Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 67

Chương 67: Ghen

Editor: An

Betaor: Mặc Doanh

Đường Bội tháo dây an toàn trên người, bình tĩnh nói: “Xem ra là nhắm vào chúng ta rồi.”

Lục Tử Mặc không hề động đậy, yên tĩnh nhìn hai chiếc xe phía trước, khóe mắt đảo qua kính chiếu hậu, có lẽ đã đoán được đường thoát hiểm và tận dụng thời gian, khẽ nói với Đường Bội: “Một lát nữa, cô đi trước, bọn họ cứ để tôi đối phó.”

“Là địch hay là bạn, vẫn chưa rõ ràng, hà tất phải kích động như vậy?” Đường Bội nhẹ nhàng gõ ngón tay thon dài trên cửa kính xe, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lục Tử Mặc hỏi: “Anh có súng không?”

Lục Tử Mặc biết cô rất mạnh, cũng biết cô rất độc lập.

Ngày đó, trong buổi đấu giá ở biệt thự Sở gia, anh ta cũng có mặt.

Hàng loạt động tác kinh tài tuyệt diễm của Đường Bội đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Sở Quân Việt, áp chế những người có mặt, cũng khiến Lục Tử Mặc nhớ kỹ cô gái xuất sắc này.

Nhưng mà…

Lục Tử Mặc nhìn thoáng qua Đường Bội theo bản năng, trong mắt anh ta, màn biểu diễn lúc trước chỉ mang ý nghĩa tính chất, ngay cả khi Đường Bội đã khỏe lại, cũng không nên dùng súng.

Đường Bội chờ Lục Tử Mặc trả lời, thấy anh ta nhìn qua, mỉm cười, có chút kinh ngạc.

“Không có? Vậy không phải nên…”

Lục Tử Mặc chần chờ trong giây lát, anh ta biết tầm quan trọng của Đường Bội đối với Sở Quân Việt, không biết đám người kia đụng đến bảo bối mà Sở thiếu yêu thương sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Nhưng sau một lát, anh ta vẫn đưa tay rút một cây súng màu đen từ trong âu phục ra.

Cô thuận thế cầm lấy.

Ngón tay cô thon dài mơn trớn trên thân súng, lên nòng vài cái, khiến Lục Tử Mặc liếc một cái đã nhìn ra, cô tuyệt đối là người trong nghề.

Đường Bội dường như không có cảm giác với ánh mắt tìm tòi của Lục Tử Mặc, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Chỗ bọn họ hiện tại, là trên đường ngoại ô dân đến biệt thự Sở gia.

Khác với thành phố phồn hoa, ở đây ít người lui tới, xe cũng vắng.

Trên đường bằng phẳng rộng rãi trống trải, cũng khó trách đối lại phương dám cản xe bọn họ giữa ban ngày ban mặt.

Sau khi bốn chiếc xe dừng lại, rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì.

Đường Bội chớp mắt, đột nhiên đẩy cửa xe ra.

Hôm nay đi gặp Sở Dực Thành, cô mặc áo khoác âu phục tương đối thoải mái, trông cô rất gọn gàng, nhanh nhẹn.

Lúc này cô không chút sợ hãi đứng bên cạnh cửa xe, nhưng bốn chiếc xe kia, phải khâm phục dũng khí của cô gái này.

Lục Tử Mặc vội vã theo Đường Bội xuống xe.

Anh ta tiến lên một bước đứng bên cạnh Đường Bội, hạ giọng nói với cô: “Đừng kích động, nơi này cũng không xa Sở gia.”

“Đối với một loại người, chỉ khi anh mạnh hơn bọn họ, mới khiến họ thật sự tâm phục khẩu phục, sẽ không đến gây phiền phức cho anh nữa.” Nụ cười trên mặt cô không giảm, nhìn bốn chiếc xe hơi có rèm trước sau, cười xinh đẹp nói: “Tôi nghĩ, người đang cản đường chúng ta, chính là loại người này.”

Cô ôm hai tay trước ngực, nâng cằm, ngạo nghễ nói: “Tôi đã xuống xe rồi, còn không xuất hiện sao?”

Giữa bốn chiếc xe vẫn im lặng, xuyên qua cửa kính sổ xe, Đường Bội có thể nhìn thấy mấy tên vệ sĩ ngồi ở phía sau tay lái, giống như mấy chiếc xe này chỉ dừng ở trên đường, không phải nhắm vào cô mà đến.

Đúng lúc này, phía xa xa đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô.

Đường Bội nhướng mắt nhìn, thì nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ sen, đang rít gào mà đến.

Hai chiếc xe cản ở trước mặt bọn họ, giống như có sự ăn ý, vội vàng khởi động xe sang hai bên, nhường đường cho chiếc xe thể thao đó.

Lục Tử Mặc hơi lo lắng bước lên trước một bước, chắn phía trước Đường Bội.

Đường Bội cười an ủi anh ta, không quá để ý chiếc xe thể thao đang đến trước mặt mình.

Trong nháy mắt, chiếc xe chỉ còn cách họ mấy mét, khi sắp gần cán lên Đường Bội, thì chiếc xe ấy đột nhiên xoay đuôi xe, vững vàng dừng trước hai chiếc xe hơi màu đen.

Cửa bốn chiếc xe bỗng được mở ra cùng một lúc.

Bao gồm cả người lái xe, thì có khoảng 16 tên đàn ông mặc âu phục màu đen.

Bề ngoài của bọn họ đều rất bình thường, nhưng vóc người lại nổi bật, cao gầy.

Cửa chiếc xe màu đỏ được đẩy ra.

Đường Bội hơi nheo mắt lại.

Một đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra, sau đó là chiếc váy ngắn màu xanh, khéo léo ôm lấy vòng eo xinh xắn kết hợp với chiếc áo khoác comple vừa người, áo sơ mi trắng gọn gàng để mở hai nút áo, lộ ra cái cổ trắng nõn, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Ở giữa xương quai xanh là sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh.

Cùng kiểu dáng với đôi bông tai bạch kim đeo trên lỗ tai cô ta.

Nhưng những thứ ấy cũng không bì được dung mạo.

Chiếc cằm khéo léo đường cong hoàn mỹ, sóng mũi cao thẳng, dưới đầu mũi là đôi môi trái tim xinh xắn.

Lông mi dài khiến cô ta càng thêm ngọt ngào hồn nhiên như búp bê, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ánh sáng bình tĩnh lý trí, cả người cô ta toát lên vẻ cao quý như nữ vương.

Cô ta tao nhã đứng bên cạnh xe, 16 tên vệ sĩ đồng loạt gọi ‘Đại tiểu thư’ chậm rãi đi tới trước mặt Đường Bội.

Dáng người Đường Bội cao gầy, người phụ nữ trước mặt thấp hơn cô nửa cái đầu.

Nhưng giày cao gót dưới chân cô ta cũng không cao, phù hợp để lái xe. Cô ta trông lớn hơn Đường Bội vài tuổi.

Khi đến gần, Đường Bội nhìn thấy rõ mặc dù trên mặt cô ta trang điểm rất tinh tế, nhưng trong mắt lại lộ ánh sáng tang thương.

Không phải ‘kiểu u buồn’ của những cô gái học đòi mà là dấu vết đã trải qua năm tháng.

Hơn nữa, trên người cô ta lại dung hợp vẻ ngọt ngào và cao quý khiến Đường Bội có thể mơ hồ đoán ra cô ta là ai.

Người phụ nữ xa lạ, đi đến trước mặt Đường Bội, cũng không liếc nhìn những người cao to bên cạnh.

Lúc này, cô ta đứng ở trước mặt Đường Bội, cần ngửa đầu lên mới thấy rõ dáng dấp của cô. Nhưng cho dù đang nhìn lên, ánh mắt và nét mặt cô ta giống như đang nhìn xuống chúng sinh.

Là cao không thể chạm tới.

Cô ta đánh giá Đường Bội từ trên xuống dưới, Đường Bội vẫn ôm hai tay ở trước ngực, khóe môi vẫn duy trì nụ cười lạnh nhạt.

Mãi đến khi Lục Tử Mặc hơi thiếu kiên nhẫn, đi về phía trước đứng ở bên cạnh Đường Bội.

Cô ta mới dời mắt khỏi người Đường Bội nhìn sang Lục Tử Mặc, hơi châm biếm nói: “Độ bình tĩnh của anh Lục dường như kém xa cô Đường, thảo nào Sở thiếu luôn luôn không vừa mắt với bất kì cô gái nào, lại có thể vừa mắt với cô.”

Cô ta vừa nói vừa nhìn Đường Bội, cười xinh đẹp, cười đến cong mắt, thậm chí chủ động vươn tay ra với Đường Bội, tự giới thiệu nói: “Rất vui vì hôm nay được gặp cô Đường, tôi là Thích Bạch Phong.”

Quả nhiên là Thích Bạch Phong.

Đường Bội không đưa tay nắm lấy tay cô ta.

Một người phụ nữ tràn ngập mâu thuẫn nhưng lại lộ ra vẻ hoàn mỹ, trên người mang theo độc dược ‘mê hoặc’, khó trách Sở Dực Thành lại si mê nhiều năm, thậm chí không tiếc cắt đứt quan hệ với người nhà.

“Tôi nghĩ tôi cần thu hồi lời nói mới vừa rồi.” Đường Bội khẽ cười nói: “Chúng ta là địch không phải bạn, đối với việc cô Thích mới làm mấy hôm trước với tôi, thì giữa chúng ta không nên xuất hiện không khí thân mật như thế này.”

Khi ba chữ Thích Bạch Phong xuất hiện, thì Lục Tử Mặc cũng trở nên đề phòng.

“Cô Đường là một người thông minh, ở trước mặt người thông minh tôi cũng không cần thiết nói dối.” Thích Bạch Phong cúi đầu cười, thu tay, thản nhiên nói:

“Không sai, lúc quay phim, người bắn tên hại cô Đường là người của tôi. Nhưng hôm nay, tôi tới đây là vì muốn gặp cô Đường.”

“Cô Thích là gia chủ hiện tại của Thích gia, công việc bận rộn, lại vì muốn gặp tôi mà đến, tôi thật không dám nhận.” Đường Bội cười nói: “Có lẽ cô còn có lời muốn nói với tôi.”

Trong mắt Thích Bạch Phong lóe lên ánh sáng, cười haha nói: “Cô Đường quả nhiên là người thông minh, nói chuyện với người thông minh, thật sự rất thoải mái.”

Nụ cười trên mặt cô ta không tắt, lạnh nhạt nói: “Tôi tự mình tới đây, muốn mời cô Đường đến nhà tôi chơi vài ngày, để tôi có thể thực hiện cương vị chủ nhà, tiếp đãi cô thật tốt, bù lại sai lầm trước đây của mình.”

“Chơi vài ngày hay là giam lỏng vài ngày?” Đường Bội cười nhíu mày, lại nói: “Cô Thích, không ngại nói cho cô biết, có lẽ cô cũng biết tôi vừa mới đi gặp Sở Dực Thành, bây giờ trên đường đi gặp anh ta về lại bị cô mang đi, không biết Sở thiếu sẽ nghĩ sao về biên kịch Sở?”

Nụ cười trên mặt Thích Bạch Phong biến mất.

Từ khi Sở gia bắt đầu đối phó Tôn gia, nhân tiện bắt đầu chèn ép Thích gia, cô ta đã điều tra về Đường Bội.

Chỉ biết cô là con gái riêng của Đường Phong Ngôn, lúc này nhân khí rất thịnh, lọt vào mắt của khán giả, xem ra muốn gây xui xẻo cho Đường gia báo thù cho bản thân mình.

Cũng biết gần đây Đường Bội rất nổi bật, là một người mới nhưng cô đã nhận được vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh sắp tới của Sở Dực Thành.

Cô ta đã xem qua đoạn clip cưỡi ngựa của Đường Bội, cũng xem qua đoạn clip Đường Bội và Hạ Tử Diệu tuyên truyền, biết cô cưỡi ngựa rất tốt, rất tiêu sái, dũng cảm, cũng rất oai hùng…

Nhưng, trong mắt Thích Bạch Phong, Đường Bội chỉ là một diễn viên.

Ở trong mắt cô ta, bất kể là diễn viên có nổi tiếng bao nhiêu, cho dù là Thịnh Lan vừa đạt được danh hiệu ảnh hậu, thì cũng chỉ có vậy.

Phụ nữ trong làng giải trí, ai không có bản lĩnh mê hoặc đàn ông?

Nhưng, ngoại trừ điều đó ra, thì các cô ấy cũng chỉ như thế.

Chờ gặp được Đường Bội, cô gái này khi đối mặt với sự bao vây của cô ta, vẫn có thể bình tĩnh vững vàng, cô ta có vài phần thưởng thức.

Thế nhưng, nghĩ đến thân thế của cô, lại cảm thấy khinh thường.

Cho tới bây giờ, thứ nhẹ nhàng đặt trên bụng cô, chính là cây súng lục thật.

Đường Bội cười giống như một con hồ ly gian xảo, nhẹ giọng nói với Thích Bạch Phong: “Làm sao bây giờ? Tôi đã đồng ý trở về ăn cơm tối với Sở thiếu, anh ấy vẫn còn đang chờ tôi.”

Bây giờ Thích Bạch Phong đã bình tĩnh trở lại, hiện tại cô ta hiểu có lẽ mình đã xem thường Đường Bội.

Nhưng, sau khi trải qua gió tanh mưa máu, cô ta đã sớm không còn là cô gái thiếu kiên nhẫn như trước kia.

Cho nên cô ta chưa nói gì cả, mà lẳng lặng chờ Đường Bội nói tiếp.

“Đã hứa gì với người khác thì nhất định phải thực hiện, cô nói có đúng không cô Thích?’ Quả nhiên Đường Bội lại nói thêm.

“Không sai.” Thích Bạch Phong trả lời.

“Vậy, tôi đồng ý với Sở Dực Thành, cầu xin Sở thiếu bỏ qua cho Thích gia, có phải cũng nên làm không? Cô Thích…” Trong giọng nói cô mang theo sự châm biếm.

Cô không rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng theo ý cô, Sở Dực Thành có thể vì Thích Bạch Phong mà đưa ra quyết định như thế, mà Thích Bạch Phong lại hèn hạ, mai phục cô ở trên đường từ nhà Sở Dực Thành trở về, có ý muốn bắt cóc cô.

Nếu như cô ta thuận lợi, chỉ sợ bất kì ai cũng nghĩ Sở Dực Thành có âm mưu với Thích Bạch Phong, cố ý dụ cô ra khỏi phạm vi bảo vệ của Sở Quân Việt, sau đó ra tay bắt cóc cô để uy hiếp Sở Quân Việt.

Sở Dực Thành có thể hy sinh sự kiêu ngạo vì Thích Bạch Phong, thậm chí còn dùng tính mạng làm điều kiện trao đổi với Đường Bội.

Thích Bạch Phong lại tính kế Sở Dực Thành, không hề quan tâm đến an nguy của anh ta.

Có thể lúc trước giữa bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến cô ta không thể tha thứ cho Sở Dực Thành, nhưng trả thù là trả thù. Lợi dụng tình yêu của người khác là xúc phạm đến đối phương, là cách làm mà Đường Bội khinh thường nhất.

Đôi mắt Đường Bội lạnh lẽo, đột nhiên nói: “Chuyện tôi đồng ý với biên kịch Sở, nhất định sẽ làm được, vì thế những chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra, nhưng mà cô Thích…” Đường Bội ra hiệu Lục Tử Mặc lên xe, dẫn Thích Bạch Phong đến bên cạnh xe, thong thả nói: “Bất quá tam, nếu như có lần nữa, cho dù là biên kịch Sở, tôi cũng không khách sáo.”

Súng lục của cô đột nhiên dời xuống bụng Thích Bạch Phong.

Ống hãm thanh trang bị trên súng lục khéo léo không phát ra một chút tiếng động, Thích Bạch Phong chỉ ngửi được mùi thuốc súng bốc lên.

Đường Bội không nhìn phía sau mình, nhưng lại nổ phát súng làm xẹp bốn lốp xe một cách chính xác.

Cô thu tay, thổi vào họng súng, cười nói: “Cô Thích, còn muốn giằng co tiếp không?”

Thích Bạch Phong nhắm hai mắt lại, biết là lần này mình đã gặp phải đối thủ lợi hại.

Đối phương chẳng phải là đóa hoa mảnh mai trong nhà kín của Sở đại thiếu, mà là một bông hồng có gai.

Khi mở mắt ra, Thích Bạch Phong từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, bỗng bình tĩnh lại, ra lệnh rõ ràng: “Tránh ra.”

Mười sáu tên đàn ông cao to, bị thuật bắn súng chuẩn xác cuả Đường Bội làm rung động, nhưng không có mệnh lệnh của đại tiểu thư, không ai dám di chuyển.

Lúc này nghe đại tiểu thư ra lệnh, vội vàng dạt ra hai bên.

Đường Bội mỉm cười, thoải mái thả Thích Bạch Phong ra.

Cô xoay người, đi đến bên xe mình, Lục Tử Mặc cẩn thận đi phía sau cô.

“Tử Mặc.” Đường Bội đột nhiên quay đầu nói: “Đi thôi, lời cô Thích nói đáng nghìn vàng, sẽ không ra tay với chúng ta đâu.”

Cô giương mắt nhìn về phía Thích Bạch Phong cười nói: “Phải không? Cô Thích?”

Sắc mặt Thích Bạch Phong không dễ coi, nhưng vẫn gật đầu.

Lần đầu tiên giao thủ cô ta đã thất bại hoàn toàn, đổi lại là ai cũng không vui vẻ.

Đường Bội mở cửa xe, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu nói với Thích Bạch Phong: “Chờ bộ phim tôi đóng của biên kịch Sở được công chiếu, hy vọng cô Thích sẽ đến tham gia.”

Cô cười đến mức quyến rũ mới mở cửa xe, ngồi vào trong.

Lục Tử Mặc lập tức khởi động xe.

Chiếc xe BMW lao ra khỏi đó một khoảng, bấy giờ Đường Bội mới quay đầu nhìn Thích Bạch Phong vẫn đứng trên đường.

Giờ đây, cô ta đã không còn khí thế như mới xuất hiện mà lẻ loi đứng ở trên đường, lộ ra chút cô tịch.

Đường Bội than nhẹ một tiếng, quay đầu chăm chú nhìn về phía trước.

Một lát sau cô mới thấp giọng hỏi: “Anh biết biên kịch Sở qua lại với Thích Bạch Phong?”

Lục Tử Mặc luôn hành động nhanh nhẹn, nhưng ban nãy dường như đang cố kìm nén cái gì đó, giải thích duy nhất, chính là anh ta biết mối quan hệ giữa Thích Bạch Phong và Sở Dực Thành.

Đường Bội dĩ nhiên sẽ không cho rằng, anh ta sẽ nhường cơ hội biểu hiện cho mình, vậy giải thích duy nhất có lẽ anh ta biết chuyện giữa Thích Bạch Phong với Sở Dực Thành nên mới bình thản như thế.

“Biết một ít.” Lục Tử Mặc do dự, nhưng vẫn trả lời: “Năm đó, cô Thích cũng có tiếng tăm ở thành phố S, sau này lẻ loi một mình đi ra nước ngoài, nghe nói…”

Anh nói tới đây, không tự chủ được nhíu mày, mới tiếp tục nói: “Khi đó sức khỏe cô ấy rất tệ, vừa đến nước Mỹ đã có người đưa cô ấy đến bệnh viện.”

“Biên kịch Sở biết không?” Đường Bội hỏi.

“Biết.” Lục Tử Mặc bất đắc dĩ gật đầu nói: “Lúc đó quan hệ Thích gia với Sở gia không tệ, cô ấy được đưa đến bệnh viện của Sở gia.”

Lục Tử Mặc lại dừng một chút, nói tiếp: “Chờ cô ấy tỉnh lại, biết mình đang nằm ở bệnh viện Sở gia thì lấy cái chết để dọa, buộc chuyển viện. Về sau như thế nào thì tôi không rõ lắm.”

Lưỡng lự một lúc, Lục Tử Mặc vẫn nói với Đường Bội: “Năm đó chính tôi đã nói những tin tức này với biên kịch Sở.”

Anh ta mãi mãi không quên nét mặt Sở Dực Thành khi đó.

Một người đàn ông luôn cao ngạo đến tận xương, trên mặt lại không còn huyết sắc, trong mắt tràn ngập hối hận, nhất là khi nghe nói Thích Bạch Phong sảy thai ở trên máy bay, suýt nữa một xác hai mạng, đàn ông Sở gia chưa bao giờ bị chuyện gì đánh gục, vậy mà lại quỳ xuống trước ghế salon, đau đớn ôm lấy đầu của mình.

Sau đó, người trời nam kẻ đất bắc. Vân mệnh tàn nhẫn như vậy, hai người thật lòng yêu nhau cuối cùng càng ngày càng xa, giống như những người xa lạ.

Mặc dù Thích Bạch Phong trở về thành phố S, tuy rằng Sở Dực Thành vì cô ta mà bị đuổi khỏi Sở gia, nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ích gì nữa.

Không khí trong xe rơi vào im lặng, ngay cả trên mặt Đường Bội cũng lộ vẻ bi thương.

Mãi đến khi trở về biệt thự Sở gia, gặp được Sở Quân Việt, bọn họ vẫn còn rơi vào chuyện giữa Thích Bạch Phong và Sở Dực Thành, không cách nào dứt ra được.

“Sao vậy?” Sở Quân Việt hơi lo lắng, đưa tay chạm vào mặt cô: “Ra ngoài trở về thì mất hồn mất vía.”

“Không có gì.” Đường Bội cười trước hành động an ủi của anh: “Kịch bản chú út viết hay quá, vì thế em hơi nhập tâm.”

Sở Quân Việt nhìn cô thật sâu, nhưng không hỏi nữa.

Để cô đi gặp Sở Dực Thành, anh biết Sở Dực Thành nhất định sẽ cầu xin cho Thích Bạch Phong.

Muốn buông tha cho Thích gia hay không, anh tôn trọng ý kiến của Đường Bội.

Đường Bội của anh, nhìn như kiên cường, kiêu hãnh, cái gì cũng không thể khiến cô gục ngã. Thật ra, trái tim vô cùng mềm mại, đối với những người thật lòng với cô, từ trước đến nay đều luôn hiền lành và khoan dung.

Anh cảm thấy, nếu như không nói chuyện này với Đường Bội, sau này cô biết tất cả sẽ cảm thấy có lỗi với Sở Dực Thành.

Sở Quân Việt đưa tay ôm lấy vai Đường Bội, dẫn cô đi vào nhà ăn, an ủi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, sớm biết như thế, anh sẽ không cho em đi gặp chú ấy.”

“Buông tha Thích gia đi.” Đường Bội nhớ tới lời hứa của cô, nói: “Em đã hứa với chú út.”

“Em nghĩ kĩ chưa?” Sở Quân Việt nhìn vào hai mắt Đường Bội nói: “Tuy rằng Thích gia không phải chủ mưu, nhưng người làm em bị thương là người của bọn họ.”

“Đúng, em đã nghĩ rất kỹ.” Đường Bội gật đầu nói: “Mục tiêu của em, không phải Thích gia.”

Cô hơi nheo mắt, cá cô muốn câu, luôn luôn chính xác.

Bây giờ Tôn gia bị ép đến cùng đường, nhưng Đường gia vẫn bình yên vô sự, chắc chắn Tôn gia sẽ tức nước vỡ bờ, bất luận thế nào cũng phải kéo Đường gia xuống nước cùng.

Cô đợi, ngày chó cắn chó, nhất định sẽ mau đến.

Đợi vài ngày, Tôn gia quả nhiên có tin tức mới truyền đến.

Dưới sự chèn ép của Sở Quân Việt, cổ phiếu Tôn gia liên tục rớt giá, khiến toàn bộ Tôn thị đều cảm thấy bất an.

Dựa theo ý Đường Bội, Sở Quân Việt vẫn để lại chút hơi tàn cho bọn họ giãy dụa, nhưng ngày hôm qua, Tôn gia vẫn trong tình cảnh bi thảm, đột nhiên nhận được sự trợ giúp mới.

Trong tin tức cuối cùng của buổi họp báo, Tôn Mặc Ngôn đặc biệt cảm ơn tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, Đường Phong Ngôn, là ông ta đã vươn tay ra giúp đỡ khi Tôn thị gặp cảnh bấp bênh, khiến bọn họ có thể vượt qua khó khăn.

Đường gia quả nhiên là đồng minh tốt nhất của Tôn gia.

Đường Bội cười nhẹ, đóng web tin tức họp báo của Tôn thị lại.

Tôn gia ngoài mặt bày tỏ cảm kích với nhà họ Đường, nhưng thực chất là đang buộc chặt Đường gia lại với họ, có sống cùng sống, có chết thì cùng chết.

Cũng ngầm nói cho cô biết, Đường gia vẫn đứng bên cạnh nhà họ Tôn, muốn đánh, muốn trả thù, không chỉ nhắm vào Tôn gia.

Đường Bội thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến lúc này biểu cảm trên mặt ba cô chắc là tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng.

Đường Bội cười đủ rồi, lấy di động bấm số.

Có lẽ Đường Phong Ngôn không bao giờ nghĩ đến, Đường Bội lại gọi cho ông ta vào giờ phút này.

Ông ta chần chừ một lát mới bắt điện thoại. Đường Bội hoàn toàn có thể đoán được nét mặt ông ta lúc này, kinh ngạc nghi ngờ, thậm chí còn mang theo bất mãn và không cam lòng.

Nhưng trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của người ba hiền hối hận.

“Bội Bội…” Đường Phong Ngôn gọi nhũ danh của cô, sau đó thở dài, nhẹ giọng nói: “Con rất hận ba?”

Cô đương nhiên rất hận ông ta, chỉ có điều đó không phải là mục đích hôm nay cô gọi đến.

“Tại sao lại giúp Tôn gia?” Đường Bội lạnh lùng hỏi.

Cô cố gắng khiến giọng của mình lộ vẻ lạnh lùng và sắc bén, giống như việc Đường Phong Ngôn giúp đỡ Tôn gia khiến cô vô cùng bất mãn: “Bọn họ năm lần bảy lượt hại tôi, lần này suýt giết tôi!” Đường Bội lớn tiếng nói.

“Bội Bội…” Đường Phong Ngôn lại gọi cô một tiếng, thở dài: “Mẹ Phỉ Phỉ dù sao cũng là người Tôn gia. Các con đều là con gái của ba, ba không muốn làm tổn thương con, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn thấy Phỉ Phỉ sụp đổ.”

Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép!

“À…” Đường Bội cười lạnh một tiếng, chỉ trích không chút lưu tình: “Ở trong lòng ông chỉ có một mình Đường Phỉ Phỉ là con gái, còn tôi thì có là gì?”

Cô thở dốc một hơi, cố ý nói: “Nếu không nghe lời, ông cũng biết giúp đỡ Tôn gia là đối đầu với Sở gia, phải gánh hậu quả.”

“Bội Bội, con nghe ba giải thích.” Đường Phong Ngôn vội vã, sốt ruột nói: “Ba cũng không muốn như vậy, nhưng Phỉ Phỉ khóc lóc cầu xin ba, ba thật sự không hạ quyết tâm được.”

Ông ta dừng lại một chút lại dò hỏi: “Sở thiếu rất tức giận sao?”

Trong ánh mắt Đường Bội hiện lên ý lạnh, cố ý đè thấp âm thanh, lộ ra vẻ khổ sở: “Đương nhiên, hơn nữa ông cũng biết, Sở thiếu đối với tôi…. Tuy rằng hiện tại có chút hứng thú, nhưng không biết…”

Giọng điệu cô ấp a ấp úng, rõ ràng là muốn khiến Đường Phong Ngôn hiểu lầm.

Lão hồ ly kia, im lặng một lát, nhanh chóng nói với Đường Bội: “Không sao, con còn có ba, Bội Bội, bất luận xảy ra chuyện gì, ba cũng sẽ bảo vệ con.”

“Thật sao?” Trên mặt Đường Bội hiện lên nụ cười thắng lợi, nhưng trong miệng lại nói: “Vậy vì sao trước kia, ông vì Đường Phỉ Phỉ lại để lộ thân phận của tôi? Ông cũng biết làm như vậy…. Làm như vậy… Sẽ khiến tôi không sống yên trong giới.”

“Thành thật xin lỗi con Bội Bội, ba cũng bất đắc dĩ, Tôn gia nắm trong tay 20% cổ phần Đường thị, khi đó nếu không làm như vậy bọn họ sẽ nhân cơ hội làm khó, hơn nữa…” Đường Phong Ngôn cái khó ló cái khôn nói: “Ba cũng vì bảo vệ con, cho dù Tôn gia muốn làm gì cũng phải chú ý đến thân phận con là con gái của ba, không ngờ bọn họ lại mất trí như vậy.”

“Từ khi bọn họ ra tay với mẹ, ông nhìn không ra sao?” Đường Bội lạnh lùng nói.

“Xin lỗi Bội Bội…” Giọng nói Đường Phong Ngôn càng thêm dịu dàng.

Mặc dù không dám xác định 100%, nhưng trong khoảng thời gian Tôn gia bị đả kích, Đường gia vẫn không sao, chắc chắn Đường Bội vẫn niệm tình xưa.

Hơn nữa, sau khi ông ta nhúng tay giúp Tôn gia, Sở gia cũng không quay đầu công kích ông ta.

Thêm nữa, cuộc gọi này của Đường Bội, dường như ý tứ là nó chỉ muốn trả thù Tôn gia.

Chỉ có điều, dường như Đường Bội không thể chi phối quyết định của Sở Quân Việt.

Vậy, tại sao ông ta không thừa cơ hội này liên thủ với Sở gia, mượn dao giết người, tiệt diệt sạch sẽ Tôn gia.

Hơn nữa nhất định phải hủy bỏ bằng chứng trong tay họ trước khi chúng được giao đến tay Đường Bội.

Sau khi đưa ra quyết định, giọng nói Đường Phong Ngôn càng thêm dịu dàng: “Bội Bội, Tôn gia làm như vậy…”

“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tôn gia.” Đường Bội lớn tiếng ngắt lời: “Nếu như ông còn nhớ mẹ tôi, còn nhớ tôi và Tử Thái thì hãy khoanh tay đứng nhìn, bằng không đừng trách tôi không niệm tình cha con.” Cô nói xong quyết đoán cúp điện thoại, trên môi hiện lên nụ cười thắng lợi.

Đường Phong Ngôn nhất định sẽ phản chiến, ban đầu có thể Tôn gia không nhìn ra, nhưng rất nhanh sẽ phát hiện Đường Phong Ngôn bỏ đá xuống giếng.

Cho dù họ không phát hiện được thì cô cũng sẽ nghĩ cách để bọn họ phát hiện.

Sau đó…

Cô suy nghĩ một lát rồi bấm số điện thoại người khác.

Có lẽ Lạc đang bận, ngày đó anh ta vội vàng chạy về Châu Âu, chắc có việc cần giải quyết, với Đường Bội, chuyện tùy tiện chạy đến thành phố S là hành động nông nổi, không biết Lạc nghĩ như thế nào

“Công chúa gọi tới…” Điện thoại reo khoảng mười tiếng, Lạc mới bắt điện thoại: “Anh thật sự rất vui, công chúa của anh, em cần kỵ sĩ là anh.”

“Lạc.” Đường Bội cười nhẹ nói: “Em muốn bán một số việc làm ăn bí mật của Tôn gia cho một người, anh với anh ta từng tiếp xúc, anh có thể giúp em không?”

“Ừ.” Lạc cúi đầu cười nói: “Để anh đoán, là Liên gia phải không?”

“Anh thật thông minh.” Đường Bội không hề tiết kiệm lời khen: “Gần đây Sở gia với Liên gia qua lại rất nhiều, xem chừng là đang chuẩn bị tiến hành hợp tác. Bán tin tức của Tôn gia cho Liên gia để mượn cơ hội thôn tính Tôn gia. Tôn gia nhất định cho rằng do Sở gia gây nên, thậm chí sẽ hoài nghi Đường Phong Ngôn đã cấu kết với Sở gia, cố ý thông qua Liên gia để chèn ép bọn họ.”

“Chỉ sợ tạm thời không được, công chúa của anh.” Lạc hơi tiếc nuối nói: “Mấy ngày nay anh có tiếp xúc với Liên Thiên Duệ, nhưng gần đây bọn họ đang vạch kế hoạch muốn liên kết với Sở thiếu, nhân cơ hội anh không có ở đây mà làm giảm thế lực của anh.”

Lạc cười không chút để ý nói: “Chỉ sợ Liên gia sẽ không để ý đến Tôn gia nho nhỏ kia, nuốt được địa bàn của anh mới là miếng mồi hấp dẫn với họ.”

Đường Bội hơi nhăn mày lại.

Chuyện này cô mới nghe lần đầu.

Đương nhiên, cô chưa bao giờ hỏi Sở Quân Việt về chuyện Sở gia, mặc dù có khi cùng anh ở trong thư phòng, cô cũng không để ý đến bí mật Sở gia hay hỏi anh đang làm gì.

Sở gia với Liên gia hợp tác, đây là sự hợp tác lớn đối với thành phố S.

Tuy rằng Đường Bội từng nghe chuyện này, nhưng không ngờ mục tiêu của Sở Quân Việt, lại là Lạc.

“Em lo lắng cho anh sao? Công chúa của anh…” Lạc chờ rất lâu nhưng không nghe Đường Bội nói tiếp, đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Anh rất vui…”

“Anh… Có sao không?” Đường Bội hỏi.

“Có em quan tâm, dù có bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ giải quyết một cách thuận lợi, huống chi, cho dù hai nhà bọn họ hợp tác với nhau, anh cũng không sợ bọn họ.” Lạc nói.

Giọng điệu Lạc bình đạm, nhưng cô biết hai nhà Sở – Liên có bao nhiêu lớn mạnh.

Nếu hai nhà thật sự liên kết, anh ta sẽ không thuận lợi.

“Nếu…” Đường Bội hơi do dự nói: “Nếu cần em giúp đỡ…”

“Không cần, Bội Bội.” Lời cô chưa nói xong, đã bị tiếng cười trầm thấp của Lạc ngắt lời: “Sao anh có thể khiến công chúa của mình khó xử. Huống hồ gần đây Liên Thiên Duệ không đặt hết tâm tư trong việc làm ăn, anh ta có chuyện quan trọng cần làm, chờ anh điều tra xong, chúng ta sẽ liên lạc.”

“Ừ.” Đường Bội thấp giọng dặn dò: “Anh phải cẩn thận.”

“Được.” Giọng Lạc mang theo vui vẻ.

Cúp điện thoại, Đường Bội đứng dậy đi tới thư phòng tìm Sở Quân Việt.

Trước khi vào cô gõ cửa.

Giọng Sở Quân Việt rất lạnh nhạt: “Vào đi.”

Khi đẩy cửa ra, ánh mắt Sở Quân Việt chuyển lên người Đường Bội đang đứng cười trước miệng cửa.

Có lẽ không ngờ Đường Bội đang ngủ trưa lại đột nhiên đến tìm anh, anh bỗng mở to hai mắt, đóng trang web lại, rồi đóng luôn cái tủ bên trái lại.

Hiếm khi nhìn thấy anh hoảng loạn, Đường Bội có chút tò mò, nhíu mày nói: “Em không nên đến vào lúc này?”

Sở Quân Việt lắc đầu, hỏi: “Sao lại lên đây?”

“Mới vừa nói chuyện với Lạc.” Đường Bội đi vào nhân tiện đóng cửa lại.

“Anh ấy nói, anh liên kết với Liên gia, muốn phân chia địa bàn của anh ấy.” Đường Bội mỉm cười đi tới trước bàn làm việc, nhìn anh không chớp mắt.

“Anh ta thật là…” Chân mày Sở Quân Việt nhíu chặt hơn: “Ngay cả những việc này cũng nói với em?”

“Anh ấy nói với em những thứ này chẳng phải vì muốn em giúp anh ấy.” Đường Bội cười: “Cũng không phải muốn thăm dò tin tức của anh từ em.”

“Cho nên…” Sở Quân Việt không chỉ nhíu chặt mày, ngay cả mắt cũng nheo lại.

“Lạc là bạn em.” Đường Bội không muốn nói thay Lạc, cô chỉ muốn nói lý mà thôi.

“Người bạn này của em, anh ta thậm chí muốn giết anh!” Sở Quân Việt chậm rãi nói.

Anh phát hiện mỗi lần Đường Bội nhắc đến Lạc, sức kiềm chế của anh càng ngày càng thấp.

“Anh hiểu lầm rồi.” Đường Bội thở dài rồi nói: “Lạc nói với em những việc này chính là muốn nói cho em biết, bất luận anh với anh ấy có ra sao cũng không ảnh hưởng đến em.”

Cô dừng một chút lại nói: “Em với anh ấy trước nay chỉ là giao dịch mà thôi.”

Lạc chưa bao giờ nói nhưng Đường Bội cũng hiểu dụng ý của anh ta.

Anh ta ở trong thế giới hắc đạo, mỗi ngày đều giống như đi trên lưỡi dao.

Anh ta không đành lòng kéo Đường Bội xuống nước, nhưng cũng không đành lòng vứt bỏ tình bạn.

Vì thế giữa bọn họ dùng giao dịch công bằng làm mối liên hệ ràng buộc, cũng xem như là cách làm an toàn nhất, tin cậy nhất.

“Vì thế…” Sở Quân Việt không tiêu hóa nổi, càng cảm thấy khó chịu.

Sự ăn ý giữa Đường Bội với hổ mặt cười kia là do thời gian tích lũy dần, không phải trong thời gian ngắn ngủi là anh có thể vượt qua được.

Anh hiểu đạo lý này nhưng không có nghĩa là anh không để ý.

“Nếu anh đã biết chuyện này em cũng không muốn gạt anh.” Đường Bội hơi bất đắc dĩ nói: “Lạc không phải là người dễ đối phó.”

Nét mặt Sở Quân Việt càng trở nên khó coi.

Đường Bội cảm thấy hơi quẫn bách.

Cô đã từng tiếp nhận rất nhiều loại huấn luyện, nhưng chẳng qua là một công cụ để Đường Phong Ngôn sai khiến, cho nên cũng không bồi dưỡng tình thương cho Đường Bội.

Trong quan hệ giao tiếp giữa người với người, cô giống như một lưỡi dao sắc bén, bảo vệ bản thân mình một cách chặt chẽ.

Cũng có thể thành thạo xử lý mối quan hệ với Lạc. Nhưng đối mặt với Sở Quân Việt lại giống như một người ngu dốt.

Cô nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Sở Quân Việt, cũng nhìn cảm xúc biến hóa trong mắt anh, suy nghĩ một chút lại nói: “Em không muốn nhìn thấy Lạc tổn thương anh, cũng không muốn nhìn thấy anh thương tổn anh ấy. Nếu đã biết chuyện này, em đương nhiên sẽ không giữ im lặng.”

“Ừ.” Sở Quân Việt lên tiếng.

“Ý Lạc…” Đường Bội cảm thấy dường như mình càng tô càng đen: “Rất có thể sẽ, đấu với anh một trận sống chết, không bằng nói chuyện này cho em biết, dù có xảy ra xung đột gì em cũng không cảm thấy khó xử.”

Sở Quân Việt cảm thấy anh rất muốn dùng môi để chặn cái miệng nhỏ của cô lại.

Đường Bội bị hôn đến chẳng biết tại sao, nhưng rất nhanh đã bị thế công dữ dội của anh làm mềm nhũn, nằm trong lòng anh.

“Ở trước mặt người đàn ông của mình, lại nhắc tới người đàn ông khác một cách thân thiết, đây là chuyện rất nguy hiểm, Bội Bội.” Sở Quân Hàn tà ác nỉ non bên tai Đường Bội: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy, nếu em không muốn ngày mai mình không xuống giường được.”

Anh nói, có chút oán giận, nhẹ nhàng cắn vành tai Đường Bội.

Trong lòng nghĩ, chuyện cầu hôn có nên tiến hành trước thời hạn hay không?

Tuy rằng bây giờ anh hơi trúc trắc, nhưng nếu không cho Đường Bội một danh phận để buộc chặt cô, anh vẫn cảm thấy bất an.

Về phần ghen ư, chuyện ngây thơ như thế sao có thể xảy ra với gia Sở gia như anh chứ?

Sở Quân Việt tuyệt đối không thừa nhận mình ghen với người đàn ông tên Lạc kia.

Bởi vì như vậy, không khác gì công nhận thân phận tình địch của anh ta.

————- Hết chương 67 ———–

back top