thể dễ dàng né tránh và khống chế như vậy.
Cô còn chưa kịp tránh né thì con ngựa đã hí dài một tiếng, bốn vó cứ cào loạn xạ trên mặt đất, thân ngựa cao lớn bổ nhào lên người Đường Bội, khiến cả người cô đụng vào dốc bên cạnh.
“Đường Bội!” Hạ Tử Diệu kinh hãi, không chút nghĩ suy, anh ta xoay người xuống ngựa chạy tới chỗ Đường Bội.
Tần Hạo Diễm cũng biến sắc, vội vàng vọt tới.
Phản ứng của bọn họ cực nhanh, nhưng Đường Bội mất đi thăng bằng giữa không trung, nên đã ngã xuống sườn núi.
——— Hết chương 64 ———