Chương 72.1: Liên tam thiếu
Edit + Beta: Mặc Doanh
Phát giác Đường Tử Thái đột nhiên cương cứng, Đường Bội nhíu đôi mày thanh tú, tay vỗ nhẹ trên lưng cậu, hỏi: "Tử Thái?"
Đường Tử Thái không có động tác, vẫn lạnh như băng nhìn người kia, nhưng biểu cảm trên mặt dần trở nên dịu dàng.
"Không sao." Cậu nhẹ giọng nói: "Chỉ vì quá nhớ chị, nên có hơi khẩn trương."
Khi nói chuyện với Đường Bội cậu rất dịu dàng, tươi cười.
Nhưng khi nhìn người kia, lại lạnh như băng, xa cách ngàn dặm.
Đường Bội nào có dễ gạt như vậy, dù không nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng không khí trong phòng đã thay đổi, em trai đột nhiên lạ thường, làm cô từ từ bình tĩnh lại.
Cô lại vỗ nhẹ lưng Đường Tử Thái, muốn rời khỏi ngực cậu.
Cánh tay ở hông cô đột nhiên căng thẳng, Đường Tử Thái lại càng ôm chặt cô hơn.
"Không sao đâu." Đường Bội dịu dàng trấn an nói: "Chị sẽ không đi đâu hết, chị sẽ bảo vệ em."
"Ha ha...." Đường Tử Thái vẫn chưa đáp lại thì người đàn ông đứng ở cửa đột nhiên cười to.
Tiếng cười vô cùng dễ nghe, mang theo sự ưu nhã của đàn ông thành thục, khiêu khích lòng người.
Nhưng nụ cười kia chứa đầy khinh thường, không chút che giấu, rõ ràng đang nói cho mọi người ở đây biết, ông ta đang cười nhạo Đường Bội, không biết tự lượng sức mình.
"Người này....." Người đàn ông trung niên từ từ đi vào phòng bệnh.
Ông ta mặc âu phục màu xám tro cắt may vừa người, tóc đã hơi bạc được cắt tỉa chỉnh tề.
Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy ở khóe mắt ông ta có nếp nhăn, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sức quyến rũ của ông ta.
Sống mũi thẳng tắp, lông mày không rậm như Liên Thiên Duệ, nhưng lại làm cho ông ta càng thêm anh tuấn, trên người mang theo cảm giác tang thương nhàn nhạt.
Trong đôi mắt như băng tuyết ngàn năm, đầy không đếm xỉa và chế giễu, nhưng chỉ cần một cái chớp mắt, cũng sẽ khiến phụ nữ như thiêu thân cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa.
Người đàn ông trung niên cực kỳ anh tuấn này, có thứ mà đàn ông trẻ tuổi không có, thứ thời gian ban tặng, cơ trí và ưu nhã.
Ông ta tùy ý đứng đó, cho dù là Liên Thiên Duệ - một người đàn ông vô cùng xuất sắc, tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, cũng bị yếu thế dưới hào quang của người này.
Chỉ có Lạc.
Lạc không chút để ý đi theo người đàn ông trung niên vào phòng bệnh, thong thả đi tới bên cạnh Đường Bội.
Nụ cười hài hước từ từ lan ra khóe môi, biểu cảm trào phúng, không chút đếm xỉa khí thế của người đàn ông trước mặt, thờ ơ nói: "Lâu rồi Liên tam thiếu không quan tâm chuyện của tập đoàn, xem ra đã không còn quen thuộc với chuyện vận hành của Liên thị rồi."
Lạc khẽ hất càm về phía Liên Thiên Duệ, cười nói: "Tam thiếu cứ hỏi Liên tổng thử, bây giờ Bội Bội đối với Liên thị, có ý nghĩa như thế nào?!"
Người đàn ông trung niên tràn đầy sức quyến rũ, ánh mắt đầy khinh thường, chính là nhân vật truyền kỳ của Liên thị - Liên tam thiếu.
Khi nghe được tiếng cười của ông ta, trong lòng Đường Bội lập tức xẹt qua vô số ý niệm.
Cô nhớ lại lời nói của Đường Phong Ngôn và Tôn Mặc Vân.
Nhớ lại tuổi thơ đầy khó khăn, áp lực và giá rét.
Nhớ tới em trai khôn khéo hiểu chuyện, nhưng thân thể gầy yếu.
Cuối cùng tất cả hình ảnh đọng lại trên gò má đầy nước mắt của mẹ, dung nhan đã sớm già nua tiều tụy, chỉ mới ba mươi tuổi, mà tóc đã bạc phơ.
Cô hít sâu một cái, chậm, nhưng kiên định đẩy em trai ra, chậm rãi xoay người.
Liên Tu Cận trước mặt, có chút khác biệt so với hình ảnh trong tạp chí và tin tức mà cô nhìn thấy.
Trên người ông ta, ưu nhã ung dung, tràn đầy khí chất quý tộc khiến người ta say mê, cho dù biết người đàn ông này tuyệt đối sẽ không dừng lại, nhưng dù chỉ có thể ở bên cạnh ông ta một giây, có thể được ông ta nhìn chăm chú, chi cần như vậy thôi, cũng sẽ có vô số phụ nữ lao đầu vào.
Bây giờ Liên tam thiếu đứng trước mặt Đường Bội, giống như một thanh kiếm đã dần lộ ra mũi nhọn, lạnh lẽo sắc bén.
Không có khí chất ưu nhã, cũng không có nụ cười yếu ớt.
Có chăng là sự khinh thường.
Nhưng khi cô nhìn ông ta, mắt Liên Tu Cận nhanh chóng lóe lên, một chút thất vọng không dễ phát giác.
Chút thất vọng kia biến mất cực nhanh, mọi người đều không cảm nhận được biến hóa của ông ta.
Nhưng Đường Bội nhìn thấy.
Cô vỗ nhẹ lên cánh tay của em trai đang đặt trên hông mình, trấn an tỏ ý không sao, sau đó cười chúm chím nhìn Liên Tu Cận.
"Lần đầu gặp mặt, Liên tam thiếu." Đường Bội cong môi, cười khẽ nhìn Liên Tu Cận, tự giới thiệu mình: "Tôi là Đường Bội."
Nhưng nụ cười kia, chỉ dừng lại ở bên ngoài, không hề chạm đến đáy mắt.
Là một quý ông có sự giáo dục tốt, mặc dù vô cùng bất mãn và khinh thường Đường Bội, nhưng Liên Tu Cận vẫn đưa một cánh tay ra.
Đường Bội cúi đầu nhìn cái tay kia mấy giây, nhưng không nắm.
Không khí trong phòng bệnh có chút lúng túng,
Liên Tu Cận giống như không cảm thấy gì có gì không ổn, giống như không cảm nhận được sự không lễ phép của Đường Bội đối với mình.
Ông ta vẫn kia nhẫn đưa cánh tay ra.
Kiên nhẫn như vậy, động tác đầy bao dung, nhưng biểu cảm trên mặt càng lúc càng khinh thường.
Cho dù Lạc nói vậy, nhưng ánh mắt khi nhìn Đường Bội của Liên Tu Cận, vẫn dò xét, từ trên cao nhìn xuống, giống như đang nhìn cái gì đó dơ bẩn, mang theo sự ẩn nhẫn và không kiên nhẫn hờ hững.
Đường Bội đột nhiên cười khẽ.
Đôi mắt cô dời khỏi cánh tay kia, dời lên trên ống tay áo âu phục đắc tiền, chuyển đến chiếc áo sơ mi có giá trị không nhỏ, cà vạt, cuối cùng là mặt Liên Tu Cận.
"Rất thất vọng đúng không, Liên tam thiếu." Đôi mắt Đường Bội lạnh như băng, nhưng lại cười tươi: "Mặc dù không phải là chuyện làm người ta vui vẻ gì, nhưng dáng dấp của tôi thật sự giống Đường Phong Ngôn nhiều hơn."
Cô và Đường Phỉ Phỉ có năm phần tương tự, vì hai người giống Đường Phong Ngôn. Lúc còn trẻ Đường Phong Ngôn thua xa bây giờ, chính là nhờ dáng vẻ anh tuấn, mới bắt được tim Tôn Mặc Vân.
Lời vừa nói ra, ngay cả ánh của Liên Thiên Duệ khi nhìn Đường Bội, cũng trở nên âm trầm.
Cánh tay ôm hông Đường Bội của Đường Tử Thái, càng thêm căng thẳng.
Lạc chậm rãi, giống như lơ đãng, đi tới giữa Đường Bội và Liên Tu Cận, để đảm bảo nếu như Liên Tu Cận có ra tay làm gì đó bất lợi với Đường Bội, anh ta có thể ra tay ngay lập tức.
Nụ cười trên mặt Liên Tu Cận hoàn toàn biến mất, đôi mắt tối tăm nhìn Đường Bội, trầm giọng nói: "Cô Đường có ý gì?"
Đường Bội cười khẽ.
Cuối cùng cô cũng đưa tay ra nắm lấy tay Liên Tu Cận, lòng bàn tay được bảo dưỡng cực tốt và lòng bàn tay có vết chai nhàn nhạt chạm vào nhau, khẽ cười nói: "Một đôi tay như vậy, bề ngoài như vậy, đúng là làm cho người ta không nhìn ra tuổi thật của tam thiếu. Khó trách đã qua nhiều năm, Liên gia thay đổi liên tục, nhưng cái tên của tam thiếu vẫn chưa từng thay đổi."
Cô nhìn thẳng vào mắt Liên Tu Cận, đối mặt với người có danh thiên tài của 20 năm trước, từng làm cho vô số người kinh ngạc, Liên tam thiếu, cô không chút sợ hãi nào.
Tay Đường Tử Thái đổ mồ hôi.
Thời gian cậu ở đây không tính là ngắn, cho nên biết rõ, người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu âm tình bất định.
Mấy phút trước, ông ta có thể hiền hòa dịu dàng, ân cần hỏi han bạn.
Nhưng một giây tiếp theo, lại không che giấu chút chán ghét với bạn, lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.
Tử Thái đã quen với Liên Tu Cận như vậy, nhưng không muốn Liên Tu Cận làm bị thương chị của mình.
"Chị." Cậu trầm ngâm mấy giây, lập tức lên tiếng dời lực chú ý của mọi người: "Ngồi máy bay lâu như vậy có mệt không? Chị có muốn đi nghỉ ngơi trước không?"
Lực chú ý của Đường Bội quả nhiên dời về người em trai mình.
Cô quay đầu ân cần nhìn cậu, không để ý ánh mắt của Liên Tu Cận nữa, dịu dàng nói với em trai: "Chị không mệt, ngược lại là em.... Tử Thái...."
Đường Bội đưa tay bóp nhẹ tay cậu, rất hài lòng cảm xúc dưới tay.
So với lần trước, ít nhất, đã không còn chỉ có da bọc xương.
"Phẩu thuật chuẩn bị tới đâu rồi?" Đường Bội hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của Liên tam thiếu, chỉ chuyên chú quan tâm Đường Tử Thái.
Bọn họ xa cách gặp lại, dĩ nhiên Đường Bội có rất nhiều chuyện với nói với em trai, nhưng cũng biết, bây giờ đối với cậu mà nói, quan trọng nhất là phẩu thuật.
"Gặp được chị, vậy hoàn toàn không có vấn đề." Đường Tử Thái mỉm cười nhìn Đường Bội.
Cậu hơi khom người, kéo Đường Bội vào ngực mình. Che cô dưới đôi cánh của mình, thay cô chặn lại ánh mắt không thiện ý của Liên Tu Cận.
Đây là người cậu yêu nhất trên thế giới này, cũng là người thân duy nhất.
Vì cô, cậu sẽ cố chịu đựng qua cuộc phẩu thuật, cố gắng khỏe lại.
Nhìn hai chị em không coi ai ra gì ôm nhau trước mặt mọi người, khóe môi Lạc cong lên thành một nụ cười tà ác yếu ớt.
Lạc vẫn thờ ơ đứng giữa Đường Bội và Liên Tu Cận, hai tay đút trong túi áo khoác, im lặng nhìn vị Liên tam thiếu nổi tiếng kia.
Liên Tu Cận có rất nhiều tình nhân, nhiều đến mức ngay cả tòa soạn chuyên theo dõi scandal của doanh nhân cũng lười đi ghi chép về tình nhân của ông ta.
Mọi người đều nói ông ta vô tình vô tâm, là lãng tư trăng hoa nhất.
Cũng là lãng tử anh tuấn nhất, quyến rũ nhất.
Nhưng Lạc không cho là vậy.
Có vài người, không thể nhìn bề ngoài.
"Chú ba." Liên Thiên Duệ cũng phát giác Liên Tu Cận càng ngày càng lạnh, bước lên một bước, thấp giọng nói với ông: "Tử Thái và cô Đường cách xa đã lâu nay được gặp lại, hay cứ để bọn họ ở riêng với nhau một lúc?" Dừng một chút, Liên Thiên Duệ nói tiếp: "Một tiếng sau, Tử Thái phải vào phòng phẫu thuật. Chú ba, chú......"
Liên Thiên Duệ đang ngầm nhắc nhở chú ba của mình, lúc này, không nên chọc cho Tử Thái không vui.
Liên Tu Cận hạ mi.
Ông ta không nói gì, chỉ nhìn Đường Bội và Đường Tử Thái một cái, rồi xoay người bước ra ngoài.
Lưng vẫn thẳng tấp, đôi mắt vẫn lãnh túc, nhưng câu Đường Bội vừa nói, vẫn luôn lượn lờ trong lòng ông ta: Rất thất vọng đúng không, dáng dấp của tôi giống Đường Phong Ngôn nhiều hơn.
Liên Tu Cận cười lạnh.
Tại sao ông ta phải thất vọng?
Nếu như Đường Bội thật sự giống người phụ nữ kia, dù thế nào đi nữa, ông ta cũng sẽ không để cô xuất hiện ở đây.
Nhưng lớn lên giống Đường Phong Ngôn, cũng là tội của cô.
Lúc cửa phòng khép lại, Liên Tu Cận quay đầu nhìn vào phòng bệnh.
Cách cửa phòng, đứa con trai chưa bao giờ cho ông ta một nụ cười nào, đang mỉm cười thấp giọng nói gì đó với Đường Bội.
Ánh mắt của Đường Tử Thái khi nhìn Đường Bội vô cùng dịu dàng và trong trẻo, trừ đôi mắt kia, thì hình dáng cực kỳ giống mình lúc còn trẻ.
Lạc cũng đi theo bọn họ ra ngoài, anh ta xoay người đóng cửa phòng lại, thấy sắc mặt Liên Tu Cận âm trầm, Liên gia là một trong những gia tộc giàu có truyền kỳ, Lạc cũng là một người đàn ông thông minh mạnh mẽ, đưa một tay ra, tự giới thiệu: "Âu Dương Lạc." Anh ta cười ngạo mạn: "Muốn đụng vào Đường Bội, Liên tam thiếu phải bước qua cửa ải của tôi trước."
Liên Tu Cận híp mắt, không chút che giấu sự thưởng thức trong mắt: "Người thừa kế Âu Dương gia, cậu nên lựa chọn một con đường sáng hơn cho mình đi. Liên gia, có mấy cô gái vô cùng tốt. Có thể làm quen thử, trở thành bạn tốt."
Liên Tu Cận vừa nói vừa quay đầu nhìn Âu Dương Lạc.
Âu Dương gia ở Âu Châu rất có lực ảnh hưởng về hắc đạo, từ đầu đến cuối không thể khinh thường.
Dù gả cho Âu Dương Lạc là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng có thể cưới xin với Âu Dương gia, đối với Liên gia mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt.
"Chuyện này không nhọc Liên tam thiếu quan tâm." Âu Dương Lạc nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi chỉ muốn bảo vệ, người phụ nữ tôi muốn bảo vệ."
Trong đôi mắt xanh lam như bầu trời mênh mông, bắn ra ánh sáng sắc bén: "Bất luận cô ấy có cần hay không."
Đây là đối với Liên tam thiếu, không chút lưu lình, trắng trợn khiêu khích.
Đôi mắt Liên Tu Cận trở nên thâm trầm: "Cậu muốn dời lực chú ý của tôi? Tôi hiểu người trẻ tuổi các người, bây giờ chỉ là ngựa non háu đá. Cần phải nhớ, chớ bị tình yêu làm đầu óc mê muội, nếu không, một ngày nào đó sẽ phải trả một cái giá thê thảm."
"A....." Âu Dương Lạc cười thu tay lại: "Mỗi người đều có chí khác nhau, tôi chỉ cần mình không hối hận."
Liên Tu Cận nhìn Âu Dương Lạc một cái thật sâu, chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì tự thu xếp ổn thỏa đi."
"Chú ba...." Liên Thiên Duệ nhìn không khí giữa bọn họ dần xuất hiện tình huống dương cung bạt kiếm, không nhịn được khẽ gọi một tiếng, nói: "Đường Bội rất quan trọng với Tử Thái, chắc hẳn chú cũng nhìn ra."
Liên Thiên Duệ dừng một chút, nói tiếp: "Nếu thật sự tổn thương Đường Bội, cả đời này, sơ rằng Tử Thái sẽ không bao giờ mở lòng."
"Con của Liên Tu Cận này, không nên có tình cảm mềm yếu như vậy." Liên Tu Cận không chút để ý lắc đầu: "Bằng không nó không xứng làm con chú, không xứng trở thành người Liên gia."
Lúc này, bổng nhiên cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
Đường Tử Thái đã an tĩnh năm trên giường rồi, mà Đường Bội, đang đứng ở cửa.
Cô xoay người lại, gật đầu với Đường Tử Thái đang nằm trên giường mà vẫn còn lưu luyến không thôi nhìn mình, cười nói: "Chờ em khỏe lại, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để nói chuyện. Bây giờ em cần nghĩ ngơi, Tử Thái, chị tin em."
Đường Bội nói xong, xoay người khép cửa phòng lại.
Không phải cô không muốn ở cạnh Tử Thái, cũng không phải vì tách ra quá lâu mà mất tự nhiên, chẳng qua là cô lo sợ tâm trạng cậu bị phập phòng quá lớn, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu khi phẩu thuật.
Từ khi Đường Tử Thái được sinh ra, Đường Bội vẫn luôn lo lắng cho em trai, bệnh lâu thành quen, đối với phương diện này cũng hiểu rõ hơn người khác rất nhiều.
Nếu như không phải em trai không thể chịu được chấn động mạnh, không phải vì không có chỗ ở cố định, cuộc sống luôn mang theo lo lắng và sợ hãi, thì cô đã sớm nghĩ cách đưa cậu ra khỏi Đường gia, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, lưu lạc chân trời.
Nhưng, lúc trước, cô không đủ mạnh.
Đợi khi cô đủ mạnh, thì lại....
Đường Bội đóng kỹ cửa phòng, xoay người nhìn ba người đàn ông đứng trên hành lang.
Nụ cười dịu dàng trên mặt đã biến mất từ lâu.
"Chúng ta đổi sang chỗ khác nói chuyện?!" Đường Bội lạnh lùng nhìn Liên Tu Cận, vừa rồi ở trước mặt Tử Thái, nên cô có thể cười nhìn người đàn ông này. Nhưng bây giờ đã rời khỏi tầm mắt của Tử Thái, cả người Đường Bội cũng trở nên sắc bén: "Tôi nghĩ, ông cũng không muốn ảnh hướng đến tâm trạng của Tử Thái lúc này."
Trong phòng tiếp khách không quá rộng nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện.
Bàn trà bằng cẩm thạch, vừa đủ bốn cái ghế salon.
Lúc này Đường Bội đang ngồi đối diện Liên Tu Cận.
Âu Dương Lạc ngồi bên tay trái cô.
Liên Thiên Duệ thì ngồi ở bên kia.
Liên Tu Cận đã quan sát Đường Bội một lúc lâu, ông ta biết, Đường Bội cũng đang quan sát mình.
Cô gái này, hoàn toàn khác so với tượng tưởng của ông ta.
Kể từ khi ấy.... Ông ta đã không còn trông nom chuyện của người kia và con gái của bà ấy, cho nên cũng không biết, đây rõ ràng thiên kim tiểu thư của Đường gia, tuổi còn trẻ, tại sao không giống bông hoa được nuôi trong nhà kín, mà lại càng giống như cây cối lớn lên trong rừng hơn, dã tính mà bền bỉ.
Đường Bội cũng đang nhìn Liên Tu Cận.
Dáng vẻ của Tử Thái thật sự giống Liên Tu Cận, thậm chí cũng giống với Liên Thiên Duệ.
Cho dù không xét nghiệm, chỉ cần nhìn Liên tam thiếu, Tử Thái và Đường Phong Ngôn, tuyệt đối không ai nghĩ rằng Tử Thái là con trai Đường Phong Ngôn.
Nếu như không phải mẹ Đường Bội luôn cực nhọc, sức khỏe tiều tụy. Nếu như không phải bà sớm già yếu, mất đi vẻ thanh xuân, Đường Bội nên sớm nhận ra là------.
Em trai không giống mình, cũng không giống mẹ, lại càng không giống Đường Phong Ngôn.
Vẻ ngoài của Liên Tu Cận trông vẫn còn trẻ, phong độ nhẹ nhàng, mê hoặc lòng người.
Ông ta từng có nhiều tình nhân như vậy.
Nhưng mỗi ngày qua, đều sống trong tráng thái mơ mơ màng màng.
Ông ta hủy diệt tất cả của mẹ, đích thân đẩy bà vào vũng bùn khổ cực, còn bản thân thì lại thoải mái tự tại.
Mắt Đường Bội càng ngày càng lạnh, giống như kim nhẹ nhàng đâm lên người Liên Tu Cận, làm cho người trước giờ luôn ung dung là ông ta cũng cảm thấy không thoải mái.
Liên Tu Cận nhíu mày, hỏi: "Đã đến đây rồi, có gì thì cứ nói đi."
Đường Bội cười lạnh.
Trước khi Tử Thái khỏe lại, cô sẽ không làm gì cả.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Cô không biết, trong lòng em trai, Liên tam thiếu là một sự tồn tại như thế nào.
Dù sao ông ta cũng là cha ruột của Tử Thái.
Cô từ từ thu hồi ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt nói: "Ít nhất, trong lúc Tử Thái phẩu thuật và dưỡng bệnh, tôi hy vọng, chúng ta ở trước mặt nó, có thể chung đụng hòa bình, để tránh làm nó đau lòng."
"Đúng là chị em tình thâm...." Liên Tu Cận châm chọc cười một tiếng: "Xem ra, cô cũng biết chuyện xảy ra năm đó."
Đường Bội không nói gì.
"Nếu đã biết rồi, thì hãy nói rõ ràng, Liên gia đưa Tử Thái về đây, chịu chữa trị cho nó, chỉ vì nó có thể là huyết mạch duy nhất của tôi. Còn về tình cảm...." Ông ta cười như gió xuân, thờ ơ trào phúng nói: "Cô cảm thấy, tôi nên có cảm tình gì với nó đây? Tại sao phải vì nó mà phối hợp diễn tuồng với cô?"
"Chú ba." Cho dù là Liên Thiên Duệ, cũng chưa từng thấy một Liên tam thiếu tràn đầy địch ý như vậy. Hắn không nhịn được chen miệng nói: "Cô Đường nói không sai, coi như là vì mong muốn Tử Thái được khỏe mạnh. Nó..... Dù sao cũng là đứa con trai duy nhất của chú."
"Cám ơn Liên tổng." Đường Bội gật đầu với Liên Thiên Duệ.
Liên Tu Cận cho là cô rất muốn ngồi cùng ông ta để nói những chuyện này sao?
Nếu không phải vì Tử Thái......
Cô híp mắt nhìn Liên Tu Cận, đột nhiên cười: "Không biết Liên tam thiếu có biết mùi vị hối hận là thế nào không?"
Liên Tu Cận vẫn không trả lời cô, Đường Bội nói tiếp: "Mùi vị kia, giống như bị móng vuốt sắc nhọn cào thẳng vào tim, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau khổ, nhưng lại chỉ có thể sống qua từng ngày."
Cô nhớ tới lúc mình nghe được tin Tử Thái chết từ miệng Đường Phỉ Phỉ, khi còn thành niên, cô ngu dốt, lại đi tin tên khốn Đường Phong Ngôn, đưa đứa em trai mình yêu thương nhất vào miệng chó sói.
Cô hối hận, đau khổ muốn chết.
Trong lúc trôi dạt trên mặt biển lạnh băng, trong lòng cô đều là cảm giác đó.
Đau đến không muốn sống!
Đường Bội vô cùng chờ mong, có một ngày, những vết thương kia nằm trên người bọn chúng, để chúng hưởng thụ cảm giác đó.
Cô đứng lên, nhìn Liên Tu Cận đột nhiên biến sắc, cười nói: "Hy vọng Liên tam thiếu, sẽ không có một ngày như vậy."
Âu Dương Lạc cũng đứng lên.
Từ đầu tới cuối, anh ta không nói gì cả, giống như một kỵ sĩ trung thành, không chút sơ xuất đứng cạnh Đường Bội, tràn đầy phòng bị Liên Tu Cận.
"Đường Bội!" Liên Tu Cận không nhúc nhích, nhưng lạnh lùng gọi Đường Bội - người đang muốn đi khỏi phòng tiếp khách.
Đường Bội ngừng lại, nhưng không quay đầu.
"Sau khi Tử Thái phẩu thuật xong, sẽ sửa thành họ Liên. Từ nay về sau, nó không còn là em trai cô nữa." Liên Tu Cận chậm rãi, trấn định nói: "Nếu như cô có thể khuyên nó đồng ý chuyện này, như vậy, tôi sẽ phối hợp với cô, ít nhất là ở trước mặt nó, tôi sẽ thân thiện hơn một chút."
Ông ta đứng lên, nhìn bóng lưng cao gầy hơi đơn bạc của Đường Bội, nói tiếp: "Muốn làm người Liên gia, làm con tôi, có quyền thừa kế của tôi, thì tuyệt đối không thể có một người chị họ Đường." (D: đệt cụ... Ông tự phụ vãi ra....)
Đường Bội cười khẽ.
Liên tam thiếu, trên đời này không phải ai cũng toan tính tranh đoạt quyền thế và tiền tài.
Cũng không phải tất cả mọi người, đều vì những thứ đó mà thay đổi.
Mẹ sẽ không!
Tử Thái cũng sẽ không!
Hốc mắt của cô hơi nóng lên, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn Liên Tu Cận, chỉ lạnh nhạt nói: "Chờ sau khi Tử Thái hoàn toàn khỏe lại, ông có thể tự mình hỏi nó, hỏi nó có chịu làm con của ông, làm người Liên gia hay không!"
Cô kéo cửa ra, tạm thời nuốt xuống tất cả thù hận và không cam lòng, nói tiếp: "Tôi không thể thay Tử Thái quyết định cuộc đời của nó. Trên thế giới này, không phải cứ có tiền có quyền thì có thể muốn làm gì thì làm."
Trên hành lang bệnh viện không có một bóng người, trống trải và yên tĩnh.
Bước chân Đường Bội càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy như bay đẩy cửa thoát hiểm ở cuối hành lang ra.
Cô mới bước vào trong mấy bước, đã bị Âu Dương Lạc đuổi kịp nắm vai, có chút cường ngạnh xoay người cô lại.
Âu Dương Lạc không nói gì, chỉ dùng một tay đè đầu cô lên vai mình, lo lắng gọi: "Bội Bội...."
Đường Bội chống trán trên vai Âu Dương Lạc, hốc mắt nóng rát, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
"Bội Bội?" Âu Dương Lạc vỗ nhẹ lên lưng cô, ngón tay mơn trớn tóc cô, thấp giọng an ủi: "Muốn khóc, thì cứ khóc đi!"
Đường Bội lắc đầu.
Cô không phải là người thích khóc.
Trên thực tế, những năm qua cô sống rất khổ.
Nhưng lại rất ít khi rơi nước mắt.
"Em chỉ không cam lòng." Cô lẩm bẩm nói: "Nhìn thấy ông ta như vậy, em rất hận, hận muốn chết. Nhưng Tử Thái...."
"Anh biết, anh đều biết...." Âu Dương Lạc thu hồi vẻ mặt cợt nhã binh thường, khẽ vuốt tóc cô, nói: "Nếu em không cam lòng, chúng ta sẽ đưa Tử Thái đi. Cậu ấy nhất định muốn làm em trai em hơn, chứ không phải là làm con trai Liên tam thiếu."
Đường Bội khẽ lắc đầu một cái.
Tử Thái là con trai Liên Tu Cận, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.
Sau khi phẩu thuật thành công, sẽ phải tịnh dưỡng một thời gian.
Cô chưa từng được ba thương yêu, nên cũng không biết, trong lòng Tử Thái, Liên Tu Cận có địa vị như thế nào.
Khi cậu suy yếu nhất, lúc cần người ở cạnh nhất, nếu như có ba ruột bên cạnh, có được sự quan tâm chăm sóc của ba ruột, Tử Thái có cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng hay không?
Dẫu sao Liên gia, cũng chăm sóc Tử Thái rất tốt.
Vừa rồi khi Liên Tu Cận xuất hiện, Tử Thái khẩn trương.
Nếu như không quan tâm, thì tại sao lại phải khẩn trương?
"Tất cả chờ Tử Thái khỏe lại rồi nói sau." Đường Bội hít thở sâu nhiều lần, miễn cưởng bản thân tỉnh táo lại.
"Vậy, vì Tử Thái, em sẽ tha thứ cho Liên tam thiếu sao?" Âu Dương Lạc đột nhiên hỏi.
Đường Bội xâm nhập hệ thống an toàn của Liên gia để điều tra về Liên Tu Cận, tất nhiên Âu Dương Lạc biết.
Cho dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng từ biểu hiện của Đường Bội cũng có thể thấy được, cô đối với Liên tam thiếu này, có địch ý rất sâu đậm, không thể nào hóa giải.
Cả người Đường Bội cứng đờ.
Mẹ đã qua đời.
Nếu thật sự sẽ thương tổn đến Tử Thái, vậy trả thù Liên tam thiếu.....
"Em không biết..." Cô lẩm bẩm nói: "Em thật sự không biết, nếu như Tử Thái....."
Nếu như Tử Thái muốn..... Muốn người ba này, muốn hưởng thụ tình cảm ba con, được ba yêu thương chăm sóc, vậy cô thật sự có thể phá hủy hạnh phúc mà khó khăn lắm em trai mới lấy được sao?
"Không sao hết, không sao hết...." Âu Dương Lạc trách bản thân đường đột, vội vàng trấn an cô: "Tất cả chờ Tử Thái khỏe lại rồi nói sau."
"Ừ...." Hồi lâu sau, Đường Bội mới thấp giọng đáp.
Trả thù Đường gia và Tôn gia, cô không chút kiêng kỵ, dù Đường Phong Ngôn là ba ruột của cô.
Nhưng khi dính dấp đến hạnh phúc của Tử Thái.....
Cô nghĩ đến đứa em trai nhỏ, gầy yếu, nhớ tới từ nhỏ cậu đã khôn khóe hiểu chuyện, cố gắng không để mẹ lo lắng....
Cậu luôn an tĩnh như thế, cũng tịch mịch như thế.
Thế giới của cậu chỉ có một mảnh trời nhỏ qua khung cửa sổ.
Bây giờ khó khăn lắm Liên gia mới tìm được cậu.
Ba ruột của cậu, có thể cho cậu một bầu trời rộng lớn, còn có thể cho cậu giương cánh bay lượn.
Nếu như cô cứ khăng khăng làm theo ý mình, trả thù Liên tam thiếu, thì hạnh phúc của em trai, có phải cũng sẽ bị cô phá hủy hay không?
Đường Bội đau khổ nhắm hai mắt lại.
Bờ vai của Lạc rất rộng rãi, nhưng không biết tại sao, lúc này, cô càng muốn có Sở Quân Việt ở bên cạnh mình hơn.
Cô nhớ tới vòm ngực rộng rãi của anh, nhớ đôi tay dịu dàng hữu lực, nhớ đôi mắt xinh đẹp nhuốm đầy lo lắng.....
Có lẽ thật sự có thần giao cách cảm, ngay lúc này, điện thoại của Đường Bội đột nhiên vang lên.
Cô vừa nhận điện thoại, giọng nói to rõ của Sở Quân Việt lập tức truyền vào tai: "Em đang ở đâu?"
Đường Bội còn chưa kịp trả lời, đã nghe Sở Quân Việt nói tiếp: "Anh đến Thụy Sĩ rồi."
Sắc mặt Âu Dương Lạc trầm xuống.
Anh ta thấy rõ, chỉ bằng một cuộc gọi, Đường Bội vốn vô cùng sốt ruột và bất an, đã bình tĩnh lại---- ----.
Cuộc gọi đó còn có tác dụng hơn sự an ủi của anh ta, đó là sự ấm áp mà một người đàn ông khác mang tới cho Đường Bội.
"Ở bệnh viện." Đường Bội thấp giọng đáp: "Tử Thái sẽ lập tức phẩu thuật."
"Ừ." Sở Quân Việt không hỏi nhiều, cũng không trách Đường Bội thất hứa, chỉ nói với cô: "Anh sẽ tới ngay."
Sở Quân Việt cúp điện thoại.
Văn Tư Miểu tìm người tới, đã xác định được vị trí của Đường Bội.
Xe lập tức xông ra, mặc dù chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng Sở Quân Việt vẫn phát hiện, giọng của Đường Bội hơi khác thường.
Đó không phải là giọng điệu mừng rỡ khi tìm được em trai.
Cũng không phải là giọng điệu lo lắng khi em trai sắp lên bàn mổ.
Sở Quân Việt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nhanh hơn."
"Dạ." Văn Tư Miểu không dám hỏi nhiều, cố hết sức, tăng tốc.
Bốn mươi phút sau, tầng cuối của bệnh viện dưới cờ Liên gia, cuối cùng Sở Quân Việt cũng sắp được gặp Đường Bội đã mười ngày không gặp.
Sắc mặt Đường Bội có chút tái nhợt.
Sở Quân Việt cau mày quan sát cô từ trên xuống dưới, khẽ vươn tay ôm lấy vai cô, hỏi: "Tử Thái đâu?"
"Vào phòng phẩu thuật." Đường Bội nói.
Vừa rồi, cô cùng đám người Liên Thiên Duệ, đưa em trai vào phòng phẩu thuật.
Liên Tu Cận nói được làm được, trước mặt Tử Thái, ông ta đã thu liễm địch ý với cô.
Ít nhất, bề ngoài ông ta vẫn bình thản.
"Ừ." Sở Quân Việt cạ càm trên đỉnh đầu Đường Bội, an ủi: "Cậu ấy sẽ không có chuyện gì."
Anh ôm Đường Bội chặt hơn, cảm thấy người trong ngực đang dựa sát vào người mình hơn.
Trong mắt Sở Quân Việt, lộ ra ý cười thản nhiên.
Anh rũ mắt xuống nhìn Đường Bội, thấy sự giãy giụa dưới đáy mắt và sắc mặt tái nhợt của cô, lòng đau xót, chân mày nhíu chặt hơn.
Sở Quân Việt nói với cô: "Bây giờ, em cần phải nghỉ ngơi một chút. Chờ sau khi Tử Thái phẩu thuật xong, cậu ấy muốn gặp, là một người chị có tinh thần tốt."
Anh không đợi Đường Bội nói chuyện đã ôm cô xoay người bước đi.
Văn Tư Miểu hỏi được phòng cho thân nhân nghĩ ngơi, Sở Quân Việt đưa Đường Bội đến thẳng trên giường, đắp chăn cho cô, rồi như trấn an, cúi người hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi, sau khi ca phẩu thuật kết thúc, anh sẽ gọi em."
"Ừ." Đường Bội gật đầu.
Cô có không ít lời muốn nói với Sở Quân Việt.
Chuyện bỏ qua cầu hôn.
Chuyện Liên tam thiếu và Tử Thái.
... ......
Nhưng nếu thật sự giống như lời Sở Quân Việt nói, Tử Thái hy vọng được nhìn thấy, nhất định không phải là một người chị gái khí sắc nhợt nhạt.
Đường Bội hiếm khi nghe lời nhắm mắt lại.
Sở Quân Việt ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn Đường Bội ngủ, cho đến khi hô hấp của cô dần có quy luật, anh mới im lặng đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Trên hành lang bên ngoài phòng nghỉ ngơi, Âu Dương Lạc đang đứng dựa lên tường.
Đèn trên hành lang không quá sáng, Âu Dương Lạc hơi cúi đầu, tóc trên trán rủ xuống, trông anh ta lúc này hoàn toàn im lặng, giống như một người đàn ông bình thường.
Nghe tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Quân Việt.
Chỉ một cái nhìn, ánh sắc bén, rồi lập tức bình thường, trở lại thành người thừa kế thế lực ngầm mạnh nhất Châu Âu.
Trong đôi mắt tràn đầy địch ý, nhìn người chỉ vừa xuất hiện trong một thời gian ngắn ngủi, mà đã trở thành người trong lòng Đường Bội, chiếm lấy vị trí người đàn ông quan trọng của cô. Một chút cũng không muốn thừa nhận, người này, thậm chí sẽ vượt qua vị trí của mình trong lòng Đường Bội.
"Cô ấy ngủ rồi?" Âu Dương Lạc thản nhiên hỏi.
Ánh mắt Sở Quân Việt như đao gió cắt lên mặt Âu Dương Lạc.
Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, qua rất lâu, mới chậm rãi nói: "Tôi nói rồi, tôi không muốn đối phó anh, bởi vì anh là người bạn thân thiết nhất của cô ấy. Mà tôi, không muốn làm cho cô ấy đau lòng."
Âu Dương Lạc nhếch môi, không chút nhượng bộ nói: "Tôi không đụng vào anh, cũng là vì cô ấy rất quan tâm anh."
"A....." Sở Quân Việt cười lạnh: "Yêu một người, đừng bao giờ dùng thủ đoạn để lừa đối và tổn thương người đó."
Anh thong thả từng bước đi tới bên cạnh Âu Dương Lạc, lạnh nhạt hỏi: "Anh có biết tại sao anh thất bại không?"
Âu Dương Lạc không nói gì.
Nhưng động tác mím chặt môi của anh ta đã bán đứng anh ta.
"Anh ngăn cản được một lần, nhưng có thể ngăn cản được bao nhiêu lần nữa đây?" Sở Quân Việt nói tiếp: “Chỉ cần trái tim Đường Bội nằm ở chỗ tôi, cho dù không cầu hôn thì thế nào?"
Sở Quân Việt đi tới cạnh Âu Dương Lạc.
Bọn họ đều là những người đàn ông anh tuấn cao lớn, trong tay là thế lực lớn mạnh, đủ để bọn họ hô mưa gọi gió.
Nhưng lúc yêu một người, cho dù bạn đứng ở đỉnh cao thế giới, cho dù bạn có thể một tay che trời, thì khi yêu một người, bạn cũng chỉ là một con người bình thường như bao con người khác, có hỉ nộ ái ố.
"Khi anh dùng thủ đoạn hèn hạ đê tiện để mưu cầu tình yêu, anh đã thất bại thảm hại, mất đi tư cách chạm vào cô ấy."
Sở Quân Việt không nhìn Âu Dương Lạc, anh đang nhìn Liên Thiên Duệ đứng cuối hành lang không biết xuất hiện từ lúc nào, lạnh nhạt hỏi: "Tôi nói đúng không? Liên tổng."
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày như thế này, ba người hội tụ ở trong một bệnh viện, bởi vì một người, đứng đối diện nhau ở trên hành lang mờ ảo.
Biểu cảm Liên Thiên Duệ cũng không đẹp đẽ gì.
Nhưng hắn vẫn không tránh né ánh mắt của Sở Quân Việt.
Hắn im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng lên tiếng: "Chúng ta đều là thương nhân, tự biết phải dùng nguồn tài nguyên trong tay như thế nào, mưu cầu lợi ích lớn nhất cho mình. Chúng tôi như vậy, Sở thiếu cũng như vậy thôi."
Liên Thiên Duệ đi về phía bọn họ, nói tiếp: "Anh có thể lợi dụng Minh Hiên và Hạ Tử Diệu, dẫn Đường Bội từng bước từng bước đi vào cuộc sống của anh, vậy tại sao tôi không thể lợi dụng Đường Tử Thái, làm cô ấy bước vào cuộc sống của tôi?"
Hắn không chút nhượng bộ nhìn Sở Quân Việt, lạnh lùng nói: "Ai cũng có thủ đoạn của riêng mình, có ai quang minh lỗi lạc hơn ai?"
"Ít nhất tôi chưa bao giờ tổn thương cô ấy." Sở Quân Việt nhìn vào mắt Liên Thiên Duệ, lạnh giọng nói: "Ít nhất, tôi sẽ không bỉ ổi, làm cô ấy rơi vào đau khổ và cắn rứt."
"Ha ha ha..." Âu Dương Lạc vẫn luôn im lặng, lúc này giống như nghe được chuyện cười, cười châm chọc.
"Chưa bao giờ tổn thương cô ấy?" Âu Dương Lạc trào phúng nói: "Khổ nhục kế của Sở thiếu, đúng là dày công tôi luyện. Ở trường đua Vân Tiêu, trên địa bàn của anh, một huấn luyện viên nho nhỏ, có thể động tay động chân dưới mắt Sở thiếu sao?! Lại vừa vặn là, Sở thiếu vì hứng thú của mình, làm Bội Bội suýt chút xảy ra chuyện?! Còn đúng lúc ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.... Tôi không tin số mạng...." Anh ta quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ, cười nhạo hỏi: "Anh tin không?"
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Âu Dương Lạc một cái, đột nhiên nói: "Vậy thì như thế nào?"
Anh chậm rãi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng như dao: "Chân chính có thể tổn thương cô ấy là cái gì, anh thật sự không biết?"
"Bội Bội kiên cường tỉnh táo, thứ quan tâm nhất là gì e là hai người rất rõ ràng! Nhưng hai người vẫn lợi dụng thân tình đó để toan tính, làm ra chuyện như vậy, làm cô ấy đau lòng khổ sở, tuyệt đối...."
Sở Quân Việt lạnh lùng quét qua Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ, nói từng chữ một: "Không! Thể! Tha! Thứ!"
--- ----- Hết chương 72---- ----
Edit + Beta: Mặc Doanh
Phát giác Đường Tử Thái đột nhiên cương cứng, Đường Bội nhíu đôi mày thanh tú, tay vỗ nhẹ trên lưng cậu, hỏi: "Tử Thái?"
Đường Tử Thái không có động tác, vẫn lạnh như băng nhìn người kia, nhưng biểu cảm trên mặt dần trở nên dịu dàng.
"Không sao." Cậu nhẹ giọng nói: "Chỉ vì quá nhớ chị, nên có hơi khẩn trương."
Khi nói chuyện với Đường Bội cậu rất dịu dàng, tươi cười.
Nhưng khi nhìn người kia, lại lạnh như băng, xa cách ngàn dặm.
Đường Bội nào có dễ gạt như vậy, dù không nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng không khí trong phòng đã thay đổi, em trai đột nhiên lạ thường, làm cô từ từ bình tĩnh lại.
Cô lại vỗ nhẹ lưng Đường Tử Thái, muốn rời khỏi ngực cậu.
Cánh tay ở hông cô đột nhiên căng thẳng, Đường Tử Thái lại càng ôm chặt cô hơn.
"Không sao đâu." Đường Bội dịu dàng trấn an nói: "Chị sẽ không đi đâu hết, chị sẽ bảo vệ em."
"Ha ha...." Đường Tử Thái vẫn chưa đáp lại thì người đàn ông đứng ở cửa đột nhiên cười to.
Tiếng cười vô cùng dễ nghe, mang theo sự ưu nhã của đàn ông thành thục, khiêu khích lòng người.
Nhưng nụ cười kia chứa đầy khinh thường, không chút che giấu, rõ ràng đang nói cho mọi người ở đây biết, ông ta đang cười nhạo Đường Bội, không biết tự lượng sức mình.
"Người này....." Người đàn ông trung niên từ từ đi vào phòng bệnh.
Ông ta mặc âu phục màu xám tro cắt may vừa người, tóc đã hơi bạc được cắt tỉa chỉnh tề.
Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy ở khóe mắt ông ta có nếp nhăn, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sức quyến rũ của ông ta.
Sống mũi thẳng tắp, lông mày không rậm như Liên Thiên Duệ, nhưng lại làm cho ông ta càng thêm anh tuấn, trên người mang theo cảm giác tang thương nhàn nhạt.
Trong đôi mắt như băng tuyết ngàn năm, đầy không đếm xỉa và chế giễu, nhưng chỉ cần một cái chớp mắt, cũng sẽ khiến phụ nữ như thiêu thân cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa.
Người đàn ông trung niên cực kỳ anh tuấn này, có thứ mà đàn ông trẻ tuổi không có, thứ thời gian ban tặng, cơ trí và ưu nhã.
Ông ta tùy ý đứng đó, cho dù là Liên Thiên Duệ - một người đàn ông vô cùng xuất sắc, tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, cũng bị yếu thế dưới hào quang của người này.
Chỉ có Lạc.
Lạc không chút để ý đi theo người đàn ông trung niên vào phòng bệnh, thong thả đi tới bên cạnh Đường Bội.
Nụ cười hài hước từ từ lan ra khóe môi, biểu cảm trào phúng, không chút đếm xỉa khí thế của người đàn ông trước mặt, thờ ơ nói: "Lâu rồi Liên tam thiếu không quan tâm chuyện của tập đoàn, xem ra đã không còn quen thuộc với chuyện vận hành của Liên thị rồi."
Lạc khẽ hất càm về phía Liên Thiên Duệ, cười nói: "Tam thiếu cứ hỏi Liên tổng thử, bây giờ Bội Bội đối với Liên thị, có ý nghĩa như thế nào?!"
Người đàn ông trung niên tràn đầy sức quyến rũ, ánh mắt đầy khinh thường, chính là nhân vật truyền kỳ của Liên thị - Liên tam thiếu.
Khi nghe được tiếng cười của ông ta, trong lòng Đường Bội lập tức xẹt qua vô số ý niệm.
Cô nhớ lại lời nói của Đường Phong Ngôn và Tôn Mặc Vân.
Nhớ lại tuổi thơ đầy khó khăn, áp lực và giá rét.
Nhớ tới em trai khôn khéo hiểu chuyện, nhưng thân thể gầy yếu.
Cuối cùng tất cả hình ảnh đọng lại trên gò má đầy nước mắt của mẹ, dung nhan đã sớm già nua tiều tụy, chỉ mới ba mươi tuổi, mà tóc đã bạc phơ.
Cô hít sâu một cái, chậm, nhưng kiên định đẩy em trai ra, chậm rãi xoay người.
Liên Tu Cận trước mặt, có chút khác biệt so với hình ảnh trong tạp chí và tin tức mà cô nhìn thấy.
Trên người ông ta, ưu nhã ung dung, tràn đầy khí chất quý tộc khiến người ta say mê, cho dù biết người đàn ông này tuyệt đối sẽ không dừng lại, nhưng dù chỉ có thể ở bên cạnh ông ta một giây, có thể được ông ta nhìn chăm chú, chi cần như vậy thôi, cũng sẽ có vô số phụ nữ lao đầu vào.
Bây giờ Liên tam thiếu đứng trước mặt Đường Bội, giống như một thanh kiếm đã dần lộ ra mũi nhọn, lạnh lẽo sắc bén.
Không có khí chất ưu nhã, cũng không có nụ cười yếu ớt.
Có chăng là sự khinh thường.
Nhưng khi cô nhìn ông ta, mắt Liên Tu Cận nhanh chóng lóe lên, một chút thất vọng không dễ phát giác.
Chút thất vọng kia biến mất cực nhanh, mọi người đều không cảm nhận được biến hóa của ông ta.
Nhưng Đường Bội nhìn thấy.
Cô vỗ nhẹ lên cánh tay của em trai đang đặt trên hông mình, trấn an tỏ ý không sao, sau đó cười chúm chím nhìn Liên Tu Cận.
"Lần đầu gặp mặt, Liên tam thiếu." Đường Bội cong môi, cười khẽ nhìn Liên Tu Cận, tự giới thiệu mình: "Tôi là Đường Bội."
Nhưng nụ cười kia, chỉ dừng lại ở bên ngoài, không hề chạm đến đáy mắt.
Là một quý ông có sự giáo dục tốt, mặc dù vô cùng bất mãn và khinh thường Đường Bội, nhưng Liên Tu Cận vẫn đưa một cánh tay ra.
Đường Bội cúi đầu nhìn cái tay kia mấy giây, nhưng không nắm.
Không khí trong phòng bệnh có chút lúng túng,
Liên Tu Cận giống như không cảm thấy gì có gì không ổn, giống như không cảm nhận được sự không lễ phép của Đường Bội đối với mình.
Ông ta vẫn kia nhẫn đưa cánh tay ra.
Kiên nhẫn như vậy, động tác đầy bao dung, nhưng biểu cảm trên mặt càng lúc càng khinh thường.
Cho dù Lạc nói vậy, nhưng ánh mắt khi nhìn Đường Bội của Liên Tu Cận, vẫn dò xét, từ trên cao nhìn xuống, giống như đang nhìn cái gì đó dơ bẩn, mang theo sự ẩn nhẫn và không kiên nhẫn hờ hững.
Đường Bội đột nhiên cười khẽ.
Đôi mắt cô dời khỏi cánh tay kia, dời lên trên ống tay áo âu phục đắc tiền, chuyển đến chiếc áo sơ mi có giá trị không nhỏ, cà vạt, cuối cùng là mặt Liên Tu Cận.
"Rất thất vọng đúng không, Liên tam thiếu." Đôi mắt Đường Bội lạnh như băng, nhưng lại cười tươi: "Mặc dù không phải là chuyện làm người ta vui vẻ gì, nhưng dáng dấp của tôi thật sự giống Đường Phong Ngôn nhiều hơn."
Cô và Đường Phỉ Phỉ có năm phần tương tự, vì hai người giống Đường Phong Ngôn. Lúc còn trẻ Đường Phong Ngôn thua xa bây giờ, chính là nhờ dáng vẻ anh tuấn, mới bắt được tim Tôn Mặc Vân.
Lời vừa nói ra, ngay cả ánh của Liên Thiên Duệ khi nhìn Đường Bội, cũng trở nên âm trầm.
Cánh tay ôm hông Đường Bội của Đường Tử Thái, càng thêm căng thẳng.
Lạc chậm rãi, giống như lơ đãng, đi tới giữa Đường Bội và Liên Tu Cận, để đảm bảo nếu như Liên Tu Cận có ra tay làm gì đó bất lợi với Đường Bội, anh ta có thể ra tay ngay lập tức.
Nụ cười trên mặt Liên Tu Cận hoàn toàn biến mất, đôi mắt tối tăm nhìn Đường Bội, trầm giọng nói: "Cô Đường có ý gì?"
Đường Bội cười khẽ.
Cuối cùng cô cũng đưa tay ra nắm lấy tay Liên Tu Cận, lòng bàn tay được bảo dưỡng cực tốt và lòng bàn tay có vết chai nhàn nhạt chạm vào nhau, khẽ cười nói: "Một đôi tay như vậy, bề ngoài như vậy, đúng là làm cho người ta không nhìn ra tuổi thật của tam thiếu. Khó trách đã qua nhiều năm, Liên gia thay đổi liên tục, nhưng cái tên của tam thiếu vẫn chưa từng thay đổi."
Cô nhìn thẳng vào mắt Liên Tu Cận, đối mặt với người có danh thiên tài của 20 năm trước, từng làm cho vô số người kinh ngạc, Liên tam thiếu, cô không chút sợ hãi nào.
Tay Đường Tử Thái đổ mồ hôi.
Thời gian cậu ở đây không tính là ngắn, cho nên biết rõ, người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu âm tình bất định.
Mấy phút trước, ông ta có thể hiền hòa dịu dàng, ân cần hỏi han bạn.
Nhưng một giây tiếp theo, lại không che giấu chút chán ghét với bạn, lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.
Tử Thái đã quen với Liên Tu Cận như vậy, nhưng không muốn Liên Tu Cận làm bị thương chị của mình.
"Chị." Cậu trầm ngâm mấy giây, lập tức lên tiếng dời lực chú ý của mọi người: "Ngồi máy bay lâu như vậy có mệt không? Chị có muốn đi nghỉ ngơi trước không?"
Lực chú ý của Đường Bội quả nhiên dời về người em trai mình.
Cô quay đầu ân cần nhìn cậu, không để ý ánh mắt của Liên Tu Cận nữa, dịu dàng nói với em trai: "Chị không mệt, ngược lại là em.... Tử Thái...."
Đường Bội đưa tay bóp nhẹ tay cậu, rất hài lòng cảm xúc dưới tay.
So với lần trước, ít nhất, đã không còn chỉ có da bọc xương.
"Phẩu thuật chuẩn bị tới đâu rồi?" Đường Bội hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của Liên tam thiếu, chỉ chuyên chú quan tâm Đường Tử Thái.
Bọn họ xa cách gặp lại, dĩ nhiên Đường Bội có rất nhiều chuyện với nói với em trai, nhưng cũng biết, bây giờ đối với cậu mà nói, quan trọng nhất là phẩu thuật.
"Gặp được chị, vậy hoàn toàn không có vấn đề." Đường Tử Thái mỉm cười nhìn Đường Bội.
Cậu hơi khom người, kéo Đường Bội vào ngực mình. Che cô dưới đôi cánh của mình, thay cô chặn lại ánh mắt không thiện ý của Liên Tu Cận.
Đây là người cậu yêu nhất trên thế giới này, cũng là người thân duy nhất.
Vì cô, cậu sẽ cố chịu đựng qua cuộc phẩu thuật, cố gắng khỏe lại.
Nhìn hai chị em không coi ai ra gì ôm nhau trước mặt mọi người, khóe môi Lạc cong lên thành một nụ cười tà ác yếu ớt.
Lạc vẫn thờ ơ đứng giữa Đường Bội và Liên Tu Cận, hai tay đút trong túi áo khoác, im lặng nhìn vị Liên tam thiếu nổi tiếng kia.
Liên Tu Cận có rất nhiều tình nhân, nhiều đến mức ngay cả tòa soạn chuyên theo dõi scandal của doanh nhân cũng lười đi ghi chép về tình nhân của ông ta.
Mọi người đều nói ông ta vô tình vô tâm, là lãng tư trăng hoa nhất.
Cũng là lãng tử anh tuấn nhất, quyến rũ nhất.
Nhưng Lạc không cho là vậy.
Có vài người, không thể nhìn bề ngoài.
"Chú ba." Liên Thiên Duệ cũng phát giác Liên Tu Cận càng ngày càng lạnh, bước lên một bước, thấp giọng nói với ông: "Tử Thái và cô Đường cách xa đã lâu nay được gặp lại, hay cứ để bọn họ ở riêng với nhau một lúc?" Dừng một chút, Liên Thiên Duệ nói tiếp: "Một tiếng sau, Tử Thái phải vào phòng phẫu thuật. Chú ba, chú......"
Liên Thiên Duệ đang ngầm nhắc nhở chú ba của mình, lúc này, không nên chọc cho Tử Thái không vui.
Liên Tu Cận hạ mi.
Ông ta không nói gì, chỉ nhìn Đường Bội và Đường Tử Thái một cái, rồi xoay người bước ra ngoài.
Lưng vẫn thẳng tấp, đôi mắt vẫn lãnh túc, nhưng câu Đường Bội vừa nói, vẫn luôn lượn lờ trong lòng ông ta: Rất thất vọng đúng không, dáng dấp của tôi giống Đường Phong Ngôn nhiều hơn.
Liên Tu Cận cười lạnh.
Tại sao ông ta phải thất vọng?
Nếu như Đường Bội thật sự giống người phụ nữ kia, dù thế nào đi nữa, ông ta cũng sẽ không để cô xuất hiện ở đây.
Nhưng lớn lên giống Đường Phong Ngôn, cũng là tội của cô.
Lúc cửa phòng khép lại, Liên Tu Cận quay đầu nhìn vào phòng bệnh.
Cách cửa phòng, đứa con trai chưa bao giờ cho ông ta một nụ cười nào, đang mỉm cười thấp giọng nói gì đó với Đường Bội.
Ánh mắt của Đường Tử Thái khi nhìn Đường Bội vô cùng dịu dàng và trong trẻo, trừ đôi mắt kia, thì hình dáng cực kỳ giống mình lúc còn trẻ.
Lạc cũng đi theo bọn họ ra ngoài, anh ta xoay người đóng cửa phòng lại, thấy sắc mặt Liên Tu Cận âm trầm, Liên gia là một trong những gia tộc giàu có truyền kỳ, Lạc cũng là một người đàn ông thông minh mạnh mẽ, đưa một tay ra, tự giới thiệu: "Âu Dương Lạc." Anh ta cười ngạo mạn: "Muốn đụng vào Đường Bội, Liên tam thiếu phải bước qua cửa ải của tôi trước."
Liên Tu Cận híp mắt, không chút che giấu sự thưởng thức trong mắt: "Người thừa kế Âu Dương gia, cậu nên lựa chọn một con đường sáng hơn cho mình đi. Liên gia, có mấy cô gái vô cùng tốt. Có thể làm quen thử, trở thành bạn tốt."
Liên Tu Cận vừa nói vừa quay đầu nhìn Âu Dương Lạc.
Âu Dương gia ở Âu Châu rất có lực ảnh hưởng về hắc đạo, từ đầu đến cuối không thể khinh thường.
Dù gả cho Âu Dương Lạc là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng có thể cưới xin với Âu Dương gia, đối với Liên gia mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt.
"Chuyện này không nhọc Liên tam thiếu quan tâm." Âu Dương Lạc nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi chỉ muốn bảo vệ, người phụ nữ tôi muốn bảo vệ."
Trong đôi mắt xanh lam như bầu trời mênh mông, bắn ra ánh sáng sắc bén: "Bất luận cô ấy có cần hay không."
Đây là đối với Liên tam thiếu, không chút lưu lình, trắng trợn khiêu khích.
Đôi mắt Liên Tu Cận trở nên thâm trầm: "Cậu muốn dời lực chú ý của tôi? Tôi hiểu người trẻ tuổi các người, bây giờ chỉ là ngựa non háu đá. Cần phải nhớ, chớ bị tình yêu làm đầu óc mê muội, nếu không, một ngày nào đó sẽ phải trả một cái giá thê thảm."
"A....." Âu Dương Lạc cười thu tay lại: "Mỗi người đều có chí khác nhau, tôi chỉ cần mình không hối hận."
Liên Tu Cận nhìn Âu Dương Lạc một cái thật sâu, chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì tự thu xếp ổn thỏa đi."
"Chú ba...." Liên Thiên Duệ nhìn không khí giữa bọn họ dần xuất hiện tình huống dương cung bạt kiếm, không nhịn được khẽ gọi một tiếng, nói: "Đường Bội rất quan trọng với Tử Thái, chắc hẳn chú cũng nhìn ra."
Liên Thiên Duệ dừng một chút, nói tiếp: "Nếu thật sự tổn thương Đường Bội, cả đời này, sơ rằng Tử Thái sẽ không bao giờ mở lòng."
"Con của Liên Tu Cận này, không nên có tình cảm mềm yếu như vậy." Liên Tu Cận không chút để ý lắc đầu: "Bằng không nó không xứng làm con chú, không xứng trở thành người Liên gia."
Lúc này, bổng nhiên cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
Đường Tử Thái đã an tĩnh năm trên giường rồi, mà Đường Bội, đang đứng ở cửa.
Cô xoay người lại, gật đầu với Đường Tử Thái đang nằm trên giường mà vẫn còn lưu luyến không thôi nhìn mình, cười nói: "Chờ em khỏe lại, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để nói chuyện. Bây giờ em cần nghĩ ngơi, Tử Thái, chị tin em."
Đường Bội nói xong, xoay người khép cửa phòng lại.
Không phải cô không muốn ở cạnh Tử Thái, cũng không phải vì tách ra quá lâu mà mất tự nhiên, chẳng qua là cô lo sợ tâm trạng cậu bị phập phòng quá lớn, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu khi phẩu thuật.
Từ khi Đường Tử Thái được sinh ra, Đường Bội vẫn luôn lo lắng cho em trai, bệnh lâu thành quen, đối với phương diện này cũng hiểu rõ hơn người khác rất nhiều.
Nếu như không phải em trai không thể chịu được chấn động mạnh, không phải vì không có chỗ ở cố định, cuộc sống luôn mang theo lo lắng và sợ hãi, thì cô đã sớm nghĩ cách đưa cậu ra khỏi Đường gia, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, lưu lạc chân trời.
Nhưng, lúc trước, cô không đủ mạnh.
Đợi khi cô đủ mạnh, thì lại....
Đường Bội đóng kỹ cửa phòng, xoay người nhìn ba người đàn ông đứng trên hành lang.
Nụ cười dịu dàng trên mặt đã biến mất từ lâu.
"Chúng ta đổi sang chỗ khác nói chuyện?!" Đường Bội lạnh lùng nhìn Liên Tu Cận, vừa rồi ở trước mặt Tử Thái, nên cô có thể cười nhìn người đàn ông này. Nhưng bây giờ đã rời khỏi tầm mắt của Tử Thái, cả người Đường Bội cũng trở nên sắc bén: "Tôi nghĩ, ông cũng không muốn ảnh hướng đến tâm trạng của Tử Thái lúc này."
Trong phòng tiếp khách không quá rộng nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện.
Bàn trà bằng cẩm thạch, vừa đủ bốn cái ghế salon.
Lúc này Đường Bội đang ngồi đối diện Liên Tu Cận.
Âu Dương Lạc ngồi bên tay trái cô.
Liên Thiên Duệ thì ngồi ở bên kia.
Liên Tu Cận đã quan sát Đường Bội một lúc lâu, ông ta biết, Đường Bội cũng đang quan sát mình.
Cô gái này, hoàn toàn khác so với tượng tưởng của ông ta.
Kể từ khi ấy.... Ông ta đã không còn trông nom chuyện của người kia và con gái của bà ấy, cho nên cũng không biết, đây rõ ràng thiên kim tiểu thư của Đường gia, tuổi còn trẻ, tại sao không giống bông hoa được nuôi trong nhà kín, mà lại càng giống như cây cối lớn lên trong rừng hơn, dã tính mà bền bỉ.
Đường Bội cũng đang nhìn Liên Tu Cận.
Dáng vẻ của Tử Thái thật sự giống Liên Tu Cận, thậm chí cũng giống với Liên Thiên Duệ.
Cho dù không xét nghiệm, chỉ cần nhìn Liên tam thiếu, Tử Thái và Đường Phong Ngôn, tuyệt đối không ai nghĩ rằng Tử Thái là con trai Đường Phong Ngôn.
Nếu như không phải mẹ Đường Bội luôn cực nhọc, sức khỏe tiều tụy. Nếu như không phải bà sớm già yếu, mất đi vẻ thanh xuân, Đường Bội nên sớm nhận ra là------.
Em trai không giống mình, cũng không giống mẹ, lại càng không giống Đường Phong Ngôn.
Vẻ ngoài của Liên Tu Cận trông vẫn còn trẻ, phong độ nhẹ nhàng, mê hoặc lòng người.
Ông ta từng có nhiều tình nhân như vậy.
Nhưng mỗi ngày qua, đều sống trong tráng thái mơ mơ màng màng.
Ông ta hủy diệt tất cả của mẹ, đích thân đẩy bà vào vũng bùn khổ cực, còn bản thân thì lại thoải mái tự tại.
Mắt Đường Bội càng ngày càng lạnh, giống như kim nhẹ nhàng đâm lên người Liên Tu Cận, làm cho người trước giờ luôn ung dung là ông ta cũng cảm thấy không thoải mái.
Liên Tu Cận nhíu mày, hỏi: "Đã đến đây rồi, có gì thì cứ nói đi."
Đường Bội cười lạnh.
Trước khi Tử Thái khỏe lại, cô sẽ không làm gì cả.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Cô không biết, trong lòng em trai, Liên tam thiếu là một sự tồn tại như thế nào.
Dù sao ông ta cũng là cha ruột của Tử Thái.
Cô từ từ thu hồi ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt nói: "Ít nhất, trong lúc Tử Thái phẩu thuật và dưỡng bệnh, tôi hy vọng, chúng ta ở trước mặt nó, có thể chung đụng hòa bình, để tránh làm nó đau lòng."
"Đúng là chị em tình thâm...." Liên Tu Cận châm chọc cười một tiếng: "Xem ra, cô cũng biết chuyện xảy ra năm đó."
Đường Bội không nói gì.
"Nếu đã biết rồi, thì hãy nói rõ ràng, Liên gia đưa Tử Thái về đây, chịu chữa trị cho nó, chỉ vì nó có thể là huyết mạch duy nhất của tôi. Còn về tình cảm...." Ông ta cười như gió xuân, thờ ơ trào phúng nói: "Cô cảm thấy, tôi nên có cảm tình gì với nó đây? Tại sao phải vì nó mà phối hợp diễn tuồng với cô?"
"Chú ba." Cho dù là Liên Thiên Duệ, cũng chưa từng thấy một Liên tam thiếu tràn đầy địch ý như vậy. Hắn không nhịn được chen miệng nói: "Cô Đường nói không sai, coi như là vì mong muốn Tử Thái được khỏe mạnh. Nó..... Dù sao cũng là đứa con trai duy nhất của chú."
"Cám ơn Liên tổng." Đường Bội gật đầu với Liên Thiên Duệ.
Liên Tu Cận cho là cô rất muốn ngồi cùng ông ta để nói những chuyện này sao?
Nếu không phải vì Tử Thái......
Cô híp mắt nhìn Liên Tu Cận, đột nhiên cười: "Không biết Liên tam thiếu có biết mùi vị hối hận là thế nào không?"
Liên Tu Cận vẫn không trả lời cô, Đường Bội nói tiếp: "Mùi vị kia, giống như bị móng vuốt sắc nhọn cào thẳng vào tim, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau khổ, nhưng lại chỉ có thể sống qua từng ngày."
Cô nhớ tới lúc mình nghe được tin Tử Thái chết từ miệng Đường Phỉ Phỉ, khi còn thành niên, cô ngu dốt, lại đi tin tên khốn Đường Phong Ngôn, đưa đứa em trai mình yêu thương nhất vào miệng chó sói.
Cô hối hận, đau khổ muốn chết.
Trong lúc trôi dạt trên mặt biển lạnh băng, trong lòng cô đều là cảm giác đó.
Đau đến không muốn sống!
Đường Bội vô cùng chờ mong, có một ngày, những vết thương kia nằm trên người bọn chúng, để chúng hưởng thụ cảm giác đó.
Cô đứng lên, nhìn Liên Tu Cận đột nhiên biến sắc, cười nói: "Hy vọng Liên tam thiếu, sẽ không có một ngày như vậy."
Âu Dương Lạc cũng đứng lên.
Từ đầu tới cuối, anh ta không nói gì cả, giống như một kỵ sĩ trung thành, không chút sơ xuất đứng cạnh Đường Bội, tràn đầy phòng bị Liên Tu Cận.
"Đường Bội!" Liên Tu Cận không nhúc nhích, nhưng lạnh lùng gọi Đường Bội - người đang muốn đi khỏi phòng tiếp khách.
Đường Bội ngừng lại, nhưng không quay đầu.
"Sau khi Tử Thái phẩu thuật xong, sẽ sửa thành họ Liên. Từ nay về sau, nó không còn là em trai cô nữa." Liên Tu Cận chậm rãi, trấn định nói: "Nếu như cô có thể khuyên nó đồng ý chuyện này, như vậy, tôi sẽ phối hợp với cô, ít nhất là ở trước mặt nó, tôi sẽ thân thiện hơn một chút."
Ông ta đứng lên, nhìn bóng lưng cao gầy hơi đơn bạc của Đường Bội, nói tiếp: "Muốn làm người Liên gia, làm con tôi, có quyền thừa kế của tôi, thì tuyệt đối không thể có một người chị họ Đường." (D: đệt cụ... Ông tự phụ vãi ra....)
Đường Bội cười khẽ.
Liên tam thiếu, trên đời này không phải ai cũng toan tính tranh đoạt quyền thế và tiền tài.
Cũng không phải tất cả mọi người, đều vì những thứ đó mà thay đổi.
Mẹ sẽ không!
Tử Thái cũng sẽ không!
Hốc mắt của cô hơi nóng lên, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn Liên Tu Cận, chỉ lạnh nhạt nói: "Chờ sau khi Tử Thái hoàn toàn khỏe lại, ông có thể tự mình hỏi nó, hỏi nó có chịu làm con của ông, làm người Liên gia hay không!"
Cô kéo cửa ra, tạm thời nuốt xuống tất cả thù hận và không cam lòng, nói tiếp: "Tôi không thể thay Tử Thái quyết định cuộc đời của nó. Trên thế giới này, không phải cứ có tiền có quyền thì có thể muốn làm gì thì làm."
Trên hành lang bệnh viện không có một bóng người, trống trải và yên tĩnh.
Bước chân Đường Bội càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy như bay đẩy cửa thoát hiểm ở cuối hành lang ra.
Cô mới bước vào trong mấy bước, đã bị Âu Dương Lạc đuổi kịp nắm vai, có chút cường ngạnh xoay người cô lại.
Âu Dương Lạc không nói gì, chỉ dùng một tay đè đầu cô lên vai mình, lo lắng gọi: "Bội Bội...."
Đường Bội chống trán trên vai Âu Dương Lạc, hốc mắt nóng rát, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.
"Bội Bội?" Âu Dương Lạc vỗ nhẹ lên lưng cô, ngón tay mơn trớn tóc cô, thấp giọng an ủi: "Muốn khóc, thì cứ khóc đi!"
Đường Bội lắc đầu.
Cô không phải là người thích khóc.
Trên thực tế, những năm qua cô sống rất khổ.
Nhưng lại rất ít khi rơi nước mắt.
"Em chỉ không cam lòng." Cô lẩm bẩm nói: "Nhìn thấy ông ta như vậy, em rất hận, hận muốn chết. Nhưng Tử Thái...."
"Anh biết, anh đều biết...." Âu Dương Lạc thu hồi vẻ mặt cợt nhã binh thường, khẽ vuốt tóc cô, nói: "Nếu em không cam lòng, chúng ta sẽ đưa Tử Thái đi. Cậu ấy nhất định muốn làm em trai em hơn, chứ không phải là làm con trai Liên tam thiếu."
Đường Bội khẽ lắc đầu một cái.
Tử Thái là con trai Liên Tu Cận, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.
Sau khi phẩu thuật thành công, sẽ phải tịnh dưỡng một thời gian.
Cô chưa từng được ba thương yêu, nên cũng không biết, trong lòng Tử Thái, Liên Tu Cận có địa vị như thế nào.
Khi cậu suy yếu nhất, lúc cần người ở cạnh nhất, nếu như có ba ruột bên cạnh, có được sự quan tâm chăm sóc của ba ruột, Tử Thái có cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng hay không?
Dẫu sao Liên gia, cũng chăm sóc Tử Thái rất tốt.
Vừa rồi khi Liên Tu Cận xuất hiện, Tử Thái khẩn trương.
Nếu như không quan tâm, thì tại sao lại phải khẩn trương?
"Tất cả chờ Tử Thái khỏe lại rồi nói sau." Đường Bội hít thở sâu nhiều lần, miễn cưởng bản thân tỉnh táo lại.
"Vậy, vì Tử Thái, em sẽ tha thứ cho Liên tam thiếu sao?" Âu Dương Lạc đột nhiên hỏi.
Đường Bội xâm nhập hệ thống an toàn của Liên gia để điều tra về Liên Tu Cận, tất nhiên Âu Dương Lạc biết.
Cho dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng từ biểu hiện của Đường Bội cũng có thể thấy được, cô đối với Liên tam thiếu này, có địch ý rất sâu đậm, không thể nào hóa giải.
Cả người Đường Bội cứng đờ.
Mẹ đã qua đời.
Nếu thật sự sẽ thương tổn đến Tử Thái, vậy trả thù Liên tam thiếu.....
"Em không biết..." Cô lẩm bẩm nói: "Em thật sự không biết, nếu như Tử Thái....."
Nếu như Tử Thái muốn..... Muốn người ba này, muốn hưởng thụ tình cảm ba con, được ba yêu thương chăm sóc, vậy cô thật sự có thể phá hủy hạnh phúc mà khó khăn lắm em trai mới lấy được sao?
"Không sao hết, không sao hết...." Âu Dương Lạc trách bản thân đường đột, vội vàng trấn an cô: "Tất cả chờ Tử Thái khỏe lại rồi nói sau."
"Ừ...." Hồi lâu sau, Đường Bội mới thấp giọng đáp.
Trả thù Đường gia và Tôn gia, cô không chút kiêng kỵ, dù Đường Phong Ngôn là ba ruột của cô.
Nhưng khi dính dấp đến hạnh phúc của Tử Thái.....
Cô nghĩ đến đứa em trai nhỏ, gầy yếu, nhớ tới từ nhỏ cậu đã khôn khóe hiểu chuyện, cố gắng không để mẹ lo lắng....
Cậu luôn an tĩnh như thế, cũng tịch mịch như thế.
Thế giới của cậu chỉ có một mảnh trời nhỏ qua khung cửa sổ.
Bây giờ khó khăn lắm Liên gia mới tìm được cậu.
Ba ruột của cậu, có thể cho cậu một bầu trời rộng lớn, còn có thể cho cậu giương cánh bay lượn.
Nếu như cô cứ khăng khăng làm theo ý mình, trả thù Liên tam thiếu, thì hạnh phúc của em trai, có phải cũng sẽ bị cô phá hủy hay không?
Đường Bội đau khổ nhắm hai mắt lại.
Bờ vai của Lạc rất rộng rãi, nhưng không biết tại sao, lúc này, cô càng muốn có Sở Quân Việt ở bên cạnh mình hơn.
Cô nhớ tới vòm ngực rộng rãi của anh, nhớ đôi tay dịu dàng hữu lực, nhớ đôi mắt xinh đẹp nhuốm đầy lo lắng.....
Có lẽ thật sự có thần giao cách cảm, ngay lúc này, điện thoại của Đường Bội đột nhiên vang lên.
Cô vừa nhận điện thoại, giọng nói to rõ của Sở Quân Việt lập tức truyền vào tai: "Em đang ở đâu?"
Đường Bội còn chưa kịp trả lời, đã nghe Sở Quân Việt nói tiếp: "Anh đến Thụy Sĩ rồi."
Sắc mặt Âu Dương Lạc trầm xuống.
Anh ta thấy rõ, chỉ bằng một cuộc gọi, Đường Bội vốn vô cùng sốt ruột và bất an, đã bình tĩnh lại---- ----.
Cuộc gọi đó còn có tác dụng hơn sự an ủi của anh ta, đó là sự ấm áp mà một người đàn ông khác mang tới cho Đường Bội.
"Ở bệnh viện." Đường Bội thấp giọng đáp: "Tử Thái sẽ lập tức phẩu thuật."
"Ừ." Sở Quân Việt không hỏi nhiều, cũng không trách Đường Bội thất hứa, chỉ nói với cô: "Anh sẽ tới ngay."
Sở Quân Việt cúp điện thoại.
Văn Tư Miểu tìm người tới, đã xác định được vị trí của Đường Bội.
Xe lập tức xông ra, mặc dù chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng Sở Quân Việt vẫn phát hiện, giọng của Đường Bội hơi khác thường.
Đó không phải là giọng điệu mừng rỡ khi tìm được em trai.
Cũng không phải là giọng điệu lo lắng khi em trai sắp lên bàn mổ.
Sở Quân Việt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nhanh hơn."
"Dạ." Văn Tư Miểu không dám hỏi nhiều, cố hết sức, tăng tốc.
Bốn mươi phút sau, tầng cuối của bệnh viện dưới cờ Liên gia, cuối cùng Sở Quân Việt cũng sắp được gặp Đường Bội đã mười ngày không gặp.
Sắc mặt Đường Bội có chút tái nhợt.
Sở Quân Việt cau mày quan sát cô từ trên xuống dưới, khẽ vươn tay ôm lấy vai cô, hỏi: "Tử Thái đâu?"
"Vào phòng phẩu thuật." Đường Bội nói.
Vừa rồi, cô cùng đám người Liên Thiên Duệ, đưa em trai vào phòng phẩu thuật.
Liên Tu Cận nói được làm được, trước mặt Tử Thái, ông ta đã thu liễm địch ý với cô.
Ít nhất, bề ngoài ông ta vẫn bình thản.
"Ừ." Sở Quân Việt cạ càm trên đỉnh đầu Đường Bội, an ủi: "Cậu ấy sẽ không có chuyện gì."
Anh ôm Đường Bội chặt hơn, cảm thấy người trong ngực đang dựa sát vào người mình hơn.
Trong mắt Sở Quân Việt, lộ ra ý cười thản nhiên.
Anh rũ mắt xuống nhìn Đường Bội, thấy sự giãy giụa dưới đáy mắt và sắc mặt tái nhợt của cô, lòng đau xót, chân mày nhíu chặt hơn.
Sở Quân Việt nói với cô: "Bây giờ, em cần phải nghỉ ngơi một chút. Chờ sau khi Tử Thái phẩu thuật xong, cậu ấy muốn gặp, là một người chị có tinh thần tốt."
Anh không đợi Đường Bội nói chuyện đã ôm cô xoay người bước đi.
Văn Tư Miểu hỏi được phòng cho thân nhân nghĩ ngơi, Sở Quân Việt đưa Đường Bội đến thẳng trên giường, đắp chăn cho cô, rồi như trấn an, cúi người hôn lên trán cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi, sau khi ca phẩu thuật kết thúc, anh sẽ gọi em."
"Ừ." Đường Bội gật đầu.
Cô có không ít lời muốn nói với Sở Quân Việt.
Chuyện bỏ qua cầu hôn.
Chuyện Liên tam thiếu và Tử Thái.
... ......
Nhưng nếu thật sự giống như lời Sở Quân Việt nói, Tử Thái hy vọng được nhìn thấy, nhất định không phải là một người chị gái khí sắc nhợt nhạt.
Đường Bội hiếm khi nghe lời nhắm mắt lại.
Sở Quân Việt ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn Đường Bội ngủ, cho đến khi hô hấp của cô dần có quy luật, anh mới im lặng đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Trên hành lang bên ngoài phòng nghỉ ngơi, Âu Dương Lạc đang đứng dựa lên tường.
Đèn trên hành lang không quá sáng, Âu Dương Lạc hơi cúi đầu, tóc trên trán rủ xuống, trông anh ta lúc này hoàn toàn im lặng, giống như một người đàn ông bình thường.
Nghe tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Quân Việt.
Chỉ một cái nhìn, ánh sắc bén, rồi lập tức bình thường, trở lại thành người thừa kế thế lực ngầm mạnh nhất Châu Âu.
Trong đôi mắt tràn đầy địch ý, nhìn người chỉ vừa xuất hiện trong một thời gian ngắn ngủi, mà đã trở thành người trong lòng Đường Bội, chiếm lấy vị trí người đàn ông quan trọng của cô. Một chút cũng không muốn thừa nhận, người này, thậm chí sẽ vượt qua vị trí của mình trong lòng Đường Bội.
"Cô ấy ngủ rồi?" Âu Dương Lạc thản nhiên hỏi.
Ánh mắt Sở Quân Việt như đao gió cắt lên mặt Âu Dương Lạc.
Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, qua rất lâu, mới chậm rãi nói: "Tôi nói rồi, tôi không muốn đối phó anh, bởi vì anh là người bạn thân thiết nhất của cô ấy. Mà tôi, không muốn làm cho cô ấy đau lòng."
Âu Dương Lạc nhếch môi, không chút nhượng bộ nói: "Tôi không đụng vào anh, cũng là vì cô ấy rất quan tâm anh."
"A....." Sở Quân Việt cười lạnh: "Yêu một người, đừng bao giờ dùng thủ đoạn để lừa đối và tổn thương người đó."
Anh thong thả từng bước đi tới bên cạnh Âu Dương Lạc, lạnh nhạt hỏi: "Anh có biết tại sao anh thất bại không?"
Âu Dương Lạc không nói gì.
Nhưng động tác mím chặt môi của anh ta đã bán đứng anh ta.
"Anh ngăn cản được một lần, nhưng có thể ngăn cản được bao nhiêu lần nữa đây?" Sở Quân Việt nói tiếp: “Chỉ cần trái tim Đường Bội nằm ở chỗ tôi, cho dù không cầu hôn thì thế nào?"
Sở Quân Việt đi tới cạnh Âu Dương Lạc.
Bọn họ đều là những người đàn ông anh tuấn cao lớn, trong tay là thế lực lớn mạnh, đủ để bọn họ hô mưa gọi gió.
Nhưng lúc yêu một người, cho dù bạn đứng ở đỉnh cao thế giới, cho dù bạn có thể một tay che trời, thì khi yêu một người, bạn cũng chỉ là một con người bình thường như bao con người khác, có hỉ nộ ái ố.
"Khi anh dùng thủ đoạn hèn hạ đê tiện để mưu cầu tình yêu, anh đã thất bại thảm hại, mất đi tư cách chạm vào cô ấy."
Sở Quân Việt không nhìn Âu Dương Lạc, anh đang nhìn Liên Thiên Duệ đứng cuối hành lang không biết xuất hiện từ lúc nào, lạnh nhạt hỏi: "Tôi nói đúng không? Liên tổng."
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày như thế này, ba người hội tụ ở trong một bệnh viện, bởi vì một người, đứng đối diện nhau ở trên hành lang mờ ảo.
Biểu cảm Liên Thiên Duệ cũng không đẹp đẽ gì.
Nhưng hắn vẫn không tránh né ánh mắt của Sở Quân Việt.
Hắn im lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng lên tiếng: "Chúng ta đều là thương nhân, tự biết phải dùng nguồn tài nguyên trong tay như thế nào, mưu cầu lợi ích lớn nhất cho mình. Chúng tôi như vậy, Sở thiếu cũng như vậy thôi."
Liên Thiên Duệ đi về phía bọn họ, nói tiếp: "Anh có thể lợi dụng Minh Hiên và Hạ Tử Diệu, dẫn Đường Bội từng bước từng bước đi vào cuộc sống của anh, vậy tại sao tôi không thể lợi dụng Đường Tử Thái, làm cô ấy bước vào cuộc sống của tôi?"
Hắn không chút nhượng bộ nhìn Sở Quân Việt, lạnh lùng nói: "Ai cũng có thủ đoạn của riêng mình, có ai quang minh lỗi lạc hơn ai?"
"Ít nhất tôi chưa bao giờ tổn thương cô ấy." Sở Quân Việt nhìn vào mắt Liên Thiên Duệ, lạnh giọng nói: "Ít nhất, tôi sẽ không bỉ ổi, làm cô ấy rơi vào đau khổ và cắn rứt."
"Ha ha ha..." Âu Dương Lạc vẫn luôn im lặng, lúc này giống như nghe được chuyện cười, cười châm chọc.
"Chưa bao giờ tổn thương cô ấy?" Âu Dương Lạc trào phúng nói: "Khổ nhục kế của Sở thiếu, đúng là dày công tôi luyện. Ở trường đua Vân Tiêu, trên địa bàn của anh, một huấn luyện viên nho nhỏ, có thể động tay động chân dưới mắt Sở thiếu sao?! Lại vừa vặn là, Sở thiếu vì hứng thú của mình, làm Bội Bội suýt chút xảy ra chuyện?! Còn đúng lúc ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.... Tôi không tin số mạng...." Anh ta quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ, cười nhạo hỏi: "Anh tin không?"
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn Âu Dương Lạc một cái, đột nhiên nói: "Vậy thì như thế nào?"
Anh chậm rãi híp mắt lại, đôi mắt lạnh lùng như dao: "Chân chính có thể tổn thương cô ấy là cái gì, anh thật sự không biết?"
"Bội Bội kiên cường tỉnh táo, thứ quan tâm nhất là gì e là hai người rất rõ ràng! Nhưng hai người vẫn lợi dụng thân tình đó để toan tính, làm ra chuyện như vậy, làm cô ấy đau lòng khổ sở, tuyệt đối...."
Sở Quân Việt lạnh lùng quét qua Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ, nói từng chữ một: "Không! Thể! Tha! Thứ!"
--- ----- Hết chương 72---- ----