Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 86

Chương 86: May mắn? Xui xẻo?
Editor: Mặc Doanh RF
“Sao?” Nụ cười của Đường Bội cực kỳ động lòng người.

Hôm nay tới gặp Liên Tu Cận, cô mặc một chiếc váy màu xanh da trời.

Màu xanh da trời sâu thẳm, mang theo hơi thở của đại dương. Thiết kế sát vai, làm cho cô càng thêm lười biếng và đậm chất phong tình của Địa Trung Hải.

Nhưng ánh mắt nhìn Liên Thiên Duệ bây giờ của Đường Bội, sắc bén không cảm xúc.

Nụ cười của cô càng thêm rực rỡ, nhưng đôi mắt lại càng lạnh hơn: “Nói quá đúng nên Liên tổng không biết nói gì nữa sao?”

Đường Bội cười giễu cợt.

Liên Thiên Duệ từ từ rũ mắt xuống.

Phản ứng của Đường Bội không giống như trong tưởng tượng làm hắn suýt chút nữa đã không thể nói ra những lời nói mà mình chú tâm chuẩn bị từ rất lâu.

Đây không phải là lần đầu hắn cảm nhận được sự bênh vực và tin tưởng của Đường Bội dành cho Sở Quân Việt.

“Cô Đường….” Liên Thiên Duệ trầm giọng nói: “Tôi nghĩ bây giờ vấn đề chúng ta đang thảo luận, liên quan đến Tử Thái.”

Đường Bội từ từ buông lỏng người, dựa lưng vào ghế.

Cô nâng cằm lên, nhìn mặt Liên Thiên Duệ mấy giây, cuối cùng quay sang Liên Tu Cận.

“Liên tam thiếu, tôi muốn kể cho ông nghe một câu chuyện.” Đường Bội cầm bình trà lên, rót cho ba người: “Không biết có làm mất thời gian của ông không?”

“…Không biết.” Liên Tu Cận trầm giọng đáp.

“Lúc tôi còn nhỏ, ở cách vách có một gia đình. Điều kiện của nhà bọn họ không tốt, vợ bị bệnh nằm liệt giường, ngay cả khả năng chăm sóc con mình cũng không có. Công việc của chú đó cũng tạm ổn, nhưng vì tiền chữa bệnh cho vợ quá cao, hơn nữa còn phải nuôi một đứa bé, cho nên nhà bọn họ luôn phải tiết kiệm.” Đường Bội chậm rãi nói.

Chuyện này, hình như không có chút liên quan nào với Liên tam thiếu và tổng giám đốc Liên thị.

Nếu như nói theo lời của Liên tam thiếu, cho dù có khó khăn như thế nào, thì cũng chưa từng thiếu tiền.

Đường Bội lại tiếp tục nói: “Khi đó cũng có rất nhiều người nói…. Chú đó có tình nhân ở bên ngoài, bởi vì vợ chú ấy bị bệnh đã lâu, không còn xinh đẹp và quyến rũ như trước. Tất cả hàng xóm cũng nói, chú đó, chắc chắn đã sớm không chịu được cô đơn mà có người phụ nữ khác ở bên ngoài.”

Liên Tu Cận và Liên Thiên Duệ nhìn nhau, không rõ mục đích của Đường Bội.

“Nhưng mà thỉnh thoảng mẹ sẽ dẫn tôi và Tử Thái sang thăm dì kia, lần nào dì ấy cũng cố gắng ngồi dậy, trò chuyện với chúng tôi. Có một hôm không biết tại sao, dì ấy lại chủ động nhắc tới vấn đề này.” Đường Bội cười nhạt.

Thật ra thì khi đó cô còn nhỏ, những lời dì kia nói và biểu cảm trên mặt dì ấy, cô không hiểu.

Nhưng mà bây giờ cô đã hiểu rồi.

“Sau đó thì sao?” Liên Tu Cận không nhịn được hỏi.

Rất nhẹ nhàng, rất bình thường, một câu chuyện như thế lại làm Liên tam thiếu lộ vẻ xúc động.

Bởi vì có liên quan với mẹ của Đường Bội sao?

“Khi đó tôi còn nhỏ, nhưng những câu nói của mẹ và dì ấy tôi đều nhớ rất rõ. Dì ấy nói với mẹ tôi, dù người ngoài nói sao, dì ấy cũng sẽ không tin. Bởi vì chồng dì ấy, cho dù bận rộn như thế nào, buổi tối chú ấy cũng sẽ dịu dàng vắt khăn ấm lau người cho dì ấy. Mùa đông chú ấy sẽ dùng nước hơi nóng một tí, mùa hè sẽ hơi lạnh hơn. Nhưng đã qua nhiều năm như thế, chú ấy chưa bao giờ khó chịu hay cau có với dì. Ngay cả một chi tiết nhỏ xíu như thế mà chú ấy cũng chú ý tới, còn duy trì nhiều năm như vậy, một người đàn ông tốt thế, dì ấy tuyệt đối sẽ không vì vài lời nói của người ngoài mà hoài nghi tấm lòng của chú ấy.” Đường Bội mỉm cười nói.

Sắc mặt Liên Tu Cận trở nên khó coi.

Nhưng Đường Bội không hề đếm xỉa, chỉ lạnh nhạt nói: “Người đời thường nói, vợ chồng nghèo khó trăm sự buồn rầu. Cũng nói, lâu trước giường bệnh vô hiếu tử. Thật ra không thể vơ đũa cả nắm được, tôi tin chắc Sở Quân Việt tuyệt đối không hiền lành, cũng tin anh ấy vẫn chưa bao giờ bày ra mặt đáng sợ của mình trước mặt tôi. Nhưng mà…” Đường Bội cười: “Yêu một người, thì nên tin tưởng. Hoài nghi, là mầm độc giết chết tình yêu.”

Cô đứng lên, nhìn Liên Tu Cận và Liên Thiên Duệ, nói: “Nếu tôi đã yêu Sở Quân Việt, tôi tuyệt đối sẽ không nghi ngờ anh ấy. Tôi tin tưởng người đàn ông khi tôi té xuống ngựa đã nhào tới che chở tôi, có thể vì tôi mà bỏ lại Sở gia, ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ để bay đến Thụy Sĩ. Bất luận anh ấy làm gì thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ không muốn tôi đau lòng. Cho nên…”

Đường Bội than nhẹ một tiếng, lại nói: “Liên tam thiếu, đến bây giờ, ông vẫn không hiểu được cách biểu đạt tình yêu. Nếu như tôi là ông, tôi tuyệt đối sẽ không về nước, bỏ lại Tử Thái một thân một mình ở lại đất nước xa lạ kia, nhất là khi nó đang ở bệnh viện, nơi có thể khiến người ta sợ hãi và bi quan. Dù, đối với ông, nó đã sớm thất vọng đến mức tuyệt vọng.”

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ông sợ Tử Thái không chịu nhận ông, nhưng ông lại không làm gì cả. Chẳng lẽ ông vẫn muốn ngồi chờ đứa con trai ông từ bỏ hai mươi năm chủ động nhào tới chân ông cầu xin ông đối xử tốt với nó sao? Ông coi Tử Thái là cái gì? Giống như những tình nhân bị tiền tài và vẻ bề ngoài của ông hấp dẫn?”

Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với hai người này, gật đầu chào bọn họ, đi đến cửa cô sực nhớ ra một chuyện, quay đầu nói với Liên Tu Cận: “Bây giờ ông cảm thấy uất ức, cảm thấy Tử Thái không chịu nhận ông, từ chối ý tốt của ông, là bởi vì nó biết chuyện này? Thậm chí vì hoài nghi chuyện này là do Sở Quân Việt làm, khi tất cả mọi chuyện chỉ là suy đoán của riêng ông, thì ông liền không tiếc chia rẽ tình cảm của tôi và anh ấy, mục đích chỉ vì muốn trả thù anh ấy? Liên tam thiếu, đã qua nhiều năm như vậy mà ông vẫn không thay đổi một chút nào. Không có cảm tình gì, không bỏ ra lại muốn có được. Tôi quá thất vọng về ông! Rốt cuộc tôi đã hiểu…”

Nói tới đây, đột nhiên Đường Bội ngừng lại mấy giây.

Môi cô nhếch lên, nở một nụ cười lạnh, nhìn gương mặt tái nhợt của Liên Tu Cận, nói từng chữ: “Năm đó mẹ tôi không chịu đi tìm ông, chắc hẳn là vì đã hiểu rõ con người ông, ông, không đáng giá để bà ấy phó thác suốt đời!”

Từ đầu đến cuối giọng điệu của Đường Bội rất bình thản, không có một chút nóng giận hay cáu gắt.

Nhưng câu nói sau cùng, lại làm Liên Tu Cận cảm thấy cổ họng có vị ngọt tanh, dường như đã nếm được mùi máu tươi.

Thật là từng chữ đâm thẳng vào tim gan!

Đường Bội kéo cửa ra, sải bước đi ra ngoài!

Đàn ông Liên gia, thật sự làm cô thất vọng! Diệp gia quán.

Hoàn toàn không có can đảm nhìn thẳng vào sai lầm của mình, mỗi khi gặp thất bại hay khó khăn, họ đều nghĩ nguyên nhân mọi chuyện đều nằm ở người khác.

May mắn, em trai cô không phải do ông ta nuôi lớn!

Đường Bội thở hắt.

Cô biết câu nói sau cùng của mình vô cùng tổn thương người khác, cũng biết trái tim Liên Tu Cận nhất định sẽ lại máu me đầm đìa.

Nhưng ông ta đáng bị như vậy.

Sau khi ngồi vào xe, Đường Bội cười híp mắt đưa tay nắm lấy tay Sở Quân Việt, nói: “Sao anh lại ngồi chờ ở đây? Liên Tu Cận đâu có ăn thịt em đâu.”

Xe được khởi động, bắt đầu lái ra khỏi bãi đậu xe.

Sở Quân Việt dời mắt khỏi laptop: “Anh biết em rất giỏi, cho dù một mình đối mặt với chú cháu Liên gia cũng không có vấn đề gì. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Nhưng mà…” Sở Quân Việt cố chấp ôm lấy eo Đường Bội, kéo cô vào ngực mình, đặt cằm trên đỉnh đầu của cô: “Nhưng em không thể tước đoạt quyển lợi được lo lắng cho em của anh.”

“Sáng nay anh uống mật ong hả?” Đường Bội cười: “Miệng ngọt như vậy.”

“Em thử là sẽ biết ngay.”

Đường Bội cười ra tiếng, nắm cằm Sở Quân Việt lắc mấy cái, nói: “Học được từ bộ phim nào vậy?”

“Không nhớ nữa.” Sở Quân Việt thành thật trả lời.

Anh ôm Đường Bội vào lòng, thân thể mềm mại rúc vào ngực anh, bất luận lúc nào, cũng làm cho anh cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

Đường Bội không nói bất cứ chữ gì về cuộc nói chuyện với chú cháu Liên gia, Sở Quân Việt cũng không hỏi.

Đúng như lời anh nói, Đường Bội đủ mạnh, nên không cần người khác lo lắng cho cô.

Anh rút tay ra, tiếp túc sửa tài liệu, không chút cố kỵ để Đường Bội xem tài liệu cơ mật của Sở gia.

“Chờ em thi xong, đi Úc với anh nhé.” Sở Quân Việt vừa gõ chữ, vừa nói với Đường Bội: “Ông nội anh có một nông trường ở đó, ông rất muốn gặp em.”

Đường Bội ngẩn ra.

Ông nội của Sở Quân Việt? Là người đã đuổi Sở Dực Thành khỏi Sở gia, ông cụ Sở?

“Yên tâm đi.” Có lẽ là cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, Sở Quân Việt trấn an nói: “Ông rất tốt, chuyện của chú…”

Chần chờ một lát, anh nói: “Thật ra thì cũng không thể trách ông nội được. Nếu như năm đó chú trực tiếp cưới Thích Bạch Phong thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra.”

“Ừ.” Đường Bội gật đầu.

“Ông chỉ muốn gặp em một lần.” Sở Quân Việt cười nhạt nói: “Nếu như không phải nhờ có sự xuất hiện của em, ông nói còn nghi ngờ là anh thích đàn ông. Người cứu cháu trai của mình, để ông có hy vọng ôm chắt trai lần nữa, ông chắc chắn sẽ không làm khó em.”

“Có vẻ như ông nội của anh rất thú vị và sáng suốt.” Đường Bội cũng không nhịn được mà bật cười.

“Tất nhiên rồi, ông nội còn nói, sẽ lái máy cày, chở em ra nông trường hóng gió. Anh không cho phép em yêu cuộc sống đó, rồi ném anh ra, ở lại Úc với ông nội đâu đấy.” Sở Quân Việt lại nói.

Đường Bội bật cười.

Ông cụ Sở thú vị như vậy, làm sao nuôi ra Sở Dực Thành tài hoa hơn người, thậm chí còn có chút cậy tài khinh người như thế.

Cùng với đứa cháu trai lạnh như băng, người sống không dám đến gần này.

Lúc bọn họ ngồi trong xe cười cười nói nói, Liên Tu Cận và Liên Thiên Duệ ở lại phòng bao, không tốt được như thế.

“Chú ba…” Liên Thiên Duệ nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Liên Tu Cận, mở miệng an ủi: “Đường Bội luôn không quá vui vẻ với chú, cho nên những lời cô ấy nói…”

“Đường Bội nói không sai!” Liên Tu Cận khàn giọng cắt đứt lời nói của Liên Thiên Duệ.

“Chú ba…” Liên Thiên Duệ có chút bận tâm nhìn Liên Tu Cận.

“Cho đến giờ, chú thật sự vẫn còn mắc thêm nhiều lỗi lầm nữa. Cô ấy nói không sai, Tử Thái đối với chú như vậy, chú vô cùng uất ức. Chú nghi ngờ Sở Quân Việt, thậm chí còn nghi ngờ cậu ta và Đường Bội là đồng mưu, muốn cướp Tử Thái khỏi chú. Nhưng chú chưa từng có được Tử Thái?!” Giọng của Liên Tu Cận cực kỳ khàn: “Chân chính muốn có được Tử Thái, thật ra chỉ có Đường Bội, không phải chú!”

“Chú ba…” Liên Thiên Duệ càng lo lắng hơn: “Rốt cuộc tại sao Tử Thái lại biết chuyện năm đó? Chuyện này ngay cả con cũng không biết được bao nhiêu, Tử Thái phản ứng mạnh như vậy, chắc chắn nó biết nhiều hơn con.”

“Chắc chắn là có người nói cho nó biết.” Giọng Liên Tu Cận lạnh xuống: “Người này không chỉ lớn gan, mà còn biết rất rõ về chú, người này có thể đoán được chuyện chú sắp làm, cho nên mục tiêu của người này, sợ rằng không chỉ là chú, mà còn có cả Sở Quân Việt.”

Sau khi tỉnh táo lại, Liên Tu Cận lấy lại được sự tỉnh táo của người Liên gia: “À, chuyện Đường gia, tiến hành thế nào rồi?”

“Chú ba yên tâm, con dám bảo đảm, từ bây giờ Đường Phong Ngôn sẽ từ từ nếm được cảm giác bị mọi người xa lánh.” Liên Thiên Duệ chắc chắn nói.

“Ừ.” Liên Tu Cận chậm rãi gật đầu.

Ông ta đứng lên, nói: “Chú phải đi gặp Đường Phong Ngôn, năm đó hắn dám làm ra chuyện như vậy, cũng phải nghĩ đến bản thân có ngày sẽ phải gặp chuyện tương tự.”

Hai mắt ông ta trở nên sáng ngời, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, giống như Đường Phong Ngôn đang đứng trước mặt ông ta, đang bị ánh mắt của ông ta lăng trì.

“Con đưa chú đi.” Liên Thiên Duệ đứng lên theo. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.

“Không cần.” Liên Tu Cận lắc đầu, ông ta sựt nhớ ra một chuyện, đột nhiên nhìn Liên Thiên Duệ.

Liên Tu Cận nhíu mày, nhìn đứa cháu lớn lên bên cạnh mình, đứa cháu thân thiết với mình nhất. Nhưng mà…

Liên tam thiếu khẽ thở dài, nói: “Chuyện Đường Bội và Sở Quân Việt đính hôn, sớm muộn gì tất cả mọi người đều sẽ biết. Con… Tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Chuyện tình cảm của ông ta đã thất bại thảm hại, ông ta thật sự không thể nào cho cháu mình lời khuyên.

Ánh mắt Liên Thiên Duệ trầm xuống, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Chú yên tâm.”

Khi chú cháu Liên gia bận rộn vì chuyện Đường gia, Đường Bội cũng bận rộn vì hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, là buổi họp báo công bố bấm máy phim điện ảnh của Sở Dực Thành.

Chuyện thứ hai, chính là tiết mục của Minh Hiên chưa tới một tuần nữa sẽ bắt đầu.

Lúc Lục Tử Mặc đưa tài liệu về tiết mục của Đường Bội thì cô đang chú ý đến tình hình cổ phiếu của Đường gia.

Khoảng thời gian này, chắc chắn Đường Phong Ngôn rất cực khổ, cô tận mắt nhìn thấy giá cổ phiếu của Đường gia xuống dốc, cuối cùng rớt xuống không đáng một đồng như hôm nay.

Mấy hôm trước, giá cổ phiếu có chút khởi sắc.

Nhưng mà sau đó, nó lại nhanh chóng xuống dốc không phanh.

Liên Tu Cận ra tay, không chỉ chuẩn, nhanh, mà còn quyết tâm tiêu diệt Đường Phong Ngôn, Diệp gia quán, hoàn toàn không để lại đường sống cho ông ta.

Khoảng thời gian này, Đường Phong Ngôn gọi điện thoại cho Đường Bội không dưới mười lần.

Lúc đầu, cô còn chơi trò mèo vờn chuột với ông ta, đùa giỡn với ông ta một chút.

Càng về sau, chỉ nghe được những tiếng than thở đầy tuyệt vọng của Đường Phong Ngôn.

Lục Tử Mặc nhìn Đường Bội cầm máy tính bảng, cười quyến rũ, ngồi co gối trên ghế salon, không nhịn được hỏi: “Có muốn hỏi gì không?”

“Không.” Đường Bội quấn lọn tóc của mình, nói: “Anh nói tiếp đi.”

“Nói tóm lại, chương trình tranh tài, có cô, Thịnh Lan, Khương Dĩ Đồng, mỗi người diễn một phân đoạn trong phim. Những phân đoạn này được chọn ngẫu nhiên, thời gian chuẩn bị chỉ có hai tiếng, đối thủ là ba ảnh đế.” Lục Tử Mặc trầm giọng nói: “Trừ cô, kinh nghiệm biểu diễn của hai người còn lại rất phong phú. Cho nên vòng thi này, cô là người nhẹ ký nhất.”

“Ồ?” Đường Bội dời mắt khỏi máy tính bảng, nhìn Lục Tử Mặc: “Còn có kiểu giải thích như vậy hả? Chẳng lẽ còn có người cá cược xem một trong ba chúng tôi, ai là người đứng nhất à?”

“Điều này thì không, nhưng diễn chung với ba ảnh đế. Biểu hiện tốt, tất nhiên sẽ nổi tiếng sau một đêm. Nhưng hơi không chú ý, sẽ bị kỹ xảo của bọn họ đè ép.” Lục Tử Mặc lại nói.

Lần này, Đường Bội không tiếp lời Lục Tử Mặc ngay.

Cô nhìn Lục Tử Mặc chăm chú, làm Lục Tử Mặc cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Lúc này Đường Bội mới nở nụ cười, nói: “Tử Mặc, bây giờ anh rất giống một người đại diện chính tông.”

“…” Lục Tử Mặc không đáp.

“Nhưng mà anh yên tâm.” Đường Bội chuyển mắt về phía màn hình.

Lần này, cô không xem giá cổ phiếu của Đường gia nữa.

Trên một trang web, đang đăng tin phán đoán tư chất của ba ảnh đế.

“Mặc dù số phim tôi tham gia không nhiều bằng Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng, nhưng biểu diễn cùng ba ảnh đế, tôi tin tưởng, cho dù là hai người bọn họ cũng chưa từng thử.” Đường Bội cười, tiếp tục nói: “Cho nên ba người chúng tôi, chỉ là trải nghiệm một chuyện giống nhau thôi. Huống chi…”

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Bọn họ ở trong giới giải trí đã lâu, dễ dàng bị các quy tắc ở đây ràng buộc. Nhưng tôi là người mới, nghé con không sợ cọp đâu.”
Đường Bội nói xong, cười to với Lục Tử Mặc, nói: “Nhìn từ chiều hướng này, thì rõ ràng tôi có lợi thế hơn.”

Lục Tử Mặc đã nhìn ra, hôm nay tâm trạng Đường Bội vô cùng tốt, cho nên lúc nói chuyện, cũng thoải mái hơn nhiều.

“Tuy là như vậy, nhưng nếu không may mắn, rút phải phân đoạn khó, vậy không phải là thiệt thòi rồi sao?” Lục Tử Mặc thở dài: “Tôi nghĩ nếu đã thi, thì cô nhất định muốn thắng.”

“Tất nhiên.” Đường Bội cười chắc chắn, sau đó đưa máy tính bảng cho Lục Tử Mặc: “Không phải tôi đang điều tra về đối phương sao? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.

Chiếm một phần ba màn hình máy tính, là ảnh của một trong ba ảnh đế.

Người đàn ông trong hình đã ngoài bốn mươi, khóe mắt có vài nếp nhăn cùng với mái tóc đã có vài sợi bạc, người ta có thể đoán được số tuổi của người này không nhỏ.

Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này cực kỳ quyến rũ.

Khác với Liên Tu Cận, người đàn ông trong hình, tựa như vò rượu lâu năm, chỉ riêng đôi mắt sâu đậm kia, mênh mông như đại dương bao trùm lấy người khác.

Chỉ riêng đôi mắt kia, đã đủ làm người khác say mê, chỉ mong say hoài không tỉnh.

Người này tên Tả Tuấn Dân, là một diễn viên gạo cội với hơn hai mươi năm trong nghề, cũng là nhân vật không thể thiếu trong giới điện ảnh.

Kỹ thuật của ông ta vô cùng tuyệt vời, nhất là đôi mắt, thường làm mọi người bị hấp dẫn, khi diễn ông cực kỳ nhập vai, vui vẻ giận giữ, lúc khóc lúc cười.

Cho nên Tả Tuấn Dân được khen rằng, dù chỉ còn một đôi mắt thì cũng có thể làm mọi người điên đảo.

Một người khác, là một diễn viên khoảng hơn ba mươi tuổi.

Vóc người của anh ta cao lớn, tuy không đẹp trai như Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân, nhưng trên người cũng có vầng sáng của ảnh đế.

Đây là người đăng quang năm ngoái cùng với Thịnh Lan, là tân ảnh đế.

Người này đã vào giới được bảy năm, lúc đầu, ở cái giới giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp này, anh ta không có tiếng tăm gì.

Mặc dù cũng xuất thân từ trường sân khấu điện ảnh, dù lúc tốt nghiệp, anh ta chính là người có số điểm cao nhất.

Nhưng điều này cũng không thể nói lên cái gì, lúc đầu, anh ta chỉ có thể diễn vai quần chúng, hoặc là vai phụ không quan trọng.

Nhưng trời cao không phụ người có lòng!

Mặc dù Cảnh Tu Bình không phải là người giỏi nhất, vẻ ngoài cũng không quá xuất sắc, nhưng lại là người chăm chỉ và chịu khó nhất.

Cho dù là diễn một vai phụ nhỏ, Cảnh Tu Bình cũng sẽ cố gắng hết sức mình để lột tả nhân vật đó.

Lâu ngày, các khán giả bắt đầu nhớ tới cậu diễn viên không quá đẹp trai này, thậm chí còn nhớ rất sâu sắc.

Lâu dần, các đạo diễn cũng bắt đầu nhớ tới cậu diễn viên mới chưa bao giờ oán trách điều gì này.

Ba năm trước, cũng là năm thứ tư anh ta vào nghề, vẫn như cũ, anh ta chỉ có thể diễn những vai không quan trọng.

Nhưng vai phụ lần này anh ta nhận, là vai một người đàn ông chắn kiếm chết vì người mình yêu.

Cuối cùng người ôm được người đẹp về, tất nhiên là nam chính.

Nhưng đến phút cuối, nữ chính vẫn không biết nam phụ vì cứu mình mà chết dưới tay thích khách, điều này, làm cho Cảnh Tu Bình chiếm được lòng người.

Vô số người đau lòng khóc than cho chàng trai chung tình này.

Nhớ lại lúc trước khi chết, anh ta đã nở một nụ cười hạnh phúc.

Cảnh Tu Bình chính thức nổi tiếng từ đó.

Vai diễn được mời tiếp theo, đã không còn là vai phụ không quan trọng nữa.

Thế nhưng, Cảnh Tu Bình càng chọn phim cẩn thận hơn nhiều.

Không bị sự nổi tiếng làm mờ đầu óc, Cảnh Tu Bình thà buông tha cho một số vai nam thứ, thậm chí là nam chính, mà lựa chọn nhân vật thích hợp với bản thân.

Anh ta luôn như vậy, bước đi từng bước, cho đến khi trở thành ảnh đế.

Nhưng, người này càng ngày càng nghiêm túc.

“Người tên Cảnh Tu Bình này….” Đường Bội đưa tay rãi càm, thở dài nói: “Năm ngoái vừa đăng quang ảnh đế, năm nay liền tình nguyện diễn vai phụ, thật sự không đơn giản. Anh ta chắc chắn sẽ nổi tiếng lâu dài.”

Nghe Đường Bội nói vậy, Lục Tử Mặc cũng nhìn ảnh của Cảnh Tu Bình thêm mấy lần.

“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu, vô cùng đồng ý với lời nói của Đường Bội.

Người như vậy, bất luận là giải quyết chuyện gì cũng sẽ làm rất tốt.

“Cho nên dù là tham gia một tiết mục nhỏ, nhưng chắc chắn anh ta cũng sẽ nghiêm túc chuẩn bị mỗi một chi tiết nhỏ.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Đường Bội nâng má, thở dài nói: “Nếu lơ là một chút thì sẽ bị khí thế của ba người bọn họ đè bẹp ngay.”

Nhất là, cô và hai người kia hoàn toàn không biết gì về nội dung của bộ phim.

Tối đa chỉ có thể đoán qua nội dung của cuộc thi, chắc hẳn đó là một bộ phim cổ trang, hơn nữa quy mô rất lớn.

Thoáng cái một tuần đã trôi qua.

Mới chớp mắt mà đã đến ngày tranh tài.

Lúc Đường Bội đến đài truyền hình, thời gian vẫn còn sớm.

Hôm nay phòng hóa trang tầng 18 đã nghênh đón ba người khách quý.

Vì sự xem trọng đối với tiết mục, nên Minh Hiên đặc biệt sắp xếp cho ba vị ảnh đế hóa trang ở tầng 18.

Vì tránh hiềm nghi nên Đường Bội, Khương Dĩ Đồng và Thịnh Lan đều dùng phòng hóa trang ở tầng 12.

Hai người kia cũng đến đài truyền hình sớm.

Lúc mọi người đều có mặt đông đủ, Minh Hiên liền đặt mấy phong thư khác nhau xuống trước mặt bọn họ, nhàn nhạt nói: “Chọn một cái, sau đó căn cứ theo tình tiết mà chuẩn bị.”

Thịnh Lan không nhìn Đường Bội và Khương Dĩ Đồng, ngẩng đầu ưỡn ngực cầm lấy cái đầu tiên trên bàn.

Cô ta duỗi tay ra, cứ như tùy ý bắt đại một người trong đó.

Khương Dĩ Đồng cười với Đường Bội, dịu dàng nói: “Bội Bội, cô chọn trước đi.”

Đường Bội cười một cái, không nói gì, ai trước ai sau cũng không có gì khác nhau.

Có lẽ người rút đầu tiên lại rút được cái khó nhất cũng không biết chừng.

Đợi cô chọn xong, Khương Dĩ Đồng mới từ từ bước lên, tùy ý lấy một cái.

“OK.” Minh Hiên kêu ba người viết tên mình lên phong thư đang cầm, sau đó cất những cái còn lại, nói: “Máy quay đã bắt đầu, tường thuật trực tiếp quá trình so tài của các cô, nhưng quá trình chuẩn bị và hóa trang, cũng sẽ coi như trailer.”

Dừng một chút, anh ta nói: “Nhân viên của chúng tôi, sẽ phụ trách mặt quần áo và trang điểm cho các cô. Diệp gia quán. Không cần đến thợ trang điểm riêng. Tất nhiên, điều này tôi cũng đã thông báo trước rồi.”

Cho nên, hôm nay không có mặt của Ann.

“Vậy bây giờ các cô hãy đi trang điểm và thay quần áo, thời gian này, bao gồm cả thời gian chuẩn bị.” Minh Hiên nói xong, nở nụ cười hiếm hoi với ba người: “Hy vọng ba cô có thể chuẩn bị thật tốt, phơi bày mặt tốt nhất của bản thân.”

“Cám ơn Minh thiếu.” Ba người đáp theo lễ phép rồi trở lại phòng hóa trang Minh Hiên sắp xếp.

Quả nhiên bọn họ đoán không sai, đây đúng là một bộ phim cổ trang, bộ quần áo của Đường Bội, là một bộ quần áo cổ đại mộc mạc, lại vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.

So với yêu cầu trước lúc tranh tài, phải tinh thông cầm kỳ thư họa, còn phải biết cưỡi ngựa….. Đường Bội nhìn quần áo trước mặt, có vẻ hơi mộc mạc quá rồi.

Ít nhất nhìn từ chỗ Đường Bội, nếu mặc quần áo như thế, hẳn là sẽ không bộc lộ được tài hoa.

Nhất là thợ trang điểm búi tóc cho cô cũng vô cùng thông thường.

Tóc của cô bị buộc ở đỉnh đầu tạo thành một búi tóc đơn giản. Cài một cây trâm bình thường và nó cũng là trang sức duy nhất trên đầu cô.

Còn về bông tai, thì đừng hòng mơ tưởng.

Thợ trang điểm vẫn luôn giữ im lặng đeo một đôi bông tai ngọc trai cho cô.

Món đắt nhất trên người cô, có lẽ là chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay.

Màu sắc của chiếc vòng này cực đẹp.

Chiếc vòng này, có lẽ là món đồ duy nhất làm cho Đường Bội trở nên bất đồng với cô gái bình thường.

Cô như có điều suy nghĩ nhìn mình trong gương.

Bộ quần áo chất vải thô bình thường, trên eo chỉ có một cái đai lưng bình thường, phía trên treo một cái túi tiền.

Đường thêu trên túi tiền rất bình thường.

Căn cứ vào sự hiểu biết của Đường Bội đối với Minh Hiên, ngay cả ảnh đế cũng có thể mời tới, có thể cũng cấp dụng cụ biểu diễn đến bực đó trong vòng trước, tuyệt đối sẽ không quên những chi tiết này.

Cho nên lối ăn mặc giản dị của cô lúc này, cùng với chiếc vòng phỉ thúy trên tay cô, đã nói rõ vấn đề. Vai cô diễn, là một cô gái có thân thế bất phàm, nhưng bây giờ có lẽ là hổ xuống đồng bằng.

Nội dung diễn cụ thể thì phải chờ khi bước ra sân khấu bọn họ mới nhận được, cho nên lúc này Đường Bội và hai người kia, chỉ có thể căn cứ vào những chi tiết này mà suy đoán.

Hóa trang cho Đường Bội xong rất nhanh, bởi vì trang phục của cô thật sự quá đơn giản.

Cô nhanh chóng rời khỏi phòng hóa trang tầng 12, đi lên phòng nghĩ ngơi ở tầng 20.

Nhưng Hạ Tử Diệu còn tới sớm hơn cô.

Hay nói chính xác hơn là cả ba ảnh đế bao gồm Hạ Tử Diệu, Tả Tuấn Dân, và Cảnh Tu Bình đều tới sớm hơn cô.

Bọn họ đã thay quần áo xong và ngồi chờ trong phòng nghỉ ngơi.

Lúc cô mở cửa đi vào, Hạ Tử Diệu cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Nhìn thấy lối ăn mặc của cô giống với cô gái nông thôn, Hạ Tử Diệu không nhịn được mà cười khẽ, để quyển tạp chí trong tay xuống, đứng lên đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nói: “Sao lại mặc đồ này?”

“Anh không biết à?” Đường Bội cười yếu ớt, liếc mắt nhìn Hạ Tử Diệu.

Cô biểu hiện hoạt bát và có hơi gian xảo như vậy, lập tức làm dáng vẻ quê mùa trên người biến mất, cả người cũng linh động hơn.

“Đúng đúng….” Hạ Tử Diệu giơ hai tay lên, bất đắc dĩ cười nói: “Không có gì giấu được cô hết.”

Trong ba người, Đường Bội chỉ biết mình Hạ Tử Diệu, hai người cũng được coi như là quen thuộc, sau khi chào hỏi, ánh mắt của cô lập tức chuyển sang hai người kia. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.

Cuộc nói chuyện của cô và Hạ Tử Diệu, tất nhiên cũng đưa tới sự chú ý của hai người kia, bọn họ cũng để đồ trong tay xuống, nghiêm túc quan sát Đường Bội.

Mặc dù là hai đại ảnh đế, nhưng lần đầu tiên gặp mặt Đường Bội không có một chút yếu thế.

Cô khẽ mỉm cười với hai người, tự giới thiệu bản thân trước: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Đường Bội. Chút nữa, xin hai vị ảnh đế chiếu cố nhiều hơn.”

Tả Tuấn Dân cười một tiếng, đứng lên, chủ động đưa tay ra nắm tay Đường Bội, cười nói: “Cô Đường mặc đồ như vậy, thật sự rất thú vị.”

Tả Tuấn Dân nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng thâm thúy, gật đầu một cái nói: “Càng ngoài dự đoán thì càng thu hút ánh nhìn của khán giả hơn.”

“Cám ơn.” Đường Bội cười đáp: “Được chú khen, hy vọng mười năm sau, cháu có thể chân chính nhận được những lời khen này. Cháu bây giờ, vẫn còn phải học tập nhiều lắm.”

“Không tệ!” Tuổi của Tả Tuấn Dân đã có thể làm cha của Đường Bội, huống chi ông ta ở trong giới đã lâu, vốn là bậc tiền bối, lập tức đưa tay vỗ vai Đường Bội tỏ vẻ khích lệ, thở dài nói: “Rất có năng lực, cố gắng lên!”

“Vâng.” Đường Bội gật đầu, sau đó chủ động đi tới trước mặt Cảnh Tu Bình, đưa tay ra: “Anh Cảnh.” Diệp gia quán.

Cảnh Tu Bình nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói: “Hy vọng cô Đường hôm nay có thể phát huy một cách xuất sắc nhất.”

Chắc có lẽ vì Cảnh Tu Bình đã trải qua quá nhiều gai góc trong giới giải trí, con đường đi qua cũng không xuôi như Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân nên tính cách cũng không hiền hòa như họ.

Nhưng anh ta vẫn không mất lịch sự, sau khi bắt tay với Đường Bội thì lập tức chủ động buông tay cô ra, nói: “Tôi đã xem tiết mục lần trước của cô, thật khó nhìn ra, cô biểu diễn, không theo khuôn khổ.” Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.

Ba người dự thi, chỉ có Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng là coi như xuất thân chính quy.

Chỉ có Đường Bội, là đột ngột xuất hiện, là Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường.

“Anh Cảnh quá khen.” Nụ cười của Đường Bội cũng rất khách sáo: “Tôi đã xem nhiều phim anh đóng, cho dù là vai phụ bình thường nhất cũng có thể để người ta thấy, đó mới thật sự là diễn.”

Không phải cô đang lấy lòng mà Cảnh Tu Bình thật sự là một người như vậy, cho dù đang đứng bên cạnh nhân vật chính, cho dù máy quay chỉ nhắm vào nhân vật chính, nhưng vai phụ mà anh ta diễn, chưa từng có ai xem thường.

Lời Đường Bội nói, có lẽ đã đâm trúng trái tim đầy kiêu ngạo của Cảnh Tu Bình.

Trên mặt của anh ta cũng lộ ra nụ cười nhạt, khó có khi nói thêm vài câu: “Lời khen của cô Đường quá cao rồi.”

Anh ta dừng một chút, ước chừng là rất thưởng thức Đường Bội, nói: “Ở trong giới này, không ai có thể bảo đảm, lần này cũng có thể bắt được vai diễn mà mình thích. Diệp gia quán. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Nhưng cho dù không phải vai chính, từng vai phụ trong phim, cũng là thế giới của bọn họ, họ là nhân vật chính duy nhất trong thế giới đó. Cho nên mới nói, mỗi đóa hoa là một thế giới.”

“Ừ.” Đường Bội như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.

Hạ Tử Diệu chủ động lại gần, cười bổ sung: “Đây là Tu Bình đang chỉ dạy cô. Cho dù là vai phụ, cũng không nhất thiết là chỉ để làm nền cho vai chính. Giống như lúc trước cô diễn vai Tiêu công chúa, mặc dù chỉ là một vai phụ, nhưng khi cô diễn, cô phải lột tả chuyện xưa và cảm xúc của nhân vật một cách triệt để nhất. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán. Tất nhiên, lúc đó cô diễn rất tốt, nên mới tạo ra một linh hồn lập thể sinh động như thế, đầy đủ cảm xúc, đầy đủ màu sắc nhưng lại vô cùng độc lập làm người ta yêu thích.”

“Thì ra là như vậy….” Thật ra thì Đường Bội cũng biết, lúc này có thêm hai ảnh đế chỉ dạy lại cảm thấy như cá gặp nước.

“Cám ơn.” Cô cười với Cảnh Tu Bình, nói: “Vậy tiếp theo, xin anh Cảnh chỉ giáo nhiều hơn.”

Cô quay đầu lại nhìn Hạ Tử Diệu.

Quan hệ của hai người, đã khá quen thuộc, Đường Bội cười gật đầu với Hạ Tử Diệu, nói tiếp: “Cũng cảm ơn anh.”

Hạ Tử Diệu cười lắc đầu.

Đường Bội ngày đó hiểu ý không ngăn cách gọi ‘Tử Diệu’, có lẽ khó có thể xuất hiện lần nữa.

Mặc dù trong lòng tiếc nuối, nhưng nhìn thấy nụ cười trên môi cô ngày càng nhiều, nhìn cô dần trở nên hoạt bát, cho dù sự thay đổi này không phải vì mình, Hạ Tử Diệu cũng cảm thấy, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Bọn họ trò chuyện trong chốc lát, Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng cũng đi tới.

So với Đường Bội giản dị, hai người kia, nhất là Thịnh Lan, có thể coi là ăn mặc vô cùng lộng lẫy. Mặc Doanh RF Diệp gia Quán.

Cô ta mặc mộ bộ quần áo cổ đại năm màu, vạt váy kéo lê trên mặt đất, người khoác chiếc áo mỏng màu đỏ kim sa. Trên đầu cài trâm ngọc trai, tay đeo một chiếc vòng bằng vàng rồng, eo buộc thắt lưng khổng tước.

Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, giữa chân mày còn có một đó hoa chu sa vàng. Tai đeo bông tai Đông Châu, cổ đeo dây chuyền phỉ thúy.

Khương Dĩ Đồng đi bên cạnh cô ta cũng ăn mặc vô cùng cao quý.

Chỉ là so với Thịnh Lan thì Khương Dĩ Đồng kém hơn một chút, đi theo bên cạnh Thịnh Lan, nhìn Khương Dĩ Đồng không giống phi tần, ngược lại càng giống nha hoàn của Thịnh Lan hơn.

So sánh với nhau thì mặc dù lối ăn mặc của Đường Bội có hơi đơn giản hơn, nhưng phong cách rất riêng, tự có chỗ khéo léo, so với Khương Dĩ Đồng, ngược lại tốt hơn không ít.

Nhưng cho dù ảnh hậu Thịnh Lan, khi đối mặt với ba ảnh đế thì cũng thẹn thùng y như một diễn viên mới.

Lúc này hai má cô ta đã ửng hồng.

“Ảnh đế Tả, ảnh đế Cảnh, ảnh đế Hạ.” Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng chào hòi từng người, lại nói thêm mấy câu, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trước khi lên sóng phải chuẩn bị, ngay cả Mạc Thành và Nhan Ninh cũng đang tập duyệt, chuẩn bị lên làm nóng sân khấu.

Trợ lý của Minh Hiên đem ba phong thư ra cho ba người.

Đường Bội mở phong thư ra, đoạn diễn không dài, dẫu sao thời gian chuẩn bị quá ít, Minh Hiên muốn kiếm được diễn viên có kỹ thuật diễn hơn người, nên sẽ không quá làm khó ba người.

Cô nhanh chóng đọc hết nội dung, đây là một đoạn trích dài khoảng mười phút.

Nhưng trong mười phút này, sẽ phải diễn cùng ba ảnh đế lớn, thậm chí màn cuối cùng, là đối diễn với ba người.

Đây, mới là mục khảo nghiệm.

Mặc dù Đường Bội không thấy nội dung trích đoạn vở kịch của Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng, nhưng từ đôi chân mày nhíu chặt của hai cô ta, cô có thể đoán ra, phần của hai cô ta cũng không đơn giản, có lẽ hai người kia cũng sẽ làm khó, phải suy nghĩ kỹ càng để không bị rơi xuống thế yếu trước mặt ảnh đế.

Hạ Tử Diệu và Tả Tuấn Dân trao đổi ánh mắt.

Tất nhiên bọn họ đã đọc kịch bản trước, cho nên từ quân áo của ba cô, có thể đoán được người nào diễn đoạn nào.

Trong mắt Hạ Tử Diệu là nụ cười lạnh nhạt, anh ta cũng thấy, trong mắt Tả Tuấn Dân ẩn chứa ý cười và mong đợi.

Thịnh Lan biểu diễn, bọn họ đã thấy nhiều rồi.

Khương Dĩ Đồng , bọn họ cũng không xa lạ gì .

Nhưng sau khi diễn ‘Chiến ca’ với Đường Bội, lần nào tụ họp với nhau, Tả Tuấn Dân cũng nghe Hạ Tử Diệu khen cô diễn viên mới này không dứt miệng, làm cho bọn Tả Tuấn Dân có chút hiếu kỳ——–

Đến tột cùng là người mới ưu tú đến mức nào mới có thể làm cho ảnh đế xem trọng như thế.

Hôm nay, Tả Tuấn Dân có thể tận mắt xem kỹ kỹ thuật diễn xuất của Đường Bội, xem thử cô có thật sự tài giỏi như Hạ Tử Diệu nói không.

Bởi vì…

Không biết nên nói Đường Bội may mắn, hay là xui xẻo.

Đoạn ngắn mà cô rút được, chính là đoạn khó nhất.

Đường Bội, rút được một phân cảnh quan trọng.

Thành, thì một trận thành danh.

Bại, thì hoàn toàn thất bại!

Nhất là, bất luận người diễn chung với cô là ai thì người đó cũng đều không chút kém cỏi!

—— Hết chương 86 ——-

back top