Chương 68.1: Đường Phỉ Phỉ bị nhục nhã hoàn toàn.
Edit: An
Beta: Mặc Doanh
Đêm hôm đó, thời gian hơi trễ, Đường Phong Ngôn chủ động gọi điện thoại cho Đường Bội, Sở Quân Việt ngồi đối diện Đường Bội, nhìn nụ cười trên mặt cô giống như con hồ ly nhỏ, cảm thấy có chút may mắn, vì hiếm khi Đường Bội lộ ra biểu cảm như thế với anh.
Hơn nữa cho dù thi thoảng cô có thần thái như vậy, anh cũng vui vẻ chịu đựng bị ‘tính kế.’
Ngón tay Đường Bội gõ trên bàn phím vài cái, nghe Đường Phong Ngôn trong điện thoại sám hối có lỗi với cô cỡ nào, có lỗi với mẹ và em trai cô ra sao.
Chỉ khi nghe đến tên Tử Thái, mắt Đường Bội mới lạnh lẽo, phát ra ánh sáng sắc bén.
Nhưng rất nhanh, cô đã thu liễm biểu cảm đó, sau đó dùng giọng điệu lười nhác thậm chí không kiên nhẫn đáp lại Đường Phong Ngôn một tiếng.
Đường Phong Ngôn tất nhiên rất hận.
Trong mắt ông ta, Đường Bội chỉ là một công cụ do ông ta nuôi lớn mà thôi. Hiện tại công cụ lại cắn trả chủ nhân, hơn nữa lại có gia chủ Sở gia ở phía sau làm chỗ dựa, ở trước mặt ông ta cũng trở nên cao ngạo như thế, khiến ông ta hận đến mức muốn bóp nát di động trong tay.
Nhưng giọng điệu của ông ta lại tràn đầy bi thương và hối hận.
Dù sao, so với Đường Bội, bây giờ ông ta càng muốn xử lý và thoát khỏi Tôn gia hơn.
Đường Phong Ngôn cảm thấy hài lòng, bình tĩnh lại, tuy rằng Đường Bội bất mãn với ông ta nhưng xem ra càng hận Tôn Mặc Vân với Tôn gia hơn. Chỉ cần mình biểu hiện ra dáng người ba hiền, thì nó sẽ mềm lòng.
Đến lúc đó, ông ta có thể lợi dụng không chỉ riêng Đường Bội.
Nếu như Sở thiếu chưa chán ghét Đường Bội, ông ta có thể lấy được không ít lợi ích nhờ thế lực lớn mạnh của Sở gia.
Kết quả như vậy, đương nhiên không thể tốt hơn.
Nghĩ như vậy, ông ta muốn dặn dò Đường Bội vài câu, bảo cô phải giữ chặt Sở Quân Việt.
Màn hình điện thoại sáng lên, nhưng nghĩ tới sự kiêu ngạo và quật cường của Đường Bội, nên ông ta đành từ bỏ ý định.
Không nên vẽ rắn thêm chân, hiện tại ông ta không thể chọc giận Đường Bội.
Mà Đường Bội từ khi gác điện thoại thì cười càng thêm đắc ý.
Thế nên Sở Quân Việt không nhịn được mà nhìn cô vài lần: “Chuyện gì làm em vui vẻ như vậy?”
“Đường Phong Ngôn bị mắc lừa rồi.” Chỉ mấy từ ngắn ngủi những cũng nghe ra ý cười trong lời Đường Bội nói.
Cô cười tủm tỉm cất di động.
Vài phút sau, trên màn hình lại hiện lên tin nhắn mới.
Đường Phong Ngôn thật sự đúng hẹn, đã bán lại những tin tức về một số vụ làm ăn bí mật của Tôn gia cho Đường Bội.
Cô lướt nhanh qua những tin tức Đường Phong Ngôn cung cấp, lợi dụng chúng như thế nào, ngược lại khiến cô hơi khó xử.
Đối tượng hợp tác tốt nhất vốn là Lạc, nhưng gần đây Lạc…
Vẫn thôi. Kế tiếp là Sở gia.
Sở Quân Việt ra tay áp chế Tôn gia, thật muốn nhìn thấy bọn họ thất bại hoàn toàn, những bí mật thương nghiệp này, dĩ nhiên có thể dệt hoa trên gấm, nhưng không cần thiết cho lắm.
Vả lại, nếu tất cả đều do Sở gia làm, thì Tôn gia sẽ không cảm nhận được Đường Phong Ngôn tạo phản.
Người hợp tác tốt nhất, thật ra vẫn là Liên gia.
Đường Bội nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Sở Quân Việt, chớp mắt hỏi: “Gần đây Sở gia hợp tác với Liên gia sao?”
Sở Quân Việt tiếp tục xem văn kiện, không ngẩng đầu lên: “Ừ.”
“Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Liên thị – Liên Thiên Duệ đích thân đến thành phố S, xem ra bọn họ rất coi trọng việc hợp tác với Sở thị.” Đường Bội cười tủm tỉm, tiếp tục nói.
Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Bội rất ít khi quan tâm đến việc làm ăn của Sở gia, cho dù họ ở chung trong một thư phòng, cô cũng không chủ động hỏi anh đang làm gì.
Lúc này thấy thái độ cô khác thường, Sở Quân Việt có chút trầm tư, sắc mặt khó coi.
“Liên Thiên Duệ là thanh niên tài tuấn, năng lực quả thật rất mạnh, nhưng mà…” Sở Quân Việt nhàn nhạt nói: “Anh ta đã có vị hôn thê rồi.”
Đường Bội không hiểu gì hết.
Nhưng nhanh chóng phản ứng kịp.
“Ê ê, không phải anh…” Cô đột nhiên cười lớn, đứng lên, bước vài bước đến phía sau Sở Quân Việt, cúi người ôm lấy vai anh, cười khanh khách nói: “Sở thiếu của tôi ơi, mặc dù anh ghen em rất vui nhưng phải chú ý đối tượng một chút…”
Sở Quân Việt cảm thấy hơi khó chịu.
Sao anh lại cảm thấy, giọng điệu này, lời nói này, với anh lại có vẻ thỏa đáng?
Đường Bội cũng tiếp tục nói: “Huống hồ, Sở thiếu là thanh niên tài tuấn, năng lực các phương diện khác đều rất mạnh, cho dù Liên Thiên Duệ thật sự ưu tú giống như anh nói, sao em có thể nhìn trúng anh ta?”
Cô có chút bướng bỉnh, cố ý khẽ cười bên tai anh, thổi khí, khiến anh rõ ràng đang ngồi nghiêm túc làm việc, trái tim cảm thấy ngứa ngáy, không gãi không được.
Anh vừa muốn đưa tay kéo Đường Bội thì Đường Bội lại buông anh ra, cười tủm tỉm, chuyển về phía đối diện anh, nói: “Có một số thứ em muốn bán cho tập đoàn Liên thị. Ừm, có thể đưa, nhưng vẫn cần một người trung gian, khiến bọn họ tin tưởng em.”
Sở Quân Việt im lặng vài giây, đột nhiên mở miệng nói: “Có liên quan đến Tôn gia?”
Ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Đường Bội, Sở Quân Việt là một người thông minh, vừa đoán đã trúng ngay.
Nụ cười trên mặt cô càng đậm, gật đầu.
Sở Quân việt gõ ngón tay lên bàn, nhanh chóng hiểu được ý cô.
Cô muốn lợi dụng Liên gia để nuốt trọn Tôn gia, khiến Tôn gia biết Đường Phong Ngôn đã thẳng thừng bán đứng bọn họ.
Nếu như mình ra tay, Tôn gia chỉ biết anh trả đũa vì Đường Bội, còn nếu Liên gia ra tay, Tôn gia sẽ cảm thấy bốn bề đều là địch.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ rơi vào vũng bùn, bí mật lại bị người khác lợi dụng để đối phó, đương nhiên sẽ nghi ngờ Đường Phong Ngôn, cho dù họ không nghi ngờ, Đường Bội cũng có cách khiến bọn họ nghi ngờ.
Sở Quân Việt gật đầu: “Được, chắc chắn Liên gia sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy.”
Đường Bội cần Sở gia đứng ra, liên lạc với Liên gia, để tạo độ tin tưởng.
“Cảm ơn.” Trên mặt Sở Quân Việt ấm áp, Đường Bội đã bay nhanh tới hôn lên má anh một cái.
Để Liên gia tham dự vào, thì lợi ích Sở gia sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng nhìn dáng vẻ không thèm để ý của Sở Quân Việt, tuy rằng Đường Bội biết cũng có thể hiểu được, Sở Quân Việt không để tâm đến tài sản Tôn gia, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Sở Quân Việt tuyệt đối là người thuộc trường phái hành động.
Buổi chiều ngày hôm sau, anh đã mang lời đồng ý của Liên gia về.
Tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, Liên Thiên Duệ, không từ chối việc này, huống chi lại do đích thân Sở Quân Việt đề xuất.
Với hắn mà nói, vốn là một chuyện tốt, nhưng hắn lại đưa ra một yêu cầu.
Hắn muốn gặp với Đường Bội.
Tuy Sở Quân Việt không muốn đồng ý nhưng vẫn chuyển ý của Liên Thiên Duệ đến Đường Bội.
“Muốn gặp với em?” Đường Bội nhíu mày.
Thật ra chuyện này, cũng đơn giản như chuyển một gói bưu phẩm vậy.
Liên Thiên Duệ sẽ không tin ai ngoài Sở gia, gặp mình thật ra là chuyện không cần thiết.
Cô nhíu mày nhưng cuối cùng cười nhạt, gật đầu đồng ý: “Được.”
Chỗ hẹn Liên Thiên Duệ là một nhà hàng Trung Quốc không tệ.
Bồi bàn đi phía sau Đường Bội, nhỏ giọng chỉ đường cho cô.
Nơi này được trang trí độc đáo, có hồ nước nhỏ bao quanh nhà hàng, bất luận bạn ngồi ở góc nào cũng có thể nghe được tiếng róc rách, xuân ý dạt dào.
Đi qua một số bình phong cổ, bồi bàn dẫn Đường Bội đến một phòng tốt nhất.
Điều kiện trang trí cũng giống với bên ngoài, bên trong phòng được lắp đặt vô cùng tao nhã.
Nhưng điều hấp dẫn Đường Bội không phải trang trí của phòng, cũng không phải bàn ghế được làm bằng gỗ lê xa xỉ, mà là người đàn ông yên tĩnh ngồi đó.
Đường Bội nhìn thấy đầu tiên, chính là nữa bên mặt của hắn.
Đường nét trên mặt Liên Thiên Duệ rất vững vàng, thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, mày kiếm vút cao, hắn mặc bộ âu phục đặt may thủ công màu đen, mỗi một cúc áo sơ mi bên trong đều được cài chỉnh tề, cà vạt cũng được thắt cẩn thận, giống như mái tóc của hắn, được chải chuốc một cách tỉ mỉ.
Khi nâng tay, có thể nhìn thấy cúc ảo tinh xảo nơi khủy tay.
Ngón tay thon dài khiến hai tay hắn trông rất cứng cáp có lực.
Với kinh nghiệm từng trải của Đường Bội, Liên Thiên Duệ là một người giỏi chịu đựng, bên trong hắn ẩn chứa sức mạnh người khác không thể nào đoán được.
Liên Thiên Duệ nghe tiếng động, quay đầu nhìn về phía Đường Bội.
Đôi mắt rất sáng, ánh sáng ấy không quá sắc bén nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực.
Khí thế ấy, chỉ có người ở vị trí cao đã lâu mới có được.
Sở Quân Việt cũng thế mà người đàn ông này cũng thế.
Edit: An
Beta: Mặc Doanh
Đêm hôm đó, thời gian hơi trễ, Đường Phong Ngôn chủ động gọi điện thoại cho Đường Bội, Sở Quân Việt ngồi đối diện Đường Bội, nhìn nụ cười trên mặt cô giống như con hồ ly nhỏ, cảm thấy có chút may mắn, vì hiếm khi Đường Bội lộ ra biểu cảm như thế với anh.
Hơn nữa cho dù thi thoảng cô có thần thái như vậy, anh cũng vui vẻ chịu đựng bị ‘tính kế.’
Ngón tay Đường Bội gõ trên bàn phím vài cái, nghe Đường Phong Ngôn trong điện thoại sám hối có lỗi với cô cỡ nào, có lỗi với mẹ và em trai cô ra sao.
Chỉ khi nghe đến tên Tử Thái, mắt Đường Bội mới lạnh lẽo, phát ra ánh sáng sắc bén.
Nhưng rất nhanh, cô đã thu liễm biểu cảm đó, sau đó dùng giọng điệu lười nhác thậm chí không kiên nhẫn đáp lại Đường Phong Ngôn một tiếng.
Đường Phong Ngôn tất nhiên rất hận.
Trong mắt ông ta, Đường Bội chỉ là một công cụ do ông ta nuôi lớn mà thôi. Hiện tại công cụ lại cắn trả chủ nhân, hơn nữa lại có gia chủ Sở gia ở phía sau làm chỗ dựa, ở trước mặt ông ta cũng trở nên cao ngạo như thế, khiến ông ta hận đến mức muốn bóp nát di động trong tay.
Nhưng giọng điệu của ông ta lại tràn đầy bi thương và hối hận.
Dù sao, so với Đường Bội, bây giờ ông ta càng muốn xử lý và thoát khỏi Tôn gia hơn.
Đường Phong Ngôn cảm thấy hài lòng, bình tĩnh lại, tuy rằng Đường Bội bất mãn với ông ta nhưng xem ra càng hận Tôn Mặc Vân với Tôn gia hơn. Chỉ cần mình biểu hiện ra dáng người ba hiền, thì nó sẽ mềm lòng.
Đến lúc đó, ông ta có thể lợi dụng không chỉ riêng Đường Bội.
Nếu như Sở thiếu chưa chán ghét Đường Bội, ông ta có thể lấy được không ít lợi ích nhờ thế lực lớn mạnh của Sở gia.
Kết quả như vậy, đương nhiên không thể tốt hơn.
Nghĩ như vậy, ông ta muốn dặn dò Đường Bội vài câu, bảo cô phải giữ chặt Sở Quân Việt.
Màn hình điện thoại sáng lên, nhưng nghĩ tới sự kiêu ngạo và quật cường của Đường Bội, nên ông ta đành từ bỏ ý định.
Không nên vẽ rắn thêm chân, hiện tại ông ta không thể chọc giận Đường Bội.
Mà Đường Bội từ khi gác điện thoại thì cười càng thêm đắc ý.
Thế nên Sở Quân Việt không nhịn được mà nhìn cô vài lần: “Chuyện gì làm em vui vẻ như vậy?”
“Đường Phong Ngôn bị mắc lừa rồi.” Chỉ mấy từ ngắn ngủi những cũng nghe ra ý cười trong lời Đường Bội nói.
Cô cười tủm tỉm cất di động.
Vài phút sau, trên màn hình lại hiện lên tin nhắn mới.
Đường Phong Ngôn thật sự đúng hẹn, đã bán lại những tin tức về một số vụ làm ăn bí mật của Tôn gia cho Đường Bội.
Cô lướt nhanh qua những tin tức Đường Phong Ngôn cung cấp, lợi dụng chúng như thế nào, ngược lại khiến cô hơi khó xử.
Đối tượng hợp tác tốt nhất vốn là Lạc, nhưng gần đây Lạc…
Vẫn thôi. Kế tiếp là Sở gia.
Sở Quân Việt ra tay áp chế Tôn gia, thật muốn nhìn thấy bọn họ thất bại hoàn toàn, những bí mật thương nghiệp này, dĩ nhiên có thể dệt hoa trên gấm, nhưng không cần thiết cho lắm.
Vả lại, nếu tất cả đều do Sở gia làm, thì Tôn gia sẽ không cảm nhận được Đường Phong Ngôn tạo phản.
Người hợp tác tốt nhất, thật ra vẫn là Liên gia.
Đường Bội nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Sở Quân Việt, chớp mắt hỏi: “Gần đây Sở gia hợp tác với Liên gia sao?”
Sở Quân Việt tiếp tục xem văn kiện, không ngẩng đầu lên: “Ừ.”
“Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Liên thị – Liên Thiên Duệ đích thân đến thành phố S, xem ra bọn họ rất coi trọng việc hợp tác với Sở thị.” Đường Bội cười tủm tỉm, tiếp tục nói.
Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Bội rất ít khi quan tâm đến việc làm ăn của Sở gia, cho dù họ ở chung trong một thư phòng, cô cũng không chủ động hỏi anh đang làm gì.
Lúc này thấy thái độ cô khác thường, Sở Quân Việt có chút trầm tư, sắc mặt khó coi.
“Liên Thiên Duệ là thanh niên tài tuấn, năng lực quả thật rất mạnh, nhưng mà…” Sở Quân Việt nhàn nhạt nói: “Anh ta đã có vị hôn thê rồi.”
Đường Bội không hiểu gì hết.
Nhưng nhanh chóng phản ứng kịp.
“Ê ê, không phải anh…” Cô đột nhiên cười lớn, đứng lên, bước vài bước đến phía sau Sở Quân Việt, cúi người ôm lấy vai anh, cười khanh khách nói: “Sở thiếu của tôi ơi, mặc dù anh ghen em rất vui nhưng phải chú ý đối tượng một chút…”
Sở Quân Việt cảm thấy hơi khó chịu.
Sao anh lại cảm thấy, giọng điệu này, lời nói này, với anh lại có vẻ thỏa đáng?
Đường Bội cũng tiếp tục nói: “Huống hồ, Sở thiếu là thanh niên tài tuấn, năng lực các phương diện khác đều rất mạnh, cho dù Liên Thiên Duệ thật sự ưu tú giống như anh nói, sao em có thể nhìn trúng anh ta?”
Cô có chút bướng bỉnh, cố ý khẽ cười bên tai anh, thổi khí, khiến anh rõ ràng đang ngồi nghiêm túc làm việc, trái tim cảm thấy ngứa ngáy, không gãi không được.
Anh vừa muốn đưa tay kéo Đường Bội thì Đường Bội lại buông anh ra, cười tủm tỉm, chuyển về phía đối diện anh, nói: “Có một số thứ em muốn bán cho tập đoàn Liên thị. Ừm, có thể đưa, nhưng vẫn cần một người trung gian, khiến bọn họ tin tưởng em.”
Sở Quân Việt im lặng vài giây, đột nhiên mở miệng nói: “Có liên quan đến Tôn gia?”
Ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Đường Bội, Sở Quân Việt là một người thông minh, vừa đoán đã trúng ngay.
Nụ cười trên mặt cô càng đậm, gật đầu.
Sở Quân việt gõ ngón tay lên bàn, nhanh chóng hiểu được ý cô.
Cô muốn lợi dụng Liên gia để nuốt trọn Tôn gia, khiến Tôn gia biết Đường Phong Ngôn đã thẳng thừng bán đứng bọn họ.
Nếu như mình ra tay, Tôn gia chỉ biết anh trả đũa vì Đường Bội, còn nếu Liên gia ra tay, Tôn gia sẽ cảm thấy bốn bề đều là địch.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ rơi vào vũng bùn, bí mật lại bị người khác lợi dụng để đối phó, đương nhiên sẽ nghi ngờ Đường Phong Ngôn, cho dù họ không nghi ngờ, Đường Bội cũng có cách khiến bọn họ nghi ngờ.
Sở Quân Việt gật đầu: “Được, chắc chắn Liên gia sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy.”
Đường Bội cần Sở gia đứng ra, liên lạc với Liên gia, để tạo độ tin tưởng.
“Cảm ơn.” Trên mặt Sở Quân Việt ấm áp, Đường Bội đã bay nhanh tới hôn lên má anh một cái.
Để Liên gia tham dự vào, thì lợi ích Sở gia sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng nhìn dáng vẻ không thèm để ý của Sở Quân Việt, tuy rằng Đường Bội biết cũng có thể hiểu được, Sở Quân Việt không để tâm đến tài sản Tôn gia, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Sở Quân Việt tuyệt đối là người thuộc trường phái hành động.
Buổi chiều ngày hôm sau, anh đã mang lời đồng ý của Liên gia về.
Tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, Liên Thiên Duệ, không từ chối việc này, huống chi lại do đích thân Sở Quân Việt đề xuất.
Với hắn mà nói, vốn là một chuyện tốt, nhưng hắn lại đưa ra một yêu cầu.
Hắn muốn gặp với Đường Bội.
Tuy Sở Quân Việt không muốn đồng ý nhưng vẫn chuyển ý của Liên Thiên Duệ đến Đường Bội.
“Muốn gặp với em?” Đường Bội nhíu mày.
Thật ra chuyện này, cũng đơn giản như chuyển một gói bưu phẩm vậy.
Liên Thiên Duệ sẽ không tin ai ngoài Sở gia, gặp mình thật ra là chuyện không cần thiết.
Cô nhíu mày nhưng cuối cùng cười nhạt, gật đầu đồng ý: “Được.”
Chỗ hẹn Liên Thiên Duệ là một nhà hàng Trung Quốc không tệ.
Bồi bàn đi phía sau Đường Bội, nhỏ giọng chỉ đường cho cô.
Nơi này được trang trí độc đáo, có hồ nước nhỏ bao quanh nhà hàng, bất luận bạn ngồi ở góc nào cũng có thể nghe được tiếng róc rách, xuân ý dạt dào.
Đi qua một số bình phong cổ, bồi bàn dẫn Đường Bội đến một phòng tốt nhất.
Điều kiện trang trí cũng giống với bên ngoài, bên trong phòng được lắp đặt vô cùng tao nhã.
Nhưng điều hấp dẫn Đường Bội không phải trang trí của phòng, cũng không phải bàn ghế được làm bằng gỗ lê xa xỉ, mà là người đàn ông yên tĩnh ngồi đó.
Đường Bội nhìn thấy đầu tiên, chính là nữa bên mặt của hắn.
Đường nét trên mặt Liên Thiên Duệ rất vững vàng, thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, mày kiếm vút cao, hắn mặc bộ âu phục đặt may thủ công màu đen, mỗi một cúc áo sơ mi bên trong đều được cài chỉnh tề, cà vạt cũng được thắt cẩn thận, giống như mái tóc của hắn, được chải chuốc một cách tỉ mỉ.
Khi nâng tay, có thể nhìn thấy cúc ảo tinh xảo nơi khủy tay.
Ngón tay thon dài khiến hai tay hắn trông rất cứng cáp có lực.
Với kinh nghiệm từng trải của Đường Bội, Liên Thiên Duệ là một người giỏi chịu đựng, bên trong hắn ẩn chứa sức mạnh người khác không thể nào đoán được.
Liên Thiên Duệ nghe tiếng động, quay đầu nhìn về phía Đường Bội.
Đôi mắt rất sáng, ánh sáng ấy không quá sắc bén nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực.
Khí thế ấy, chỉ có người ở vị trí cao đã lâu mới có được.
Sở Quân Việt cũng thế mà người đàn ông này cũng thế.