Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 247-247: Đi ra ngoài không mang theo tai hả

Đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng mọi người đồng loạt hiện lên câu hỏi này.

Mà những người biết chuyện lại kinh ngạc nhìn về phía Du Tiểu Mặc đang đứng trên đài, trong ánh mắt cố giấu một chút khiếp sợ mờ mịt.

Theo lý thuyết dù đẳng cấp linh hồn của Sài Tuấn không thể so sánh với Du Tiểu Mặc, nhưng gã có tu luyện kỹ pháp linh hồn, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ cho Sài Tuấn kéo khoảng cách giữa gã và Du Tiểu Mặc lại gần hơn rất nhiều rồi.

Bởi vì với một người không biết dùng tinh thần công kích, dù thiên phú có xuất sắc đến thế nào, thì đứng trước mặt một người biết công kích cũng chỉ là một con cọp giấy, chỉ cần dễ dàng phá vỡ màng bảo hộ kia, người nọ chắc chắn phải chết.

Thế nhưng mà, một người vốn có ưu thế như Sài Tuấn, không những không thể làm gì, mà còn bị đối phương làm cho trọng thương, việc này quá quá vô lý!

Chính vì vậy mà mấy người như Đằng Tử Tâm mới cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Cho dù Du Tiểu Mặc có thể cảm thấy Sài Tuấn đang công kích và phòng bị từ trước, nhưng cũng không thể thản nhiên không tổn thương một sợi tóc như vậy chứ.

Họ tuyệt đối không thể nghĩ tới được một điều, thực ra Du Tiểu Mặc không phải là đan sư bình thường.

Nếu như không có sự tồn tại của không gian thì hắn cũng chẳng khác gì những đan sư khác, nhưng từ sau khi hắn và không gian lập nên một mối liên hệ, linh hồn của hắn cũng biến đổi khác với người thường, mà linh hồn đã khác, đương nhiên sức mạnh linh hồn cũng khác.

Cho nên, sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc có thể giải thích là, vốn là một linh hồn bình thường nhưng gặp cơ hội và được biến dị, bởi vậy sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc cũng đã có thể biến thành thực thể, mà loại hiện hóa này chỉ cần bản thân hắn muốn là có thể làm được, nếu như bản thân Du Tiểu Mặc không biết sức mạnh linh hồn của mình có gì khác với người thường, đương nhiên cũng không biết sức mạnh linh hồn của mình có thể hóa thành thực thể.

Kỳ thật, đây cũng là lý do thực sự giải thích cho tỉ lệ luyện đan thành công tới 100% của Du Tiểu Mặc, cái gì cũng có nguyên nhân của nó.

Sau khi Du Tiểu Mặc phát hiện Sài Tuấn đánh lén mình, vốn hắn chỉ định phòng thủ thôi, nhưng lại không muốn cho Sài Tuấn đắc chí, vì vậy hắn liền thử dùng sức mạnh linh hồn của mình quấn vào sức mạnh linh hồn của Sài Tuấn.

Lúc ấy Sài Tuấn còn chưa kịp đánh lén Du Tiểu Mặc thì đã phát hiện sức mạnh linh hồn của đối phương quấn tới, gã không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vì vậy muốn nhân cơ hội này công kích Du Tiểu Mặc ngay, chỉ là gã không ngờ mình vừa định tấn công, luồng sức mạnh linh hồn gã thả ra đã bị cắt đứt.

Sức mạnh linh hồn và linh hồn là hai thứ không thể tách rời, có thể nói sức mạnh linh hồn cũng tương đương với một bộ phận của linh hồn.

Một khi bị cắt đứt sẽ gây tổn thương tới linh hồn, và cũng tạo thành hậu quả nghiêm trọng đối với trình độ của đan sư.

Linh hồn bị thương và thân thể bị thương là hai kiểu tổn thương hoàn toàn khác nhau, nếu cơ thể bị thương có thể dựa vào đan dược chữa lành trong một thời gian ngắn, nhưng linh hồn đã bị tổn thương rất khó chữa, phải nhờ vào đan dược đặc biệt mới mong cứu vãn được, thời gian nghỉ dưỡng cũng rất dài, đây chỉ là nói về vết thương nhẹ, nếu nặng, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này.

Người không hiểu tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn không chịu nổi của Sài Tuấn, trên người lại không có thương tổn gì, vậy thì chỉ có thể nói là linh hồn bị thương rồi.

Nghĩ tới đây, đám người vây xem dưới đài lập tức vang lên tiếng hít khí, gã Sài Tuấn này hẳn là ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc đây mà, bị Du Tiểu Mặc đánh lại nên mới vật vã như bây giờ, đồng thì tình cũng có đồng tình, nhưng đa số vẫn thầm nghĩ một tiếng tự làm tự chịu.

Lúc này, Lưu trưởng lão đứng dưới đài rốt cục cũng chậm rãi đi tới.

Lưu trưởng lão nhìn Thông Tí vượn không còn sức chiến đấu và Sài Tuấn té lăn lộn trên mặt đất, giơ tay lên, hùng hồn tuyên bố: “Trận chiến chấm dứt, ta tuyên bố, người thắng cuộc là Du Tiểu Mặc!”

Vừa nói xong, dưới đài đã vang lên một hồi tiếng vỗ tay như sấm.

Không ít người đều kích động nhìn Du Tiểu Mặc, những người vốn còn ôm thái độ nhìn xem thế nào cũng vì chuyện này mà tán thành sự xuất sắc của hắn, một tân sinh có tiềm lực cao hơn cả Đằng Tử Tâm, đó là một đối tượng cần nịnh bợ!

Đứng trên đài, Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, cuối cùng cũng xong.

Sắc mặt hắn không tốt lắm, chủ yếu là vì sức mạnh linh hồn bị hao phí quá nhiều.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng sức mạnh linh hồn để giao thủ với người khác, để chặt đứt sức mạnh linh hồn của Sài Tuấn, Du Tiểu Mặc đã phải dùng một lượng sức mạnh linh hồn rất lớn, bây giờ chỉ còn lại một chút.

Bình thường hắn sẽ uống linh thủy để khôi phục lại nhanh chóng, nhưng lúc này đang đứng trước mặt bao nhiêu người, hắn không thể làm việc này.

Đúng lúc Du Tiểu Mặc muốn đi xuống khỏi đài thi đấu, một tiếng hét phẫn nộ truyền tới từ phía đám đông, “Đứng lại, bây giờ ngươi không được đi!”

Du Tiểu Mặc quay người tìm về phía âm thanh kia, một bóng đen nhảy lên từ dưới đài, vọt tới trước mặt Sài Tuấn, thấy thương thế của gã không nhẹ, lập tức giận dữ quát lớn: “Du Tiểu Mặc, ngươi thân là học sinh của học viện, lại ra tay ác độc với đồng môn của mình như vậy, nếu hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích thì ngươi đừng mong rời khỏi đây!”

Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Ngươi đi ra ngoài không mang theo tai hả?”

Nam tử giận dữ, “Ngươi nói lại lần nữa!”

Du Tiểu Mặc đảo mắt, “Nếu ngươi có mang theo tai bên mình, hẳn phải nghe được lời của Lưu trưởng lão nói lúc trước, ‘Không hạn chế bất kỳ cách thức nào, chỉ cần không đánh chết đối thủ, là được’ bây giờ Sài Tuấn không chết, sao ta lại phải giải thích với các ngươi, lên đài thi đấu vốn là việc ngươi tình ta nguyện nhé, đây chẳng phải là quy định bao năm của học viện Đạo Tâm sao, chẳng lẽ ngươi có dị nghị với quy định của học viện?”

“Ngươi!” Nam tử tức tới nỗi không nói thành lời.

Nghi vấn quy định mà học viện lập ra sao, cái mũ này quá lớn, tới gã cũng không chịu nổi.

Du Tiểu Mặc như vẫn ngại đả kích như vậy chưa đủ, nói tiếp, “Hơn nữa, chính Sài Tuấn đánh lén ta trước, ta phản kích có gì sai, chẳng lẽ hắn đánh lén mà ta cũng không được phản kích hả? Nếu không ngươi đứng bất động để ta đập cho ngươi một trận, sao nào?”

Nam tử không nói được gì, gã không ngốc, vốn chuyện này gã đã không có lý, Sài Tuấn bị thương cũng là tự làm tự chịu, nhưng gã không thể để Du Tiểu Mặc rời khỏi như vậy.

Nói sao thì nói Sài Tuấn cũng là Sài gia tam thiếu, hôm nay linh hồn lại bị thương nặng tới vậy, ai mà biết có để lại di chứng gì không, đợi tới khi Sài gia biết việc này, đương nhiên gia chủ sẽ nổi giận, nếu muốn trách phạt thì gã cũng khó mà tránh nổi trách nhiệm, dù sao trước khi vào học viện, gia chủ đã từng bàn giao cho gã phải chăm sóc Sài tam thiếu.

“Mặc kệ ngươi nói thế nào, ngươi làm bị thương Sài tam thiếu là sự thật, phải cho Sài gia một lời giải thích.” Gã không cam lòng gào lớn.

Du Tiểu Mặc lờ gã đi, quay sang nói với Lưu trưởng lão, “Lưu trưởng lão, nếu có người không tuân theo quy tắc, còn mang thế lực của gia tộc tới ức hiếp học sinh, thì học viện sẽ xử lý thế nào?”

Lưu trưởng lão vuốt râu, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc còn mang theo chút tán thưởng, gật đầu rồi nói: “Người không tuân theo quy tắc của đài thi đấu, đương nhiên sẽ bị trục xuất khỏi học viện, nếu tình hình nghiêm trọng hơn thì sẽ bị đuổi khỏi Viêm thành vĩnh viễn, trọn đời không được bước vào, còn những kẻ muốn dùng thế lực của gia tộc ức hiếp học sinh, lão phu chỉ có thể nói, nơi này là học viện Đạo Tâm, không phải chỗ mà ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện giễu võ giương oai.”

Lưu trưởng lão nói rất rõ ràng, thậm chí còn mang theo chút thiên vị.

Nhưng những gì lão nói đều là sự thật, đừng nhìn con cháu của bốn đại gia tộc ở trong học viện rất uy phong, nhưng nguyên một đám đều không dám làm việc gì quá giới hạn, kể cả Đằng gia vốn có thực lực mạnh nhất cũng không dám đụng tới học viện Đạo Tâm.

Cho nên Lưu trưởng lão không hề đe dọa, bởi vì học viện Đạo Tâm thực sự có khả năng làm những việc ấy.

Sắc mặt nam tử đã trắng bệch.

Tiềm lực của Du Tiểu Mặc so với Đằng Tử Tâm chỉ hơn chứ không kém, mà tới người xuất sắc nhất trong thế hệ này của Sài gia là Sài Chính cũng không sánh nổi với Du Tiểu Mặc, không cần nói cũng biết học viện sẽ thiên vị bên nào.

Nam tử đã hối hận, nếu để cho gia chủ biết rõ hành vi lỗ mãng của gã hôm nay, vậy thì đời này gã xong rồi.

“Được rồi, mọi việc đã xong, tất cả tan cuộc đi!” Lưu trưởng lão không nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của nam tử, trước khi làm một chuyện gì mỗi người đều phải ý thức được hậu quả mà mình sẽ nhận cho hành động ấy.

Cuối cùng mấy đệ tử Sài gia hợp sức khiêng Sài Tuấn xuống đài, còn tên nam tử kia cũng hồn xiêu phách lạc đi theo.

Kết quả này Du Tiểu Mặc cũng không ngờ được, tuy không thể đập cho Sài Tuấn một trận nhừ tử theo kế hoạch, nhưng với tình hình hiện tại, chắc trong thời gian ngắn Sài Tuấn khó mà gây phiền phức nổi.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc chắp tay nói với Lưu trưởng lão: “Đệ tử tạ ơn Lưu trưởng lão.”

Lưu trưởng lão cười ha hả: “Không cần cám ơn ta, ta chỉ nói sự thật.”

Du Tiểu Mặc cười cười, có ý như đã ngầm hiểu.

Trước khi đi xuống đài thi đấu, Du Tiểu Mặc còn theo bản năng tìm khắp đám đông một lượt, nhưng không thấy được bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng dâng lên một cảm giác thất vọng, nhưng nghĩ tới khả năng chắc Lăng Tiêu có việc bận hoặc chưa kịp nghe thấy tin tức, hắn cũng không xoắn suýt nữa.

Trên thực tế, Du Tiểu Mặc đã đoán đúng, Lăng Tiêu quả thật đã có việc bận, y cũng biết tới tin tức Du Tiểu Mặc và Sài Tuấn lên đài thi đấu, nhưng vì tình cờ lúc sự việc này xảy ra, y cũng có chuyện, không thể đi qua được, nhưng y cũng bảo người nghe ngóng tin tức hộ.

Sau trận chiến với Tôn Triết lần trước, vị trí thứ chín của Tôn Triết đã bị Lăng Tiêu thay thế, cũng có được một đám tùy tùng cuồng nhiệt ở học khu B, tuy bản thân y không thèm quan tâm tới đám người này, nhưng chỉ cần Lăng Tiêu mở miệng là có người lập tức xung phong nhận việc.

Tới lúc mọi chuyện kết thúc, những người kia lập tức chạy về khu một tường thuật lại cả quá trình sinh động như thật cho Lăng Tiêu nghe.

CHƯƠNG 249: LINH MẠCH DƯỚI MẶT ĐẤT

Chuyện này chưa qua bao lâu, gần như tất cả mọi người trong học viện đã biết.

Có một số người hiểu rõ ngọn ngành lập tức vạch trần nguyên nhân vì sao Du Tiểu Mặc khiêu chiến với Sài Tuấn, kết quả là Liễu Nhạc cũng nổi tiếng theo.

Vốn tân sinh vừa nhập học vài ngày bị bắt nạt là chuyện bình thường, có vài tân sinh rất ngông cuồng, cho nên lần nào cũng phải đánh cho một trận mới tỉnh ra, đây cũng là lý do vì sao lúc trước Tôn Triết lại mò tới dằn mặt Lăng Tiêu.

Nhưng dù thế nào thì trên người Liễu Nhạc đã bị dán nhãn tiểu đệ của Du Tiểu Mặc rồi, về sau chắc cũng không ai dám đi gây sự với Liễu Nhạc nữa, mà đám người hành hung lúc trước cũng đều chạy tới tận nơi xin lỗi.

Dù sao chúng cũng bị Sài Tuấn sai bảo, mà Liễu Nhạc cũng đắn đo tới Du Tiểu Mặc, lo lắng nếu kết thêm oán sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt sau này của họ, vì vậy không so đo quá nhiều, hơn nữa hắn coi như là trong họa có phúc đi.

Thời điểm Du Tiểu Mặc và Bách Lý Tiểu Ngư chạy tới, Liễu Nhạc đang tống cổ một đám người tới nói xin lỗi.

Liễu Nhạc đã đổi một bộ quần áo khác và dùng linh đan mà Du Tiểu Mặc cho mình, lúc này đã đỡ hơn nhiều, vết thương trên cơ thể cũng dần hồi phục.

Nhìn thấy Du Tiểu Mặc tới, Liễu Nhạc mừng rỡ chạy ra, “Thiếu gia!”

Du Tiểu Mặc vội ho một tiếng, mỗi lần nghe thấy Liễu Nhạc gọi thiếu gia là toàn thân hắn đều thấy không được tự nhiên, tuy đã nói Liễu Nhạc đừng gọi vậy nữa rồi, nhưng mới quay đi là lại đâu vào đâu, cứ gọi mãi như vậy hắn cũng thành thói quen.

“Liễu Nhạc, thu dọn đồ đạc của ngươi đi, theo ta tới Tam Đông Viện.” Du Tiểu Mặc nói.

“Tam Đông Viện? Tới đó làm gì?” Liễu Nhạc sững sờ, chỗ đó là nơi có phòng đơn với điều kiện rất tốt đó.

“Đương nhiên là dọn vào đó ở chứ sao, chỗ đó cũng không có phong cảnh để ngắm.” Du Tiểu Mặc nói ra.

Lúc trước hắn đã nghe ngóng ở chỗ Cống trưởng lão, phòng đơn mà hắn thuê cũng có thể chuyển nhượng, cũng có thể trả phòng, chỉ là chuyển nhượng phải tốn hai điểm để làm thủ tục, còn trả phòng thì trừ một điểm, ví dụ như phòng đơn mà hắn thuê mất sáu điểm một ngày, nếu như trả phòng thì chỉ còn năm điểm, nhìn như vậy thì chuyển nhượng vẫn có lợi hơn.

Phòng Du Tiểu Mặc thuê còn dư lại ba ngày, cho nên hắn dứt khoát chuyển luôn ba ngày ấy cho Liễu Nhạc.

Vừa nghe tới chỗ thiếu gia giúp hắn thuê một phòng đơn ba ngày, Liễu Nhạc sững sờ, lại lo lắng hỏi: “Thiếu gia, làm thế này không được đâu, ngài là thiếu gia, đáng lẽ phải là ta đưa cho ngài, sao lại có thể nhận điểm của ngài được, ta không thể nhận.”

Du Tiểu Mặc lấy luôn một tấm lệnh bài nhét vào tay hắn, “Ngươi có nhận hay không là việc của ngươi, dù sao ta cũng đã nhượng cho ngươi rồi, giờ ở hay không ở tự ngươi quyết định đi, vậy nha, ta thấy vết thương của ngươi đã đỡ rồi, tự chuyển qua đi, ta đi trước.”

Nói xong cũng không cho Liễu Nhạc cơ hội từ chối, lập tức dẫn tùy tùng Bách Lý Tiểu Ngư rời khỏi Lục Đông Viện trở về khu hai.

Trên đường về, Du Tiểu Mặc phát hiện ánh mắt tập trung trên người hắn còn nhiều hơn cả hôm qua, hắn biết mình lại nổi tiếng rồi, nhưng mà hắn đành chịu thôi, ai bảo tên tiểu nhân hèn hạ Sài Tuấn kia lại động tới người của hắn, hắn giận quá mà.

Bình tĩnh lờ những người kia đi, Du Tiểu Mặc trực tiếp về phòng lầu hắn vừa thuê được, bởi vì điểm trong thẻ không đủ, cho nên lần này hắn cũng chỉ thuê năm ngày.

Bách Lý Tiểu Ngư vốn còn định chuyển về phòng bốn người lúc trước, nhưng mấy ngày đi theo Du Tiểu Mặc, Bách Lý Tiểu Ngư đúng là không có tính xấu của con cháu đại gia tộc, mà tính cách cũng hợp với hắn, cho nên Du Tiểu Mặc đồng ý để Bách Lý Tiểu Ngư đi theo.

Vì vậy, Bách Lý Tiểu Ngư lại sung sướng chuyển khỏi phòng bốn người, dùng điểm mà anh trai mình cho thuê một gian ngay cạnh phòng Du Tiểu Mặc.

Sau khi chuyển vào phòng lầu, Du Tiểu Mặc phát hiện linh khí trong này cao hơn không gian rất nhiều.

Nếu tu luyện ở nơi thế này, nhất định là làm chơi ăn thật, hắn lập tức gọi đám Xà Cầu ra.

Mấy thành viên đội bóng còn đang tu luyện thì đột nhiên bị người mang ra, cả một đám thoáng cái vội vàng ra khỏi trạng thái thu luyện, chỉ có Tiểu Hắc đang trực là giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi nó phát hiện linh khí chung quanh còn cao hơn cả không gian, tất cả bình tĩnh cũng bay biến.

“Đây là đâu, sao linh khí lại đậm như vậy?” Xà Cầu hít một hơi thật sâu toàn linh khí, vậy mà phát hiện ra độ tinh khiết của linh khí không kém gì không gian, lập tức kinh ngạc không thôi, nó vẫn cho là linh khí trong không gian đã đậm đặc lắm rồi.

“Chủ nhân chủ nhân, ở đây tốt quá!” Tiểu Cầu tròn vo không hình dung được cảm giác này, nhưng nó rất thích phòng lầu, nếu có thể tu luyện ở đây, tu vi của nó nhất định sẽ tăng nhanh chóng.

Du Tiểu Mặc đang muốn trả lời, khóe miệng đã giật một cái, hắn phát hiện Mao Cầu và Tiểu Hắc đã tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu tu luyện rồi.

Xà Cầu thì không vội, còn có tâm trạng đi quanh phòng một vòng, rốt cục cũng phát hiện ra nguyên nhân, “Thì ra là thế, cũng bỏ vốn liếng lớn thật…”

“Nguyên nhân là gì?” Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi, hắn cũng tò mò lắm.

Xà Cầu chậm rãi giải thích: “Dưới mặt đất nơi này hẳn là có một cái linh mạch, học viện Đạo Tâm dùng trận pháp đặc thù, đem linh khí tập trung lại, sau đó dùng kết giới vây quanh, bởi vậy mới khiến trong phòng tràn ngập linh khí đậm đặc, nhưng cách này cũng có tác hại.”

Du Tiểu Mặc tò mò: “Tác hại gì?”

Xà Cầu nói, “Linh mạch luôn có ngày khô kiệt, theo ta thấy học viện Đạo Tâm đã dùng cách này để khích lệ học sinh một thời gian rất dài rồi, nhiều thì năm ngàn năm, ít cũng phải hai ngàn năm, dù linh mạch kia có mạnh đến đâu cũng sắp dùng hết tới nơi.”

Du Tiểu Mặc không ngờ còn có chuyện như thế này, nếu nói linh mạch thật sự khô kiệt, vậy học sinh nhất định sẽ mất chí tiến thủ, thậm chí một số học sinh còn chẳng muốn ở lại học viện, tuy hắn mới tới đây vài ngày, nhưng cũng hiểu sở dĩ học sinh liều mạng kiếm điểm như vậy cũng là vì linh khí trong phòng.

“Có cách gì để chữa không?” Du Tiểu Mặc hỏi, hắn vừa mới tới, tuy linh mạch không phải là mục đích chủ yếu để hắn vào học viện Đạo Tâm.

“Cách thì nhất định sẽ có.” Xà Cầu nói.

“Cách gì?” Du Tiểu Mặc hơi động lòng.

“Sao ta biết được.” Xà Cầu nghiêng đầu khinh bỉ, từ lúc nó sinh ra tới khi có linh trí đều ở trong Thiên Đường Cảnh, những chuyện về linh mạch cũng chỉ biết đại khái, nếu muốn hiểu sâu hơn thì nó cũng chịu.

Du Tiểu Mặc tiếc nuối nhìn Xà Cầu một cái.

Xà Cầu mặc kệ hắn, tìm một nơi rồi ngồi xuống tu luyện.

Du Tiểu Mặc thấy không ai để ý tới mình, tới Tiểu Cầu ngốc ngốc cũng đã đi tu luyện, đành phải đi lên lầu luyện đan.

Bọn họ còn không biết, nội dung mà họ bàn tán hôm nay chính là một bí mật không thể công khai của học viện Đạo Tâm, người biết chuyện này chỉ thuộc tầng cao cấp trong học viện, hơn nữa còn là bí mật cấm nói ra.

Nhưng Du Tiểu Mặc cũng không để ý, bản năng mách bảo cho hắn chuyện này không thể tùy tiện nói ra ngoài, hơn nữa cũng không liên quan gì tới hắn, sao hắn lại phải tự tìm phiền toái cho mình chứ.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc không tới bày quầy, hắn chuẩn bị luyện hết linh thảo còn dư lại thành linh đan rồi mang đi bán một thể, luyện đan một ngày một đêm, hắn suýt thì đã quên mất tiết tân sinh khóa cuối cùng, cũng may mà có Bách Lý Tiểu Ngư ở cạnh tới gọi hắn đi học.

Hai người cùng đi tới lớp, bọn họ tới khá trễ, phòng học đã đầy người, cũng may mà Đồng Việt Húc có dự kiến trước cho nên giữ lại hai ghế.

Du Tiểu Mặc nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Sài Tuấn.

Đồng Việt Húc thấy thế liền giải thích: “Sài Tuấn bị thương, đã được đưa về Sài gia rồi, chắc trong thời gian ngắn không thể quay lại được, nhưng ngươi không cần lo lắng, nếu Sài gia muốn gây sự với ngươi, học viện sẽ không ngồi yên đâu.”

Du Tiểu Mặc gật đầu, lợi và hại trong việc này hắn thấy rất rõ ràng, cho nên cũng không sợ Sài gia sẽ làm gì mình.

Trong giờ học, Ninh Tĩnh đạo sư có nói tới việc chia lớp, mặc dù căn cứ theo cấp bậc để chia lớp nhưng cũng có một vài tình huống đặc biệt, ví dụ như Du Tiểu Mặc, vì tiềm lực của hắn rất lớn, cho nên học viện sẽ phái một vị đạo sư dạy một mình hắn thôi, sau khi có đạo sư, hắn có thể lựa chọn có muốn lên lớp nữa hay không.

Sau khi tan học, Ninh Tĩnh đạo sư giữ Du Tiểu Mặc lại một mình rồi bảo những người khác giải tán, không được gọi vào, Đằng Tử Tâm mang gương mặt lạnh lùng rời khỏi lớp học.

“Nhóc, hôm qua mới đánh một trận với Sài Tuấn xong, giờ thoải mái chưa?”

Vừa vào trong phòng, Ninh Tĩnh đạo sư liền nhìn về phía Du Tiểu Mặc, đùa giỡn một câu.

Du Tiểu Mặc lúng túng nhìn sang chỗ khác, do do dự dự nói: “Dạ… Cũng khá hả giận rồi.”

Ninh Tĩnh đạo sư bật cười, rồi lại giận dữ nói: “Tiểu tử ngốc này, đúng là dám nói, trước khi làm mà không nghĩ đến hậu quả sao, học viện chỉ bảo vệ ngươi trong chốc lát chứ sao có thể bảo vệ ngươi được cả đời, ngươi làm mất mặt Sài gia trước nhiều người như vậy, với lòng dạ hẹp hòi của Sài gia, sau này ngươi nên cẩn thận đó.”

Du Tiểu Mặc không dám nhìn đạo sư, đành phải nói lảng qua chuyện khác, “Đạo sư, sau này con sẽ cẩn thận mà, ngài gọi con tới vì nói chuyện này sao?”

“Đương nhiên không phải.” Ninh Tĩnh đạo sư trả lời, sau đó đưa cho hắn một chiếc ngọc giản, “Đây là tư liệu của những đan sư cao cấp ở khu hai, ngươi cầm về nghiên cứu một lát, thích vị đạo sư nào thì nói cho ta biết, đạo sư sẽ đi nói giúp cho ngươi.”

“Cám ơn đạo sư!” Du Tiểu Mặc nhận lấy ngọc giản, nhìn nàng rồi chân thành nói cảm tạ.

“Nếu muốn cảm ơn đạo sư, đợi tương lai ngươi vẻ vang rồi đừng quên đạo sư là được.” Ninh Tĩnh đạo sư trêu đùa, “Được rồi, đùa với ngươi, không còn việc gì nữa ngươi có thể về.”

Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ rời đi, thực ra hắn vẫn cho rằng đạo sư của mình sẽ là Ninh Tĩnh đạo sư, bây giờ không thể làm học trò của bà để cho hắn một chút tiếc nuối.

Sau khi rời khỏi phòng của Ninh Tĩnh đạo sư, hắn lại quay về phòng cố gắng luyện hết đám linh thảo thành đan, ngày hôm sau hắn muốn chạy tới điểm tiêu thụ trước khi Bách Lý Tiểu Ngư qua rủ đi học.

Chỉ là hắn không ngờ, hai nam tử mua linh đan lần trước lại tới nữa, thậm chí còn cố ý đứng đó đợi hắn.

back top