Cũng không lâu sau, tin Du Tiểu Mặc và Sài Tuấn quyết đấu đã được truyền ra ngoài.
Du Tiểu Mặc là danh nhân vinh quang tột đỉnh thời gian gần đây, mà Sài Tuấn là tam thiếu của Sài gia, ân oán trong lúc tuyển sinh của hai người cũng được đồn khắp nơi, nhưng ai mà ngờ được, hai người lại bất thình lình quyết đấu như thế, nếu đã lên tới trên đài thi đấu, vậy thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Trong chốc lát, những người thăm dò được họ thi đấu ở đâu đều nhao nhao chạy tới.
Chuyện này không chỉ truyền khắp khu hai, mà ngay cả khu một và các đạo sư đều nghe nói.
Vốn cái loại chuyện như quyết đấu này thì ngày nào chẳng có, đặc biệt là giữa đan sư trung cấp và đan sư cấp thấp, thường thì không có gì đáng xem, nhưng ai bảo Du Tiểu Mặc lại trở thành đối tượng toàn học viện chú ý chứ, chỉ cần nghe thấy một người trong đó là Du Tiểu Mặc, tất cả đều rối rít chạy tới.
Không đến nửa cạnh giờ, bên ngoài sân khi đấu đã đông nghịt, người người tấp nập, vô cùng hoảng hốt.
Du Tiểu Mặc căn bản không ngờ việc hắn và Sài Tuấn quyết đấu lại dẫn tới nhiều người như vậy, kết quả đến lúc hắn thấy cái đám đông vây quanh lúc này, hai mắt trợn tròn.
Không đợi hắn đi lên đài thi đấu, Bách Lý Tiểu Ngư vốn còn đang cau mày như thể có gì đó phải suy nghĩ dữ lắm, đột nhiên “A” một tiếng rồi giữ chặt cánh tay Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc buồn bực quay đầu lại, thiếu chút nữa là bị hắn kéo xuống khỏi bậc thang rồi, “Làm sao thế?”
Bách Lý Tiểu Ngư kích động, mãi một lúc lâu mà cũng không nói nổi một câu đầy đủ, tới thời điểm Du Tiểu Mặc sắp không chịu nổi định gõ đầu hắn, tên này mới thở gấp, nói thẳng: “Ta biết vì sao Sài Tuấn dám chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi rồi.”
“Vì sao?” Chẳng lẽ còn có ẩn tình trong việc này hả?
“Sài Tuấn có một con yêu thú khế ước cấp bảy, hơn nữa Sài gia cũng có được kỹ pháp tu luyện linh hồn, cho nên hắn mới dám ứng chiến.” Bách Lý Tiểu Ngư vội vàng nói, bởi vì Sài Tuấn không thường gọi yêu thú của mình ra, cộng với nóng giận nhất thời, cho nên đến giờ Bách Lý Tiểu Ngư mới nhớ ra.
Đan sư có lực công kích thường là đan sư cao cấp, cho nên chỉ khi đan sư lên tới cấp bảy, sức mạnh linh hồn được trải qua quá trình lột xác, biến thành một thứ có tính công kích, bởi vậy cũng không cần tu luyện linh hồn kỹ pháp nhưng vẫn có khả năng công kích, tuy rằng kỹ pháp rất quan trọng với mỗi đan sư.
Mà đan sư từ cấp bảy trở xuống, sức mạnh linh hồn còn chưa được lột xác, cho nên không hề có chút lực công kích nào, lúc này kỹ pháp cũng lộ ra tầm quan trọng của nó, bởi vì kỹ pháp là thông qua một phương thức đặc biệt, giúp sức mạnh linh hồn có được lực công kích.
Tuy Sài gia không bằng tam đại gia tộc còn lại, cũng không sánh nổi với học viện Đạo Tâm, nhưng vẫn có thể lấy ra được một quyển kỹ pháp , Sài Tuấn không phải là đệ tử bàng chi, gã là con thứ ba của gia chủ Sài gia, cho nên có đầy đủ tư cách để tu luyện kỹ pháp.
Về phần yêu thú khế ước, với địa vị của Sài gia, nếu Sài Tuấn có một con cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, nhưng chính như Bách Lý Tiểu Ngư đã nói, sở dĩ gã đáp ứng dứt khoát như vậy, cũng bởi gì gã có niềm tin.
Việc Sài Tuấn có yêu thú khế ước cũng không làm Du Tiểu Mặc bất ngờ, hắn chỉ tò mò, cái gọi là kỹ pháp rốt cuộc là như thế nào, có lẽ nhân cơ hội này mở mang kiến thức cũng được.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc càng thêm kiên định không thể lùi bước, thù của Liễu Nhạc hắn còn chưa báo được cơ mà, huống chi hắn đã sớm khó chịu với Sài Tuấn lắm rồi, nếu không quý trọng cơ hội này, chính hắn mới là người phải hối hận!
“Du Tiểu Mặc, lần này tự ngươi đưa mình tới cửa, ta nhất định sẽ ‘Chăm sóc’ ngươi thật tốt.”
Lúc đi qua Du Tiểu Mặc, Sài Tuấn đột nhiên ngừng lại, khẽ cười lạnh rồi nói với hắn, thiên tài siêu cấp thì sao, không có yêu thú khế ước, cũng không tu luyện kỹ pháp thì ở trước mặt gã chỉ là một kẻ bất lực mà gã có thể tùy ý chà đạp.
Bách Lý Tiểu Ngư bực bội nhìn chằm chằm vào Sài Tuấn, “Sài Tuấn, nếu ngươi làm dám Tiểu Mặc bị thương, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Sài Tuấn cười lạnh: “Bách Lý Tiểu Ngư, ngươi đừng có nhầm, là tự hắn tìm tới cửa, huống chi đã lên đài thi đấu rồi thì đao kiếm vốn không có mắt, nếu bị thương cũng là do hắn không có bản lãnh.” Dứt lời gã liền đi thẳng vào sân.
Bách Lý Tiểu Ngư thở hồng hộc bực bội.
Du Tiểu Mặc vỗ vỗ vai hắn trấn an. “Tiểu Ngư, ngươi yên tâm đi, ta không sao.”
“Thế nhưng mà hắn…” Bách Lý Tiểu Ngư vẫn không yên lòng.
“Ta nói không sao thì sẽ không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ làm như lúc trước đã nói, đánh cho Sài Tuấn thành đầu heo luôn, ngươi cứ chờ đi.” Khách quan mà nói, Du Tiểu Mặc không hề lo lắng.
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn hắn nghi ngờ, “Sao ngươi chắc chắn như vậy?”
Du Tiểu Mặc tiến đến bên tai hắn khẽ nói: “Bởi vì ta cũng có yêu thú khế ước.”
“A?” Bách Lý Tiểu Ngư thốt lên một tiếng, hai mắt mở to, vội vàng kéo Du Tiểu Mặc tới, “Ngươi nói thật chứ? Không lừa ta?”
“Lừa ngươi làm gì, cũng có ăn được đâu, hơn nữa ta cũng không chỉ có một con yêu thú!” Dù sao sau này đội bóng của hắn cũng lộ diện trước mặt mọi người, nói cho Bách Lý Tiểu Ngư biết cũng chẳng sao.
“Được, vậy ngươi phải giúp ta đánh cho hắn nhừ đòn đó.” Bách Lý Tiểu Ngư hưng phấn nắm chặt nắm đấm.
“Nhất định rồi!” Du Tiểu Mặc trịnh trọng cam kết.
“Có trò hay để xem rồi, Sài gia tam thiếu giao đấu với siêu cấp hắc mã Du Tiểu Mặc, đến cùng thì ai là người thắng, thật là chờ mong!”
“Sài gia tam thiếu có vẻ là cấp bốn trung phẩm, mà hình như Du Tiểu Mặc là cấp bốn thượng phẩm đỉnh phong, ai thua ai thắng không phải vừa nhìn đã hiểu ngay hả?”
“Các ngươi không hiểu gì rồi, nếu Sài gia tam thiếu không có át chủ bài, sao lại dám ứng chiến với Du Tiểu Mặc?”
Bốn phía vang lên các loại tiếng bàn tán xôn xao, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng bước lên đài, sau đó đứng trước mặt Sài Tuấn, đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu trước mặt nhiều người như vậy, tuy thân thể hơi gầy một chút, khiến cho người ta có cảm giác hắn rất yếu, nhưng cũng không cản nổi ấn tượng của mọi người với hắn.
“Du Tiểu Mặc, ta cứ tưởng ngươi không dám lên.”
Thấy Du Tiểu Mặc bước tới, Sài Tuấn sớm đứng đó đợi hắn đã nộ ra một nụ cười khinh miệt.
Du Tiểu Mặc sờ mũi: “Ngươi nghĩ nhiều quá.”
Câu trả lời vừa hời hợt lại mang theo ý nghiêm túc, giống như Sài Tuấn thật sự nghĩ nhiều vậy đó, việc này lập tức khiến một số người vây xem cảm thấy buồn cười, Du Tiểu Mặc này cũng thật là thú vị.
Sài Tuấn hất tay áo lên, cười lạnh: “Ai nghĩ nhiều còn chưa chắc, ta cũng muốn xem xem, đợi lát nữa ngươi có nói được gì không.”
Thời gian sắp tới, một lão giả đi lên từ phía dưới đài lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt tràn đầy kính trọng và chút kinh ngạc, bởi vì thường xuyên có người quyết đấu, cho nên mỗi đài thi đấu đều có một trưởng lão phụ trách làm trọng tài, mà người phụ trách đài thi đấu Du Tiểu Mặc đang đứng là một trưởng lão họ Lưu.
Nhưng vì mỗi ngày có quá nhiều người khiêu chiến, mà Lưu trưởng lão thì không thể đứng ở đây làm trọng tài mãi được, cho nên thường xuyên phái người khác tới làm thay, bởi vậy mọi người mới kinh ngạc khi lần này lão đích thân ra mặt.
“Quy tắc của đài thi đấu chắc mọi người đã biết, nhưng có lẽ một vài tân sinh chưa biết, cho nên ta sẽ nói lại một lần, nếu đã lên đài quyết đấu có nghĩa là hai bên tự nguyện, không hạn chế bất cứ phương pháp nào, chỉ cần không đánh chết đối phương là được, bây giờ ta tuyên bố, bắt đầu!” Lưu trưởng lão biết rõ tất cả mọi người đều chờ mong trận đấu này, cho nên ra lệnh rất thẳng thắn.
Nói xong lão liền bước xuống khỏi đài, để lại Du Tiểu Mặc và Sài Tuấn.
Sài Tuấn đã đợi thời khắc này lâu rồi, ánh mắt ý và khinh miệt nhìn Du Tiểu Mặc, âm trầm nói: “Du Tiểu Mặc, ngươi cứ đợi bị phế đi.”
Tuy bình thường Sài Tuấn rất giống một kẻ không có đầu óc, nhưng thân là người của Sài gia, từ nhỏ lại được giáo dục đủ các thủ đoạn ác độc, với tiềm lực của Du Tiểu Mặc, tương lai đương nhiên sẽ trở thành một người đứng ở vị trí còn cao hơn cả Đằng Tử Tâm, kẻ địch như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu đã kết thù, vậy gã phải mượn cơ hội này phế bỏ Du Tiểu Mặc.
Không thể trách gã ngoan độc, vốn gã đã không có ý định đối địch với Du Tiểu Mặc rồi, hết lần này tới lần khác tự hắn lại gây sự, vậy thì cũng đừng trách gã.
Sài Tuấn đã không đợi nổi, gã ngửa đầu cười lớn: “Xuất hiện đi, yêu thú khế ước của ta Thông Tí vượn.”
Sài Tuấn vừa dứt lời, một con yêu thú nhỏ xíu nhảy ra khỏi cổ áo gã, còn chưa đợi mọi người kịp nheo mắt nhìn, yêu thú đã bắt đầu phóng to lên, vốn chỉ cao có mấy tấc, bây giờ cứ như một ngọn núi khổng lồ mọc lên từ đất bằng, chậm rãi to ra, cuối cùng biến thành một con Thông Tí vượn cao mười mấy mét.
Thông Tí vượn nhìn khá giống con vượn, nhưng cường tráng hơn vượn bình thường rất nhiều, bộ lông toàn thân cũng rất dài, con Thông Tí vượn trước mắt này có vẻ như chưa trưởng thành, thực lực khoảng cấp bảy ba sao, giống như Bách Lý Tiểu Ngư đã nói.
Mặc dù biết át chủ bài của Sài Tuấn sẽ không kém, nhưng con Thông Tí vượn này vừa xuất hiện vẫn làm không ít người kinh hô, tuy nó chỉ có cấp bảy, nhưng bản thân nó là một yêu thú cấp cao, sớm muộn gì cũng đột phá, với thân phận của Sài Tuấn thì khế ước một yêu thú cấp cao là chuyện bình thường.
“Du Tiểu Mặc, ta xem lần này còn ai cứu được ngươi nữa.” Thông Tí vượn vừa xuất hiện, mọi lo lắng của Sài Tuấn cũng tiêu tan.
Du Tiểu Mặc buông tay: “Tại sao ta phải đợi người khác tới cứu ta, nói tiếp, sao ngươi có thể khẳng định không phải là ngươi gọi người khác tới cứu.”
Sài Tuấn chỉ nghĩ hắn đang mạnh miệng, vốn còn định nói chuyện, lại nghe được giọng nói của Du Tiểu Mặc hờ hững vang lên.
“Tiểu Hắc, đi ra để vị Sài gia tam thiếu này nhìn một cái, cho hắn biết chúng ta cũng không phải chỉ ngồi không.”
CHƯƠNG 247: ĐÁNH LÉN
Du Tiểu Mặc vừa dứt lời, một ánh sáng màu đen bắn ra khỏi cổ áo hắn, cùng lúc đó, cái bóng màu đen kia cũng càng biến càng lớn, cuối cùng hóa thành một con yêu thú tráng kiện màu đen, bộ lông đen bóng tỏa sáng như gợn sóng, trong ánh mắt hoảng sợ của Sài Tuấn, yêu thú đứng vững vàng trước mặt Du Tiểu Mặc.
Đây là một con Hắc Cực báo, những người đứng ở đây đều được nghe nói tới Hắc Cực báo, mà họ còn phát hiện cặp mắt của con Hắc Cực Báo này màu vàng, tiềm lực của Hắc Cực báo bình thường có lẽ không lớn, nhưng với tư cách là quý tộc của loài Hắc Cực báo, tiềm lực của Kim Sắc Hắc Cực báo không thể nghi ngờ được.
Tiểu Hắc không hóa thành hình người, bản thân nó chỉ có thực lực cấp bảy bốn sao mà thôi, còn chưa đủ để biến hóa, cho nên để tránh phiền toái, Tiểu Hắc trực tiếp hiện nguyên hình.
Có lẽ tiềm lực về huyết mạch của Thông Tí vượn cao hơn nó, nhưng bây giờ Thông Tí vượn cũng chỉ có ba sao, căn bản không phải là đối thủ của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc là một yêu thú cao ngạo lãnh khốc, nói trắng ra thì là ngạo kiều, đối với Thông Tí vượn vừa xuất hiện mà đã biểu hiện như thể cao quý lắm, nó rất khinh thường, thân thể ưu nhã đi về phía trước một bước, cặp mắt vàng óng ban cho Thông Tí vượn và Sài Tuấn một ánh nhìn lãnh diễm cao quý, sự khinh thường như có như không.
Con ngươi màu đen của Thông Tí vượn co lại thật mạnh, trong đáy mắt lóe lên một tia kiêng kị sâu đậm, hiển nhiên là đã phát hiện ra thực lực của Tiểu Hắc còn cao hơn cả mình, thân thể theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Một bước này có vẻ nhỏ, nhưng lại phơi bày rõ ràng trong ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, sự khiếp sợ trong mắt họ không kém gì Sài Tuấn, một số người ở đây chỉ liếc cũng nhìn ra thực lực của Tiểu Hắc.
“Muốn xỉu, tình thế quay ngoắt thế này kích thích quá đi.”
“Tiểu đan sư này quả nhiên không thể coi thường được, Sài Tuấn đá trúng miếng sắt cứng rồi.”
“Có gì đâu, tiểu đan sư còn trẻ mà đã có thành tựu thế này, ta thấy hắn phải có không ít thủ đoạn.”
“Ai thua ai thắng lại trở nên khó bề phân biệt rồi.”
Nhờ sự xuất hiện của Tiểu Hắc, không khí ở hiện trường thoáng cái đã dâng lên cao trào, âm thanh xì xào bàn tán không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều đang suy đoán không biết ai sẽ là người cuối cùng được cười, mặc dù bây giờ vẫn chưa thể xác định, nhưng cái kết khó đoán thế này càng làm vừa lòng đám đông hơn, phải bất ngờ mới có kinh hỉ chứ.
Từ khi Tiểu Hắc xuất hiện, Sài Tuấn đứng phía đối diện đã hiện lên sắc mặt kinh hãi khó giấu, tim đập như sấm, như thể muốn chạy khỏi lồng ngực, qua một hồi lâu mới chật vật nuốt nước miếng, dĩ nhiên là… Kim Sắc Hắc Cực báo, lại còn cùng cấp bảy với Thông Tí vượn.
Sài Tuấn lại được cảm nhận sự hối hận, lúc trước gã còn đắc ý vô cùng, căn bản là quên mất nếu bản thân gã có được yêu thú khế ước, thì với đẳng cấp của Du Tiểu Mặc, sao có thể không có đây, chẳng qua là lúc ấy cứ ôm chằm chặp cái ý nghĩ phải làm sao để phế bỏ Du Tiểu Mặc, lại không ngờ hắn đã đào một cái hố để cho mình nhảy, bảo sao lúc trước hắn lại nói như vậy, ánh mắt kia căn bản là đang nhìn một tên hề.
“Sài tam thiếu, ngươi có muốn cầu cứu người ở dưới đài chưa?”
Du Tiểu Mặc tràn đầy phấn khởi mà nói với cái bản mặt khó coi của Sài Tuấn.
Sắc mặt Sài Tuấn lúc xanh lúc đen, dám sỉ nhục gã trước mặt nhiều người như vậy, gã dứt khoát ném đi sự kiêng kị trong lòng, hung ác nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, “Du Tiểu Mặc, ngươi chớ đắc ý, cho dù khế ước thú của ngươi là cấp bảy bốn sao, nhưng huyết mạch của Kim Sắc Hắc Cực báo vốn thấp hơn Thông Tí vượn, mà cũng chỉ chênh lệch có một sao thôi, ai thua ai thắng còn chưa nhất định.”
Trong lòng Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, không ngờ tên đần này bây giờ lại có chút đầu óc cơ đấy.
Gã nói không sai, mặc dù thực lực của Tiểu Hắc cao hơn Thông Tí vượn một sao, nhưng đẳng cấp huyết mạch lại chênh lệch, nếu thật sự bắt đầu đánh, kết quả thật khó mà nói.
Sài Tuấn có thể nghĩ tới điều này trong tình hình hiện tại, thật đúng là làm cho hắn kinh hãi tới lắp bắp luôn nè.
Du Tiểu Mặc do dự một lát, thực ra hắn có thể thả luôn Mao Cầu ra, nhưng nếu thế sẽ lộ hết át chủ bài rồi, hắn tạm thời không muốn cho người khác biết sự tồn tại của những thành viên còn lại trong đội bóng, nghĩ đi nghĩ lại liền bỏ qua ý định này.
“Ngươi nói nhảm nhiều ghê, muốn đánh thì cứ đánh đi, ta còn có việc.” Du Tiểu Mặc khinh bỉ, sau đó nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, giao con Thông Tí vượn kia cho ngươi đó, nhất định phải đánh ngã nó nha, nếu không ngươi sẽ có lỗi với uy danh của Kim Sắc Hắc Cực báo rồi.”
Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn hắn một cái như thể khinh bỉ dữ lắm, không thèm quan tâm cảm xúc của Du Tiểu Mặc, không kiềm nén khí thế trên người nữa, uy áp của cấp bảy bốn sao lập tức tràn ra, kèm theo khí thế cường đại ấy là một tiếng gầm gừ hung mãnh đánh về phía Thông Tí vượn, trong âm thanh còn mang theo một đợt công kích.
Động tác này lập tức chọc giận Thông Tí vượn, giờ thì nó cũng không thèm kiêng nể thực lực của Tiểu Hắc nữa, hai cánh tay tráng kiện tức giận đấm ngực vài cái, tiếng vang ‘Rầm rầm rầm’ cực lớn làm cho người ta sợ hãi, một thân khí thế cường đại kia cũng không chịu yếu thế.
Uy áp của hai yêu thú cấp bảy lập tức khiến một số người dưới đài rối rít đổi sắc mặt, vội vàng lui về phía sau vài bước, sợ hãi nhìn hai con yêu thú chính thức đánh nhau.
Từ trước đến nay Tiểu Hắc vẫn luôn tự phụ, cho dù giờ đây đối mặt với Thông Tí vượn có huyết mạch cao hơn nó, nhưng nó cũng chẳng thèm để kẻ địch vào mắt, cặp mắt vàng óng lãnh diễm kia mang theo sát ý âm trầm, lỗ mũi ‘Xì’ một tiếng, giống như sự hiện diện của Thông Tí vượn cũng chẳng là cái thứ gì.
Thông Tí vượn bị ánh mắt của Tiểu Hắc làm cho giận điên, thân thể to lớn đột ngột chuyển động, nhanh chóng lao về phía Tiểu Hắc, thân thể nhìn như cục mịch kia lại có tốc độ nhanh khó ngờ, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tiểu Hắc, nắm đấm to lớn không do dự đập thẳng xuống dưới, không khí gần như đã bị xé làm đôi, mang theo từng tiếng vang ầm ầm.
Giữa ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, bóng dáng Tiểu Hắc chợt biến mất, chỉ lưu lại một tàn ảnh lờ mờ, cho dù huyết mạch của Thông Tí vượn có cao hơn đi chăng nữa, thì tốc độ của Thông Tí vượn cũng chẳng bằng một nửa Hắc Cực báo.
Du Tiểu Mặc nhìn hai con yêu thú như muốn cuốn vào nhau, hai tay xoắn lại có chút lo lắng.
Dù hắn rất tin tưởng vào Tiểu Hắc, nhưng vẫn không nén nổi lo lắng.
Ngay tại thời điểm Du Tiểu Mặc chăm chú quan sát hai con yêu thú, Sài Tuấn đứng đối diện lại lạnh mặt, ánh mắt nhìn về phía Du Tiểu Mặc càng tràn đầy sự âm độc, phía dưới chân hắn, một cỗ sức mạnh linh hồn như ẩn như hiện lặng yên hiện ra, lén lút tràn về phía Du Tiểu Mặc.
Bởi vì bị đẳng cấp hạn chế cho nên đan sư cấp bốn không thể khiến sức mạnh linh hồn hóa thành thực thể, nhưng chỉ cần tu luyện kỹ pháp linh hồn thì sẽ có khả năng ấy và cũng mang theo một chút lực công kích.
Tư chất của Sài Tuấn không cao lắm, thêm với việc gã chỉ tu luyện kỹ pháp một năm, cho nên sức mạnh linh hồn của gã chưa thể biến thành thực thể hoàn toàn, chỉ có thể thông qua công kích vô hình tấn công vào linh hồn của đối phương, tạo thành một sự ảnh hưởng về tinh thần.
Dùng tinh thần tấn công nhìn như rất thực dụng, nhưng vẫn có khuyết điểm.
Đó chính là nếu gặp phải một người có đẳng cấp ngang bằng sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Du Tiểu Mặc đang ở thượng phẩm đỉnh phong, mà Sài Tuấn mới chỉ trung phẩm, coi như kém hai phẩm cấp, cho nên gã chỉ có thể dùng thủ đoạn đánh lén.
Du Tiểu Mặc không hề phát hiện ra động tác này, nhưng không phải tất cả mọi người dưới đài đều nhìn vào hai con yêu thú, có một vài người đẳng cấp cao lập tức phát hiện ra hành vi lén lút của Sài Tuấn, ví dụ những người như Đồng Việt Húc và Đằng Tử Tâm, chỉ là một người thì khá lo lắng, còn một người lại mang theo vẻ mặt mịt mờ, không thể đoán nổi ý nghĩ.
“Tiểu Mặc, coi chừng cái gã Sài ngu xuẩn kia đánh lén ngươi.”
Bách Lý Tiểu Ngư đứng dưới đài nhảy nhảy lên giữa đám đông, vừa vẫy tay với Du Tiểu Mặc, vừa gào to nhắc nhở.
Có điều cái câu Sài ngu xuẩn kia cũng không nói sai, không phải gã rất ngu sao.
Sài Tuấn tức giận tới nỗi cái mũi muốn lệch sang một bên rồi, gã hận Bách Lý Tiểu Ngư dám nhắc nhở Du Tiểu Mặc, nhưng cũng không dám khinh thường, cố gắng lén lút thao túng sức mạnh linh hồn về phía Du Tiểu Mặc.
Thực ra Du Tiểu Mặc không hề vô hại như vẻ ngoài của hắn, lúc trước nghe Bách Lý Tiểu Ngư nhắc nhở Sài Tuấn đã tu luyện kỹ pháp, hắn đã cảnh giác, sau khi lên đài thì không hề thư giãn một phút nào.
Sau khi nghe câu nhắc nhở của Bách Lý Tiểu Ngư, hắn lập tức nhìn về phía Sài Tuấn, cũng tình cờ nhìn thấy sự cẩn thận và dữ tợn hòa lại làm một trên khuôn mặt gã, vừa nhìn đã biết rõ có vấn đề.
Du Tiểu Mặc rất bình tĩnh tiếp tục coi trận đấu giữa sân, nhưng lại đồng thời lặng lẽ thả sức mạnh linh hồn của mình ra, lập thành một thứ như vòng bảo hộ xung quanh.
Sài Tuấn không hề phát hiện, còn cho rằng động tác của mình kín đáo lắm, nhanh chóng lướt qua nơi hai con yêu thú đang chiến đấu, tập kích về phía Du Tiểu Mặc đứng cách đó không xa.
Trận chiến rất gay cấn, gần như mọi sự chú ý đều đổ dồn trên người hai con yêu thú.
Tuy huyết mạnh của Thông Tí vượn khá cao, nhưng không thể đền bù được sự chênh lệch về thực lực, ngược lại là con Kim Sắc Hắc Cực báo kia càng chiến càng hăng, mở cái miệng sắc nhọn xé một miếng thịt thật lớn trên cánh tay Thông Tí vượn, hình ảnh kia có chút máu me, làm cho một vài người sợ tới mức hoảng hồn, có người nhát gan còn che mặt không dám nhìn nữa.
Thời điểm họ đang xem tới chăm chú, một tiếng kêu thảm thiết thê lương bỗng nhiên vang lên.
Cùng lúc đó, trận chiến giữa đài cũng đã phân ra thắng bại, thân thể khổng lồ của Thông Tí vượn ầm ầm ngã xuống đất, như thể đang thoi thóp, mà bên kia, tuy Hắc Cực báo cũng bị thương không nhẹ, nhưng lúc này đang ngẩng cao đầu kiêu ngạo đi về bên người chủ nhân.
Tới đây thì mọi người mới phát hiện, chẳng biết tự khi nào Sài Tuấn lại quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vốn còn tràn đầy tự tin đột nhiên biến thành màu trắng bệch.
Còn Du Tiểu Mặc thì hoàn toàn ngược lại, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là đang cau mày suy nghĩ gì đó.