Chương 73: Tranh đoạt
Edit + Beta: Mặc Doanh Diệp Gia Quán
Khí thế của Sở Quân Việt quá mức khiếp người, làm Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ cũng có chút thất thần.
Chốc lát sau, Âu Dương Lạc cười thành tiếng: “Sở Quân Việt, anh cho anh là ai? Thượng đế sao? Bội Bội vẫn chưa phải là người của anh, không tới phiên anh phán xét.”
Ánh mắt anh ta lạnh lùng, cặp mắt xanh lam giống như bão tố trên biển khơi, yên lặng dấy lên lửa giận kinh hoàng.
Âu Dương Lạc nhìn Sở Quân Việt, nụ cười trên môi giống như cây dao găm tẩm độc, quét qua mặt Sở Quân Việt, rồi rơi xuống tay anh: “Anh, còn chưa đủ tư cách.”
“Không phải của tôi?” Sở Quân Việt lập lại mấy chữ này, cười: “Nếu không phải các người sắp xếp để Đường Tử Thái phẩu thuật vào hôm nay, các người nói, bây giờ Bội Bội là của ai?”
Sắc mặt của Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ trở nên cực kỳ khó coi.
“Tại sao ca phẩu thuật của Đường Tử Thái lại thực hiện vào hôm nay, chắc hai người rõ hơn các bác sĩ ở đây.” Sở Quân Việt lấy một cái máy ghi âm nhỏ từ trong túi ra, nói tiếp: “Anh là người bạn duy nhất của Bội Bội, tôi không muốn làm cho cô ấy khó xử vì anh.”
Anh vừa nói, vừa thờ ơ đi tới bên cạnh Âu Dương Lạc, nhét cái máy ghi âm nhỏ vào túi áo anh ta, nói nhỏ vào tai anh ta: “Nhìn cho rõ, đối thủ của các người, là tôi! Chiêu trò như vậy, lần sau, đừng dùng trên người Bội Bội nữa.”
Sở Quân Việt nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì trong mắt đều là sự sắc bén, câu nói tràn đầy chỉ trích: “Trước giờ Bội Bội đã chịu bao nhiêu cực khổ, các người, biết rất rõ không phải sao?! Đừng ép tôi, phải đưa các người ra khỏi thế giới của cô ấy! Như vậy sẽ làm cô ấy tổn thương… Tôi không đành lòng, các người đành lòng sao?”
Lời nên nói đã nói xong, Sở Quân Việt không dừng lại nữa, xoay người đi vào phòng nghĩ ngơi.
Khi cánh cửa đóng lại lần nữa, Âu Dương Lạc đá mạnh vào tường một cái.
Trên máy ghi âm vẫn còn hơi ấm, anh ta lấy cái máy ghi âm nhỏ màu đen ra theo bản năng, quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ.
Đối phương đang mặt không đổi sắc nhìn anh ta.
“Gần hai tháng, cô ấy lại lún sâu đến như vậy.” Liên Thiên Duệ có chút không dám tin nhíu mày: “Anh tin không?”
“Hai tháng trước, tôi cũng không tin, trong sinh mạng của Bội Bội, sẽ có một người đàn ông, so với tôi, còn quan trọng hơn!”
Máy ghi âm vỡ vụn trong tay Âu Dương Lạc, anh ta nhẹ nhàng vung tay lên, chiếc máy kim loại rơi vào thùng rác.
Anh ta cúi đầu nhìn mãnh vỡ màu đen trên mặt đất, giống như nhìn thấy trái tim của mình vậy.
Liên Thiên Duệ đi tới, đưa chân đạp lên mãnh vỡ, hỏi: “Anh tin lời anh ta nói?”
Khóe môi Âu Dương Lạc miễn cưỡng giương lên: “Anh vẫn chưa thấy rõ? Anh ta là một đối thủ còn gian xảo hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta.”
Âu Dương Lạc híp mắt lại, nhìn mảnh vụn.
Trong máy ghi âm đã ghi lại những gì, thật ra không quan trọng.
Nhưng Sở Quân Việt có được thứ đồ chơi này, tuyệt đối không phải mới có hôm nay.
Anh ta chắc chắn đã biết mình và Liên Thiên Duệ có âm mưu, đoán chừng anh ta cũng biết chuyện Đường Tử Thái ở Liên gia.
Có lẽ, còn biết sớm hơn mình.
“Ý anh là?” Liên Thiên Duệ có chút không dám tin: “Anh ta không phải vì Đường Bội đến Thụy Sĩ mới cho người điều tra tôi và anh?”
Nếu thật sự là vậy, thì phải tính toán thâm trầm biết bao?!
“A…” Âu Dương Lạc đút hai tay vào túi áo: “Anh ta không chỉ tính kế tôi và anh, mà ngay cả Bội Bội cũng bị dính vào. Anh chờ xem, qua chuyện này, Bội Bội chắc chắn sẽ vừa áy náy vừa cảm động với anh ta! Đường đường là Sở đại thiếu, vì cô ấy, bỏ lại tất cả khách khứa, bỏ lại màn cầu hôn chuẩn bị suốt một tuần, bỏ lại tất cả kiêu ngạo và thể diện….. Ngày đêm bay tới Thụy Sĩ, không một câu oán trách, chỉ bao dung và quan tâm…. Tôi khinh!”
Trong đôi mắt xanh thẩm lóe lên ánh sáng nguy hiểm, lần đầu tiên Âu Dương Lạc phát hiện, thì ra mình có thiên phú viết kịch bản.
Nhưng như vậy thì sao?!
Lợi dụng Tử Thái đưa Đường Bội tới Thụy Sĩ, là hành động ngu ngốc nhất của mình và Liên Thiên Duệ.
Sở Quân Việt chiếu ngược một quân, nếu thật sự như lời anh ta nói, thì anh ta không chỉ sẽ trở thành chỗ dựa đáng tin ấm áp của Đường Bội, còn thuận tiện bán cho mình và Liên Thiên Duệ một ân tình lớn.
Tương lai nếu như chuyện bị vạch trần, dù Bội Bội có trách mình và Liên Thiên Duệ, cũng sẽ không trách Sở Quân Việt.
Âu Dương Lạc hung hăng trợn mắt nhìn mảnh vụn máy ghi âm dưới đất.
Một lát sau, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
“Nhưng anh ta nói không sai…” Âu Dương Lạc quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ: “Bất luận như thế nào, cũng không nên lấy thứ người khác yêu thương ra để tạo thành tổn thương cho họ.”
Nhưng anh ta không cam lòng!
Sở Quân Việt âm ngoan bá đạo cũng không thua bọn họ, nhưng tại sao lại giống như bọn họ còn bỉ ổi hơn anh ta chứ?!
Liên Thiên Duệ trầm tư hồi lâu, than nhẹ một tiếng, nói: “Không hổ danh là gia chủ Sở gia.”
Chỉ có chút mưu tính mà đã bỏ xa bọn họ.
Thảo nào anh ta có thể quản lý gia sản khổng lồ của Sở gia một cách gọn gàng ngăn nắp như vậy.
‘Ám dạ đế vương’, quả nhiên danh bất hư truyền!
“Lần này, tôi thua tâm phục khẩu phục!” Âu Dương Lạc nói: “Nhưng lần sau….”
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía phòng nghỉ ngơi, lần sau ai chết trong tay ai còn chưa biết.
Nhưng…..
Nhớ tới sự đau khổ và cắn rứt của Đường Bội…..
Lần này! Lần này đúng là bọn họ sai.
Lần sau, anh ta sẽ rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm Đường Bội tổn thương, để cho gian kế của tên tiểu nhân Sở Quân Việt kia được như ý!
Lúc Đường Tử Thái tỉnh lại, hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết.
Cậu mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy, không phải là mảnh trời như lửa thiêu đốt ngã về Tây ngoài cửa sổ.
Mà là chị của cậu, so với ráng chiều, còn rực rỡ hơn, nụ cười càng khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn.
“Chúc mừng em Tử Thái!” Đường Bội dịu dàng hôn lên trán Đường Tử Thái, nói: “Em chiến thắng bệnh tật rồi, dũng sĩ nhỏ của chị!”
“Chị….” Giọng của Đường Tử Thái có chút khàn khàn.
Cậu không biết, sau khi mình rời khỏi bàn phẩu thuật, đã hôn mê hai ngày hai đêm.
May mắn, nữa năm qua cậu được Liên gia điều dưỡng rất tốt, cơ thể rắn chắc hơn trước kia không ít.
Nếu như là Đường Tử Thái trước kia, chỉ sợ thật sự sẽ ngủ mãi không tỉnh.
Nụ cười trên mặt Đường Bội còn chưa tắt, nước mắt đã rơi xuống.
“Chị….” Đường Tử Thái lại nhẹ giọng kêu.
Cậu giơ tay lên muốn lau nước mắt trên mặt cô, lại bị Đường Bội vươn tay, cẩn thận đè tay cậu xuống.
“Đừng cử động.” Đường Bội tiện tay lau nước mắt, cười nói: “Em có biết, trên người em có một vết thương lớn dường nào không?”
Cô cười ngồi bên giường Đường Tử Thái, nước mắt vừa rồi chảy ra là do quá vui mừng, không kiềm chế được nên đã rơi xuống.
Em trai, rốt cuộc cũng có thể khỏe mạnh như bao người khác? Tự do tự tại đi ra khoảng trời rộng lớn kia….
Đường Bội đưa tay dịu dàng đặt lên má Đường Tử Thái, lại hỏi: “Có khát không?”
Cô vừa nói, vừa cầm cái ly thủy tinh trên bàn lên, cẩn thận dùng bông gòn thấm nước, rồi nhẹ nhàng chấm lên môi Đường Tử Thái.
“Bác sĩ nói tạm thời em vẫn chưa uống nước được.” Đường Bội dịu dàng làm chuyện trong tay, nói tiếp: “Bác sĩ sẽ lập tức tới kiểm tra cho em.”
Vừa dứt, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, một bác sĩ mặc áo blue trắng đi vào.
Người đàn ông tóc đen cao lớn anh tuấn, ánh mắt vô cùng hiền hòa.
Trên mặt là nụ cười khách sáo, chào hỏi Đường Bội, rồi kiểm tra cặn kẻ cho Đường Tử Thái.
“Tỉnh lại rồi thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Thu ống nghe lại, bác sĩ đi tới dụng cụ đo lương bên giường.
Tình trạng sức khỏe của Đường Tử Thái, toàn bộ được hiển thị trên đó.
Trên màn hình có 12 đường cong đang biến hóa có quy luật, hiện lên trạng thái tim đập của Đường Tử Thái.
Hài lòng gật đầu một cái, bác sĩ xoay người nhìn Đường Tử Thái nằm trên giường bệnh, rồi nhìn đôi mắt tràn đầy chờ mong của Đường Bội, cười nói: “Mấy ngày nay, cô Đường đã cực khổ rồi. Tình cảm của chị em hai người thật tốt.”
“Chị.” Chờ bác sĩ đi ra, Đường Tử Thái mới quay đầu nhìn Đường Bội, có chút không dám tin hỏi: “Em khỏe thật sao?”
“Ừ.” Đường Bội đưa tay sờ trán cậu, cười nói: “Mặc dù cần tịnh dưỡng một thời gian, nhưng em thật sự sẽ tốt hơn.”
“Thật tốt!” Đường Tử Thái lẩm bẩm nói.
Cậu vẫn có chút không dám tin quay đầu nhìn dụng cụ đo lường lần nữa, thấy những đường sóng nhịp tim trên màn hình, hốc mắt nóng lên.
“Ừ, thật sự rất tốt!” Đường Bội cười xít tới, nhẹ nhàng cạ vài cái lên vai Đường Tử Thái.
Chất vải mềm mại sạch sẽ cọ qua trán cô, mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương của em trai, làm cô lại muốn khóc.
Nhưng, đây là thời điểm vui vẻ.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Cô hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị ngẩng đầu lên, lại bị Đường Tử Thái nhẹ nhàng đè xuống.
Đường Bội không giãy giụa.
Thế này, làm cô nhớ tới lúc bọn họ còn nhỏ.
Khi đó, Tử Thái rất nhỏ gầy.
Vào đêm đông giá rét khi mẹ về trễ, bọn họ chỉ có thể ôm nhau co ro trong góc phòng, đấp cái chăn không quá ấm, hấp thu nhiệt độ trên cơ thể lẫn nhau.
“Chị….” Giống như có thần giao cách cảm, Đường Tử Thái nhìn lên trần nhà, thấp giọng nói: “Em rốt cuộc có thể….. Bảo vệ chị thật tốt.”
Thân thể Đường Bội nhẹ nhàng run lên một cái.
Khi đó, Đường Tử Thái cũng như vậy.
Chỉ là chỗ ở của bọn họ, không có trần nhà sạch sẽ thế này.
Đó là một căn phòng cũ kỹ, trần nhà đen đúa, loang lổ.
Dưới người bọn họ, cũng không có cái chăn ấm áp thế này.
Nhưng cơ thể lại rất ấm áp.
Đường Tử Thái rất nhỏ gầy, cũng giống như bây giờ, dùng cánh tay gầy teo ôm chặt chị gái của mình, mềm nhũn nói: “Chị, nghe nói con trai trưởng thành, sẽ cao lớn hơn con gái. Vậy thì thật tốt quá, em có thể bảo vệ chị rồi.”
Ngày đó, Đường Bội vì em trai mình, đánh một trận với thằng con trai gần đó.
Bởi vì bọn chúng cười nhạo Tử Thái nhỏ gầy, thậm chí còn làm dơ một góc áo len mà mẹ làm cho chị em bọn họ.
Em trai mới mặc lần đầu tiên, đã bị chúng đẩy ngã lên mặt đất, bị bùn đất làm dơ.
Tử Thái rất ít đi ra khỏi nhà, gần như bị những đứa con nít gần đó dọa sợ.
Đường Bội không biết lấy dũng khí từ đâu, cứ như vậy lao về phía thằng nhỏ đẩy ngã em trai.
Cô và nó đánh nhau.
Chờ khi về đến nhà, Đường Bội mới phát hiện em trai đang run rẩy.
Không chỉ có như vậy, chị em hai người vốn chẳng có quần áo gì nhiều, ở trong đêm đông giá rét, gần như sắp đông cứng.
“Đừng nói với mẹ…” Trong đôi mắt to của Đường Tử Thái đều là nước mắt, nhưng vẫn nghẹn ngào run giọng nói: “Mẹ sẽ khóc…”
“Ừ.” Đường Bội cởi áo len ra cho cậu, vụng về chuẩn bị nước nóng, lau khắp người cho em trai, sau đó, lấy áo len màu hồng mới tinh của mình cho cậu mặc.
“Không sao.” Mặc dù cô cũng chỉ là một cô bé sáu bảy tuổi, nhưng vẫn cố gắng an ủi em trai: “Áo của chị cho em.”
Trong đêm đông giá rét đó, cô và Tử Thái cùng nhau chen chúc trên chiếc giường nhỏ, đắp chiếc chăn không quá mềm mại, ôm nhau thật chặt, chờ mẹ về.
Đường Tử Thái khóc thút thít một hồi, từ từ đưa tay ôm lấy chị gái, giọng trẻ con non nớt mang theo kiên quyết: “Chị, em sẽ to lớn hơn cậu ta.”
Cậu nhẹ nhàng nghiêng đầu thổi nhẹ lên khóe môi bị đánh rách của Đường Bội, thấp giọng nói: “Em sẽ bảo vệ chị, sẽ không để người khác bắt nạt chị!”
Chuyện làm Đường Bội vui nhất cuộc đời, là có được một người mẹ yêu cô như thế cùng với đứa em trai hiểu chuyện này.
Cho nên dù sau đó cô phải trải qua một cuộc sống địa ngục, gần như cắn nát răng, cô mới hoàn thành được cuộc huấn luyện tàn khốc đó.
Nhưng bất cứ lúc nào, vì em trai, cô phải liều mạng và kiên trì.
Khi Sở Quân Việt đẩy cửa vào, thấy bức tranh hài hòa này.
Đường Bội nằm ở trên giường Tử Thái, trán nhẹ nhàng đặt trên vai cậu, cẩn thận chống giường để tránh đụng phải người cậu.
Không biết hai chị em đang nói gì, Đường Bội ngẩng đầu nhìn em trai mình.
Mắt hai người đều hơi đỏ lên, nhưng lại cười tươi dưới nắng vàng.
Hình ảnh này, thật sự đẹp như một bức tranh.
Đến khi Đường Bội nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu cười với anh một tiếng, đứng lên nghênh đón, nói: “Xong rồi?”
“Ừ.” Sở Quân Việt gật đầu, giơ túi thức ăn lên, nói: “Em ăn đi.”
Đây là do anh đặc biệt bảo đầu bếp Sở gia làm, rất dinh đưỡng, thơm ngon.
Mấy ngày nay Đường Bội lo lắng cho Đường Tử Thái, nên không rời khỏi phòng bệnh một bước.
Cơ thể cô rất khỏe, vì từng trải qua huấn luyện nên cô khỏe hơn những thiên kim tiểu thư được nuôi trong nhà kính kia rất nhiều.
Nhưng dù vậy, mấy hôm nay gương mặt của cô vẫn hơi lõm xuống.
Đáy mắt cũng có chút mệt mỏi nhàn nhạt.
Sở Quân Việt hơi bất mãn nhìn Đường Bội, mở hợp giữ ấm ra, kéo cô ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: “Em ăn trước đi.”
“Được.” Đường Bội cười với anh, ngồi xuống chuyên tâm ăn uống.
Mùi thức ăn lan toàn khắp phòng, Đường Tử Thái nhìn động tác của Đường Bội, trong mắt đều là dịu dàng.
Sở Quân Việt đi tới bên cạnh giường bệnh, có chút khí thế từ trên cao nhìn xuống, nhìn Đường Tử Thái nằm trên giường bệnh.
“Bác sĩ tới kiểm tra à?” Sở Quân Việt hỏi.
Đường Tử Thái hôn mê hai ngày, Đường Bội cũng canh giữ bên cạnh cậu hai ngày.
Sở Quân Việt không thể để Đường Bội cực khổ, nhưng cũng không thể làm gì.
“Ừ.” Đường Tử Thái vẫn chưa trả lời, Đường Bội quay đầu cười, cướp lời nói: “Bác sĩ nói tình hình không tệ.”
Sở Quân Việt liếc Đường Bội một cái, ánh mắt có chút nghiêm nghị.
Đường Bội lặng lẽ cười với Tử Thái, le lưỡi, quay đầu tiếp tục ăn.
Ngay cả Đường Tử Thái, cũng phát hiện sự thay đổi rõ ràng của chị mình.
Cậu không biết, người chị kiên cường, giống như có thể gánh vác cả thế giới, lại sẽ có lúc hoạt bác ung dung thế này.
Sở Quân Việt vẫn đang nhìn Đường Tử Thái, nhìn cậu bởi vì đang nhìn chị mình chăm chú mà ánh mắt dần trở nên dịu dàng, sau một lúc im lặng, anh nói: “Chúc mừng cậu đã giành được cuộc sống mới, Tử Thái.”
Anh chủ động đưa tay ra.
Hai người đàn ông, một người nằm trên giường bệnh, một người đứng bên cạnh giường, nhưng ánh mắt lại có chút giống nhau.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, đốt ngón tay thon dài xinh đẹp.
Chẳng qua là tay của Đường Tử Thái tái hơn.
“Cám ơn.” Đường Tử Thái cười với Sở Quân Việt, chỉ vỏn vẹn một câu, những tất cả đã được kể xong trong ánh mắt.
Người này sẽ đối xử với chị hai rất tốt. Đường Tử Thái không nói ra, nhưng cậu tin tưởng điều này.
Đây là em trai ruột của Đường Bội, là người thân mà cô quan tâm nhất, Sở Quân Việt tự nhủ trong lòng.
Từ nhỏ anh đã tiếp nhận sự giáo dục dành cho tinh anh, chỉ có người thân cận mới biết, dưới lớp mặt lạnh lùng vô cảm của Sở đại thiếu, là ham muốn chiếm hữu mạnh đến cở nào.
Đêm hôm đó, dưới sự giám sát của Sở Quân Việt, cùng với kế sách của Đường Tử Thái, Đường Bội trở lại phòng nghỉ ngơi, đi ngủ một giấc.
Lúc Tử Thái lúc tỉnh lại đã là chạng vạng, bác sĩ dặn nên trừ Đường Bội và Sở Quân Việt thì không có ai khác tới quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Cho đến sáng hôm sau, Liên Thiên Duệ nhận được tin tức vội vàng chạy tới, nở nụ cười ấm áp từ tận đáy lòng với em họ mình.
Hắn vỗ nhẹ lên bả vai Đường Tử Thái một cái, nói: “Cần gì thì cứ nói, trước kia không cần khách sáo với anh, sau này cũng càng không.”
“Cám ơn anh hai.” Đường Tử Thái mỉm cười nói cám ơn, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Đường Bội ngồi cạnh giường, nói: “Chị, chính thức giới thiệu với chị, đây là Liên Thiên Duệ, anh Liên. Là anh ấy đã cứu em, còn chăm sóc em rất lâu.”
Nói tới đây giọng của cậu hơi thấp xuống.
Thật ra thì có rất nhiều chuyện, cậu chưa kịp nói với Đường Bội.
Tại sao cậu ở Liên gia.
Tại sao cậu rõ ràng không chết, nhưng vẫn không liên lạc với chị.
Tại sao cậu lại kêu Liên Thiên Duệ là anh hai.
……
Cùng Đường Bội xa cách gặp lại, chưa nói được mấy câu, đã bị đẩy lên bàn phẩu thuật.
Đến khi cậu tỉnh lại, bởi vì bầu không khí quá mức tốt đẹp, nên cậu không muốn nhắc tới mấy chuyện sát phong cảnh kia.
Liên Thiên Duệ nhìn thấy sự giãy giụa và ảm đạm trên mặt cậu, nhẹ vỗ vai cậu một cái, thấp giọng an ủi: “Để anh nói với cô Đường.”
Hắn xoay người nhìn Đường Bội.
Đây là lần thứ năm bọn họ gặp nhau, những câu đối thoại của hai người có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn vẫn chưa nói cho Đường Bội biết.
Vào sáng hôm ấy khi thấy cô bước vào, hắn đã nghe được từ chỗ Đường Tử Thái, rất nhiều chuyện cũ của cô.
Hắn biết lúc nhỏ bọn họ sống không tốt, cũng biết Đường Bội có bao nhiêu kiên cường hơn bạn cùng lứa, cũng biết ở trong lòng Đường Tử Thái, người chị này có bao nhiêu hiền lành dịu dàng không thể đánh gảy!
“Lúc tôi đưa Tử Thái từ Mỹ trở lại, nó đã thoi thóp, thiếu chút đã chết rồi.” Liên Thiên Duệ do dự một chút, vẫn quyết định nói thật.
Đường Bội run lên một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc này Sở Quân Việt không có ở phòng bệnh, thật ra mỗi ngày anh đều rất bận rộn, muốn làm một đế quốc thương mại khổng lồ phát triển bền vững, không phải chuyện dễ!
Mặt Đường Bội trắng bệch, những vẫn nhìn Liên Thiên Duệ, nói: “Tôi còn chưa cám ơn Liên tổng, cám ơn anh đã cứu em trai tôi và chăm sóc nó.”
“Cô Đường….” Liên Thiên Duệ chần chờ một chút, vẫn nói: “Tử Thái không phải chỉ là em trai cô, nó cũng là đứa em họ nhỏ nhất trong thế hệ của tôi. Cũng là…” Hắn nhìn Đường Bội, tiếp tục nói: “Đứa con độc nhất của chú ba tôi.”
“Anh hai.” Đường Tử Thái nhíu mày.
Cậu thông minh tuyệt đỉnh, từ lần đầu gặp gỡ, cậu đã nhìn ra giữa Đường Bội và Liên tam thiếu có địch ý.
Mặc dù sau đó hai người đã bắt tay giảng hòa trước mặt mình, nhưng từ nhỏ cậu đã hết sức thận trọng, thì làm sao có thể không nhìn ra, dưới sự bình thản ấy, là nước ngầm mãnh liệt.
“Tử Thái.” Đường Bội khẽ lắc đầu, trấn an nói: “Không sao cả.”
Cô quay sang nhìn Liên Thiên Duệ, ánh mắt cũng sắc bén hơn: “Liên tổng, mời tiếp tục.”
Liên Thiên Duệ gật đầu. Mặc Doanh Diệp Gia Quán.
Bọn họ dứt khoát ngồi xuống ghế salon trong phòng bệnh, Liên Thiên Duệ tiếp tục nói: “Chú ba vẫn chưa kết hôn, cũng không có con. Tôi chỉ tình cờ biết được chú ấy có một đứa con trai, nhưng trong gia phả của Liên gia, không có tên của Tử Thái, từ nhỏ đến lên, tôi không hề biết sự tồn tại của đứa em họ này.”
Đường Bội không nhịn được nhíu mày, hỏi: “Vậy tại sao anh lại biết?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, có liên quan đến một người bạn, tôi không tiện nói ra. Nhưng sau chuyện đó, tôi bắt đầu điều tra, rốt cuộc, khi tính mạng Tử Thái bị đe dọa, tôi tìm được nó.” Liên Thiên Duệ nhíu mày, lại nói: “Lúc đó Đường gia đã ký tên buông tha việc cứu chữa cho Tử Thái, là tôi không chết tâm, đưa nó vào bệnh viện của Liên gia ở Mỹ, mời mười mấy bác sĩ giỏi về tim cứu chữa một ngày một đêm, cuối cùng mới giữ được mạng của nó.”
Đường Bội chậm rãi gật đầu.
Mặc dù đã sớm đoán được đại khái từ chỗ Đường Phong Ngôn và Đường Phỉ Phỉ, nhưng cô vẫn không nhịn được mà đau xót, quay đầu nhìn Đường Tử Thái.
Đường Tử Thái mỉm cười trấn an cô.
Liên Thiên Duệ nói tiếp: “Chờ lúc Tử Thái khá hơn một chút, chúng tôi liền đón nó về nhà. Dẫu sao nhà chính của Liên gia cũng ở Thụy Sĩ, hoàn cảnh rất tốt, lại thêm người nhà hết lòng chăm sóc, dù sao cũng tốt hơn ở ngoài.”
“Dù cứu được mạng từ quỷ môn quan về nhưng Tử Thái vẫn phải nằm trên giường ba tháng.” Liên Thiên Duệ tiếp tục nói: “Chờ khi nó hơi tỉnh táo một chút, chuyện đầu tiên muốn làm là tìm cô. Nó nói đã ba, bốn tháng không liên lạc với cô, lại bị tôi đưa về Liên gia. Không có được tin tức của nó, chắc chắn cô sẽ nóng lòng muốn chết.”
Đường Bội nghe đến chỗ này, không nhịn được nhíu lông mày, nói: “Liên tổng, xin hỏi chuyện xảy ra lúc nào?”
“Nửa năm trước.” Liên Thiên Duệ nói.
“Nửa năm?” Chân mày Đường Bội nhíu chặc hơn.
Cô nhớ kiếp trước trong đêm mình nhảy xuống biển, Đường Phỉ Phỉ đã chính miệng nói cho cô biết, em trai cô đã chết hai năm.
Nhưng Liên gia mang Tử Thái đi vào nữa năm trước, vậy dù Đường Phỉ Phỉ cho là Tử Thái đã chết, cũng chỉ mới nữa năm thôi chứ.
Cô ta, tại sao phải gạt mình?
Đường Bội có chút không hiểu.
“Sao vậy chị?” Thấy Đường Bội nhíu mày, Đường Tử Thái không nhịn được hỏi.
“Đường Phỉ Phỉ từng nói với chị.” Đường Bội nhìn đôi mắt tràn đầy lo lắng của Đường Tử Thái, nói: “Cô ta nói em đã chết hai năm rồi. Cho nên chị….”
Nói tới chỗ này, Đường Bội đột nhiên ngừng lại.
Lời kế tiếp, dĩ nhiên không thể nói ra.
Trong giây lát, có chút hiểu dụng ý của Đường Phỉ Phỉ.
Lúc cô bị đuổi giết đến kiệt sức, lại bị Đường gia coi thành rác vứt đi. Còn nghe được chuyện em trai đã chết hai năm trước, có ngàn vạn câu hỏi, nếu như trong lòng không có thù hận thiêu đốt hừng hực, sợ rằng cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Thì sao có thể giành lấy cuộc sống mới?!
“Cho nên cái gì?” Đường Tử Thái lại hỏi.
Đường Bội lắc đầu, Đường Phỉ Phỉ nói dối chuyện này, thật sự làm cô nghi ngờ.
Nhưng chuyện còn lại, tuyệt đối không thể để em trai biết.
Liên Thiên Duệ nhìn Đường Tử Thái, rồi nhìn Đường Bội, tiếp tục nói: “Nhưng chú ba…” Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Chú ba không cho phép Tử Thái liên lạc với cô. Chú ấy thậm chí còn không cho phép chúng tôi nói ra chuyện Tử Thái trở về Liên gia, sức khỏe của Tử Thái không tốt, chú ba không muốn có nhiều người quấy rấy đến nó, nên nhanh chóng đưa nó về biệt thự ở Thụy Sĩ, tự mình chăm sóc.”
Đường Bội nghe vậy, chấn động.
Hổ dữ không ăn thịt con, Liên Tu Cận thiếu con trai mình hai mươi năm tình thương, cuối cùng vẫn muốn trả lại cho Tử Thái sao?
Cho nên, cô không nên để Tử Thái biết, năm đó Liên Tu Cận đã làm gì mẹ, mới là đúng ư?
Sắc mặt Đường Tử Thái cũng không quá tốt.
Thật ra thì ban đầu, cậu cũng vô cùng khiếp sợ.
Lúc biết mình là người của Liên gia, chứ không phải con trai Đường Phong Ngôn thì trong lòng cậu cũng không có cảm giác gì lớn.
Bởi vì từ nhỏ tim cậu đã không tốt, nên dưỡng thành tính cách dững dưng, rất khó có chuyện gì có thể làm cậu kích động.
Lúc nhìn thấy bản báo cáo xét nghiệm ADN, cậu chỉ hỏi một vấn đề: “Vậy chị tôi thì sao? Chị ấy có phải là chị của tôi không?”
Thật ra thì bất luận Đường Bội và cậu có phải máu mủ hay không, cậu cũng tuyệt đối không thay đổi.
Cô vẫn là người thân duy nhất và quan trọng nhất với cậu, là nguồn ấm áp trong sinh mạng cậu.
Thật may, Liên Thiên Duệ nói cho cậu biết, Đường Bội và cậu, là chị em ruột cùng mẹ khác cha.
Sau đó, Đường Tử Thái gặp được ba ruột của mình, ở trong biệt thự xa hoa của Liên gia, cậu gặp người ba dáng vẻ trẻ tuổi, anh tuấn kia.
Liên tam thiếu.
Nói thật, Đường Tử Thái cảm thấy rất mơ hồ đối với người ba này.
Người thân trong trí nhớ của cậu, chỉ có mẹ, chị, cùng với Đường Phong Ngôn không bao giờ liếc nhìn cậu.
Liên Tu Cận đưa cậu tới biệt thự của ông ta, căn biệt thự đối diện hồ nước dưới núi tuyết tuyệt đẹp của Thụy Sĩ, phong cảnh tươi đẹp, không khí tốt, rất thích hợp để dưỡng bệnh.
Nhưng Liên Tu Cận không cho cậu liên lạc với Đường Bội.
Liên Thiên Duệ vẫn chưa nói hết, Liên tam thiếu, đối với đứa con trai đột nhiên xuất hiện của mình, thái độ thật sự làm cho người ta đoán không ra.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Ông ta cho Đường Tử Thái cuộc sống vật chất và sự chăm sóc tốt nhất.
Thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt thâm trầm đáng sợ để nhìn cậu.
Nhưng Đường Tử Thái không biết, ông ta có được tính là một người ba hay không.
Cậu ở biệt thự, đã thấy rất nhiều tình nhân của Liên Tu Cận.
Bọn họ trẻ đẹp, vóc dáng quyến rũ, nhưng sẽ không bao giờ xuất hiện trong biệt thự lần thứ hai.
Liên Tu Cận thỉnh thoảng sẽ uống say, mỗi khi ông ta uống say, áo sơ mi mở rộng, ngồi trên ban công biệt thự, nhìn xuống đêm đen.
Cửa sổ sát đất gần ban công, có một cái lò sưởi ấm áp. Đường Tử Thái tình cờ đi qua thấy cửa sổ khép hờ và nghe được tiếng hát của Liên tam thiếu.
——- Đó là bài hát cậu được nghe hồi còn nhỏ lúc trước khi đi ngủ.
Mới đầu, là do mẹ thỉnh thoảng đi làm về sớm, mẹ sẽ hát dỗ cậu và chị chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, đổi thành thanh âm non nót, nhưng lại làm cậu cảm thấy ấm áp của chị gái Đường Bội.
Nhưng bây giờ, ở một đất nước xa lạ, nghe được từ miệng một người đàn ông xa lạ.
Lần đầu tiên Đường Tử Thái chủ động đẩy cánh cửa phòng của người mà cậu phải gọi là ba, truyền kỳ của Liên gia – Liên tam thiếu.
Đêm hôm đó Liên tam thiếu, dịu dàng giống như một người ba hiền lành. Ông ta để Đường Tử Thái ngủ bên cạnh mình, tự tay đắp chăn cho cậu, vỗ lưng cậu, giống như mẹ cậu đã từng làm, ngâm nga bài hát dỗ cậu ngủ.
Đường Tử Thái cho là, quan hệ của bọn họ đã trở nên tốt hơn.
Ba con chia cách 20 năm, sống chung xa lạ mà lúng túng, dần trở nên hòa hợp.
Nhưng hôm sau, khi cậu thức đậy, chống với ánh mắt hiền hòa của Liên tam thiếu, cậu nói muốn đi tìm chị gái Đường Bội của mình thì Liên Tu Cận lập tức trở mặt.
Đến nay Đường Tử Thái vẫn nhớ lời nói lạnh như băng của Liên Tu Cận: “Muốn gặp nó, trừ phi ba chết! Nếu không con cháu Liên gia, cả đời đều không có chút quan hệ nào với Đường gia.”
Đường Tử Thái chỉ thay chị nói một câu, thì một bạt tay không nhẹ không mạnh đánh vào mặt cậu.
Bất luận là mẹ hay chị, cho dù là Đường Phong Ngôn, cũng chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy.
Cho nên lúc đó đầu óc cậu trống rỗng, chỉ khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Liên Tu Cận, cái gì cũng không nói.
“Đây là kết quả khi nhắc đến con nhỏ quê mùa ở Đường gia kia.” Liên Tu Cận lạnh lùng, cao cao tại thượng nhìn cậu.
Một thoáng kia, ánh mắt đó còn lạnh hơn so với núi tuyết ngoài cửa sổ, có chút khinh bỉ và thù hận, làm Đường Tử Thái hoàn toàn biết, giữa mình và cái người gọi là ba này, không hề giống với những ba con bình thường.
Câu ở trong biệt thự, không đi đâu cả, liều mạng tịnh dưỡng.
Bởi vì chỉ khi khỏe mạnh, cậu mới có thể đi tới nơi mình muốn, thấy người mình muốn gặp.
Sau khi Liên Thiên Duệ đi, Đường Tử Thái nhớ lại chuyện xảy ra trong nữa năm qua, cuối cùng là kể về thời gian sống chung quỷ dị của mình và Liên tam thiếu, rồi không nhịn được nhìn Đường Bội, hỏi: “Chị, không phải vậy… Bởi vì… Bởi vì…”
Đường Tử Thái có chút lo lắng.
Đường Bội kinh ngạc nghe xong những chuyện này, đưa tay vỗ nhẹ lên tay Đường Tử Thái.
Cô biết em trai muốn nói gì, Tử Thái cho là Liên Tu Cận không thích cô, bởi vì mẹ gả cho Đường Phong Ngôn chứ không phải ông ta.
“Đại khái chính là nguyên nhân này.” Đường Bội mỉm cười với cậu, lựa chọn nói dối thiện ý: “Cho nên Liên tam thiếu không thích chị cũng là bình thường.”
Một mình cô sống trong thù hận là đủ rồi, cô không muốn Tử Thái cũng bị liên lụy, Tử Thái thiếu chút nữa đã bị ba cô hại chết, cậu không có trách nhiệm chịu đựng sự thù hận này.
Cậu đã không có tuổi thơ, đau khổ cô độc vượt qua nhiều năm như vậy, cậu phải được sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc.
“Nhưng mà chị, chị không cảm thấy rất kỳ quái ư?” Đường Tử Thái nhíu mày: “Đường Phỉ Phỉ là con gái của Đường phu nhân và Đường Phong Ngôn, nhưng cô ta lớn hơn chị. Em là em trai của chị, mẹ đâu gả vào Liên gia, nhưng em lại không phải là con trai của Đường Phong Ngôn.”
Cậu hơi nghi hoặc nhìn Đường Bội, hỏi: “Em không hiểu.”
Đường Bội ngẩn ra, vấn đề này thật sự quá phức tạp.
Nhưng nếu giải thích rõ, sẽ gợi mở quá nhiều ân oán tình cừu.
“Đó là vì, mẹ của hai người, quá tham lam. Muốn có được nhiều thứ, cuối cùng lại đánh mất tất cả.” Giọng nói lạnh lùng, vang lên ở cửa phòng bệnh.
Không biết Liên tam thiếu đã đứng đó từ lúc nào, châm chọc đi vào, ánh mắt tùy ý quét qua người Đường Bội, rơi xuống mặt Đường Tử Thái, nói: “Có lẽ chính cô ta cũng không biết rõ con là con của ai, nếu không nói không chừng ba con chúng ta đã sớm gặp nhau.”
Ngữ khí của ông ta tràn đầy khinh thường, với người phụ nữ phản bội mình năm đó, ông ta thật sự khó có thể có hảo cảm.
“Không cho phép ông nói mẹ như vậy!” Đường Bội và Đường Tử Thái đột nhiên đồng thanh hét lên với Liên Tu Cận.
Đường Bội bỗng nhiên đứng lên, Đường Tử Thái cũng vùng vằng muốn ngồi dậy.
Mặc dù dáng dấp bọn họ không giống nhau, nhưng trong mặt lại có một sự nhất trí kỳ lạ——.
Trong đôi mắt là sự phẫn nộ, không chút sợ hãi ánh sáng thuộc về Liên gia trên người ông ta, mang theo sự hoài niệm không chút che giấu về mẹ mình, tựa như thú nhỏ bị ức hiếp, trở nên phòng bị, hung ác.
Liên Tu Cận ‘xuy’ một tiếng, cười, thờ ơ nói: “Không nhìn ra, cô ta ở trong lòng hai người, lại vĩ đại như vậy. Hai người có biết không….”
“Liên tam thiếu!” Đường Bội nghiêm nghị cắt lời ông ta.
Cô tiến lên một bước, ngăn ở giữa Liên Tu Cận và Đường Tử Thái, giống như đã làm vô số lần, bảo vệ em trai phía sau mình, không muốn để cậu bị một chút xíu thương tổn nào: “Nếu ông còn vũ nhục mẹ, tôi sẽ không khách sáo.”
“Tôi muốn nhìn thử….” Liên Tu Cận không chút để ý nói: “Cô có thể làm gì….”
“Lách cách.” Hai tiếng vang nhỏ, vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Đường Bội bước lên trước một bước, cây súng vàng kim trong tay đang chỉa thẳng vào bụng Liên Tu Cận.
Đây là cây súng giá trị liên thành cô dùng 40 ngàn mua được từ chỗ Sở Quân Việt. Không chỉ đắt tiền, mà chức năng ở đuôi súng, cũng rất tốt.
Tiếng đạn lên nòng, cô tin, Liên Tu Cận tuyệt đối nghe rất rõ.
Cho nên Liên tam thiếu cao cao tại thượng, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Ông ta có chút không dám tin nhìn Đường Bội, gương mặt của cô gái trước mắt này, không hề giống với người trong trí nhớ.
Nhưng khi chân chính nổi giận, ánh mắt, lại giống nhau đến thế.
Cũng quật cường như thế.
Và… Cũng sáng ngời như thế.
Sâu trong đáy mắt, đều có hai ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, làm Liên Tu Cận nhìn đến quên phản kháng.
“Mẹ tôi, là người mẹ dịu dàng tốt nhất trên thế giới này!” Mắt Đường Bội đỏ au, trong tay là cây súng lục vàng kim, ép sắt lên bụng Liên Tu Cận, lạnh giọng nói: “Ông còn dám mở miệng nói xấu bà ấy một chữ, tôi tuyệt đối sẽ bắt ông trả giá đắt.”
Trong mắt Liên Tu Cận là hoài niệm, thậm chí có ký ức mơ hồ được kéo về, rơi vào trên mặt Đường Bội.
“A…” Dững dưng cười khẽ một tiếng, Liên Tu Cận từ tốn nói: “Đường Bội, hai mươi năm qua, vẫn chưa có ai có thể uy hiếp tôi.”
Ông ta nắm cổ tay cầm súng của Đường Bội, thờ ơ nói: “Nhưng vì Tử Thái gọi cô một tiếng chị, cô cũng thật lòng coi nó là em trai, tôi sẽ không so đo với cô.”
“Mẹ cô là một người thế nào, tôi nghĩ, tôi có quyền nói hơn cô.”
Ông ta vừa nói, vừa muốn dời tay Đường Bội đi, nhưng động tác của Đường Bội lại nhanh hơn.
Tay Đường Bội vững vàng, không chút lung lay nắm chặt súng, lạnh lùng nhìn Liên tam thiếu, nhìn sự khinh thường trên mặt ông ta khi nhắc về mẹ mình…
Cô nhắm mắt, khi mở ra lần nữa thì trong mắt đều là lạnh lẽo.
Liên Tu Cận kinh ngạc nhíu mày, ông ta không ngờ, cô gái trước mắt, lại thật sự ôm sát tâm với mình.
Đường Bội từ từ thu tay lại, từ đầu tới cuối cô đều không để cho Tử Thái thấy động tác thật sự trên tay mình, nhẹ nhàng rút tay, cây súng được thu hồi.
Sau đó, cô ngước mắt, nhìn Liên Tu Cận, từ tốn nói: “Liên tam thiếu, ông chỉ mới xem đoạn mở màng của bộ phim thì đã bỏ đi, bỏ qua những tình tiết tiếp theo. Chỉ xem kết cục, thì lấy đâu ra tư cách để bình luận?!”
——— Hết chương 73 ——–
Edit + Beta: Mặc Doanh Diệp Gia Quán
Khí thế của Sở Quân Việt quá mức khiếp người, làm Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ cũng có chút thất thần.
Chốc lát sau, Âu Dương Lạc cười thành tiếng: “Sở Quân Việt, anh cho anh là ai? Thượng đế sao? Bội Bội vẫn chưa phải là người của anh, không tới phiên anh phán xét.”
Ánh mắt anh ta lạnh lùng, cặp mắt xanh lam giống như bão tố trên biển khơi, yên lặng dấy lên lửa giận kinh hoàng.
Âu Dương Lạc nhìn Sở Quân Việt, nụ cười trên môi giống như cây dao găm tẩm độc, quét qua mặt Sở Quân Việt, rồi rơi xuống tay anh: “Anh, còn chưa đủ tư cách.”
“Không phải của tôi?” Sở Quân Việt lập lại mấy chữ này, cười: “Nếu không phải các người sắp xếp để Đường Tử Thái phẩu thuật vào hôm nay, các người nói, bây giờ Bội Bội là của ai?”
Sắc mặt của Âu Dương Lạc và Liên Thiên Duệ trở nên cực kỳ khó coi.
“Tại sao ca phẩu thuật của Đường Tử Thái lại thực hiện vào hôm nay, chắc hai người rõ hơn các bác sĩ ở đây.” Sở Quân Việt lấy một cái máy ghi âm nhỏ từ trong túi ra, nói tiếp: “Anh là người bạn duy nhất của Bội Bội, tôi không muốn làm cho cô ấy khó xử vì anh.”
Anh vừa nói, vừa thờ ơ đi tới bên cạnh Âu Dương Lạc, nhét cái máy ghi âm nhỏ vào túi áo anh ta, nói nhỏ vào tai anh ta: “Nhìn cho rõ, đối thủ của các người, là tôi! Chiêu trò như vậy, lần sau, đừng dùng trên người Bội Bội nữa.”
Sở Quân Việt nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì trong mắt đều là sự sắc bén, câu nói tràn đầy chỉ trích: “Trước giờ Bội Bội đã chịu bao nhiêu cực khổ, các người, biết rất rõ không phải sao?! Đừng ép tôi, phải đưa các người ra khỏi thế giới của cô ấy! Như vậy sẽ làm cô ấy tổn thương… Tôi không đành lòng, các người đành lòng sao?”
Lời nên nói đã nói xong, Sở Quân Việt không dừng lại nữa, xoay người đi vào phòng nghĩ ngơi.
Khi cánh cửa đóng lại lần nữa, Âu Dương Lạc đá mạnh vào tường một cái.
Trên máy ghi âm vẫn còn hơi ấm, anh ta lấy cái máy ghi âm nhỏ màu đen ra theo bản năng, quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ.
Đối phương đang mặt không đổi sắc nhìn anh ta.
“Gần hai tháng, cô ấy lại lún sâu đến như vậy.” Liên Thiên Duệ có chút không dám tin nhíu mày: “Anh tin không?”
“Hai tháng trước, tôi cũng không tin, trong sinh mạng của Bội Bội, sẽ có một người đàn ông, so với tôi, còn quan trọng hơn!”
Máy ghi âm vỡ vụn trong tay Âu Dương Lạc, anh ta nhẹ nhàng vung tay lên, chiếc máy kim loại rơi vào thùng rác.
Anh ta cúi đầu nhìn mãnh vỡ màu đen trên mặt đất, giống như nhìn thấy trái tim của mình vậy.
Liên Thiên Duệ đi tới, đưa chân đạp lên mãnh vỡ, hỏi: “Anh tin lời anh ta nói?”
Khóe môi Âu Dương Lạc miễn cưỡng giương lên: “Anh vẫn chưa thấy rõ? Anh ta là một đối thủ còn gian xảo hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta.”
Âu Dương Lạc híp mắt lại, nhìn mảnh vụn.
Trong máy ghi âm đã ghi lại những gì, thật ra không quan trọng.
Nhưng Sở Quân Việt có được thứ đồ chơi này, tuyệt đối không phải mới có hôm nay.
Anh ta chắc chắn đã biết mình và Liên Thiên Duệ có âm mưu, đoán chừng anh ta cũng biết chuyện Đường Tử Thái ở Liên gia.
Có lẽ, còn biết sớm hơn mình.
“Ý anh là?” Liên Thiên Duệ có chút không dám tin: “Anh ta không phải vì Đường Bội đến Thụy Sĩ mới cho người điều tra tôi và anh?”
Nếu thật sự là vậy, thì phải tính toán thâm trầm biết bao?!
“A…” Âu Dương Lạc đút hai tay vào túi áo: “Anh ta không chỉ tính kế tôi và anh, mà ngay cả Bội Bội cũng bị dính vào. Anh chờ xem, qua chuyện này, Bội Bội chắc chắn sẽ vừa áy náy vừa cảm động với anh ta! Đường đường là Sở đại thiếu, vì cô ấy, bỏ lại tất cả khách khứa, bỏ lại màn cầu hôn chuẩn bị suốt một tuần, bỏ lại tất cả kiêu ngạo và thể diện….. Ngày đêm bay tới Thụy Sĩ, không một câu oán trách, chỉ bao dung và quan tâm…. Tôi khinh!”
Trong đôi mắt xanh thẩm lóe lên ánh sáng nguy hiểm, lần đầu tiên Âu Dương Lạc phát hiện, thì ra mình có thiên phú viết kịch bản.
Nhưng như vậy thì sao?!
Lợi dụng Tử Thái đưa Đường Bội tới Thụy Sĩ, là hành động ngu ngốc nhất của mình và Liên Thiên Duệ.
Sở Quân Việt chiếu ngược một quân, nếu thật sự như lời anh ta nói, thì anh ta không chỉ sẽ trở thành chỗ dựa đáng tin ấm áp của Đường Bội, còn thuận tiện bán cho mình và Liên Thiên Duệ một ân tình lớn.
Tương lai nếu như chuyện bị vạch trần, dù Bội Bội có trách mình và Liên Thiên Duệ, cũng sẽ không trách Sở Quân Việt.
Âu Dương Lạc hung hăng trợn mắt nhìn mảnh vụn máy ghi âm dưới đất.
Một lát sau, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
“Nhưng anh ta nói không sai…” Âu Dương Lạc quay đầu nhìn Liên Thiên Duệ: “Bất luận như thế nào, cũng không nên lấy thứ người khác yêu thương ra để tạo thành tổn thương cho họ.”
Nhưng anh ta không cam lòng!
Sở Quân Việt âm ngoan bá đạo cũng không thua bọn họ, nhưng tại sao lại giống như bọn họ còn bỉ ổi hơn anh ta chứ?!
Liên Thiên Duệ trầm tư hồi lâu, than nhẹ một tiếng, nói: “Không hổ danh là gia chủ Sở gia.”
Chỉ có chút mưu tính mà đã bỏ xa bọn họ.
Thảo nào anh ta có thể quản lý gia sản khổng lồ của Sở gia một cách gọn gàng ngăn nắp như vậy.
‘Ám dạ đế vương’, quả nhiên danh bất hư truyền!
“Lần này, tôi thua tâm phục khẩu phục!” Âu Dương Lạc nói: “Nhưng lần sau….”
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía phòng nghỉ ngơi, lần sau ai chết trong tay ai còn chưa biết.
Nhưng…..
Nhớ tới sự đau khổ và cắn rứt của Đường Bội…..
Lần này! Lần này đúng là bọn họ sai.
Lần sau, anh ta sẽ rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm Đường Bội tổn thương, để cho gian kế của tên tiểu nhân Sở Quân Việt kia được như ý!
Lúc Đường Tử Thái tỉnh lại, hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết.
Cậu mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy, không phải là mảnh trời như lửa thiêu đốt ngã về Tây ngoài cửa sổ.
Mà là chị của cậu, so với ráng chiều, còn rực rỡ hơn, nụ cười càng khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn.
“Chúc mừng em Tử Thái!” Đường Bội dịu dàng hôn lên trán Đường Tử Thái, nói: “Em chiến thắng bệnh tật rồi, dũng sĩ nhỏ của chị!”
“Chị….” Giọng của Đường Tử Thái có chút khàn khàn.
Cậu không biết, sau khi mình rời khỏi bàn phẩu thuật, đã hôn mê hai ngày hai đêm.
May mắn, nữa năm qua cậu được Liên gia điều dưỡng rất tốt, cơ thể rắn chắc hơn trước kia không ít.
Nếu như là Đường Tử Thái trước kia, chỉ sợ thật sự sẽ ngủ mãi không tỉnh.
Nụ cười trên mặt Đường Bội còn chưa tắt, nước mắt đã rơi xuống.
“Chị….” Đường Tử Thái lại nhẹ giọng kêu.
Cậu giơ tay lên muốn lau nước mắt trên mặt cô, lại bị Đường Bội vươn tay, cẩn thận đè tay cậu xuống.
“Đừng cử động.” Đường Bội tiện tay lau nước mắt, cười nói: “Em có biết, trên người em có một vết thương lớn dường nào không?”
Cô cười ngồi bên giường Đường Tử Thái, nước mắt vừa rồi chảy ra là do quá vui mừng, không kiềm chế được nên đã rơi xuống.
Em trai, rốt cuộc cũng có thể khỏe mạnh như bao người khác? Tự do tự tại đi ra khoảng trời rộng lớn kia….
Đường Bội đưa tay dịu dàng đặt lên má Đường Tử Thái, lại hỏi: “Có khát không?”
Cô vừa nói, vừa cầm cái ly thủy tinh trên bàn lên, cẩn thận dùng bông gòn thấm nước, rồi nhẹ nhàng chấm lên môi Đường Tử Thái.
“Bác sĩ nói tạm thời em vẫn chưa uống nước được.” Đường Bội dịu dàng làm chuyện trong tay, nói tiếp: “Bác sĩ sẽ lập tức tới kiểm tra cho em.”
Vừa dứt, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, một bác sĩ mặc áo blue trắng đi vào.
Người đàn ông tóc đen cao lớn anh tuấn, ánh mắt vô cùng hiền hòa.
Trên mặt là nụ cười khách sáo, chào hỏi Đường Bội, rồi kiểm tra cặn kẻ cho Đường Tử Thái.
“Tỉnh lại rồi thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.” Thu ống nghe lại, bác sĩ đi tới dụng cụ đo lương bên giường.
Tình trạng sức khỏe của Đường Tử Thái, toàn bộ được hiển thị trên đó.
Trên màn hình có 12 đường cong đang biến hóa có quy luật, hiện lên trạng thái tim đập của Đường Tử Thái.
Hài lòng gật đầu một cái, bác sĩ xoay người nhìn Đường Tử Thái nằm trên giường bệnh, rồi nhìn đôi mắt tràn đầy chờ mong của Đường Bội, cười nói: “Mấy ngày nay, cô Đường đã cực khổ rồi. Tình cảm của chị em hai người thật tốt.”
“Chị.” Chờ bác sĩ đi ra, Đường Tử Thái mới quay đầu nhìn Đường Bội, có chút không dám tin hỏi: “Em khỏe thật sao?”
“Ừ.” Đường Bội đưa tay sờ trán cậu, cười nói: “Mặc dù cần tịnh dưỡng một thời gian, nhưng em thật sự sẽ tốt hơn.”
“Thật tốt!” Đường Tử Thái lẩm bẩm nói.
Cậu vẫn có chút không dám tin quay đầu nhìn dụng cụ đo lường lần nữa, thấy những đường sóng nhịp tim trên màn hình, hốc mắt nóng lên.
“Ừ, thật sự rất tốt!” Đường Bội cười xít tới, nhẹ nhàng cạ vài cái lên vai Đường Tử Thái.
Chất vải mềm mại sạch sẽ cọ qua trán cô, mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương của em trai, làm cô lại muốn khóc.
Nhưng, đây là thời điểm vui vẻ.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Cô hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị ngẩng đầu lên, lại bị Đường Tử Thái nhẹ nhàng đè xuống.
Đường Bội không giãy giụa.
Thế này, làm cô nhớ tới lúc bọn họ còn nhỏ.
Khi đó, Tử Thái rất nhỏ gầy.
Vào đêm đông giá rét khi mẹ về trễ, bọn họ chỉ có thể ôm nhau co ro trong góc phòng, đấp cái chăn không quá ấm, hấp thu nhiệt độ trên cơ thể lẫn nhau.
“Chị….” Giống như có thần giao cách cảm, Đường Tử Thái nhìn lên trần nhà, thấp giọng nói: “Em rốt cuộc có thể….. Bảo vệ chị thật tốt.”
Thân thể Đường Bội nhẹ nhàng run lên một cái.
Khi đó, Đường Tử Thái cũng như vậy.
Chỉ là chỗ ở của bọn họ, không có trần nhà sạch sẽ thế này.
Đó là một căn phòng cũ kỹ, trần nhà đen đúa, loang lổ.
Dưới người bọn họ, cũng không có cái chăn ấm áp thế này.
Nhưng cơ thể lại rất ấm áp.
Đường Tử Thái rất nhỏ gầy, cũng giống như bây giờ, dùng cánh tay gầy teo ôm chặt chị gái của mình, mềm nhũn nói: “Chị, nghe nói con trai trưởng thành, sẽ cao lớn hơn con gái. Vậy thì thật tốt quá, em có thể bảo vệ chị rồi.”
Ngày đó, Đường Bội vì em trai mình, đánh một trận với thằng con trai gần đó.
Bởi vì bọn chúng cười nhạo Tử Thái nhỏ gầy, thậm chí còn làm dơ một góc áo len mà mẹ làm cho chị em bọn họ.
Em trai mới mặc lần đầu tiên, đã bị chúng đẩy ngã lên mặt đất, bị bùn đất làm dơ.
Tử Thái rất ít đi ra khỏi nhà, gần như bị những đứa con nít gần đó dọa sợ.
Đường Bội không biết lấy dũng khí từ đâu, cứ như vậy lao về phía thằng nhỏ đẩy ngã em trai.
Cô và nó đánh nhau.
Chờ khi về đến nhà, Đường Bội mới phát hiện em trai đang run rẩy.
Không chỉ có như vậy, chị em hai người vốn chẳng có quần áo gì nhiều, ở trong đêm đông giá rét, gần như sắp đông cứng.
“Đừng nói với mẹ…” Trong đôi mắt to của Đường Tử Thái đều là nước mắt, nhưng vẫn nghẹn ngào run giọng nói: “Mẹ sẽ khóc…”
“Ừ.” Đường Bội cởi áo len ra cho cậu, vụng về chuẩn bị nước nóng, lau khắp người cho em trai, sau đó, lấy áo len màu hồng mới tinh của mình cho cậu mặc.
“Không sao.” Mặc dù cô cũng chỉ là một cô bé sáu bảy tuổi, nhưng vẫn cố gắng an ủi em trai: “Áo của chị cho em.”
Trong đêm đông giá rét đó, cô và Tử Thái cùng nhau chen chúc trên chiếc giường nhỏ, đắp chiếc chăn không quá mềm mại, ôm nhau thật chặt, chờ mẹ về.
Đường Tử Thái khóc thút thít một hồi, từ từ đưa tay ôm lấy chị gái, giọng trẻ con non nớt mang theo kiên quyết: “Chị, em sẽ to lớn hơn cậu ta.”
Cậu nhẹ nhàng nghiêng đầu thổi nhẹ lên khóe môi bị đánh rách của Đường Bội, thấp giọng nói: “Em sẽ bảo vệ chị, sẽ không để người khác bắt nạt chị!”
Chuyện làm Đường Bội vui nhất cuộc đời, là có được một người mẹ yêu cô như thế cùng với đứa em trai hiểu chuyện này.
Cho nên dù sau đó cô phải trải qua một cuộc sống địa ngục, gần như cắn nát răng, cô mới hoàn thành được cuộc huấn luyện tàn khốc đó.
Nhưng bất cứ lúc nào, vì em trai, cô phải liều mạng và kiên trì.
Khi Sở Quân Việt đẩy cửa vào, thấy bức tranh hài hòa này.
Đường Bội nằm ở trên giường Tử Thái, trán nhẹ nhàng đặt trên vai cậu, cẩn thận chống giường để tránh đụng phải người cậu.
Không biết hai chị em đang nói gì, Đường Bội ngẩng đầu nhìn em trai mình.
Mắt hai người đều hơi đỏ lên, nhưng lại cười tươi dưới nắng vàng.
Hình ảnh này, thật sự đẹp như một bức tranh.
Đến khi Đường Bội nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu cười với anh một tiếng, đứng lên nghênh đón, nói: “Xong rồi?”
“Ừ.” Sở Quân Việt gật đầu, giơ túi thức ăn lên, nói: “Em ăn đi.”
Đây là do anh đặc biệt bảo đầu bếp Sở gia làm, rất dinh đưỡng, thơm ngon.
Mấy ngày nay Đường Bội lo lắng cho Đường Tử Thái, nên không rời khỏi phòng bệnh một bước.
Cơ thể cô rất khỏe, vì từng trải qua huấn luyện nên cô khỏe hơn những thiên kim tiểu thư được nuôi trong nhà kính kia rất nhiều.
Nhưng dù vậy, mấy hôm nay gương mặt của cô vẫn hơi lõm xuống.
Đáy mắt cũng có chút mệt mỏi nhàn nhạt.
Sở Quân Việt hơi bất mãn nhìn Đường Bội, mở hợp giữ ấm ra, kéo cô ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: “Em ăn trước đi.”
“Được.” Đường Bội cười với anh, ngồi xuống chuyên tâm ăn uống.
Mùi thức ăn lan toàn khắp phòng, Đường Tử Thái nhìn động tác của Đường Bội, trong mắt đều là dịu dàng.
Sở Quân Việt đi tới bên cạnh giường bệnh, có chút khí thế từ trên cao nhìn xuống, nhìn Đường Tử Thái nằm trên giường bệnh.
“Bác sĩ tới kiểm tra à?” Sở Quân Việt hỏi.
Đường Tử Thái hôn mê hai ngày, Đường Bội cũng canh giữ bên cạnh cậu hai ngày.
Sở Quân Việt không thể để Đường Bội cực khổ, nhưng cũng không thể làm gì.
“Ừ.” Đường Tử Thái vẫn chưa trả lời, Đường Bội quay đầu cười, cướp lời nói: “Bác sĩ nói tình hình không tệ.”
Sở Quân Việt liếc Đường Bội một cái, ánh mắt có chút nghiêm nghị.
Đường Bội lặng lẽ cười với Tử Thái, le lưỡi, quay đầu tiếp tục ăn.
Ngay cả Đường Tử Thái, cũng phát hiện sự thay đổi rõ ràng của chị mình.
Cậu không biết, người chị kiên cường, giống như có thể gánh vác cả thế giới, lại sẽ có lúc hoạt bác ung dung thế này.
Sở Quân Việt vẫn đang nhìn Đường Tử Thái, nhìn cậu bởi vì đang nhìn chị mình chăm chú mà ánh mắt dần trở nên dịu dàng, sau một lúc im lặng, anh nói: “Chúc mừng cậu đã giành được cuộc sống mới, Tử Thái.”
Anh chủ động đưa tay ra.
Hai người đàn ông, một người nằm trên giường bệnh, một người đứng bên cạnh giường, nhưng ánh mắt lại có chút giống nhau.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, đốt ngón tay thon dài xinh đẹp.
Chẳng qua là tay của Đường Tử Thái tái hơn.
“Cám ơn.” Đường Tử Thái cười với Sở Quân Việt, chỉ vỏn vẹn một câu, những tất cả đã được kể xong trong ánh mắt.
Người này sẽ đối xử với chị hai rất tốt. Đường Tử Thái không nói ra, nhưng cậu tin tưởng điều này.
Đây là em trai ruột của Đường Bội, là người thân mà cô quan tâm nhất, Sở Quân Việt tự nhủ trong lòng.
Từ nhỏ anh đã tiếp nhận sự giáo dục dành cho tinh anh, chỉ có người thân cận mới biết, dưới lớp mặt lạnh lùng vô cảm của Sở đại thiếu, là ham muốn chiếm hữu mạnh đến cở nào.
Đêm hôm đó, dưới sự giám sát của Sở Quân Việt, cùng với kế sách của Đường Tử Thái, Đường Bội trở lại phòng nghỉ ngơi, đi ngủ một giấc.
Lúc Tử Thái lúc tỉnh lại đã là chạng vạng, bác sĩ dặn nên trừ Đường Bội và Sở Quân Việt thì không có ai khác tới quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Cho đến sáng hôm sau, Liên Thiên Duệ nhận được tin tức vội vàng chạy tới, nở nụ cười ấm áp từ tận đáy lòng với em họ mình.
Hắn vỗ nhẹ lên bả vai Đường Tử Thái một cái, nói: “Cần gì thì cứ nói, trước kia không cần khách sáo với anh, sau này cũng càng không.”
“Cám ơn anh hai.” Đường Tử Thái mỉm cười nói cám ơn, rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Đường Bội ngồi cạnh giường, nói: “Chị, chính thức giới thiệu với chị, đây là Liên Thiên Duệ, anh Liên. Là anh ấy đã cứu em, còn chăm sóc em rất lâu.”
Nói tới đây giọng của cậu hơi thấp xuống.
Thật ra thì có rất nhiều chuyện, cậu chưa kịp nói với Đường Bội.
Tại sao cậu ở Liên gia.
Tại sao cậu rõ ràng không chết, nhưng vẫn không liên lạc với chị.
Tại sao cậu lại kêu Liên Thiên Duệ là anh hai.
……
Cùng Đường Bội xa cách gặp lại, chưa nói được mấy câu, đã bị đẩy lên bàn phẩu thuật.
Đến khi cậu tỉnh lại, bởi vì bầu không khí quá mức tốt đẹp, nên cậu không muốn nhắc tới mấy chuyện sát phong cảnh kia.
Liên Thiên Duệ nhìn thấy sự giãy giụa và ảm đạm trên mặt cậu, nhẹ vỗ vai cậu một cái, thấp giọng an ủi: “Để anh nói với cô Đường.”
Hắn xoay người nhìn Đường Bội.
Đây là lần thứ năm bọn họ gặp nhau, những câu đối thoại của hai người có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn vẫn chưa nói cho Đường Bội biết.
Vào sáng hôm ấy khi thấy cô bước vào, hắn đã nghe được từ chỗ Đường Tử Thái, rất nhiều chuyện cũ của cô.
Hắn biết lúc nhỏ bọn họ sống không tốt, cũng biết Đường Bội có bao nhiêu kiên cường hơn bạn cùng lứa, cũng biết ở trong lòng Đường Tử Thái, người chị này có bao nhiêu hiền lành dịu dàng không thể đánh gảy!
“Lúc tôi đưa Tử Thái từ Mỹ trở lại, nó đã thoi thóp, thiếu chút đã chết rồi.” Liên Thiên Duệ do dự một chút, vẫn quyết định nói thật.
Đường Bội run lên một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc này Sở Quân Việt không có ở phòng bệnh, thật ra mỗi ngày anh đều rất bận rộn, muốn làm một đế quốc thương mại khổng lồ phát triển bền vững, không phải chuyện dễ!
Mặt Đường Bội trắng bệch, những vẫn nhìn Liên Thiên Duệ, nói: “Tôi còn chưa cám ơn Liên tổng, cám ơn anh đã cứu em trai tôi và chăm sóc nó.”
“Cô Đường….” Liên Thiên Duệ chần chờ một chút, vẫn nói: “Tử Thái không phải chỉ là em trai cô, nó cũng là đứa em họ nhỏ nhất trong thế hệ của tôi. Cũng là…” Hắn nhìn Đường Bội, tiếp tục nói: “Đứa con độc nhất của chú ba tôi.”
“Anh hai.” Đường Tử Thái nhíu mày.
Cậu thông minh tuyệt đỉnh, từ lần đầu gặp gỡ, cậu đã nhìn ra giữa Đường Bội và Liên tam thiếu có địch ý.
Mặc dù sau đó hai người đã bắt tay giảng hòa trước mặt mình, nhưng từ nhỏ cậu đã hết sức thận trọng, thì làm sao có thể không nhìn ra, dưới sự bình thản ấy, là nước ngầm mãnh liệt.
“Tử Thái.” Đường Bội khẽ lắc đầu, trấn an nói: “Không sao cả.”
Cô quay sang nhìn Liên Thiên Duệ, ánh mắt cũng sắc bén hơn: “Liên tổng, mời tiếp tục.”
Liên Thiên Duệ gật đầu. Mặc Doanh Diệp Gia Quán.
Bọn họ dứt khoát ngồi xuống ghế salon trong phòng bệnh, Liên Thiên Duệ tiếp tục nói: “Chú ba vẫn chưa kết hôn, cũng không có con. Tôi chỉ tình cờ biết được chú ấy có một đứa con trai, nhưng trong gia phả của Liên gia, không có tên của Tử Thái, từ nhỏ đến lên, tôi không hề biết sự tồn tại của đứa em họ này.”
Đường Bội không nhịn được nhíu mày, hỏi: “Vậy tại sao anh lại biết?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, có liên quan đến một người bạn, tôi không tiện nói ra. Nhưng sau chuyện đó, tôi bắt đầu điều tra, rốt cuộc, khi tính mạng Tử Thái bị đe dọa, tôi tìm được nó.” Liên Thiên Duệ nhíu mày, lại nói: “Lúc đó Đường gia đã ký tên buông tha việc cứu chữa cho Tử Thái, là tôi không chết tâm, đưa nó vào bệnh viện của Liên gia ở Mỹ, mời mười mấy bác sĩ giỏi về tim cứu chữa một ngày một đêm, cuối cùng mới giữ được mạng của nó.”
Đường Bội chậm rãi gật đầu.
Mặc dù đã sớm đoán được đại khái từ chỗ Đường Phong Ngôn và Đường Phỉ Phỉ, nhưng cô vẫn không nhịn được mà đau xót, quay đầu nhìn Đường Tử Thái.
Đường Tử Thái mỉm cười trấn an cô.
Liên Thiên Duệ nói tiếp: “Chờ lúc Tử Thái khá hơn một chút, chúng tôi liền đón nó về nhà. Dẫu sao nhà chính của Liên gia cũng ở Thụy Sĩ, hoàn cảnh rất tốt, lại thêm người nhà hết lòng chăm sóc, dù sao cũng tốt hơn ở ngoài.”
“Dù cứu được mạng từ quỷ môn quan về nhưng Tử Thái vẫn phải nằm trên giường ba tháng.” Liên Thiên Duệ tiếp tục nói: “Chờ khi nó hơi tỉnh táo một chút, chuyện đầu tiên muốn làm là tìm cô. Nó nói đã ba, bốn tháng không liên lạc với cô, lại bị tôi đưa về Liên gia. Không có được tin tức của nó, chắc chắn cô sẽ nóng lòng muốn chết.”
Đường Bội nghe đến chỗ này, không nhịn được nhíu lông mày, nói: “Liên tổng, xin hỏi chuyện xảy ra lúc nào?”
“Nửa năm trước.” Liên Thiên Duệ nói.
“Nửa năm?” Chân mày Đường Bội nhíu chặc hơn.
Cô nhớ kiếp trước trong đêm mình nhảy xuống biển, Đường Phỉ Phỉ đã chính miệng nói cho cô biết, em trai cô đã chết hai năm.
Nhưng Liên gia mang Tử Thái đi vào nữa năm trước, vậy dù Đường Phỉ Phỉ cho là Tử Thái đã chết, cũng chỉ mới nữa năm thôi chứ.
Cô ta, tại sao phải gạt mình?
Đường Bội có chút không hiểu.
“Sao vậy chị?” Thấy Đường Bội nhíu mày, Đường Tử Thái không nhịn được hỏi.
“Đường Phỉ Phỉ từng nói với chị.” Đường Bội nhìn đôi mắt tràn đầy lo lắng của Đường Tử Thái, nói: “Cô ta nói em đã chết hai năm rồi. Cho nên chị….”
Nói tới chỗ này, Đường Bội đột nhiên ngừng lại.
Lời kế tiếp, dĩ nhiên không thể nói ra.
Trong giây lát, có chút hiểu dụng ý của Đường Phỉ Phỉ.
Lúc cô bị đuổi giết đến kiệt sức, lại bị Đường gia coi thành rác vứt đi. Còn nghe được chuyện em trai đã chết hai năm trước, có ngàn vạn câu hỏi, nếu như trong lòng không có thù hận thiêu đốt hừng hực, sợ rằng cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Thì sao có thể giành lấy cuộc sống mới?!
“Cho nên cái gì?” Đường Tử Thái lại hỏi.
Đường Bội lắc đầu, Đường Phỉ Phỉ nói dối chuyện này, thật sự làm cô nghi ngờ.
Nhưng chuyện còn lại, tuyệt đối không thể để em trai biết.
Liên Thiên Duệ nhìn Đường Tử Thái, rồi nhìn Đường Bội, tiếp tục nói: “Nhưng chú ba…” Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Chú ba không cho phép Tử Thái liên lạc với cô. Chú ấy thậm chí còn không cho phép chúng tôi nói ra chuyện Tử Thái trở về Liên gia, sức khỏe của Tử Thái không tốt, chú ba không muốn có nhiều người quấy rấy đến nó, nên nhanh chóng đưa nó về biệt thự ở Thụy Sĩ, tự mình chăm sóc.”
Đường Bội nghe vậy, chấn động.
Hổ dữ không ăn thịt con, Liên Tu Cận thiếu con trai mình hai mươi năm tình thương, cuối cùng vẫn muốn trả lại cho Tử Thái sao?
Cho nên, cô không nên để Tử Thái biết, năm đó Liên Tu Cận đã làm gì mẹ, mới là đúng ư?
Sắc mặt Đường Tử Thái cũng không quá tốt.
Thật ra thì ban đầu, cậu cũng vô cùng khiếp sợ.
Lúc biết mình là người của Liên gia, chứ không phải con trai Đường Phong Ngôn thì trong lòng cậu cũng không có cảm giác gì lớn.
Bởi vì từ nhỏ tim cậu đã không tốt, nên dưỡng thành tính cách dững dưng, rất khó có chuyện gì có thể làm cậu kích động.
Lúc nhìn thấy bản báo cáo xét nghiệm ADN, cậu chỉ hỏi một vấn đề: “Vậy chị tôi thì sao? Chị ấy có phải là chị của tôi không?”
Thật ra thì bất luận Đường Bội và cậu có phải máu mủ hay không, cậu cũng tuyệt đối không thay đổi.
Cô vẫn là người thân duy nhất và quan trọng nhất với cậu, là nguồn ấm áp trong sinh mạng cậu.
Thật may, Liên Thiên Duệ nói cho cậu biết, Đường Bội và cậu, là chị em ruột cùng mẹ khác cha.
Sau đó, Đường Tử Thái gặp được ba ruột của mình, ở trong biệt thự xa hoa của Liên gia, cậu gặp người ba dáng vẻ trẻ tuổi, anh tuấn kia.
Liên tam thiếu.
Nói thật, Đường Tử Thái cảm thấy rất mơ hồ đối với người ba này.
Người thân trong trí nhớ của cậu, chỉ có mẹ, chị, cùng với Đường Phong Ngôn không bao giờ liếc nhìn cậu.
Liên Tu Cận đưa cậu tới biệt thự của ông ta, căn biệt thự đối diện hồ nước dưới núi tuyết tuyệt đẹp của Thụy Sĩ, phong cảnh tươi đẹp, không khí tốt, rất thích hợp để dưỡng bệnh.
Nhưng Liên Tu Cận không cho cậu liên lạc với Đường Bội.
Liên Thiên Duệ vẫn chưa nói hết, Liên tam thiếu, đối với đứa con trai đột nhiên xuất hiện của mình, thái độ thật sự làm cho người ta đoán không ra.
Truyện được đăng chính thức ở Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép! Diệp Gia Quán. Truyện được cập nhật trước ở Diệp Gia Quán 1-3 ngày so với diễn đàn Lê Quý Đôn. Ngoài ra, mọi web khác đều là ăn cắp không xin phép, phi chính chủ!
Ông ta cho Đường Tử Thái cuộc sống vật chất và sự chăm sóc tốt nhất.
Thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt thâm trầm đáng sợ để nhìn cậu.
Nhưng Đường Tử Thái không biết, ông ta có được tính là một người ba hay không.
Cậu ở biệt thự, đã thấy rất nhiều tình nhân của Liên Tu Cận.
Bọn họ trẻ đẹp, vóc dáng quyến rũ, nhưng sẽ không bao giờ xuất hiện trong biệt thự lần thứ hai.
Liên Tu Cận thỉnh thoảng sẽ uống say, mỗi khi ông ta uống say, áo sơ mi mở rộng, ngồi trên ban công biệt thự, nhìn xuống đêm đen.
Cửa sổ sát đất gần ban công, có một cái lò sưởi ấm áp. Đường Tử Thái tình cờ đi qua thấy cửa sổ khép hờ và nghe được tiếng hát của Liên tam thiếu.
——- Đó là bài hát cậu được nghe hồi còn nhỏ lúc trước khi đi ngủ.
Mới đầu, là do mẹ thỉnh thoảng đi làm về sớm, mẹ sẽ hát dỗ cậu và chị chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, đổi thành thanh âm non nót, nhưng lại làm cậu cảm thấy ấm áp của chị gái Đường Bội.
Nhưng bây giờ, ở một đất nước xa lạ, nghe được từ miệng một người đàn ông xa lạ.
Lần đầu tiên Đường Tử Thái chủ động đẩy cánh cửa phòng của người mà cậu phải gọi là ba, truyền kỳ của Liên gia – Liên tam thiếu.
Đêm hôm đó Liên tam thiếu, dịu dàng giống như một người ba hiền lành. Ông ta để Đường Tử Thái ngủ bên cạnh mình, tự tay đắp chăn cho cậu, vỗ lưng cậu, giống như mẹ cậu đã từng làm, ngâm nga bài hát dỗ cậu ngủ.
Đường Tử Thái cho là, quan hệ của bọn họ đã trở nên tốt hơn.
Ba con chia cách 20 năm, sống chung xa lạ mà lúng túng, dần trở nên hòa hợp.
Nhưng hôm sau, khi cậu thức đậy, chống với ánh mắt hiền hòa của Liên tam thiếu, cậu nói muốn đi tìm chị gái Đường Bội của mình thì Liên Tu Cận lập tức trở mặt.
Đến nay Đường Tử Thái vẫn nhớ lời nói lạnh như băng của Liên Tu Cận: “Muốn gặp nó, trừ phi ba chết! Nếu không con cháu Liên gia, cả đời đều không có chút quan hệ nào với Đường gia.”
Đường Tử Thái chỉ thay chị nói một câu, thì một bạt tay không nhẹ không mạnh đánh vào mặt cậu.
Bất luận là mẹ hay chị, cho dù là Đường Phong Ngôn, cũng chưa bao giờ đối xử với cậu như vậy.
Cho nên lúc đó đầu óc cậu trống rỗng, chỉ khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Liên Tu Cận, cái gì cũng không nói.
“Đây là kết quả khi nhắc đến con nhỏ quê mùa ở Đường gia kia.” Liên Tu Cận lạnh lùng, cao cao tại thượng nhìn cậu.
Một thoáng kia, ánh mắt đó còn lạnh hơn so với núi tuyết ngoài cửa sổ, có chút khinh bỉ và thù hận, làm Đường Tử Thái hoàn toàn biết, giữa mình và cái người gọi là ba này, không hề giống với những ba con bình thường.
Câu ở trong biệt thự, không đi đâu cả, liều mạng tịnh dưỡng.
Bởi vì chỉ khi khỏe mạnh, cậu mới có thể đi tới nơi mình muốn, thấy người mình muốn gặp.
Sau khi Liên Thiên Duệ đi, Đường Tử Thái nhớ lại chuyện xảy ra trong nữa năm qua, cuối cùng là kể về thời gian sống chung quỷ dị của mình và Liên tam thiếu, rồi không nhịn được nhìn Đường Bội, hỏi: “Chị, không phải vậy… Bởi vì… Bởi vì…”
Đường Tử Thái có chút lo lắng.
Đường Bội kinh ngạc nghe xong những chuyện này, đưa tay vỗ nhẹ lên tay Đường Tử Thái.
Cô biết em trai muốn nói gì, Tử Thái cho là Liên Tu Cận không thích cô, bởi vì mẹ gả cho Đường Phong Ngôn chứ không phải ông ta.
“Đại khái chính là nguyên nhân này.” Đường Bội mỉm cười với cậu, lựa chọn nói dối thiện ý: “Cho nên Liên tam thiếu không thích chị cũng là bình thường.”
Một mình cô sống trong thù hận là đủ rồi, cô không muốn Tử Thái cũng bị liên lụy, Tử Thái thiếu chút nữa đã bị ba cô hại chết, cậu không có trách nhiệm chịu đựng sự thù hận này.
Cậu đã không có tuổi thơ, đau khổ cô độc vượt qua nhiều năm như vậy, cậu phải được sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc.
“Nhưng mà chị, chị không cảm thấy rất kỳ quái ư?” Đường Tử Thái nhíu mày: “Đường Phỉ Phỉ là con gái của Đường phu nhân và Đường Phong Ngôn, nhưng cô ta lớn hơn chị. Em là em trai của chị, mẹ đâu gả vào Liên gia, nhưng em lại không phải là con trai của Đường Phong Ngôn.”
Cậu hơi nghi hoặc nhìn Đường Bội, hỏi: “Em không hiểu.”
Đường Bội ngẩn ra, vấn đề này thật sự quá phức tạp.
Nhưng nếu giải thích rõ, sẽ gợi mở quá nhiều ân oán tình cừu.
“Đó là vì, mẹ của hai người, quá tham lam. Muốn có được nhiều thứ, cuối cùng lại đánh mất tất cả.” Giọng nói lạnh lùng, vang lên ở cửa phòng bệnh.
Không biết Liên tam thiếu đã đứng đó từ lúc nào, châm chọc đi vào, ánh mắt tùy ý quét qua người Đường Bội, rơi xuống mặt Đường Tử Thái, nói: “Có lẽ chính cô ta cũng không biết rõ con là con của ai, nếu không nói không chừng ba con chúng ta đã sớm gặp nhau.”
Ngữ khí của ông ta tràn đầy khinh thường, với người phụ nữ phản bội mình năm đó, ông ta thật sự khó có thể có hảo cảm.
“Không cho phép ông nói mẹ như vậy!” Đường Bội và Đường Tử Thái đột nhiên đồng thanh hét lên với Liên Tu Cận.
Đường Bội bỗng nhiên đứng lên, Đường Tử Thái cũng vùng vằng muốn ngồi dậy.
Mặc dù dáng dấp bọn họ không giống nhau, nhưng trong mặt lại có một sự nhất trí kỳ lạ——.
Trong đôi mắt là sự phẫn nộ, không chút sợ hãi ánh sáng thuộc về Liên gia trên người ông ta, mang theo sự hoài niệm không chút che giấu về mẹ mình, tựa như thú nhỏ bị ức hiếp, trở nên phòng bị, hung ác.
Liên Tu Cận ‘xuy’ một tiếng, cười, thờ ơ nói: “Không nhìn ra, cô ta ở trong lòng hai người, lại vĩ đại như vậy. Hai người có biết không….”
“Liên tam thiếu!” Đường Bội nghiêm nghị cắt lời ông ta.
Cô tiến lên một bước, ngăn ở giữa Liên Tu Cận và Đường Tử Thái, giống như đã làm vô số lần, bảo vệ em trai phía sau mình, không muốn để cậu bị một chút xíu thương tổn nào: “Nếu ông còn vũ nhục mẹ, tôi sẽ không khách sáo.”
“Tôi muốn nhìn thử….” Liên Tu Cận không chút để ý nói: “Cô có thể làm gì….”
“Lách cách.” Hai tiếng vang nhỏ, vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.
Đường Bội bước lên trước một bước, cây súng vàng kim trong tay đang chỉa thẳng vào bụng Liên Tu Cận.
Đây là cây súng giá trị liên thành cô dùng 40 ngàn mua được từ chỗ Sở Quân Việt. Không chỉ đắt tiền, mà chức năng ở đuôi súng, cũng rất tốt.
Tiếng đạn lên nòng, cô tin, Liên Tu Cận tuyệt đối nghe rất rõ.
Cho nên Liên tam thiếu cao cao tại thượng, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Ông ta có chút không dám tin nhìn Đường Bội, gương mặt của cô gái trước mắt này, không hề giống với người trong trí nhớ.
Nhưng khi chân chính nổi giận, ánh mắt, lại giống nhau đến thế.
Cũng quật cường như thế.
Và… Cũng sáng ngời như thế.
Sâu trong đáy mắt, đều có hai ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, làm Liên Tu Cận nhìn đến quên phản kháng.
“Mẹ tôi, là người mẹ dịu dàng tốt nhất trên thế giới này!” Mắt Đường Bội đỏ au, trong tay là cây súng lục vàng kim, ép sắt lên bụng Liên Tu Cận, lạnh giọng nói: “Ông còn dám mở miệng nói xấu bà ấy một chữ, tôi tuyệt đối sẽ bắt ông trả giá đắt.”
Trong mắt Liên Tu Cận là hoài niệm, thậm chí có ký ức mơ hồ được kéo về, rơi vào trên mặt Đường Bội.
“A…” Dững dưng cười khẽ một tiếng, Liên Tu Cận từ tốn nói: “Đường Bội, hai mươi năm qua, vẫn chưa có ai có thể uy hiếp tôi.”
Ông ta nắm cổ tay cầm súng của Đường Bội, thờ ơ nói: “Nhưng vì Tử Thái gọi cô một tiếng chị, cô cũng thật lòng coi nó là em trai, tôi sẽ không so đo với cô.”
“Mẹ cô là một người thế nào, tôi nghĩ, tôi có quyền nói hơn cô.”
Ông ta vừa nói, vừa muốn dời tay Đường Bội đi, nhưng động tác của Đường Bội lại nhanh hơn.
Tay Đường Bội vững vàng, không chút lung lay nắm chặt súng, lạnh lùng nhìn Liên tam thiếu, nhìn sự khinh thường trên mặt ông ta khi nhắc về mẹ mình…
Cô nhắm mắt, khi mở ra lần nữa thì trong mắt đều là lạnh lẽo.
Liên Tu Cận kinh ngạc nhíu mày, ông ta không ngờ, cô gái trước mắt, lại thật sự ôm sát tâm với mình.
Đường Bội từ từ thu tay lại, từ đầu tới cuối cô đều không để cho Tử Thái thấy động tác thật sự trên tay mình, nhẹ nhàng rút tay, cây súng được thu hồi.
Sau đó, cô ngước mắt, nhìn Liên Tu Cận, từ tốn nói: “Liên tam thiếu, ông chỉ mới xem đoạn mở màng của bộ phim thì đã bỏ đi, bỏ qua những tình tiết tiếp theo. Chỉ xem kết cục, thì lấy đâu ra tư cách để bình luận?!”
——— Hết chương 73 ——–