Chương 87.1: Phong hoa tuyệt đại.
Editor: Mặc Doanh RF
Đoạn Đường Bội nhận được không dài.
Nội dung của đoạn trích là cô gái bị người yêu phản bội nên đã mai danh ẩn tích, đệ nhất thần y dần dần mất tung tích, ẩn cư ở thành nhỏ xa xôi nghèo nàn.
Cô gái mai danh ẩn tích ba năm, y thuật dần dần trở nên nổi tiếng xung quanh.
Người bạn và người yêu năm xưa chưa từng ngừng tìm kiếm cô, đêm trước khi đại nạn buông xuống đất nước, cuối cùng cũng tìm được cô.
Đường Bội và hai người kia tất nhiên không biết kịch bản hoàn chỉnh của phim, họ không biết nguyên nhân hậu quả, diễn như thế này thì có chút đột ngột, đây lại là bộ phim lột tả nội tâm nhân vật tràn đầy kịch liệt và mâu thuẫn, muốn diễn tốt, thật sự là có hơi khó khăn.
Nhất là, người đóng vai bạn và người yêu của cô năm xưa, lại chính là ba ảnh đế.
Đường Bội khép tờ giấy lại, trong đầu yên lặng ghi nhớ lời thoại.
Trong lúc lơ đãng, lại đối mặt với cặp mắt của Khương Dĩ Đồng.
Hình như cô ta rất ung dung.
So sánh với cô ta, Thịnh Lan ngồi bên cạnh, mặc dù là ảnh hậu, nhưng lại khẩn trương hơn nhiều.
Chống lại tầm mắt của Đường Bội, Khương Dĩ Đồng khẽ mỉm cười với cô, quơ tờ giấy nội dung trên tay.
Cô ta nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không có ai chú ý, nên từ từ bước tới chỗ Đường Bội.
Đường Bội đã khép kịch bản lại, Khương Dĩ Đồng cũng không có ý muốn xem, chỉ quan tâm hỏi: “Sao rồi? Có cảm thấy áp lực không?”
Giọng điệu của cô ta giống như đang quan tâm bạn thân, không có chút mất tự nhiên nào.
Nhưng mà bây giờ chỉ có nửa tiếng chuẩn bị ngắn ngủi, Khương Dĩ Đồng lại không chút hoang mang giống như đã tính kỹ từ trước, giống như ra sao thì ra, thế nào cũng được.
Cô ta lơ đãng đưa nội dung đến gần mặt Đường Bội, cười nói: “Lúc đầu tôi cũng hơi khẩn trương, nhưng khi thật sự gặp ba ảnh đế lại trấn định hơn rất nhiều.”
Nói xong, cô ta cười tự giễu: “Đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp sao?”
Đường Bội khẽ mỉm cười, tỉnh bơ tâng bốc nói: “Cô đã đóng nhiều phim, cảnh phức tạp và đột ngột cũng đã trải qua, tôi thấy trên internet mọi người cũng thường khen cô, nói cô nhập vai nhanh, dạng nhân vật gì cũng diễn được, rất có thiên phú. Cho nên mới nhanh chóng bình tĩnh như vậy.”
Khương Dĩ Đồng khẽ mỉm cười, giọng hơi nhỏ chút: “Cô nói đùa, chân chính có thiên phú, thật ra chính là cô.”
Lúc này ba ảnh đế đang chờ ở phòng khác, Minh Hiên không cho họ có cơ hội đối diễn, cũng vì bảo toàn sự công bằng.
Cho nên bây giờ trong phòng nghỉ, thật ra chỉ có Đường Bội, Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng.
Thịnh Lan một mực cúi đầu trầm tư xem kịch bản, rốt cuộc bị cuộc đối thoại của Đường Bội và Khương Dĩ Đồng làm chú ý.
Cô ta ngẩng đầu nhìn hai người, trang phục lộng lẫy làm nổi bật ánh sáng rực rỡ giữa hàng vạn người của cô ta.
“Đường Bội.” Thịnh Lan đột nhiên mở miệng kêu một tiếng.
Chờ Đường Bội nhìn cô ta, cô ta mới dùng kịch bản che miệng cười nói: “Cô nghĩ rằng cô ta thật sự quan tâm cô sao? Ba chúng ta thi với nhau, người ít kinh nghiệm nhất chính là cô. Có lẽ cô ta đã sớm biết bản thân không phải đối thủ của tôi, nhưng ngày hôm nay, nếu có thể đè cô xuống làm kính chắn gió, thì cũng đủ để cô ta nổi tiếng.”
Nói xong, Thịnh Lan chuyển ánh mắt lên người Khương Dĩ Đồng, cười khinh miệt nói: “Nhân duyên của cô nào có tốt như vậy, bất quá chỉ là gặp đâu vịn đó, khẩu phật tâm xà, đâm sau lưng người ta không biết bao nhiêu dao, người trong giới mắt sáng như tuyết, cô lại còn gặp ai là tươi cười tỏ vẻ thân thiết.”
“Cô?!” Thịnh Lan nói không chút lưu tình, làm mặt Khương Dĩ Đồng lúc đỏ lúc trắng: “Cô cần gì phải nói những lời khích bác ly gián như thế?! Tôi biết cô mắt cao hơn đầu, khinh thường kết bạn với chúng tôi. Nhưng tại sao cô lại chướng mắt cảnh vui vẻ của người khác.”
“Đúng thật là tôi mắt cao hơn đầu, khinh thường kết bạn với các người.” Nụ cười của Thịnh Lan trở nên lạnh hơn: “Khương Dĩ Đồng, người khác coi cô là một cô gái hiền lành dịu dàng xinh đẹp, chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều lần như vậy, ăn nhiều dao găm sau lưng như vậy, nếu tôi còn không nhìn thấu cô, thì đúng là không còn tư cách đứng trong giới này.”
Nói xong Thịnh Lan đứng lên, nói với Đường Bội: “Đi thôi, chúng ta xin Minh thiếu mỗi người một phòng. Mặc dù tôi cũng không thích cô, nhưng so với Khương Dĩ Đồng, cô tốt hơn cô ta một chút. Huống chi…” Thịnh Lan cao cao tại thượng nhìn Đường Bội, trong mắt là sự ngạo nghễ không hề che giấu: “Mặc dù thua cô một lần, nhưng tôi sẽ dùng thực lực làm cô thua tâm phục khẩu phục.”
Đường Bội khẽ mỉm cười.
Trong vòng minh tranh ám đấu này cô đã nghe đồn.
Bình thường Thịnh Lan sẽ không vênh váo hung hăng như vậy, hôm nay nói những lời này, tuyệt đối không phải vì muốn giúp cô.
Cô cũng đứng lên, thẳng tắp đứng trước mặt Thịnh Lan, khẽ cười nói: “Vậy thì hôm nay chúng ta phân cao thấp đi.”
“Tôi sẽ cho cô tận mắt chứng kiến, thực lực chênh lệch giữa tôi và cô.” Thịnh Lan không chút lưu tình nói.
“Mỏi mắt mong chờ.” Đường Bội vừa cười, vừa đi ra.
“Bội Bội….” Khương Dĩ Đồng lại đột nhiên kêu cô.
Đường Bội dừng bước, xoay người nhìn Khương Dĩ Đồng, phát hiện không chỉ là hai má mà ngay cả hốc mắt cô ta cũng đỏ lên.
Cô cười với Khương Dĩ Đồng, nhàn nhạt nói: “Yên tâm, tôi không có suy nghĩ nhiều. Chỉ là ba chúng ta ở cùng một phòng, thật sự không thể tập trung chuẩn bị được.”
Cô nói tiếp: “Tôi không muốn trở nên khó coi trước mặt ba ảnh đế.”
Cửa bị mở ra, sau đó đóng lại, chỉ còn lại một mình Khương Dĩ Đồng.
Sau khi căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, trên mặt cô ta đã sớm mất đi vẻ bất an vừa rồi, khóe môi hơi nhếch lên, hiện ra một nụ cười khinh thường——-
Đường Bội thật sự quá ngây thơ rồi!
Những lời Thịnh Lan vừa nói, căn bản không phải là đang giúp Đường Bội, không những không giúp mà còn phòng bị, đấy chỉ là phép khích tướng của cô ta mà thôi.
Bởi vì cho dù là Thịnh Lan, cũng rất lo lắng, sợ mình và Đường Bội liên thủ.
Khương Dĩ Đồng khép tờ giấy trong tay lại.
Vừa rồi, thật ra cô ta đang chuẩn bị giúp Đường Bội một tay.
Dù nội dung đoạn trích trên tay ba người cộng lại, cũng không thể tạo thành một bản trích hoàn chỉnh. Nhưng nếu so với đơn độc, không cần nghĩ cũng biết cái nào có lợi hơn.
Đường Bội coi như là người mới thiếu kinh nghiệm nhất, thứ cô thiếu nhất không phải là những thứ này sao?
Nhưng Đường Bội lại quá ngây thơ, dễ dàng mắc lừa, rốt cuộc tại sao lại có thể hấp dẫn ánh mắt của Ám Dạ đế vương, thật sự làm người ta cảm thấy khó hiểu!
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại có thêm khúc nhạc đệm ở giữa, cho nên nửa tiếng nhanh chóng trôi qua.
Trong hậu trường, Mạc Thành và Nhan Ninh đã chuẩn bị xong, bước ra sân khấu.
Mạc Thành đảo mắt qua hàng ghế khán giả, cười nói: “Tôi thấy hôm nay tâm trạng của các bạn khán giả đều rất phấn khích!”
“Phấn khích thế nào?” Nhan Ninh hỏi.
“Vốn là tràn đầy mong đợi, nhưng khi đèn được bật lên, lại thấy tôi chứ không phải là Cảnh Tu Bình hay…… Tả Tuấn Dân…. Hạ Tử Diệu” Mạc Thành nói ra ba cái tên này, tận lực kéo dài âm thanh.
Quả nhiên, mỗi một cái tên được Mạc Thành đọc lên, vốn là khán giả đang cười lại không tự chủ được mà vỗ tay hoan hô.
Ba cái tên này, có lẽ đã là ba danh từ lớn, ba nam diễn viên xuất sắc nhất của giới điện ảnh trong nước.
Nhất là Hạ Tử Diệu, ảnh đế đẹp trai phong độ nổi tiếng như ánh mặt trời ban trưa.
Khi Mạc Thành đọc đến tên của anh ta thì màn hình phẳng cũng hiện lên hình ảnh của anh ta, cách ăn mặc hôm nay của Hạ Tử Diệu làm các khán giả hét to hoan hô.
Mạc Thành cười càng rực rỡ hơn, chờ sau khi các khán giả bình ổn nhịp thở, mới tiếp tục nói: “Hôm nay, dính ánh sáng của ảnh đế, tôi được hưởng thụ cảm giác đã lâu không được chạm vào, mọi người cuồng nhiệt vô tay như thế, đúng là quá vinh hạnh.”
Khán giả lại cười.
“Có sự cổ vũ của các bạn khán giả, chúng tôi cũng không thể làm kẻ xấu mãi, đúng không?” Mạc Thành cười nói với Nhan Ninh.
“Hả?” Hiếm khi thấy biểu cảm của Nhan Ninh phong phú thế này, cô ấy nhíu mày quay đầu nhìn Mạc Thành: “Đúng là kỳ tích, không ngờ hôm nay anh hào phóng như vậy đó!”
“Không hào phóng cũng không được mà! Cô nhìn ánh mắt của mọi người xem, nếu tôi không mời ba ảnh đế lên, chắc bọn họ sẽ nuốt sống tôi mất!” Mạc Thành cố ý thở dài, đột nhiên nghiêng người đưa một tay về phía cánh gà, cười lớn tiếng nói: “Xin mời ba vị ảnh đế.”
Đèn sân khấu đột nhiên bị tắt.
Trong bóng tối, ba bóng người thon dài dần lộ ra.
Người bên trái là Tả Tuấn Dân.
Tả Tuấn Dân mặc một bộ quần áo cổ đại màu tím, bên hông là thắt lưng màu tím đậm, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười, vóc người thon dài cao ngất, nhìn vô cùng hào hoa phong nhã.
Bên phải, là Hạ Tử Diệu mặc đồ màu xanh đậm.
Trên eo là một cái thắt lưng màu xanh da trời, tóc búi trên đỉnh đầu, được cố định bằng chiếc nón bạc, đôi mắt sáng như sao, có thể nói là tuấn mỹ bất phàm.
Đứng ở giữa, là người mọi người không rõ nhất, nhưng lần này trong bộ phim mới của Minh thị, cũng đã nhận được vai nam thứ 2.
Cảnh Tu Bình mặc quần áo màu đen, tóc không chút rối loạn, được nón bạc cố định trên đỉnh đầu.
Hạ Tử Diệu tuấn mỹ mang theo ba phần cởi mở, nụ cười có vẻ hơi lười biếng.
Ánh mắt bằng phẳng của Cảnh Tu Bình lại có vẻ sâu không lường được.
Là người duy nhất không cười, có lẽ Cảnh Tu Bình luôn như vậy, mặc dù không đẹp trai như Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu, nhưng vóc người cao ngất được bao bọc trong bộ trang phục màu đen, làm cho anh ta có vẻ càng thêm nghiêm túc và cấm dục.
Cảm giác như thế, lại vô cùng quyến rũ.
Khán giả ở hiện trường chỉ sửng sốt mấy giây rồi liền vỗ tay hoan hô.
Trong tiếng hét, tiếng vỗ tay ánh đèn sáng lên lần nữa.
Ba ảnh đế đứng giữa chùm sáng.
Lúc này, ngay cả Cảnh Tu Bình cũng cười nhạt.
Mạc Thành và Nhan Ninh đi ra giữa sân khấu.
Mặc dù Mạc Thành chỉ là MC, nhưng đã làm MC rất lâu, hiện giờ trong giới này có thể nói là không ai có thể rung chuyển được, nên anh ta và ba người này đã rất thân quen với nhau, đây không phải là lần một lần hai họ đứng chung sân khấu.
Năm người chào hỏi nhau.
Mạc Thành nhìn ba ảnh đế từ trên xuống dưới, cười nói: “Ba vị ảnh đế giá lâm, đúng thật là vẻ vang cho kẻ hèn này. Đợi chút nữa còn có ba nữ vương… Trời ạ, tôi cảm thấy nóc nhà này sắp đến kỳ khảo nghiệm rồi.”
Tả Tuấn Dân và ba người còn lại cũng bật cười.
Các khán giả lại là cười không dừng được.
Tựa như phối hợp với lời nói của Mạc Thành, bọn họ lại ngẩng đầu hét to và vỗ tay.
Mạc Thành giả vờ lau mồ hôi, cười nói: “Được rồi được rồi, tôi biết hôm nay mọi người vô cùng hưng phấn! Nhưng dựa theo quy tắc, chúng tôi phải giới thiệu nhóm khách quý trước.”
“Người thứ nhất….” Nhan Ninh cũng cười, tiếp lời Mạc Thành, đưa microphone qua tay trái, lòng bàn tay phải hướng lên trên, chỉ vào Tả Tuấn Dân, nói: “Đây là người mọi người vô cùng quen thuộc, cũng là thần tượng của tôi….”
“Tả Tuấn Dân!” Nhan Ninh còn chưa nói hết các khán giả đã đồng thanh hét lên.
Nhan Ninh khẽ mỉm cười, chỉ hướng Hạ Tử Diệu, cười nói: “Đây là….”
Lần này, các khán giả càng thêm nhiệt tình, căn bản không chờ Nhan Ninh nói, bên dưới đã hét lên: “Hạ Tử Diệu!”
“Vậy còn người cuối cùng?” Mạc Thành dứt khoát không giới thiệu, cười híp mắt nhìn mọi người, hỏi.
“Cảnh Tu Bình!” Các khán giả cười, đồng thanh đáp.
Tả Tuấn Dân, Hạ Tử Diệu và Cảnh Tu Bình cũng hơi cúi đầu với khán giả.
Mạc Thành cười hỏi: “Nếu tất cả mọi người không muốn nghe tôi và Nhan Ninh dài dòng, ba ảnh đế cũng đã ra, tiếp theo nên làm gì đây?”
“Biểu diễn!” Các khán giả trăm miệng một lời hét.
Mạc Thành quay đầu nhìn ba người Tả Tuấn Dân, mở tay ra cười nói: “Nhìn xem họ đang nói gì kia kìa.”
Anh ta quay đầu nhìn về phía người xem, lớn tiếng nói: “Vậy, thời gian còn lại, hoàn toàn giao cho ba ảnh đế và ba nữ diễn viên của chúng ta. Xin mọi người tận tình hưởng thụ, buổi thịnh yến sang trọng mãn nhãn ngày hôm nay.”
Lời Mạc Thành không khoa trương.
Bây giờ đứng trên sân khấu là ba ảnh đế lớn.
Màn biểu diễn tiếp theo còn có cả ảnh hậu, cùng nữ diễn viên luôn có tiếng tăm tốt đẹp, có nhiều kinh nghiệm diễn xuất – Khương Dĩ Đồng, còn có nữ diễn viên mới nổi Đường Bội.
Nói đây là thịnh yến thị giác, thật sự không chút khoa trương.
Cho dù là đoàn phim sang trọng nhất, cũng khó có thể mời được những người này tập trung lại biểu diễn.
Mạc Thành và Nhan Ninh lui xuống, nhường sân khấu lại cho ba ảnh đế.
Màn hình lớn sau sân khấu, lúc này lại chuyển động.
Những cái tên không ngừng lăn qua trên màn hình, không cần giới thiệu quy tắc, khi màn hình ngừng chuyển động, các khán giả chỉ im lặng một giây sau đó liền hét lên—–
“Đường Bội!”
“Đường Bội!”
“Đường Bội!”
Đường Bội hít thở sâu một hơi, sửa sang lại tóc.
Những tiếng hô to đợt sau lớn hơn đợt trước không làm cô khẩn trương, ngược lại càng làm cô thêm trấn định.
Cô nhắm mắt lại, đã thuộc làu làu lời thoại trong đoạn trích.
Đường Bội mở mắt ra, giữa tiếng hét to của khán giả, cô bước tới thang máy của sân khấu.
Ánh đèn sân khấu lại tắt ngúm.
Khi đèn sáng lên, Đường Bội ăn mặc giản dị, mang theo nụ cười nhạt, xuất hiện trên sân khấu.
Trang phục cô mặc thật sự ngoài dự đoán của mọi người, làm cho người xem ở hiện trường có chút ngẩn ngơ.
“Chào mọi người.” Đường Bội đã sớm đoán được tình cảnh này, cô hơi cúi người chào khán giả, sau khi chào hỏi xong mới đứng thẳng lên, cười nói: “Mọi người bị trang phục của tôi dọa sao?”
Các khán giả thật sự rất kinh ngạc.
Đường Bội trong ấn tượng của bọn họ, là một một nữ anh hùng bất phàm, là một tiểu thư khuê các hoạt bát, tay cầm bình rượu.
Nhưng mỗi lần xuất hiện trước mặt công chúng, Đường Bội luôn mang cho mọi người những cảm giác khác nhau.
Cô ăn mặc giản dị đến mức có chút mùi nông thôn như vậy, làm mọi người ở sân khấu không kiềm được mà trố mắt nhìn nhau.
Lối ăn mặc như vậy, đứng trước mặt ba ảnh đế ăn mặc cao quý, hầu như không cần diễn, cũng đã hoàn toàn đứng ở thế hạ phong!
“Ừ… Khụ khụ…” Hiện trường thật sự quá yên tĩnh, Đường Bội cười hắng giọng nói: “Có phải bây giờ trong lòng mọi người đang nói thầm thế này: “Đường Bội này biết mình nhất định sẽ bị ba ảnh đế đè thảm cho nên dứt khoát làm vò mẻ bị sứt, cố tìm đường sống trong chỗ chết sao?”
Cô cố ý hạ thấp giọng, mang theo vẻ tự giễu làm cho mọi người cười ra tiếng.
Không sai!
Đây đúng thật là suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Sau khi bị Đường Bội vạch trần, họ cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn tràn đầy mong chờ vào màn biểu diễn của cô.
“Vậy, không để mọi người thất vọng, tôi đành làm vò đã mẻ lại sứt thôi!” Đường Bội lại cười thoải mái nói.
Nội dung đoạn trích cô đã nhớ rất rõ.
Nhưng không trao đổi một chút xíu nào với ba ảnh đế, cứ như vậy mà bắt đầu đối diễn, Đường Bội cũng có hơi khẩn trương.
Đèn sân khấu lại tắt ngúm, nhân viên đoàn phim bước ra bố trí sân khấu.
Cảnh Đường Bội phải diễn, địa điểm xảy ra ở nơi mà cô ẩn cư.
Khi ấy, cô đã là một đại phu có chút danh tiếng ở đó, cũng có một y quán nho nhỏ.
Đấy là một trấn nhỏ nghèo khó, những người ở đây rất thích nữ đại phu luôn cười nhạt nhưng vô cùng ôn hòa này, nhất là ‘nàng’ còn luôn sử dụng loại thuốc tiện lợi nhất, trong thời gian ngắn nhất, làm cho người bệnh nhanh chóng hết bệnh.
Cho nên mặc dù y quán rất nhỏ, nhưng người đi cầu y, lại nối liền không dứt.
Đường Bội vẫn bận đến khi mặt trời ngã về Tây, ánh nắng chiều đầy trời, lúc này ‘nàng’ mới có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Đây là quy tắc của ‘nàng’, giờ Dậu một khắc sẽ nghĩ khám.
Thường khi tới giờ này, mọi người đều đã về nhà, để lại không gian yên tĩnh cho ‘nàng’.
Nhưng mà, hôm nay lại không giống vậy.
Lúc Đường Bội dựa vào ghế gỗ xem sách y, có ba người cũng đi tới trước y quán của ‘nàng’.
Trang phục của bọn họ khác với những người dân ở thành này.
Khuôn mặt của bọn họ, cũng rất lạ.
Trên thực tế, từ khi ba người này xuất hiện ngoài thành nhỏ, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Quần áo của bọn họ, quá mức hoa lệ.
Ngựa của bọn họ, cao lớn mà xinh đẹp.
Khí thể của bọn họ quá hiên ngang, tuấn mỹ bất phàm.
Lúc này ba người đang đứng trước y quán của Đường Bội.
Đường Bội nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như không gấp, ngày mai xin hãy tới.”
Tay ‘nàng’ cầm một quyển sách y cổ xưa, ánh mắt của ‘nàng’ bị nội dung trong sách hấp dẫn, căn bản không muốn nhìn ba người kia.
Trên đường tới đây, ba người đã nhận được sự chú ý của vạn chúng, lúc này không kiềm được mà liếc nhìn nhau.
Bọn họ chính là Tả Tuấn Dân, Hạ Tử Diệu và Cảnh Tu Bình.
Chương 87.2: Phong hoa tuyệt đại.
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Hiện trường yên lặng như tờ, khung cảnh trên sân khấu, dĩ nhiên không thể nào hoàn toàn tái hiện cảnh ở thành nhỏ kia, chiếc bàn cổ kính trong y quán, kệ sách bằng trúc cổ xưa, còn có cả lò huân hương, thậm chí ngay cả cối giã thuốc cũng có.
Đường Bội cứ như vậy nhàn nhã ngồi ở trước bàn, hiện trường yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng lật sách của cô.
Tất nhiên ‘nàng’ nghe được tiếng bước chân, rất nhẹ, rất có quy luật, vừa nghe đã biết là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là người bình thường.
Nhưng vậy thì sao?
Chuyện cũ trước kia, đã sớm bị ‘nàng’ vứt bỏ.
‘Nàng’ bây giờ, chỉ là một đại phu nhỏ, một người bình thường mà thôi.
“Bội Bội.” Người đầu tiên lên tiếng chính là Tả Tuấn Dân nho nhã tuấn dật.
Kịch bản không tiết lộ tên, nên bọn họ dùng tên thật.
Sau khi Tả Tuấn Dân kêu xong thì cũng bước chân đến chỗ Đường Bội.
Thân thể cao lớn của ông ta lập tức che mất ánh nến trước mặt Đường Bội, tạo ra một cái bóng lớn trong sách y của ‘nàng’.
Tiếng gọi quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cách rất gần, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc.
Rốt cuộc Đường Bội cũng ngẩng đầu lên.
‘Nàng’ có chút lo âu nhìn Tả Tuấn Dân, đôi mắt trong suốt, giống như thiếu nữ trong núi của nhiều năm về trước, không có một chút tạp chất.
“Tả thúc thúc.” Đường Bội đứng lên, lễ phép hành lễ.
“Bội Bội…” Tả Tuấn Dân đưa tay đở cô dậy, cười khổ nói: “Con có biết ta đã lo lắng bao nhiêu hay không, ta sợ rằng con sẽ không chịu nhận người thúc thúc này nữa.”
“Tả thúc thúc nói đùa.” Đường Bội cười khách sáo: “Ngài luôn đối đãi với con như con đẻ, sao con có thể không nhận thúc thúc chứ?”
Có một mở đầu tốt đẹp như vậy, Đường Bội cũng chuyển hướng sang hai người kia.
“Tử Diệu.” Cô đi tới trước mặt Hạ Tử Diệu, cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đúng đã lâu không gặp…..” Từ đầu đến cuối trên mặt Hạ Tử Diệu luôn treo nụ cười lười biếng, cũng nghe được câu ‘đã lâu không gặp’, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đã ba năm rồi.”
Đường Bội cười với Hạ Tử Diệu, nói: “Nhưng nhìn Tử Diệu, vẫn anh tuấn bất phàm như trước, giống như chỉ mới chia tay ngày hôm qua.”
Lúc cô không nói không cười ngồi đọc sách thì nét đẹp sâu sắc nho nhã, nhìn vào chính là một nữ đại phu, trừ dung nhan tuyệt sắc thì không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng bây giờ gặp lại người xưa, nở nụ cười đã lâu không gặp, biểu cảm trên mặt cũng phong phú hơn rất nhiều.
Hoặc nhăn mày hoặc cười, ánh mắt chuyển động, trong nháy mắt đã xóa sạch mùi vị nông thôn trên người, lúc này đây, cô càng thêm linh động và xinh đẹp.
“Ngươi đó…” Hạ Tử Diệu đưa tay xoa đầu cô, động tác này năm đó bọn họ rất thường làm, ba năm không gặp, gặp lại lần nữa, giữa hai bên cũng chưa thấy xa cách.
Đường Bội cười đáp lại, đưa tay sửa sang tóc của mình, ánh mắt nhìn về phía người cuối cùng.
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy cô gái dựa vào ghế xem sách y, Cảnh Tu Bình đã không động cũng không suy tư.
‘Hắn’ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cứ như người đã chết từ lâu, nhưng vẫn có thể sinh hoạt ở trên thế gian này.
‘Hắn’ lại còn có thể thấy ‘nàng’ cười, nghe được giọng nói của nàng, ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt chưa bao giờ biến mất trên người ‘nàng’….
Khi Đường Bội nhìn tới Cảnh Tu Bình thì trong nháy mắt, ‘hắn’ thấy hốc mắt mình nóng lên, môi hơi mở ra, nhưng không nói được lời nào.
“Cảnh tướng quân…” Nụ cười trên mặt Đường Bội vẫn vậy, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn rất nhiều: “Không! Diệp gia quán. Ba năm trước ngài lập được công lớn như vậy, ắt hẳn nên gọi là Cảnh nguyên soái mới đúng!”
‘Nàng’ hơi lùi về sau, hành lễ với Cảnh Tu Bình, cười có lễ, nói: “Dân nữ bái kiến Cảnh nguyên soái.”
Thái độ quá mức lạnh nhạt và lễ phép làm sắc mặt Cảnh Tu Bình trở nên tái nhợt.
Các khán giả thấy như si như say.
Chỉ mấy lời thoại và động tác đơn giản, đã nói rõ quan hệ của bốn người bọn họ.
Cái này, chính là mị lực biểu diễn!
“Bội… Bội…” Khàn giọng khó khăn gọi ra cái tên này, theo bản năng, Cảnh Tu Bình đưa tay muốn đỡ Đường Bội.
Đường Bội không chút tránh né với những cái chạm thân mật của Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu, nhưng lúc này, ‘nàng’ lại nghiêng người tránh đi, nhàn nhạt nói: “Không dám phiền đến Cảnh nguyên soái.”
‘Nàng’ ngước đầu lên nhìn Cảnh Tu Bình, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như nước: “Nhũ danh Bội Bội này, đi ra từ miệng nguyên soái, thật sự làm cho dân nữ hết sức lo sợ, dân nữ không dám nhận.”
Cảnh nguyên soái vốn đã im lặng ít nói nhất trong quân, nay lại không còn gì để nói nữa.
“Bội Bội….” Tả Tuấn Dân đi tới bên cạnh ‘nàng’, thở dài nói: “Chuyện ba năm trước, hắn chỉ là vạn bất đắc dĩ. Hắn…..”
“Tả thúc thúc.” Đường Bội lại đột nhiên ngắt lời Tả Tuấn Dân: “Hôm nay chúng ta gặp lại nhau, trước hết không cần phải nhắc đến chuyện năm đó. Con đã ở đây ba năm, cũng coi như là người quen thuộc ở đây. Tối nay bất luận thế nào cũng phải tiếp đãi tận tình, mời Tả thúc thúc và Tử Diệu uống vài ly.”
Diễn tới chỗ này, các khán giả đã đoán ra quan hệ giữa bọn họ.
Đặc biệt là Đường Bội và Cảnh Tu Bình, ba năm trước đây, ‘hắn’ là người yêu của ‘nàng’, nhưng bởi vì xảy ra chuyện gì đó, mà trở thành tình cảnh ngày hôm nay.
Tạm thời không nói đến kỹ thuật diễn của Cảnh Tu Bình.
Từ khi bắt đầu đến giờ, ở trước mặt ba ảnh đế, Đường Bội biểu diễn rất thành thạo, không chỉ người xem ở trường quay nhìn ra, mà ngay cả Mạc Thành, Nhan Ninh, Minh Hiên và đám người Thịnh Lan cũng nhìn ra.
Đường Bội vẫn chưa biết, đoạn trích cô bắt trúng, chính là đoạn chuẩn bị tung ra làm trailer cho phim mới.
Câu chuyện mở ra vào lúc này, danh y đệ nhất thiên hạ bị người yêu tổn thương sâu sắc, bị bạn cũ tìm được, khi trở về lần nữa thì trọng chấn phong vân, viết ra một trang sách dài giữa thời loạn.
Đây là một bộ phim lấy chuyện của nữ chính làm chủ, cho nên Minh Hiên mới coi trọng việc tuyển chọn nữ chính như vậy.
Anh ta nhìn ba ảnh đế chung tay biểu diễn, Đường Bội khi thì ưu nhã, khi thì hoạt bát, khi thì lạnh lùng, đôi tay khoanh trước ngực dần buông lỏng.
Để cho Đường Bội gia nhập tổ tiết mục, thật sự là lựa chọn chính xác nhất trong năm nay của anh ta.
Nhưng Thịnh Lan trong phòng nghỉ ngơi lại không được tốt như vậy.
Tầm quan trọng của đoạn trích Đường Bội bắt được, là một ảnh hậu có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên Thịnh Lan nhìn ra.
Song song đó, đoạn này cũng rất khó có thể diễn tốt.
Cho dù là quay ở phim trường chính thức, Thịnh Lan cũng không nắm chắc ba phần.
Nhìn chiếc tivi LCD trên tường, ánh mắt Thịnh Lan dần dần trở nên thâm trầm.
Chỉ riêng cảnh diễn đầu, đại ảnh đế đứng ở cửa, mà Đường Bội vẫn có thể nhàn nhã tiếp tục xem sách, đã vô cùng không dễ dàng.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem kỹ thuật.
Trong mắt Thịnh Lan, so với sự biểu hiện bên ngoài, Đường Bội thâm sâu hơn nhiều.
Nhưng cô ta tin tưởng, ba ảnh đế đang biểu diễn cùng sân khấu với Đường Bội, chắc chắn đã phát hiện.
Thịnh Lan siết chặt nắm đấm, càng thêm nghiêm túc.
Xem ra, cô ta phải diễn hết mình mới không thua Đường Bội.
Bất luận người dưới sân khấu có suy nghĩ thế nào thì trên sân khấu vẫn tiếp tục diễn.
Đường Bội thật sự coi mình là chủ nhân của y quán này, bắt một cái bàn, để thức ăn và trái cây lên, lại lấy một vò rượu hoa lê ra, cười nói với đám người Tả Tuấn Dân: “Trong kinh thành có nhiều rượu ngon, nhưng rượu hoa lê này là đặc sản ở đây, hương thuần ngon miệng, các người không tới đây thì tuyệt đối không thể thưởng thức được rượu ngon bậc nhất này.”
Chén sứ men xanh được rót đầy, vò rượu và cái chén phong cách cổ xưa, nhưng càng thêm tự nhiên chất phác.
Đường Bội ngồi xuống chỗ của mình, cười bưng chén rượu lên: “Vì buổi gặp lại hôm nay, cạn ly.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu.
Năm xưa trong kinh thành, Đường Bội hào sảng không câu nệ tiểu tiết, mọi người đều biết, ‘nàng’ không hề thua đấng ‘nam nhi’.
Ba năm xa cách gặp lại, giai nhân như cũ, nhưng tất cả đã không thể nào quay đầu.
Đám người Tả Tuấn Dân theo đuổi tâm tư của mình, uống cạn chén rượu.
Đường Bội nhanh chóng rót thêm chén nữa, cười nói: “Nhiều năm không gặp, mấy vị phong thái như cũ, quả thật nên cạn thêm chén nữa.”
Nói xong, cô lập tức uống chén thứ hai.
Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu liếc mắt nhìn nhau, không biết làm sao chỉ có thể cạn chén.
Đường Bội nhanh chóng rót chén thứ ba, cười xinh đẹp nói: “Mấy người chúng ta, có thể gặp lại nhau ở đây, nơi này lại có rượu hoa lê, đúng lúc lại hợp với mấy tửu quỷ chúng ta. Thật sự nên cạn thêm chén nữa.”
Cô bưng chén sứ men xanh lên kề sát miệng, chưa kịp uống đã bị một bàn tay có lực đè lại.
“Bội Bội.” Hạ Tử Diệu nhẹ giọng nói: “Ngươi cần gì phải như vậy?”
“Tửu phùng tri kỷ ngàn chén vẫn ít!” Đường Bội không chống cự, chỉ bưng rượu cười nói: “Ở lại đây, khó có thể tìm một tri kỷ cùng uống rượu với ta.”
“Vậy tại sao ngươi không trở về?” Ánh mắt Hạ Tử Diệu cũng trở nên đau khổ: “Ngươi biết rõ, chúng ta vĩnh viễn chừa lại một chỗ cho ngươi mà.”
“Ha ha…..” Đường Bội cười ra tiếng: “Rời khỏi đó, ta mới cảm thấy, trời đất bao la. Thì ra, không khí cũng mát mẻ như thế, tại sao ta còn phải trở về?”
Trong ánh mắt ‘nàng’ đã có men say, hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Diệu, cười khanh khách nói: “Tử Diệu, nếu ngươi ở lại đây thêm một thời gian, nhất định cũng sẽ yêu nơi này.”
Cô đứng lên, đi về phía trước mấy bước, sau đó chắp tay đứng bất động.
Nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt trở nên xa xăm đầy hoài niệm: “Mặc dù ở đây không có nhiều người như kinh thành, nhưng mỗi một người đều rất tốt. Không có nhiều âm mưu tính toán, không có mùi máu tanh. Có, chẳng qua chỉ là bốn mùa hoa nở, mùi hoa lan tỏa, ban đêm côn trùng kêu vang, tiếng nước chảy róc rách.”
Ba nam nhân, cứ như vậy yên lặng nhìn Đường Bội.
Mặc dù khán giả không được biết tình huống cụ thể, nhưng nhìn theo ánh mắt Đường Bội, tựa như họ đã bay đến trấn nhỏ mà ‘nàng’ ẩn cư.
Nơi đó ngói xanh tường trắng, cầu nhỏ nước chảy, tiếng nước chảy róc rách, năm tháng an tĩnh tốt đẹp, thời gian qua nhanh, thoáng một cái đã là ba năm.
“Bội Bội… Nhưng bây giờ, chúng ta đã đến đón con về.” Im lặng thật lâu, rốt cuộc Tả Tuấn Dân trầm giọng nói.
“Con biết!” Đường Bội quay đầu nhìn ông ta, cười nói: “Nhưng mà, con sẽ không trở về với mọi người.”
Cô lắc đầu một cái, ngăn lại lời kế tiếp của Tả Tuấn Dân, chỉ vào ngực trái của mình, nói: “Ba năm trước, Đường Bội kia đã chết rồi. Đường Bội bây giờ, chẳng qua chỉ là một đại phu nhỏ ở trấn này thôi, Đường Bội bây giờ chỉ hoan nghênh các bằng hữu đến tìm nàng uống rượu nói chuyện phiếm. Nàng sẽ không, để cho mình rơi xuống vũng bùn lần nữa.” Diệp gia quán.
Sắc mặt của đám người Tả Tuấn Dân trở nên khó coi.
Nhất là Cảnh Tu Bình.
Cảnh Tu Bình vẫn luôn không nói lời nào, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn tái nhợt.
Cho dù đã uống mấy chén rượu mạnh, cũng không thể làm cho trái tim trống rỗng của hắn trở nên ấm áp.
Lúc này thấy động tác của Đường Bội, hắn đột nhiên đứng lên, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Đường Bội rủ tay xuống, nhìn theo bóng lưng Cảnh Tu Bình, đột nhiên cười ra tiếng.
Cô từ từ trở lại bàn, ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chúng ta uống tiếp đi.”
“Tại sao ngươi lại phải thà đau khổ cũng muốn kích thích hắn?” Hạ Tử Diệu không kiềm được nói: “Ngươi biết rõ, chuyện năm đó, người đau khổ nhất, thật ra chính là hắn. Hắn yêu ngươi như vậy. Cho dù năm đó nghĩ rằng ngươi đã chết, nhưng hắn vẫn không thay đổi. Cho tới bây giờ, cũng vậy…”
Nghe Hạ Tử Diệu nói xong, vốn dĩ Cảnh Tu Bình muốn rời đi, lại cương cứng tại chỗ.
Hắn không biết, có một ngày, có người ở trước mặt Đường Bội, nhắc tới tình cảm của hắn thì hắn lại đau đớn, lúng túng như vậy, thậm chí hận không thể chết đi như thế.
Nhưng hắn nhanh chóng càng thêm đau khổ.
Đường Bội cắt đứt lời nói của Hạ Tử Diệu, khẽ cười nói: “Ta cũng rất yêu huynh ấy!”
Cảnh Tu Bình giật mình.
Rất nhanh đã nghe Đường Bội tiếp tục nói: “Cho đến khi, bị Nguyên soái đại nhân, bắn thẳng một mũi tên vào ngực, bắn rơi chỗ này mới ngưng!”
Cô cười thản nhiên nhìn Hạ Tử Diệu, ngón tay chỉ thẳng vào tim mình.
Nụ cười của cô không chạm đến đáy mắt, màn hình điện tử phóng đại lên, các khán giả có thể nhìn thấy rõ ràng, sự mê man đau đớn trong mắt Đường Bội.
Màn ảnh dùng lại.
Trường quay vẫn yên lặng.
Mắt của khán giả, vẫn còn dừng lại ở bóng lưng cứng ngắc, không ngừng run rẩy của Cảnh Tu Bình. Dừng lại ở đôi mắt mê man đầy đau đớn làm người ta muốn khóc của Đường Bội. Diệp gia quán. (đệt, làm khúc này tuôi cũng chịu khó tưởng tượng lắm nhe :v)
Lời thoại vừa rồi, dường như vẫn còn vang vọng bên tai mọi người.
Rất lâu sau, lâu đến nỗi như đã trải qua một thế kỷ, không biết từ góc nào dưới khán đài, vang lên tiếng vỗ tay nhẹ nhàng.
Tiếng vỗ tay bắt đầu cuồn cuộn như thủy triều.
Đoạn trích rất ngắn, thậm chí không được coi là đoạn trích hoàn chỉnh.
Câu chuyện tựa như vừa mới bắt đầu, đã bị gián đoạn.
Nhưng cũng không thể ngăn cản khán giả đắm chìm trong câu chuyện này, đắm chìm trong lối diễn xuất của bốn người Đường Bội.
Tiếng vỗ tay vang lên, giống như một tín hiệu.
Đường Bội khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt vừa rồi.
Cô bước lên, Cảnh Tu Bình cũng đã trở lại bên cạnh bọn họ.
“Cám ơn mọi người.” Đường Bội cười, hơi cuối người với khán giả.
Tiếng vỗ tay càng thêm vang dội.
Tiếng vỗ tay như thủy triều ở trường quay, nhưng không có một ai phát ra âm thanh dư thừa.
Bọn họ đã hoàn toàn đắm chìm trong màn diễn vừa rồi, thậm chí bắt đầu mong chờ câu chuyện tiếp theo, không muốn mở miệng phá hư bầu không khí này.
Đường Bội gật đầu cảm ơn ba người Hạ Tử Diệu, sau đó xoay lưng đi ra sau cánh gà.
Cô không biết, trong mắt người trong nghề, cô không bị kỹ thuật diễn của ba ảnh đế chế trụ.
Nhưng vừa rồi, cô thật sự nhập vai.
Cho nên lúc rời khỏi sâu khấu, cảm xúc vẫn còn đọng lại, không thể nào lập tức thoát vai.
Cho đến khi Minh Hiên chủ động bước lên, nói với cô: “Rất tốt, Đường Bội, cô lại cho tôi ngạc nhiên và mừng rỡ thêm một lần nữa.”
“Cảm ơn.” Đường Bội miễn cưỡng lên tinh thần cười với anh ta, gật đầu một cái, nói: “Nếu như Minh thiếu không còn gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Minh Hiên gật đầu, không giữ lại.
Chẳng qua khi Đường Bội đi qua chỗ anh ta, đột nhiên thấp giọng nói: “Hy vọng người đang chờ cô trong phòng nghỉ ngơi, có thể làm cho cô nở nụ cười thật sự.”
Đường Bội hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Minh Hiên, người sau lưng chỉ cười nhạt với cô rồi xoay người trở về phòng điều khiển.
Mang theo sự nghi ngờ, Đường Bội bước nhanh về phòng nghỉ ngơi.
Cửa phòng nghỉ ngơi không bị khóa, chỉ hơi khép hờ.
Đường Bội đưa tay muốn đẩy cửa ra, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Có thể nhìn thấy chị ngay? Có thật không?”
Đường Bội chớp mắt một cái, có chút không dám tin đẩy cửa phòng ra.
Trên ghế sa lon, cậu con trai mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, đang chuyên chú nhìn lên ti vi trên tường, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức quay đầu lại.
Cho dù hôm qua mới vừa gọi video, nhưng nhìn thấy gò má hồng hào của Đường Tử Thái, Đường Bội vẫn không nhịn được mà nở nụ cười từ trong thâm tâm.
“Chị!” Đường Tử Thái lập tức đứng lên, bước nhanh tới chỗ Đường Bội.
Cậu vốn cao hơn Đường Bội một cái đầu, nhưng mà trước giờ Đường Tử Thái vẫn rất gầy, nên nhìn có chút đơn bạc.
Bây giờ, mặc dù cậu vẫn chưa thể gọi là cường tráng, nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều rồi.
“Em nói rồi, em nhất định sẽ đến trường quay xem chị biểu diễn.” Đường Tử Thái mỉm cười nhìn Đường Bội, nói.
Sau đó cậu vươn tay ra, ôm Đường Bội đang cười mỉm vào ngực mình, vòm ngực đã dần trở nên to lớn, có thể bảo vệ tốt Đường Bội.
Đường Tử Thái thỏa mãn thở dài, tiếp tục nói: “Từ nay về sau, em cũng vậy, sẽ bảo vệ chị thật tốt.”
——– Hết chương 87 ——–
Editor: Mặc Doanh RF
Đoạn Đường Bội nhận được không dài.
Nội dung của đoạn trích là cô gái bị người yêu phản bội nên đã mai danh ẩn tích, đệ nhất thần y dần dần mất tung tích, ẩn cư ở thành nhỏ xa xôi nghèo nàn.
Cô gái mai danh ẩn tích ba năm, y thuật dần dần trở nên nổi tiếng xung quanh.
Người bạn và người yêu năm xưa chưa từng ngừng tìm kiếm cô, đêm trước khi đại nạn buông xuống đất nước, cuối cùng cũng tìm được cô.
Đường Bội và hai người kia tất nhiên không biết kịch bản hoàn chỉnh của phim, họ không biết nguyên nhân hậu quả, diễn như thế này thì có chút đột ngột, đây lại là bộ phim lột tả nội tâm nhân vật tràn đầy kịch liệt và mâu thuẫn, muốn diễn tốt, thật sự là có hơi khó khăn.
Nhất là, người đóng vai bạn và người yêu của cô năm xưa, lại chính là ba ảnh đế.
Đường Bội khép tờ giấy lại, trong đầu yên lặng ghi nhớ lời thoại.
Trong lúc lơ đãng, lại đối mặt với cặp mắt của Khương Dĩ Đồng.
Hình như cô ta rất ung dung.
So sánh với cô ta, Thịnh Lan ngồi bên cạnh, mặc dù là ảnh hậu, nhưng lại khẩn trương hơn nhiều.
Chống lại tầm mắt của Đường Bội, Khương Dĩ Đồng khẽ mỉm cười với cô, quơ tờ giấy nội dung trên tay.
Cô ta nhìn trái nhìn phải một chút, thấy không có ai chú ý, nên từ từ bước tới chỗ Đường Bội.
Đường Bội đã khép kịch bản lại, Khương Dĩ Đồng cũng không có ý muốn xem, chỉ quan tâm hỏi: “Sao rồi? Có cảm thấy áp lực không?”
Giọng điệu của cô ta giống như đang quan tâm bạn thân, không có chút mất tự nhiên nào.
Nhưng mà bây giờ chỉ có nửa tiếng chuẩn bị ngắn ngủi, Khương Dĩ Đồng lại không chút hoang mang giống như đã tính kỹ từ trước, giống như ra sao thì ra, thế nào cũng được.
Cô ta lơ đãng đưa nội dung đến gần mặt Đường Bội, cười nói: “Lúc đầu tôi cũng hơi khẩn trương, nhưng khi thật sự gặp ba ảnh đế lại trấn định hơn rất nhiều.”
Nói xong, cô ta cười tự giễu: “Đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp sao?”
Đường Bội khẽ mỉm cười, tỉnh bơ tâng bốc nói: “Cô đã đóng nhiều phim, cảnh phức tạp và đột ngột cũng đã trải qua, tôi thấy trên internet mọi người cũng thường khen cô, nói cô nhập vai nhanh, dạng nhân vật gì cũng diễn được, rất có thiên phú. Cho nên mới nhanh chóng bình tĩnh như vậy.”
Khương Dĩ Đồng khẽ mỉm cười, giọng hơi nhỏ chút: “Cô nói đùa, chân chính có thiên phú, thật ra chính là cô.”
Lúc này ba ảnh đế đang chờ ở phòng khác, Minh Hiên không cho họ có cơ hội đối diễn, cũng vì bảo toàn sự công bằng.
Cho nên bây giờ trong phòng nghỉ, thật ra chỉ có Đường Bội, Thịnh Lan và Khương Dĩ Đồng.
Thịnh Lan một mực cúi đầu trầm tư xem kịch bản, rốt cuộc bị cuộc đối thoại của Đường Bội và Khương Dĩ Đồng làm chú ý.
Cô ta ngẩng đầu nhìn hai người, trang phục lộng lẫy làm nổi bật ánh sáng rực rỡ giữa hàng vạn người của cô ta.
“Đường Bội.” Thịnh Lan đột nhiên mở miệng kêu một tiếng.
Chờ Đường Bội nhìn cô ta, cô ta mới dùng kịch bản che miệng cười nói: “Cô nghĩ rằng cô ta thật sự quan tâm cô sao? Ba chúng ta thi với nhau, người ít kinh nghiệm nhất chính là cô. Có lẽ cô ta đã sớm biết bản thân không phải đối thủ của tôi, nhưng ngày hôm nay, nếu có thể đè cô xuống làm kính chắn gió, thì cũng đủ để cô ta nổi tiếng.”
Nói xong, Thịnh Lan chuyển ánh mắt lên người Khương Dĩ Đồng, cười khinh miệt nói: “Nhân duyên của cô nào có tốt như vậy, bất quá chỉ là gặp đâu vịn đó, khẩu phật tâm xà, đâm sau lưng người ta không biết bao nhiêu dao, người trong giới mắt sáng như tuyết, cô lại còn gặp ai là tươi cười tỏ vẻ thân thiết.”
“Cô?!” Thịnh Lan nói không chút lưu tình, làm mặt Khương Dĩ Đồng lúc đỏ lúc trắng: “Cô cần gì phải nói những lời khích bác ly gián như thế?! Tôi biết cô mắt cao hơn đầu, khinh thường kết bạn với chúng tôi. Nhưng tại sao cô lại chướng mắt cảnh vui vẻ của người khác.”
“Đúng thật là tôi mắt cao hơn đầu, khinh thường kết bạn với các người.” Nụ cười của Thịnh Lan trở nên lạnh hơn: “Khương Dĩ Đồng, người khác coi cô là một cô gái hiền lành dịu dàng xinh đẹp, chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều lần như vậy, ăn nhiều dao găm sau lưng như vậy, nếu tôi còn không nhìn thấu cô, thì đúng là không còn tư cách đứng trong giới này.”
Nói xong Thịnh Lan đứng lên, nói với Đường Bội: “Đi thôi, chúng ta xin Minh thiếu mỗi người một phòng. Mặc dù tôi cũng không thích cô, nhưng so với Khương Dĩ Đồng, cô tốt hơn cô ta một chút. Huống chi…” Thịnh Lan cao cao tại thượng nhìn Đường Bội, trong mắt là sự ngạo nghễ không hề che giấu: “Mặc dù thua cô một lần, nhưng tôi sẽ dùng thực lực làm cô thua tâm phục khẩu phục.”
Đường Bội khẽ mỉm cười.
Trong vòng minh tranh ám đấu này cô đã nghe đồn.
Bình thường Thịnh Lan sẽ không vênh váo hung hăng như vậy, hôm nay nói những lời này, tuyệt đối không phải vì muốn giúp cô.
Cô cũng đứng lên, thẳng tắp đứng trước mặt Thịnh Lan, khẽ cười nói: “Vậy thì hôm nay chúng ta phân cao thấp đi.”
“Tôi sẽ cho cô tận mắt chứng kiến, thực lực chênh lệch giữa tôi và cô.” Thịnh Lan không chút lưu tình nói.
“Mỏi mắt mong chờ.” Đường Bội vừa cười, vừa đi ra.
“Bội Bội….” Khương Dĩ Đồng lại đột nhiên kêu cô.
Đường Bội dừng bước, xoay người nhìn Khương Dĩ Đồng, phát hiện không chỉ là hai má mà ngay cả hốc mắt cô ta cũng đỏ lên.
Cô cười với Khương Dĩ Đồng, nhàn nhạt nói: “Yên tâm, tôi không có suy nghĩ nhiều. Chỉ là ba chúng ta ở cùng một phòng, thật sự không thể tập trung chuẩn bị được.”
Cô nói tiếp: “Tôi không muốn trở nên khó coi trước mặt ba ảnh đế.”
Cửa bị mở ra, sau đó đóng lại, chỉ còn lại một mình Khương Dĩ Đồng.
Sau khi căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, trên mặt cô ta đã sớm mất đi vẻ bất an vừa rồi, khóe môi hơi nhếch lên, hiện ra một nụ cười khinh thường——-
Đường Bội thật sự quá ngây thơ rồi!
Những lời Thịnh Lan vừa nói, căn bản không phải là đang giúp Đường Bội, không những không giúp mà còn phòng bị, đấy chỉ là phép khích tướng của cô ta mà thôi.
Bởi vì cho dù là Thịnh Lan, cũng rất lo lắng, sợ mình và Đường Bội liên thủ.
Khương Dĩ Đồng khép tờ giấy trong tay lại.
Vừa rồi, thật ra cô ta đang chuẩn bị giúp Đường Bội một tay.
Dù nội dung đoạn trích trên tay ba người cộng lại, cũng không thể tạo thành một bản trích hoàn chỉnh. Nhưng nếu so với đơn độc, không cần nghĩ cũng biết cái nào có lợi hơn.
Đường Bội coi như là người mới thiếu kinh nghiệm nhất, thứ cô thiếu nhất không phải là những thứ này sao?
Nhưng Đường Bội lại quá ngây thơ, dễ dàng mắc lừa, rốt cuộc tại sao lại có thể hấp dẫn ánh mắt của Ám Dạ đế vương, thật sự làm người ta cảm thấy khó hiểu!
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại có thêm khúc nhạc đệm ở giữa, cho nên nửa tiếng nhanh chóng trôi qua.
Trong hậu trường, Mạc Thành và Nhan Ninh đã chuẩn bị xong, bước ra sân khấu.
Mạc Thành đảo mắt qua hàng ghế khán giả, cười nói: “Tôi thấy hôm nay tâm trạng của các bạn khán giả đều rất phấn khích!”
“Phấn khích thế nào?” Nhan Ninh hỏi.
“Vốn là tràn đầy mong đợi, nhưng khi đèn được bật lên, lại thấy tôi chứ không phải là Cảnh Tu Bình hay…… Tả Tuấn Dân…. Hạ Tử Diệu” Mạc Thành nói ra ba cái tên này, tận lực kéo dài âm thanh.
Quả nhiên, mỗi một cái tên được Mạc Thành đọc lên, vốn là khán giả đang cười lại không tự chủ được mà vỗ tay hoan hô.
Ba cái tên này, có lẽ đã là ba danh từ lớn, ba nam diễn viên xuất sắc nhất của giới điện ảnh trong nước.
Nhất là Hạ Tử Diệu, ảnh đế đẹp trai phong độ nổi tiếng như ánh mặt trời ban trưa.
Khi Mạc Thành đọc đến tên của anh ta thì màn hình phẳng cũng hiện lên hình ảnh của anh ta, cách ăn mặc hôm nay của Hạ Tử Diệu làm các khán giả hét to hoan hô.
Mạc Thành cười càng rực rỡ hơn, chờ sau khi các khán giả bình ổn nhịp thở, mới tiếp tục nói: “Hôm nay, dính ánh sáng của ảnh đế, tôi được hưởng thụ cảm giác đã lâu không được chạm vào, mọi người cuồng nhiệt vô tay như thế, đúng là quá vinh hạnh.”
Khán giả lại cười.
“Có sự cổ vũ của các bạn khán giả, chúng tôi cũng không thể làm kẻ xấu mãi, đúng không?” Mạc Thành cười nói với Nhan Ninh.
“Hả?” Hiếm khi thấy biểu cảm của Nhan Ninh phong phú thế này, cô ấy nhíu mày quay đầu nhìn Mạc Thành: “Đúng là kỳ tích, không ngờ hôm nay anh hào phóng như vậy đó!”
“Không hào phóng cũng không được mà! Cô nhìn ánh mắt của mọi người xem, nếu tôi không mời ba ảnh đế lên, chắc bọn họ sẽ nuốt sống tôi mất!” Mạc Thành cố ý thở dài, đột nhiên nghiêng người đưa một tay về phía cánh gà, cười lớn tiếng nói: “Xin mời ba vị ảnh đế.”
Đèn sân khấu đột nhiên bị tắt.
Trong bóng tối, ba bóng người thon dài dần lộ ra.
Người bên trái là Tả Tuấn Dân.
Tả Tuấn Dân mặc một bộ quần áo cổ đại màu tím, bên hông là thắt lưng màu tím đậm, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười, vóc người thon dài cao ngất, nhìn vô cùng hào hoa phong nhã.
Bên phải, là Hạ Tử Diệu mặc đồ màu xanh đậm.
Trên eo là một cái thắt lưng màu xanh da trời, tóc búi trên đỉnh đầu, được cố định bằng chiếc nón bạc, đôi mắt sáng như sao, có thể nói là tuấn mỹ bất phàm.
Đứng ở giữa, là người mọi người không rõ nhất, nhưng lần này trong bộ phim mới của Minh thị, cũng đã nhận được vai nam thứ 2.
Cảnh Tu Bình mặc quần áo màu đen, tóc không chút rối loạn, được nón bạc cố định trên đỉnh đầu.
Hạ Tử Diệu tuấn mỹ mang theo ba phần cởi mở, nụ cười có vẻ hơi lười biếng.
Ánh mắt bằng phẳng của Cảnh Tu Bình lại có vẻ sâu không lường được.
Là người duy nhất không cười, có lẽ Cảnh Tu Bình luôn như vậy, mặc dù không đẹp trai như Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu, nhưng vóc người cao ngất được bao bọc trong bộ trang phục màu đen, làm cho anh ta có vẻ càng thêm nghiêm túc và cấm dục.
Cảm giác như thế, lại vô cùng quyến rũ.
Khán giả ở hiện trường chỉ sửng sốt mấy giây rồi liền vỗ tay hoan hô.
Trong tiếng hét, tiếng vỗ tay ánh đèn sáng lên lần nữa.
Ba ảnh đế đứng giữa chùm sáng.
Lúc này, ngay cả Cảnh Tu Bình cũng cười nhạt.
Mạc Thành và Nhan Ninh đi ra giữa sân khấu.
Mặc dù Mạc Thành chỉ là MC, nhưng đã làm MC rất lâu, hiện giờ trong giới này có thể nói là không ai có thể rung chuyển được, nên anh ta và ba người này đã rất thân quen với nhau, đây không phải là lần một lần hai họ đứng chung sân khấu.
Năm người chào hỏi nhau.
Mạc Thành nhìn ba ảnh đế từ trên xuống dưới, cười nói: “Ba vị ảnh đế giá lâm, đúng thật là vẻ vang cho kẻ hèn này. Đợi chút nữa còn có ba nữ vương… Trời ạ, tôi cảm thấy nóc nhà này sắp đến kỳ khảo nghiệm rồi.”
Tả Tuấn Dân và ba người còn lại cũng bật cười.
Các khán giả lại là cười không dừng được.
Tựa như phối hợp với lời nói của Mạc Thành, bọn họ lại ngẩng đầu hét to và vỗ tay.
Mạc Thành giả vờ lau mồ hôi, cười nói: “Được rồi được rồi, tôi biết hôm nay mọi người vô cùng hưng phấn! Nhưng dựa theo quy tắc, chúng tôi phải giới thiệu nhóm khách quý trước.”
“Người thứ nhất….” Nhan Ninh cũng cười, tiếp lời Mạc Thành, đưa microphone qua tay trái, lòng bàn tay phải hướng lên trên, chỉ vào Tả Tuấn Dân, nói: “Đây là người mọi người vô cùng quen thuộc, cũng là thần tượng của tôi….”
“Tả Tuấn Dân!” Nhan Ninh còn chưa nói hết các khán giả đã đồng thanh hét lên.
Nhan Ninh khẽ mỉm cười, chỉ hướng Hạ Tử Diệu, cười nói: “Đây là….”
Lần này, các khán giả càng thêm nhiệt tình, căn bản không chờ Nhan Ninh nói, bên dưới đã hét lên: “Hạ Tử Diệu!”
“Vậy còn người cuối cùng?” Mạc Thành dứt khoát không giới thiệu, cười híp mắt nhìn mọi người, hỏi.
“Cảnh Tu Bình!” Các khán giả cười, đồng thanh đáp.
Tả Tuấn Dân, Hạ Tử Diệu và Cảnh Tu Bình cũng hơi cúi đầu với khán giả.
Mạc Thành cười hỏi: “Nếu tất cả mọi người không muốn nghe tôi và Nhan Ninh dài dòng, ba ảnh đế cũng đã ra, tiếp theo nên làm gì đây?”
“Biểu diễn!” Các khán giả trăm miệng một lời hét.
Mạc Thành quay đầu nhìn ba người Tả Tuấn Dân, mở tay ra cười nói: “Nhìn xem họ đang nói gì kia kìa.”
Anh ta quay đầu nhìn về phía người xem, lớn tiếng nói: “Vậy, thời gian còn lại, hoàn toàn giao cho ba ảnh đế và ba nữ diễn viên của chúng ta. Xin mọi người tận tình hưởng thụ, buổi thịnh yến sang trọng mãn nhãn ngày hôm nay.”
Lời Mạc Thành không khoa trương.
Bây giờ đứng trên sân khấu là ba ảnh đế lớn.
Màn biểu diễn tiếp theo còn có cả ảnh hậu, cùng nữ diễn viên luôn có tiếng tăm tốt đẹp, có nhiều kinh nghiệm diễn xuất – Khương Dĩ Đồng, còn có nữ diễn viên mới nổi Đường Bội.
Nói đây là thịnh yến thị giác, thật sự không chút khoa trương.
Cho dù là đoàn phim sang trọng nhất, cũng khó có thể mời được những người này tập trung lại biểu diễn.
Mạc Thành và Nhan Ninh lui xuống, nhường sân khấu lại cho ba ảnh đế.
Màn hình lớn sau sân khấu, lúc này lại chuyển động.
Những cái tên không ngừng lăn qua trên màn hình, không cần giới thiệu quy tắc, khi màn hình ngừng chuyển động, các khán giả chỉ im lặng một giây sau đó liền hét lên—–
“Đường Bội!”
“Đường Bội!”
“Đường Bội!”
Đường Bội hít thở sâu một hơi, sửa sang lại tóc.
Những tiếng hô to đợt sau lớn hơn đợt trước không làm cô khẩn trương, ngược lại càng làm cô thêm trấn định.
Cô nhắm mắt lại, đã thuộc làu làu lời thoại trong đoạn trích.
Đường Bội mở mắt ra, giữa tiếng hét to của khán giả, cô bước tới thang máy của sân khấu.
Ánh đèn sân khấu lại tắt ngúm.
Khi đèn sáng lên, Đường Bội ăn mặc giản dị, mang theo nụ cười nhạt, xuất hiện trên sân khấu.
Trang phục cô mặc thật sự ngoài dự đoán của mọi người, làm cho người xem ở hiện trường có chút ngẩn ngơ.
“Chào mọi người.” Đường Bội đã sớm đoán được tình cảnh này, cô hơi cúi người chào khán giả, sau khi chào hỏi xong mới đứng thẳng lên, cười nói: “Mọi người bị trang phục của tôi dọa sao?”
Các khán giả thật sự rất kinh ngạc.
Đường Bội trong ấn tượng của bọn họ, là một một nữ anh hùng bất phàm, là một tiểu thư khuê các hoạt bát, tay cầm bình rượu.
Nhưng mỗi lần xuất hiện trước mặt công chúng, Đường Bội luôn mang cho mọi người những cảm giác khác nhau.
Cô ăn mặc giản dị đến mức có chút mùi nông thôn như vậy, làm mọi người ở sân khấu không kiềm được mà trố mắt nhìn nhau.
Lối ăn mặc như vậy, đứng trước mặt ba ảnh đế ăn mặc cao quý, hầu như không cần diễn, cũng đã hoàn toàn đứng ở thế hạ phong!
“Ừ… Khụ khụ…” Hiện trường thật sự quá yên tĩnh, Đường Bội cười hắng giọng nói: “Có phải bây giờ trong lòng mọi người đang nói thầm thế này: “Đường Bội này biết mình nhất định sẽ bị ba ảnh đế đè thảm cho nên dứt khoát làm vò mẻ bị sứt, cố tìm đường sống trong chỗ chết sao?”
Cô cố ý hạ thấp giọng, mang theo vẻ tự giễu làm cho mọi người cười ra tiếng.
Không sai!
Đây đúng thật là suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Sau khi bị Đường Bội vạch trần, họ cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn tràn đầy mong chờ vào màn biểu diễn của cô.
“Vậy, không để mọi người thất vọng, tôi đành làm vò đã mẻ lại sứt thôi!” Đường Bội lại cười thoải mái nói.
Nội dung đoạn trích cô đã nhớ rất rõ.
Nhưng không trao đổi một chút xíu nào với ba ảnh đế, cứ như vậy mà bắt đầu đối diễn, Đường Bội cũng có hơi khẩn trương.
Đèn sân khấu lại tắt ngúm, nhân viên đoàn phim bước ra bố trí sân khấu.
Cảnh Đường Bội phải diễn, địa điểm xảy ra ở nơi mà cô ẩn cư.
Khi ấy, cô đã là một đại phu có chút danh tiếng ở đó, cũng có một y quán nho nhỏ.
Đấy là một trấn nhỏ nghèo khó, những người ở đây rất thích nữ đại phu luôn cười nhạt nhưng vô cùng ôn hòa này, nhất là ‘nàng’ còn luôn sử dụng loại thuốc tiện lợi nhất, trong thời gian ngắn nhất, làm cho người bệnh nhanh chóng hết bệnh.
Cho nên mặc dù y quán rất nhỏ, nhưng người đi cầu y, lại nối liền không dứt.
Đường Bội vẫn bận đến khi mặt trời ngã về Tây, ánh nắng chiều đầy trời, lúc này ‘nàng’ mới có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Đây là quy tắc của ‘nàng’, giờ Dậu một khắc sẽ nghĩ khám.
Thường khi tới giờ này, mọi người đều đã về nhà, để lại không gian yên tĩnh cho ‘nàng’.
Nhưng mà, hôm nay lại không giống vậy.
Lúc Đường Bội dựa vào ghế gỗ xem sách y, có ba người cũng đi tới trước y quán của ‘nàng’.
Trang phục của bọn họ khác với những người dân ở thành này.
Khuôn mặt của bọn họ, cũng rất lạ.
Trên thực tế, từ khi ba người này xuất hiện ngoài thành nhỏ, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Quần áo của bọn họ, quá mức hoa lệ.
Ngựa của bọn họ, cao lớn mà xinh đẹp.
Khí thể của bọn họ quá hiên ngang, tuấn mỹ bất phàm.
Lúc này ba người đang đứng trước y quán của Đường Bội.
Đường Bội nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như không gấp, ngày mai xin hãy tới.”
Tay ‘nàng’ cầm một quyển sách y cổ xưa, ánh mắt của ‘nàng’ bị nội dung trong sách hấp dẫn, căn bản không muốn nhìn ba người kia.
Trên đường tới đây, ba người đã nhận được sự chú ý của vạn chúng, lúc này không kiềm được mà liếc nhìn nhau.
Bọn họ chính là Tả Tuấn Dân, Hạ Tử Diệu và Cảnh Tu Bình.
Chương 87.2: Phong hoa tuyệt đại.
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Hiện trường yên lặng như tờ, khung cảnh trên sân khấu, dĩ nhiên không thể nào hoàn toàn tái hiện cảnh ở thành nhỏ kia, chiếc bàn cổ kính trong y quán, kệ sách bằng trúc cổ xưa, còn có cả lò huân hương, thậm chí ngay cả cối giã thuốc cũng có.
Đường Bội cứ như vậy nhàn nhã ngồi ở trước bàn, hiện trường yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng lật sách của cô.
Tất nhiên ‘nàng’ nghe được tiếng bước chân, rất nhẹ, rất có quy luật, vừa nghe đã biết là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là người bình thường.
Nhưng vậy thì sao?
Chuyện cũ trước kia, đã sớm bị ‘nàng’ vứt bỏ.
‘Nàng’ bây giờ, chỉ là một đại phu nhỏ, một người bình thường mà thôi.
“Bội Bội.” Người đầu tiên lên tiếng chính là Tả Tuấn Dân nho nhã tuấn dật.
Kịch bản không tiết lộ tên, nên bọn họ dùng tên thật.
Sau khi Tả Tuấn Dân kêu xong thì cũng bước chân đến chỗ Đường Bội.
Thân thể cao lớn của ông ta lập tức che mất ánh nến trước mặt Đường Bội, tạo ra một cái bóng lớn trong sách y của ‘nàng’.
Tiếng gọi quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cách rất gần, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc.
Rốt cuộc Đường Bội cũng ngẩng đầu lên.
‘Nàng’ có chút lo âu nhìn Tả Tuấn Dân, đôi mắt trong suốt, giống như thiếu nữ trong núi của nhiều năm về trước, không có một chút tạp chất.
“Tả thúc thúc.” Đường Bội đứng lên, lễ phép hành lễ.
“Bội Bội…” Tả Tuấn Dân đưa tay đở cô dậy, cười khổ nói: “Con có biết ta đã lo lắng bao nhiêu hay không, ta sợ rằng con sẽ không chịu nhận người thúc thúc này nữa.”
“Tả thúc thúc nói đùa.” Đường Bội cười khách sáo: “Ngài luôn đối đãi với con như con đẻ, sao con có thể không nhận thúc thúc chứ?”
Có một mở đầu tốt đẹp như vậy, Đường Bội cũng chuyển hướng sang hai người kia.
“Tử Diệu.” Cô đi tới trước mặt Hạ Tử Diệu, cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đúng đã lâu không gặp…..” Từ đầu đến cuối trên mặt Hạ Tử Diệu luôn treo nụ cười lười biếng, cũng nghe được câu ‘đã lâu không gặp’, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đã ba năm rồi.”
Đường Bội cười với Hạ Tử Diệu, nói: “Nhưng nhìn Tử Diệu, vẫn anh tuấn bất phàm như trước, giống như chỉ mới chia tay ngày hôm qua.”
Lúc cô không nói không cười ngồi đọc sách thì nét đẹp sâu sắc nho nhã, nhìn vào chính là một nữ đại phu, trừ dung nhan tuyệt sắc thì không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng bây giờ gặp lại người xưa, nở nụ cười đã lâu không gặp, biểu cảm trên mặt cũng phong phú hơn rất nhiều.
Hoặc nhăn mày hoặc cười, ánh mắt chuyển động, trong nháy mắt đã xóa sạch mùi vị nông thôn trên người, lúc này đây, cô càng thêm linh động và xinh đẹp.
“Ngươi đó…” Hạ Tử Diệu đưa tay xoa đầu cô, động tác này năm đó bọn họ rất thường làm, ba năm không gặp, gặp lại lần nữa, giữa hai bên cũng chưa thấy xa cách.
Đường Bội cười đáp lại, đưa tay sửa sang tóc của mình, ánh mắt nhìn về phía người cuối cùng.
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy cô gái dựa vào ghế xem sách y, Cảnh Tu Bình đã không động cũng không suy tư.
‘Hắn’ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cứ như người đã chết từ lâu, nhưng vẫn có thể sinh hoạt ở trên thế gian này.
‘Hắn’ lại còn có thể thấy ‘nàng’ cười, nghe được giọng nói của nàng, ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt chưa bao giờ biến mất trên người ‘nàng’….
Khi Đường Bội nhìn tới Cảnh Tu Bình thì trong nháy mắt, ‘hắn’ thấy hốc mắt mình nóng lên, môi hơi mở ra, nhưng không nói được lời nào.
“Cảnh tướng quân…” Nụ cười trên mặt Đường Bội vẫn vậy, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn rất nhiều: “Không! Diệp gia quán. Ba năm trước ngài lập được công lớn như vậy, ắt hẳn nên gọi là Cảnh nguyên soái mới đúng!”
‘Nàng’ hơi lùi về sau, hành lễ với Cảnh Tu Bình, cười có lễ, nói: “Dân nữ bái kiến Cảnh nguyên soái.”
Thái độ quá mức lạnh nhạt và lễ phép làm sắc mặt Cảnh Tu Bình trở nên tái nhợt.
Các khán giả thấy như si như say.
Chỉ mấy lời thoại và động tác đơn giản, đã nói rõ quan hệ của bốn người bọn họ.
Cái này, chính là mị lực biểu diễn!
“Bội… Bội…” Khàn giọng khó khăn gọi ra cái tên này, theo bản năng, Cảnh Tu Bình đưa tay muốn đỡ Đường Bội.
Đường Bội không chút tránh né với những cái chạm thân mật của Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu, nhưng lúc này, ‘nàng’ lại nghiêng người tránh đi, nhàn nhạt nói: “Không dám phiền đến Cảnh nguyên soái.”
‘Nàng’ ngước đầu lên nhìn Cảnh Tu Bình, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như nước: “Nhũ danh Bội Bội này, đi ra từ miệng nguyên soái, thật sự làm cho dân nữ hết sức lo sợ, dân nữ không dám nhận.”
Cảnh nguyên soái vốn đã im lặng ít nói nhất trong quân, nay lại không còn gì để nói nữa.
“Bội Bội….” Tả Tuấn Dân đi tới bên cạnh ‘nàng’, thở dài nói: “Chuyện ba năm trước, hắn chỉ là vạn bất đắc dĩ. Hắn…..”
“Tả thúc thúc.” Đường Bội lại đột nhiên ngắt lời Tả Tuấn Dân: “Hôm nay chúng ta gặp lại nhau, trước hết không cần phải nhắc đến chuyện năm đó. Con đã ở đây ba năm, cũng coi như là người quen thuộc ở đây. Tối nay bất luận thế nào cũng phải tiếp đãi tận tình, mời Tả thúc thúc và Tử Diệu uống vài ly.”
Diễn tới chỗ này, các khán giả đã đoán ra quan hệ giữa bọn họ.
Đặc biệt là Đường Bội và Cảnh Tu Bình, ba năm trước đây, ‘hắn’ là người yêu của ‘nàng’, nhưng bởi vì xảy ra chuyện gì đó, mà trở thành tình cảnh ngày hôm nay.
Tạm thời không nói đến kỹ thuật diễn của Cảnh Tu Bình.
Từ khi bắt đầu đến giờ, ở trước mặt ba ảnh đế, Đường Bội biểu diễn rất thành thạo, không chỉ người xem ở trường quay nhìn ra, mà ngay cả Mạc Thành, Nhan Ninh, Minh Hiên và đám người Thịnh Lan cũng nhìn ra.
Đường Bội vẫn chưa biết, đoạn trích cô bắt trúng, chính là đoạn chuẩn bị tung ra làm trailer cho phim mới.
Câu chuyện mở ra vào lúc này, danh y đệ nhất thiên hạ bị người yêu tổn thương sâu sắc, bị bạn cũ tìm được, khi trở về lần nữa thì trọng chấn phong vân, viết ra một trang sách dài giữa thời loạn.
Đây là một bộ phim lấy chuyện của nữ chính làm chủ, cho nên Minh Hiên mới coi trọng việc tuyển chọn nữ chính như vậy.
Anh ta nhìn ba ảnh đế chung tay biểu diễn, Đường Bội khi thì ưu nhã, khi thì hoạt bát, khi thì lạnh lùng, đôi tay khoanh trước ngực dần buông lỏng.
Để cho Đường Bội gia nhập tổ tiết mục, thật sự là lựa chọn chính xác nhất trong năm nay của anh ta.
Nhưng Thịnh Lan trong phòng nghỉ ngơi lại không được tốt như vậy.
Tầm quan trọng của đoạn trích Đường Bội bắt được, là một ảnh hậu có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên Thịnh Lan nhìn ra.
Song song đó, đoạn này cũng rất khó có thể diễn tốt.
Cho dù là quay ở phim trường chính thức, Thịnh Lan cũng không nắm chắc ba phần.
Nhìn chiếc tivi LCD trên tường, ánh mắt Thịnh Lan dần dần trở nên thâm trầm.
Chỉ riêng cảnh diễn đầu, đại ảnh đế đứng ở cửa, mà Đường Bội vẫn có thể nhàn nhã tiếp tục xem sách, đã vô cùng không dễ dàng.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem kỹ thuật.
Trong mắt Thịnh Lan, so với sự biểu hiện bên ngoài, Đường Bội thâm sâu hơn nhiều.
Nhưng cô ta tin tưởng, ba ảnh đế đang biểu diễn cùng sân khấu với Đường Bội, chắc chắn đã phát hiện.
Thịnh Lan siết chặt nắm đấm, càng thêm nghiêm túc.
Xem ra, cô ta phải diễn hết mình mới không thua Đường Bội.
Bất luận người dưới sân khấu có suy nghĩ thế nào thì trên sân khấu vẫn tiếp tục diễn.
Đường Bội thật sự coi mình là chủ nhân của y quán này, bắt một cái bàn, để thức ăn và trái cây lên, lại lấy một vò rượu hoa lê ra, cười nói với đám người Tả Tuấn Dân: “Trong kinh thành có nhiều rượu ngon, nhưng rượu hoa lê này là đặc sản ở đây, hương thuần ngon miệng, các người không tới đây thì tuyệt đối không thể thưởng thức được rượu ngon bậc nhất này.”
Chén sứ men xanh được rót đầy, vò rượu và cái chén phong cách cổ xưa, nhưng càng thêm tự nhiên chất phác.
Đường Bội ngồi xuống chỗ của mình, cười bưng chén rượu lên: “Vì buổi gặp lại hôm nay, cạn ly.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu.
Năm xưa trong kinh thành, Đường Bội hào sảng không câu nệ tiểu tiết, mọi người đều biết, ‘nàng’ không hề thua đấng ‘nam nhi’.
Ba năm xa cách gặp lại, giai nhân như cũ, nhưng tất cả đã không thể nào quay đầu.
Đám người Tả Tuấn Dân theo đuổi tâm tư của mình, uống cạn chén rượu.
Đường Bội nhanh chóng rót thêm chén nữa, cười nói: “Nhiều năm không gặp, mấy vị phong thái như cũ, quả thật nên cạn thêm chén nữa.”
Nói xong, cô lập tức uống chén thứ hai.
Tả Tuấn Dân và Hạ Tử Diệu liếc mắt nhìn nhau, không biết làm sao chỉ có thể cạn chén.
Đường Bội nhanh chóng rót chén thứ ba, cười xinh đẹp nói: “Mấy người chúng ta, có thể gặp lại nhau ở đây, nơi này lại có rượu hoa lê, đúng lúc lại hợp với mấy tửu quỷ chúng ta. Thật sự nên cạn thêm chén nữa.”
Cô bưng chén sứ men xanh lên kề sát miệng, chưa kịp uống đã bị một bàn tay có lực đè lại.
“Bội Bội.” Hạ Tử Diệu nhẹ giọng nói: “Ngươi cần gì phải như vậy?”
“Tửu phùng tri kỷ ngàn chén vẫn ít!” Đường Bội không chống cự, chỉ bưng rượu cười nói: “Ở lại đây, khó có thể tìm một tri kỷ cùng uống rượu với ta.”
“Vậy tại sao ngươi không trở về?” Ánh mắt Hạ Tử Diệu cũng trở nên đau khổ: “Ngươi biết rõ, chúng ta vĩnh viễn chừa lại một chỗ cho ngươi mà.”
“Ha ha…..” Đường Bội cười ra tiếng: “Rời khỏi đó, ta mới cảm thấy, trời đất bao la. Thì ra, không khí cũng mát mẻ như thế, tại sao ta còn phải trở về?”
Trong ánh mắt ‘nàng’ đã có men say, hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Diệu, cười khanh khách nói: “Tử Diệu, nếu ngươi ở lại đây thêm một thời gian, nhất định cũng sẽ yêu nơi này.”
Cô đứng lên, đi về phía trước mấy bước, sau đó chắp tay đứng bất động.
Nụ cười trên mặt biến mất, ánh mắt trở nên xa xăm đầy hoài niệm: “Mặc dù ở đây không có nhiều người như kinh thành, nhưng mỗi một người đều rất tốt. Không có nhiều âm mưu tính toán, không có mùi máu tanh. Có, chẳng qua chỉ là bốn mùa hoa nở, mùi hoa lan tỏa, ban đêm côn trùng kêu vang, tiếng nước chảy róc rách.”
Ba nam nhân, cứ như vậy yên lặng nhìn Đường Bội.
Mặc dù khán giả không được biết tình huống cụ thể, nhưng nhìn theo ánh mắt Đường Bội, tựa như họ đã bay đến trấn nhỏ mà ‘nàng’ ẩn cư.
Nơi đó ngói xanh tường trắng, cầu nhỏ nước chảy, tiếng nước chảy róc rách, năm tháng an tĩnh tốt đẹp, thời gian qua nhanh, thoáng một cái đã là ba năm.
“Bội Bội… Nhưng bây giờ, chúng ta đã đến đón con về.” Im lặng thật lâu, rốt cuộc Tả Tuấn Dân trầm giọng nói.
“Con biết!” Đường Bội quay đầu nhìn ông ta, cười nói: “Nhưng mà, con sẽ không trở về với mọi người.”
Cô lắc đầu một cái, ngăn lại lời kế tiếp của Tả Tuấn Dân, chỉ vào ngực trái của mình, nói: “Ba năm trước, Đường Bội kia đã chết rồi. Đường Bội bây giờ, chẳng qua chỉ là một đại phu nhỏ ở trấn này thôi, Đường Bội bây giờ chỉ hoan nghênh các bằng hữu đến tìm nàng uống rượu nói chuyện phiếm. Nàng sẽ không, để cho mình rơi xuống vũng bùn lần nữa.” Diệp gia quán.
Sắc mặt của đám người Tả Tuấn Dân trở nên khó coi.
Nhất là Cảnh Tu Bình.
Cảnh Tu Bình vẫn luôn không nói lời nào, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn tái nhợt.
Cho dù đã uống mấy chén rượu mạnh, cũng không thể làm cho trái tim trống rỗng của hắn trở nên ấm áp.
Lúc này thấy động tác của Đường Bội, hắn đột nhiên đứng lên, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Đường Bội rủ tay xuống, nhìn theo bóng lưng Cảnh Tu Bình, đột nhiên cười ra tiếng.
Cô từ từ trở lại bàn, ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chúng ta uống tiếp đi.”
“Tại sao ngươi lại phải thà đau khổ cũng muốn kích thích hắn?” Hạ Tử Diệu không kiềm được nói: “Ngươi biết rõ, chuyện năm đó, người đau khổ nhất, thật ra chính là hắn. Hắn yêu ngươi như vậy. Cho dù năm đó nghĩ rằng ngươi đã chết, nhưng hắn vẫn không thay đổi. Cho tới bây giờ, cũng vậy…”
Nghe Hạ Tử Diệu nói xong, vốn dĩ Cảnh Tu Bình muốn rời đi, lại cương cứng tại chỗ.
Hắn không biết, có một ngày, có người ở trước mặt Đường Bội, nhắc tới tình cảm của hắn thì hắn lại đau đớn, lúng túng như vậy, thậm chí hận không thể chết đi như thế.
Nhưng hắn nhanh chóng càng thêm đau khổ.
Đường Bội cắt đứt lời nói của Hạ Tử Diệu, khẽ cười nói: “Ta cũng rất yêu huynh ấy!”
Cảnh Tu Bình giật mình.
Rất nhanh đã nghe Đường Bội tiếp tục nói: “Cho đến khi, bị Nguyên soái đại nhân, bắn thẳng một mũi tên vào ngực, bắn rơi chỗ này mới ngưng!”
Cô cười thản nhiên nhìn Hạ Tử Diệu, ngón tay chỉ thẳng vào tim mình.
Nụ cười của cô không chạm đến đáy mắt, màn hình điện tử phóng đại lên, các khán giả có thể nhìn thấy rõ ràng, sự mê man đau đớn trong mắt Đường Bội.
Màn ảnh dùng lại.
Trường quay vẫn yên lặng.
Mắt của khán giả, vẫn còn dừng lại ở bóng lưng cứng ngắc, không ngừng run rẩy của Cảnh Tu Bình. Dừng lại ở đôi mắt mê man đầy đau đớn làm người ta muốn khóc của Đường Bội. Diệp gia quán. (đệt, làm khúc này tuôi cũng chịu khó tưởng tượng lắm nhe :v)
Lời thoại vừa rồi, dường như vẫn còn vang vọng bên tai mọi người.
Rất lâu sau, lâu đến nỗi như đã trải qua một thế kỷ, không biết từ góc nào dưới khán đài, vang lên tiếng vỗ tay nhẹ nhàng.
Tiếng vỗ tay bắt đầu cuồn cuộn như thủy triều.
Đoạn trích rất ngắn, thậm chí không được coi là đoạn trích hoàn chỉnh.
Câu chuyện tựa như vừa mới bắt đầu, đã bị gián đoạn.
Nhưng cũng không thể ngăn cản khán giả đắm chìm trong câu chuyện này, đắm chìm trong lối diễn xuất của bốn người Đường Bội.
Tiếng vỗ tay vang lên, giống như một tín hiệu.
Đường Bội khẽ mỉm cười, thu hồi ánh mắt vừa rồi.
Cô bước lên, Cảnh Tu Bình cũng đã trở lại bên cạnh bọn họ.
“Cám ơn mọi người.” Đường Bội cười, hơi cuối người với khán giả.
Tiếng vỗ tay càng thêm vang dội.
Tiếng vỗ tay như thủy triều ở trường quay, nhưng không có một ai phát ra âm thanh dư thừa.
Bọn họ đã hoàn toàn đắm chìm trong màn diễn vừa rồi, thậm chí bắt đầu mong chờ câu chuyện tiếp theo, không muốn mở miệng phá hư bầu không khí này.
Đường Bội gật đầu cảm ơn ba người Hạ Tử Diệu, sau đó xoay lưng đi ra sau cánh gà.
Cô không biết, trong mắt người trong nghề, cô không bị kỹ thuật diễn của ba ảnh đế chế trụ.
Nhưng vừa rồi, cô thật sự nhập vai.
Cho nên lúc rời khỏi sâu khấu, cảm xúc vẫn còn đọng lại, không thể nào lập tức thoát vai.
Cho đến khi Minh Hiên chủ động bước lên, nói với cô: “Rất tốt, Đường Bội, cô lại cho tôi ngạc nhiên và mừng rỡ thêm một lần nữa.”
“Cảm ơn.” Đường Bội miễn cưỡng lên tinh thần cười với anh ta, gật đầu một cái, nói: “Nếu như Minh thiếu không còn gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Minh Hiên gật đầu, không giữ lại.
Chẳng qua khi Đường Bội đi qua chỗ anh ta, đột nhiên thấp giọng nói: “Hy vọng người đang chờ cô trong phòng nghỉ ngơi, có thể làm cho cô nở nụ cười thật sự.”
Đường Bội hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Minh Hiên, người sau lưng chỉ cười nhạt với cô rồi xoay người trở về phòng điều khiển.
Mang theo sự nghi ngờ, Đường Bội bước nhanh về phòng nghỉ ngơi.
Cửa phòng nghỉ ngơi không bị khóa, chỉ hơi khép hờ.
Đường Bội đưa tay muốn đẩy cửa ra, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Có thể nhìn thấy chị ngay? Có thật không?”
Đường Bội chớp mắt một cái, có chút không dám tin đẩy cửa phòng ra.
Trên ghế sa lon, cậu con trai mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, đang chuyên chú nhìn lên ti vi trên tường, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức quay đầu lại.
Cho dù hôm qua mới vừa gọi video, nhưng nhìn thấy gò má hồng hào của Đường Tử Thái, Đường Bội vẫn không nhịn được mà nở nụ cười từ trong thâm tâm.
“Chị!” Đường Tử Thái lập tức đứng lên, bước nhanh tới chỗ Đường Bội.
Cậu vốn cao hơn Đường Bội một cái đầu, nhưng mà trước giờ Đường Tử Thái vẫn rất gầy, nên nhìn có chút đơn bạc.
Bây giờ, mặc dù cậu vẫn chưa thể gọi là cường tráng, nhưng so với trước kia thì đã tốt hơn nhiều rồi.
“Em nói rồi, em nhất định sẽ đến trường quay xem chị biểu diễn.” Đường Tử Thái mỉm cười nhìn Đường Bội, nói.
Sau đó cậu vươn tay ra, ôm Đường Bội đang cười mỉm vào ngực mình, vòm ngực đã dần trở nên to lớn, có thể bảo vệ tốt Đường Bội.
Đường Tử Thái thỏa mãn thở dài, tiếp tục nói: “Từ nay về sau, em cũng vậy, sẽ bảo vệ chị thật tốt.”
——– Hết chương 87 ——–