Thẻ bài lật, ánh sáng tan đi lộ ra hoa văn và ký tự.
Giang Tinh Chước: “Chúc mừng, ngươi đạt được thẻ SSR (siêu hiếm), Quỷ Kiếm Xuy Huyết.”
Trong tay kiếm khách cụt một tay xuất hiện một thanh kiếm tỏa ra khí tức khủng bố, trong nháy mắt, hô hấp của hắn trở nên nặng nề hơn.
Là một kiêm khách, sở thích tất nhiên cũng là về kiếm.
Thanh kiếm hắn đang dùng cũng là một thanh kiếm tốt do một vị đại sư đúc kiếm làm ra. Nhưng dù là thế thì nó cũng không cách nào so sánh được với thanh kiếm đang tỏa ra hơi thở quỷ dị trong tay, rõ ràng là không cùng đẳng cấp với nhau.
Đồng thời, ngay khi thanh kiếm xuất hiện, hơi thở quỷ dị lập tức toả ra xung quanh khiến cho lông tơ của những người khác đều dựng đứng vì kinh hãi.
Bọn họ mặc dù không hiểu kiếm, cũng không thể đánh giá chính xác được uy lực của thanh kiếm này. Nhưng bọn họ có thể thông qua hơi thở mà nó mang lại biết đây nhất định là một bảo vật hiếm có.
Cô ta rốt cuộc là ai? Không những có thể làm cho xương cốt da thịt mọc ra mà ngay cả bảo vật quý giá ở cấp bậc này cũng có thể lấy ra được?
Bọn họ nào biết đâu rằng bản thân lại một lần nữa bị ‘cảm giác’ đánh lừa.
Thứ mà họ cho rằng là bảo vật kia thực tế chỉ là một thanh kiếm bình thường mà thôi. Có khác là nó được Giang Tinh Chước ‘khoát’ cho một chiếc ‘áo choàng ánh sáng’ mang tên ‘ai thấy đều cảm thấy ta là một thứ vũ khí giết người hiếm có’ mà thôi.
Chịu thôi, cô không có cách nào khác, cô còn cần tiết kiệm điểm năng lượng cho mình mà.
Được một thanh “Tuyệt thế hảo kiếm”, kiếm khách cụt một tay rất vui vẻ. Nhưng cánh tay phải của hắn vẫn còn chưa có mọc ra hết, hắn là thuận tay phải, khi dùng tay phải cầm kiếm sẽ mang đến uy lực mạnh hơn tay trái rất nhiều.
Dục vọng trở nên mạnh hơn càng thêm mãnh liệt bên trong hắn. Hắn lập tức nhìn về phía Giang Tinh Chước, ngữ khí đều trở nên cẩn thận:
“Ta còn có thể tiếp tục không?”
“Đương nhiên có thể.”
Có thêm một tổ gồm mười tấm thẻ từ lốc xoáy bay ra.
Lúc này, vận khí của kiếm khách cụt một tay vẫn cứ không tốt lắm, hắn chỉ đạt được một viên Phục Nguyên Đan.
“Lại thêm một tổ!”
“Lại thêm một tổ nữa!”
“Lại thêm!” Đôi mắt của kiếm khách cụt một tay dần trở nên đỏ ngầu, hắn càng ra sức rút thêm thẻ bài.
“Dừng lại.” Người đàn ông xúc tua lên tiếng ngăn cản kiếm khách và nói: “Ta cũng muốn rút một tổ thẻ.”
“Cút!” Kiếm khách cụt một tay lập tức rút ra kiếm, tay phải của hắn đã mọc đến cổ tay, chỉ cần lại rút trúng một viên Phục Nguyên Đan nữa thôi là bàn tay của hắn liền có thể mọc ra.
Một khi tay phải của hắn phục hồi hoàn toàn lại thêm thanh Quỷ Kiếm Xuy Huyết mà hắn đạt được trước đó, như vậy hắn sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách.
Dục vọng quá mãnh liệt đã khiến hắn quên mất bọn họ vốn đang cùng nhau mưu đồ một âm mưu, thông đồng ở cùng nhau cũng là vì trở nên mạnh hơn. Nhưng hiện tại, cơ hội để trở nên mạnh hơn lại ở ngay trước mặt, chỉ cần tiếp tục rút thẻ là được!
Thấy kiếm khách phản ứng, những người khác lúc này cũng đã ý thức được sự việc, nếu cứ để yên cho kiếm khách cụt một tay hồi phục hoàn toàn cánh tay phải thì thực lực của hắn sẽ tăng lên, thậm chí có thể áp đảo, vượt qua bọn họ.
Mà chuyện như vậy, cả năm người còn lại đều không muốn nhìn thấy.
“Cụt Tay, ngươi có ý gì!” Những người khác sôi nổi đứng lên, cùng chung kẻ địch mà nhìn chằm chằm kiếm khách cụt một tay.
Kiếm khách cụt một tay nghiến răng nghiến lợi, nếu bàn tay hắn mọc ra thì hắn đã chẳng ngại gì bọn họ, nhưng hiện tại nó còn chưa mọc ra đủ, cơ hội như thế này có được không dễ, hắn chỉ còn thiếu duy nhất một viên Phục Nguyên Đan nữa thôi. Chẳng may bỏ qua lần này, mất đi cơ hội lần sau, như vậy những lần rút thẻ trước đây không phải thành công cốc sao?
Trong lúc hai bên đang giằng co, mười tấm thẻ từ trung tâm lốc xoáy bay ra dừng ở trước mặt kiếm khách.
Giang Tinh Chước: “Giao dịch đạt thành.”
Kiếm khách cụt một tay lập tức vui vẻ, hắn cùng đồng bọn nói: “Một tổ cuối cùng.”
Trong nháy mắt, biểu tình trên gương mặt của những người khác đều trở nên dữ tợn, người đàn ông có vóc dáng to lớn bất ngờ hành động, hắn giơ lên nắm tay được bao phủ bởi một lớp nham thạch đấm mạnh về phía mặt của Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước không hề nhúc nhích, cô mặc kệ cho hắn đánh thẳng về phía mình, nhưng ngay khi nắm tay kia vừa chạm đến trước mặt cô thì biến cố lập tức xảy ra.
Chỉ thấy Giang Tinh Chước vẫn đứng yên tại chỗ, sừng sững bất động, còn người đàn ông kia lại bị bay ngược ra ngoài. Cơ thể hắn va mạnh vào bức tường phía sau, cú va chạm khiến cho bức tường xấu số xuất hiện rất nhiều vết nứt như mạng nhệnh.
Người đàn ông vốn định đánh vào mặt Giang Tinh Chước nhưng cú đánh đó lại không trúng cô mà bị bắn ngược lại hết cho hắn. Mặt hắn lúc này giàn giụa tất cả đều là máu mũi, hai mắt trợn trắng nổ đom đóm.
Nguyên nhân gây ra sự việc trên là do Giang Tinh Chước đã dùng điểm số sáng tạo ra thẻ bài ‘bắn ngược sát thương’, là thẻ dùng một lần, về cơ bản là có thể bắn ngược lại bất kỳ một lực sát thương nào.
Giang Tinh Chước đã gần như hiểu được quy tắc trong hệ thống trò chơi Chúa Tể, cô đã bắt đầu nắm bắt được phần nào việc sử dụng một lượng điểm tối thiểu để sáng tạo ra một loại đồ vật có giá trị tối cao nhất.
Tựa như kỹ năng bắn ngược sát thương này, nếu là loại kỹ năng bám vào người có tác dụng vĩnh viễn thì cô sẽ không có đủ điểm số năng lượng để tạo ra. Bởi nó quá nghịch thiên rồi.
Nhưng nếu chỉ là loại sử dụng được một lần thì lại khác, với số điểm hiện có cô có thể làm được.
Toàn trường lâm vào yên tĩnh, mọi người trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông to con nằm đơ trên tường không dậy nổi, lại quay đầu nhìn về phía Giang Tinh Chước, cô vẫn duy trì tư thái thong dong như lúc ban đầu với nụ cười mỉm dịu dàng trên môi.
Trong mắt bọn họ, hình ảnh đại boss sở hữu thực lực sâu không lường được của cô lúc này lại càng thêm cụ hiện rõ ràng rất nhiều.
Trong lòng, mọi người đều đem cô kiêng kị nâng lên đến mức tột cùng, đồng thời cũng không ai lại dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Giang Tinh Chước nhìn bọn họ càng thêm cảnh giác, giọng điệu không đổi vẫn ôn hòa như cũ, cô nói:
“Không cần lo lắng, ta không có hứng thú với chuyện của các ngươi, liền tính hiện tại các ngươi chém giết lẫn nhau ta cũng chẳng quản.
Nhưng nếu làm chậm trễ giao dịch của ta, thì hậu quả các ngươi sẽ chẳng thể gánh nổi đâu.”
Bọn họ nhìn lẫn nhau, trao đổi ánh mắt.
Kiếm khách cũng mặc kệ, hắn đã vội không chờ nổi đi lật thẻ bài.
Tấm thẻ thứ nhất là một thẻ trống.
Cái thứ hai cũng như vậy.
Thẻ thứ ba là một con dao nhỏ bình thường.
Cái thứ tư là nửa quyển kiếm pháp thần bí.
Thẻ thứ năm là một con dao nhỏ bình thường.
Kiếm khách cụt một tay vốn không phải là người có số đỏ, thậm chí vận khí của hắn tương đương đen đủi, tấm thẻ thứ sáu, thứ bảy, thứ tám và thứ chín đều là thẻ trống hoặc là một con dao nhỏ bình thường.
Rất nhanh, rốt cuộc chỉ còn lại một tấm thẻ chưa lật cuối cùng.
Rõ ràng người lật thẻ là kiếm khách, nhưng những người khác cũng đồng dạng đều khẩn trương vô cùng, tim đập nhanh, trán đổ mồ hôi.
Kiếm khách hít sâu một hơi, cái trán căng chặt.
Thẻ bài lật lại, ánh sáng tan đi, lộ ra hoa văn và ký tự mà kiếm khách đã gần như quen thuộc.
Giang Tinh Chước mỉm cười nói: “Chúc mừng, ngươi có được thứ mình muốn nhất, Phục Nguyên Đan.”
Trong nháy mắt, kiếm khách mừng như điên, hắn hoàn toàn bị niềm vui bao phủ, ánh sáng bay vào vào cơ thể hắn, hắn cảm giác được bàn tay của mình muốn mọc ra tới!
Niềm vui quá lớn khiến hắn trong nháy mắt xem nhẹ sự nguy hiểm ở chung quanh. Vì thế, ngay khoản khắc bàn tay của hắn mọc ra, xúc tua xuyên qua cơ thể hắn, lưỡi hái chặt bỏ đầu của hắn.
Trên cái đầu ấy, biểu tình vui mừng đọng lại, có một chút mê mang, cuối cùng chỉ còn lại có tĩnh mịch.
Bọn họ đang mưu đồ bí mật là để giết chết một đại nhân vật quyền cao chức trọng, lấy được thứ có thể khiến cho bọn họ trở nên mạnh hơn.
Đồng thời, thực lực của bọn họ đền sàn sàn như nhau, không sai biệt lắm, nên mới có thể cùng nhau ngồi xuống bắt tay hợp tác. Nhưng nếu tay phải của kiếm khách hồi phục, lại thêm thanh kiếm và kiếm pháp thần bí mà hắn đạt được trước đó.
Như vậy, chắc chắn thực lực của hắn sẽ lập tức vượt qua tất cả bọn họ gộp lại. Cuối cùng, khi mưu đồ bí mật của bọn họ thành công, kiếm khách nhất định sẽ dựa vào thực lực mạnh hơn đem bọn họ áp đảo để độc chiếm thành quả một mình.
Bởi, suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng nhất định sẽ làm như vậy.
Thế nên, kết quả chỉ có thể là đem kiếm khách giết chết!
Lúc đầu, bọn họ còn sợ Giang Tinh Chước nói chuyện không giữ lời mà chủ động ngăn cản, đến khi giết chết được kiếm khách rồi lại thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, thì bọn họ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giang Tinh Chước: “Thật đáng tiếc, hắn vốn có thể trở thành một kiếm khách danh chấn thiên hạ.”
Nói xong, cô nhìn về phía người đàn ông xúc tua, cầm cây gậy chạm nhẹ một cái, mười tấm thẻ mới từ trung tâm lốc xoáy xuất hiện, cô nói tiếp:
“Như mong muốn của ngươi, giao dịch đạt thành.”
“Không… chuyện này…”
Người đàn ông xúc tua nhìn về phía bốn người đồng bọn còn lại, hắn có điểm sợ hãi, chính là giao dịch đã đạt thành, thẻ bài đều bay ra rồi, trong nội tâm, hắn đã có ý động. Hắn có thể rút được cái gì đây?
“Giao dịch đã đạt thành, dù ngươi không lấy thẻ, ta cũng sẽ không lui lại tiền.” Giang Tinh Chước nói, rồi cô nâng lên tay, làm như muốn thu hồi lại thẻ bài.
“Khoan đã!” Người đàn ông xúc tua không ngăn được lòng tham, hắn nhìn về phía những tên đồng bọn nguy hiểm: “Ta sẽ rút ngay lúc này!”
Hắn nghĩ, kiếm khách cụt một tay phải rút nhiều lần mới khiến cánh tay mọc ra hết, như vậy hắn chỉ rút một lần này, dù sao cũng là một ngàn vạn, ngân hàng đều báo tin nhắn cho hắn biết tiền trong tài khoản đã không thể hiểu được bị chuyển đi ra ngoài một ngàn vạn.
Những người khác cũng không tiện tức giận, bọn họ cũng có chung ý nghĩ như người đàn ông xúc tua.
Món quà không biết trước khiến cho người ta chờ mong làm tim người đàn ông xúc tua đập nhanh hơn, hắn chạm vào thẻ bài đầu tiên.
Thẻ bài lật lại, ánh sáng tan đi, bọn họ đã biết, trên mặt thẻ có hoa văn và chữ viết thì không phải là một thẻ trống. Tấm thẻ này không phải là thẻ trống.
Người đàn ông xúc tua chờ mong nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, làm như rất ngoài ý muốn: “Vận khí của ngươi thật tốt quá, chúc mừng, ngươi đạt được một thẻ phục chế SSR, thực lực nhân đôi, khi sử dụng tấm thẻ này, thực lực của ngươi sẽ được x2, giới hạn khi sử dụng là ba phút, thời giạn làm lạnh là 48 tiếng.”
Cái gì? Người đàn ông xúc tua và những người khác đều sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt bọn họ liền thay đổi.
Đôi mắt đen láy của Giang Tinh Chước dường như càng thêm đen hơn, giọng cô ôn nhu mà thần bí: “Hãy cất kỹ, đây là thẻ có thể đưa tặng hoặc bị cướp lấy. Thẻ bài đã ra, chuyện sau đó, ta sẽ không phụ trách.”
Nháy mắt, mọi người gần như cùng lúc hành động.
Người đàn ông xúc tua lập tức bắt lấy thẻ bài nhân đôi thực lực này, trong tích tắc, hắn cảm giác được trong cơ thể mình có một luồn khí nóng, lực lượng xuất hiện cuồn cuộn không ngừng dâng lên.
Hắn bị cảm giác tốt đẹp này kích thích đến đôi mắt đỏ bừng, thực lực tăng lên gấp hai, thế lực cân bằng giữa năm người bị phá vỡ, mọi thứ trong phòng đều bị đập nát.
Người đàn ông xúc tua lấy một địch bốn, không rơi hạ phong, nhưng cũng không chiếm được thượng phong, rốt cuộc đối thủ có đến tận bốn người.
Người đàn ông xúc tua cần thiết chống cự, kiếm khách chính là vết xe đổ của hắn, mà cho dù không chống lại, hắn cũng không muốn giao ra tấm thẻ này, bằng không, đến lúc đó hắn cũng sẽ bị người sở hữu thẻ bài này uy hiếp ngược lại.
Thực mau, các đối thủ đều sôi nổi bị thương, người đàn ông xúc tua được thể nghiệm một hồi khoái cảm trở thành cường giả đứng đầu.
Nhưng quá trình này cũng không thể kéo dài được lâu, hắn nhớ rõ thời gian giới hạn sử dụng của thẻ bài sắp đến. Vì thế hắn lập tức muốn chạy trốn đi ra ngoài.
Song, người đàn ông xúc tua biết rõ về mưu đồ bí mật của bọn họ, nếu hắn để lộ bí mật, như vậy tất cả những người khác đều xem như xong đời.
Cho nên, những người khác quyết ý dù có phải liều mạng bị đánh chết cũng không để hắn chạy thoát.
Rất nhanh đã hết giờ, người đàn ông xúc tua chạy trốn thất bại, hắn bị những người khác bao vây giết chết. Hắn chỉ thành công giết được mỗi người đàn ông lưỡi hái, mang theo không cam lòng chết đi.
Hiện trường chỉ còn lại ba người bị thương nặng, ba cái xác chết và trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Chỉ còn ba người, tình hình lúc này trở nên khá căng thẳng.
Bọn họ vốn là hợp nhau lại nơi đây để mưu đồ bí mật một kế hoạch lớn, nay chỉ còn lại có ba người đã không thể đem kế hoạch thực hiện được.
Kế hoạch bí mật ban đầu khiến cho mỗi người bọn họ trở nên mạnh hơn và đạt được nhiều quyền thế hơn hiện đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng cô gái thần bí và các thẻ bài thần kỳ của cô lại mở ra cho bọn họ một con đường trở nên cường đại khác. Hơn nữa nó còn rất an toàn và dễ dàng, chỉ cần bọn họ trả giá tiền tài để đổi lấy.
Năng lượng của Giang Tinh Chước nhanh chóng tăng vọt.
Cô mỉm cười, thanh âm thần bí dễ nghe lại nguy hiểm tựa như lời thì thầm dụ dỗ của ác quỷ: “Rút thẻ không?”
Không lâu sau đó, người cuối cùng cũng nằm xuống đất mãi mãi.
Trong không gian trò chơi Chúa Tể con quỷ trợn mắt há hốc mồm. Trên màn ảnh tràn ngập huyết tinh với sáu xác chết nằm ngang dọc khắp nơi trong phòng, một người con gái mặc váy trắng đứng lẳng lặng nơi đó.
Trên người cô dường như không dính chút bụi trần, sạch sẽ đến tỏa sáng, dáng người nuột nà, tóc mây đen nhánh xõa bên người, nụ cười mỉm nhu hòa nhợt nhạt vẫn luôn không hề tắt trên gương mặt xinh đẹp.
Cô cầm một thẻ bài màu vàng ánh kim chơi đùa ở trên tay, thẻ bài lật lại, trên mặt bài là hình ảnh một người tay cầm quyền trượng ngồi trên ngai vàng.
Đó là một lá bài vua.
Giang Tinh Chước nhìn về phía màn hình, tựa hồ xuyên qua hư không thấy được ác quỷ.
“Check.mate.”
Trò chơi Chúa Tể này giờ là của cô.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc: lv1 (chúa tể thực tập)
Điểm năng lượng: 179273 (Quá tuyệt vời, bạn đã nắm giữ được chân lý của trò chơi chúa tể)
Cấp bậc sáng tạo: lv1 (vẫn quá nhỏ yếu, khoảng cách hô mưa gọi gió còn thực xa xôi, nhưng bạn đã bước đầu thể hiện được khả năng sáng tạo của mình, là một đấng sáng thế dự bị tài giỏi)
Người đi theo: 6 ( đã tử vong, sắp về không. Người đi theo tuy ít, nhưng chất lượng rất tốt, hãy tiếp tục chế tạo ác mộng đi!)
Cuối cùng, con quỷ cũng phải ứng lại đây, biểu tình của nó trở nên văn vẹo và dữ tợn hơn. Đến giờ nó vẫn không rõ vì sao Giang Tinh Chước có thể làm được như vậy.
Vì sao mỗi lần cô tiêu hao năng lượng thì ngay sau đó năng lượng lại tăng lên nhanh chóng và nhiều hơn trước.
Rõ ràng cô chỉ cố lộng huyền hư, giả vờ tỏ ra thần bí, nhưng như thế lại có thể khiến cho đám người kia đi giết hại lẫn nhau, còn cô thì ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Con quỷ dù rất không muốn, nhưng dưới tác động của giao ước nó lại chẳng thể làm gì được mà chỉ có thể bị trò chơi Chúa Tể đá ra khỏi không gian.
Ở giây phút cuối bị cưỡng chế ném văng ra khỏi không gian, con quỷ vô cùng không cam lòng mà trừng mắt nhìn về phía Giang Tinh Chước. Song, trong mắt nó đột nhiên hiện lên tia kinh ngạc. Nó rốt cuộc nhớ tới việc mình là ở thế giới nào tìm được linh hồn cô.
Đó là một thế giới bị tàn phá hoàn toàn bởi thảm họa, đất đai bị cháy đen, xác chết trôi dạt, rải rác khắp nơi, tất cả các linh hồn khác đều đã biến mất, chỉ duy độc một mình cô còn tồn tại.
Cô ngơ ngác đứng đó nhìn tàn tích của thế giới sau khi bị tàn phá, biểu tình bình tĩnh.
Thông thường, khi nghe được thanh âm dụ hoặc của nó, những linh hồn khác đều sẽ sợ hãi và do dự, chỉ có cô là không chút chần chừ lập tức xoay người đi về phía nó…
Có lẽ ngay từ đầu cô đã có suy tính trước điều gì đó, đến khi tiến vào không gian, nhìn bên ngoài cô ra vẻ bình tĩnh không dao động hay quan tâm, nhưng trong lòng đã quyết tâm nhất định phải có được trò chơi này rồi.
Kết quả cũng đúng như vậy, nó không những mất đi linh hồn ngon miệng là cô mà còn mất cả quyền sở hữu trò chơi Chúa Tể.
Giang Tinh Chước nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, tham lam quả nhiên là cảm xúc tiêu cực mạnh nhất của nhân loại.
Sợ hãi, phẫn nộ, thù hận… Những loại cảm xúc tiêu cực này trên cơ bản đều sẽ biến mất theo thời gian trôi đi, chỉ có tham lam là vĩnh vô chừng mực, không có điểm dừng.
Ở cuối cùng, mấy người này chẳng lẽ không phát hiện mục đích của cô sao? Nhưng đã biết thì có làm sao? Loại chò trơi rút thẻ này mang lên tính chất cờ bạc, cái cảm giác kích thích khi đánh bạc lấy ít đổi nhiều, ảo tưởng một đêm phất nhanh trở nên giàu có. Chính cái đó ngay từ ban đầu đã che mắt bọn họ, đợi đến khi họ nhận thấy được đây là một cạm bẫy đáng sợ thì đã muộn rồi.
Bọn họ đã sớm rơi vào trong lốc xoáy của sự tham lam, không cách nào tự kiềm chế được.
Giang Tinh Chước: “Chúc mừng, ngươi đạt được thẻ SSR (siêu hiếm), Quỷ Kiếm Xuy Huyết.”
Trong tay kiếm khách cụt một tay xuất hiện một thanh kiếm tỏa ra khí tức khủng bố, trong nháy mắt, hô hấp của hắn trở nên nặng nề hơn.
Là một kiêm khách, sở thích tất nhiên cũng là về kiếm.
Thanh kiếm hắn đang dùng cũng là một thanh kiếm tốt do một vị đại sư đúc kiếm làm ra. Nhưng dù là thế thì nó cũng không cách nào so sánh được với thanh kiếm đang tỏa ra hơi thở quỷ dị trong tay, rõ ràng là không cùng đẳng cấp với nhau.
Đồng thời, ngay khi thanh kiếm xuất hiện, hơi thở quỷ dị lập tức toả ra xung quanh khiến cho lông tơ của những người khác đều dựng đứng vì kinh hãi.
Bọn họ mặc dù không hiểu kiếm, cũng không thể đánh giá chính xác được uy lực của thanh kiếm này. Nhưng bọn họ có thể thông qua hơi thở mà nó mang lại biết đây nhất định là một bảo vật hiếm có.
Cô ta rốt cuộc là ai? Không những có thể làm cho xương cốt da thịt mọc ra mà ngay cả bảo vật quý giá ở cấp bậc này cũng có thể lấy ra được?
Bọn họ nào biết đâu rằng bản thân lại một lần nữa bị ‘cảm giác’ đánh lừa.
Thứ mà họ cho rằng là bảo vật kia thực tế chỉ là một thanh kiếm bình thường mà thôi. Có khác là nó được Giang Tinh Chước ‘khoát’ cho một chiếc ‘áo choàng ánh sáng’ mang tên ‘ai thấy đều cảm thấy ta là một thứ vũ khí giết người hiếm có’ mà thôi.
Chịu thôi, cô không có cách nào khác, cô còn cần tiết kiệm điểm năng lượng cho mình mà.
Được một thanh “Tuyệt thế hảo kiếm”, kiếm khách cụt một tay rất vui vẻ. Nhưng cánh tay phải của hắn vẫn còn chưa có mọc ra hết, hắn là thuận tay phải, khi dùng tay phải cầm kiếm sẽ mang đến uy lực mạnh hơn tay trái rất nhiều.
Dục vọng trở nên mạnh hơn càng thêm mãnh liệt bên trong hắn. Hắn lập tức nhìn về phía Giang Tinh Chước, ngữ khí đều trở nên cẩn thận:
“Ta còn có thể tiếp tục không?”
“Đương nhiên có thể.”
Có thêm một tổ gồm mười tấm thẻ từ lốc xoáy bay ra.
Lúc này, vận khí của kiếm khách cụt một tay vẫn cứ không tốt lắm, hắn chỉ đạt được một viên Phục Nguyên Đan.
“Lại thêm một tổ!”
“Lại thêm một tổ nữa!”
“Lại thêm!” Đôi mắt của kiếm khách cụt một tay dần trở nên đỏ ngầu, hắn càng ra sức rút thêm thẻ bài.
“Dừng lại.” Người đàn ông xúc tua lên tiếng ngăn cản kiếm khách và nói: “Ta cũng muốn rút một tổ thẻ.”
“Cút!” Kiếm khách cụt một tay lập tức rút ra kiếm, tay phải của hắn đã mọc đến cổ tay, chỉ cần lại rút trúng một viên Phục Nguyên Đan nữa thôi là bàn tay của hắn liền có thể mọc ra.
Một khi tay phải của hắn phục hồi hoàn toàn lại thêm thanh Quỷ Kiếm Xuy Huyết mà hắn đạt được trước đó, như vậy hắn sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách.
Dục vọng quá mãnh liệt đã khiến hắn quên mất bọn họ vốn đang cùng nhau mưu đồ một âm mưu, thông đồng ở cùng nhau cũng là vì trở nên mạnh hơn. Nhưng hiện tại, cơ hội để trở nên mạnh hơn lại ở ngay trước mặt, chỉ cần tiếp tục rút thẻ là được!
Thấy kiếm khách phản ứng, những người khác lúc này cũng đã ý thức được sự việc, nếu cứ để yên cho kiếm khách cụt một tay hồi phục hoàn toàn cánh tay phải thì thực lực của hắn sẽ tăng lên, thậm chí có thể áp đảo, vượt qua bọn họ.
Mà chuyện như vậy, cả năm người còn lại đều không muốn nhìn thấy.
“Cụt Tay, ngươi có ý gì!” Những người khác sôi nổi đứng lên, cùng chung kẻ địch mà nhìn chằm chằm kiếm khách cụt một tay.
Kiếm khách cụt một tay nghiến răng nghiến lợi, nếu bàn tay hắn mọc ra thì hắn đã chẳng ngại gì bọn họ, nhưng hiện tại nó còn chưa mọc ra đủ, cơ hội như thế này có được không dễ, hắn chỉ còn thiếu duy nhất một viên Phục Nguyên Đan nữa thôi. Chẳng may bỏ qua lần này, mất đi cơ hội lần sau, như vậy những lần rút thẻ trước đây không phải thành công cốc sao?
Trong lúc hai bên đang giằng co, mười tấm thẻ từ trung tâm lốc xoáy bay ra dừng ở trước mặt kiếm khách.
Giang Tinh Chước: “Giao dịch đạt thành.”
Kiếm khách cụt một tay lập tức vui vẻ, hắn cùng đồng bọn nói: “Một tổ cuối cùng.”
Trong nháy mắt, biểu tình trên gương mặt của những người khác đều trở nên dữ tợn, người đàn ông có vóc dáng to lớn bất ngờ hành động, hắn giơ lên nắm tay được bao phủ bởi một lớp nham thạch đấm mạnh về phía mặt của Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước không hề nhúc nhích, cô mặc kệ cho hắn đánh thẳng về phía mình, nhưng ngay khi nắm tay kia vừa chạm đến trước mặt cô thì biến cố lập tức xảy ra.
Chỉ thấy Giang Tinh Chước vẫn đứng yên tại chỗ, sừng sững bất động, còn người đàn ông kia lại bị bay ngược ra ngoài. Cơ thể hắn va mạnh vào bức tường phía sau, cú va chạm khiến cho bức tường xấu số xuất hiện rất nhiều vết nứt như mạng nhệnh.
Người đàn ông vốn định đánh vào mặt Giang Tinh Chước nhưng cú đánh đó lại không trúng cô mà bị bắn ngược lại hết cho hắn. Mặt hắn lúc này giàn giụa tất cả đều là máu mũi, hai mắt trợn trắng nổ đom đóm.
Nguyên nhân gây ra sự việc trên là do Giang Tinh Chước đã dùng điểm số sáng tạo ra thẻ bài ‘bắn ngược sát thương’, là thẻ dùng một lần, về cơ bản là có thể bắn ngược lại bất kỳ một lực sát thương nào.
Giang Tinh Chước đã gần như hiểu được quy tắc trong hệ thống trò chơi Chúa Tể, cô đã bắt đầu nắm bắt được phần nào việc sử dụng một lượng điểm tối thiểu để sáng tạo ra một loại đồ vật có giá trị tối cao nhất.
Tựa như kỹ năng bắn ngược sát thương này, nếu là loại kỹ năng bám vào người có tác dụng vĩnh viễn thì cô sẽ không có đủ điểm số năng lượng để tạo ra. Bởi nó quá nghịch thiên rồi.
Nhưng nếu chỉ là loại sử dụng được một lần thì lại khác, với số điểm hiện có cô có thể làm được.
Toàn trường lâm vào yên tĩnh, mọi người trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông to con nằm đơ trên tường không dậy nổi, lại quay đầu nhìn về phía Giang Tinh Chước, cô vẫn duy trì tư thái thong dong như lúc ban đầu với nụ cười mỉm dịu dàng trên môi.
Trong mắt bọn họ, hình ảnh đại boss sở hữu thực lực sâu không lường được của cô lúc này lại càng thêm cụ hiện rõ ràng rất nhiều.
Trong lòng, mọi người đều đem cô kiêng kị nâng lên đến mức tột cùng, đồng thời cũng không ai lại dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Giang Tinh Chước nhìn bọn họ càng thêm cảnh giác, giọng điệu không đổi vẫn ôn hòa như cũ, cô nói:
“Không cần lo lắng, ta không có hứng thú với chuyện của các ngươi, liền tính hiện tại các ngươi chém giết lẫn nhau ta cũng chẳng quản.
Nhưng nếu làm chậm trễ giao dịch của ta, thì hậu quả các ngươi sẽ chẳng thể gánh nổi đâu.”
Bọn họ nhìn lẫn nhau, trao đổi ánh mắt.
Kiếm khách cũng mặc kệ, hắn đã vội không chờ nổi đi lật thẻ bài.
Tấm thẻ thứ nhất là một thẻ trống.
Cái thứ hai cũng như vậy.
Thẻ thứ ba là một con dao nhỏ bình thường.
Cái thứ tư là nửa quyển kiếm pháp thần bí.
Thẻ thứ năm là một con dao nhỏ bình thường.
Kiếm khách cụt một tay vốn không phải là người có số đỏ, thậm chí vận khí của hắn tương đương đen đủi, tấm thẻ thứ sáu, thứ bảy, thứ tám và thứ chín đều là thẻ trống hoặc là một con dao nhỏ bình thường.
Rất nhanh, rốt cuộc chỉ còn lại một tấm thẻ chưa lật cuối cùng.
Rõ ràng người lật thẻ là kiếm khách, nhưng những người khác cũng đồng dạng đều khẩn trương vô cùng, tim đập nhanh, trán đổ mồ hôi.
Kiếm khách hít sâu một hơi, cái trán căng chặt.
Thẻ bài lật lại, ánh sáng tan đi, lộ ra hoa văn và ký tự mà kiếm khách đã gần như quen thuộc.
Giang Tinh Chước mỉm cười nói: “Chúc mừng, ngươi có được thứ mình muốn nhất, Phục Nguyên Đan.”
Trong nháy mắt, kiếm khách mừng như điên, hắn hoàn toàn bị niềm vui bao phủ, ánh sáng bay vào vào cơ thể hắn, hắn cảm giác được bàn tay của mình muốn mọc ra tới!
Niềm vui quá lớn khiến hắn trong nháy mắt xem nhẹ sự nguy hiểm ở chung quanh. Vì thế, ngay khoản khắc bàn tay của hắn mọc ra, xúc tua xuyên qua cơ thể hắn, lưỡi hái chặt bỏ đầu của hắn.
Trên cái đầu ấy, biểu tình vui mừng đọng lại, có một chút mê mang, cuối cùng chỉ còn lại có tĩnh mịch.
Bọn họ đang mưu đồ bí mật là để giết chết một đại nhân vật quyền cao chức trọng, lấy được thứ có thể khiến cho bọn họ trở nên mạnh hơn.
Đồng thời, thực lực của bọn họ đền sàn sàn như nhau, không sai biệt lắm, nên mới có thể cùng nhau ngồi xuống bắt tay hợp tác. Nhưng nếu tay phải của kiếm khách hồi phục, lại thêm thanh kiếm và kiếm pháp thần bí mà hắn đạt được trước đó.
Như vậy, chắc chắn thực lực của hắn sẽ lập tức vượt qua tất cả bọn họ gộp lại. Cuối cùng, khi mưu đồ bí mật của bọn họ thành công, kiếm khách nhất định sẽ dựa vào thực lực mạnh hơn đem bọn họ áp đảo để độc chiếm thành quả một mình.
Bởi, suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng nhất định sẽ làm như vậy.
Thế nên, kết quả chỉ có thể là đem kiếm khách giết chết!
Lúc đầu, bọn họ còn sợ Giang Tinh Chước nói chuyện không giữ lời mà chủ động ngăn cản, đến khi giết chết được kiếm khách rồi lại thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, thì bọn họ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giang Tinh Chước: “Thật đáng tiếc, hắn vốn có thể trở thành một kiếm khách danh chấn thiên hạ.”
Nói xong, cô nhìn về phía người đàn ông xúc tua, cầm cây gậy chạm nhẹ một cái, mười tấm thẻ mới từ trung tâm lốc xoáy xuất hiện, cô nói tiếp:
“Như mong muốn của ngươi, giao dịch đạt thành.”
“Không… chuyện này…”
Người đàn ông xúc tua nhìn về phía bốn người đồng bọn còn lại, hắn có điểm sợ hãi, chính là giao dịch đã đạt thành, thẻ bài đều bay ra rồi, trong nội tâm, hắn đã có ý động. Hắn có thể rút được cái gì đây?
“Giao dịch đã đạt thành, dù ngươi không lấy thẻ, ta cũng sẽ không lui lại tiền.” Giang Tinh Chước nói, rồi cô nâng lên tay, làm như muốn thu hồi lại thẻ bài.
“Khoan đã!” Người đàn ông xúc tua không ngăn được lòng tham, hắn nhìn về phía những tên đồng bọn nguy hiểm: “Ta sẽ rút ngay lúc này!”
Hắn nghĩ, kiếm khách cụt một tay phải rút nhiều lần mới khiến cánh tay mọc ra hết, như vậy hắn chỉ rút một lần này, dù sao cũng là một ngàn vạn, ngân hàng đều báo tin nhắn cho hắn biết tiền trong tài khoản đã không thể hiểu được bị chuyển đi ra ngoài một ngàn vạn.
Những người khác cũng không tiện tức giận, bọn họ cũng có chung ý nghĩ như người đàn ông xúc tua.
Món quà không biết trước khiến cho người ta chờ mong làm tim người đàn ông xúc tua đập nhanh hơn, hắn chạm vào thẻ bài đầu tiên.
Thẻ bài lật lại, ánh sáng tan đi, bọn họ đã biết, trên mặt thẻ có hoa văn và chữ viết thì không phải là một thẻ trống. Tấm thẻ này không phải là thẻ trống.
Người đàn ông xúc tua chờ mong nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Giang Tinh Chước lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, làm như rất ngoài ý muốn: “Vận khí của ngươi thật tốt quá, chúc mừng, ngươi đạt được một thẻ phục chế SSR, thực lực nhân đôi, khi sử dụng tấm thẻ này, thực lực của ngươi sẽ được x2, giới hạn khi sử dụng là ba phút, thời giạn làm lạnh là 48 tiếng.”
Cái gì? Người đàn ông xúc tua và những người khác đều sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt bọn họ liền thay đổi.
Đôi mắt đen láy của Giang Tinh Chước dường như càng thêm đen hơn, giọng cô ôn nhu mà thần bí: “Hãy cất kỹ, đây là thẻ có thể đưa tặng hoặc bị cướp lấy. Thẻ bài đã ra, chuyện sau đó, ta sẽ không phụ trách.”
Nháy mắt, mọi người gần như cùng lúc hành động.
Người đàn ông xúc tua lập tức bắt lấy thẻ bài nhân đôi thực lực này, trong tích tắc, hắn cảm giác được trong cơ thể mình có một luồn khí nóng, lực lượng xuất hiện cuồn cuộn không ngừng dâng lên.
Hắn bị cảm giác tốt đẹp này kích thích đến đôi mắt đỏ bừng, thực lực tăng lên gấp hai, thế lực cân bằng giữa năm người bị phá vỡ, mọi thứ trong phòng đều bị đập nát.
Người đàn ông xúc tua lấy một địch bốn, không rơi hạ phong, nhưng cũng không chiếm được thượng phong, rốt cuộc đối thủ có đến tận bốn người.
Người đàn ông xúc tua cần thiết chống cự, kiếm khách chính là vết xe đổ của hắn, mà cho dù không chống lại, hắn cũng không muốn giao ra tấm thẻ này, bằng không, đến lúc đó hắn cũng sẽ bị người sở hữu thẻ bài này uy hiếp ngược lại.
Thực mau, các đối thủ đều sôi nổi bị thương, người đàn ông xúc tua được thể nghiệm một hồi khoái cảm trở thành cường giả đứng đầu.
Nhưng quá trình này cũng không thể kéo dài được lâu, hắn nhớ rõ thời gian giới hạn sử dụng của thẻ bài sắp đến. Vì thế hắn lập tức muốn chạy trốn đi ra ngoài.
Song, người đàn ông xúc tua biết rõ về mưu đồ bí mật của bọn họ, nếu hắn để lộ bí mật, như vậy tất cả những người khác đều xem như xong đời.
Cho nên, những người khác quyết ý dù có phải liều mạng bị đánh chết cũng không để hắn chạy thoát.
Rất nhanh đã hết giờ, người đàn ông xúc tua chạy trốn thất bại, hắn bị những người khác bao vây giết chết. Hắn chỉ thành công giết được mỗi người đàn ông lưỡi hái, mang theo không cam lòng chết đi.
Hiện trường chỉ còn lại ba người bị thương nặng, ba cái xác chết và trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Chỉ còn ba người, tình hình lúc này trở nên khá căng thẳng.
Bọn họ vốn là hợp nhau lại nơi đây để mưu đồ bí mật một kế hoạch lớn, nay chỉ còn lại có ba người đã không thể đem kế hoạch thực hiện được.
Kế hoạch bí mật ban đầu khiến cho mỗi người bọn họ trở nên mạnh hơn và đạt được nhiều quyền thế hơn hiện đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng cô gái thần bí và các thẻ bài thần kỳ của cô lại mở ra cho bọn họ một con đường trở nên cường đại khác. Hơn nữa nó còn rất an toàn và dễ dàng, chỉ cần bọn họ trả giá tiền tài để đổi lấy.
Năng lượng của Giang Tinh Chước nhanh chóng tăng vọt.
Cô mỉm cười, thanh âm thần bí dễ nghe lại nguy hiểm tựa như lời thì thầm dụ dỗ của ác quỷ: “Rút thẻ không?”
Không lâu sau đó, người cuối cùng cũng nằm xuống đất mãi mãi.
Trong không gian trò chơi Chúa Tể con quỷ trợn mắt há hốc mồm. Trên màn ảnh tràn ngập huyết tinh với sáu xác chết nằm ngang dọc khắp nơi trong phòng, một người con gái mặc váy trắng đứng lẳng lặng nơi đó.
Trên người cô dường như không dính chút bụi trần, sạch sẽ đến tỏa sáng, dáng người nuột nà, tóc mây đen nhánh xõa bên người, nụ cười mỉm nhu hòa nhợt nhạt vẫn luôn không hề tắt trên gương mặt xinh đẹp.
Cô cầm một thẻ bài màu vàng ánh kim chơi đùa ở trên tay, thẻ bài lật lại, trên mặt bài là hình ảnh một người tay cầm quyền trượng ngồi trên ngai vàng.
Đó là một lá bài vua.
Giang Tinh Chước nhìn về phía màn hình, tựa hồ xuyên qua hư không thấy được ác quỷ.
“Check.mate.”
Trò chơi Chúa Tể này giờ là của cô.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc: lv1 (chúa tể thực tập)
Điểm năng lượng: 179273 (Quá tuyệt vời, bạn đã nắm giữ được chân lý của trò chơi chúa tể)
Cấp bậc sáng tạo: lv1 (vẫn quá nhỏ yếu, khoảng cách hô mưa gọi gió còn thực xa xôi, nhưng bạn đã bước đầu thể hiện được khả năng sáng tạo của mình, là một đấng sáng thế dự bị tài giỏi)
Người đi theo: 6 ( đã tử vong, sắp về không. Người đi theo tuy ít, nhưng chất lượng rất tốt, hãy tiếp tục chế tạo ác mộng đi!)
Cuối cùng, con quỷ cũng phải ứng lại đây, biểu tình của nó trở nên văn vẹo và dữ tợn hơn. Đến giờ nó vẫn không rõ vì sao Giang Tinh Chước có thể làm được như vậy.
Vì sao mỗi lần cô tiêu hao năng lượng thì ngay sau đó năng lượng lại tăng lên nhanh chóng và nhiều hơn trước.
Rõ ràng cô chỉ cố lộng huyền hư, giả vờ tỏ ra thần bí, nhưng như thế lại có thể khiến cho đám người kia đi giết hại lẫn nhau, còn cô thì ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Con quỷ dù rất không muốn, nhưng dưới tác động của giao ước nó lại chẳng thể làm gì được mà chỉ có thể bị trò chơi Chúa Tể đá ra khỏi không gian.
Ở giây phút cuối bị cưỡng chế ném văng ra khỏi không gian, con quỷ vô cùng không cam lòng mà trừng mắt nhìn về phía Giang Tinh Chước. Song, trong mắt nó đột nhiên hiện lên tia kinh ngạc. Nó rốt cuộc nhớ tới việc mình là ở thế giới nào tìm được linh hồn cô.
Đó là một thế giới bị tàn phá hoàn toàn bởi thảm họa, đất đai bị cháy đen, xác chết trôi dạt, rải rác khắp nơi, tất cả các linh hồn khác đều đã biến mất, chỉ duy độc một mình cô còn tồn tại.
Cô ngơ ngác đứng đó nhìn tàn tích của thế giới sau khi bị tàn phá, biểu tình bình tĩnh.
Thông thường, khi nghe được thanh âm dụ hoặc của nó, những linh hồn khác đều sẽ sợ hãi và do dự, chỉ có cô là không chút chần chừ lập tức xoay người đi về phía nó…
Có lẽ ngay từ đầu cô đã có suy tính trước điều gì đó, đến khi tiến vào không gian, nhìn bên ngoài cô ra vẻ bình tĩnh không dao động hay quan tâm, nhưng trong lòng đã quyết tâm nhất định phải có được trò chơi này rồi.
Kết quả cũng đúng như vậy, nó không những mất đi linh hồn ngon miệng là cô mà còn mất cả quyền sở hữu trò chơi Chúa Tể.
Giang Tinh Chước nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, tham lam quả nhiên là cảm xúc tiêu cực mạnh nhất của nhân loại.
Sợ hãi, phẫn nộ, thù hận… Những loại cảm xúc tiêu cực này trên cơ bản đều sẽ biến mất theo thời gian trôi đi, chỉ có tham lam là vĩnh vô chừng mực, không có điểm dừng.
Ở cuối cùng, mấy người này chẳng lẽ không phát hiện mục đích của cô sao? Nhưng đã biết thì có làm sao? Loại chò trơi rút thẻ này mang lên tính chất cờ bạc, cái cảm giác kích thích khi đánh bạc lấy ít đổi nhiều, ảo tưởng một đêm phất nhanh trở nên giàu có. Chính cái đó ngay từ ban đầu đã che mắt bọn họ, đợi đến khi họ nhận thấy được đây là một cạm bẫy đáng sợ thì đã muộn rồi.
Bọn họ đã sớm rơi vào trong lốc xoáy của sự tham lam, không cách nào tự kiềm chế được.