Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 65

Chương 65: Vảy ngược của rồng, giận dữ!

Editor: An

Betaor: Mặc Doanh

Đường Bội phản ứng cực nhanh.

Vừa ngã xuống trên sườn dốc, đã giơ tay trái lên cao, khom xuống, bảo vệ mặt mình.

Sườn đồi rất dốc, ban nãy cô ngã xuống với tốc độ cực nhanh, vì thế cô không dám dùng tay phải để ngăn cho mình khỏi rơi xuống, chỉ có thể tiện tay bắt lấy những cọng cỏ mọc trên sườn dốc.

Chỉ tốn một ít thời gian, Tần Hạo Diễm và Hạ Tử Diệu đã chạy tới cạnh sườn dốc.

“Đường Bội!”

Hạ Tử Diệu lo lắng nhìn xuống, nhìn thấy Đường Bội mặc chiến giáp, đang lăn vài vòng dưới sườn dốc.

Lúc cô quay phim, tóc vốn buộc sau ót, mái tóc dài như mây lúc này đã bị dính đầy bụi bặm, nhìn rất đáng sợ.

“Đường Bội!”

Hạ Tử Diệu nóng nảy cởi mũ giáp của mình quăng sang một bên, nhún người muốn nhảy xuống dưới.

“Đừng kích động!” Tần Hạo Diễm vươn tay kéo cánh tay Hạ Tử Diệu lại.

Sắc mặt anh ta đã sớm xanh mét, bàn tay đặt bên người đã sớm nắm chặt thành quyền.

“Làm gì?” Hạ Tử Diệu vung tay, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Tần Hạo Diễm.

“Cậu bình tĩnh một chút đi!” Nắm tay Tần Hạo Diễm siết chặt, hiện rõ gân xanh, nhưng vẫn nói với Hạ Tử Diệu: “Lúc này cậu nhảy xuống dưới không những không giúp được cô ấy, ngược lại càng khiến cô ấy nguy hiểm thêm.”

Hạ Tử Diệu thở dốc một hơi thật mạnh, không thể không thừa nhận, lời nói của Tần Hạo Diễm rất chính xác.

Sườn đồi thật sự rất dốc, nếu như Hạ Tử Diệu không khống chế cơ thể mình thật tốt, rất có thể sẽ giống như Đường Bội, lăn từ trên xuống dưới. Như vậy, Đường Bội ở phía dưới, nếu bị anh ta đụng trúng, vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây trơ mắt nhìn sao?!” Chân mày Hạ Tử Diệu nhíu chặt, chỉ có thể đứng trên đỉnh sườn dốc với Tần Hạo Diễm nhìn Đường Bội càng lăn càng xa.

“Dây thừng!” Tần Hạo Diễm đột nhiên quay đầu hét lớn một tiếng: “Chuẩn bị dây thừng!”

Những nhân viên hậu trường phát hiện tình huống không bình thường cũng lục đục chạy tới.

Một người thư ký trường quay đã nhanh chóng chạy đi, một lát sau mang một sợi dây thừng đủ dài và đủ chắc tới.

Đúng lúc này, Đường Bội đã mượn lực ngăn bản thân lăn xuống, tay phải cô khẽ chống trên mặt đất.

Cô cúi đầu thở dốc một hơi, trên cánh tay nóng bừng đau rát nhưng cũng may không làm tổn thương đến gân cốt, ít nhất hai tay cô vẫn còn sức.

Cô cẩn thân cử động hai chân trên mặt đất, cúi thấp người, hạ trọng tâm xuống thấp một chút, sau đó chậm rãi nắm lấy cây cỏ trên sườn dốc và từ từ đứng lên.

Trên người cô vẫn mặc chiến giáp lúc quay phim.

Dù là chiến giáp do tổ phim đặc biệt chế tạo riêng biệt cho Tiêu công chúa, nhẹ nhàng hơn nhiều so với Hạ Tử Diệu, nhưng dù sao cũng không gọn nhẹ bằng quần áo thông thường.

Khi quay phim không cảm thấy, lúc này khi ngã lăn trên sườn dốc, mới cảm giác được sự nặng nề của nó.

Lúc cô đứng lên, chiến giáp trên người phát ra những tiếng ‘leng keng’ trên mặt Hạ Tử Diệu càng thêm lo lắng, trái tim đập loạn, suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Đường Bội!” Hạ Tử Diệu lớn tiếng gọi, khi Đường Bội ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta, anh ta cầm dây thừng trong tay ném xuống nói với cô: “Nắm chặt dây thừng, chúng tôi sẽ kéo cô lên!”

Đường Bội nhoẻn miệng cười, đưa tay không chút do dự nắm lấy dây thừng.

Vừa rồi cô lăn xuống sườn dốc, trên người bám đầy bụi bặm, ngay cả trên mặt cũng có.

Nhưng lúc này cô đứng ở trên sườn dốc, hai tròng mắt vẫn sáng ngời, không nhìn thấy sự lo lắng hay sợ hãi.

Khi cô cười rộ lên, Hạ Tử Diệu cảm thấy hoa mắt, gần như đứng không vững. Trái tim nhảy giống như nổi trống, chiếm lấy tất cả suy nghĩ của anh ta.

“Tôi không sao.” Cô nâng cao giọng, thản nhiên nói, sau đó lấy thừng quấn ngang hông của mình.

Tiếp đó, cô cúi thân thể xuống, cố làm giảm trọng lượng của mình, nhìn quanh, rồi vững vàng giẫm xuống, khi đã tìm được chỗ dừng chân tốt, mượn sức của bọn người Hạ Tử Diệu, chậm rãi đi lên.

Phản ứng của cô cực nhanh, nhưng sườn lại rất dốc, từ chỗ cô đứng, muốn lên đến đỉnh cũng mất hết 10 phút.

Sau một lúc, Hạ Tử Diệu dùng tay thăm dò, không để cho cô có cơ hội từ chối, hai tay nắm lấy hai vai của cô, dùng sức kéo cô lên.

Hai chân Đường Bội còn chưa chạm lên đất bằng phẳng, thì cơ thể đã rơi vào vòng ôm rộng lớn.

“Đường Bội…” Giọng nói trầm thấp của Hạ Tử Diệu vang lên bên tai cô: “Em làm tôi sợ muốn chết!”

Trên người hai người vẫn còn mặc quần áo lúc quay phim, những tấm giáp bằng đồng trên áo giáp trước ngực đụng vào nhau, khiến họ không thể cảm nhận sự ấm áp của đối phương.

Hạ Tử Diệu hơi nghiêng đầu, cằm đặt lên gáy cô, da thịt chạm vào nhau, cuối cùng cũng mang lại cho anh ta chút cảm giác chân thực.

Hạ Tử Diệu ôm Đường Bội chặt hơn, trái tim đang liều mạng nhảy nhót, không những không dừng lại, mà càng tăng nhanh khiến thân thể anh ta càng trở nên nóng hơn.

Mãi đến khi người trong lòng hơi nhúc nhích một cái, hai tay Đường Bội đặt ở trước ngực anh ta, chậm nhưng vô cùng kiên định đẩy anh ta ra.

“Tôi không sao.” Cô như cười an ủi Hạ Tử Diệu rồi thử hoạt động gân cốt.

Trong lòng Hạ Tử Diệu cảm thấy mất mát nhưng phần nhiều là lo lắng.

Đánh giá Đường Bội từ trên xuống dưới, lúc này mới lo lắng hỏi: “Thật sự không sao?”

Đường Bội lắc đầu mỉm cười với anh ta lần nữa.

Vừa rồi nếu đổi lại là người khác, lúc này đã ngã nhào xuống dưới, cho dù tính mạng không sao nhưng thân thể cũng tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng…

Đường Bội hơi nheo ánh mắt, quay đầu nhìn Tần Hạo Diễm.

Sắc mặt Tần Hạo Diễm đã sớm trở nên xanh mét.

Tuy rằng anh ta không giống Hạ Tử Diệu, cảm xúc vui buồn đều lộ ra bên ngoài, nhưng sự lo lắng trong lòng tuyệt đối không thua Hạ Tử Diệu.

Tay bên người nắm chặt càng thêm căng thẳng, dường như phải dung sức lực toàn thân để khống chế mới không ôm cô vào lòng như Hạ Tử Diệu, cảm nhận cô vẫn sống sờ sờ trước mặt mình.

Tay Tần Hạo Diễm run nhẹ, nhưng giọng nói vẫn gắng gượng duy trì bình tĩnh: “Tôi sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng.”

Mũi tên vừa rồi bắn về phía Đường Bội, tuyệt đối không phải có người vô tình bắn lệch.

Khi quay cảnh chiến tranh thời cổ đại, đương nhiên không thể thiếu binh khí được dùng nhiều nhất thời ấy là cung tên. Nhưng diễn viên quần chúng mà đoàn phim mời đến, có bao nhiêu người có thể bắn tên?

Trường cung thật sự, nếu như không có trải qua huấn luyện, người thường khoonh thể kéo được, cho dù kéo được, nếu như không dùng phương pháp thích hợp thì mũi tên cũng không thể bắn xa.

Mũi tên ban nãy, khi rời khỏi cung, vang lên tiếng gió, hơn nữa sao lại khéo, vừa vặn bắn trúng vào con ngựa bên cạnh Đường Bội.

Tần Hạo Diễm nhìn Đường Bội, trong mắt cô có ánh sáng lạnh, có lẽ cô đã suy nghĩ ra nguyên nhân nên nét mặt mới lạnh lẽo như thế.

“Tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Tần Hạo Diễm lạnh lùng lặp lại từng chữ.

Cho dù Đường Bội không tìm ra, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho người đó, bất luận là ai, ở trong đoàn phim của mình, anh ta không cho phép những âm mưu tính toán như thế tồn tại.

Nhất là còn xúc phạm đến người trước mặt.

Ánh mắt Tần Hạo Diễm trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ở trong showbiz, anh ta là người không tầm thường, vì thế lúc này mọi người đều bị khí thế toát ra từ người anh ta làm kinh sợ, lặng lẽ lui ra ngoài.

Đường Bội lại không sợ anh ta.

Ban nãy, bởi vì trong kịch bản cần, cho nên cô đã cưỡi ngựa đến nơi cách chỗ của diễn viên quần chúng một khoảng, khoảng cách như vậy, muốn bắn mũi tên qua đây, quả thật không phải chuyện người thường có thể làm được.

Người duy nhất không quá sợ Tần Hạo Diễm là phó đạo diễn Mạnh Gia Dụ lúc này cũng bu lại.

Hắn đi theo Tần Hạo Diễm đã được một thời gian, rất nhiều lúc có thể đoán được suy nghĩ của đối phương. Lúc này trong tay hắn cầm danh sách diễn viên quần chúng, bao gồm tình hình phân chia cung tên.

“Đi điều tra! Nhất định phải điều tra từng người một” Tần Hạo Diễm lạnh lùng dặn dò.

Ánh mắt sắc bén của Tần Hạo Diễm đảo qua nhóm nhân viên quần chúng ở cách đó không xa, lại nói: “Còn có người phụ trách tuyển diễn viên quần chúng, không được bỏ qua.”

Tần Hạo Diễm gật đầu với Đường Bội, nói: “Tôi kêu người đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.”

“Tôi đưa cô ấy đi được rồi.” Hạ Tử Diệu cướp lời nói: “Dù sao hôm nay ngoại trừ tôi và Đường Bội phải diễn cảnh địch thủ thì tôi cũng không có việc gì làm.”

“Vậy thì phiền cậu rồi.” Tần Hạo Diễm liếc mắt nhìn rồi gật đầu với Hạ Tử Diệu một cái.

“Cảm ơn.” Đường Bội nói.

Lúc này cô cảm thấy cánh tay giống như bị thiêu đốt, đau đớn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Trước khi đến bệnh viện, Đường Bội trở về phòng hóa trang, chuẩn bị thay chiến giáp nặng nề trên người ra.

Nhận được tin tức Ann vội vàng chạy đến, giúp cô cởi chiến giáp trên người ra, cuối cùng chiến giáp nặng bảy tám kí lô được cởi ra, Đường Bội thở phào nhẹ nhõm.

Dưới sự giúp đỡ của Ann, cẩn thận vạch tay áo sơ mi lên để lộ ra cánh tay bị thương nghiêm trọng.

Ann hít vào ngụm khí lạnh, chưa nói gì thì vành mắt đã đỏ.

Chỉ thấy cánh tay Đường Bội vốn trắng như ngọc lúc này lại đầy vết trầy xước và vết thương.

“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Nước mắt Ann rơi xuống.

Tính cách cô ấy vốn tùy tiện lại rất ngay thẳng, đôi khi lại rất giống con trai.

Nhưng thấy tình trạng bi thảm của Đường Bội lại không khống chế được bản thân, Đường Bội còn chưa khóc, cô ấy đã khóc trước rồi.

“Không sao.” Đường Bội hoạt động hai tay như không có việc gì cả, xác định không tổn thương đến gân cốt cô mới cảm thấy yên lòng.

“Cái gì mà không sao?” Ann vội vàng đỡ lấy Đường Bội: “Có đau không?”

Đường Bội lắc đầu, nhíu mày nhìn vết thương trên tay mình.

Từ bé cô đã tiếp nhận huấn luyện, lúc ở nơi hoang dã những tổn thương cô chịu còn nặng hơn cái này. Nhưng mà vết thương này, sau này đóng phim sợ là sẽ bị ảnh hưởng.

“Phiền cô lấy giùm tôi một chai nước suối, tôi cần rửa miệng vết thương.” Đường Bội nói với Ann.

Sau đó cô nhẹ cử động tay trái, cười an ủi Ann: “Xem đi, chỉ cần không tổn thương đến gân cốt, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thôi, hơn nữa sức khỏe tôi khá ổn nên sẽ không để lại sẹo đâu, tốt nhất là cô đừng nói với Lục…”

Lời nói còn chưa xong đã nghe phía sau truyền đến giọng nói từ tính nhưng lạnh như băng của Lục Tử Mặc: “Tại sao không nói cho tôi biết, sợ tôi cáo trạng sao?”

Đường Bội đột nhiên xoay người.

Lục Tử Mặc đang mặc một bộ âu phục vừa người, đứng trước cửa phòng hóa trang.

Âu phục màu đen trên người tuy rằng vẫn sạch sẽ nhưng cà vạt đã bị tháo xuống, hai nút áo sơ mi trên cùng cũng được cởi ra, mái tóc vốn được chải chuốt cẩn thận hơi rối bù, mồ hôi khiến Lục Tử Mặc càng thêm nhếch nhác, càng đừng nói tới chiếc quần âu bên dưới, dính đầy rơm rạ, bụi bậm.

Lục Tử Mặc luôn chú ý đến hình tượng của mình, nhưng lúc này lại nhếch nhác, đúng là hiếm thấy.

Mọi khi Đường Bội quay phim, Lục Tử Mặc sẽ luôn đi theo bên cạnh cô.

Nhưng hôm nay, anh phải đi mua vài thứ Đường Bội cần, không ngờ vừa rời khỏi không bao lâu thì đã xảy ra chuyện.

Lục Tử Mặc mới về đã phát hiện đoàn phim hơi lộn xộn, mọi người đều xì xào bàn tán thảo luận chuyện vừa xảy ra lúc nãy.

Cũng có vài nhân viên hậu trường đang sắp xếp điều tra nhân viên quần chúng và các đạo cụ cung tên.

Trực giác nói cho Lục Tử Mặc biết đã xảy ra chuyện gì đó.

Tùy tiện kéo một người lại hỏi, làm Lục Tử Mặc sợ tới mức hết hồn: Boss giao người cho anh ta trông chừng, nếu Đường Bội rớt một cọng tóc, anh ta không thể gánh nổi cơn thịnh nộ của Sở Quân Việt.

Huống chi nghe nói cô ngã ngựa còn ngã xuống sườn dốc, suýt nữa tính mạng cũng không còn.

Lục Tử Mặc chạy không như bay tới phòng hóa trang, vừa chạy vừa gọi điện thoại báo cáo cho Sở Quân Việt chuyện này.

Sở Quân Việt đang họp, người nhận điện thoại là Văn Tư Miểu.

Lục Tử Mặc thở phì phò kể lại mọi chuyện, còn chưa nói dứt câu, thì người nói chuyện đầu dây bên kia đã thay đổi.

“Cô ấy làm sao?” Giọng điệu của Sở Quân Việt từ trước đến nay luôn trầm tĩnh, nhưng giờ lại khiến Lục Tử Mặc cảm thấy lạnh đến thấu xương.

“Tôi đang đi xem.” Lục Tử Mặc thì thào trả lời.

Điện thoại lập tức bị ngắt.

Trước khi ngắt, Lục Tử Mặc mơ hồ nghe Boss nói: “Đi thành phố X!”

Lục Tử Mặc kinh hãi nhìn những vết thương trên cánh tay Đường Bội, bước lên, cầm lấy tay Đường Bội rồi lấy chai nước mà Ann cầm tới.

Nước suối lạnh giá từ cánh tay chảy xuống, trước khi đưa đến bệnh viện phải làm sạch miệng vết thương, cách rửa sạch miệng vết thương đơn giản, hiệu quả là kỹ năng mà mỗi người tiếp nhận huấn luyện nơi hoang dã đều học được.

Sắc mặt Đường Bội không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm cánh tay mình, sau một lúc lâu mới thở dài yếu ớt nói: “Chỉ là không muốn để anh ấy lo lắng.”

Giọng nói cô không lớn nhưng Lục Tử Mặc có thể nghe được rõ ràng.

Lục Tử Mặc đặt bình nước rỗng qua một bên, những bụi bẩn trên tay gần như đã được rửa sạch.

Lúc này Lục Tử Mặc mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, thản nhiên nói: “Tôi nhận được tin tức gì thì phải báo lại cho Sở thiếu đầu tiên.”

Cô gái trước mặt lúc nào cũng cười tự tin, ánh mắt luôn kiên định, hiếm khi có chút xấu hổ cười, lẩm bẩm, không biết đang nói chuyện một mình hay là nói cho Lục Tử Mặc nghe: “Cũng không phải chuyện gì to tác? Hà tất phải làm lớn ra?”

Hiếm khi trên mặt Đường Bội lộ ra nét bất an, có lẽ lại phát hiện cô bị thương cũng không nặng, nên khóe môi Lục Tử Mặc mới cong lên, chậm rãi bổ sung: “Lúc này có thể Sở thiếu đã ở trên máy bay tư nhân rồi.’’

Khi Sở Quân Việt cúi đầu đọc tài liệu của mình thì Văn Tư Miểu đã ngồi xuống chỗ đối diện anh.

Bên trong máy bay tư nhân được bố trí thoải mái, có ghế salon rộng thùng thình, ở giữa có một bàn trà, và tủ đựng rượu vang.

“Cuộc hẹn với tập đoàn Liên thị đã được quyết định từ nửa tháng trước, sáng mai đại thiếu gia của Liên gia cũng là tổng giám đốc tập đoàn Liên thị hiện giờ sẽ đến thành phố S, dự án hợp tác với Liên thị, rất có lợi với kế hoạch khai thác thị trường Châu Á của chúng ta.” Trong lòng Văn Tư Miểu có chút không yên.

Nếu đổi lại là việc khác, hắn nhất định sẽ không nói ra vào lúc này.

Nhưng Liên thị là một trong những đối tác làm ăn quan trọng của Sở thị.

Mấy ngày trước, Boss đột nhiên đưa ra quyết định chấm dứt hợp tác với hổ mặt cười ở thị trường Châu Âu, như vậy Liên thị chính là đối tác thích hợp nhất với bọn họ trong dự án khai phá sắp tới.

Hai nhà Sở – Liên hợp tác không những có thể từng bước mở rộng thị trường làm ăn của Sở gia, lại có thể hạn chế thế lực hắc đạo của hổ mặt cười nổi tiếng ở thị trường Châu Âu.

Một công đôi việc là mục đích ban đầu của Sở Quân Việt khi đưa ra quyết định này.

“Hẹn ngày khác.” Sở Quân Việt lật tài liệu qua trang tiếp theo, lạnh lùng nói.

“Được” Văn Tư Miểu chưa từng nghi ngờ quyết định của Boss, nên đánh một dấu stick mới trên lịch hẹn.

“Cô ấy thế nào?” Sở Quân Việt lật trang tiếp theo, ngẩng đầu nhìn Văn Tư Miểu.

“Cô Đường đã đến bệnh viện rồi, vết thương trên cánh tay cũng được xử lý xong. Miệng vết thương không nghiêm trọng, lúc nãy cô Đường phản ứng rất nhanh, nên vết thương không quá nghiêm trọng.”

“Lúc ấy Lục Tử Mặc đang ở đâu?” Giọng nói không hờn không giận. Anh nhíu mày hỏi: “Không phải anh ta nên đi theo sát Bội Bội mọi lúc mọi nơi sao?”

“Lúc ấy, Lục Tử Mặc đi mua đồ dùm cô Đường.” Văn Tư Miểu trả lời.

“Mua đồ? Mua đồ không thể sai người khác đi sao? Tôi trả lương cho anh ta không phải để dùng vào việc này.” Sở Quân Việt nhíu mày, giọng lạnh lùng, nói: “Đã điều tra chưa?”

“Rồi.” Văn Tư Miểu lập tức nói: “Sau khi nhận được điện thoại, tôi đã lập tức sai người đi điều tra, tin rằng khi máy bay chúng ta đáp xuống, tin tức sẽ được truyền tới.”

“Không được bỏ qua cho bất kì ai.” Sở Quân Việt nheo mắt: “Hơn nữa, phải khẳng định chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai.”

“Vâng.” Văn Tư Miểu vội vã đáp.

Đường Bội cảm thấy cô không cần phải ở lại bệnh viện quan sát, nhưng viện trưởng của bệnh viện dưới trướng Sở gia đích thân tới rửa miệng vết thương cho cô, sau đó nói không dám để cô đi.

Trong phòng VIP có đầy đủ thiết bị, phòng rộng rãi, môi trường sáng sủa sạch sẽ, giường rất thoải mái, khiến người ta không nhìn ra đây là phòng bệnh ở bệnh viện.

Lúc này Đường Bội đang chán muốn chết ngồi tựa vào đầu giường, lật qua lật lại quyển sách Ann đưa cho cô.

Hạ Tử Diệu đã về rồi.

Lục Tử Mặc đang ngồi trong phòng khách của phòng bệnh.

Mà sắp đến giờ Sở Quân Việt xuống máy bay.

Khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, Đường Bội vừa mới xem xong mẫu truyện đầu tiên.

Cô nghe tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Khi cô nhìn vào mắt Sở Quân Việt, thì anh đã đi tới bên giường, từ trên cao nhìn xuống.

Trong mắt anh là ánh sáng mà Đường Bội không quen.

Không chỉ có lo lắng, gần như là sợ hãi và hơn thế nữa là sự tức giận và kiềm nén.

“Em không…”

Đường Bội còn chưa nói xong, cằm của cô đã bị nắm lấy.

Ngón tay nóng rực chạm lên môi cô, Sở Quân Việt cúi người xuống ngăn nó lại.
Anh không nhắm mắt, khoảng cách rất gần, Đường Bội có thể nhìn thấy bóng hình mờ nhạt, nho nhỏ của mình trong mắt anh. Bị bao vây bên trong cái nhìn thâm thúy như vậy, hình như có chút đáng yêu.

“Anh nhớ, anh từng nói với em…” Sở Quân Việt buông môi Đường Bội ra, giống như trừng phạt cắn lên môi cô.

Tay anh vẫn nắm cằm Đường Bội, nhìn thấy trong mắt của cô hiếm khi lóe lên sự dịu dàng, cười lạnh: “Làm gì cũng được! NHƯNG TUYỆT ĐỐI KHÔNG DÙNG BẢN THÂN LÀM TIỀN CƯỢC.”

“Đây là hiểu lầm.” Đường Bội lẩm bẩm.

Cô cảm thấy mình chịu thiệt, cô thấy từ khi có được trái tim cô, Sở Quân Việt càng ngày càng trở nên bá đạo, cũng càng ngày càng giống ám dạ đế vương trong truyền thuyết.

Lúc trước tùy theo ý cô, cưng chiều cô dường như chỉ là một giấc mộng hảo huyền.

“Vào đi.” Sở Quân Việt không quay đầu, chỉ nâng cao giọng của mình.

Văn Tư Miểu không ngẩng đầu, vội vàng đi vào.

Hắn không nói gì, cẩn thận đặt một túi tài liệu lên đầu giường, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, và còn không quên đóng cửa lại.

Cuối cùng Sở Quân Việt cũng buông cô ra, giận dữ cầm tài liệu ném đến trước mặt cô, lạnh lùng hỏi: “Em không biết Tôn gia đang chuẩn bị đối phó em?’

“….” Đường Bội từ chối trả lời.

Từ khi Đường Phỉ Phỉ bị hại ở trường đua Vân Tiêu thì Đường Bội đã trở thành kẻ địch của Tôn gia.

“Em cũng không biết, Tôn gia lợi dụng lúc quay phim ở Tây Bắc rồi ra tay?” Sở Quân Việt lạnh lùng hỏi.

“Em có thể giải thích.” Đường Bội nói

“Anh nghe.”

Sở Quân Việt không có ý định ngồi xuống, anh cứ nhìn Đường Bội từ trên cao, đôi mắt lạnh lùng khí thế và áp bức, trên người toát ra sự tức giận, đổi lại là người khác thì chắc hai chân đã nhũn ra, không nói được gì.

Đường Bội lại ngẩng đầu, nhìn anh, chậm rãi nói: “Em biết Tôn gia sẽ ra tay với em ở đây, nhưng em không ngờ bọn họ lại chọn địa điểm như thế.”

Ừ, là do cô sơ suất.

Ban nãy, khi được băng bó miệng vết thương, cô đã suy nghĩ kĩ.

Trên thực tế, Đường Phong Ngôn là một con cáo già, ông ta đã bắt đầu nghi ngờ Lạc.

Trường đua Vân Tiêu, Đường Phong Ngôn sai Lạc hạ thuốc Minh Hiên, và vệ sĩ cũng như những người hầu đi theo, nghĩ cách để Đường Phỉ Phỉ có cơ hội lẻn vào phòng của Minh Hiên, dụ dỗ đại thiếu gia Minh gia để đạt được mục đích.

Lần đó, Lạc không chút do dự kể cho cô biết ý định dụ dỗ Minh Hiên của Đường Phỉ Phỉ, Đường Bội lợi dụng kế hoạch này để cho Đường Phỉ Phỉ một kích trí mạng.

Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!

Cô đã sớm biết một người vô tình và máu lạnh như Đường Phong Ngôn, cho dù không nghi ngờ Lạc có vấn đề cũng sẽ không tin tưởng mà giao nhiệm vụ cho anh ta, lần này tại sao lại yên tâm, giao kế hoạch cho anh ta mà không hề đề phòng chứ?

Cho nên Đường Bội mới trúng một kích của Đường gia.

Hoặc nói, Tôn gia với Đường Phong Ngôn cùng nhau sắp đặt

Đường Bội biết lần này Tôn gia sẽ ra tay với mình, bởi vì đây là cơ hội không thể tốt hơn, thật vất vả cô mới rời khỏi thành phố S, rời khỏi Sở Quân Việt, là cơ hội tốt nhất để ra tay với cô.

Đường Phong Ngôn đã đề phòng Tôn gia từ lâu, sắp xếp ngầm ở Tôn gia, Đường Phong Ngôn cũng không hề giấu giếm mà nói cho bọn họ biết kế hoạch.

Nhưng ông ta không nói thật với Lạc.

Ông ta nói dối thời gian Tôn gia ra tay, khiến cho Đường Bội và Lạc đều nghĩ Tôn gia sẽ ra tay với cô khi cô diễn cảnh cuối cuối cùng.

Cho nên ông ta vẫn luôn đề phòng, tất cả cuối cùng chỉ mà một màn kịch.

Nên cô mới có thể sơ suất như thế, suýt nữa khiến Tôn gia được lợi.

Có lẽ Đường Phong Ngôn đã biết mối quan hệ giữa Đường Bội với Sở Quân Việt, muốn mượn tay Sở Quân Việt để đối phó Tôn gia, triệt để loại trừ tai họa ngầm.

Đường Bội cũng đoán được như thế, cô muốn tương kế tựu kế, muốn mượn chuyện này để đẩy Tôn gia vào đường cùng, để chúng biết Đường Phong Ngôn tuyệt tình và trở mặt như thế nào, để chó cắn chó, Tôn gia mới nói ra nhược điểm chúng nắm được của Đường Phong Ngôn.

“Chuyện chính là như vậy, em vốn có thể nắm chắc rằng mình sẽ không bị thương, nhưng phải vạch trần âm mưu của Tôn gia khiến chúng mất hết danh dự.” Đường Bội nhìn vào mắt Sở Quân Việt, chân thành nói: “Mặc dù xảy ra sơ suất nhỏ, nhưng em không sao.”

Cô nói xong, nhìn Sở Quân Việt vẫn trừng mắt nhìn mình, cười nói: “Bản lĩnh của em cũng không tệ, chẳng lẽ anh quên rồi sao?”

Cô lại nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cười đến xán lạn, lấy lòng, mập mờ nói: “Ngay cả Sở thiếu cũng không phải đối thủ của em, em cũng có thể ngang nhiên đi lại trong biệt thự Sở gia, sao bọn họ có thể khiến em bị thương. Anh xem, bây giờ không phải em rất khỏe sao?”

“Khỏe à?” Sở Quân Việt giận quá hóa cười, nhanh chóng chộp lấy cánh tay đang quấn nhiều lớp băng của cô. Vốn anh quyết tâm muốn cô đau một lần để nhớ kỹ bài học này.

Nhưng khi ngón tay chạm vào cánh tay Đường Bội, nhìn thấy cô không tránh né, còn hùng hồn liều chết.

Tuy rằng biết dáng vẻ cô lúc này hoàn toàn chỉ là giả vờ.

Nhưng Sở Quân Việt lại mềm lòng.

Tay anh nhẹ nhàng chạm vào băng gạc trên cánh tay Đường Bội, thật nhẹ thật nhẹ lướt qua cánh tay cô, sau đó chạm vào tóc cô.

Bất đắc dĩ khẽ thở dài, Sở Quân Việt vuốt tóc Đường Bội, trầm giọng nói: “Còn đau không?”

“Hoàn toàn không đau.” Mắt Đường Bội sáng lên.

Sở Quân Việt cúi người, nhẹ nhàng hôn lên băng gạc, đau lòng không thôi, nhìn thấy nụ cười trên mặt Đường Bội, chịu thua, thở dài: “Em…”

“Thật muốn bắt em lại, đánh cho em một trận.” Dừng lại một chút Sở Quân Việt nói tiếp: “Muốn nhốt em lại, để em không đi chỗ đâu được hết, mỗi ngày chỉ nhìn anh, ở trong lòng anh là được rồi…”

Trong lòng anh có nỗi đau sâu hơn, nhưng không nói ra trước mặt Đường Bội.

Anh không thích cảm giác mình bị gạt ra khỏi cuộc sống của cô, cho dù là kế hoạch trả thù của cô, anh cũng muốn tham gia vào, dù cho chỉ là quân cờ bị lợi dụng, anh vẫn vui vẻ chịu đựng.

Nhưng anh biết, Đường Bội đang cố gắng, cố gắng đưa anh vào thế giới của cô.

Chuyện này không thể gấp được, chỉ có thể từ từ.

Nếu như ép cô nóng nảy, không biết người trước mặt này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Ngón tay Sở Quân Việt thương tiếc lướt qua hai má Đường Bội, sau đó cúi đầu nhìn vào mắt cô, nói từng chữ rõ ràng: “Tôn gia dám đụng đến người của anh, anh sẽ khiến họ trả giá đắc.”

Anh đứng thẳng lên, sau đó đi ra bên ngoài.

Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách.

Ban nãy Đường Bội và Sở Quân Việt nói chuyện cũng không kiểm soát âm thanh, cho nên phần lớn cuộc đối thoại bọn họ đã nghe hết.

Lúc này thấy Sở Quân Việt đi ra, Văn Tư Miểu bước lên trước một bước nói: “Sở thiếu, Tôn gia cứ giao cho tôi đi.”

Sở Quân Việt quay đầu nhìn thoáng qua người ngồi trên giường, nhìn thấy Đường Bội dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, thì trái tim lại mềm nhũn.

“Giữ lại hơi thở cho bọn chúng.” Anh dừng lại một chút rồi nói với Lục Tử Mặc: “Cậu cũng tham gia đi, Bội Bội muốn làm thế nào, các người chỉ cần phối hợp là được.”

“Vâng.” Lục Tử Mặc và Văn Tư Miểu đồng thanh đáp.

Đường Bội nhẹ nhàng thở ra.

Cô vốn nghĩ rằng, lần này Sở Quân Việt sẽ tức giận đến mức nhổ tận gốc Tôn gia.

Đây là nguyên nhân vì sao cô không muốn anh tham gia vào kế hoạch của cô, Sở Quân Việt không phải là người cô có thể nắm trong tay, cô lo lắng, mình sẽ đánh mất nhiều thứ.

Không ngờ, trong cơn tức giận, Sở Quân Việt lại có thể quyết định như vậy, khiến cô thở hắt ra đồng thời cảm thấy ngọt ngào.

Chờ Sở Quân Việt đi vào phòng lần nữa thì nụ cười trên môi Đường Bội cũng thoải mái hơn.

Tất nhiên Sở Quân Việt biết, nụ cười này vì sao mà có.

Anh đi đến bên giường im lặng nhìn Đường Bội một lát, hai tay cẩn thận đặt hai bên người cô, tránh đụng vào vết thương.

Sau đó cúi đầu hôn xuống.

Thời điểm môi lưỡi quấn quít, cuối cùng Sở Quân Việt cũng cảm thấy lửa giận trong lòng mình tiêu tan một ít.

Đường Bội cười, nhẹ nhàng cắn lên môi anh. Đầu lưỡi bướng bỉnh liếm qua liếm lại, híp mắt nhìn anh, vụng về nói: “Em có nên nói cho anh biết không nhỉ? Ban nãy khi anh đẩy cửa vào, vẻ mặt nén giận của Sở thiếu thật đẹp trai, khiến cho em muốn ăn anh luôn.”

“…”Sở Quân Việt không trả lời, chỉ chiếm lấy môi cô lần nữa.

Trên người Đường Bội còn vết thương, anh không phải là người không biết nặng nhẹ.

Nhưng tiểu hồ ly này thật sự khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

Khiến người ta ấm lòng, luôn muốn ôm trong tay, từ nay về sau không buông ra nữa.

Khiến người ta tức giận, hận không thể buộc cô lại bên người, chỉ sợ một lúc không để ý, cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Này…” Đường Bội hơi bất mãn, đẩy Sở Quân Việt ra, nhìn vào mắt anh, ai oán nói: “Anh tập trung tinh thần một chút đi.”

Sở Quân Việt đưa tay vuốt tóc cô, thuận thế đứng thẳng người: “Đừng trêu chọc nữa.”

Đường Bội cười híp mắt nhìn anh, liếm môi, không có ý tốt hỏi: “Anh định đi ra ngoài như vậy sao, chỉ sợ anh danh cả đời của Sở thiếu…”

Chính cô cũng không nói nổi nữa, nằm trên giường cười haha suốt nửa ngày, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Quân Việt chậm rãi nói: “Cảm ơn.”

Cô nói xong câu đó, có chút không tự nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Ngoại ô thành phố X hơi hoang vắng, không thể so với sự phồn hoa tấp nập của thành phố S.

Đường Bội hơi đỏ mặt nói: “Cảm ơn anh, đã đối với em như vậy.”

Sở Quân Việt lo lắng cho cô, ngàn dặm xa xôi đến thăm cô, khiến cô cảm động.

Hơn nữa, trong cơn tức giận, đối phương vẫn tôn trọng quyết định của cô, thậm chí bằng lòng phối hợp với kế hoạch của cô khiến cô rung động rất nhiều.

Sở Quân Việt đi qua hôn lên trán cô, thản nhiên nói: “Cho nên, Bội Bội, em có thể tin tưởng anh.”

Trán anh áp lên trán cô, trầm giọng nói: “Cho dù hoàn toàn ỷ lại vào anh, cũng không phải là chuyện gì mất mặt.”

Đường Bội quay đầu nhìn Sở Quân Việt, đôi mắt gần trong gang tấc.

“Em…” Câu nói nghẹn trong cổ.

“Không sao.” Qua một lúc lâu mà không nghe được vế sau, Sở Quân Việt mới than nhẹ, rồi mở miệng nói: “Chúng ta còn thời gian cả đời, cứ từ từ, em nên tập quen, ỷ lại vào người mình yêu, không phải là chuyện mất mặt, không phải là chuyện nguy hiểm. Hiện tại cứ làm theo ý của em đi, chỉ có điều, không thể để mình rơi vào nguy hiểm.”

Đường Bội không trả lời.

Cô nhìn vào mắt anh một lát rồi cúi đầu hôn lên môi anh.

Đây là hành động tín nhiệm còn cảm động lòng người hơn.

Sở Quân Việt cảm thấy, mình không uống rượu nhưng vẫn hơi say.

Bầu không khí trong phòng tốt đến không thể tốt hơn, thậm chí Sở Quân Việt còn nhìn thấy cánh cửa mang tên ‘trái tim Đường Bội’ đã vì anh mà mở ra nhiều.

Khi hai người đang hôn nhau, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta im lặng đẩy ra.

Đôi mắt Đường Bội đột nhiên lạnh lẽo, theo bản năng nhìn theo hướng phía sau Sở Quân Việt.

Lạc mặc âu phục chỉnh tề.

Tóc được chải gọn ra sau, rất tỉ mỉ, chau chuốt. Tóc chải ngược ra sau thường khiến người ta cảm thấy tục khí, nhưng dáng người Lạc cao gầy, ngũ quan gần như hoàn mỹ, tròng mắt màu xanh lam, sóng mũi cao thẳng… Như vậy càng khiến anh ta giống một quý tộc ngang tàng, bướng bỉnh.

Âu phục màu xám trên người khiến Lạc trông càng thêm cao, mạnh mẽ và mang theo khí thế áp bách vô hình.

Tay phải cầm chìa khóa xe, tay trái đặt trên môi cười như không cười nhìn Đường Bội và Sở Quân Việt, anh ta bây giờ giống như một con báo tao nhã, đang nhìn ngắm con môi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng răng nanh của mình để xé xác họ.

“Bội Bội…” Lạc chậm rãi đi vào trong phòng, không thèm đếm xỉa đảo mắt liếc nhìn Sở Quân Việt, cúi đầu nhìn Đường Bội, cười nhẹ nói: “Em chào đón anh như vậy sao?”

“Lạc.” Đường Bội nhìn Sở Quân Việt, thản nhiên nói: “Đây là Sở Quân Việt, con trai duy nhất của Sở gia, lần trước em đã muốn giới thiệu cho anh biết.’

“Anh biết…” Lạc nhìn Sở Quân Việt, lười biếng nói: “Dù nhìn thấy anh ta vừa nghe tin em gặp chuyện đã vội vã chạy đến giành phần thăm em trước, tôi cũng không giở trò gì trước mặt em, em đừng vội vã nhét anh ta dưới cánh của mình… Một người đàn ông cần em che chở không xứng đứng bên cạnh em.”

Lạc đưa tay ra muốn chạm vào má Đường Bội, trong mắt hàm chứa sự khát vọng và lo lắng không nói nên lời, nhẹ giọng nói: “Công chúa của anh, chỉ khi ở cạnh kỵ sĩ, em mới được an toàn.’

Đáng tiếc, anh ta còn chưa chạm vào Đường Bội thì Sở Quân Việt đã bước lên phía trước, ngăn giữa hai người.

Sở Quân Việt nhìn thấy sắc mặt Lạc đột nhiên lạnh xuống, trong mắt không che giấu địch ý và sát ý, nói từng chữ: “Cô ấy, bây giờ, là của tôi.”

Sở Quân Việt ngạo nghễ đứng đó, cao hơn Lạc một chút.

Sở Quân Việt nhìn mắt Lạc, chậm rãi nói: “Hôm nay anh đến thăm Bội Bội cho nên tôi không so đo với anh. Nếu như lần sau anh còn toan tính đến gần Bội Bội, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Lạc ngẩn ra, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, đột nhiên cất tiếng cười to.

Anh ta cười đến mức chảy nước mắt, vừa nhìn Đường Bội vừa chỉ tay vào Sở Quân Việt, cười haha nói: “Bội Bội, em nghe thấy không, người đàn ông em quen biết chưa đến một năm không cho phép anh đến gần em.”

Tiếng cười của anh ta dừng lại.

Thân là một trong những sát thủ xuất sắc nhất thế giới, có lẽ Lạc nghĩ thế nào cũng không ngờ, có một ngày mình lại rơi vào tình huống thế này.

Trong tay Sở Quân Việt cầm một thanh súng lục màu bạc.

Súng trên tay lóe ra, đang chĩa vào thái dương của Lạc.

Mà Lạc, lại hoàn toàn không biết, Sở Quân Việt ra tay vào lúc nào.

———–Hết chương 65———–

back top