“Thế Khâu Nhiễm đâu?” Đoàn Kỳ Thiên mới xuất quan đã được nghe tin tức hết hồn thế này, nhưng lão còn không hề có chút phản ứng nào, chỉ hỏi chuyện về Khâu Nhiễm.
Nếu như Du Tiểu Mặc ở đây, nhất định hắn sẽ nhận ra, sau khi Đoàn Kỳ Thiên xuất quan, cả người đã thay đổi, trước kia còn có thể nhận ra đây là một người rất khó tính, nhưng bây giờ đã có thêm một phần nội liễm, nhìn không thấu.
“Khế ước thú bản mệnh của hắn, Hồng Vân đã cứu hắn một mạng, có điều sau hai lần bị thương nặng, lần này còn muốn khôi phục hoàn toàn là không thể nào, chắc vài năm nữa, rất có thể hắn sẽ không xuất hiện lại.”
Người trả lời là nhị trưởng lão, bởi vì người canh giữ gian mật thất thứ ba mươi mốt ở khu thẻ đỏ chính là ông, mà trong khoảng thời gian này, Đoàn Kỳ Thiên đều bế quan trong gian mật thất thứ ba mươi mốt.
Đoàn Kỳ Thiên trầm ngâm gõ gõ lên bàn, “Thế này, chẳng phải về sau muốn tìm hắn sẽ rất khó?”
Nhị trưởng lão khẽ than, “Cũng không có cách nào khác, đại lục Long Tường lớn như vậy, nếu muốn tìm một gã đan sư cấp mười có chủ ý muốn ẩn núp, độ khó không còn là khó bình thường nữa rồi, đúng rồi, chuyện về đồ đệ của ông, ông đã nghe nói chưa?”
Đoàn Kỳ Thiên hỏi: “Ông nói đến tên nhóc ngu xuẩn kia?”
Nhị trưởng lão phát hiện, nếu là trước kia, lúc đóàn Kỳ Thiên mắng từ “Ngu xuẩn” này, tính tình rất nóng nảy, không như bây giờ, thời điểm mắng chửi người mà nét mặt hoàn toàn không thay đổi, xem ra hiệu quả của mấy tháng tu luyện trong mật thất rất tốt, cũng không biết liệu thế này có hơi quá không.
“Đúng là tam đồ đệ của ông đấy.”
“Nó làm sao thế?”
“Ông còn nhớ rõ vị cường giả Thần cảnh đã gặp ở biển Vô Tận kia không, hắn chính là người ở cùng với tiểu đồ đệ của ông từ trước đến nay, Lăng Tiêu.”
“Hóa ra là hắn.” Đoàn Kỳ Thiên nheo mắt lại, tuy rằng lão vẫn cảm thấy người nam nhân này có gì đó kỳ quái, nhưng chưa dừng nghĩ tới việc y là một cường giả Thần cảnh, mà vị cường giả này đã ở trong học viện Đạo Tâm suốt mấy năm trời.
“Không thể tưởng tượng được đúng không? Chẳng biết hắn có mục đích gì.” Nhị trưởng lão lo lắng, viện trưởng không có ở đây, nếu như y thật sự muốn gây bất lợi cho học viện Đạo Tâm thì tất cả bọn họ có hợp sức cũng chẳng thể ngăn cản nổi.
“Ông không cần lo lắng việc hắn sẽ gây bất lợi cho học viện Đạo Tâm.” Đoàn Kỳ Thiên vừa liếc mắt đã hiểu, “Nếu như hắn có ý nghĩ này, đã sớm ra tay, còn có chuyện gì không?”
“Ừm, ta đã thương lượng với đại trưởng lão, chuẩn bị để ông đi thương lượng với hắn, ông là sư phụ của Du Tiểu Mặc, chắc hắn sẽ nể mặt ông hơn.” Lúc này, nhị trưởng lão cũng nói rõ ý định của buổi nói chuyện này.
“Ta biết rồi, không có chuyện gì…”
“Biết biết, ta đi ngay đây.” Nhị trưởng lão chủ động rời đi, tuy rằng có thay đổi thật, nhưng bản chất vẫn thế.
Trong khi chuyện của Lăng Tiêu mà Du Tiểu Mặc đã bị đồn ầm khắp vùng phía bắc, thì học viện Đạo Tâm lại chẳng có thời gian rảnh rỗi mà buôn chuyện, bởi vì kết giới đã bị phá vỡ, mỗi ngày đều có yêu thú xông vào học khu A, để chống lại yêu thú tới từ thâm sơn, tất cả mọi người đành phải chạy tới tiền tuyến giúp đỡ, phải nói lúc này toàn bộ học khu A đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng mà vẫn có thay đổi rõ rệt.
Người lén nhìn họ bỗng nhiều hơn, trước kia còn dám nói chuyện trước mặt họ, bây giờ thì hết rồi, mà có muốn nói cũng phải tìm một nơi xa xa mới dám mở miệng.
Về phần đám người từng có ân oán với Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, cả một đám như thể đã biến mất khỏi thế gian này vậy đó.
Ví dụ như Đường Mạnh Thừa, Sài Chính và rất nhiều người không thích họ, bây giờ ai mà nói về hai người này, đều mang theo giọng điệu giễu cợt.
Du Tiểu Mặc đã quên béng hai người này từ lâu, vốn chính là bại tướng dưới tay hắn mà, nếu cứ nghĩ tới chúng mãi, chẳng phải hạ thấp mình xuống cùng trình độ với chúng sao.
Sau ngày ấy, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu được trải qua vài ngày coi như là bình yên.
Vì chuyển hóa tu vi của đám người Trần Tình Nhi thành của mình, Lăng Tiêu cứ ngồi trong phòng suốt.
Đối với mấy người lấy cớ tới thăm hắn, thực ra là tới xem Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc cảm thấy dùng để đùa bỡn giết thời gian rất vui, nhưng mà hắn cứ tưởng người đầu tiên tìm tới cửa sẽ là lão đầu, không ngờ lại là Ngân Qua.
Vừa nhìn thấy Ngân Qua, Du Tiểu Mặc liền nghĩ đến Phong Trì Vân, tâm trạng lại chùng xuống.
“Các ngươi sẽ tới vị diện cao cấp sao?”
“Sẽ.”
“Sẽ cứu Phong Trì Vân chứ?”
“Tất nhiên.”
“Vậy thì tốt, ta đi cùng với các ngươi.”
“Nhất định… Hả?”
“Thực ra ta và Vũ Hiên đều là người ở vị diện cao cấp, bởi vì một vài việc, cho nên mới phải tới vị diện trung cấp này, ngươi muốn biết gì, chỉ cần ta biết, ta sẽ nói cho ngươi.”
Khi biết được hai người này tới từ vị diện cao cấp, Du Tiểu Mặc vẫn hơi kinh ngạc, hình như mấy chuyện xảy ra gần đây đều liên quan tới vị diện cao cấp nhỉ.
“Ta nghe nói ngươi có một nửa huyết mạch yêu thú.”
Ngân Qua im lặng một chút, “Đúng vậy, phụ thân của ta là Cửu Đầu Xà Hoàng, mẫu thân của ta là tu luyện giả loài người, bởi vì một vài vấn đề nội bộ, ta đành phải tới nơi này.”
Du Tiểu Mặc cảm giác ông trời lại diễn một màn kịch đầy cẩu huyết trước mặt hắn nữa rồi, nhất định là vấn đề về huyết thống tinh khiết nè. Nhưng mà Cừu Đầu Xà Hoàng cũng không phải là yêu thú thông thường, Cửu Đầu Xà Hoàng cũng giống như Tứ Linh, bọn họ đều là vương giả trời sinh, địa vị trong thế giới yêu thú vô cùng cao quý.
Du Tiểu Mặc nói, “Ta không biết sẽ xuất phát lúc nào, phải xem ý của Lăng Tiêu đã.”
Ngân Qua đáp, “Vậy làm phiền ngươi nói với hắn một tiếng.”
“Được, ta hiểu rồi.”
Tiễn Ngân Qua đi, Du Tiểu Mặc vào trong phòng chuẩn bị xem xét tình hình của Lăng Tiêu, tu vi của ba cường giả Đế cảnh không dễ hấp thu như vậy.
Mấy ngày nay nghe được những chuyện đã xảy ra từ miệng người khác, nghe thì có vẻ tình thế nghiêng hẳn về một bên, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn có cảm giác, con Kỳ Lân đã thôn phệ đám người Trần Tình Nhi kia, hình như có vấn đề gì đó, nếu không thì sao Lăng Tiêu lại phải ngồi im trên giường liên tục ba ngày mà không hề nhúc nhích chứ.
Du Tiểu Mặc lo lắng nhìn cặp mắt đang nhắm chặt của Lăng Tiêu.
Căn cứ vào miêu tả của Đường Ngọc Lân thì, cái kẻ tên là Vũ Văn Nam kia, đã từng nói ra bốn chữ “Huyết Tế Hiến Tế” khi Hỏa Kỳ Lân của Lăng Tiêu xuất hiện.
Mấy cái thứ mà vừa có huyết lại vừa có tế ấy, vừa nghe đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp.
Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu.
“Em lại than thở gì thế?” Đột nhiên có một bàn tay vỗ vào đầu hắn, làm hắn đã lùn lại còn lùn hơn, giọng nói này rõ ràng là phát ra từ Lăng Tiêu đang nhắm chặt mắt mà.
“Anh không sao chứ?” Du Tiểu Mặc đẩy tay y ra, mừng rỡ hỏi thăm.
“Phu quân của em có thể bị sao, chẳng lẽ em hy vọng ta sẽ xảy ra chuyện gì hả?” Lăng Tiêu đi giày vào, lơ đễnh nói.
Du Tiểu Mặc quyết định không thèm cãi cọ vỡi y, “Ngân Qua tới tìm em, hắn nói muốn đi cùng chúng ta tới vị diện cao cấp, còn nói trước kia hắn và Triễn Vũ Hiên đã là người ở vị diện cao cấp.”
“Hắn muốn đi cùng thì cứ để hắn đi.” Lăng Tiêu thờ ơ.
“Thế thì bao giờ chúng ta sẽ đi tới vị diện cao cấp?” Du Tiểu Mặc hoàn toàn mờ mịt về mấy việc này, hắn chỉ có thể ỷ lại hoàn toàn vào quyết định của Lăng Tiêu.
“Vậy thì tìm ngày đi.”
“Ngày mấy?”
“Ngày hoàng đạo.”
“…”
Hai người vừa quyết định xong, Đoàn Kỳ Thiên đã tìm tới cửa, Du Tiểu Mặc cũng rất nhớ lão đầu, hơn nữa hắn cũng muốn biết linh hồn của lão đầu đã được chữa trị thế nào rồi, nhưng hắn không dám biểu hiện quá nhiệt tình, ai mà biết hai nhân cách kia còn xuất hiện nữa hay không.
Chỉ là khi Du Tiểu Mặc dẫn Đoàn Kỳ Thiên vào, hắn lén lút thì thào với Lăng Tiêu, “Lăng Tiêu, anh nói liệu lão đầu có bị đánh tráo rồi không hả?”
“Khả năng không lớn.” Sau khi quan sát, Lăng Tiêu nói lại đáp án cho hắn.
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc hỏi ngược lại.
“Bởi vì ánh mắt lão nhìn em vẫn ghét bỏ như xưa.”
“…”
“Ta đã nghe nói tới chuyện của các ngươi.” Đoàn Kỳ Thiên nói thẳng vào vấn đề, không thèm vòng vo lấy một chữ, thẳng thắn tới nỗi như đang nói đến mấy việc vặt trong nhà.
Du Tiểu Mặc không biết phản ứng thế nào cho phải, nhưng hắn cảm thấy lão đầu hôm nay hơi kì quái, dù biểu lộ ôn tồn nhưng vẫn có sự uy hiếp, nhưng cảm giác hôm nay còn lạnh nhạt hơn mọi khi nữa.
“Sư phụ, không phải là con cố ý muốn dấu giếm ngài đâu.” Du Tiểu Mặc vội vàng nói xin lỗi.
Đoàn Kỳ Thiên lập tức lườm hắn một cái, “Nếu ngươi mà cố ý thì ta sẽ bẻ đầu ngươi.”
Du Tiểu Mặc xấu hổ, thực ra cũng có thể nói là cố ý.
Đoàn Kỳ Thiên không để ý đến hắn nữa, ánh mắt chuyển qua Lăng Tiêu, “Đồ đệ của ta không thể để ngươi bắt cóc dễ dàng như thế được.”
Lăng Tiêu nở một nụ cười biếng nhác, “Vậy thì xin lỗi nha, trước khi hắn là đồ đệ của ngươi đã bị ta dụ đi rồi.”
Đoàn Kỳ Thiên cứng họng.
Du Tiểu Mặc lén lút giơ một ngón tay cái trong lòng, mà Du Tiểu Mặc bé xíu trong đầu cũng đang cười toe toét, Lăng Tiêu đẹp trai bá đạo quá đi, vừa nói một câu đã đánh bại lão đầu nóng nảy á!
Cơ mà, có thể đừng dùng cái chữ dụ này được không á, nói thế sẽ có vẻ hắn rất ngu.
Lăng Tiêu nói tiếp: “Đoàn Kỳ Thiên, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, ta giúp học viện Đạo Tâm đoạt được Nguyên Tố Chi Tâm, cũng không phải là nể mặt ngươi hay những kẻ khác, nếu không phải vì tiểu đồ đệ của ngươi, thì ta chẳng thèm quan tâm làm gì.”
Đoàn Kỳ Thiên giận đến nỗi râu ria đều bị thổi bay.
Đúng là lão tới tìm họ vì có mục đích khác, nhưng vừa nhìn thấy thái độ của nam nhân này là lão chẳng muốn lấy mấy thứ kia ra, đúng là khó chịu, Đoàn Kỳ Thiên đành phải hung hăng liếc nhìn tiểu đồ đệ, đều là do nam nhân của ngươi đó.
Du Tiểu Mặc bị lườm mà chẳng hiểu gì hết.
CHƯƠNG 375: NGỌC GIẢN BỊ CẤM CHẾ
Đây là lần đầu tiên Đoàn Kỳ Thiên kinh ngạc, và cũng là lần đầu tiên bị đối phương làm cho á khẩu nói không nên lời, vậy mà lão chỉ có thể cố gắng dìm sự bực bội trong lòng xuống, đúng là làm người ta khó chịu tới cực điểm.
“Sư phụ đừng giận, tính Lăng Tiêu thế đó, ngài đừng để ý tới hắn.” Du Tiểu Mặc vội vàng xuống nước, chỉ sợ lão đầu trút hết cơn giận lên người hắn, như thế thì xui xẻo lắm.
Đoàn Kỳ Thiên không thèm nể nang gì, lão lấy ra một thứ, giận dữ ném cho hắn, rồi lại còn phẫn nộ nói một câu: “Cầm lấy!”
Du Tiểu Mặc cuối quít đỡ món đồ kia, hắn phát hiện lão đầu ném cho mình một chiếc ngọc giản, hơn nữa ngọc giản này không hề giống với cái mà hắn đã mua ở Tiên Cơ Lầu, đỏ rực một màu, vô thức hỏi: “Sư phụ, đây là cái gì?”
“Ngươi không có mắt à?” Đoàn Kỳ Thiên hậm hực.
Khóe mắt Du Tiểu Mặc giật giật, hắn biết mà, lão đầu bị Lăng Tiêu chọc giận thì người xui xẻo nhất vẫn là hắn, đương nhiên hắn biết đây là ngọc giản chứ, cái hắn hỏi là thứ đồ bên trong kìa.
“Không phải là vi sư đưa cho ngươi.” Ngoài dự kiến, Đoàn Kỳ Thiên phủ nhận.
“Không phải sư phụ cho con hả? Vậy là ai?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.
“Là quyết định sau khi vi sư thương lượng với Hắc Thiên.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Vậy thì vì sao?”
Đoàn Kỳ Thiên giải thích: “Chính là vì nam nhân của ngươi đã nói, học viện Đạo Tâm có được Nguyên Tố Chi Tâm là nhờ các ngươi, không thể phủ nhận được điều này, cho nên vì đáp tạ các ngươi, và còn đền bù tổn thất ba phần linh tinh bị mất kia nữa, Hắc Thiên đã thương lượng với ta, quyết định đưa ngọc giản này cho các ngươi.”
Nhờ sự nhắc nhở của lão đầu, Du Tiểu Mặc mới nhớ ra.
Cuối cùng vẫn chưa lấy lại được ba phần linh tinh, tuy rằng một trong hai kẻ kia đã bị đại trưởng lão đánh bại, nhưng linh tinh không có trên người gã, mà là trên người gã trung niên tên Mục Thân kia.
Mấy ngày nay hắn luôn lo lắng cho Lăng Tiêu, nên quên béng chuyện này.
“Bên trong ngọc giản này là thứ gì?” Du Tiểu Mặc nhìn ngọc giản trong tay, có thể trở thành món đồ mà lão đầu và đại trưởng lão quyết định lấy ra để đền bù tổn thất, chắc chắn sẽ không phải đồ bình thường.
Đoàn Kỳ Thiên nói: “Ngọc giản này không phải là ngọc giản thông thường, nói nghiêm chỉnh thì, nó là một loại ngọc giản bị cấm chế, rất hiếm thấy, bình thường nếu ai đó quyết định đặt cấm chế lên ngọc giản, thì thứ bên trong đều cực kỳ quý giá, ta và Hắc Thiên đã từng thử, nhưng với thực lực của chúng ta không thể phá được cấm chế đặt trên ngọc giản, cho nên có thể khẳng định, người đặt cấm chế này, tuyệt đối là một đan sư cấp mười một hoặc mười hai.”
Du Tiểu Mặc hít một hơi.
Món đồ của cường giả Thần cảnh hoặc Thánh cảnh, hẳn là có thể so sánh với Nguyên Tố Chi Tâm luôn ấy.
Nhưng mà…
“Sư phụ, theo ý của ngài, cả ngài và đại trưởng lão đều không biết bên trong là thứ gì, chỉ biết là một thứ rất quý giá?”
Trên mặt Đoàn Kỳ Thiên hiện lên một chút ngại ngùng, nhưng lão vẫn ưỡn ngực, hùng hồn xác nhận: “Đúng thế!”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, vậy mà ngài cũng nói được.
Nếu như là cấm chế mà cường giả Thánh cảnh đặt, vậy thì tới Lăng Tiêu cũng không phá được, chẳng phải ngọc giản trên tay hắn sẽ biến thành một núi vàng chỉ được nhìn chứ không được dùng hả?
“Đúng rồi, sư phụ, vì sao sư phụ lại kết luận là đan sư?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, hắn vừa nghĩ tới vấn đề này.
“Bởi vì vi sư và Hắc Thiên tìm thấy ngọc giản này ở một động phủ cổ tồn tại ít nhất là mười vạn năm trở lên, đồ vật trong động phủ kia toàn là linh đan và linh thảo, còn có một vài bản công pháp và kỹ pháp liên quan đến linh hồn, rất rõ ràng, chủ nhân của động phủ phải là một đan sư.” Đoàn Kỳ Thiên nói.
“Hóa ra là thế.”
“Nhận đi.” Lăng Tiêu im lặng không nói gì nãy giờ bỗng nhiên ném qua một câu.
Du Tiểu Mặc nhận chiếc ngọc giản không hề do dự, lời Lăng Tiêu nói không bao giờ sai mà.
Đoàn Kỳ Thiên lại khó chịu, tiểu đồ đệ mà lão phải vất vả lắm mới thu được lại đi nghe lời người khác răm rắp, lão có cảm giác đồ đệ của mình bị người ta cướp mất.
“Sư phụ, sư phụ làm sao thế?” Du Tiểu Mặc vừa ngẩng đầu đã thấy lão đầu mang cái vẻ mặt “Ta không vui chút nào, ngươi nhanh tới dỗ dành ta đi” để nhìn hắn, hết hồn à nha, lão đầu lại lên cơn gì đó, nhưng mà hắn không dám hỏi ra miệng.
“Ngươi đi ra ngoài cho ta.” Nói xong cũng chẳng thèm quan tâm hắn có đồng ý hay không, quay người đi ra khỏi phòng trước.
“Em đi ra ngoài một chút, đợi lát nữa sẽ trở lại liền.” Du Tiểu Mặc nói với Lăng Tiêu sau đó đuổi theo, lão đầu đang đứng bên ngoài chờ hắn, vừa nhìn thấy hắn ló đầu ra đã mắng một câu “Chậm rề rề”.
Du Tiểu Mặc tự động gạt bỏ mấy câu như thế này, “Sư phụ, ngài gọi con ra có chuyện gì thế?”
Đoàn Kỳ Thiên hơi do dự, “Quyển công pháp song tu vi sư đưa cho ngươi lần trước đấy, có phải ngươi đã tu luyện với hắn hay không?”
Du Tiểu Mặc đỏ mặt, “Dạ…”
Đoàn Kỳ Thiên lại hỏi: “Thế ngươi ở trên hay hắn ở trên?”
Du Tiểu Mặc không nói nổi thành lời.
Mà cũng không cần hắn phải trả lời, Đoàn Kỳ Thiên đã đoán ra đáp án ngay, sắc mặt lại khó coi hơn, “Đúng là vô dụng, đường đường nam tử hán, ngươi không thể leo lên trên được sao?”
Sư phụ, ngài cho rằng đồ nhi không muốn sao, chỉ là độ khó của kỹ thuật này quá cao, mà giá trị vũ lực của đồ nhi lại quá thấp.
Du Tiểu Mặc âm thầm ai oán, hắn nhớ lại cơ hội mà Lăng Tiêu đã cho hắn lần trước, kết quả là hắn còn chẳng có dũng khí để phản công luôn, cuối cùng chân còn mềm nhũn, nhưng mà có đánh chết hắn cũng không kể cho lão đầu nghe đâu.
Thấy hắn không nói lời nào, Đoàn Kỳ Thiên cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lấy một cái bình nhỏ ra, hậm hực nói: “Cầm lấy.”
Du Tiểu Mặc đưa tay ra nhận, “Đây là cái gì?”
Đoàn Kỳ Thiên hừ một cái, “Đây là một loại linh đan tên là Cổ Tâm đan mà vi sư nghiên cứu được, ngươi chỉ cần cho hắn ăn viên linh đan này, vi sư cam đoan tâm nguyện của ngươi có thể thành công, cơ hội chỉ có một lần, tự ngươi nắm chắc, vi sư đi đây.”
Nói xong lão đi thật.
Du Tiểu Mặc nhìn Cổ Tâm Đan trên tay mà sững sờ mãi, thực ra hắn chẳng có tâm nguyện gì, hơn nữa, nếu thật sự cho Lăng Tiêu ăn cái thứ này ấy, hắn có cảm giác người xui xẻo cuối cùng vẫn là hắn thôi, tốt nhất là đừng có thử.
Du Tiểu Mặc trịnh trọng thu Cổ Tâm Đan lại, hắn quyết định phải giấu kỹ viên linh đan này đi, tuyệt đối không thể để Lăng Tiêu phát hiện.
“Em còn đứng đó làm gì?” Tiếng Lăng Tiêu bỗng vang lên bên tai.
Du Tiểu Mặc sợ tới mức la lên, quay đầu lại đã thấy Lăng Tiêu đang đứng sau lưng hắn, không biết đã đứng đó được bao lâu rồi, “Anh anh anh… Sao anh lại ra đây làm gì?”
Lăng Tiêu nheo mắt, “Sao, ta không thể ra à?”
Du Tiểu Mặc gượng cười, “Đương nhiên là không phải.”
Lăng Tiêu từ một tiếng, quay người trở về phòng.
Du Tiểu Mặc vội vàng đi theo.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên xoay người, ánh mắt mang theo ý cười như có như không nhìn hắn, chế nhạo: “Đúng rồi, lúc nào muốn dùng viên Cổ Tâm Đan kia, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng, ta rất chờ mong.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Quả nhiên đã bị nghe hết.
Hai người đi vào trong phòng, Lăng Tiêu xòe tay về phía hắn, “Đem ngọc giản kia ra cho ta xem một chút.”
Du Tiểu Mặc đưa ngọc giản cho y không hề chần chừ, hắn cũng muốn biết liệu Lăng Tiêu có thể phá bỏ cấm chế kia không, nếu như có thể, vậy thì sẽ biết được món đồ bên trong là gì rồi.
Lăng Tiêu dùng ngón cái và ngón trỏ ma sát ngọc giản vài cái, trong ánh mắt chờ mong của Du Tiểu Mặc, y nói: “Sư phụ em nói không sai, bên trên ngọc giản này có mấy loại cấm chế rất mạnh.”
“Mấy loại?” Du Tiểu Mặc la lên, hắn còn tưởng chỉ có một chứ.
“Đúng, là mấy loại cấm chế, bản thân những cấm chế này không mạnh lắm, nhưng nếu chồng lên nhau, sẽ biến thành một loại cấm chế rất mạnh, kiểu cấm chế thế này rất khó giải, bởi vì chỉ cần phạm sai lầm trong khâu nào đó, ngọc giản này sẽ lập tức hóa thành bụi, đoán sơ sơ thì, chủ nhân của ngọc giản này có thể là một đan sư cấp mười hai.” Lăng Tiêu nói.
“Nghiêm khắc quá vậy, nếu không giải được thì phải làm sao đây?” Mong muốn tìm kho báu của Du Tiểu Mặc lại bị đả kích.
“Cái này thì chưa chắc.” Lăng Tiêu cười nói.
Du Tiểu Mặc thấy cái vẻ mặt đã tính trước của y, ánh mắt sáng lên, “Chẳng lẽ anh có cách rồi hả?”
Lăng Tiêu nói, “Nếu trước ngày hôm nay, có lẽ ta đã không có cách nào, nhưng giờ khác rồi, chờ tới khi ta chuyển hóa tu vi của kẻ kia thành công, ta sẽ có cách.”
Du Tiểu Mặc đã hiểu, xem ra vẫn liên quan tới tu vi, “Vậy phải đợi bao lâu?”
Lăng Tiêu ước chừng, “Ba tháng.”
“Lâu thế!” Du Tiểu Mặc cảm thán, thực ra trước đây hắn còn tưởng rằng Lăng Tiêu đã xong hẳn rồi cơ, đột nhiên nhớ tới còn có việc này, “Thế rốt cục thì cái Huyết Tế Hiến Tế kia là gì?”
“Là một loại bí pháp của Kỳ Lân tộc, yên tâm đi, nếu không sử dụng được, ta sẽ không dùng, sở dĩ cần tới ba tháng là vì tu vi của ba kẻ kia rất cao, tu vi càng cao thì càng khó hấp thu, nếu muốn chuyển hóa hoàn toàn thì khá phiền toái, điều này rất bình thường.” Lăng Tiêu biết hắn đang lo lắng, liền an ủi.
Du Tiểu Mặc phải xác định y không lừa gạt nữa rồi mới chịu tin.
Sau hôm ấy, bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi tới vị diện cao cấp, một vị diện tương đương với một không gian khác, cho nên có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị, ví dụ như hành lang không gian.
CHƯƠNG 376: HÀNH LANG KHÔNG GIAN
Thứ để kết nối giữa vị diện cao cấp và vị diện trung cấp là một thứ có tên hành lang không gian.
Hành lang không gian và không gian truyền tống là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, khác nhau rất lớn, sự khác biệt lớn nhất chính là độ nguy hiểm.
Không gian truyền tống là một loại phương pháp truyền tống cố định, lợi dụng năng lượng của không gian để tiến hành truyền tống, độ nguy hiểm thấp, nếu như dùng phần trăm để cân nhắc thì chắc chỉ khoảng 10%.
Mà hành lang không gian thì khác hẳn.
Cũng là cách đi từ vị diện này tới vị diện khác, nhưng dùng cách này phải tạo một đường hành lang nối liền khoảng trống giữa hai vị diện, chỉ là vì các vị diện không cân bằng, làm cho không gian ở giữa hai vị diện không ổn định, cho nên độ nguy hiểm vô cùng cao, lên tới 80%, trừ khi hành lang này được năm cường giả Thần cảnh chung tay tạo thành, ổn định hơn, độ an toàn cũng tăng lên khoảng 50%.
Đám người Vũ Văn Nam, dùng chính 50% mạo hiểm ấy để đi tới vị diện trung cấp.
Cũng phải nói, đám người này khá tốt số, thuộc về 50% may mắn.
Nan đề mà Lăng Tiêu gặp phải chính là hành lang không gian, bọn họ phải có một hành lang riêng nếu muốn đi tới vị diện cao cấp.
Du Tiểu Mặc đưa ra nghi vấn, “Lúc Vũ Văn Nam và gã trung niên kia rời đi, cũng là đi qua đường hành lang không gian hả?”
“Không phải.” Lăng Tiêu giải thích: “Thứ Vũ Văn Nam dùng là không gian phù, không gian phù thượng đẳng có thể truyền tống giữa hai vị diện, tính ổn định và độ an toàn đều cao hơn hành lang không gian, chỉ là không gian phù rất quý hiếm, không chỉ vì cường giả Thánh cảnh mới luyện ra được, mà còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là rất khó luyện, dù làm mười lần cũng chưa chắc đã thành công nổi một lần.”
Nói cách khác, có thể mất cả chì lẫn chài!
“Gã trung niên kia rời đi theo hành lang không gian?” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Đúng vậy, có điều lúc gã rời đi hành lang không gian đã bị khóa, hơn nữa đã qua nhiều ngày như vậy, chắc hành lang dựng ở phía đại lục Long Tường đã biến mất rồi.”
Du Tiểu Mặc tiếc nuối, “Tiếc ghê, vậy thì chúng ta phải tự lập một đường hành lang riêng hả? Nhưng ở đây hình như chỉ có một mình anh là cường giả Thần cảnh, vị viện trưởng Hàn Công kia không có ở đây, nếu không thì có thể nhờ ông ấy góp sức.”
“Không cần lo lắng, một mình ta là được rồi, nhưng cần phải có thời gian.” Lăng Tiêu bĩu môi, “Dựng hành lang không gian rất tốn sức, lại còn tốn thời gian.”
“Không sao, lúc nào dựng xong thì chúng ta sẽ xuất phát.” Tuy rằng Du Tiểu Mặc rất muốn chạy đi cứu Phong Trì Vân ngay, nhưng hắn cũng biết lúc này không thể vội được.
Hiển nhiên là Ngân Qua cũng biết điểm này, cho nên cả một tháng kế tiếp y không hề tới hối thúc họ.
Muốn tạo một đường hành lang không gian, cần phải có ba vị cường giả Thần cảnh hợp sức, tốn khoảng một đến hai tháng, nhưng Lăng Tiêu chỉ có một mình, có lẽ thời gian sẽ kéo dài gấp đôi, có khi gấp ba.
Trong khoảng thời gian này, phong ba xảy ra ở Viêm thành đã hoàn toàn lắng xuống.
Nhưng học viện Đạo Tâm lại có thêm một phiền phức lớn hơn.
Từ sau khi kết giới bị phá, yêu thú trong thâm sơn thường xuyên đột nhập vào học viện, thỉnh khoảng sẽ phát sinh mấy chuyện kiểu như yêu thú đánh lén học sinh.
Bởi vì kết giới do Hàn Công dựng lên, Hắc Thiên không có năng lực lập lại một kết giới khác giống hệt như vậy, cuối cùng đành phải lùi lại mà cầu việc khác, Hắc Thiên bố trí xung quanh học khu A một kết giới chỉ có thể ngăn cản yêu thú từ cấp tám trở xuống.
Nhưng việc này chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể trị được tận gốc.
Yêu thú từ cấp tám trở nên vẫn xông vào được, vì thế, học viện đành phải tập hợp các học sinh.
Tuy rằng học khu A nằm trong thâm sơn, nhưng bởi vì vấn đề địa thế, nơi có thể ra vào không nhiều, tộng cộng là tám nơi. Vậy là học viện dùng điểm số làm giải thưởng, mời những học sinh khá mạnh của các khu một và khu hai thay phiên trông coi tám lối ra vào kia, cuối cùng cũng có chút hiệu quả.
Du Tiểu Mặc có tên trên bảng xếp hạng một trăm cường giả của khu hai, tuy rằng vẫn luôn đứng thứ năm mươi mốt, đáng lẽ với thực lực là đan sư cấp tám của hắn, tuyệt đối có thể leo lên tới tận ba hạng đầu ấy chứ.
Mà học viện cũng không vì hắn có liên quan đến Lăng Tiêu mà loại hắn ra ngoài, hôm nay là phiên của hắn và hai mươi bốn người khác đi canh gác, bởi vì nơi bọn họ trông coi hơi chếch, hiếm lắm mới có yêu thú đột kích, cho nên nhân số canh gác ít hơn những chỗ khác một chút.
Vì phòng ngừa vấn đề lần trước, Lăng Tiêu bảo Du Tiểu Mặc gọi đám Xà Cầu ra.
Sau khi thân phận của hai người bại lộ, đội bóng không cần phải sống trong không gian nữa rồi, vừa được tự do là nguyên một đám, ngoại trừ Xà Cầu và Lam Cầu khá chín chắn, thì những tên khác, kể cả Tiểu Kê bị Du Tiểu Mặc cấm không được làm ổ trên đầu hắn đều chạy hết…
Du Tiểu Mặc hơi chua xót, nhớ ngày ấy Tiểu Kê dính lấy hắn dính muốn chết luôn, hai cái móng vuốt kia như được mọc cùng với tóc của hắn ấy, mặc kệ hắn kéo thế nào nó cũng không chịu buông ra, rốt cục thì bây giờ cũng được tự do.
“Xà Cầu, Lam Cầu, chỉ có các ngươi là tốt.” Du Tiểu Mặc cảm động nhìn hai người đứng cạnh mình.
Xà Cầu lười biếng liếc nhìn hắn, “Bởi vì đại nhân dặn chúng ta không được rời ngươi một bước, thiếu một cọng tóc cũng hỏi tội chúng ta.”
Lam Cầu gật đầu lia lịa, thực ra hắn cũng muốn được chạy vào thâm sơn như đám Tiểu Hắc, không biết địa bàn của hắn ở sườn núi Bất Chu đã bị yêu thú khác chiếm cứ chưa.
Du Tiểu Mặc xạm mặt, một đám đáng ghét.
Sau khi xuất phát, cả ba đi tới địa điểm tập hợp.
Lúc trước Du Tiểu Mặc có xem qua danh sách rồi, mỗi học sinh đều được phân chia theo thực lực, có điều là danh sách khu hắn đang trông ấy, số cường giả chính thức có tiếng tăm không nhiều hơn ba, hơn nữa đều là những người hắn không quen biết.
Cứ tưởng rằng có cơ hội làm quen bạn mới, không ngờ còn chẳng có một người.
“Các ngươi xem, hắn chính là Du Tiểu Mặc.”
Hắn vừa đến, âm thanh nói chuyện của mọi người im bặt, mãi một lát sau mới nhỏ giọng bàn tán, đại khái là sợ bị hắn nghe thấy nên cứ thì thà thì thầm.
“Có chỗ dựa là khác ngay, còn dẫn theo hai gã hộ vệ.”
“Hâm mộ ghê, nếu như ta cũng gặp được một nam nhân như Lăng Tiêu đại nhân thì tốt biết bao.”
“Xùy~ có gì mà phải hâm mộ, như cái loại bị…”
Một bạn nam nào đó khó nén nổi đố kỵ, nhưng mà hắn chưa kịp nói hết lời, mọi người đã nhìn về phía hắn, nét mặt khác nhau, đã biết chỗ dựa của Du Tiểu Mặc còn cứng hơn cả núi vàng núi bạc mà còn dám nói xấu ngay trước mặt hắn, có dũng khí đấy!
Chỉ là bạn nam kia bị mọi người nhìn đến nỗi chẳng nói nổi nữa câu sau, cứng cổ lùi vào đám đông, rốt cuộc không thấy lên tiếng nữa.
Du Tiểu Mặc nhận ra bầu không khí chung quanh, ngẩng lên một góc 40 độ, ưu thương nhìn trời.
Xin đừng yêu anh, anh đây chỉ là truyền thuyết!
Nghĩ tới câu nói quen thuộc này, Du Tiểu Mặc không nén nổi vui vẻ, ai ngờ lại có một ngày hắn cũng được dùng tới câu này chớ.
Xà Cầu và Lam Cầu đồng thời nhìn qua chỗ khác.
Ngụ ý: chúng ta không biết tên này, làm ơn đừng nghĩ chúng ta cùng một duộc.
Không lâu lắm, Diệp trưởng lão dẫn đầu đội ngũ này đã tới, Du Tiểu Mặc lập tức trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của Diệp trưởng lão.
Thời gian canh gác rất khô khan, Du Tiểu Mặc buồn chán muốn chết, liền ngồi lại bên cạnh Lam Cầu, sau đó bảo Xà Cầu thay hắn đi canh gác, lười biếng quang minh chính đại thế này làm người khác chẳng biết nói sao cho phải.
Trong lúc hắn luyện đan, một ngày nữa lại lặng yên trôi qua.
Nhìn mặt trời sắp xuống núi, Diệp trưởng lão bảo mọi người chuẩn bị trước, một phút sau sẽ có nhóm khác tới giao ban với họ.
Du Tiểu Mặc thu dọn lô đỉnh trước mặt, phủi mông đứng dậy.
Lại nói tiếp, hắn cảm thấy mình lại phải mua cái lô đỉnh mới rồi, tuy rằng cấp bậc của lô đỉnh mà phó viện trưởng Diêm Pháp cho hắn không thấp, nhưng nếu muốn luyện tập cách làm một lúc nhiều việc thì hắn phải đổi một cái lô đỉnh có dung lượng lớn hơn, nhưng chắc trong thời gian ngắn sẽ không đổi được rồi.
Không lâu sau, quả nhiên đã có người tới giao ban với họ.
Du Tiểu Mặc vẫn không thấy người quen, đành phải rời đi, ngày hôm nay vừa buồn tẻ vừa chán, chẳng có bóng dáng con yêu thú nào, cho dù có, chắc còn chưa kịp đi đến trước mặt Du Tiểu Mặc, đã bị hai vị “bảo tiêu” của hắn đánh bay.
Sau khi ba người về phòng, Tiểu Hắc và Mao Cầu đã trở về, không biết Tiểu Cầu lại dẫn Miêu Cầu và Tiểu Kê chạy đi đâu, vẫn chưa thấy bóng dáng.
Du Tiểu Mặc đi vào phòng gặp Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đang ngồi tĩnh tâm bên trong, bởi vì dựng hành lang không gian tốn quá nhiều sức lực.
Trong hai tháng này, hắn đã thấy Lăng Tiêu vất vả thế nào.
“Làm sao thế?” Lăng Tiêu vừa mở mắt đã thấy Du Tiểu Mặc đứng đó, dùng vẻ mặt rầu rĩ nhìn mình.
Du Tiểu Mặc lấy ra đám linh đan mới luyện xong hôm nay rồi dúi vào tay y, “Đây là linh đan cấp tám em mới luyện, cho anh hết đó, ăn linh đan xong mới có thể khôi phục nhanh hơn.”
Khóe miệng của Lăng Tiêu cong cong, “Chẳng lẽ em đang lo lắng cho ta?”
Du Tiểu Mặc cười hì hì: “Đúng thế, có phải anh cảm thấy rất vinh hạnh không?”
Lăng Tiêu đột nhiên nâng cằm hắn lên, cười xấu xa: “Vinh hạnh thì chưa, nhưng ta không ngại nếu em dùng cách khác để bù đắp cho ta đâu.”
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, hai mắt đảo loạn xung quanh, “Thì, em đang chờ anh chứ sao.”
Lăng Tiêu nghiêm túc nói, “Phu nhân, em đang quyến rũ ta.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, hắn có làm thế hả?
Mặc kệ là có hay không, giữa ban ngày, Lăng Tiêu đã nhẫn nhịn rất lâu sắp lôi Du Tiểu Mặc đã muốn từ chối lại còn ra vẻ mời chào lên giường, chơi đùa cho hắn khỏi cần xuống giường ngày hôm sau luôn. Vì thế, Du Tiểu Mặc oán hận rất lâu, tên kia vẫn còn nhiều tinh lực như vậy, nếu biết từ trước thì còn lâu hắn mới thương xót y nhé.
CHƯƠNG 377: XUẤT PHÁT
Tốn khoảng hai tháng rưỡi, cuối cùng thì Lăng Tiêu cũng dựng được hành lang không gian, nhanh hơn dự định một tháng, nhưng vì đợi năng lượng không gian ổn định lại, bọn họ còn phải chờ thêm vài ngày nữa, như Lăng Tiêu nói thì, chọn ngày hoàng đạo để xuất phát…
Chỉ là trước khi đi, còn có một vấn đề cần phải giải quyết.
Trong hành lang không gian, năng lượng không gian tràn ngập vô biên, người bình thường mà đi vào, ví dụ như Du Tiểu Mặc chẳng hạn, chắc vừa bước vào đã bị năng lượng không gian xoắn cho chẳng còn mảnh vụn luôn quá.
Du Tiểu Mặc có Lăng Tiêu dẫn theo, chắc chắn không có vấn đề, nhưng Ngân Qua và Triển Vũ Hiên thì khác.
Cũng may mà Ngân Qua và Triển Vũ Hiên đã sớm cân nhắc đến vấn đề này, dù sao hai người họ cũng có kinh nghiệm rồi mà, cho nên thời điểm đưa ra đề nghị muốn đi cùng tới vị diện cao cấp, cả hai đã cân nhắc kỹ càng.
Ba ngày sau, Lăng Tiêu thật sự chọn ra một ngày hoàng đạo.
Cái gọi là ngày hoàng đạo, thực ra là ngày thứ mười một sau khi hành lang được dựng lên, năng lượng không gian sẽ cân đối hơn, cũng là lúc an toàn nhất.
Trước khi xuất phát, tất cả bạn bè và người quen của Du Tiểu Mặc đều tới phòng hắn để tiễn biệt, bởi vì Lăng Tiêu dựng lối vào của hành lang ngay ở trong phòng.
Căn phòng vốn khá rộng rãi, sau khi chen chúc đám người Bách Lý Thiên Dật đã trở nên chật hẹp quá nhiều.
Du Tiểu Mặc nhìn một phòng toàn người là người, đi vào gian trong, nói với Lăng Tiêu đầy bất đắc dĩ: “Sao lúc trước anh không tìm chỗ nào rộng rộng một chút?”
Lăng Tiêu lười biếng liếc hắn, y nói: “Chuyện về hành lang không gian càng ít người biết càng tốt, tuy rằng sau một thời gian ngắn sẽ tự động biến nhất, nhưng nếu có người cố ý lợi dụng thì phiền toái lắm, học khu A có đám người Hắc Thiên, chỉ là họ không thể nào chú ý tất cả mọi chuyện được.”
Du Tiểu Mặc vuốt mũi, hóa ra còn có lý do này nữa.
Lúc trước hắn nghe Lăng Tiêu nói hành lang không gian mà gã trung niên kia dùng biến mất ngay sau khi gã rời đi, còn tưởng cái này cũng giống thế chứ.
Chắc cũng chẳng có mấy người nghĩ ra được Lăng Tiêu lại dựng hành lang không gian trong phòng.
“Tiểu Mặc…” Tiếng của Bách Lý Tiểu Ngư nhẹ nhàng vọng vào.
Du Tiểu Mặc đi tới, không chỉ có một mình Bách Lý Tiểu Ngư mà còn có cả Bách Lý Thiên Dật và Đường Ngọc Lân, “Các ngươi làm sao thế?”
Bách Lý Tiểu Ngư mang cái vẻ mặt muốn nói lại thôi, “Các ngươi thật sự phải tới vị diện cao cấp hả?”
Du Tiểu Mặc gật đầu, “Đương nhiên, cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
Bách Lý Tiểu Ngư thăm dò: “Thế, liệu có thể…”
“Không thể.”
Không đợi hắn nói hết câu, Bách Lý Thiên Dật đã thẳng thừng bác bỏ.
“Nhị ca!” Bách Lý Tiểu Ngư bất mãn liếc y một cái.
“Có gọi mẹ cũng vô ích.” Bách Lý Thiên Dật mạnh miệng, “Bách Lý Tiểu Ngư, đừng tưởng rằng ta không biết đệ đang suy nghĩ gì, đệ cho rằng thực lực của mình bây giờ có thể sống sót ở vị diện cao cấp hả? Chưa kể bọn họ cũng không phải đi chơi.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Tiểu Ngư, ngươi muốn đi cùng chúng ta hả?”
Bách Lý Tiểu Ngư mím môi, không nói lời nào.
Du Tiểu Mặc coi như hắn cam chịu, chỉ là hắn đành phải tiếc nuối nói: “Ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng chỉ sợ là không được, điều kiện không cho phép.”
“Vì sao chứ?” Bách Lý Tiểu Ngư rầu rĩ.
“Bởi vì chúng ta không thể bảo đảm an toàn cho ngươi.” Triễn Vũ Hiên bước vào, theo sau hắn là Ngân Qua, hiển nhiên là hai người họ đã nghe được cuộc đối thoại này.
Lần này cũng chỉ có Triễn Vũ Hiên và Ngân Qua đi cùng Du Tiểu Mặc tới vị diện cao cấp, nhưng không liên quan tới việc họ là người tới từ vị diện cao cấp, mà liên quan tới một thứ có tên là đá không gian.
Đá không gian là một loại đá rất quý giá, chỉ có ở vị diện cao cấp, hơn nữa còn rất khan hiếm, nhưng nó có một công dụng quan trọng, đó chính là giúp bọn họ ngăn cản lại năng lượng hung bạo của không gian.
Lúc trước, khi Ngân Qua và Triển Vũ Hiên tới vị diện trung cấp có mang theo bốn khối đá không gian, lúc đến đã dùng hết hai khối, cho nên chỉ còn lại hai khối, cho dù những người khác muốn đi cũng không có điều kiện.
Bách Lý Tiểu Ngư không ngờ lại nguy hiểm như vậy, lúc trước hắn thấy Du Tiểu Mặc biểu hiện rất nhẹ nhàng, còn tưởng rằng việc qua lại giữa hai vị diện đơn giản lắm, bây giờ không cần người khác khuyên nhủ, hắn tự động bỏ cuộc.
Cao Dương cũng định tới tiễn Du Tiểu Mặc, nhưng hôm nay trùng vào phiên trực, y lại là đội trưởng, không thể xin nghỉ, đành phải nhờ Bách Lý Thiên Dật chuyển lời.
“Cao đại ca luôn giúp đỡ người khác, chờ ta đi rồi, nói giúp ta một tiếng cám ơn với huynh ấy.” Du Tiểu Mặc phát hiện, từ sau khi tới học khu A, số lần hắn gặp mặt Cao Dương vẫn không nhiều lắm, mà Cao Dương lại là một vị đại ca hắn có hảo cảm từ lúc tuyển sinh rồi.
“Được, ta sẽ chuyển lời giúp ngươi.” Bách Lý Thiên Dật đáp.
Một phút trước khi xuất phát, Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên cũng tới.
Hắc Thiên bảo mọi người đứng ngoài chờ, sau đó nói Du Tiểu Mặc dẫn ông tới gặp Lăng Tiêu, ngay ở gian trong, chỉ là bây giờ Lăng Tiêu không dễ dàng tiếp khách.
Từ sau khi thân phận của Lăng Tiêu bại lộ, Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên đều ăn ý không nhắc tới việc y làm giả số tuổi để nhập học, tuy rằng quy củ không thể bỏ, nhưng đây là một thế giới dùng sức mạnh làm đạo lý.
“Lần này tới, chủ yếu là muốn nói với các ngươi về việc của viện trưởng Hàn Công.” Hắc Thiên chủ động lên tiếng, khuôn mặt vẫn vô cảm như trước, vừa nhìn đã biết đây là một người rất nghiêm khắc trong việc kiềm chế bản thân.
“Hàn Công?” Lăng Tiêu hơi nhướn mày.
“Không sai.” Hắc Thiên gật đầu, “Đúng là viện trưởng Hàn Công đã tới vị diện cao cấp, hơn nữa ông ấy đã rời khỏi đại lục Long Tường gần hai ngàn năm rồi, còn nguyên nhân, chắc ngươi đã biết.”
Lăng Tiêu trầm ngâm một lát, mới nói: “Đại lục long tường bị hạn chế bởi cấp bậc của vị diện, cường giả Đế cảnh muốn đột phá thành cường giả Thần cảnh còn khó khăn hơn ở vị diện cao cấp vài lần, ngoài ra, cường giả Thần cảnh cũng khó mà lên cấp được, hẳn là vì những điều này nên ông ta mới tới vị diện cao cấp phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy, mục đích ngươi nói những điều này cho chúng ta là gì?”
Hắc Thiên lấy ra một chiếc ngọc giản bình thường, “Trong này có chân dung của Hàn Công, ta muốn nhờ các ngươi, nếu tương lai có gặp được Hàn Công, hãy nói tình hình của học viện Đạo Tâm cho ông ấy biết.”
Sau khi kết giới bị phá vỡ, tuy rằng tình hình đã được cải thiện phần nào, nhưng đây không phải là kế dài lâu, hơn nữa cả đám yêu thú cao cấp trong thâm sơn đều rục rịch, nhất định phải dựng lại kết giới.
Du Tiểu Mặc còn tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ từ chối, ai ngờ y lại nhận lời.
Lăng Tiêu nói, “Về sau nếu có gặp, ta sẽ chuyển lời giúp các ngươi.” Ngụ ý là nếu không gặp thì sẽ không đi tìm đâu.
Hắc Thiên cũng chẳng suy nghĩ gì thêm.
Sau khi hai người nói xong, Đoàn Kỳ Thiên đi tới trước mặt Du Tiểu Mặc, cầm chặt tay hắn thật tình cảm, “Đồ nhi à…”
Da gà da vịt của Du Tiểu Mặc rơi đầy đất.
Chỉ là Đoàn Kỳ Thiên chẳng hề phát hiện ra, nói tiếp: “Vị diện cao cấp không phải là đại lục Long Tường, cường giả ở nơi đó nhiều gấp bội, còn nhiều cường giả có thực lực cao hơn Lăng Tiêu, rất nhiều, con phải cẩn thận, nếu phát hiện tình huống kì lạ phải lập tức bỏ chạy, hiểu chưa?”
“Hiểu, con hiểu mà.” Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, chắc chắn bây giờ là nhân cách thứ nhất nè, xem ra tuy linh hồn đã được chữa trị nhưng vấn đề hai nhân cách vẫn chưa có thay đổi.
“Nếu Lăng Tiêu dám khi dễ con, con phải nói cho vi sư.” Đoàn Kỳ Thiên nói.
“Sư phụ sẽ khi dễ lại giúp con sao?” Du Tiểu Mặc cảm động.
“Không, vi sư sẽ nguyền rủa hắn giúp con.”
“…”
“Đồ nhi, con phải thông cảm cho vi sư, vi sư không đánh lại được hắn.” Đoàn Kỳ Thiên thấy Du Tiểu Mặc không nói lời nào, còn tưởng hắn đã thất vọng với người sư phụ này.
Thật sự là Du Tiểu Mặc không thể chịu nổi thái độ buồn nôn thế này của sư phụ, hắn nghĩ rất có thể hắn bị cuồng ngược đãi lắm, nếu không thì sao tự nhiên lại nhớ nhân cách thứ hai của lão đầu đến thế, lại còn hoài niệm thời gian bị mắng nữa chứ.
“Sư phụ, con biết sư phụ không đánh lại được, ngài yên tâm, con sẽ không để sư phụ đi đánh hắn đâu.” Du Tiểu Mặc cố gắng bỏ qua đám da gà đang nổi đầy người, thông cảm an ủi.
Đoàn Kỳ Thiên cảm động muốn rơi lệ, “Đồ nhi à…”
Du Tiểu Mặc nói tiếp, “Con sợ sư phụ sẽ bị đánh thành đầu heo, thế thì con sẽ thấy mất mặt lắm ấy.”
Đoàn Kỳ Thiên: “…”
Sư phụ ngốc, đồ đệ cũng ngốc.
Lăng Tiêu đã biết sự tình sẽ đi đến bước này mà, nhưng mỗi lần xem y đều thấy cực kỳ sung sướng.
Đại khái thì đây là lần đầu Hắc Thiên được chứng kiến một Đoàn Kỳ Thiên ngốc như vậy, khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện một vết nứt.
Sau khi hai sư đồ tâm sự xong, cũng là thời gian lên đường.
Bởi vì phải giữ bí mật về hành lang không gian, cho nên rất ít người biết bọn họ sẽ rời khỏi đại lục Long Tường vào hôm nay, chỉ có những người thân thiết với Du Tiểu Mặc mới biết thôi.
Sau khi Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên rời đi, Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên liền bước vào.
“Những người khác đâu rồi?” Đoàn Kỳ Thiên hỏi.
“Đại trưởng lão bảo họ về hết rồi.” Triễn Vũ Hiên trả lời, bởi vì một đám người tụ tập ở bên ngoài quá gây chú ý, cho nên dù có lưu luyến đến mấy cũng bị đuổi đi hết.
Lăng Tiêu đi tới, liếc nhìn hai người, “Đã chuẩn bị xong, vậy đi thôi.”
Giờ khắc này, một thứ như dòng nước xoáy nho nhỏ trôi nổi giữa không trung đột nhiên bùng nổ ra một luồng năng lượng khổng lồ, sau đó xoáy nước càng ngày càng lớn, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn, một lực hút truyền ra từ xoáy nước, ngay cả bàn ghế trong phòng cũng bị hút vào.
Lăng Tiêu vòng tay ôm chặt hông của Du Tiểu Mặc, quay đầu nói với hai người kia: “Đi!”
Một lát sau, bóng dáng của bốn người hoàn toàn biến mất, khoảng nửa canh giờ nữa, xoáy nước trở về kích thước ban đầu, lẳng lặng xoay tròn giữa không trung.