Tự mình tiến vào căn phòng nọ, Giang Tinh Chước mới cảm nhận được sự khủng bố mà những người chơi trước đã gặp phải khủng khiếp đến nường nào.
Sáu người trong căn phòng này đều có khí thế kinh người. Khi họ cùng lúc nhìn qua, trong nháy mắt đã tạo ra một cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.
Nó khiến cho bất kỳ một người bình thường nào khi đối mặt đều có xúc động phải quỳ xuống. Huống chi là người vừa mới trực tiếp xem qua nhiều cách chết khác nhau. Nếu tâm tính của người đó không đủ vững vàng, họ sẽ chỉ cảm nhận được sự tuyệt vọng, lập tức gục ngã và bỏ cuộc.
Song, Giang Tinh Chước đã chịu đựng được, cô đứng vững vàng lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Bảng dữ liệu trên màn hình biểu hiện:
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc:lv0
Điểm năng lượng: 45…132…190… (điểm năng lượng quá ít, hãy mau chóng chế tạo càng nhiều ác mộng! )
Cấp bậc sáng tạo: lv0 ( hãy mau sáng tạo đồ vật để tăng lên tỉ lệ thành thần đi!)
Người đi theo: 6 ( chất lượng thấp )
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn những người đã chịu kinh hách, hơi hơi cúi đầu: “Chào buổi trưa, mọi người.”
“Cô là ai?!”
“Ta nghe được thanh âm của dục vọng kêu gọi, nhân đó đã chịu tác động mà đến nơi đây, muốn cùng các ngươi tiến hành giao dịch.”
“Giao dịch?”
Người đàn ông xúc tua đứng lên, ánh mắt lập lòe hung quang, cánh tay đặt ở bên cạnh chậm rãi hóa thành xúc tua mềm mại và mạnh mẽ, dẻo dai.
Cùng lúc đó, cánh tay của người đàn ông lưỡi hái cũng ở biến hóa.
Ẩn dưới vẻ mặt mỉm cười của Giang Tinh Chước là trái tim đập thình thịch như sấm đánh của cô. Mặc dù vậy, đầu óc của cô vẫn rất bình tĩnh suy nghĩ xem năng lượng sẽ tăng lên mức độ nào.
Con quỷ nhìn vào màn hình với sự mong đợi, nước dãi tham lam chảy ra từ khóe miệng nó.
3, 2, 1!
Xúc tua đột nhiên đánh úp về phía Giang Tinh Chước.
“Ha!”
Con quỷ hưng phấn nhảy cẩng lên.
Giang Tinh Chước đứng yên bất động, cô vẫn duy trì nụ cười mỉm nhẹ nhàng trên môi. Trong vô hình, dường như có thứ gì xuất từ trong cơ thể cô bộc phát đi ra ngoài.
Xúc tua đột nhiên cứng đờ dừng lại ở giữa không trung, cách cái đầu của Giang Tinh Chước không đến nửa mét.
Cả sáu người kia cùng lúc đều đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, vốn dĩ ban đầu chỉ có chút cảnh giác mà hiện tại đã tràn ngập sự kinh hãi.
Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?
Con quỷ rất hoang mang và ngạc nhiên, nó phát hiện Giang Tinh Chước vừa mới sử dụng hết điểm năng lượng để sáng tạo ra một thứ gì đó.
Nhưng với chút ít điểm năng lượng ấy thì có thể làm được cái gì cơ chứ?
Mục đích của nó là khiến cho người chơi bị giết chết, sau đó thông qua giao kèo thành công nuốt chửng linh hồn bọn họ. Vì thế, hiển nhiên nó sẽ không để cho người chơi thật sự có được trò chơi Chúa Tể.
Cái trò chơi Chúa Tể tự mang theo không gian thí nghiệm này là thuộc cấp bậc khó ở mức địa ngục. Từ khi nó vô tình đạt được trò chơi này đến nay đều không có một ai có thể thông qua thí nghiệm thành công thông quan đạt được chiến thắng.
Sáu vị cường giả sẽ cung cấp cho người chơi một ít điểm năng lượng khởi đầu, nhưng sẽ không quá nhiều. Với số điểm năng lượng ít ỏi đó sáng tạo ra đồ vật không đủ mạnh để ngăn cản công kích đến từ bọn họ.
Sáng tạo ra tấm khiên lại mỏng manh như tờ giấy, tạo ra đôi cánh tựa như cánh gà con yếu ớt vô lực…
Cho nên nó có thể thuận lý thành chương đem những linh hồn mà nó vốn dĩ không thể nuốt được đều nuốt chửng.
Như vậy, rốt cuộc Giang Tinh Chước đã sáng tạo ra thứ gì mà có thể khiến cho những người kia tỏ ra sợ hãi?
Nhìn lại bảng dữ liệu của Giang Tinh Chước.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc:lv1 (chúa tể thực tập)
Điểm năng lượng: 0…1245…5832…11190… (năng lượng nháy mắt trở về không, sau lại nhanh chóng tăng lên, tuyệt vời, bạn đã bước đầu nắm giữ được tinh túy (bản chất) của trò chơi chúa tể)
Cấp bậc sáng tạo: lv1 (quá yếu, khoảng cách hô mưa gọi gió còn thực xa xôi, hãy tiếp tục nỗ lực!)
Người đi theo: 6 (số người đi theo tuy ít, nhưng chất lượng khá tốt, hãy tiếp tục chế tạo ác mộng đi!)
Cái gì? Điểm năng lượng vừa mới về không chưa được bao lâu liền lập tức tăng mạnh!
Con quỷ vô cùng khiếp sợ, nó muốn nhìn xem Giang Tinh Chước vừa mới sáng tạo ra cái gì, nhưng dù nhìn thế nào nó đều không thể thấy được trên người cô rốt cuộc là có thêm thứ gì.
Giang Tinh Chước vẫn cứ duy trì bộ dáng mỉm cười ban đầu, cô vững vàng đứng bất động tại chỗ.
Con quỷ đương nhiên không thể nhìn ra tới thứ mà cô vừa sáng tạo, bởi vì thứ cô tạo ra là vật vô hình.
Từ kinh nghiệm của những người chơi trước mà cô quan sát rút ra được, cô biết sáu người trước mắt là những đối tượng cung cấp điểm năng lượng, nhưng không nhiều.
Cũng tức là cảm xúc tiêu cực mà họ phát ra rất thấp.
Với số điểm ít ỏi đó, muốn tạo ra một vật có thể chống lại hoặc ngăn chặn được công kích từ bọn họ là điều không thể. Như thế, cô lựa chọn từ bỏ sáng tạo ra vật hữu hình.
Thứ mà cô vừa mới sáng tạo ra là một loại “Cảm giác”.
Loại cảm giác này thực chất chỉ là một loại lừa gạt cảm xúc của người khác, trên thực tế nó không hề có bất kỳ lực sát thương nào.
Nó sẽ khiến cho bất kỳ một ai khi nhìn đến cô đều lập tức cảm thấy cô là một người có thực lực vô cùng mạnh mẽ, thâm sâu khôn lường.
Giang Tinh Chước đặt tên cho thứ cảm giác mà mình vừa sáng tạo ra này là “vầng sáng Cthulhu”.
Bởi vì đây chỉ là một loại lừa gạt cảm giác, nên không có bất kỳ một điểm thực chất mang tính sát thương nào.
Tựa như Giang Tinh Chước suy đoán như vậy, có thể dựa vào một ít điểm năng lượng sáng tạo ra một cú lừa lớn.
Lúc này, xúc tua của người đàn ông xúc tua cách vị trí Giang Tinh Chước đang đứng chỉ có khoản chừng nửa met, chỉ cần lại tiến thêm một chút là lập tức có thể đem đầu cô chọc thủng.
Nhưng hắn lại gượng gạo cứng đờ mà dừng lại ở giữa không trung, một chút nhúc nhích cũng không dám.
Cả người hắn toát ra mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy mới vừa rồi, một cảm giác kinh khủng đột ngột xuất hiện, khí thế khủng bố tựa cơn sóng thần cao hàng trăm mét che trời lấp đất ùn ùn hướng về phía hắn đổ ập xuống như muốn đem hắn chôn vùi, nuốt chửng hoàn toàn.
Hắn chưa từng ở bất kỳ kẻ nào cảm nhận được khí thế khủng bố đáng sợ như vậy. Dường như cô gái trước mặt này là một sinh vật vô cùng kinh khủng khó có thể miêu tả thành lời, là một tồn tại không thể nhìn thẳng, sự tồn tại của cô cao hơn hắn rất nhiều.
Càng đáng sợ hơn chính là, ở trước đó một giây, bọn họ không hề cảm giác được một chút xíu nào nguy hiểm đến từ cô. Phải là người mạnh đến mức nào mới có thể đem thực lực hoàn toàn che giấu đi ngụy trang thành một người bình thường vô hại, nhỏ yếu như vậy.
Hiện tại, khi nhìn lại nụ cười mỉm của Giang Tinh Chước, hắn chỉ cảm thấy nụ cười ấy vô cùng thần bí, khó lường. Trong ánh mắt dịu dàng là sự thong dong bình thản của kẻ mạnh khi nhìn xuống con kiến.
Đúng rồi, có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong căn phòng này sao có thể là loại hạng người đầu đường xó chợ cơ chứ.
Xúc tua chậm rãi rụt lui trở lại. Cả người hắn đều ướt đẫm. May mắn, may mắn hắn kịp thời thu tay lại, nếu không hắn cũng không biết bản thân sẽ gặp phải kết cục gì!
Không một ai trong sáu người dám hành động thiếu suy nghĩ. Phải biết rằng, người càng có được quyền thế cùng địa vị cao, thì càng sợ chết.
Giang Tinh Chước cảm nhận được năng lượng của mình đang ở nhanh chóng tăng lên.
Con quỷ há to miệng, nó không thể tin được, rốt cuộc cô gái đó đã làm cái gì? Không, vô luận cô làm cái gì, cũng không thay đổi được kết cục, liền tính hiện tại năng lượng của cô đã tăng tới hơn một vạn (10 ngàn) thì thế nào?
Những người ở trước mặt đều sở hữu thực lực có thể thể dễ dàng nghiền nát cô.
Cần phải có mười vạn điểm năng lượng, thì may ra mới đủ để cô sáng tạo ra một vật có thể cùng một trong sáu người bọn họ chống lại. Nhưng đối phó được một người rồi, thì vẫn còn những năm người khác nữa.
Vì thế, Giang Tinh Chước không có khả năng thắng!
Giang Tinh Chước đương nhiên biết điều này, cô rất rõ ảo giác chỉ có thể kéo dài trong một khoản thời gian ngắn.
Những người này có vẻ như đang âm mưu một kế hoạch nào đó rất to lớn, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ một nhân vật khả nghi nào dễ dàng rời đi. Mà cô hiện đang là kẻ khả nghi đó.
Thứ cô tạo ra, “vầng sáng ảo giác khiến cho người khác nhìn thấy đều lầm tưởng ta chính là đại boss” thực chất không có lực sát thương nào, nó chỉ đơn thuần là một vầng sáng dùng cho trang bức (lừa gạt) mà thôi.
Một khi thật sự động thủ cô sẽ lập tức bị vạch trần là mình ở giả thần giả quỷ, lừa gạt bọn họ.
Như vậy không thể được.
Vì thế, cô còn có hậu chiêu.
Cô mỉm cười nói:
“Ta nghe được thanh âm của dục vọng, đã bị tác động mà đến đây, các ngươi có muốn cùng ta làm giao dịch không?”
“Giao dịch gì?”
Người đàn ông có khổ người lớn nhất trong sáu người lên tiếng hỏi, thoạt nhìn hắn có vẻ là trưởng nhóm ở đây.
Trông hắn vô cùng nguy hiểm, không phải hạng người tốt lành gì. Ánh mắt như hổ lóe lên sự sáng suốt, rõ ràng, hắn không phải loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, mà ngược lại.
“Từ trong nhóm thẻ (bài) của ta tùy cơ rút ra một tổ (hợp) bất kỳ, một tổ như vậy định giá là một ngàn vạn.”
Rút thẻ là có ý tứ gì, bọn họ không hiểu, bất quá một ngàn vạn đối với bọn họ mà nói không phải là số tiền lớn gì. Bọn họ tạm thời không có hấp tấp hành động hay chủ động hướng về phía người con gái thần bí động thủ.
Cho nhau trao đổi một ánh mắt, kiếm khách cụt một tay nặng nề lên tiếng:
“Được, một ngàn vạn phải không, ta bỏ.”
“Đạt thành giao dịch.”
Giang Tinh Chước dùng một chút xíu điểm số sáng tạo ra một nhánh cây nhỏ bình thường không có tác dụng gì. Nhưng trong mắt những người khác thì lại là một quang cảnh khác.
Bọn họ chỉ thấy từ trong tay cô gái bí ẩn đột nhiên trống rỗng xuất hiện một thanh gỗ nhỏ, thoạt nhìn bình thường vô kỳ, nhưng trong lòng bọn hắn lại khẳng định cho rằng nó (nhánh cây) nhất định là một loại vũ khí thần bí nào đó.
Thanh gỗ nhỏ ở giữa không trung điểm nhẹ một cái, một đám sương trắng xuất hiện xoay tròn, ngưng tụ và biến thành một cái lốc xoáy màu trắng.
Cảnh tượng kỳ ảo càng khiến cho sáu người nâng cao cảnh giác.
Từ trong trung tâm lốc xoáy bay ra mười tấm thẻ được bao vây bởi vầng ánh sáng màu trắng. Thẻ bài vừa xuất hiện lập tức bay về phía kiếm khách cụt tay rồi dừng lại ở giữa khoản không ngay trước mặt hắn.
Giang Tinh Chước nói:
“Hãy lật thẻ bài của mình.”
Kiếm khách cụt một tay liếc mắt cảnh giác nhìn về phía Giang Tinh Chước, sau đó mới chậm rãi nâng lên tay đi chạm vào tấm thẻ thứ nhất.
Tấm thẻ lật lại, ánh sáng biến mất, lộ ra mặt bài trong suốt, trên mặt bài có các hoa văn kỳ lạ không thể thông hiểu được ẩn chứa hơi thở thần bí.
“Xin chúc mừng, ngươi đạt được một viên Phục Nguyên Đan, nó có thể chữa trị 10% tổn thương của cơ thể.”
Đó là thứ gì?
Khi người đàn ông cụt một tay còn đang suy nghĩ, thì đã thấy tấm thẻ mình mới lật ra kia hóa thành một luồng ánh sáng bay vào trong thân thể hắn.
Trong nháy mắt, cơ thể hắn liền căng chặt lên, da đầu căng thẳng, ngón tay cái đem kiếm đẩy ra khỏi vỏ.
Nhưng ở giây tiếp theo, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Chỗ vết cắt của cánh tay bị cụt bỗng nhiên nóng rực, cảm giác như có thứ gì đó muốn xông ra, sau đó, một đoạn cánh tay vọt ra!
Cái gì?!
Chỉ có một đoạn, gần mười centimet, nhưng như thế cũng đã đủ khiến cho mọi người giật bắn vì khiếp sợ.
Bọn họ đều biết trong nhiều năm qua, khiếm khách cụt một tay vẫn luôn tìm kiếm biện pháp khôi phục cánh tay phải.
Nhưng cho dù là người có năng lực chữa trị nổi tiếng nhất, cũng chỉ có thể đem cánh tay bị đứt của gã ghép nối lại mà không phải khiến cho nó từ trống rỗng mọc ra như vậy.
Hiện giờ, việc này có khác gì với chuyện hồi sinh kẻ chết hay khiến xương trắng mọc ra da thịt cơ chứ?
Cô gái thần bí này… Những tấm thẻ kia…
Trong nháy mắt, ánh mắt của bọn họ đều thay đổi.
Giang Tinh Chước nhìn phản ứng của bọn họ, thì biết bản thân đã đánh cuộc chính xác.
Lúc trước, khi tên kiếm khách cụt một tay này động thủ chém người thì cô đã chú ý tới hắn là kẻ thuận tay phải rồi.
Khi hắn hành động, chân trái thẳng hơn so với chân phải, mà thông thường, chân chống sẽ tương đối thẳng còn chân phụ sẽ hơi cong một chút.
Nói cách khác, hắn vốn là thuận tay phải, nhưng hiện cánh tay đó lại không có. Như vậy, hắn nhất định sẽ rất để ý đến việc có thể hay không phục hồi cánh tay phải đã mất của mình.
Giang Tinh Chước vừa suy tính vừa âm thầm dùng điểm số sáng tạo ra một viên phục nguyên đan. Sở dĩ viên đan dược này chỉ có hiệu quả chữa trị 10% là vì, thứ nhất, điểm năng lượng không đủ.
Còn thứ cái hai sao? Thứ hai, là vì nguyên nhân khác.
Nụ cười mỉm trên gương mặt Giang Tinh Chước lúc này dường như sâu hơn một chút.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc: lv1 (chúa tể thực tập)
Điểm năng lượng: 0…11245…15832…21190… (năng lượng đang tăng lên nhanh chóng)
Cấp bậc sáng tạo: lv1 (còn quá nhỏ yếu, khoảng cách hô mưa gọi gió thực xa xôi, hãy tiếp tục nỗ lực!)
Người đi theo: 6 ( Số lượng người đi theo tuy ít, nhưng chất lượng rất tốt, hãy tiếp tục chế tạo ác mộng đi!)
Con quỷ thấy điểm năng lượng của Giang Tinh Chước nhanh chóng hạ thấp, rồi ngay sau đó lại lập tức thu hoạch được một làn sóng năng lượng lớn hơn rất nhiều lần cái trước thì rất sửng sốt.
Tại sao lại như vậy?
Con quỷ không thể hiểu được bằng cách nào mà Giang Tinh Chước có thể làm được điều đó.
Kiếm khách cụt một tay vội vàng nâng lên tay chạm vào tấm thẻ thứ hai, lật bài.
Ánh sáng tan đi, lộ ra thân bài trong suốt, hắn nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Cô mỉm cười, nói:
“Thật đáng tiếc, ngươi rút trúng một tấm thẻ trống.”
Nghe cô nói thế, sắc mặt hắn chợt tối sầm xuống, hắn lập tức lật tấm thẻ thứ ba.
“Chúc mừng, ngươi đạt được một con dao nhỏ bình thường.”
Thẻ bài biến thành một con dao nhỏ bình thường nằm trong tay hắn.
“Đưa cho ta viên đan dược khi nãy!”
“Cái này phụ thuộc vào vận may và dục vọng của ngươi.” Giang Tinh Chước không hề dao động, cô mỉm cười bình thản nói:
“Theo lý thuyết, nếu dục vọng của ngươi đủ mạnh mẽ, ngươi muốn cái gì đều có thể rút được.”
Ngại với vầng sáng đại boss trên người Giang Tinh Chước, kiếm khách chút một tay chỉ có thể kìm hãm lại sự nôn nóng trong lòng mà tiếp tục lật thẻ bài tiếp theo.
Tấm thẻ thứ tư là một thẻ trống.
Cái thứ năm, cũng lại là một thẻ trống.
Đến tấm thẻ thứ sáu, thì lại là con dao nhỏ bình thường.
Trên trán gã kiếm khách cụt một tay đều nổi lên gân xanh, ở tấm thẻ thứ bảy hắn mới nhận được viên phục nguyên đan mà mình mong muốn.
Cánh tay phải của hắn lại mọc ra thêm mười centimet.
Gân xanh trên mặt hắn nháy mắt biến mất, trong mắt toát ra một chút ý mừng như điên.
Tấm thẻ thứ tám và chín đều là thẻ trống, nhưng tâm thái lúc này của hắn đã bình tĩnh hơn hẳn.
Khi chuẩn bị lật tấm thẻ thứ mười, cũng là tấm thẻ cuối trong tổ thẻ lần này, không hiểu sao lại khiến cho mọi người trở nên khẩn trương.
Sáu người trong căn phòng này đều có khí thế kinh người. Khi họ cùng lúc nhìn qua, trong nháy mắt đã tạo ra một cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ.
Nó khiến cho bất kỳ một người bình thường nào khi đối mặt đều có xúc động phải quỳ xuống. Huống chi là người vừa mới trực tiếp xem qua nhiều cách chết khác nhau. Nếu tâm tính của người đó không đủ vững vàng, họ sẽ chỉ cảm nhận được sự tuyệt vọng, lập tức gục ngã và bỏ cuộc.
Song, Giang Tinh Chước đã chịu đựng được, cô đứng vững vàng lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Bảng dữ liệu trên màn hình biểu hiện:
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc:lv0
Điểm năng lượng: 45…132…190… (điểm năng lượng quá ít, hãy mau chóng chế tạo càng nhiều ác mộng! )
Cấp bậc sáng tạo: lv0 ( hãy mau sáng tạo đồ vật để tăng lên tỉ lệ thành thần đi!)
Người đi theo: 6 ( chất lượng thấp )
Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn những người đã chịu kinh hách, hơi hơi cúi đầu: “Chào buổi trưa, mọi người.”
“Cô là ai?!”
“Ta nghe được thanh âm của dục vọng kêu gọi, nhân đó đã chịu tác động mà đến nơi đây, muốn cùng các ngươi tiến hành giao dịch.”
“Giao dịch?”
Người đàn ông xúc tua đứng lên, ánh mắt lập lòe hung quang, cánh tay đặt ở bên cạnh chậm rãi hóa thành xúc tua mềm mại và mạnh mẽ, dẻo dai.
Cùng lúc đó, cánh tay của người đàn ông lưỡi hái cũng ở biến hóa.
Ẩn dưới vẻ mặt mỉm cười của Giang Tinh Chước là trái tim đập thình thịch như sấm đánh của cô. Mặc dù vậy, đầu óc của cô vẫn rất bình tĩnh suy nghĩ xem năng lượng sẽ tăng lên mức độ nào.
Con quỷ nhìn vào màn hình với sự mong đợi, nước dãi tham lam chảy ra từ khóe miệng nó.
3, 2, 1!
Xúc tua đột nhiên đánh úp về phía Giang Tinh Chước.
“Ha!”
Con quỷ hưng phấn nhảy cẩng lên.
Giang Tinh Chước đứng yên bất động, cô vẫn duy trì nụ cười mỉm nhẹ nhàng trên môi. Trong vô hình, dường như có thứ gì xuất từ trong cơ thể cô bộc phát đi ra ngoài.
Xúc tua đột nhiên cứng đờ dừng lại ở giữa không trung, cách cái đầu của Giang Tinh Chước không đến nửa mét.
Cả sáu người kia cùng lúc đều đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, vốn dĩ ban đầu chỉ có chút cảnh giác mà hiện tại đã tràn ngập sự kinh hãi.
Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?
Con quỷ rất hoang mang và ngạc nhiên, nó phát hiện Giang Tinh Chước vừa mới sử dụng hết điểm năng lượng để sáng tạo ra một thứ gì đó.
Nhưng với chút ít điểm năng lượng ấy thì có thể làm được cái gì cơ chứ?
Mục đích của nó là khiến cho người chơi bị giết chết, sau đó thông qua giao kèo thành công nuốt chửng linh hồn bọn họ. Vì thế, hiển nhiên nó sẽ không để cho người chơi thật sự có được trò chơi Chúa Tể.
Cái trò chơi Chúa Tể tự mang theo không gian thí nghiệm này là thuộc cấp bậc khó ở mức địa ngục. Từ khi nó vô tình đạt được trò chơi này đến nay đều không có một ai có thể thông qua thí nghiệm thành công thông quan đạt được chiến thắng.
Sáu vị cường giả sẽ cung cấp cho người chơi một ít điểm năng lượng khởi đầu, nhưng sẽ không quá nhiều. Với số điểm năng lượng ít ỏi đó sáng tạo ra đồ vật không đủ mạnh để ngăn cản công kích đến từ bọn họ.
Sáng tạo ra tấm khiên lại mỏng manh như tờ giấy, tạo ra đôi cánh tựa như cánh gà con yếu ớt vô lực…
Cho nên nó có thể thuận lý thành chương đem những linh hồn mà nó vốn dĩ không thể nuốt được đều nuốt chửng.
Như vậy, rốt cuộc Giang Tinh Chước đã sáng tạo ra thứ gì mà có thể khiến cho những người kia tỏ ra sợ hãi?
Nhìn lại bảng dữ liệu của Giang Tinh Chước.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc:lv1 (chúa tể thực tập)
Điểm năng lượng: 0…1245…5832…11190… (năng lượng nháy mắt trở về không, sau lại nhanh chóng tăng lên, tuyệt vời, bạn đã bước đầu nắm giữ được tinh túy (bản chất) của trò chơi chúa tể)
Cấp bậc sáng tạo: lv1 (quá yếu, khoảng cách hô mưa gọi gió còn thực xa xôi, hãy tiếp tục nỗ lực!)
Người đi theo: 6 (số người đi theo tuy ít, nhưng chất lượng khá tốt, hãy tiếp tục chế tạo ác mộng đi!)
Cái gì? Điểm năng lượng vừa mới về không chưa được bao lâu liền lập tức tăng mạnh!
Con quỷ vô cùng khiếp sợ, nó muốn nhìn xem Giang Tinh Chước vừa mới sáng tạo ra cái gì, nhưng dù nhìn thế nào nó đều không thể thấy được trên người cô rốt cuộc là có thêm thứ gì.
Giang Tinh Chước vẫn cứ duy trì bộ dáng mỉm cười ban đầu, cô vững vàng đứng bất động tại chỗ.
Con quỷ đương nhiên không thể nhìn ra tới thứ mà cô vừa sáng tạo, bởi vì thứ cô tạo ra là vật vô hình.
Từ kinh nghiệm của những người chơi trước mà cô quan sát rút ra được, cô biết sáu người trước mắt là những đối tượng cung cấp điểm năng lượng, nhưng không nhiều.
Cũng tức là cảm xúc tiêu cực mà họ phát ra rất thấp.
Với số điểm ít ỏi đó, muốn tạo ra một vật có thể chống lại hoặc ngăn chặn được công kích từ bọn họ là điều không thể. Như thế, cô lựa chọn từ bỏ sáng tạo ra vật hữu hình.
Thứ mà cô vừa mới sáng tạo ra là một loại “Cảm giác”.
Loại cảm giác này thực chất chỉ là một loại lừa gạt cảm xúc của người khác, trên thực tế nó không hề có bất kỳ lực sát thương nào.
Nó sẽ khiến cho bất kỳ một ai khi nhìn đến cô đều lập tức cảm thấy cô là một người có thực lực vô cùng mạnh mẽ, thâm sâu khôn lường.
Giang Tinh Chước đặt tên cho thứ cảm giác mà mình vừa sáng tạo ra này là “vầng sáng Cthulhu”.
Bởi vì đây chỉ là một loại lừa gạt cảm giác, nên không có bất kỳ một điểm thực chất mang tính sát thương nào.
Tựa như Giang Tinh Chước suy đoán như vậy, có thể dựa vào một ít điểm năng lượng sáng tạo ra một cú lừa lớn.
Lúc này, xúc tua của người đàn ông xúc tua cách vị trí Giang Tinh Chước đang đứng chỉ có khoản chừng nửa met, chỉ cần lại tiến thêm một chút là lập tức có thể đem đầu cô chọc thủng.
Nhưng hắn lại gượng gạo cứng đờ mà dừng lại ở giữa không trung, một chút nhúc nhích cũng không dám.
Cả người hắn toát ra mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy mới vừa rồi, một cảm giác kinh khủng đột ngột xuất hiện, khí thế khủng bố tựa cơn sóng thần cao hàng trăm mét che trời lấp đất ùn ùn hướng về phía hắn đổ ập xuống như muốn đem hắn chôn vùi, nuốt chửng hoàn toàn.
Hắn chưa từng ở bất kỳ kẻ nào cảm nhận được khí thế khủng bố đáng sợ như vậy. Dường như cô gái trước mặt này là một sinh vật vô cùng kinh khủng khó có thể miêu tả thành lời, là một tồn tại không thể nhìn thẳng, sự tồn tại của cô cao hơn hắn rất nhiều.
Càng đáng sợ hơn chính là, ở trước đó một giây, bọn họ không hề cảm giác được một chút xíu nào nguy hiểm đến từ cô. Phải là người mạnh đến mức nào mới có thể đem thực lực hoàn toàn che giấu đi ngụy trang thành một người bình thường vô hại, nhỏ yếu như vậy.
Hiện tại, khi nhìn lại nụ cười mỉm của Giang Tinh Chước, hắn chỉ cảm thấy nụ cười ấy vô cùng thần bí, khó lường. Trong ánh mắt dịu dàng là sự thong dong bình thản của kẻ mạnh khi nhìn xuống con kiến.
Đúng rồi, có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong căn phòng này sao có thể là loại hạng người đầu đường xó chợ cơ chứ.
Xúc tua chậm rãi rụt lui trở lại. Cả người hắn đều ướt đẫm. May mắn, may mắn hắn kịp thời thu tay lại, nếu không hắn cũng không biết bản thân sẽ gặp phải kết cục gì!
Không một ai trong sáu người dám hành động thiếu suy nghĩ. Phải biết rằng, người càng có được quyền thế cùng địa vị cao, thì càng sợ chết.
Giang Tinh Chước cảm nhận được năng lượng của mình đang ở nhanh chóng tăng lên.
Con quỷ há to miệng, nó không thể tin được, rốt cuộc cô gái đó đã làm cái gì? Không, vô luận cô làm cái gì, cũng không thay đổi được kết cục, liền tính hiện tại năng lượng của cô đã tăng tới hơn một vạn (10 ngàn) thì thế nào?
Những người ở trước mặt đều sở hữu thực lực có thể thể dễ dàng nghiền nát cô.
Cần phải có mười vạn điểm năng lượng, thì may ra mới đủ để cô sáng tạo ra một vật có thể cùng một trong sáu người bọn họ chống lại. Nhưng đối phó được một người rồi, thì vẫn còn những năm người khác nữa.
Vì thế, Giang Tinh Chước không có khả năng thắng!
Giang Tinh Chước đương nhiên biết điều này, cô rất rõ ảo giác chỉ có thể kéo dài trong một khoản thời gian ngắn.
Những người này có vẻ như đang âm mưu một kế hoạch nào đó rất to lớn, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ một nhân vật khả nghi nào dễ dàng rời đi. Mà cô hiện đang là kẻ khả nghi đó.
Thứ cô tạo ra, “vầng sáng ảo giác khiến cho người khác nhìn thấy đều lầm tưởng ta chính là đại boss” thực chất không có lực sát thương nào, nó chỉ đơn thuần là một vầng sáng dùng cho trang bức (lừa gạt) mà thôi.
Một khi thật sự động thủ cô sẽ lập tức bị vạch trần là mình ở giả thần giả quỷ, lừa gạt bọn họ.
Như vậy không thể được.
Vì thế, cô còn có hậu chiêu.
Cô mỉm cười nói:
“Ta nghe được thanh âm của dục vọng, đã bị tác động mà đến đây, các ngươi có muốn cùng ta làm giao dịch không?”
“Giao dịch gì?”
Người đàn ông có khổ người lớn nhất trong sáu người lên tiếng hỏi, thoạt nhìn hắn có vẻ là trưởng nhóm ở đây.
Trông hắn vô cùng nguy hiểm, không phải hạng người tốt lành gì. Ánh mắt như hổ lóe lên sự sáng suốt, rõ ràng, hắn không phải loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, mà ngược lại.
“Từ trong nhóm thẻ (bài) của ta tùy cơ rút ra một tổ (hợp) bất kỳ, một tổ như vậy định giá là một ngàn vạn.”
Rút thẻ là có ý tứ gì, bọn họ không hiểu, bất quá một ngàn vạn đối với bọn họ mà nói không phải là số tiền lớn gì. Bọn họ tạm thời không có hấp tấp hành động hay chủ động hướng về phía người con gái thần bí động thủ.
Cho nhau trao đổi một ánh mắt, kiếm khách cụt một tay nặng nề lên tiếng:
“Được, một ngàn vạn phải không, ta bỏ.”
“Đạt thành giao dịch.”
Giang Tinh Chước dùng một chút xíu điểm số sáng tạo ra một nhánh cây nhỏ bình thường không có tác dụng gì. Nhưng trong mắt những người khác thì lại là một quang cảnh khác.
Bọn họ chỉ thấy từ trong tay cô gái bí ẩn đột nhiên trống rỗng xuất hiện một thanh gỗ nhỏ, thoạt nhìn bình thường vô kỳ, nhưng trong lòng bọn hắn lại khẳng định cho rằng nó (nhánh cây) nhất định là một loại vũ khí thần bí nào đó.
Thanh gỗ nhỏ ở giữa không trung điểm nhẹ một cái, một đám sương trắng xuất hiện xoay tròn, ngưng tụ và biến thành một cái lốc xoáy màu trắng.
Cảnh tượng kỳ ảo càng khiến cho sáu người nâng cao cảnh giác.
Từ trong trung tâm lốc xoáy bay ra mười tấm thẻ được bao vây bởi vầng ánh sáng màu trắng. Thẻ bài vừa xuất hiện lập tức bay về phía kiếm khách cụt tay rồi dừng lại ở giữa khoản không ngay trước mặt hắn.
Giang Tinh Chước nói:
“Hãy lật thẻ bài của mình.”
Kiếm khách cụt một tay liếc mắt cảnh giác nhìn về phía Giang Tinh Chước, sau đó mới chậm rãi nâng lên tay đi chạm vào tấm thẻ thứ nhất.
Tấm thẻ lật lại, ánh sáng biến mất, lộ ra mặt bài trong suốt, trên mặt bài có các hoa văn kỳ lạ không thể thông hiểu được ẩn chứa hơi thở thần bí.
“Xin chúc mừng, ngươi đạt được một viên Phục Nguyên Đan, nó có thể chữa trị 10% tổn thương của cơ thể.”
Đó là thứ gì?
Khi người đàn ông cụt một tay còn đang suy nghĩ, thì đã thấy tấm thẻ mình mới lật ra kia hóa thành một luồng ánh sáng bay vào trong thân thể hắn.
Trong nháy mắt, cơ thể hắn liền căng chặt lên, da đầu căng thẳng, ngón tay cái đem kiếm đẩy ra khỏi vỏ.
Nhưng ở giây tiếp theo, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Chỗ vết cắt của cánh tay bị cụt bỗng nhiên nóng rực, cảm giác như có thứ gì đó muốn xông ra, sau đó, một đoạn cánh tay vọt ra!
Cái gì?!
Chỉ có một đoạn, gần mười centimet, nhưng như thế cũng đã đủ khiến cho mọi người giật bắn vì khiếp sợ.
Bọn họ đều biết trong nhiều năm qua, khiếm khách cụt một tay vẫn luôn tìm kiếm biện pháp khôi phục cánh tay phải.
Nhưng cho dù là người có năng lực chữa trị nổi tiếng nhất, cũng chỉ có thể đem cánh tay bị đứt của gã ghép nối lại mà không phải khiến cho nó từ trống rỗng mọc ra như vậy.
Hiện giờ, việc này có khác gì với chuyện hồi sinh kẻ chết hay khiến xương trắng mọc ra da thịt cơ chứ?
Cô gái thần bí này… Những tấm thẻ kia…
Trong nháy mắt, ánh mắt của bọn họ đều thay đổi.
Giang Tinh Chước nhìn phản ứng của bọn họ, thì biết bản thân đã đánh cuộc chính xác.
Lúc trước, khi tên kiếm khách cụt một tay này động thủ chém người thì cô đã chú ý tới hắn là kẻ thuận tay phải rồi.
Khi hắn hành động, chân trái thẳng hơn so với chân phải, mà thông thường, chân chống sẽ tương đối thẳng còn chân phụ sẽ hơi cong một chút.
Nói cách khác, hắn vốn là thuận tay phải, nhưng hiện cánh tay đó lại không có. Như vậy, hắn nhất định sẽ rất để ý đến việc có thể hay không phục hồi cánh tay phải đã mất của mình.
Giang Tinh Chước vừa suy tính vừa âm thầm dùng điểm số sáng tạo ra một viên phục nguyên đan. Sở dĩ viên đan dược này chỉ có hiệu quả chữa trị 10% là vì, thứ nhất, điểm năng lượng không đủ.
Còn thứ cái hai sao? Thứ hai, là vì nguyên nhân khác.
Nụ cười mỉm trên gương mặt Giang Tinh Chước lúc này dường như sâu hơn một chút.
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc: lv1 (chúa tể thực tập)
Điểm năng lượng: 0…11245…15832…21190… (năng lượng đang tăng lên nhanh chóng)
Cấp bậc sáng tạo: lv1 (còn quá nhỏ yếu, khoảng cách hô mưa gọi gió thực xa xôi, hãy tiếp tục nỗ lực!)
Người đi theo: 6 ( Số lượng người đi theo tuy ít, nhưng chất lượng rất tốt, hãy tiếp tục chế tạo ác mộng đi!)
Con quỷ thấy điểm năng lượng của Giang Tinh Chước nhanh chóng hạ thấp, rồi ngay sau đó lại lập tức thu hoạch được một làn sóng năng lượng lớn hơn rất nhiều lần cái trước thì rất sửng sốt.
Tại sao lại như vậy?
Con quỷ không thể hiểu được bằng cách nào mà Giang Tinh Chước có thể làm được điều đó.
Kiếm khách cụt một tay vội vàng nâng lên tay chạm vào tấm thẻ thứ hai, lật bài.
Ánh sáng tan đi, lộ ra thân bài trong suốt, hắn nhìn về phía Giang Tinh Chước.
Cô mỉm cười, nói:
“Thật đáng tiếc, ngươi rút trúng một tấm thẻ trống.”
Nghe cô nói thế, sắc mặt hắn chợt tối sầm xuống, hắn lập tức lật tấm thẻ thứ ba.
“Chúc mừng, ngươi đạt được một con dao nhỏ bình thường.”
Thẻ bài biến thành một con dao nhỏ bình thường nằm trong tay hắn.
“Đưa cho ta viên đan dược khi nãy!”
“Cái này phụ thuộc vào vận may và dục vọng của ngươi.” Giang Tinh Chước không hề dao động, cô mỉm cười bình thản nói:
“Theo lý thuyết, nếu dục vọng của ngươi đủ mạnh mẽ, ngươi muốn cái gì đều có thể rút được.”
Ngại với vầng sáng đại boss trên người Giang Tinh Chước, kiếm khách chút một tay chỉ có thể kìm hãm lại sự nôn nóng trong lòng mà tiếp tục lật thẻ bài tiếp theo.
Tấm thẻ thứ tư là một thẻ trống.
Cái thứ năm, cũng lại là một thẻ trống.
Đến tấm thẻ thứ sáu, thì lại là con dao nhỏ bình thường.
Trên trán gã kiếm khách cụt một tay đều nổi lên gân xanh, ở tấm thẻ thứ bảy hắn mới nhận được viên phục nguyên đan mà mình mong muốn.
Cánh tay phải của hắn lại mọc ra thêm mười centimet.
Gân xanh trên mặt hắn nháy mắt biến mất, trong mắt toát ra một chút ý mừng như điên.
Tấm thẻ thứ tám và chín đều là thẻ trống, nhưng tâm thái lúc này của hắn đã bình tĩnh hơn hẳn.
Khi chuẩn bị lật tấm thẻ thứ mười, cũng là tấm thẻ cuối trong tổ thẻ lần này, không hiểu sao lại khiến cho mọi người trở nên khẩn trương.