Chương 66: Lời cầu hôn của anh?
Editor: An
Betaor: Mặc Doanh
“Tôi có 100 cách khiến anh biến mất trước mắt Bội Bội, không tính toán với anh chỉ vì không muốn cô ấy đau lòng.” Sở Quân Việt nói xong, tay khẽ nhúc nhích, đặt súng sát vào huyệt thái dương của Lạc.
Lạc lại cười dửng dưng, không quan tâm.
Anh ta giơ tay chậm rãi tháo khuy áo trên cổ tay xuống, dường như từ đầu đến cuối không hề để tâm đến lời uy hiếp của Sở Quân Việt.
Cúc áo màu vàng được anh ta cầm trong tay lộ ra ánh sáng yêu dị.
Đường Bội thấy thế, mắt khẽ nheo lại, cánh tay đang quấn băng khẽ giơ lên.
Sở Quân Việt hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đường Bội một cái, im lặng thở dài.
Anh thu hồi súng lục của mình, thản nhiên nói: “Hôm nay, anh là khách, tôi không muốn so đo với anh trước mặt cô ấy.”
Anh xoay người đi đến bên cạnh Đường Bội, bộc lộ một cách thoải mái trước mắt Lạc.
Dáng người Sở Quân Việt cao lớn, thẳng tắp.
Không biết là quá tự tin hay là chưa từng để Lạc vào trong mắt… Tóm lại anh biểu hiện quá mức thản nhiên, dường như người lúc nãy chỉ súng vào đầu Lạc không phải là anh.
Đường Bội nhìn Sở Quân Việt, lại nhìn Lạc, đột nhiên nhịn không được cười lên tiếng.
Lạc nhìn Sở Quân Việt không vừa mắt, sao Sở thiếu có thể nhìn anh ta thuận mắt chứ, nhưng hai người bọn họ đều lựa chọn nhượng bộ trước mặt cô.
Bọn họ không phải quý ông, nhưng lại bày ra dáng vẻ quý ông trước mặt cô khiến cô không nhịn được cười lên tiếng.
Nét mặt Lạc cương cứng giây lát, rốt cuộc khi nhìn thấy nụ cười ấy mới chậm rãi giãn ra.
Anh ta lấy một chiếc nhẫn màu đen từ trong túi ra, xoay người nhẹ nhàng đặt trước mặt Đường Bội: “Đây là chiếc nhẫn trên người tên bắn lén em.”
Muốn kéo cung đòi hỏi người đó phải có lực cánh tay tốt, muốn kéo cung hơn nữa còn bắn chuẩn đòi hỏi phải trải qua quá trình luyện tập lâu dài.
Đường Bội đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn màu đen, nhìn thấy lớp bạc phía trên có không ít chỗ bị bào mòn, cũng nhìn ra được người này đã luyện tập bắn tên nhiều năm, là vật tùy thân mà hắn thường đeo trên người.
“Từ đâu anh có?” Đường Bội hỏi.
Lạc nhíu mày nói: “Anh lái xe đuổi theo khoảng 200km, mới đuổi tới chỗ hắn và người kia gặp mặt nhau. Có lẽ hắn cho rằng đã thoát khỏi sự truy đuổi của anh.”
Đường Bội nghe vậy thì cười, trên đời này không có người Lạc muốn tìm mà tìm không được.
“Hắn với người tới đón hắn gặp nhau. Sau đó nhanh chóng chia tay. Anh nghĩ dù sao cũng phải cần lấy thứ gì đó để chứng minh, cho nên chờ sau khi bọn họ đi, anh mới nhặt thứ này.”
Lạc cúi người đến gần một chút, chỉ vào hoa văn giữa chiếc nhẫn: “Đây là ký hiệu của gia tộc, anh nghĩ người thuê hắn chính là người của Tôn gia. Nhưng hắn không hoàn toàn là người của Tôn gia.”
Bên trong chiếc nhẫn có chữ Q nhỏ.
Đường Bội dò xét chỉ vào trong, nhẹ nhàng vuốt vài cái, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói: “Gia tộc bồi dưỡng sát thủ, em biết một nơi, bắt đầu bằng chữ Q.”
Cô quay đầu nhìn về phía Sở Quân Việt vẫn luôn im lặng, đối phương cũng nhìn cô.
“Thích gia thành phố S.” Sở Quân Việt trầm giọng nói.
Thích gia ở thành phố S, hiện tại có lẽ hơi xuống dốc, nhưng đã từng nắm giữ giới hắc đạo ở thành phố S, khác biệt với Đường gia mới, bọn họ là thế gia từ xưa.
Sau lưng gia tộc như thế luôn tồn tại những rắc rối khó gỡ.
Mặc dù Sở gia một tay che trời, nhưng luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Thích gia.
Tuy rằng sau này đã xảy ra một số chuyện khiến quan hệ hai nhà càng lúc càng xa, nhưng quan hệ hợp tác giữa hai nhà Sở – Thích vẫn không thay đổi.
Đương gia hiện tại của Thích gia là một người phụ nữ, là con một của đương gia tiền nhiệm, đã gả cho con thứ của nhà họ Tiêu – Tiêu Học Lâm làm vợ.
Lúc hai mươi lăm tuổi tiếp nhận gia nghiệp từ trong tay cha mình, khi đó tất cả mọi người đều cho rằng Thích gia sẽ thất bại thảm hại, bị hủy bởi một cô gái quậy phá nổi tiếng một thời năm đó.
Nhưng Thích Bạch Phong sau hai năm du học ở nước ngoài trở về, như trở thành một con người khác.
Năm đó, người thường cùng đám bạn xấu say rượu, đua xe, thường trang điểm diêm dúa, sau khi trải qua một số chuyện không muốn người khác biết, đột nhiên lột xác, mê hoặc không ít thanh niên thành phố S.
Chỉ có điều một năm sau, cô ấy dưới sự giúp đỡ của Tiêu Học Lâm, đã loại trừ những người phản đối trong nội bộ Thích gia, thành công nắm quyền.
Sau đó Thích Bạch Phong và Tiêu Học Lâm hai người phu xướng phụ tùy, hai người một lần nữa chấn hưng lại sản nghiệp Thích gia đang trên đà xuống dốc, hơn nữa còn tẩy trắng hoàn toàn.
Hiện tại, thế lực hắc đạo ở thành phố S phải nể mặt Thích gia năm phần, ở trên thương trường, Thích gia cũng khiến người ta không thể khinh thường.
Đường Bội khép lý lịch về Thích Bạch Phong lại, híp mắt dựa vào sofa.
Cô và Sở Quân Việt đã về thành phố S ba ngày rồi.
Ba ngày trước, Lạc có việc trở về Châu Âu, Sở Quân Việt khăn khăn không chịu để cô đi quay phim khi còn bị thương. Xuất phát từ áy náy, Tần Hạo Diễm để Đường Bội nghỉ ngơi 20 ngày. Bảo cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó trở về thành phố S để hoàn thành cảnh quay của mình.
Còn cấm cô không được nhúng tay vào chuyện Tôn gia khi vết thương chưa tốt lên, chuyện Đường Bội có thể làm, chính là mỗi ngày lướt máy tính nhìn cổ phiếu Tôn gia rớt điên cuồng, dường như mỗi ngày đều thảm hại.
Dĩ nhiên Tôn gia sẽ không bỏ qua như thế, bọn họ đã nghĩ ra tất cả các biện pháp để cứu vãn tổn thất.
Nhưng một khi Sở gia đã ra tay, cả thành phố S không có thế lực nào dám đối đầu.
Nếu không phải Sở Quân Việt muốn giữ lại cho Tôn gia chút hơi tàn, chỉ sợ không quá ba ngày, Tôn gia đã rơi vào biển sương mù.
Bây giờ, thiếu một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, Tôn gia sẽ bị dồn vào đường cùng. Giai đoạn ấy, chỉ cần là người hoặc chuyện có thể giúp được chúng, chúng nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng nghĩ đến Đường Phong Ngôn từ lúc báo sai thời gian với Lạc, cũng đã chuẩn bị tốt, muốn mượn đao giết người, triệt để loại bỏ Tôn gia, thoát khỏi sự áp chế và chỉ huy của Tôn gia mấy năm qua.
Đường Bội cười như mây trôi nước chảy, Đường Phong Ngôn nhất định cũng phòng bị cô, nhưng sự trả thù của cô, ông ta tuyệt đối không tưởng tượng được, thật ra cô muốn moi bí mật của ông ta từ miệng Tôn gia.
Bí mật này, tuyệt đối không được chôn theo Tôn gia.
Đường Phong Ngôn lúc này rất vui vẻ.
Từ chuyện ở trường đua Vân Tiêu lần trước bị bại lộ, khiến Đường Bội nắm được tẩy lớn, sau khi giáo huấn Đường Phỉ Phỉ một trận, ông ta đã có chút đề phòng người đàn ông thần bí kia.
Ông ta cảm thấy sai lầm lần đó không phải chỉ do đó là địa bàn nhà họ Sở, mà còn do L.
Đường Phong Ngôn rất vui, vì trực giác của ông ta rất chuẩn.
Đường Bội quả nhiên không hề né tránh thủ đoạn trả thù của Tôn gia.
Mà Sở Quân Việt thật sự đã nổi trận lôi đình, trong vài ngày đã khiến Tôn gia rơi vào vũng bùn.
Đã nhiều năm nay, Đường Phong Ngôn chưa bao giờ cảm thấy vợ ông ta thuận mắt như bây giờ.
Mặt Tôn Mặc Vân trắng bệch ngồi đối diện Đường Phong Ngôn.
Tóc bà ta luôn chăm sóc tỉ mỉ, lúc lại rối bời, ngay cả đôi mắt vênh váo hung hăng cũng yếu đuối hơn nhiều. Bờ môi no đủ lúc này cũng hơi khô nứt.
Tôn Mặc Vân không tự chủ liếm liếm môi mình, nửa cầu xin nửa uy hiếp nhìn Đường Phong Ngôn nói: “Phong Ngôn, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, anh sẽ không trơ mắt nhìn Tôn gia sụp đổ như vậy, đúng không?”
“Dĩ nhiên sẽ không rồi.” Đường Phong Ngôn cười như mây trôi nước chảy thản nhiên nói: “Dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của em, Phỉ Phỉ cũng rất thích bà ngoại nó, sao anh có thể để Tôn gia sụp đổ như vậy. Nhưng em cũng biết, muốn đối đầu với Sở gia, không phải chuyện dễ dàng.”
Tôn Mặc Vân hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên sự phẫn hận, hỏi: “Anh muốn như thế nào?”
“20% cổ phần tập đoàn Đường thị không phải vẫn còn nằm trong tay Tôn gia sao?” Đường Phong Ngôn cười lạnh nói.
“Đường Phong Ngôn, anh đừng quá đáng!” Tôn Mặc Vân đứng lên, hung tợn nhìn Đường Phong Ngôn, oán hận nói: “Nếu như Tôn gia thực sự sụp đổ, cổ phần tập đoàn Đường thị đương nhiên sẽ không đến tay anh, anh nói xem, nếu như Sở Quân Việt, vì một nụ cười của người đẹp mà tặng hết số cổ phần này cho Đường Bội, thì nó sẽ đối phó anh như thế nào đây?”
Đường Phong Ngôn lạnh lùng nhìn Tôn Mặc Vân nhưng không nói chuyện.
“Mặc Vân…” Đường Phong Ngôn nhàn nhạt nói: “Đưa 20% cổ phần Đường thị cho tôi, tôi với cô sẽ ngồi chung thuyền, nghĩ cách bảo vệ Tôn gia, nếu không…”
Lời ông ta chưa nói xong, nhưng uy hiếp cũng lộ rõ mười mươi.
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Tôn Mặc Vân cười lạnh nói: “Đường Phong Ngôn, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh ư? Hiện tại cổ phần còn nằm trong tay tôi, anh đã trở mặt vô tình như vậy, nếu đưa cổ phần cho anh, anh thật sự sẽ giúp Tôn gia? Đường Phong Ngôn, tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng nhiều năm, chẳng lẽ tôi không hiểu anh. Bây giờ, anh chỉ muốn mượn đao giết người, hi vọng Tôn gia chết càng nhanh càng tốt.”
“Ồ…” Đường Phong Ngôn cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, thản nhiên nói: “Năng lực của Sở thiếu, cô rõ hơn ai hết, bây giờ toàn bộ thành phố S muốn tránh Tôn gia như tránh tà, tôi cho cô một ngày suy nghĩ, nếu kéo dài, chỉ sợ tôi muốn giúp nhưng cũng không đủ lực.”
“Đường Phong Ngôn, anh đừng mong uy hiếp tôi!” Tôn Mặc Vân giẫm lên giày cao gót bảy tấc bước đến trước bàn làm việc của Đường Phong Ngôn.
Mặc dù sắc mặt bà ta có vẻ không tốt, nhưng vẫn cao cao tại thượng nhìn Đường Phong Ngôn. Người đàn ông này với sự giúp đỡ của Tôn gia mới miễn cưỡng đứng lên được, bà ta đã sớm biết ông ta là một người máu lạnh vô tình, chỉ trách mình lúc trẻ có mắt như mù, lại yêu một người đàn ông như vậy.
Nhưng không sao, bà ta sớm biết rằng ông ta là người như thế, nên đã chuẩn bị sẵn bằng chứng, khiến ông ta không thể không đi vào khuôn khổ.
“Đường Phong Ngôn, anh đừng quá đắc ý.” Tôn Mặc Vân chống hai tay lên bàn của Đường Phong Ngôn, lạnh lùng nhìn ông ta từ trên cao xuống, nói: “Chuyện xảy ra năm đó, anh nghĩ tôi sẽ hủy đi chứng cứ sao? Tôi đã sớm biết anh là một tên vô tình, cho nên tất cả chứng cớ đều bị tôi giữ lại…. Anh nói xem… Nếu mấy thứ đó lọt vào tay Đường Bội, với tính cách của nó, nó sẽ chỉnh chết Đường gia, hay chỉnh chết Tôn gia đây?”
“Cô nói cái gì?” Đường Phong Ngôn ngẩng đầu nhìn Tôn Mặc Vân, lạnh lùng nói: “Những chứng cứ ấy, cô vẫn còn giữ?”
Ông ta đột nhiên đưa tay, bóp chặt cổ Tôn Mặc Vân, lạnh lùng nói: “Năm đó, không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao? Tôi với cô ta ly hôn, cô sẽ hủy đi những thứ đó, hơn nữa còn hủy trước mặt tôi?”
“Đường Phong Ngôn…” Tôn Mặc Vân khinh thường nhìn Đường Phong Ngôn, cổ bị siết chặt khiến bà ta hơi khó thở, đây là chồng bà ta, là người cùng chung chăn gối hơn mười năm, người bà ta trăm phương ngàn kế cướp cho bằng được…
Một chút dịu dàng trong mắt cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, bà ta lạnh lùng nhìn Đường Phong Ngôn, sau một lúc lâu, cười khanh khách nói: “Con gái Tôn gia, sao có thể bị tình yêu làm u mê? Anh nghĩ rằng tôi giống người vợ trước yếu đuối không có năng lực của anh sao?’
“Bụp.” Tôn Mặc Vân bị Đường Phong Ngôn hất trên mặt đất.
Đường Phong Ngôn quả thực cảm thấy kinh sợ, ông ta thật sự đã coi thường người đàn bà này, cho rằng năm đó bà ta thật sự bị ông ta mê hoặc đến mất hết lý trí.
Vì thế, nên bây giờ, bị bà ta cắn lại một cái!
Đường Phong Ngôn hơi nheo mắt lại, nhìn Tôn Mặc Vân từ từ bò từ trên mặt đất lên, sửa sang lại quần áo.
Sắc mặt bà ta tuy vẫn âm u như cũ, nhưng cười nghạo nghễ nhìn Đường Phong Ngôn nói: “Ông xã tốt của tôi, con rể tốt của Tôn gia, tôi chờ tin tốt lành từ anh.”
Tôn Mặc Vân dừng lại một chút rồi nói: “Phỉ Phỉ cũng muốn ăn bữa cơm tối với ba nó đấy. Là cá chết lưới rách, hay mọi người cùng nhau sống sót, Đường Phong Ngôn, anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ.”
Bà ta đột nhiên cười, bắt chước giọng điệu của Đường Phong Ngôn nói với ông ta: “Đừng nói tôi vô tình, tôi cũng cho anh 24 tiếng để suy nghĩ, 24 tiếng sau nếu Tôn gia vẫn như vậy, thì chứng cứ sẽ chuyển đến tay Đường Bội.”
Nói xong, bà ta vuốt tóc, ưỡn ngực, ngẩng đầu đi ra khỏi văn phòng của Đường Phong Ngôn.
Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa dần, sắc mặt Đường Phong Ngôn cũng trở nên khó coi.
Nếu giúp đỡ Tôn gia, thì sẽ đối đầu với Sở gia!
Đây là chuyện Đường Phong Ngôn không làm được.
…
Mặc dù Đường Bội có thể đoán được Đường gia và Tôn gia sẽ vội đến gà bay chó sủa.
Nhưng dưới sự ép buộc một tấc không rời của Sở Quân Việt, cô chỉ có thể núp trong biệt thự Sở gia.
Bằng không, nếu như cô lộ ý định muốn ra ngoài, Sở Quân Việt sẽ dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, sau đó trên mặt hiện lên sự lo lắng và khổ sở.
Đường Bội thật sự đã thua Sở đại thiếu rồi.
Nét mặt như thế, anh đường đường là chủ của Sở gia lại lộ ra nét mặt đó, không sợ người ta chê cười à?
Tâm trạng chán ngán, Đường Bội chỉ có thể tìm việc gì đó để giết thời gian.
Dĩ nhiên, có nhiều chuyện cô vẫn chưa điều tra.
Một cô gái quậy phá, tại sao lại xảy ra biến hóa cực lớn? Đường Bội không tin, chỉ du học hai năm ở nước ngoài, có thể khiến cô gái kia thay đổi lớn như vậy, từ một cô gái hoạt bát, hồn nhiên thích quậy phá đột nhiên trở nên chững chạc, kiên định một tay gánh lấy sự nghiệp gia tộc.
Sở Quân Việt khép phần tài liệu cuối cùng lại, ngẩng đầu nhìn nét mặt nhàm chán của Đường Bội, hiếm khi hỏi: “Em nghĩ ra gì chưa?”
Anh biết mấy ngày nay Đường Bội rất buồn bực, nhưng ngày đầu tiên khi thay băng, nhìn những vết thương xanh tím trên tay cô, Sở Quân Việt dường như muốn phát điên.
Lửa giận trong lòng chưa bao giờ dâng trào mãnh liệt như vậy, cảm giác vừa lo lắng vừa tức giận suýt nữa đã thiêu cháy Sở đại thiếu.
Cho nên anh cương quyết giữ Đường Bội ở bên cạnh.
Ít nhất, khi cô bị thương, anh muốn cô phải ở trong phạm vi tầm mắt anh, vừa vươn tay là có thể chạm vào như vậy anh mới yên tâm.
“Có người đang âm thầm bảo vệ Thích Bạch Phong sao?” Hiếm khi Sở Quân Việt đồng ý để cô ra khỏi cửa, mặc dù cô sắp buồn bực đến mọc nấm, nhưng cô vẫn không trả lời thẳng câu hỏi của anh, mà hỏi một cách kì quái.
Nếu như cô thực sự muốn tra ra tư liệu của Thích Bạch Phong, cho dù là bí mật được cất giấu kỹ càng cũng bị cô moi ra, nhưng điều khiến cô cảm thấy kì lạ là dường như có cao thủ hacker đang âm thầm bảo vệ Thích Bạch Phong, không để cho những tin tức bất lợi với cô ta lộ ra ngoài.
Sở Quân Việt chần chừ, không trả lời vấn đề Đường Bội hỏi, mà nói: “Chú út biết em về rồi, bảo em có thời gian thì ghé qua nhà chú ấy một chuyến, chú ấy muốn thảo luận về kịch bản và thời gian quay phim với em, nếu như thuận lợi thì kí hợp đồng luôn.”
“Ồ?” Đường Bội nhíu mày: “Chú út tới rồi?”
Sao cô lại không biết?
“Nói trong điện thoại.” Sở Quân Việt nói.
“Bây giờ em phải đi tìm chú út.” Đường Bội đứng lên, duỗi thẳng tứ chi: “Nếu còn tiếp tục thế này, chắc em sẽ mọc nấm mất.”
Trong mắt Sở Quân Việt hiện lên ý cười dịu dàng, anh biết cô vì anh nên mới miễn cưỡng mình ngồi buồn chán ở trong nhà, vì thế giọng điệu đã mềm đi vài phần: “Bảo Lục Tử Mặc lái xe chở em qua đó đi, anh chờ em về ăn cơm chiều.”
“Được.” Đường Bội cười, vui vẻ đáp ứng.
Lờ mờ, cô thấy chuyện của Thích gia có liên quan đến Sở Dực Thành, nhưng liên quan như thế nào thì cô lại không rõ.
Cô vừa muốn vừa trở về phòng thay đồ.
Trong ngăn tủ cũng không để gì cả, chỉ có một chiếc hộp trơ trọi nằm ở trong tủ.
Sở Quân Việt bỏ văn kiện trên bàn qua một bên, ngón tay thon dài gõ một nút trên bàn phím.
Màn hình dịch chuyển, nhưng không phải là trang web về thương nghiệp, buôn bán gì.
Mà hiện lên trang web tìm kiếm, anh nhập vào dòng chữ: “Cầu hôn như thế nào?”
Thư phòng Sở gia đương nhiên không có ai xâm nhập, nhưng Sở đại thiếu lại lần đầu tiên lộ vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.
Anh không chắc chắn liếc nhìn cánh cửa phòng sách đóng chặt, đưa tay click vào một đoạn clip trong trang đó.
Trong clip là một đoạn cầu hôn trong bộ phim nổi tiếng, im lặng xem xong đoạn clip đó, Sở Quân Việt cẩn thận mở chiếc hộp trong tay.
Kim cương to như trứng bồ câu màu hồng nhạt được cắt tỉ mỉ thành hình trái tim.
Tuy nói không có phụ nữ nào không thích kim cương, nhưng anh lại cảm thấy có phần không yên.
Đường Bội trước giờ không giống người thường, từ lần gặp đầu tiên cô ấy đã mang đến cho nhiều anh kinh ngạc và vui sướng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt ngoài viên kim cương, Sở Quân Việt hơi cúi đầu lấy chiếc nhẫn ra.
“Đường Bội…” Anh chần chừ một lát rồi thay đổi cách gọi khác thân mật hơn: “Bội Bội… Gả cho anh đi.”
Thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong thư phòng chỉ mình anh, Sở Quân Việt lại cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, thế nên thanh âm lọt đến tai anh, lại hơi biến đổi.
Anh sợ run một lát rồi cất nhẫn vào.
Không sao, anh có thời gian nửa tháng để từ từ luyện tập.
Đến lúc đó anh sẽ cho Đường Bội một hôn lễ khó quên, cũng không cách nào từ chối lời cầu hôn của anh.
Sở đại thiếu đang đắm chìm trong tình yêu, giữa trưa, ánh mặt trời có phần lười nhác, còn anh đang chìm đắm trong tưởng tượng của mình.
Khi ở nhà, Sở Dực Thành ăn mặc thoải mái hơn nhiều.
Hiện tại đã là tháng năm, anh ta mặc một chiếc áo T-shirt dài tay màu đen, quần dài màu xanh đậm, đôi chân dài thẳng tắp.
Ngày đó trong buổi họp báo phim, hình tượng tinh anh xã hội mang giày Tây đã biến mất, anh ta vẫn đeo chiếc mắt kính gọng đen, đẩy ly nước ép trái cây đến trước mặt Đường Bội, tùy ý ngồi xuống đối diện cô, quan tâm hỏi: “Vết thương trên cánh tay đã ổn chưa?”
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!
Đường Bội vừa cười vừa xắn tay áo lên, phía trên đã được băng bó, nhưng ít băng gạc hơn, nhìn qua cũng không quá dữ tợn.
“Cũng may chỉ xước da, nếu như tổn thương đến gân cốt, muốn khỏi phải cần thời gian rất lâu.”
Trong mắt Sở Dực Thành chợt lóe lên chút áy náy, nói: “Người hiền có trời phù hộ, chú nghe nói tình hình hôm đó vô cùng nguy hiểm, may mà con không sao, bằng không có lẽ Quân Việt sẽ phát điên.”
Anh ta cười cười nói: “Có lẽ con chưa nhìn thấy, biệt hiệu ‘ám dạ đế vương’ của nó không ngoa đâu, cho dù nó chỉ đứng ở đó không làm gì cả cũng khiến cho người xung quanh không dám thở mạnh.”
Đường Bội hé miệng cười: “Chú út, chú cũng biết biệt hiệu của anh ấy.”
“Chính nó cũng biết, nhưng không ai dám gọi trước mặt nó thôi.” Sở Dực Thành không nhanh không chậm nói.
Giọng điệu của anh ta rất bình thường, giống như gọi Đường Bội đến chỉ là trưởng bối quan tâm đến hậu bối mà thôi: “Chú bị Sở gia gạch tên, cả đời không được bước vào biệt thự chính của Sở gia ở thành phố S, nếu không chú sẽ đến thăm con. Phiền con bị thương lại còn tự mình đến đây.”
“Bị Sở gia… Gạch tên?” Đường Bội hơi kinh ngạc.
Khi Sở Quân Việt nhắc đến Sở Dực Thành thì luôn gọi là ‘chú út’.
Lần đầu tiên gặp mặt, trước mặt mọi người Sở Quân Việt cũng gọi anh ta là chú út.
Khi ấy, phần đông giới thượng lưu thành phố S cũng có mặt, Sở Dực Thành phóng túng, ngang ngạnh, quả thật không coi ai ra gì. Đường Bội còn tưởng rằng do anh ta đã độc lập quen rồi, hơn nữa trên người có khí chất phản nghịch của người làm nghệ thuật, mới rời khỏi Sở gia đến đây sống một mình.
Không ngờ, anh ta lại bị Sở gia gạch tên.
Sở Dực Thành cười ôn hòa với Đường Bội, nói: “Chuyện đó đã nhiều năm rồi, có lẽ Quân Việt không kể cho con nghe những chuyện này. Nếu như muốn biết, chờ thời gian thích hợp, chú sẽ nói cho con biết.”
Anh ta nói xong, đưa kịch bản trong tay cho Đường Bội: “Kịch bản này chú đã sửa lại mấy chỗ, chờ con đóng xong phim của Tần Hạo Diễm, có thể gia nhập đoàn phim rồi.”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu, nhận lấy kịch bản.
Thật ra, kịch bản sửa lại cũng không nhiều, Đường Bội liếc mắt nhìn, có thể thấy được vài chỗ đã sửa đổi.
Mắt cô dừng lại trên kịch bản một lát, những chuyện này có thể nói rõ trong điện thoại, Sở Dực Thành không phải là loại người như thế, biết rõ cô bị thương, còn đặc biệt gọi cô đến đây một chuyến.
Anh ta tuyệt đối có lời gì đó muốn nói với cô.
“Chú nhớ, chứ từng nói với con, cảnh diễn quan trọng nhất chính là khi nữ chính lột xác về mặt tính cách.” Sở Dực Thành từ từ thả lỏng bản thân, tựa người trên ghế sofa, chậm rãi nói: “Còn nhớ không?”
Đường Bội buông kịch bản xuống, ngẩng đầu đối diện với Sở Dực Thành.
Trong ánh mắt đối phương, có ánh sáng khó lường, sâu không thấy đáy.
Từ mức độ nào đó mà nói, Sở Dực Thành rất giống với Sở Quân Việt, không bao giờ để người khác nắm được suy nghĩ thật của mình, cũng dùng bề ngoài để lừa gạt rất nhiều người, khiến họ xem nhẹ sự mạnh mẽ của hai người.
“Đối với nữ chính Bạch An mà nói, khoảng thời gian thay đổi cuộc đời cô ấy chính là ba năm trước, có lẽ là đó ba năm đau khổ nhất trong đời cô. Nhưng chỉ có đau khổ như vậy, cô ấy mới có thể phá kén thành bướm, cuối cùng lột xác biến thành Bạch An sau này.”
Đường Bội không nói gì.
Đôi mắt cô trong suốt, sáng bóng nhìn thẳng vào Sở Dực Thành, anh ta đang nói đến Bạch An, hay nói đến ai đó, Đường Bội đã hiểu rõ vài phần.
Anh ta dường như đang cam chịu, ngả người tựa vào lưng ghế sofa, đưa tay che hai mắt mình, chậm rãi nói: “Cô ấy bị người đàn ông mình yêu suốt mười năm tổn thương, trong cơn đau lòng, còn bị người phụ nữ bên cạnh người đàn ông khác hại bị sảy thai, mang theo cơ thể và tâm hồn bị tổn thương ra nước ngoài, cô đơn suốt ba năm năm tháng. Trải qua như vậy, sẽ khiến lòng một người trở nên lạnh cứng…. Thật ra cô ấy là một cô gái đáng yêu, hiền lành, chỉ có điều…”
“Bạch An…” Đường Bội lẩm bẩm hỏi: “Hay Thích Bạch Phong?”
Sở Dực Thành giống như không có nghe cô nói, anh ta im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Sau khi Bạch An về nước, sức khỏe cha cô ấy gần đất xa trời, Bạch gia trong mắt người ngoài vinh quang chói lọi, nhưng nội bộ đã sớm mục nát. Cô ấy tiếp nhận sản nghiệp Bạch gia từ trong tay cha mình, còn hứa với ông sẽ chấn hưng Bạch gia… Việc cô ấy cần làm thật sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến người ta không dám nghĩ, gánh nặng trên vai cô ấy rốt cuộc nặng đến nhường nào.”
Trong phòng lại rơi vào im lặng, Sở Dực Thành nói xong cũng không nhìn Đường Bội.
Qua thật lâu, Đường Bội có chút lo lắng, nhẹ giọng gọi: “Chú út…”
“Đường Bội.” Dường như bị tiếng gọi ấy kéo về từ trong kí ức, Sở Dực Thành đứng lên, đi vài bước đến bên cạnh Đường Bội.
Lần đầu gặp mặt, anh ta cao lớn rắn rỏi, phóng túng ngang ngạnh. Sau này gặp lại, sự phóng túng trên người anh ta vẫn khiến người ta say mê như cũ, là một nhà biên kịch tài ba đã tạo ra vô số ngôi sao nổi tiếng.
Tiếp đó, trong buổi họp báo, nhà biên kịch vô cùng tự tin, bảo vệ Đường Bội không chút nào che giấu, khiến trong lòng Đường Bội ấm áp.
Nhưng lúc này Sở Dực Thành đã đi đến ngồi bên cạnh Đường Bội, cúi người nhìn cô chằm chằm một lát, đột nhiên quỳ một gối xuống.
Từ bé đến giờ anh ấy được gọi là thiên tài, từ trước đến nay, tự cao tự đại, mắt cao hơn đỉnh đầu.
Nhưng lúc này, trong mắt anh ta tràn ngập sự đau khổ và lo lắng không thể che giấu.
“Đường Bội…” Sở Dực Thành thì thào nói: “Bạch Phong căn bản không biết mối quan hệ giữa con và Quân Việt. Từ nhiều năm trước khi chú và cô ấy chia tay, cô ấy đã không còn chú ý đến tin tức nhà họ Sở nữa, cô ấy hoàn toàn không biết gì về con cả. Cho dù cô ấy có làm gì con, cũng không phải chủ ý của cô ấy. Quân Việt giận dữ, với uy danh ‘ám dạ đế vương’ của nó, Thích gia không thể nào gánh chịu nổi. Là chú có lỗi với con, con bị người khác làm bị thương, đáng lẽ chú nên giúp con dạy dỗ tên khốn nạn đó, nhưng chú cầu xin con hãy khuyên Quân Việt tha cho Thích gia đi….”
Câu nói hơi lộn xộn, không còn dáng vẻ bình tĩnh ngày thường, xem ra đã lo lắng đến cực độ.
Đường Bội hơi chấn động!
Cô chưa bao giờ gặp Sở Dực Thành như thế này!
Cũng chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông cao ngạo như Sở Dực Thành có thể vì một người phụ nữ mà làm ra chuyện như vậy!
“Chú út…” Đường Bội khẽ gọi, đưa tay đỡ Sở Dực Thành: “Chú như vậy con gánh không nổi.”
“Giá cổ phiếu Tôn gia sụt ba ngày, việc làm ăn của Thích gia cũng bị ảnh hưởng. Chờ Quân Việt xử lý xong Tôn gia, Thích gia nhất định cũng khó giữ. Bạch Phong vì Thích gia, hai ba năm nay đã chịu không ít khổ cực, nếu như Thích gia thật sự suy sụp, chỉ sợ không đợi Quân Việt đối phó cô ấy thì cô ấy cũng tiêu rồi.” Sở Dực Thành đứng lên, không chớp mắt nhìn Đường Bội nói: “Chú đã hỏi Quân Việt, nó nói những người làm tổn thương con, nó sẽ không bỏ qua cho bất kì ai, chuyện này không thể nào cứu vãn được nữa. Đường Bội, người có thể thay đổi suy nghĩ của nó, chỉ có mình con.”
“Chú út, cho dù là cháu, cũng không thể nào ảnh hưởng đến Sở thiếu.” Đường Bội nói tiếp: “Huống chi Thích gia sao lại bị Tôn gia liên lụy? Người làm con bị thương làm sao có thể là người của Thích gia?”
“Mặc dù Bạch Phong muốn tẩy trắng Thích gia, nhưng trong thời gian ngắn sao có thể làm được?” Sở Dực Thành nói hết với Đường Bội: “Thích gia muốn đứng vững ở thành phố S, có những chuyện không làm không được. Ví dụ như lần này, chỉ sợ vì dự án hợp tác nào đó với Tôn gia nên mới…” Anh ta híp mắt, có chút khó khăn nói: “Vì để nắm nhược điểm của Tôn gia.”
“Bạch Phong cô ấy…”
Sở Dực Thành dừng lại một chút: “Rất cố gắng muốn Thích gia trở nên khá hơn, những chuyện ở nhà giàu rất phức tạp, cho dù là Sở gia cũng không yên ắng giống như vẻ bề ngoài, cho nên con đừng trách cô ấy được không?”
Sở Dực Thành cũng biết yêu cầu của mình quá khó, nếu không phải bản lĩnh Đường Bội cao, thì có lẽ sẽ bị thương nghiêm trọng thậm chí là mất mạng.
Anh ta đã đi tìm Sở Quân Việt, nhưng Sở Quân Việt không nói gì, chỉ đưa video tai nạn ngày hôm đó cho Sở Dực Thành.
Trong trường hợp khiến lòng người chấn động ấy, nếu không phải Đường Bội có thể tự cứu, nếu như cô cứ như vậy ngã nhào xuống chân dốc, cuối cùng sẽ biến thành hình dạng gì.
Sở Dực Thành quả thật đang làm khó người khác.
Đổi chỗ lại, nếu có người đối phó với Thích Bạch Phong như thế, anh ta e rằng mình cũng vận dụng tất cả thế lực mà mình có, liều mạng với người đó.
Nhưng…
Trên đời này…
Chỉ có một Thích Bạch Phong mà thôi!
Sở Dực Thành than nhẹ một tiếng, hơi nhắm mắt lại, nhìn Đường Bội. Sau một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Hãy khuyên Quân Việt bỏ qua cho Thích gia, bỏ qua cho Bạch Phong, sau này mạng của chú chính là của con, dù con có chuyện gì nhờ vả, chú cũng tuyệt đối không nhíu mày.”
Đây là biện pháp cuối cùng của Sở Dực Thành.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng anh ta đã gặp rất nhiều người trong giới giải trí, anh chợt nhận ra, mặc dù bình thường Đường Bội rất kiên định, nhưng đối với người tốt, cô hoàn toàn không có sức từ chối.
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt, Sở Dực Thành cảm thấy mình thật bỉ ổi, xấu hổ vô cùng.
Nhưng anh ta vẫn nhìn Đường Bội, nhẹ nhàng nói: “Cả đời Bạch Phong đã cực khổ rất nhiều, không dễ dàng gì mới có thể an ổn một chút. Chú chỉ hy vọng cô ấy có thêm vài năm vui vẻ và hạnh phúc, bù đắp những đau khổ ngày trước. Đường Bội, con muốn cái gì cũng được, hãy giúp chú khuyên Quân Việt buông tha cho Bạch Phong đi.”
Lời kể của anh ta rất bi thương.
Nhưng vẫn không bằng một phần vạn bi thương nơi đáy mắt
Điều đó khiến Đường Bội chấn kinh.
“Chú út.”
Thân phận Sở Dực Thành như vậy, cho dù bị Sở gia gạch tên, trong giới giải trí, chỉ cần anh ta muốn, không biết có bao nhiêu cô gái tự nguyện dâng hiến.
Nhưng anh ta vẫn giữ mình trong sạch, gần như chưa từng xảy ra scandal.
Không thể ngờ được, anh ta lại là một người si tình.
Nhưng Đường Bội cô không phải là người dễ mềm lòng.
“Được, con đồng ý với chú.” Đường Bội nhìn nét bi thương đau đớn trên mặt Sở Dực Thành, đột nhiên nói.
Mắt Sở Dực Thành sáng lên, có phần kích động nhìn Đường Bội, hỏi: “Cần chú làm gì?”
“Khi Tôn gia sụp đổ, bảo cô Thích đứng ra làm chứng chỉ tội Tôn gia có ý đồ mưu sát con.” Đường Bội nhìn Sở Dực Thành: “Cô Thích sẽ đồng ý chứ?”
Cô cũng hiểu một vài quy tắc, nếu như bảo Thích gia đứng ra chỉ tội Tôn gia đồng nghĩa với bọn họ mất hết uy tín danh dự, sau này thế lực hắc đạo ở thành phố S sẽ không nghe theo lời bọn họ nữa, thậm chí sẽ coi bọn họ như kẻ phản bội.
Nhưng đó là nhượng bộ lớn nhất Đường Bội dành cho Sở Dực Thành.
“Được.” Sở Dực Thành nói: “Chú sẽ khiến cô ấy đồng ý.”
Đường Bội đứng lên mỉm cười với Sở Dực Thành nói: “Chú út, con về trước đây.”
Sở Dực Thành tiễn Đường Bội đến cửa, khi Đường Bội mở cửa muốn rời đi, Sở Dực Thành đột nhiên thấp giọng nói: “Đường Bội, thật xin lỗi đã làm khó con.”
“Không có gì phải xin lỗi, chú.” Đường Bội xoay người, nhẹ giọng nói: “Người con muốn đối phó, từ đầu đến cuối là Tôn gia, về phần Thích gia… Nếu có thể khiến chú vui vẻ, buông tha họ thì có sao đâu?”
Khi trở về xe, Đường Bội vẫn có chút khiếp sợ.
Cô chưa từng nhìn thấy ai giống Sở Dực Thành, có một tình yêu nồng nhiệt đến thế.
Khi Lục Tử Mặc gọi cô mấy lần, cô mới hoàng hồn: “Sao vậy?”
“Về nhà sao?” Lục Tử Mặc không hỏi cô vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: “Hay là cô muốn đi đâu?”
“Trở về đi.” Đường Bội đưa tay chống đầu, nghiêng người dựa vào cửa sổ xe.
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Anh có biết biên kịch Sở, chính là chú út của Sở thiếu, tại sao bị gạch tên khỏi Sở gia không?’
Lục Tử Mặc do dự, mới mở miệng nói: “Người Sở gia biết được chuyện này không nhiều, biên kịch Sở tự mình nói với cô à?”
“Ừ.” Đường Bội khẽ gật đầu.
“Thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe nói năm đó biên kịch Sở vì một người con gái nên đã hủy hôn với vị hôn thê của mình. Vị hôn thê của ngài ấy là con của đối tác làm ăn với Sở gia, mặc dù mọi người đều biết là đám cưới thương mại, hôn nhân chính trị, nhưng lại hủy hết danh dự của họ trước mặt người khác, khiến họ không xuống đài được, lúc ấy gia chủ tiền nhiệm Sở gia, trong lúc tức giận đã đuổi biên kịch Sở ra khỏi Sở gia.” Lục Tử Mặc nói.
“Thì ra là thế.” Đường Bội gật đầu.
Lục Tử Mặc bỗng nhiên nhíu mày nhưng vẫn nói: “Còn có một nguyên nhân quan trọng, là vì người phụ nữ đó đã là vợ của người khác. Biên kịch Sở trở mặt với gia tộc vì cô ấy, mới khiến Sở lão gia tức giận đến khó thở. Nhưng đối với hôn nhân của con cháu, ông ấy cũng không quá khắt khe.”
Đường Bội nghe đến đó, nhịn không được cười nói với Lục Tử Mặc: “Cảm ơn anh, anh đang muốn nói với tôi, không cần lo lắng những vấn đề trưởng bối thường dùng gậy đánh uyên ương sao?”
Lục Tử Mặc hiếm khi đỏ mặt.
Anh ta còn muốn nói gì, nhưng đột nhiên nheo mắt lại.
Đường Bội cũng lập tức phát hiện điều khác thường.
Có hai chiếc xe đang chạy song song đến, hơn nữa còn đỗ ở con đường trước mặt bọn họ.
Giữa kính chiếu hậu, hai chiếc xe khác cũng bám đuôi mà đến, chặn lối đi của họ.
———— Hết chương 66————-
Editor: An
Betaor: Mặc Doanh
“Tôi có 100 cách khiến anh biến mất trước mắt Bội Bội, không tính toán với anh chỉ vì không muốn cô ấy đau lòng.” Sở Quân Việt nói xong, tay khẽ nhúc nhích, đặt súng sát vào huyệt thái dương của Lạc.
Lạc lại cười dửng dưng, không quan tâm.
Anh ta giơ tay chậm rãi tháo khuy áo trên cổ tay xuống, dường như từ đầu đến cuối không hề để tâm đến lời uy hiếp của Sở Quân Việt.
Cúc áo màu vàng được anh ta cầm trong tay lộ ra ánh sáng yêu dị.
Đường Bội thấy thế, mắt khẽ nheo lại, cánh tay đang quấn băng khẽ giơ lên.
Sở Quân Việt hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đường Bội một cái, im lặng thở dài.
Anh thu hồi súng lục của mình, thản nhiên nói: “Hôm nay, anh là khách, tôi không muốn so đo với anh trước mặt cô ấy.”
Anh xoay người đi đến bên cạnh Đường Bội, bộc lộ một cách thoải mái trước mắt Lạc.
Dáng người Sở Quân Việt cao lớn, thẳng tắp.
Không biết là quá tự tin hay là chưa từng để Lạc vào trong mắt… Tóm lại anh biểu hiện quá mức thản nhiên, dường như người lúc nãy chỉ súng vào đầu Lạc không phải là anh.
Đường Bội nhìn Sở Quân Việt, lại nhìn Lạc, đột nhiên nhịn không được cười lên tiếng.
Lạc nhìn Sở Quân Việt không vừa mắt, sao Sở thiếu có thể nhìn anh ta thuận mắt chứ, nhưng hai người bọn họ đều lựa chọn nhượng bộ trước mặt cô.
Bọn họ không phải quý ông, nhưng lại bày ra dáng vẻ quý ông trước mặt cô khiến cô không nhịn được cười lên tiếng.
Nét mặt Lạc cương cứng giây lát, rốt cuộc khi nhìn thấy nụ cười ấy mới chậm rãi giãn ra.
Anh ta lấy một chiếc nhẫn màu đen từ trong túi ra, xoay người nhẹ nhàng đặt trước mặt Đường Bội: “Đây là chiếc nhẫn trên người tên bắn lén em.”
Muốn kéo cung đòi hỏi người đó phải có lực cánh tay tốt, muốn kéo cung hơn nữa còn bắn chuẩn đòi hỏi phải trải qua quá trình luyện tập lâu dài.
Đường Bội đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn màu đen, nhìn thấy lớp bạc phía trên có không ít chỗ bị bào mòn, cũng nhìn ra được người này đã luyện tập bắn tên nhiều năm, là vật tùy thân mà hắn thường đeo trên người.
“Từ đâu anh có?” Đường Bội hỏi.
Lạc nhíu mày nói: “Anh lái xe đuổi theo khoảng 200km, mới đuổi tới chỗ hắn và người kia gặp mặt nhau. Có lẽ hắn cho rằng đã thoát khỏi sự truy đuổi của anh.”
Đường Bội nghe vậy thì cười, trên đời này không có người Lạc muốn tìm mà tìm không được.
“Hắn với người tới đón hắn gặp nhau. Sau đó nhanh chóng chia tay. Anh nghĩ dù sao cũng phải cần lấy thứ gì đó để chứng minh, cho nên chờ sau khi bọn họ đi, anh mới nhặt thứ này.”
Lạc cúi người đến gần một chút, chỉ vào hoa văn giữa chiếc nhẫn: “Đây là ký hiệu của gia tộc, anh nghĩ người thuê hắn chính là người của Tôn gia. Nhưng hắn không hoàn toàn là người của Tôn gia.”
Bên trong chiếc nhẫn có chữ Q nhỏ.
Đường Bội dò xét chỉ vào trong, nhẹ nhàng vuốt vài cái, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói: “Gia tộc bồi dưỡng sát thủ, em biết một nơi, bắt đầu bằng chữ Q.”
Cô quay đầu nhìn về phía Sở Quân Việt vẫn luôn im lặng, đối phương cũng nhìn cô.
“Thích gia thành phố S.” Sở Quân Việt trầm giọng nói.
Thích gia ở thành phố S, hiện tại có lẽ hơi xuống dốc, nhưng đã từng nắm giữ giới hắc đạo ở thành phố S, khác biệt với Đường gia mới, bọn họ là thế gia từ xưa.
Sau lưng gia tộc như thế luôn tồn tại những rắc rối khó gỡ.
Mặc dù Sở gia một tay che trời, nhưng luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Thích gia.
Tuy rằng sau này đã xảy ra một số chuyện khiến quan hệ hai nhà càng lúc càng xa, nhưng quan hệ hợp tác giữa hai nhà Sở – Thích vẫn không thay đổi.
Đương gia hiện tại của Thích gia là một người phụ nữ, là con một của đương gia tiền nhiệm, đã gả cho con thứ của nhà họ Tiêu – Tiêu Học Lâm làm vợ.
Lúc hai mươi lăm tuổi tiếp nhận gia nghiệp từ trong tay cha mình, khi đó tất cả mọi người đều cho rằng Thích gia sẽ thất bại thảm hại, bị hủy bởi một cô gái quậy phá nổi tiếng một thời năm đó.
Nhưng Thích Bạch Phong sau hai năm du học ở nước ngoài trở về, như trở thành một con người khác.
Năm đó, người thường cùng đám bạn xấu say rượu, đua xe, thường trang điểm diêm dúa, sau khi trải qua một số chuyện không muốn người khác biết, đột nhiên lột xác, mê hoặc không ít thanh niên thành phố S.
Chỉ có điều một năm sau, cô ấy dưới sự giúp đỡ của Tiêu Học Lâm, đã loại trừ những người phản đối trong nội bộ Thích gia, thành công nắm quyền.
Sau đó Thích Bạch Phong và Tiêu Học Lâm hai người phu xướng phụ tùy, hai người một lần nữa chấn hưng lại sản nghiệp Thích gia đang trên đà xuống dốc, hơn nữa còn tẩy trắng hoàn toàn.
Hiện tại, thế lực hắc đạo ở thành phố S phải nể mặt Thích gia năm phần, ở trên thương trường, Thích gia cũng khiến người ta không thể khinh thường.
Đường Bội khép lý lịch về Thích Bạch Phong lại, híp mắt dựa vào sofa.
Cô và Sở Quân Việt đã về thành phố S ba ngày rồi.
Ba ngày trước, Lạc có việc trở về Châu Âu, Sở Quân Việt khăn khăn không chịu để cô đi quay phim khi còn bị thương. Xuất phát từ áy náy, Tần Hạo Diễm để Đường Bội nghỉ ngơi 20 ngày. Bảo cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó trở về thành phố S để hoàn thành cảnh quay của mình.
Còn cấm cô không được nhúng tay vào chuyện Tôn gia khi vết thương chưa tốt lên, chuyện Đường Bội có thể làm, chính là mỗi ngày lướt máy tính nhìn cổ phiếu Tôn gia rớt điên cuồng, dường như mỗi ngày đều thảm hại.
Dĩ nhiên Tôn gia sẽ không bỏ qua như thế, bọn họ đã nghĩ ra tất cả các biện pháp để cứu vãn tổn thất.
Nhưng một khi Sở gia đã ra tay, cả thành phố S không có thế lực nào dám đối đầu.
Nếu không phải Sở Quân Việt muốn giữ lại cho Tôn gia chút hơi tàn, chỉ sợ không quá ba ngày, Tôn gia đã rơi vào biển sương mù.
Bây giờ, thiếu một chút nữa thôi, chỉ thiếu một chút.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, Tôn gia sẽ bị dồn vào đường cùng. Giai đoạn ấy, chỉ cần là người hoặc chuyện có thể giúp được chúng, chúng nhất định sẽ không bỏ qua.
Nhưng nghĩ đến Đường Phong Ngôn từ lúc báo sai thời gian với Lạc, cũng đã chuẩn bị tốt, muốn mượn đao giết người, triệt để loại bỏ Tôn gia, thoát khỏi sự áp chế và chỉ huy của Tôn gia mấy năm qua.
Đường Bội cười như mây trôi nước chảy, Đường Phong Ngôn nhất định cũng phòng bị cô, nhưng sự trả thù của cô, ông ta tuyệt đối không tưởng tượng được, thật ra cô muốn moi bí mật của ông ta từ miệng Tôn gia.
Bí mật này, tuyệt đối không được chôn theo Tôn gia.
Đường Phong Ngôn lúc này rất vui vẻ.
Từ chuyện ở trường đua Vân Tiêu lần trước bị bại lộ, khiến Đường Bội nắm được tẩy lớn, sau khi giáo huấn Đường Phỉ Phỉ một trận, ông ta đã có chút đề phòng người đàn ông thần bí kia.
Ông ta cảm thấy sai lầm lần đó không phải chỉ do đó là địa bàn nhà họ Sở, mà còn do L.
Đường Phong Ngôn rất vui, vì trực giác của ông ta rất chuẩn.
Đường Bội quả nhiên không hề né tránh thủ đoạn trả thù của Tôn gia.
Mà Sở Quân Việt thật sự đã nổi trận lôi đình, trong vài ngày đã khiến Tôn gia rơi vào vũng bùn.
Đã nhiều năm nay, Đường Phong Ngôn chưa bao giờ cảm thấy vợ ông ta thuận mắt như bây giờ.
Mặt Tôn Mặc Vân trắng bệch ngồi đối diện Đường Phong Ngôn.
Tóc bà ta luôn chăm sóc tỉ mỉ, lúc lại rối bời, ngay cả đôi mắt vênh váo hung hăng cũng yếu đuối hơn nhiều. Bờ môi no đủ lúc này cũng hơi khô nứt.
Tôn Mặc Vân không tự chủ liếm liếm môi mình, nửa cầu xin nửa uy hiếp nhìn Đường Phong Ngôn nói: “Phong Ngôn, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, anh sẽ không trơ mắt nhìn Tôn gia sụp đổ như vậy, đúng không?”
“Dĩ nhiên sẽ không rồi.” Đường Phong Ngôn cười như mây trôi nước chảy thản nhiên nói: “Dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của em, Phỉ Phỉ cũng rất thích bà ngoại nó, sao anh có thể để Tôn gia sụp đổ như vậy. Nhưng em cũng biết, muốn đối đầu với Sở gia, không phải chuyện dễ dàng.”
Tôn Mặc Vân hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên sự phẫn hận, hỏi: “Anh muốn như thế nào?”
“20% cổ phần tập đoàn Đường thị không phải vẫn còn nằm trong tay Tôn gia sao?” Đường Phong Ngôn cười lạnh nói.
“Đường Phong Ngôn, anh đừng quá đáng!” Tôn Mặc Vân đứng lên, hung tợn nhìn Đường Phong Ngôn, oán hận nói: “Nếu như Tôn gia thực sự sụp đổ, cổ phần tập đoàn Đường thị đương nhiên sẽ không đến tay anh, anh nói xem, nếu như Sở Quân Việt, vì một nụ cười của người đẹp mà tặng hết số cổ phần này cho Đường Bội, thì nó sẽ đối phó anh như thế nào đây?”
Đường Phong Ngôn lạnh lùng nhìn Tôn Mặc Vân nhưng không nói chuyện.
“Mặc Vân…” Đường Phong Ngôn nhàn nhạt nói: “Đưa 20% cổ phần Đường thị cho tôi, tôi với cô sẽ ngồi chung thuyền, nghĩ cách bảo vệ Tôn gia, nếu không…”
Lời ông ta chưa nói xong, nhưng uy hiếp cũng lộ rõ mười mươi.
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Tôn Mặc Vân cười lạnh nói: “Đường Phong Ngôn, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh ư? Hiện tại cổ phần còn nằm trong tay tôi, anh đã trở mặt vô tình như vậy, nếu đưa cổ phần cho anh, anh thật sự sẽ giúp Tôn gia? Đường Phong Ngôn, tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng nhiều năm, chẳng lẽ tôi không hiểu anh. Bây giờ, anh chỉ muốn mượn đao giết người, hi vọng Tôn gia chết càng nhanh càng tốt.”
“Ồ…” Đường Phong Ngôn cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn tư liệu trong tay, thản nhiên nói: “Năng lực của Sở thiếu, cô rõ hơn ai hết, bây giờ toàn bộ thành phố S muốn tránh Tôn gia như tránh tà, tôi cho cô một ngày suy nghĩ, nếu kéo dài, chỉ sợ tôi muốn giúp nhưng cũng không đủ lực.”
“Đường Phong Ngôn, anh đừng mong uy hiếp tôi!” Tôn Mặc Vân giẫm lên giày cao gót bảy tấc bước đến trước bàn làm việc của Đường Phong Ngôn.
Mặc dù sắc mặt bà ta có vẻ không tốt, nhưng vẫn cao cao tại thượng nhìn Đường Phong Ngôn. Người đàn ông này với sự giúp đỡ của Tôn gia mới miễn cưỡng đứng lên được, bà ta đã sớm biết ông ta là một người máu lạnh vô tình, chỉ trách mình lúc trẻ có mắt như mù, lại yêu một người đàn ông như vậy.
Nhưng không sao, bà ta sớm biết rằng ông ta là người như thế, nên đã chuẩn bị sẵn bằng chứng, khiến ông ta không thể không đi vào khuôn khổ.
“Đường Phong Ngôn, anh đừng quá đắc ý.” Tôn Mặc Vân chống hai tay lên bàn của Đường Phong Ngôn, lạnh lùng nhìn ông ta từ trên cao xuống, nói: “Chuyện xảy ra năm đó, anh nghĩ tôi sẽ hủy đi chứng cứ sao? Tôi đã sớm biết anh là một tên vô tình, cho nên tất cả chứng cớ đều bị tôi giữ lại…. Anh nói xem… Nếu mấy thứ đó lọt vào tay Đường Bội, với tính cách của nó, nó sẽ chỉnh chết Đường gia, hay chỉnh chết Tôn gia đây?”
“Cô nói cái gì?” Đường Phong Ngôn ngẩng đầu nhìn Tôn Mặc Vân, lạnh lùng nói: “Những chứng cứ ấy, cô vẫn còn giữ?”
Ông ta đột nhiên đưa tay, bóp chặt cổ Tôn Mặc Vân, lạnh lùng nói: “Năm đó, không phải chúng ta đã thương lượng rồi sao? Tôi với cô ta ly hôn, cô sẽ hủy đi những thứ đó, hơn nữa còn hủy trước mặt tôi?”
“Đường Phong Ngôn…” Tôn Mặc Vân khinh thường nhìn Đường Phong Ngôn, cổ bị siết chặt khiến bà ta hơi khó thở, đây là chồng bà ta, là người cùng chung chăn gối hơn mười năm, người bà ta trăm phương ngàn kế cướp cho bằng được…
Một chút dịu dàng trong mắt cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, bà ta lạnh lùng nhìn Đường Phong Ngôn, sau một lúc lâu, cười khanh khách nói: “Con gái Tôn gia, sao có thể bị tình yêu làm u mê? Anh nghĩ rằng tôi giống người vợ trước yếu đuối không có năng lực của anh sao?’
“Bụp.” Tôn Mặc Vân bị Đường Phong Ngôn hất trên mặt đất.
Đường Phong Ngôn quả thực cảm thấy kinh sợ, ông ta thật sự đã coi thường người đàn bà này, cho rằng năm đó bà ta thật sự bị ông ta mê hoặc đến mất hết lý trí.
Vì thế, nên bây giờ, bị bà ta cắn lại một cái!
Đường Phong Ngôn hơi nheo mắt lại, nhìn Tôn Mặc Vân từ từ bò từ trên mặt đất lên, sửa sang lại quần áo.
Sắc mặt bà ta tuy vẫn âm u như cũ, nhưng cười nghạo nghễ nhìn Đường Phong Ngôn nói: “Ông xã tốt của tôi, con rể tốt của Tôn gia, tôi chờ tin tốt lành từ anh.”
Tôn Mặc Vân dừng lại một chút rồi nói: “Phỉ Phỉ cũng muốn ăn bữa cơm tối với ba nó đấy. Là cá chết lưới rách, hay mọi người cùng nhau sống sót, Đường Phong Ngôn, anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ.”
Bà ta đột nhiên cười, bắt chước giọng điệu của Đường Phong Ngôn nói với ông ta: “Đừng nói tôi vô tình, tôi cũng cho anh 24 tiếng để suy nghĩ, 24 tiếng sau nếu Tôn gia vẫn như vậy, thì chứng cứ sẽ chuyển đến tay Đường Bội.”
Nói xong, bà ta vuốt tóc, ưỡn ngực, ngẩng đầu đi ra khỏi văn phòng của Đường Phong Ngôn.
Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa dần, sắc mặt Đường Phong Ngôn cũng trở nên khó coi.
Nếu giúp đỡ Tôn gia, thì sẽ đối đầu với Sở gia!
Đây là chuyện Đường Phong Ngôn không làm được.
…
Mặc dù Đường Bội có thể đoán được Đường gia và Tôn gia sẽ vội đến gà bay chó sủa.
Nhưng dưới sự ép buộc một tấc không rời của Sở Quân Việt, cô chỉ có thể núp trong biệt thự Sở gia.
Bằng không, nếu như cô lộ ý định muốn ra ngoài, Sở Quân Việt sẽ dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, sau đó trên mặt hiện lên sự lo lắng và khổ sở.
Đường Bội thật sự đã thua Sở đại thiếu rồi.
Nét mặt như thế, anh đường đường là chủ của Sở gia lại lộ ra nét mặt đó, không sợ người ta chê cười à?
Tâm trạng chán ngán, Đường Bội chỉ có thể tìm việc gì đó để giết thời gian.
Dĩ nhiên, có nhiều chuyện cô vẫn chưa điều tra.
Một cô gái quậy phá, tại sao lại xảy ra biến hóa cực lớn? Đường Bội không tin, chỉ du học hai năm ở nước ngoài, có thể khiến cô gái kia thay đổi lớn như vậy, từ một cô gái hoạt bát, hồn nhiên thích quậy phá đột nhiên trở nên chững chạc, kiên định một tay gánh lấy sự nghiệp gia tộc.
Sở Quân Việt khép phần tài liệu cuối cùng lại, ngẩng đầu nhìn nét mặt nhàm chán của Đường Bội, hiếm khi hỏi: “Em nghĩ ra gì chưa?”
Anh biết mấy ngày nay Đường Bội rất buồn bực, nhưng ngày đầu tiên khi thay băng, nhìn những vết thương xanh tím trên tay cô, Sở Quân Việt dường như muốn phát điên.
Lửa giận trong lòng chưa bao giờ dâng trào mãnh liệt như vậy, cảm giác vừa lo lắng vừa tức giận suýt nữa đã thiêu cháy Sở đại thiếu.
Cho nên anh cương quyết giữ Đường Bội ở bên cạnh.
Ít nhất, khi cô bị thương, anh muốn cô phải ở trong phạm vi tầm mắt anh, vừa vươn tay là có thể chạm vào như vậy anh mới yên tâm.
“Có người đang âm thầm bảo vệ Thích Bạch Phong sao?” Hiếm khi Sở Quân Việt đồng ý để cô ra khỏi cửa, mặc dù cô sắp buồn bực đến mọc nấm, nhưng cô vẫn không trả lời thẳng câu hỏi của anh, mà hỏi một cách kì quái.
Nếu như cô thực sự muốn tra ra tư liệu của Thích Bạch Phong, cho dù là bí mật được cất giấu kỹ càng cũng bị cô moi ra, nhưng điều khiến cô cảm thấy kì lạ là dường như có cao thủ hacker đang âm thầm bảo vệ Thích Bạch Phong, không để cho những tin tức bất lợi với cô ta lộ ra ngoài.
Sở Quân Việt chần chừ, không trả lời vấn đề Đường Bội hỏi, mà nói: “Chú út biết em về rồi, bảo em có thời gian thì ghé qua nhà chú ấy một chuyến, chú ấy muốn thảo luận về kịch bản và thời gian quay phim với em, nếu như thuận lợi thì kí hợp đồng luôn.”
“Ồ?” Đường Bội nhíu mày: “Chú út tới rồi?”
Sao cô lại không biết?
“Nói trong điện thoại.” Sở Quân Việt nói.
“Bây giờ em phải đi tìm chú út.” Đường Bội đứng lên, duỗi thẳng tứ chi: “Nếu còn tiếp tục thế này, chắc em sẽ mọc nấm mất.”
Trong mắt Sở Quân Việt hiện lên ý cười dịu dàng, anh biết cô vì anh nên mới miễn cưỡng mình ngồi buồn chán ở trong nhà, vì thế giọng điệu đã mềm đi vài phần: “Bảo Lục Tử Mặc lái xe chở em qua đó đi, anh chờ em về ăn cơm chiều.”
“Được.” Đường Bội cười, vui vẻ đáp ứng.
Lờ mờ, cô thấy chuyện của Thích gia có liên quan đến Sở Dực Thành, nhưng liên quan như thế nào thì cô lại không rõ.
Cô vừa muốn vừa trở về phòng thay đồ.
Trong ngăn tủ cũng không để gì cả, chỉ có một chiếc hộp trơ trọi nằm ở trong tủ.
Sở Quân Việt bỏ văn kiện trên bàn qua một bên, ngón tay thon dài gõ một nút trên bàn phím.
Màn hình dịch chuyển, nhưng không phải là trang web về thương nghiệp, buôn bán gì.
Mà hiện lên trang web tìm kiếm, anh nhập vào dòng chữ: “Cầu hôn như thế nào?”
Thư phòng Sở gia đương nhiên không có ai xâm nhập, nhưng Sở đại thiếu lại lần đầu tiên lộ vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.
Anh không chắc chắn liếc nhìn cánh cửa phòng sách đóng chặt, đưa tay click vào một đoạn clip trong trang đó.
Trong clip là một đoạn cầu hôn trong bộ phim nổi tiếng, im lặng xem xong đoạn clip đó, Sở Quân Việt cẩn thận mở chiếc hộp trong tay.
Kim cương to như trứng bồ câu màu hồng nhạt được cắt tỉ mỉ thành hình trái tim.
Tuy nói không có phụ nữ nào không thích kim cương, nhưng anh lại cảm thấy có phần không yên.
Đường Bội trước giờ không giống người thường, từ lần gặp đầu tiên cô ấy đã mang đến cho nhiều anh kinh ngạc và vui sướng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt ngoài viên kim cương, Sở Quân Việt hơi cúi đầu lấy chiếc nhẫn ra.
“Đường Bội…” Anh chần chừ một lát rồi thay đổi cách gọi khác thân mật hơn: “Bội Bội… Gả cho anh đi.”
Thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong thư phòng chỉ mình anh, Sở Quân Việt lại cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, thế nên thanh âm lọt đến tai anh, lại hơi biến đổi.
Anh sợ run một lát rồi cất nhẫn vào.
Không sao, anh có thời gian nửa tháng để từ từ luyện tập.
Đến lúc đó anh sẽ cho Đường Bội một hôn lễ khó quên, cũng không cách nào từ chối lời cầu hôn của anh.
Sở đại thiếu đang đắm chìm trong tình yêu, giữa trưa, ánh mặt trời có phần lười nhác, còn anh đang chìm đắm trong tưởng tượng của mình.
Khi ở nhà, Sở Dực Thành ăn mặc thoải mái hơn nhiều.
Hiện tại đã là tháng năm, anh ta mặc một chiếc áo T-shirt dài tay màu đen, quần dài màu xanh đậm, đôi chân dài thẳng tắp.
Ngày đó trong buổi họp báo phim, hình tượng tinh anh xã hội mang giày Tây đã biến mất, anh ta vẫn đeo chiếc mắt kính gọng đen, đẩy ly nước ép trái cây đến trước mặt Đường Bội, tùy ý ngồi xuống đối diện cô, quan tâm hỏi: “Vết thương trên cánh tay đã ổn chưa?”
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!
Đường Bội vừa cười vừa xắn tay áo lên, phía trên đã được băng bó, nhưng ít băng gạc hơn, nhìn qua cũng không quá dữ tợn.
“Cũng may chỉ xước da, nếu như tổn thương đến gân cốt, muốn khỏi phải cần thời gian rất lâu.”
Trong mắt Sở Dực Thành chợt lóe lên chút áy náy, nói: “Người hiền có trời phù hộ, chú nghe nói tình hình hôm đó vô cùng nguy hiểm, may mà con không sao, bằng không có lẽ Quân Việt sẽ phát điên.”
Anh ta cười cười nói: “Có lẽ con chưa nhìn thấy, biệt hiệu ‘ám dạ đế vương’ của nó không ngoa đâu, cho dù nó chỉ đứng ở đó không làm gì cả cũng khiến cho người xung quanh không dám thở mạnh.”
Đường Bội hé miệng cười: “Chú út, chú cũng biết biệt hiệu của anh ấy.”
“Chính nó cũng biết, nhưng không ai dám gọi trước mặt nó thôi.” Sở Dực Thành không nhanh không chậm nói.
Giọng điệu của anh ta rất bình thường, giống như gọi Đường Bội đến chỉ là trưởng bối quan tâm đến hậu bối mà thôi: “Chú bị Sở gia gạch tên, cả đời không được bước vào biệt thự chính của Sở gia ở thành phố S, nếu không chú sẽ đến thăm con. Phiền con bị thương lại còn tự mình đến đây.”
“Bị Sở gia… Gạch tên?” Đường Bội hơi kinh ngạc.
Khi Sở Quân Việt nhắc đến Sở Dực Thành thì luôn gọi là ‘chú út’.
Lần đầu tiên gặp mặt, trước mặt mọi người Sở Quân Việt cũng gọi anh ta là chú út.
Khi ấy, phần đông giới thượng lưu thành phố S cũng có mặt, Sở Dực Thành phóng túng, ngang ngạnh, quả thật không coi ai ra gì. Đường Bội còn tưởng rằng do anh ta đã độc lập quen rồi, hơn nữa trên người có khí chất phản nghịch của người làm nghệ thuật, mới rời khỏi Sở gia đến đây sống một mình.
Không ngờ, anh ta lại bị Sở gia gạch tên.
Sở Dực Thành cười ôn hòa với Đường Bội, nói: “Chuyện đó đã nhiều năm rồi, có lẽ Quân Việt không kể cho con nghe những chuyện này. Nếu như muốn biết, chờ thời gian thích hợp, chú sẽ nói cho con biết.”
Anh ta nói xong, đưa kịch bản trong tay cho Đường Bội: “Kịch bản này chú đã sửa lại mấy chỗ, chờ con đóng xong phim của Tần Hạo Diễm, có thể gia nhập đoàn phim rồi.”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu, nhận lấy kịch bản.
Thật ra, kịch bản sửa lại cũng không nhiều, Đường Bội liếc mắt nhìn, có thể thấy được vài chỗ đã sửa đổi.
Mắt cô dừng lại trên kịch bản một lát, những chuyện này có thể nói rõ trong điện thoại, Sở Dực Thành không phải là loại người như thế, biết rõ cô bị thương, còn đặc biệt gọi cô đến đây một chuyến.
Anh ta tuyệt đối có lời gì đó muốn nói với cô.
“Chú nhớ, chứ từng nói với con, cảnh diễn quan trọng nhất chính là khi nữ chính lột xác về mặt tính cách.” Sở Dực Thành từ từ thả lỏng bản thân, tựa người trên ghế sofa, chậm rãi nói: “Còn nhớ không?”
Đường Bội buông kịch bản xuống, ngẩng đầu đối diện với Sở Dực Thành.
Trong ánh mắt đối phương, có ánh sáng khó lường, sâu không thấy đáy.
Từ mức độ nào đó mà nói, Sở Dực Thành rất giống với Sở Quân Việt, không bao giờ để người khác nắm được suy nghĩ thật của mình, cũng dùng bề ngoài để lừa gạt rất nhiều người, khiến họ xem nhẹ sự mạnh mẽ của hai người.
“Đối với nữ chính Bạch An mà nói, khoảng thời gian thay đổi cuộc đời cô ấy chính là ba năm trước, có lẽ là đó ba năm đau khổ nhất trong đời cô. Nhưng chỉ có đau khổ như vậy, cô ấy mới có thể phá kén thành bướm, cuối cùng lột xác biến thành Bạch An sau này.”
Đường Bội không nói gì.
Đôi mắt cô trong suốt, sáng bóng nhìn thẳng vào Sở Dực Thành, anh ta đang nói đến Bạch An, hay nói đến ai đó, Đường Bội đã hiểu rõ vài phần.
Anh ta dường như đang cam chịu, ngả người tựa vào lưng ghế sofa, đưa tay che hai mắt mình, chậm rãi nói: “Cô ấy bị người đàn ông mình yêu suốt mười năm tổn thương, trong cơn đau lòng, còn bị người phụ nữ bên cạnh người đàn ông khác hại bị sảy thai, mang theo cơ thể và tâm hồn bị tổn thương ra nước ngoài, cô đơn suốt ba năm năm tháng. Trải qua như vậy, sẽ khiến lòng một người trở nên lạnh cứng…. Thật ra cô ấy là một cô gái đáng yêu, hiền lành, chỉ có điều…”
“Bạch An…” Đường Bội lẩm bẩm hỏi: “Hay Thích Bạch Phong?”
Sở Dực Thành giống như không có nghe cô nói, anh ta im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Sau khi Bạch An về nước, sức khỏe cha cô ấy gần đất xa trời, Bạch gia trong mắt người ngoài vinh quang chói lọi, nhưng nội bộ đã sớm mục nát. Cô ấy tiếp nhận sản nghiệp Bạch gia từ trong tay cha mình, còn hứa với ông sẽ chấn hưng Bạch gia… Việc cô ấy cần làm thật sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến người ta không dám nghĩ, gánh nặng trên vai cô ấy rốt cuộc nặng đến nhường nào.”
Trong phòng lại rơi vào im lặng, Sở Dực Thành nói xong cũng không nhìn Đường Bội.
Qua thật lâu, Đường Bội có chút lo lắng, nhẹ giọng gọi: “Chú út…”
“Đường Bội.” Dường như bị tiếng gọi ấy kéo về từ trong kí ức, Sở Dực Thành đứng lên, đi vài bước đến bên cạnh Đường Bội.
Lần đầu gặp mặt, anh ta cao lớn rắn rỏi, phóng túng ngang ngạnh. Sau này gặp lại, sự phóng túng trên người anh ta vẫn khiến người ta say mê như cũ, là một nhà biên kịch tài ba đã tạo ra vô số ngôi sao nổi tiếng.
Tiếp đó, trong buổi họp báo, nhà biên kịch vô cùng tự tin, bảo vệ Đường Bội không chút nào che giấu, khiến trong lòng Đường Bội ấm áp.
Nhưng lúc này Sở Dực Thành đã đi đến ngồi bên cạnh Đường Bội, cúi người nhìn cô chằm chằm một lát, đột nhiên quỳ một gối xuống.
Từ bé đến giờ anh ấy được gọi là thiên tài, từ trước đến nay, tự cao tự đại, mắt cao hơn đỉnh đầu.
Nhưng lúc này, trong mắt anh ta tràn ngập sự đau khổ và lo lắng không thể che giấu.
“Đường Bội…” Sở Dực Thành thì thào nói: “Bạch Phong căn bản không biết mối quan hệ giữa con và Quân Việt. Từ nhiều năm trước khi chú và cô ấy chia tay, cô ấy đã không còn chú ý đến tin tức nhà họ Sở nữa, cô ấy hoàn toàn không biết gì về con cả. Cho dù cô ấy có làm gì con, cũng không phải chủ ý của cô ấy. Quân Việt giận dữ, với uy danh ‘ám dạ đế vương’ của nó, Thích gia không thể nào gánh chịu nổi. Là chú có lỗi với con, con bị người khác làm bị thương, đáng lẽ chú nên giúp con dạy dỗ tên khốn nạn đó, nhưng chú cầu xin con hãy khuyên Quân Việt tha cho Thích gia đi….”
Câu nói hơi lộn xộn, không còn dáng vẻ bình tĩnh ngày thường, xem ra đã lo lắng đến cực độ.
Đường Bội hơi chấn động!
Cô chưa bao giờ gặp Sở Dực Thành như thế này!
Cũng chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông cao ngạo như Sở Dực Thành có thể vì một người phụ nữ mà làm ra chuyện như vậy!
“Chú út…” Đường Bội khẽ gọi, đưa tay đỡ Sở Dực Thành: “Chú như vậy con gánh không nổi.”
“Giá cổ phiếu Tôn gia sụt ba ngày, việc làm ăn của Thích gia cũng bị ảnh hưởng. Chờ Quân Việt xử lý xong Tôn gia, Thích gia nhất định cũng khó giữ. Bạch Phong vì Thích gia, hai ba năm nay đã chịu không ít khổ cực, nếu như Thích gia thật sự suy sụp, chỉ sợ không đợi Quân Việt đối phó cô ấy thì cô ấy cũng tiêu rồi.” Sở Dực Thành đứng lên, không chớp mắt nhìn Đường Bội nói: “Chú đã hỏi Quân Việt, nó nói những người làm tổn thương con, nó sẽ không bỏ qua cho bất kì ai, chuyện này không thể nào cứu vãn được nữa. Đường Bội, người có thể thay đổi suy nghĩ của nó, chỉ có mình con.”
“Chú út, cho dù là cháu, cũng không thể nào ảnh hưởng đến Sở thiếu.” Đường Bội nói tiếp: “Huống chi Thích gia sao lại bị Tôn gia liên lụy? Người làm con bị thương làm sao có thể là người của Thích gia?”
“Mặc dù Bạch Phong muốn tẩy trắng Thích gia, nhưng trong thời gian ngắn sao có thể làm được?” Sở Dực Thành nói hết với Đường Bội: “Thích gia muốn đứng vững ở thành phố S, có những chuyện không làm không được. Ví dụ như lần này, chỉ sợ vì dự án hợp tác nào đó với Tôn gia nên mới…” Anh ta híp mắt, có chút khó khăn nói: “Vì để nắm nhược điểm của Tôn gia.”
“Bạch Phong cô ấy…”
Sở Dực Thành dừng lại một chút: “Rất cố gắng muốn Thích gia trở nên khá hơn, những chuyện ở nhà giàu rất phức tạp, cho dù là Sở gia cũng không yên ắng giống như vẻ bề ngoài, cho nên con đừng trách cô ấy được không?”
Sở Dực Thành cũng biết yêu cầu của mình quá khó, nếu không phải bản lĩnh Đường Bội cao, thì có lẽ sẽ bị thương nghiêm trọng thậm chí là mất mạng.
Anh ta đã đi tìm Sở Quân Việt, nhưng Sở Quân Việt không nói gì, chỉ đưa video tai nạn ngày hôm đó cho Sở Dực Thành.
Trong trường hợp khiến lòng người chấn động ấy, nếu không phải Đường Bội có thể tự cứu, nếu như cô cứ như vậy ngã nhào xuống chân dốc, cuối cùng sẽ biến thành hình dạng gì.
Sở Dực Thành quả thật đang làm khó người khác.
Đổi chỗ lại, nếu có người đối phó với Thích Bạch Phong như thế, anh ta e rằng mình cũng vận dụng tất cả thế lực mà mình có, liều mạng với người đó.
Nhưng…
Trên đời này…
Chỉ có một Thích Bạch Phong mà thôi!
Sở Dực Thành than nhẹ một tiếng, hơi nhắm mắt lại, nhìn Đường Bội. Sau một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Hãy khuyên Quân Việt bỏ qua cho Thích gia, bỏ qua cho Bạch Phong, sau này mạng của chú chính là của con, dù con có chuyện gì nhờ vả, chú cũng tuyệt đối không nhíu mày.”
Đây là biện pháp cuối cùng của Sở Dực Thành.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng anh ta đã gặp rất nhiều người trong giới giải trí, anh chợt nhận ra, mặc dù bình thường Đường Bội rất kiên định, nhưng đối với người tốt, cô hoàn toàn không có sức từ chối.
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt, Sở Dực Thành cảm thấy mình thật bỉ ổi, xấu hổ vô cùng.
Nhưng anh ta vẫn nhìn Đường Bội, nhẹ nhàng nói: “Cả đời Bạch Phong đã cực khổ rất nhiều, không dễ dàng gì mới có thể an ổn một chút. Chú chỉ hy vọng cô ấy có thêm vài năm vui vẻ và hạnh phúc, bù đắp những đau khổ ngày trước. Đường Bội, con muốn cái gì cũng được, hãy giúp chú khuyên Quân Việt buông tha cho Bạch Phong đi.”
Lời kể của anh ta rất bi thương.
Nhưng vẫn không bằng một phần vạn bi thương nơi đáy mắt
Điều đó khiến Đường Bội chấn kinh.
“Chú út.”
Thân phận Sở Dực Thành như vậy, cho dù bị Sở gia gạch tên, trong giới giải trí, chỉ cần anh ta muốn, không biết có bao nhiêu cô gái tự nguyện dâng hiến.
Nhưng anh ta vẫn giữ mình trong sạch, gần như chưa từng xảy ra scandal.
Không thể ngờ được, anh ta lại là một người si tình.
Nhưng Đường Bội cô không phải là người dễ mềm lòng.
“Được, con đồng ý với chú.” Đường Bội nhìn nét bi thương đau đớn trên mặt Sở Dực Thành, đột nhiên nói.
Mắt Sở Dực Thành sáng lên, có phần kích động nhìn Đường Bội, hỏi: “Cần chú làm gì?”
“Khi Tôn gia sụp đổ, bảo cô Thích đứng ra làm chứng chỉ tội Tôn gia có ý đồ mưu sát con.” Đường Bội nhìn Sở Dực Thành: “Cô Thích sẽ đồng ý chứ?”
Cô cũng hiểu một vài quy tắc, nếu như bảo Thích gia đứng ra chỉ tội Tôn gia đồng nghĩa với bọn họ mất hết uy tín danh dự, sau này thế lực hắc đạo ở thành phố S sẽ không nghe theo lời bọn họ nữa, thậm chí sẽ coi bọn họ như kẻ phản bội.
Nhưng đó là nhượng bộ lớn nhất Đường Bội dành cho Sở Dực Thành.
“Được.” Sở Dực Thành nói: “Chú sẽ khiến cô ấy đồng ý.”
Đường Bội đứng lên mỉm cười với Sở Dực Thành nói: “Chú út, con về trước đây.”
Sở Dực Thành tiễn Đường Bội đến cửa, khi Đường Bội mở cửa muốn rời đi, Sở Dực Thành đột nhiên thấp giọng nói: “Đường Bội, thật xin lỗi đã làm khó con.”
“Không có gì phải xin lỗi, chú.” Đường Bội xoay người, nhẹ giọng nói: “Người con muốn đối phó, từ đầu đến cuối là Tôn gia, về phần Thích gia… Nếu có thể khiến chú vui vẻ, buông tha họ thì có sao đâu?”
Khi trở về xe, Đường Bội vẫn có chút khiếp sợ.
Cô chưa từng nhìn thấy ai giống Sở Dực Thành, có một tình yêu nồng nhiệt đến thế.
Khi Lục Tử Mặc gọi cô mấy lần, cô mới hoàng hồn: “Sao vậy?”
“Về nhà sao?” Lục Tử Mặc không hỏi cô vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: “Hay là cô muốn đi đâu?”
“Trở về đi.” Đường Bội đưa tay chống đầu, nghiêng người dựa vào cửa sổ xe.
Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Anh có biết biên kịch Sở, chính là chú út của Sở thiếu, tại sao bị gạch tên khỏi Sở gia không?’
Lục Tử Mặc do dự, mới mở miệng nói: “Người Sở gia biết được chuyện này không nhiều, biên kịch Sở tự mình nói với cô à?”
“Ừ.” Đường Bội khẽ gật đầu.
“Thật ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nghe nói năm đó biên kịch Sở vì một người con gái nên đã hủy hôn với vị hôn thê của mình. Vị hôn thê của ngài ấy là con của đối tác làm ăn với Sở gia, mặc dù mọi người đều biết là đám cưới thương mại, hôn nhân chính trị, nhưng lại hủy hết danh dự của họ trước mặt người khác, khiến họ không xuống đài được, lúc ấy gia chủ tiền nhiệm Sở gia, trong lúc tức giận đã đuổi biên kịch Sở ra khỏi Sở gia.” Lục Tử Mặc nói.
“Thì ra là thế.” Đường Bội gật đầu.
Lục Tử Mặc bỗng nhiên nhíu mày nhưng vẫn nói: “Còn có một nguyên nhân quan trọng, là vì người phụ nữ đó đã là vợ của người khác. Biên kịch Sở trở mặt với gia tộc vì cô ấy, mới khiến Sở lão gia tức giận đến khó thở. Nhưng đối với hôn nhân của con cháu, ông ấy cũng không quá khắt khe.”
Đường Bội nghe đến đó, nhịn không được cười nói với Lục Tử Mặc: “Cảm ơn anh, anh đang muốn nói với tôi, không cần lo lắng những vấn đề trưởng bối thường dùng gậy đánh uyên ương sao?”
Lục Tử Mặc hiếm khi đỏ mặt.
Anh ta còn muốn nói gì, nhưng đột nhiên nheo mắt lại.
Đường Bội cũng lập tức phát hiện điều khác thường.
Có hai chiếc xe đang chạy song song đến, hơn nữa còn đỗ ở con đường trước mặt bọn họ.
Giữa kính chiếu hậu, hai chiếc xe khác cũng bám đuôi mà đến, chặn lối đi của họ.
———— Hết chương 66————-