Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 85

Chương 85: Anh thích tôi?
Editor: Mặc Doanh RF
“Công chúa của anh….” Giọng của Âu Dương Lạc truyền qua điện thoại mang theo tiếng gió vù vù, làm cho giọng của anh ta nghe có vẻ xa xôi: “Ngay cả điện thoại của anh em cũng không muốn nghe sao?”

“Lạc….” Đường Bội cười híp mắt: “Anh đang ở đâu?”

“Ở một chỗ rất cao rất cao, từ trên đây nhìn xuống có thể thấy cả vương quốc!” Tiếng gió hòa lẫn vào câu nói của Âu Dương Lạc, thổi bay mái tóc vốn không dài của anh ta, cái trán cao lộ ra.

Trên mặt anh ta là nụ cười thờ ơ, đôi mắt xanh như nước biển nhìn xuống vùng đất dưới chân mình.

Nhìn từ vị trí của anh ta, những tòa nhà đều biến thành những món đồ chơi bé tí, ngay cả quốc lộ rộng rãi, cũng biến thành từng khe băng hẹp dài, cắt thành phố thành nhiều mảng nhỏ.

“Ở đây có những viên ngọc xanh như nước biển, bạc trắng trải đầy bãi biển, những cô gái nhiệt tình như lửa…. Nhưng Bội Bội….” Âu Dương Lạc quấn sợi dây ruy-băng đính lam ngọc vào tay mình, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng hơn: “Nơi này không có em.”

“Lạc.” Đường Bội nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lúc nào cũng vậy, người hợp tác ăn ý nhất của cô luôn luôn giống như một vị hoàng tử cao quý thâm tình đứng trên sân khấu.

“Gần đây anh đi đâu vậy?” Cô lại hỏi.

“Giải quyết đám sâu bọ đáng ghét để những đóa hoa xinh đẹp trong đất nước của anh có thể nở rộ và ngày càng phồn thịnh.” Âu Dương Lạc cười nhạt.

Gió thổi qua tai anh ta, gió mạnh tới nỗi làm anh ta lắc lư.

Nếu người biết anh ta, nếu nhìn thấy anh ta lúc này, nhất định sẽ không tin tưởng, người đàn ông đang ngồi chéo chân trên tòa kiến trúc cao nhất đất nước, mặc áo sơ mi tay ngắn và quần jean, nụ cười có chút ngây thơ, lại vừa mới đoạt lại quyền lợi từ tay của chú mình.

Lúc này, trên tay anh ta là một chiếc điện thoại màu trắng, không thể ngờ rằng, đôi bàn tay thon dài có lực này lại từng cầm những vũ khí vô cùng nguy hiểm.

Khi anh ta cười, trong đôi mắt xanh biếc ấy, mang theo sự thâm thúy và sự dịu dàng không dễ phát giác, giống như cọng lông thiên nga mềm mại nhất, làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được, cách đây không lâu, đôi mắt xinh đẹp này, đã từng bị máu nhuộm đỏ.

“Vậy anh có khỏe không? Lạc.”

Giọng của Đường Bội tràn đầy lo âu, điều này làm cho nụ cười trên mặt Lạc càng thêm sâu: “Anh rất khỏe.”

Anh ta đứng lên.

Những cơn gió làm áo sơ mi của anh ta gồ lên, trông giống như có một đôi cánh khổng lồ, có thể cưỡi gió bay đến tận chân trời.

Anh ta thật sự làm như vậy.

Âu Dương Lạc gần như ngã xuống phía trước, sau lưng anh ta xuất hiện một đôi cánh nhân tạo lớn, đưa anh ta xuống đất.

“Anh chuẩn bị đến thăm em trai của em, sau đó, Bội Bội….”

Tiếng gió càng lúc càng lớn, làm Đường Bội không thể nghe rõ câu nói phía sau.

“Cái gì?” Cô hỏi: “Lúc nãy anh nói gì em không nghe rõ.”

“Hẹn gặp em ở thành phố S.” Âu Dương Lạc mỉm cười cúp điện thoại.

Đường Bội nhíu mày, tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, đây là lần đầu tiên Lạc cúp điện thoại trước khi nói chuyện với cô.

Anh ấy nói đi thăm Tử Thái, vậy chắc bây giờ anh ấy còn đang ở Châu Âu?

“Sao vậy?” Sau khi khép hồ sơ lại, Sở Quân Việt ngẩng đầu nhìn Đường Bội, không nhịn được hỏi.

Vừa rồi anh nghe Đường Bội nói chuyện với người kia, Âu Dương Lạc đã biến mất một thời gian, Đường Bội không biết anh ta đi làm gì, thân là gia chủ Sở gia, nhưng Sở Quân Việt cũng biết được đại khái.

“Lạc gọi điện thoại cho em.” Đường Bội ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt: “Anh ấy nói chuẩn bị đến thăm Tử Thái.”

“Ừ.” Sở Quân Việt tỉnh bơ.

Đột nhiên phát hiện bí mật nội bộ của gia tộc người ta, ngang nhiên cải cách, một lúc diệt trừ tất cả uy hiếp, nguyên nhân Âu Dương Lạc không tới gặp Đường Bội bây giờ, chắc là không muốn để cô thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Sự tranh đấu của thế lực ngầm lớn nhất Châu Âu, độ tàn khốc vượt xa sự hiểu biết của Đường Bội.

Cho dù Đường Bội có thể tiếp nhận, nhưng Âu Dương Lạc cũng sẽ không để máu tươi và những thứ bẩn thỉu đó vấy bẩn công chúa quý giá nhất của anh ta.

Sở Quân Việt cúi đầu, lấy một tập hồ sơ khác.

Môi của anh bất giác nâng lên: Từ lúc bắt đầu, Âu Dương Lạc đã vô cùng sai! Thật ra anh ta và Đường Bội rất giống nhau, bọn họ có thói quen, nếu là người họ nhận định và người quan trọng với họ, họ sẽ bảo vệ thật tốt, không muốn để những người đó tiếp xúc với thế giới kinh khủng nhất của mình.

Nhưng nếu như không hiểu hết một người, thì lấy đâu ra tư cách để nói yêu?

Huống chi, Âu Dương Lạc vĩnh viễn sẽ không hiểu, thỉnh thoảng yếu thế, mới là cách tốt nhất để hai người giao trái tim cho nhau.

Cho nên, Sở đại thiếu, luôn không chút ngần ngại yếu thế trước mặt Đường Bội.

Nhưng mà, anh sẽ không ngu ngốc đến mức đi nhắc nhở tình địch của mình.

“Sau đó, có lẽ anh ấy sẽ về thành phố S.” Đường Bội có chút trêu chọc nhìn Sở Quân Việt, quả nhiên thấy tay cầm bút của anh lập tức xiết chặt.

Cô khẽ cong môi, nở nụ cười nhạt.

Sở Quân Việt như vậy cô rất rất thích.

“Nhưng mà Bội Bội…..” Sở Quân Việt im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Bội: “Nếu em đã chủ động công khai chuyện của chúng ta, anh nghĩ, em sẽ không để ý, nếu Sở gia ra mặt giải thích chuyện này.”

Anh nhấn mạnh là Sở gia, chứ không phải Sở thị.

Đường Bội chỉ dùng một giây đã biết ý nghĩa trong lời nói của anh.

Tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, có thể nâng đỡ bất kỳ một nữ diễn viên nào mà anh muốn. Nhưng con dâu được Sở gia tiếp nhận, chỉ có một.

Đường Bội cúi đầu, mặt nóng lên.

Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi. Đêm qua to gan đăng cái tin ấy, mặc dù cô tuyệt không hối hận, nhưng cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ.

“Ừ….” Chữ này gần như được nói bằng giọng mũi, Đường Bội nhẹ nhàng gật đầu.

Suy nghĩ một chút, cô lại nói: “Nhưng có thể đợi thêm một thời gian nữa không?”

Lông mày Sở Quân Việt lập tức đan vào nhau.

“Chờ phim của chú út chính thức khởi quay, em chính thức vào tổ rồi sau đó hẵng nói.” Đường Bội cười trấn an: “Chú rất coi trọng bộ phim này, em không muốn, khi chú cử hành nghi thức khởi quay, tất cả tin tức trên mặt báo đều là nghi ngờ về năng lực của nữ diễn viên chính.”

“Được.” Sở Quân Việt không chút do dự gật đầu.

Sở Dực Thành đúng là rất hăng hái chuẩn bị cho bộ phim này, sau khi quyết định nam nữ chính, các diễn viên khác cũng đã chọn xong.

Tối hôm sau anh ta gọi điện thoại cho Đường Bội, thông báo với cô rằng sau khi tiết mục của Minh Hiên kết thúc thì bộ phim sẽ chính thức bấm máy.

“Bội Bội.” Sở Dực Thành nói vào điện thoại: “Nửa năm sau có lẽ con sẽ tương đối bận rộn, bảo Lục Tử Mặc tận lực sắp xếp nhé.”

Đã ở trong giới giải trí khá lâu, Sở Dực Thành rất rõ, khi một người mới nổi tiếng, sẽ bận rộn và sáng chói bao nhiêu.

Giống vậy, cho dù là nhà biên kịch tiếng tăm lừng lẫy, ngông cuồng làm theo ý mình, Sở Dực Thành rất rõ, đối với Đường Bội mà nói, vào lúc này, căn cơ vẫn chưa ổn, hơi không cẩn thận một chút thôi thanh danh cũng sẽ mất sạch, té xuống từ trên mây, mất hết tất cả.

“Vâng.” Đường Bội đáp, lại hỏi: “Chú út, con nghe Tử Mặc nói, đây có lẽ là bộ phim cuối cùng chú viết, đây là thật sao?”

Sở Dực Thành im lặng chốc lát, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đường Bội: “Chờ quay xong bộ phim này rồi hẵng nói.”

Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Mỗi một bộ phim được quay, không riêng gì tâm huyết của soạn giả, mà nó còn là tâm huyết của đạo diễn, diễn viên. Nhân vật trong phim từng khóc cũng từng cười, người còn sống người thì chết, những người tham gia trong đó, cũng sẽ khóc theo hoặc cười theo, chết đi rồi sống lại…. Bội Bội, giới giải trí mặt ngoài thì sạch sẽ, bên trong thật sự bẩn thỉu không gì bằng, thế tại sao lại có nhiều người muốn đi lên như vậy?”

“Tại sao?” Đường Bội trầm giọng hỏi.

“Không chỉ vì nó có thể làm cho người ta nổi tiếng sau một đêm, mà nhiều hơn là, ở đây, người ta có thể thực hiện được tất cả những giấc mơ mà mình không thể thực hiện, có thể biến hư vô thành hiện thực!” Giọng nói mang theo chút xa xôi của Sở Dực Thành truyền tới, mang theo sự phiền muộn và tang thương, làm lòng Đường Bội chấn động. Diệp gia quán.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa.” Sở Dực Thành cười một tiếng, nói tiếp: “Giới giải trí này không hoàn toàn là những màu sắc sặc sỡ, cũng có rất nhiều người kiên trì vì lí tưởng, giữ mình trong sạch cho đến tận bây giờ. Khởi điểm của con rất cao, từng hợp tác với Tần Hạo Diễm, Hạ Tử Diệu, Minh Hiên, họ đều là những người đứng đầu trong giới. Họ có kinh nghiệm dày dặn, nếu rảnh, con có thể hỏi Hạ Tử Diệu và Tần Hạo Diễm, hỏi xem bọn họ đã lấy được thứ gì ở đây.”

“Được.” Đường Bội đáp.

Chắc có lẽ vì sắp bấm máy, tâm nguyện nhiều năm có thể thực hiện, nên giọng của Sở Dực Thành cũng nhẹ hơn rất nhiều, ngay cả nói cũng nhiều hơn.

“Cho nên, nếu thật sự muốn ở lại giới giải trí tới cùng, tìm được một con đường thích hợp nhất cho mình, tìm được một người có thể giúp mình biến hư vô thành chân thật, thì có thể tìm được trái tim ban đầu của mình.” Sở Dực Thành nói.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Bội ôm đầu gối kinh ngạc ngồi ở trên ghế sa lon, ngây ngô trong chốc lát.

Trái tim ban đầu?

Trái tim ban đầu của cô là gì?

Khi còn bé phải học những thứ đó là do bị Đường Phong Ngôn uy hiếp.

Sau đó làm thế thân của Đường Phỉ Phỉ, rồi dấn thân vào giới giải trí, cũng là vì Tử Thái.

Sau nữa, là một diễn viên mới mang theo sự thù hận, muốn đứng ở vị trí cao nhất trong giới này, chỉ vì muốn hạ bệ Đường Phỉ Phỉ, làm cho Tôn gia và Đường Phong Ngôn chết một cách khó coi.

Và cả, ôm một hy vọng mơ hồ, nếu như em trai còn sống, vậy có thể nhìn thấy cô qua ti vi không?

Vậy bây giờ thì sao?

Chỉ là bởi vì diễn xuất thú vị sao?

Hay là….

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại cá nhân của cô vang lên.

Đường Bội cầm điện thoại lên nhìn rồi lập tức cười lạnh.

“A lô.” Cô tỉnh bơ nghe điện thoại, lạnh lùng chào hỏi người bên kia.

“….. Bội Bội.” Hình như Đường Phong Ngôn có chút không biết phải làm sao: “Con nhất định phải dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với ba sao?”

Sự châm chọc trong mắt Đường Bội càng nhiều hơn, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đường tổng, giọng điệu như vậy, chúng ta đã dùng hơn mười năm rồi, chẳng lẽ ông vẫn chưa quen sao?”

Trong một phút ngắn ngủi nhớ lại chuyện cũ, làm cô nhớ lại rất nhiều chuyện đau khổ, giờ đây, cô lười phải diễn với người đàn ông này.

Bên kia điện thoại hình như Đường Phong Ngôn khẽ thở dài, nhưng lại nhanh chóng cưng chiều nói: “Ba thấy hình con đăng lên. Bội Bội, đó là con đúng không, đây là chuyện lớn của đời người, dù con không nói cho người khác biết thì cũng phải nói với ba một tiếng chứ, người đính hôn cùng con rốt cuộc là ai vậy?”

Sắc mặt Đường Phong Ngôn khó coi, đối với đứa con gái Đường Bội mà ông ta đã hoàn toàn không thể khống chế này, tất nhiên là ông ta vô cùng không thích.

Nhưng nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu hồng giá trị kia, nghĩ đến những tin đồn của Sở Quân Việt và Đường Bội, ông ta thật sự không thể tin được, lần trước Đường Bội còn nói với ông ta rằng mình không là gì trong mắt Sở Quân Việt, giờ lại được cầu hôn?!

“Nếu tôi nói cho ông biết người đính hôn cùng tôi là Sở thiếu, vậy có phải ông sẽ yêu cầu tôi hỏi những chuyện cơ mật rồi nói cho ông biết?” Giọng điệu của Đường Bội vô cùng nghiền ngẫm, cô biết, Đường Phong Ngôn nhất định sẽ không kiên nhẫn, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cô tạm thời không muốn Sở Quân Việt công bố tin tức.

“Bội Bội!” Giọng của Đường Phong Ngôn nặng hơn: “Con đang nói cái gì đó?! Người làm cha nào không hy vọng được nhìn con gái của mình hạnh phúc? Lúc trước cha lo cho con, Sở thiếu đối xử với con như thế nào. Nếu như hai người thật sự kết hôn, vậy tất nhiên là vô cùng tốt! Ba cũng có thể yên tâm….”

“Yên tâm cái gì? Để thả dây dài câu cá lớn sao?” Giọng của Đường Bội hùng hổ dọa người, cô biết bây giờ Đường Phong Ngôn không dám đắc tội mình. Chắc giờ Đường Phong Ngôn đang tức đến phát điên, nhưng vẫn không thể không đè nén, giải thích với mình, trấn an mình, cô cảm thấy rất hả dạ.

“Yên tâm vì từ nay về sau, có thể dựa hơi Sở gia, đứng dưới cây to hứng bóng mát sao?” Đường Bội tiếp tục châm chọc.

“Bội Bội, có phải có người nói gì trước mặt con không?” Quả nhiên, bên đầu điện thoại kia lập tức truyền tới mấy tiếng hít thở nặng nề của Đường Phong Ngôn, khi nói chuyện lần nữa, giọng của ông ta đã có hơi khàn: “Có phải là Đường Phỉ Phỉ không? Hay là Tôn Mặc Vân?”

Đường Bội không trả lời chỉ cười một tiếng.

“Thật sự là bọn họ nói với con?” Đường Phong Ngôn coi sự im lặng của cô thành ngầm thừa nhận, lập tức oán hận nói: “Vốn dĩ còn định niệm tình nghĩa vợ chồng mà bỏ qua cho Tôn gia. Không ngờ Tôn Mặc Vân lại quá ác độc, muốn khích bác quan hệ của hai ba con chúng ta! Vậy chúng cũng đừng trách ba lòng dạ độc ác!”

Ý đùa cợt trong mắt Đường Bội đậm hơn, nếu Đường Phong Ngôn nghĩ vậy, thì cứ để ông ta làm đi.

Vốn dĩ Tôn gia đã là nến tàn trong gió, ngay cả Đường Phỉ Phỉ cũng rơi vào kết cục thê thảm như thế, thì Tôn gia làm gì có sức để chống lại sự trả đũa của Đường Phong Ngôn?

Nhưng mà, cứ làm cho bọn chúng chó cắn chó đi.

Cô tiếp tục giữ im lặng.

Nhưng Đường Phong Ngôn càng gấp rút hơn, hôm nay ông ta gọi tới, là có mục đích, Đường Bội cứ luôn im lặng, làm ông ta vô cùng lo lắng thấp thỏm: “Bội Bội con yên tâm, cũng đừng để những lời chúng nói ở trong lòng. Bọn chúng ghen tị với con, thấy con trở thành người thừa kế duy nhất của Đường gia, cho nên mới không cam tâm, khích bác quan hệ của chúng ta. Ba sẽ xử lý tốt chuyện này, con đừng suy nghĩ nhiều.”

“Ừ…” Đường Bội ừ một tiếng, ngón tay vô thức vẽ vời trên ghế sa lon.

Đường Phong Ngôn im lặng giây lát, lúc này mới dè dặt hỏi: “Bội Bội, bây giờ Sở gia và Liên gia có hợp tác với nhau không?”

“Sao hả?” Mặc dù giọng của Đường Bội vẫn thờ ơ, nhưng mắt lại từ từ sáng lên.

Nếu Đường Phong Ngôn hỏi tới Liên gia, vậy nhất định là Liên tam thiếu đột nhiên về nước đã có hành động rồi.

“Không có gì, ba chỉ muốn biết. Gần đây có cạnh tranh mấy hạng mục với Liên gia, tất nhiên, đây không phải là vấn đề to tát gì, chỉ là cạnh tranh công bằng mà thôi. Ba nghĩ con và Sở thiếu đính hôn, nếu như ba làm quá căng với đối tác của cậu ấy thì cũng không tốt lắm, cho nên ba chỉ hỏi một chút thôi.” Đường Phong Ngôn giải thích.

Cáo già đúng là cáo già, chỉ dùng mấy câu nói đã lấy cái cớ là quan tâm để che đậy tất cả mọi chuyện, làm như mình giống một người cha tốt thật sự.

Nếu như không phải Đường Bội đã quá hiểu con người của ông ta, thì có lẽ cô sẽ tin một chút.

“À.” Cô thờ ơ đáp một câu, thờ ơ nói: “Chắc không sao đâu, nếu chỉ là cạnh tranh công bằng, với tài lực của Liên gia, chắc hẳn sẽ không hẹp hòi đến vậy.”

“Vậy thì tốt….” Đường Phong Ngôn có chút không cam lòng, nhưng lại không dám nói ra.

“Nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi cúp đây.” Đường Bội lại nói.

“Bội Bội!” Đường Phong Ngôn vội vàng kêu.

“Sao?”

“Con vẫn chưa nói cho ba biết con thật sự đính hôn với Sở thiếu sao?” Đường Phong Ngôn vẫn chưa yên lòng.

Giá trị của chiếc nhẫn trên tay Đường Bội thật sự không nhỏ, nhưng Sở gia mạnh như vậy, Diệp gia quán, gia chủ đính hôn mà lại không thấy một chút tin tức gì, người ta nghi ngờ cũng đúng nên không thể trách được.

“Ha ha….” Đường Bội cười khẽ, nói: “Đến lúc đó ông sẽ biết.”

Cô lười phải đối đáp với Đường Phong Ngôn, tiện tay cúp điện thoại.

Đường Phong Ngôn gọi điện thoại đến nói xa nói gần như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.

Đường Bội híp mắt lại, Liên tam thiếu hành động, mặc dù năm đó cô không đích thân trải qua. Nhưng từ những lời kể đứt đoạn ấy, có thể thấy được, Liên tam thiếu ra tay, nhất định sẽ vang dội như sấm sét, người khác khó mà ngăn cản!

“Lạc, gần đây Đường Phong Ngôn có tìm anh không?” Đường Bội nhanh chóng gửi tin nhắn cho Âu Dương Lạc.

“Tối qua ông ta đến tìm anh, nhưng anh không đếm xỉa đến ông ta.” Lạc trả lời rất nhanh: “Công chúa của anh, em chuẩn bị thu lưới sao?”

“Tìm anh làm gì? Muốn điều tra Liên gia sao?” Đường Bội lại hỏi.

“Không sai.”

“Tạm thời không cần, xem ra Liên Tu Cận đã ra tay rồi, Đường Phong Ngôn phải đối mặt với lửa địa ngục, có lẽ so với sự trả thù của em thì nó còn đáng sợ hơn gấp trăm lần!” Đường Bội cười nhạt.
Nhưng mẹ trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ muốn thấy, hai người đàn ông năm đó liên thủ đẩy mình vào địa ngục, chó cắn chó.

Đường Bội cất điện thoại di động.

Chuyện phát triển quá thuận lợi, thuận lợi đến mức có chút vượt qua tưởng tượng của cô.

Cho dù không cần tốn sức thăm dò Đường Phong Ngôn, Đường Bội cũng biết, ba ngày nay giá cổ phiếu của tập đoàn Đường thị rớt giá liên tục, xuống dốc không phanh.

Nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Cái gọi là cạnh tranh công bằng trong miệng Đường Phong Ngôn chính là, Đường thị còn chưa kịp bước chân vào vòng cạnh tranh, đã trực tiếp bị những đối tác lúc trước đưa cành ô liu ra cho, từ chối.

Nói cách khác, tập đoàn Đường thị có chút danh tiếng ở thành phố S, không có cơ hội tham gia những hạng mục này.

Liên Tu Cận đáng sợ, rốt cuộc Đường Phong Ngôn cũng được diện kiến.

Lúc này, Đường Bội đang ngồi trước mặt Liên Tu Cận, người mà Đường Phong Ngôn vô cùng sợ hãi. Ánh mắt của cô rất bình thản, bắt đầu từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô chưa từng sợ Liên tam thiếu này.

Chỗ bọn họ đang ở, chính là chỗ mà lần đầu tiên cô gặp Liên Thiên Duệ.

Cách trang trí của nhà hàng này vẫn như cũ, thậm chí phòng bao bọn họ đang ngồi cũng là căn phòng lần trước khi gặp Liên Thiên Duệ.

Gió thổi trúc kêu, tiếng lá trúc cọ sát vào nhau, tựa như có thể tẩy sạch lòng người.

Nhưng Đường Bội biết, Liên Tu Cận ngồi trước mặt cô, cho dù ở Tây Tạng, cũng không thể nào xóa sạch sự hối hận trong lòng ông ta.

Mới qua mấy ngày, mà nhìn ông ta giống như đã già đi mấy tuổi.

Liên tam thiếu phong độ giống như đã trở thành truyền thuyết của thế kỷ trước.

Lúc này Liên Tu Cận ngồi trước mặt Đường Bội, ánh mắt tang thương, nếp nhăn ở khóe mắt có thể thấy rõ, ngay cả sống lưng luôn thẳng tấp lúc trước cũng đã hơi cong lại.

Ông ta vẫn mặc âu phục chỉnh tề, nhưng khó có thể có lại dáng vẻ công tử phong lưu như xưa, lúc này đây, ông ta lạnh lùng đến nghiêm khắc.

Đường Bội cầm bình trà lên, rót cho mình và Liên Tu Cận, nhàn nhạt nói: “Lá trúc trà thanh tâm giải nhiệt, nhất định Liên tam thiếu sẽ thích.”

Cô ngẩng đầu lên chống với cặp mắt của Liên Tu Cận, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi có hơi bất ngờ, ông lại không dằn nổi mà về nước sớm như vậy, tôi còn nghĩ ông sẽ ở lại với Tử Thái thêm mấy ngày.”

“Đường Bội….” Giọng Liên Tu Cận khàn khàn.

Mấy hôm nay ông ta không thể ngủ yên.

Không! Phải nói là từ lúc bước chân lên mảnh đất này, trở về thành phố S lần nước, thì ông ta hoàn toàn không thể nào chợp mắt.

Chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy tấm hình kia.

Dung nhan già nua trước tuổi của Tô Hải Dao, giống như hàng ngàn cây gai, đâm vào làm ông ta đau đớn, nhưng cô ấy lại không hề đếm xỉa đến ông ta.

Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn vào đôi mắt kia, cảm thấy đôi mắt mình cay xè, rồi cứ như vậy mà mở mắt đến tận khi trời sáng.

“Tôi đã tới chỗ cháu ở khi còn nhỏ.” Liên Tu Cận khàn giọng nói: “Chỗ đó đã sớm bị phá bỏ và xây thành một khu nhà lầu, không hề thấy được vết tích năm xưa. Người của Liên thị tìm được hàng xóm của cháu năm đó, có một vài người còn nhớ cháu, nhớ Tử Thái, cũng nhớ….”

Liên Tu Cận không nói được.

Cũng nhớ Tô Hải Dao khổ cực nuôi nấng hai đứa con thơ.

Câu cuối cùng trong thơ Tô Hải Dao viết đã sớm ghi tạc vào tâm trí ông ta, hàng xóm của bà năm xưa nói lại rằng, trước khi bà qua đời, thân thể đã hết sức yếu ớt, nếu ho một cái là sẽ ho tới nửa đêm. Vì sợ quấy rầy đến Đường Bội và Đường Tử Thái, bà thường lặng lẽ trốn ngoài hành lang, chờ ho xong rồi mới đi vào nhà chợp mắt một chút, rồi lại phải bắt đầu một ngày cực khổ. Diệp gia quán.

“Cô ấy thật sự là một người tốt, cũng là một người mẹ tốt, đáng tiếc….” Hàng xóm tiếc rẻ lắc đầu một cái.

Đáng tiếc người tốt sống không lâu, người xấu lại sống đến ngàn năm!

Lời người hàng xóm nói giống như hàng vạn cây dao, từng cây từng cây đâm thẳng vào trái tim đã sớm máu me đầm đìa của Liên Tu Cận, làm ông ta đau đến mức chết lặng.

“Tôi cho là….” Liên Tu Cận bưng chum trà lên uống một hớp, cười khổ tự giễu nói: “Tôi sẽ sụp đổ ngay tại đó! Nhưng tôi lại có thể đi tới quán rượu, thậm chí còn có thể tới đây gặp cháu.”

Hốc mắt Đường Bội đã đỏ au.

Nhưng ánh mắt của cô càng lúc càng lạnh!

Đây là chuyện mà ngay cả cô cũng không biết.

Cô không biết, thì ra mẹ vì cô và Tử Thái, lại cực khổ… Và kiên trì đến như vậy!

“Đường Bội….” Liên Tu Cận lại nói: “Thiên Duệ nói không sai, cuộc đời của tôi thật sự quá trôi chảy, cho nên mới không thể chịu được một đả kích nhỏ. Năm đó tôi không dám đối mặt với chân tướng sự thật, hèn yếu trốn tránh tất cả, không dám đi điều tra, tự cho là đúng đổ hết tất cả tội lỗi lên người mẹ cháu. Tôi cho là làm vậy thì mình có thể khá hơn, nhưng bây giờ, báo ứng tới rồi!”

Ông ta ngửa đầu nhìn lên trần nhà, phía trên có treo một chiếc đèn cung đình họa tiết cổ điển, ánh đèn nhu hòa, không làm cho người ta bị nhức mắt.

Nhưng Liên Tu Cận lại cảm thấy đôi mắt mình vô cùng đau.

Ông ta cẩn thận chớp mắt một cái, lại lẩm bẩm nói: “Cháu biết không? Mẹ cháu định sẽ đưa Tử Thái đến chỗ tôi, nhưng khi đó, tôi đang bận chạy theo niềm vui mới, bận bịu với cuộc sống mơ màng, bận bịu tham dự những buổi tiệc tùng xa hoa…. Bận bịu dùng scandal của mình, bóp chết một người duy nhất, cũng bóp chết cơ hội duy nhất có thể để con của tôi gọi tôi một tiếng ‘ba’….”

Cái gọi là tim đau như bị khoét ngàn lỗ, có lẽ là như thế.

Khi Liên tam thiếu nghe những người đó kể lại chuyện của Tô Hải Dao và con trai mình, thì lúc bấy giờ đây, ông ta chỉ còn lại lá thư này, từng chữ thấm đẫm nước mắt của Tô Hải Dao, mỗi chữ cũng giống như một con dao sắc bén, không ngừng cứa vào tim ông ta.

Liên Tu Cận lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Đường Bội.

“Đây là cái gì?” Đường Bội lạnh giọng hỏi.

Cô không thích ngồi cùng Liên Tu Cận nhớ lại những chuyện liên quan tới mẹ.

Đối với Đường Bội và Đường Tử Thái mà nói, đó là những ký ức vô cùng vô cùng quý giá, cho dù chia sẻ, cũng tuyệt đối không chia sẻ cho một trong hai hung thủ hại chết mẹ mình.

“Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, cháu hoặc Tử Thái, chỉ cần cầm nó đến Liên thị, Thiên Duệ sẽ chuyển giao tất cả tài sản của tôi cho hai người.” Liên Tu Cận nhàn nhạt nói: “Tôi biết cháu khinh thường nó, Tử Thái cũng khinh thường những thứ của người ba này. Nhưng tôi bây giờ, nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.”

Liên Tu Cận cười tự giễu.

“Tử Thái?” Đường Bội nhíu mày.

“Đúng! Tử Thái.” Liên Tu Cận nhớ ra cái gì đó, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tử Thái nó, nó đã biết hết mọi chuyện, cho nên nó….” Ông ta cười khổ lấy một tấm thẻ khác ra.

Thẻ ATM màu đen lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng lại làm Liên Tu Cận cảm thấy nóng đến mức bỏng tay.

Ông ta nhanh chóng đặt cái thẻ lên bàn, ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đường Bội, chậm rãi nói: “Tôi không muốn chỉ trích cái gì cả, nhưng Đường Bội, tôi tin cháu sẽ không nói những chuyện năm đó với Tử Thái, dù cháu có hận tôi đến thế nào thì cháu cũng sẽ không nói với nó. Bởi vì cháu rất thương Tử Thái!”

“Nhưng Tử Thái vẫn biết?” Đường Bội nhíu chặt mày.

“Không sai.” Liên Tu Cận lại nói: “Nó đưa cái thẻ này cho tôi, nói sẽ trả hết số tiền mà tôi lo cho nó trong thời gian qua. Bây giờ ngay cả câu ông Liên nó cũng không thèm kêu nữa, học người ngoài kêu là Liên tam thiếu. Nhất định là đã có người nói cho nó biết chuyện năm đó…”

“Ông có ý gì?” Đường Bội nhìn chằm chằm Liên Tu Cận, rốt cuộc mở miệng từ từ hỏi.

“Nếu như không phải là cháu, không phải Thiên Duệ, vậy còn người nào biết chuyện năm đó, hơn nữa còn có thể nói với Tử Thái?” Liên Tu Cận nói.

Đường Bội không nói gì, chỉ nhìn Liên Tu Cận, im lặng, chân mày khẽ nhíu lại.

Động tác của cô không qua khỏi đôi mắt Liên Tu Cận.

“Cả đời này của tôi, lúc Tử Thái nhét cái thẻ này vào tay tôi, lạnh lùng nói với tôi những lời kia, thì đã tuyên bố kết thúc rồi.” Liên Tu Cận lại nói: “Đường Bội, tôi biết Tử Thái thương cháu, tôi cũng biết cháu rất thương nó, chuyện cháu làm vì nó, vượt qua người ba này. Cho nên Tử Thái có cháu chăm sóc, tôi vốn rất yên tâm. Nhưng bây giờ….”

Liên Tu Cận luôn luôn là một người đàn ông ích kỷ, cho dù từ đầu tới cuối Đường Tử Thái không nhận ông ta, nhưng ông ta cũng muốn có một vị trí trong lòng cậu, ít nhất, dù chỉ một chút thôi, có thể dùng thời gian còn lại, để cho cậu tình thương của ba.

Sau khi ước mơ tan biến, ông ta hy vọng, con ông ta, có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, trên lưng không mang cái sai lầm mà ông ta phạm phải.

Nói ích kỷ một chút, có Đường Bội cõng những thù hận này là đủ rồi.

“Tôi tin không phải cháu…” Liên Tu Cận chậm rãi nói: “Nhưng có người nói cho Tử Thái biết, hơn nữa còn nói rất cặn kẽ. Nếu không lấy tính cách của Tử Thái, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy.”

Ông ta nhìn vào mắt Đường Bội, chắc chăn người đó không chỉ nói với Tử Thái chuyện năm đó mà còn dạy Tử Thái giả vờ không biết gì hết trước mặt Đường Bội, không để Đường Bội biết chuyện này.

Cho nên Tử Thái mới chọn, sau khi Đường Bội về nước, làm khó Liên Tu Cận.

Liên Tu Cận không thể chịu đựng, bên cạnh con trai mình có một trái bom hẹn giờ.

Đường Bội đột nhiên đứng lên.

Cô nhìn xuống Liên Tu Cận, gần như có chút không dám tin: “Ông đang ám chỉ là Sở Quân Việt nói với Tử Thái chuyện này?”

Cô cau mày: “Liên tam thiếu, ông có biết ông làm vậy rất khó coi không?!”

Liên Tu Cận không trốn tránh, ông ta ngẩng đầu nhìn Đường Bội, nói: “Cậu ta là gia chủ Sở gia, tổng giám đốc của tập đoàn Sở thị, có thể nắm giữ một tập đoàn lớn như vậy, tuyệt đối không phải là người hiền lành gì. Nếu cậu ta thật sự hiền lành, chỉ sợ đã sớm không thể sinh tồn ở Sở gia. Cho nên Đường Bội, có lẽ cậu ta thật lòng yêu cháu, có thể biểu hiện vô hại trước mặt cháu. Nhưng làm sao cháu đảm bảo? Cậu ta sẽ đối xử với Tử Thái như đối xử với cháu?”

“Anh ấy sẽ không làm như vậy!” Đường Bội chắc chắn nói.

Ánh mắt của cô quá trong suốt và kiên định, làm Liên Tu Cận suýt chút nữa tin lời cô.

Nhưng ông ta khẽ híp mắt, ông ta đã sai nửa đời rồi, không thể cầm hạnh phúc của con trai mình ra mạo hiểm nữa.

“Đường Bội, đó là cậu ta bằng lòng làm vậy trước mặt cháu, để lộ mặt tốt của mình.” Liên Tu Cận lạnh lùng nói: “Cháu có thể hỏi Thiên Duệ hoặc là bạn tốt của cháu, Âu Dương Lạc, Sở Quân Việt trước mặt bọn họ, lúc đó cậu ta mới là Ám Dạ đế vương chân chính, làm người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật.”

“Anh ấy sẽ không làm như vậy.” Đường Bội chắc chắn nói: “Anh ấy chưa từng làm ra chuyện không tôn trọng ý nguyện của tôi.”

“Sở Quân Việt uy hiếp tôi và Thiên Duệ, không được cướp Tử Thái khỏi cháu.” Liên Tu Cận chậm rãi nói: “Cậu ta biết cháu không bỏ được người em trai này, mặc dù cậu ta uy hiếp chúng tôi, nhưng cậu ta cũng nghĩ đến, Liên gia không nhất định sẽ sợ. Cho nên cậu ta sẽ tính cách khác, trực tiếp xuống tay từ chỗ Tử Thái, giải quyết tận gốc, cắt đứt suy nghĩ ở lại bên tôi của nó, đó thật sự là cách làm đơn giản và triệt để nhất. Huống chi…”

Dừng một chút, ông ta nói: “Chuyện Sở đại thiếu muốn làm, cơ bản là không cần tự ra tay, chỉ cần cậu ta muốn, sẽ có vô số người tranh giành làm giùm cậu ta.”

“Tôi vẫn sẽ không tin.” Đường Bội nhìn Liên Tu Cận, nói: “Ông không thuyết phục được tôi. Tôi tin tưởng người mà tôi phải đích thân nhìn thấy, cảm nhận, và hiểu rõ. Sở Quân Việt không phải như ông miêu tả.”

“Được!” Liên Tu Cận nhìn vào mắt Đường Bội, đột nhiên nói: “Vậy tôi sẽ để cho cháu xem, rốt cuộc Sở Quân Việt có bao nhiêu đen tối.”

Ông ta móc điện thoại ra gọi cho Liên Thiên Duệ, không quá mấy phút, cửa phòng bao bị người ta gõ ba tiếng, sau đó Liên Thiên Duệ mở cửa đi vào.

“Chú ba.” Hắn gật đầu chào hỏi Liên Tu Cận, rồi mới quay sang nhìn Đường Bội, đưa tay ra: “Đã lâu không gặp, cô Đường.”

Đường Bội đưa tay ra nắm lại rồi rụt tay về.

Cô lạnh lùng nhìn hai chú cháu trước mặt, bắt đầu hối hận vì đi gặp Liên Tu Cận.

Uổng công cô còn cho là Liên Tu Cận thật lòng xám hối, nể mặt Tử Thái, cô hạ quyết tâm, Diệp gia quán, chờ sau khi Liên Tu Cận xử lý Đường Phong Ngôn xong, chỉ cần ông ta không xuất hiện trước mặt cô nữa thì cô sẽ không chủ động tìm ông ta gây chuyện.

“Cô Đường.” Liên Thiên Duệ hơi khom người, nói: “Tôi muốn xin lỗi cô trước, cuộc phẫu thuật của Tử Thái, thật sự là do một chút tư tâm của tôi, kêu bác sĩ sắp xếp phẩu thuật vào ngày hôm đó.”

Đường Bội ngồi xuống.

“Tư tâm?” Cô lạnh nhạt hỏi: “Tư tâm gì?”

Tổng giám đốc Liên thị, hợp diễn với nhân vật xuất sắc lúc trước của Liên thị, cơ hội này khó có được, người bình thường làm sao thấy được đây?

Đường Bội khinh thường nhìn hai người, cô muốn nhìn thử, bọn họ diễn tuồng này như thế nào.

“Điều này… Thứ cho tôi không thể nói rõ.” Sau khi trầm mặc mấy giây Liên Thiên Duệ chậm rãi nói.

Đường Bội cười khẽ: “Vậy, anh dựa vào cái gì mà muốn tôi tin tưởng chuyện anh sắp nói? Nhất là….” Nụ cười của cô càng lạnh hơn: “Anh còn đang muốn tung tin vịt hãm hại VỊ HÔN PHU của tôi, khích bác quan hệ của chúng tôi?”

Nói đến chữ vị hôn phu, giọng Đường Bội lại nặng thêm một chút.

Cô tin tưởng, Liên Thiên Duệ và Liên Tu Cận chắc chắn đã biết tin tức trên mạng.

Bằng năng lực của bọn họ, chắc chắn sẽ đoán ra, người đưa chiếc nhẫn cho cô là Sở Quân Việt.

Quả nhiên, Liên Thiên Duệ nghe vậy, cơ thể hơi cứng đờ.

Hắn quay đầu nhìn Liên Tu Cận, lập trường của Đường Bội quá rõ ràng, làm cho hắn không biết phải nói chuyện kế tiếp như thế nào.

“Sao vậy? Không muốn nói à?” Đường Bội lại hỏi.

Trước giờ cô yêu hận rõ ràng, đối với Liên Thiên Duệ vốn là vô cùng khách sáo, nhưng bây giờ lại lạnh như băng.

Liên Thiên Duệ có hơi lúng túng, hắn ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Nguyên nhân tôi nói lời xin lỗi vừa rồi, có một phần là vì, sắp xếp ca phẩu thuật vào ngày hôm đó, là do chúng tôi nhận được tin, biết Sở thiếu sẽ cầu hôn cô vào ngày hôm đó, cho nên Âu Dương thiếu mới liên thủ với tôi, ngăn cản chuyện đó.”

Đường Bội không tỏ ý kiến nhìn hắn, hỏi: “Đúng là anh nên nói xin lỗi! Không chỉ vì anh lợi dụng Tử Thái, mà còn vì, anh làm tôi bỏ lỡ mật màn cầu hôn mà tôi trông chờ rất lâu.”

Nói xong, Đường Bội mỉm cười.

Chắc là không ngờ cô sẽ nói như vậy, Liên Thiên Duệ nhìn nụ cười của cô, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết phải nói tiếp như thế nào.

“Tiếp tục đi…” Đường Bội cười nhắc nhở.

“Nhưng trước khi chuyện xảy ra, Sở thiếu đã biết hết rồi.” Liên Thiên Duệ ho nhẹ, trước ánh mắt sắc bén của Đường Bội, hắn cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng vẫn miễn cưỡng nói tiếp: “Anh ta không chỉ biết tung tích của Tử Thái mà không nói cho cô biết, còn biết kế hoạch của tôi và Âu Dương thiếu. Nhưng anh ta lại không nói gì.”

Liên Thiên Duệ nhìn Đường Bội, thấy sắc mặt của cô không thay đổi, nhắm mắt nói một hơi: “Anh ta làm như không có chuyện gì, vẫn lên kế hoạch cầu hôn, để cô không thể không đến Thụy Sĩ, bỏ lỡ màn cầu hôn đầy dụng tâm của anh ta.”

“Lấy tính cách của cô, qua chuyện này, chắc chắn sẽ rất áy náy với Sở thiếu. Sau đó anh ta lập tức bay tới Thụy Sĩ, không một lời chỉ trích cô, ngược lại còn bận trước lo sau chuyện của Tử Thái….”

Liên Thiên Duệ không nói tiếp, hắn tin, lấy trí thông minh của Đường Bội, nhất định đã hiểu.

Hắn nhìn Đường Bội, nói với cô: “Đây mới là gia chủ Sở gia, cô Đường. Anh ta có thể tính toán cô như vậy, lấy Tử Thái ra làm quân cờ. Sở thiếu khôn khéo mạnh mẽ, có thể quản lý Sở gia nề nếp khuôn khổ như vậy không phải là tình cờ. Cô Đường, không phải chú ba buồn lo vô cớ, chẳng qua là….”

“Anh thích tôi?” Đường Bội lại đột nhiên cắt đứt lời nói của Liên Thiên Duệ.

Cô nhìn thẳng vào mắt Liên Thiên Duệ, lạnh lùng hỏi lại lần nữa: “Thích đến mức, không tiếc trở mặt với Sở gia, nghĩ đủ mọi cách chia rẽ tôi và Sở Quân Việt?”

Giọng điệu của cô quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức Liên Thiên Duệ hoàn toàn không nghe ra được một chút xíu thẹn thùng hay ngọt ngào nào!

Cho nên hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Bội, đầu óc lập tức trống rỗng, hoàn toàn quên mất lời muốn nói tiếp theo.

——— Hết chương 85 ———

back top