Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 375-378: Mỏ quạ đen

Hành lang không gian là một nơi bị bao phủ bởi bóng tối vô biên vô hạn, như một con quái thú đang ngủ đông, nơi này tràn ngập năng lượng không gian làm cho bất cứ ai cũng phải sợ hãi, chỉ cần một chút thôi cũng khiến cường giả Tiên cảnh mất mạng ngay lập tức.

Lúc mới vào hành lang không gian, Du Tiểu Mặc đã cảm giác được nguy cơ mãnh liệt tuôn ra từ bốn phương tám hướng, tuy rằng ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy những thứ trong phạm vi một trăm mét, nhưng như vậy đã đủ làm cho hắn rung động rồi.

Du Tiểu Mặc dùng sức mạnh linh hồn bao phủ hai mắt, nhìn năng lượng không gian liên tục đè ép mọi thứ, phảng phất như những vũ khí bén nhọn, cuốn lấy những thứ trôi nổi bồng bềnh giữa không trung nghiền nát thành bụi phấn, chỉ trong nháy mắt, nếu như là người, chắc hài cốt cũng chẳng còn…

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên.

Quanh thân hai người tản ra một tầng hào quang nhàn nhàn màu trắng ngà, hẳn là hiệu quả của đá không gian, bởi vì có kinh nghiệm một lần rồi nên hai người không biểu hiện ra chút hoảng hốt nào.

Nhưng Du Tiểu Mặc vẫn chú ý tới một điều, bộ dạng của Ngân Qua có khác biệt với lúc bình thường.

Thứ khác nhất chính là ánh mắt y, từ màu đen biến thành màu bạc, đồng tử đen cũng biến thành dựng thẳng, tuy rằng trên mặt y không hề có biểu lộ gì, nhưng đôi mắt này vẫn hiện ra sự tàn nhẫn luôn có ở Xà Hoàng. Sau khi kích phát huyết mạch Xà Hoàng trong cơ thể, thực lực của Ngân Qua cứ tăng lên liên tục, trực tiếp phóng qua bức tường lớn giữa cấp tám và cấp chín, thậm chí còn ẩn ẩn dấu hiệu gần tới cấp mười.

“Lăng Tiêu, chúng ta phải đi bao lâu mới đến?”

Du Tiểu Mặc thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, từ khi bọn họ tiến vào hành lang không gian đến giờ đã là ba ngày, nhưng đằng trước vẫn mịt mờ bóng tối, không hề có dấu hiệu nào của ánh sáng, hiển nhiên là còn cách lối ra một quãng thật dài.

Trước kia hắn còn lo lắng Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên sẽ không chịu được, nhưng giờ nhìn thấy cả hai người họ đều có vẻ rất bình tĩnh, hắn liền biết mình đã lo xa.

“Với tốc độ bây giờ của chúng ta, ước chừng còn nửa tháng nữa mới đến.” Lăng Tiêu đáp.

“Lâu quá đi mất.” Du Tiểu Mặc thất vọng la lớn.

“Đây là tính thời gian nhanh nhất rồi, nếu như không có gì ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn là?”

Tiếng Triễn Vũ Hiên vang lên từ đằng sau, “Là bão không gian, bão không gian là thứ đặc biệt chỉ hành lang không gian mới có, rất nguy hiểm, nghe nói toàn bộ bão không gian đều được tạo thành từ năng lượng không gian, mỗi năm sẽ xuất hiện một lần, khi gặp được thứ này, kể cả cường cả Đế cảnh cũng khó mà sống sót.”

Du Tiểu Mặc suy tư một chút, chợt vui vẻ nói: “Mỗi năm mới xuất hiện một lần, vậy thì tỷ lệ chúng ta gặp phải bão không gian cực kỳ thấp, hoàn toàn không cần lo lắng.”

“Không sai.” Triễn Vũ Hiên cười cười gật đầu, “Trừ khi nhân phẩm tệ đến mức nhân thần cộng phẫn*, nếu không thì đúng là không có khả năng gặp được.”

“Xem ra một trong số các ngươi có nhân phẩm tệ đến nỗi nhân thần cộng phẫn.” Triễn Vũ Hiên vừa dứt lời, giọng nói của Lăng Tiêu đã chậm rãi vang lên, bước chân đang đi cũng ngừng lại.

Ba người nhìn theo tầm mắt của y, ở phía trước khoảng một trăm mét, năng lượng không gian như những cơn gió tự xé rách lẫn nhau, phát ra âm thanh chói tai, một thứ như vòi rồng không ngừng chuyển động, khoảng cách càng gần hơn, dòng gió xoáy càng lớn dần.

Đây chính là bão không gian!

Triễn Vũ Hiên và Du Tiểu Mặc quay sang ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Triễn Vũ Hiên cười ha ha một tiếng, “Ta thấy nhân phẩm của mình cũng ổn, lần trước đâu có gặp bão không gian.”

Du Tiểu Mặc rụt cổ lại, “Gần đây nhân phẩm của ta cũng được lắm.”

Sau khi trốn tránh trách nhiệm xong, hai người cùng nhìn về phía Ngân Qua, tuy không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là ngươi đấy.

Ngân Qua bình tĩnh liếc nhìn hai người: “Mỏ quạ đen.”

Cả hai: “…”

“Làm sao bây giờ?”

Nửa ngày trôi qua, Du Tiểu Mặc cam chịu phá vỡ sự yên lặng.

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, lúc mở ra mắt y đã đổi thành một màu tím thần bí sâu thẳm, “Các ngươi đều đứng đằng sau ta đi.”

Nơi này là hành lang không gian, khắp nơi đều tràn ngập năng lượng, dù có không gian tùy thân cũng không thể mở, nếu không sẽ dẫn tới chấn động, có lẽ hành lang không gian cũng sẽ hỏng theo.

Ngân Qua và Triển Vũ Hiên làm theo lời bay đến phía sau Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc thì được Lăng Tiêu tạm thời giao cho hai người họ.

Du Tiểu Mặc vội vàng dặn dò: “Lăng Tiêu, anh cẩn thận một chút.”

Lăng Tiêu quay lại, khẽ gật đầu.

Bão không gian đã chắn kín lối đi tới phía trước của hành lang, ngay cả khe hở cũng không chừa, nếu muốn lách qua mà đi là chuyện không thể, cho nên chỉ có một cách, đó là gắng gượng vượt qua.

Lăng Tiêu nói: “Ta sẽ dùng lửa làm một cái lồng khoảng hai mét, nhớ kỹ, không được rời khỏi lồng một bước, nếu không thì ta cũng không thể cứu nổi.”

Ba người trịnh trọng gật đầu.

Lúc bọn họ muốn hỏi khi nào thì hoàn thành, bão không gian đã lan tới gần, chỉ còn khoảng mười mét nữa, lực hút khủng khiếp như muốn cuốn toàn bộ mọi vật, ngoài Lăng Tiêu thì ba người đều vội vàng lui lại.

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên không hề có điềm báo trước.

Âm thanh truyền tới từ bên trái, nhưng không chỉ có một, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền tới, nhưng chỉ giằng co vài giây rồi biến mất, còn lại tiếng rít đoạt mệnh của bão không gian.

“Có có có… Có chuyện gì xảy ra thế, ở đây có người sao?” Du Tiểu Mặc sợ tới mức bắt đầu nói lắp.

Lăng Tiêu nói: “Có người cũng gặp bão không gian như chúng ta, xem ra đều chết hết rồi.”

Du Tiểu Mặc lau mồ hôi lạnh cứ túa ra, quá khủng khiếp!

“Mọi người cẩn thận một chút, bão không gian đã đến.” Âm thanh nghiêm túc của Lăng Tiêu bỗng nhiên vang lên, trong giọng điệu mang theo cả sự chăm chú mà bình thường tuyệt đối không có, xem ra y cũng rất xem trọng sự uy hiếp của bão không gian.

Vừa nói xong, bão không gian đã gào thét cuốn cả bốn người bọn họ vào, hai ngọn lửa màu đỏ và tím bị gió lốc giằng xé, nhưng dù có vặn vẹo thế nào thì cái lồng lửa ấy vẫn đều đặn lao về phía trước.

Nếu có ai nhìn thấy, nhất định sẽ chấn động.

Gặp phải bão không gian mà còn có thể bình tĩnh đến thế, hiếm hoi như lông phượng sừng lân.

Đáng tiếc, những người có thể chứng kiến đều đã chết hết rồi.

Hai canh giờ sau, trên trán Lăng Tiêu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, phải vận dụng hỏa diễm bản mệnh để ngăn cản bão không gian trong khoảng thời gian dài như vậy, chính y cũng không chịu đựng nổi, hơn nữa tốc độ linh lực tiêu hao quá nhanh.

Du Tiểu Mặc thấy lo lắng không thôi, bỗng nhớ tới linh thủy trong không gian, lập tức luống cuống lấy ra một lọ linh thủy còn thừa trong túi trữ vật, bên trong chỉ còn khoảng mười giọt, dù sao thì có chút ít vẫn hơn không.

Uống xong linh thủy, linh lực trong cơ thể bắt đầu từ từ khôi phục.

Lăng Tiêu lại giữ vững tinh thần thêm một lần nữa, nửa canh giờ sau, cuối cùng thì bọn họ cũng lao ra khỏi bão không gian, còn cơn bão không gian khủng khiếp kia đã dần dần đi xa.

Ba người đồng thời thở dài một tiếng.

“Lăng Tiêu, anh không sao chứ?” Du Tiểu Mặc bảo Ngân Qua buông hắn ra, sau đó bổ nhào vào trên người Lăng Tiêu, giọng điệu có chút lo lắng.

“Không sao, chẳng qua là linh lực bị tiêu hao quá nhiều, nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi.” Lăng Tiêu khẽ cười, mặc dù mới qua hai canh giờ rưỡi nhưng linh lực đã tiêu hao hết chín phần, chỉ cần không gặp phải bão không gian nữa thì sẽ không sao.

Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Nếu biết trước thì em đã chuẩn bị thêm một ít linh thủy rồi.”

Nghe vậy, Lăng Tiêu liếc nhìn Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên phía sau, sắc mặt hai người không thay đổi, như thể không nghe thấy Du Tiểu Mặc nói gì, y mới đáp: “Không sao, nếu không có linh thủy thì ta vẫn có cách.”

Nói thì nói thế nhưng Du Tiểu Mặc vẫn rất phiền muộn.

Sau khi bão không gian đi qua, hành trình kế tiếp thuận lợi hơn nhiều, bọn họ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm như bão không gian nữa, mà linh lực bị tiêu hao của Lăng Tiêu cũng đã khôi phục lại.

Nửa tháng sau, cả bốn người cũng được nhìn thấy lối ra của hành lang.

Một đốm sáng nho nhỏ, lóe sáng lóe sáng ngay phía trước, tâm trạng căng thẳng bị Du Tiểu Mặc đè nén rất lâu cũng được thả lỏng.

Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên cùng thở dài một tiếng.

“Sắp ra khỏi đây rồi, cẩn thận một chút, nhớ đừng chủ quan.” Lăng Tiêu dặn dò ba người, chỉ cần chưa ra ngoài, thì dù lối đi ngay gần trước mắt cũng có thể thất bại trong gang tấc.

Ba người lại tiếp tục giữ vững tinh thần.

Nhìn thì có vẻ như lối ra đang ở ngay trước mắt, nhưng thật ra vẫn cách một đoạn rất xa.

Một tiếng sau, đốm sáng đã lớn gấp đôi, nhưng vẫn còn một đoạn dài nữa.

Ngoại trừ Du Tiểu Mặc, ba người còn lại biểu hiện khá bình tĩnh, thực ra thì hình huống này có thể coi như thử thách ẩn hình của hành lang không gian, để cho ngươi thấy lối ra ngay trước mắt dẫn tới nôn nóng. Giờ phút này, Du Tiểu Mặc đang cực kỳ nôn nóng, nhưng thấy cả ba người đều bình tĩnh, hắn đành phải kiềm chế tâm tình này.

Mãi tới khi khoảng cách chỉ còn lại không tới trăm mét.

Du Tiểu Mặc mừng rỡ nhìn về phía Lăng Tiêu, “Anh xem, anh xem kìa…”

Lăng Tiêu thấy hắn nở nụ cười, cũng cười theo, đang lúc định nói chuyện, y đột nhiên biến sắc, còn chưa lên tiếng, một âm thanh cầu cứu đã vang lên từ phía xa.

“CỨU MẠNG!!!”

Sắc mặt của Ngân Qua và Triễn Vũ Hiên cùng thay đổi, bọn họ không nhìn người cầu cứu, dứt khoát học theo Lăng Tiêu, cùng tăng tốc, chỉ có Du Tiểu Mặc là ngơ ngác.

Người cầu cứu đã thấy họ, lập tức vui mừng lao về phía này vẫy tay.

“Các vị đại ca, cứu mạng với!”

Theo tiếng gào của hắn là một trận tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, ngay cả động đất cũng không mãnh liệt như vậy, hành lang không gian chấn động kịch liệt, lung la lung lay, như thể một giây sau sẽ vỡ nát.

Du Tiểu Mặc tập trung nhìn vào, thiếu chút nữa đã rớt luôn cả hai mắt ra ngoài, phía sau người nọ là một đàn quái thú bộ dạng dữ tợn đang đuổi theo, chí ít cũng phải trên trăm con, mà thực lực của mỗi con đều là…

Cấp mười!!!



CHƯƠNG 379: ĐẠO VÂN

Quái thú cấp mười, hơn nữa còn trên trăm con, chỉ cần là người có đầu óc cũng hiểu việc phải làm lúc này là chạy trốn. Tuy rằng với thực lực của Lăng Tiêu có lẽ sẽ không cần e ngại mấy thứ này, nhưng hành lang không gian là một vật rất yếu ớt, một khi bị va chạm kịch liệt, rất có thể sẽ dẫn tới bão không gian lần nữa, hoặc khiến cho toàn bộ hành lang đều sụp đổ, cho nên chỉ cần gặp được mấy thứ này giữa hàng lang không gian, người bình thường đều chọn chạy trốn.

Người cầu cứu là một thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, điều làm người khác chú ý nhất là cái đầu trọc của hắn, không biết người này có bản lĩnh gì mà dẫn theo trăm quái thú, tóm lại không ai để ý tới hắn.

Nhưng rủi ro vẫn xảy ra.

Người nọ vừa chạy tới, hơn trăm con quái thú kia cũng đuổi theo, động tĩnh khủng kiếp này rốt cục cũng khiến hành lang bị phá hủy, vỡ vụn từng mảnh, mảnh vỡ còn chưa rơi xuống đã bị năng lượng không gian cuốn mất.

Hình ảnh cuối cùng mà Du Tiểu Mặc nhìn thấy là Ngân Qua và Triển Vũ Hiên bị thứ gì đó cuốn lấy, sau đó bị một mảnh hào quang nuốt gọn, sau đó hai người liền biến mất.

Một giây sau, cả hắn và Lăng Tiêu cũng bị ánh sáng trắng kia bao trùm, âm thanh quái thú gào thét lập tức bị ngăn lại bên ngoài.

Đây là một nơi hoang vu đầy cát đỏ rộng tới nỗi không thấy điểm cuối, bầu trời bao la đầy nắng, mặt trời khủng khiếp như thiêu như đốt đất liền, trong phạm vi một ngàn mét xung quanh không hề có một bóng người hay cây cối.

Du Tiểu Mặc tựa vào Lăng Tiêu, mãi một lát sau, hắn mới kịp tỉnh táo, việc đầu tiên chính là tìm bóng dáng của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên, nhưng chung quanh chẳng có ai hết, ngược lại là cách khoảng mười mét có một “thi thể” không biết sống chết ra sao.

“Chẳng lẽ hai người họ…” Du Tiểu Mặc lặng lẽ nhìn chằm chằm vào “thi thể” kia một hồi, đột nhiên giật mình, lo lắng ngẩng đầu lên hỏi.

Lăng Tiêu xoa lưng hắn, an ủi, “Không sao, lúc bị tấn công lối ra hơi lệch một chút, nhưng chắc bây giờ bọn họ cũng an toàn xuất hiện ở một chỗ nào đó trên vị diện cao cấp rồi.”

Du Tiểu Mặc liền yên tâm, nhưng cứ nghĩ tới hơn trăm con quái thú cấpmười kia, hắn liền âu sầu hậm hực, nếu không phải đã cách lối ra không xa, có khả năng bọn họ đã chết chắc rồi.

“Rốt cuộc thì đám quái thú kia là thứ gì vậy?”

“Là thú không gian.” Lăng Tiêu còn chưa lên tiếng, cái “thi thể” nằm ngay đơ đằng kia đột nhiên chuyển động, cặp mắt sáng ngời nhìn về phía họ.

Du Tiểu Mặc nhận ra người này, chính là thủ phạm làm hành lang không gian bị vỡ, tên này cũng không có việc gì! Biết rõ người nọ chính là kẻ đã hại bọn họ và Ngân Qua thất lạc, hắn chỉ ước gì tên này không ra được.

“Thú không gian và bão không gian là đặc sản của hành lang đó, nhưng mà tỷ lệ thứ trước xuất hiện còn thấp hơn thứ sau tới một ngàn lần, hơn nữa bình thường thú không gian đều xuất hiện mang theo cả đàn cả lũ, một khi gặp chúng thì tỷ lệ tử vong còn cao hơn bão không gian tới 200%, còn tỷ lệ sống sót là một phần một tỷ.”

Thanh niên nói tiếp.

Du Tiểu Mặc dùng giọng điệu ác ý nói: “Thế sao ngươi không chết?”

Thanh niên sững sờ, chợt nở nụ cười không tim không phổi, “Bởi vì ta chính là người may mắn trong một phần một tỷ đó đây.”

Du Tiểu Mặc nheo mắt lại, “Ta nghĩ, ngươi sẽ xui xẻo nhanh thôi.”

Vừa dứt lời, nhanh niên đột nhiên kêu oa oa rồi nhảy dựng lên như bị kim đâm, sau một lát, hắn đột nhiên cúi người thổ huyết, mấy giây tiếp theo, đống máu đỏ tươi đã bị cát hấp thu.

Du Tiểu Mặc hơi sững sờ, hắn còn chưa ra tay, vừa cúi đầu đã thấy Lăng Tiêu chậm rãi thu tay lại, lập tức minh bạch.

“Xin hai vị hảo hán tha mạng, ta không dám nữa.” Sau khi hộc máu xong, thanh niên lập tức cầu xin, ánh mắt sáng ngời thoáng uể oải khi nhìn về phía Lăng Tiêu, hiển nhiên đã biết là ai ra tay.

Du Tiểu Mặc biết ngay mà, thanh niên này có thể đi qua hành lang không gian một thân một mình, còn sống sót sau khi bị một đàn quái thú cấp mười đuổi giết, hẳn là có bản lĩnh không nhỏ.

“Ta cho ngươi một mạng cũng được, nhưng mà…” Du Tiểu Mặc nói.

“Nhưng mà sao?” Thanh niên vội hỏi.

Du Tiểu Mặc hỏi thăm dù không mang chút hy vọng nào: “Ngươi biết đây là đâu không?”

“Các ngươi đến đại lục Thông Thiên lần đầu đúng không, bảo sao…” Thanh niên sững sờ, đột nhiên lại đổi giọng, “Đây là khu vực man hoang ở Bắc Động nổi danh nhất đại lục Thông Thiên đấy, cũng là nơi hỗn loạn nhất đại lục.”

Đại lục Thông Thiên chính là tên gọi của vị diện cao cấp, bình thường không ai gọi là vị diện cao cấp mà chỉ dùng bốn chữ đại lục Thông Thiên này, trừ khi là người của Vị diện trung cấp hay cấp thấp.

Du Tiểu Mặc không ngờ người này lại trả lời rành rọt đến vậy, hỏi tiếp: “Rành thế hả? Chẳng lẽ ngươi là người của đại lục Thông Thiên?”

Thanh niên lắc đầu, “Ta có bản đồ của đại lục Thông Thiên mà sư phụ cho, trước khi đến cũng đã nghiên cứu qua, ở Bắc Động có một nơi rất nổi danh gọi là sa mặc Hồng Sắc, vì hạt cát ở đây có màu đỏ.”

Hai mắt Du Tiểu Mặc lập tức tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người nọ.

Thanh niên thình lình chảy một giọt mồ hôi lạnh.

Hắn cảm thấy ánh mắt này cực kỳ quen thuộc, bởi vì chính hắn cứ mỗi lần biết sư phụ có bảo bối gì, đều lộ ra vẻ mặt này.

“Nếu như hai vị muốn, ta có thể phục chế một tấm bản đồ khác cho các ngươi…”

Thanh niên chủ động mở miệng muốn tặng bản đồ, đành phải vậy thôi, nam nhân đứng cạnh thiếu niên đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất khủng khiếp, hắn có cảm giác, nếu như hắn dám từ chối một câu thôi, người nam nhân này sẽ thật sự giết hắn.

Du Tiểu Mặc lập tức cười tươi rói, cầm chặt tay người nọ, “Ngươi đúng là người tốt.”

Thanh niên bị dán danh hiệu người tốt cười khan hai tiếng.

Nếu như không phải do hắn đuối lý trước thì còn lâu thanh niên mới phục chế bản đồ đại lục Thông Thiên cho họ. Phải biết, địa vực của đại lục Thông Thiên có thể dùng từ vô biên vô hạn để hình dung, cộng thêm việc ở đại lục này có quá nhiều thế lực phức tạp, cho nên từ xưa tới nay chưa có ai từng vẽ được một tấm bản đồ trọn vẹn về đại lục Thông Thiên, ngay cả sư phụ của hắn cũng không thể.

Tuy tấm bản đồ mà hắn sở hữu không phải là tấm hoàn chỉnh nhất, nhưng rất nhiều nơi mà bản đồ khác không có, thì bản đồ của hắn đều miêu tả được.

Sư phụ đã từng nói với hắn, rất nhiều nơi trên bản đồ đều do ông liều mạng để tìm hiểu, còn dặn hắn đừng tùy tiện đưa cho người xa lạ, kết quả là hắn vừa đặt chân tới đại lục Thông Thiên mà địa đồ đã vào tay người khác. Nếu như bị sư phụ biết, chắc chắn sẽ mắng hắn tới chết luôn.

Sau khi phục chế địa đồ cẩn thận, thanh niên đưa ngọc giản cho họ.

Du Tiểu Mặc mừng rỡ nhận lấy ngọc giản, rồi vội vàng chạy tới tranh công với Lăng Tiêu, “Tốt quá, chúng ta có bản đồ rồi.”

Lăng Tiêu không nói, nhưng qua nét mặt có thể hiểu là y đang vui vẻ.

Dù Lăng Tiêu đã từng ở đại lục Thông Thiên, nhưng nơi y đi qua không nhiều. Bởi vì thời điểm y rời khỏi đại lục Thông Thiên mới vừa tròn một trăm tuổi, trong vòng trăm năm ấy, y còn chưa từng đặt chân tới Bắc Động. Cho nên dù Lăng Tiêu biết rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều là nghe nói mà thôi.

“Được rồi, ngươi có thể đi.” Cất ngọc giản đi, Du Tiểu Mặc liền đuổi người.

Thanh niên cười nịnh nọt, “Có người nói gặp nhau chính là có duyên, chúng ta có thể quen biết ở chỗ này, cũng là một loại duyên phận, hay là… Đi cùng?”

Du Tiểu Mặc đánh giá hắn từ đầu đến chân, cười cười, “Không phải là ‘phân vượn*’ sao, nhưng ta nghĩ chúng ta không cùng đường đâu.”

“Ngươi còn chưa hỏi ta, sao đã biết chúng ta không cùng đường?”

Thanh niên ủ rũ, hắn biết mà, ấn tượng đầu tiên hắn để lại cho họ quá tệ.

Du Tiểu Mặc thấy cũng có lý, liền hỏi: “Được rồi, thế ngươi muốn đi đâu.”

Thanh niên đáp ngay: “Mục đích ta tới đại lục Thông Thiên là để tìm sư phụ.”

Du Tiểu Mặc: “… Vậy sư phụ của ngươi ở nơi nào?”

Thanh niên: “Không biết.”

Du Tiểu Mặc: “…”

“Sư phụ của ngươi là ai?” Lúc này, Lăng Tiêu bỗng lên tiếng.

Thanh niên sửng sốt một chút, vội trả lời: “Sư phụ của ta chính là Đạo Thần trong mười Thần ở đại lục Thông Thiên này, ngài họ Đạo, tên Tổ, bản đồ ta đưa cho các ngươi chính là những nơi sư phụ ta đã đi qua.”

“Đạo Tổ? Cái tên này đặc biệt ghê.” Du Tiểu Mặc nói.

“Đương nhiên, Đạo Tổ cũng ngụ ý là tổ tiên của đạo tặc, sư phụ chính là một vị đạo đặc tiếng tăm lừng lẫy khắp đại lục Thông Thiên đó.” Thanh niên đắc chí khoe khoang.

Lăng Tiêu nói: “Nếu sư phụ của ngươi là Đạo Thần, thì hẳn là không có chỗ ở cố định đúng không, ngươi muốn đến đâu tìm?”

Thanh niên thấy chuyện đi theo đã có hy vọng rồi, liền trả lời: “Đúng là sư phụ của ta không có chỗ ở cố định, ông ấy không ở nơi nào quá một tháng, nhưng ta biết rõ nơi nào có bảo bối hiếm thấy thì chắc chắn nơi đó sẽ có bóng dáng của sư phụ, cho nên ta muốn tới thành Thiên Hương ở Bắc Động nghe ngóng tin tức xem sao.”

Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu lại chủ động nói chuyện với người nọ là biết y đã đồng ý cho thanh niên đi theo rồi, đại khái là liên quan tới vị sư phụ Đạo Tổ kia của hắn.

“Đúng rồi, ta là Đạo Vân, các ngươi tên gì?”

Nói một hồi lâu, thanh niên mới nhớ ra mình vẫn chưa tự giới thiệu.

“Ta là Du Tiểu Mặc.” Du Tiểu Mặc chỉ vào Lăng Tiêu rồi nói, “Hắn tên là Lăng Tiêu.”

Cuối cùng, bọn họ vẫn cùng lên đường.

Du Tiểu Mặc vừa nhìn bản đồ vừa nghe thanh niên kể về tình hình ở Bắc Động.

Thành Thiên Hương là thành thị lớn nhất Bắc Động, nó nổi danh không phải vì phồn vinh hay hưng thịnh, mà bên cạnh thành Thiên Hương có mười thế lực của Bắc Động đang chiếm cứ.

*Phân vượn (猿粪): là từ đồng âm với từ 缘分(duyên phận) trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là một cách nói bỡn cợt.

*Phân vượn (猿粪): là từ đồng âm với từ 缘分(duyên phận) trong tiếng Trung, nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, có điều là một cách nói bỡn cợt.



CHƯƠNG 380: ĐẠO THẦN TRONG MƯỜI THẦN

Bắc Động là khu vực man hoang nổi tiếng ở đại lục Thông Thiên, người sống ở đây đa số là những người bị lưu đày và dân du cư, đã phát triển từ rất lâu, vì vậy biến thành mười thế lực lớn hiện nay, phân chia rất rõ ràng, thỉnh thoảng cũng nảy sinh chút va chạm nhỏ.

Nhưng diện tích của Bắc Động rất lớn, cho dù bây giờ Bắc Động bị mười thế lực khống thế, thì ở những nơi nhỏ hơn vẫn còn tồn tại nhiều thế lực nhỏ, hơn nữa, đừng nhìn Bắc Động chỉ là một bộ phận của đại lục Thông Thiên, so với đại lục Long Tường, đó là một sự chênh lệch gấp mấy chục lần.

Những điều này đều do Đạo Vân nói cho Du Tiểu Mặc biết.

Tuy rằng Đạo Vân cũng tới đại lục Thông Thiên lần đầu, nhưng nhờ sư phụ Đạo Tổ ảnh hưởng, từ nhỏ hắn đã biết rõ những chuyện ở đại lục Thông Thiên, cũng rất hướng về nơi này.

Nói tới Bắc Động, đương nhiên Đạo Vân có thể từ từ kể.

Đạo Vân còn nói cho Du Tiểu Mặc, hắn cũng là người của vị diện trung cấp, nhưng không phải đại lục Long Tường, mà là một vị diện khác.

Vị diện cao cấp chỉ có một, đó chính là đại lục Thông Thiên, còn vị diện trung cấp và cấp thấp thì có rất nhiều, trong đó số lượng vị diện cấp thấp là nhiều nhất, nghe nói có thể đếm bằng hàng tỉ.

“Sư phụ ngươi là Đạo Thần ở vị diện cao cấp, mà ngươi là người ở vị diện trung cấp, kì lạ ghê, bình thường hai người liên lạc thế nào?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, hắn cảm thấy Đạo Vân biết nhiều thứ quá.

Đạo Vân cười hì hì: “Bởi vì sư phụ ta cố ý chạy tới vị diện trung cấp để thu đồ đệ mà, sư phụ còn thu nhiều đồ đệ nữa, nghe nói là chín người, nhưng ta chưa từng gặp họ bao giờ.”

Du Tiểu Mặc nghe xong không biết nói gì luôn.

Hắn cứ tưởng Đạo Vân là đồ đệ duy nhất của vị Đạo Thần kia chứ, hóa ra chỉ là một trong số đó.

“Sao lại thế, vì sao ngươi lại chưa từng gặp họ?”

Đạo Vân trả lời: “Bởi vì bọn họ ở vị diện khác, ta chỉ ngẫu nhiên nghe thấy sư phụ nhắc tới mà thôi.” Nói đến đây, ánh mắt hắn hơi ảm đạm.

“Sư phụ ngươi muốn chọn ra người thừa kế chân chính trong số mười người các ngươi, đúng không?” Lăng Tiêu vẫn im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên quay lại nhìn Đạo Vân một cái, ánh mắt rất thản nhiên.

Đạo Vân thu lại ảm đạm trong ánh mắt, kinh ngạc nói: “Đúng rồi, nhưng mà sao ngươi lại biết?”

Không đợi Lăng Tiêu đáp, Du Tiểu Mặc liền giải thích: “Cái này thì quá dễ đoán, sư phụ của ngươi là Đạo Thần, với thân phận và địa vị của ông ấy, căn bản không cần chạy tới vị diện trung cấp chỉ để thu đồ đệ, lại còn thu mười đồ đệ ở mười vị diện khác nhau nữa chứ, nếu như chỉ đơn giản là muốn nhận đồ đệ thì cần gì phải phiền phức tới vậy, cho nên nhất định là ông ta muốn thử thách các ngươi, nhìn xem ai mới là người xứng đáng thừa kế y bát* của mình.”

Trong mắt Lăng Tiêu ẩn chứa vui vẻ, gật đầu, “Không tệ.”

Tâm trạng Đạo Vân hơi chùng xuống, bởi vì đều bị hai người đoán trúng mất rồi, nhưng hắn chỉ biết được điều này vào ba năm trước, khi sư phụ nói cho hắn biết, hắn còn có chín sư huynh đệ nữa.

“Các ngươi nói đúng, đúng là sư phụ định tìm một truyền nhân chân chính trong số mười sư huynh đệ chúng ta, đại lục Thông Thiên chính là thử thách đầu tiên, hành lang không gian ta tiến vào chính là do sư phụ để lại, nửa năm trước, ông bảo ta tới đại lục Thông Thiên tìm mình, ta nghĩ những sư huynh đệ khác cũng nhận được tin tức như thế.”

“Sư phụ của ngươi tàn nhẫn quá.” Du Tiểu Mặc cảm thán, “Nếu như ngươi không may mắn mà chết ở hành lang không gian, chắc sẽ bị đào thải khỏi ván cờ này, đúng không?”

Đạo Vân chán nản gật đầu, nhưng dù là thế thì hắn vẫn muốn tới đại lục Thông Thiên, dù sư phụ không nói thì hắn vẫn muốn tới nơi này để tìm hiểu thêm, chỉ là…

Từ nhỏ hắn đã đi theo sư phụ, có thể nói là do sư phụ nuôi lớn, hắn luôn coi sư phụ là người thân thiết nhất, đột nhiên biết được sư phụ thu dương hắn vì có mục đích khác, nếu nói không đau lòng thì quá giả dối.

Du Tiểu Mặc thấy tâm trạng hắn không tốt, liền chủ động nói trong chuyện khác: “Lúc trước ngươi nói sư phụ của ngươi là Đạo Thần trong mười Thần, mười Thần này là có ý gì?”

Đạo Vân lập tức phấn chấn, “Cái gọi là mười Thần, chính là mười cường giả Thần cảnh mạnh nhất đại lục Thông Thiên, mười người này ngoại trừ hai người có tu vi năm và sáu sao, thì tám người khác đều có tu vi bảy sao đỉnh phong, vốn đại lục Thông Thiên lớn như vậy, chắc chắn không thể thiếu cường giả Thần cảnh bảy sao đỉnh phong, nhưng mười cường giả Thần cảnh này đã được mọi người công nhận là cường giả mạnh nhất, nghe nói dưới Thánh cảnh thì gần như không có ai là đối thủ của họ.”

“Lợi hại quá!” Du Tiểu Mặc cảm thán một câu, sau đó theo bản năng nhìn về phía Lăng Tiêu, y cũng là cường giả Thần cảnh, nhưng không biết là mấy sao, cũng không biết có lợi hại hơn mười Thần kia không.”

“Ngươi đang nhìn gì thế?” Lúc Đạo Vân chú ý tới Du Tiểu Mặc đang thất thần thì hắn đã rời ánh mắt.

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không có gì, nhưng nếu như theo ngươi nói, thì mười Thần này được xếp hạng thế nào? Nói sao thì cũng không có chuyện tất cả cường giả Thần cảnh tụ lại một chỗ rồi đánh nhau chứ hả?”

“Đương nhiên là không thể nào.” Đạo Vân lập tức phủ nhận.

“Thế thì vì sao?” Du Tiểu Mặc hỏi đến cùng.

“Việc này…” Đạo Vân gãi đầu, “Về điểm này, thực ra ta cũng không rõ lắm, sư phụ cũng không nói cặn kẽ cho ta nghe, ta chỉ biết hình như liên quan tới một thế lực lớn ở đại lục Thông Thiên.”

Du Tiểu Mặc thấy hắn kể những chuyện liên quan tới đại lục Thông Thiên trôi chảy như vậy, còn tưởng rằng cái gì hắn cũng biết chứ, nhưng thế lực này rất giống với Tiên Cơ Lầu.

“Là Thương Minh.” Lăng Tiêu lạnh nhạt nói, “Thương Minh là thế lực duy nhất dùng việc thu thập và buôn bán tin tức tình báo làm chủ, thế lực này nằm ở Nam Lục, bảng xếp hạng tất cả cường giả ở đại lục Thông Thiên, đều do Thương Minh ước định thực lực của họ rồi tổng hợp lại, sau đó tiến hành xếp hạng.”

Vạn năm trước, thời điểm Lăng Tiêu rời khỏi đại lục Long Tường, Thương Minh đã tồn tại.

Trong ký ức của y, Thương Minh có thân phận như vậy, còn bây giờ có gì thay đổi không, chính y cũng không rõ.

Thời gian vạn năm này đã thay đổi rất nhiều thứ.

“Nam Lục là chỉ vùng phía nam hả?” Du Tiểu Mặc nghi ngờ hỏi thăm, xưng hô ở đại lục Thông Thiên này kì lạ quá.

Lăng Tiêu gật đầu, “Nam Lục là chỉ vùng phía nam của đại lục Thông Thiên, nơi đó là căn cứ của loài người, những thế lực của loài người đều ở đó, ví dụ như gia tộc Xích Huyết…”

Nghe được bốn chữ gia tộc Xích Huyết, Du Tiểu Mặc giật mình.

Đạo Vân lại hưng phấn hô lên: “Ta biết gia tộc Xích Huyết này, nghe nói là một gia tộc siêu lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp luôn, rất có sức ảnh hưởng ở đại lục Thông Thiên, nhưng nghe nói gia tộc này rất thần bí, thế lực đại biểu cho họ là Âm Dương Cốc và Ngọc Tiên Thành.”

Lại tiếp tục nghe thấy một cái tên quen thuộc nữa, Du Tiểu Mặc bỗng phát hiện, hình như gia tộc Xích Huyết là một quái vật khổng lồ rất khó chơi, nếu muốn cứu được Phong Trì Vân từ tay họ, chỉ sợ là rất khó.

Lăng Tiêu biết rõ Du Tiểu Mặc đang thắc mắc, liền giải thích: “Âm Dương Cốc chú trọng đan sư, còn Ngọc Tiên Thành chú trọng tới tu luyện giả, mỗi năm, gia tộc Xích Huyết đều phái đại biểu tới Âm Dương Cốc và Ngọc Tiên Thành, từ đó chọn ra người có thiên phú xuất sắc, đưa họ tới gia tộc để tiến hành kiểm tra, chỉ có người thông qua mới được mang dòng họ của gia tộc.”

“Lăng đại ca, ngươi hiểu rõ ghê.” Đạo Vân sợ hãi thán phục nhìn Lăng Tiêu, hắn còn tưởng bọn họ không biết gì, không ngờ người này lại biết nhiều chuyện đến thế.

Du Tiểu Mặc ho khan một tiếng: “Trước khi đến chúng ta có tìm hiểu qua một chút, biết được mấy thứ này cũng là bình thường.”

Đạo Vân không hề nghi ngờ.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là quãng đường tới thành Thiên Hương khá xa, cho nên dù đã đi cả buổi vẫn chưa thấy bóng dáng tòa thành kia đâu. Nếu là lúc trước, chắc Du Tiểu Mặc đã gục xuống lâu rồi.

Bắc Động trở thành vùng đất man hoang không phải là không có nguyên nhân, khí hậu nơi này rất đặc biệt, chỉ có mùa hè và mùa đông, mùa hè thì nóng tới mức mồ hôi đổ ra như mưa, mùa đông lại lạnh đến nỗi băng có thể đóng dày ba mét. Nhưng cư dân ở Bắc Động đa số là tu luyện giả, cho nên rất ít người để ý tới điều kiện khắc nghiệt nơi này.

“Còn bao lâu mới ra khỏi sa mạc Hồng Sắc?” Du Tiểu Mặc vẫn không nhịn được mà hỏi, thời tiết quá nóng, sức mạnh linh hồn của hắn đã bị tiêu hao không ít.

Đạo Vân gãi gãi đầu, hắn cũng không rõ lắm.

Cuối cùng vẫn là Lăng Tiêu giải đáp: “Nhanh thôi, nhẫn nại chút nữa.”

Nghe vậy, Du Tiểu Mặc cũng chỉ đành tiếp tục nhẫn nại.

Lại qua cả buổi, rốt cục thì họ cũng nhìn thấy biên giới của sa mạc, đi lên phía trước là từng dãy kiến trúc mọc lên san san như rừng, rậm rạp chằng chịt, có vẻ rất nào nhiệt.

Du Tiểu Mặc kinh hỉ, “Rốt cục cũng thoát khỏi sa mạc này rồi!”

Bởi vì hạt cát ở đây có màu đỏ, cho nên hắn nhìn nơi nào cũng chỉ thấy một màu xanh lục.

Lăng Tiêu cong khóe miệng ngầm hiểu.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện ba bóng người, ba người kia nhanh chóng lao về phía họ, cách ăn mặc của hai trong số ba người này giống như hộ vệ, cầm vũ khí trong tay, cùng che chở cho một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, thỉnh thoảng lại ngoái về phía sau nhìn gì đó, cả ba người đều đầy bụi đất, mặt mũi thì tràn đầy vẻ lo lắng.

Không bao lâu, ba người đã chạy tới trước mặt họ, thiếu niên lảo đảo một cái rồi ngã sấp xuống, cả người nhào vào trước mắt Du Tiểu Mặc, thiếu niên ôm đùi phải của hắn như cây cỏ cứu mạng, vẻ mặt thì kinh khoảng cầu cứu: “Xin các ngươi làm ơn cứu chúng ta với, ta là người của gia tộc Đoan Mộc, nếu các ngươi cứu chúng ta, cha ta sẽ không để cho các ngươi thiệt thòi.”

*Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau.



CHƯƠNG 381: ÂN OÁN GIA TỘC

Gia tộc Đoan Mộc?

Trên trán Du Tiểu Mặc hiện lên dấu hỏi chấm to tướng, hắn chưa từng nghe nói tới gia tộc này, đương nhiên rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn tới đại lục Thông Thiên mà.

Nghe giọng điệu của thiếu niên này, rất có thể gia tộc Đoan Mộc chính là một trong những thế lực lớn ở Bắc Động.

Nhưng còn chưa đợi hắn đáp lại, đám người đuổi giết thiếu niên đã chạy tới, người đến nơi đầu tiên là một nam nhân trung niên râu ria xồm xoàm, khí thế của gã không yếu, trên người còn có mùi máu tanh tưởi, đến bây giờ vẫn chưa tán đi, xem ra đã giết không ít người.

Phía sau gã là hơn mười người mặc y phục màu xanh lam, mỗi người đều cầm trường đao trong tay, trên đao còn dính vết máu chưa khô hẳn, đang nhỏ từng giọt từng giọt, thấm vào hạt cát màu đỏ, nhìn không ra dấu vết.

Gã trung niên nhìn thấy ba người tự dưng xuất hiện này, tùy ý lườm qua, cũng không nói gì với họ, mà dùng một loại giọng điệu lạnh lẽo nói với mấy kẻ phía sau: “Giải quyết hết, không để lại một người sống.”

Du Tiểu Mặc cắn lưỡi, đây là người vô lý nhất mà hắn từng gặp đó, ngay cả một câu cũng lười nói, tốt xấu cũng nên hỏi thăm bọn họ là ai chứ hả.

Đám người áo lam tuân lệnh, không nói hai lời đã đằng đằng sát khí lao về phía họ.

Thực lực của những người này không tệ lắm, mỗi người đều có tu vi Tiên cảnh, riêng gã trung niên kia đã là cường giả Hoàng cảnh sáu sao, bảo sao thiếu niên và hai hộ vệ không thể địch lại.

Khí tức của Lăng Tiêu đã bị y ẩn giấu toàn bộ, cho nên gã trung niên không hề nhìn ra được thực lực của hắn.

Nếu như gã biết rõ, chắc cũng không mạnh miệng đến thế đâu.

Chỉ là không cần Lăng Tiêu che chở, riêng Du Tiểu Mặc cũng có thể tự giải quyết được, sau khi mười tên áo lam kia xông tới, hắn lập tức phóng ra tám luồng sức mạnh linh hồn mảnh như lông trâu, đâm thẳng tám kẻ xông tới đầu tiên không chút do dự.

Đang chạy được một nửa, tám tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp vang lên, nguyên một đám lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

Linh hồn bị công kích bất ngờ, dù là ai cũng không thể bình an vô sự nổi.

Mấy tên áo lam còn lại bị thay đổi thình lình này làm cho hoảng hốt, vội vàng ngừng lại, sợ hãi lui ra phía sau. Gã trung niên nheo mắt, ánh mắt khiếp sợ rơi vào trên người Du Tiểu Mặc.

“Đan sư cấp tám?”

Vừa dứt lời, đám áo lam còn dư lại cũng kêu thảm thiết, vũ khí trên tay biến mất, quỳ trên mặt đất, nét mặt rất đau đớn.

Gã trung niên cho rằng đây lại là kiệt tác của Du Tiểu Mặc, giận tái mặt.

Lúc này, Đạo Vân cười hì hì, “Gì thế này, ta cứ tưởng ngươi lợi hại lắm chứ, hóa ra cũng chỉ thường thôi.”

Mọi người nhìn về phía hắn, dưới chân Đạo Vân chính là đống vũ khí bị mất kia, cũng trắng trợn tuyên bố, đây là kiệt tác của hắn đó.

Du Tiểu Mặc bội phục, vậy mà có thể dùng tốc độ nhanh như thế để giải quyết nốt đám áo lam còn dư lại, đã thế còn âm thầm trộm đi vũ khí của chúng, không hổ là đồ đệ của Đạo Thần, quả nhiên là nhân tài mới.

“Các ngươi là ai, dám can thiệp vào chuyện của gia tộc Tư Không!”

Gã trung niên biết mình đã đá trúng miếng sắt cứng, vội vàng mang danh nghĩa của gia tộc ra hù dọa. Nhưng đối với đám người hoàn toàn không biết gia tộc Tư Không là thứ gì, làm sao có thể dọa lui bọn họ đây.

Đạo Vân cười nói: “Đại thúc, ngươi thật thú vị.”

Du Tiểu Mặc phụ họa: “Đúng rồi đó, vừa nãy còn muốn giết chúng ta, bây giờ lại chất vấn, chẳng lẽ đầu óc của vị đại thúc này bị phơi nắng thành bột nhão rồi hả?”

Đạo Vân gật đầu khẳng định, “Ta xem chắc tám phần là đúng thế rồi.”

“Các ngươi muốn chết!” Giọng điệu gã trung niên lạnh căm, cắn răng nghiến lợi rít lên, không ngờ đã nói tới gia tộc Tư Không mà chúng vẫn dám mắng gã, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.

Nói xong câu đó, gã đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại đã đứng ngay sát họ, giơ tay lên định đánh vào trên người Du Tiểu Mặc.

Nếu như bị chưởng này đánh trúng, nếu không chết chắc cũng mất nửa cái mạng.

Du Tiểu Mặc không hề di chuyển, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Đây là thủ ấn công kích linh hồn, sau này hắn mới học được, là dùng hết số điểm trong thẻ để đổi, cấp bậc kỹ pháp không cao, nhưng có thể đạt tới hiệu quả bất ngờ.

Nhìn thấy Du Tiểu Mặc sắp bị trúng chiêu, Đạo Vân khiếp vía, đang muốn mở miệng nhắc nhở, một người đã nhanh chóng cản lại trước mặt gã trung niên, giơ tay đánh thẳng vào đầu gã.

“Ầm”, gã trung niên nặng nề gã xuống, nửa người đều vùi vào trong đống cát, không biết là Lăng Tiêu dùng sức quá hay là do nguyên nhân khác, gã không lập tức đứng lên, nửa người dưới co quắp vài cái. Một lát sau, cơ thể gã đã cứng ngắc.

Thiếu niên và hai hộ vệ đều choáng váng.

Kẻ đẩy họ rơi vào tuyệt cảnh, đã bị giải quyết chỉ trong một chiêu.

Tuy rằng lúc trước cầu cứu mấy người này, nhưng thiếu niên không ôm nhiều hy vọng, về sau nghe thấy nam nhân muốn giải quyết hết tất cả, hắn mới biết mình sắp được cứu rồi. Nhưng không ngờ lại giải quyết dứt khoát tới vậy.

“Đa tạ ân cứu mạng của ba vị ân công!”

Sau khi sững sờ qua đi, thiếu niên lập tức chắp tay tạ ơn, cũng không quan tâm tới việc bọn họ ra tay là bất đắc dĩ hay không, nhưng ba người họ thật sự đã cứu mạng hắn, hơn nữa thực lực người nào cũng không thầm thường, hắn càng không thể để bọn họ đi như vậy được.

Du Tiểu Mặc không từ chối, ngược lại chủ động hàn huyên với thiếu niên, thỉnh thoảng nghe ngóng tin tức.

Hình như thiếu niên cũng phát giác ra được, trả lời cặn kẽ từng câu hỏi của hắn.

Gia tộc Đoan Mộc và gia tộc Tư Không đúng là hai trong mười thế lực lớn nhất ở Bắc Động, chỉ là thứ hạng của họ thuộc dạng áp chót. Gia tộc Đoan Mộc xếp hạng chín, còn gia tộc Tư Không là hạng mười.

Tuy nói thế, nhưng thế lực của hai gia tộc này đều không thể khinh thường.

Hai tháng nữa, giải thi đấu xếp hạng được tổ chức mỗi năm sẽ diễn ra ở thành Thiên Hương, tất cả thế lực ở Bắc Động đều tham gia, cuối cùng căn cứ vào mười hạng đầu để xếp hạng lại lần nữa.

Kiểu thi đấu xếp hạng thế này rất nguy hiểm với những thế lực đứng áp chót, bởi vì lúc nào cũng có nguy cơ bị vượt lên, một khi gia tộc bị loại khỏi mười hạng đầu, thứ mất đi không chỉ là lợi ích, mà còn cả vinh quang.

Gia tộc Tư Không muốn trụ vững, cho nên mới ra tay với gia tộc Đoan Mộc, mà người được gia tộc Đoan Mộc chuẩn bị phái đi dự thi, chính là thiếu niên đã được nhóm Du Tiểu Mặc cứu.

Thiếu niên tên là Đoan Mộc Thanh, cũng là người có tư chất tốt nhất trong gia tộc Đoan Mộc suốt mấy trăm năm qua.

Khác hẳn với gã công tử chỉ suốt ngày biết chơi bời của gia tộc Tư Không, chỉ cần không có bất ngờ xảy ra, Đoan Mộc Thanh có thể nắm chắc thứ hạng.

Gia tộc Tư Không và gia tộc Đoan Mộc là đối thủ một mất một còn, đương nhiên không thể vui vẻ nhìn gia tộc Đoan Mộc thoải mái, cho nên chỉ cần giết Đoan Mộc Thanh, không chỉ khiến gia tộc Đoan Mộc tổn thất một hậu bối ưu tú, mà còn có thể làm họ rơi khỏi mười hạng đầu, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.

Trước khi Du Tiểu Mặc gặp được Đoan Mộc Thanh, bọn họ đã bị gia tộc Tư Không phục kích.

Bởi vì nghĩ bọn chúng sẽ không dám động thủ gần thành Thiên Dương, cho nên Đoan Mộc Thanh đành phải cùng hai gã hộ vệ còn sống sót trốn đến nơi này.

“Cái giải thi đấu xếp hạng này có tác dụng gì?” Du Tiểu Mặc thuận miệng hỏi.

Đoan Mộc Thanh kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên là có tác dụng, giải đấu này có quan hệ trực tiếp đến lợi ích của mười thế lực, trong đó còn liên lụy tới không gian truyền tống.”

“Không gian truyền tống là do người trên để lại, cả Bắc Động có tổng cộng là mười điểm, nhưng khoảng cách của không gian truyền tống có dài có ngắn, như gia tộc của ta, bởi vì thứ hạng khá thấp, cho nên cũng chỉ nắm giữ được không gian truyền tống hơi kém, khoảng cách truyền tống cũng rất ngắn.”

Không gian truyền tống là một loại phương pháp truyền thống thường gặp ở đại lục Thông Thiên, còn những truyền tống trận như ở đại lục Long Tường khá hiếm thấy.

Bởi vì đại lục Thông Thiên rất lớn, thông qua không gian truyền tống có thể rút ngắn thời gian gấp bội, rất được ngoan nghênh, nhưng cũng rất đắt đỏ, chỉ là mỗi ngày vẫn có không ít người sử dụng.

Tuy không gian truyền tống mà gia tộc Đoan Mộc đang nắm giữ không được tốt lắm, nhưng dựa vào không gian truyền tống, gia tộc họ đã lợi nhuận không ít, chính vì vậy, bọn họ càng không muốn mất cơ hội trong lần thi đấu này.

“Nếu như chúng ta muốn đi từ Bắc Động đến Nam Lục có thể trực tiếp dùng không gian truyền tống không?” Du Tiểu Mặc hỏi.

Đoan Mộc Thanh sững sờ, chợt gật đầu, “Đương nhiên là có, nhưng khoảng cách từ Bắc Động tới Nam Lục quá xa, chỉ sợ không gian truyền tống của gia tộc ta không thể dùng.”

“Vì sao?”

“Bởi vì vấn đề khoảng cách.” Đoan Mộc Thanh giải thích, “Phạm vi truyền tống của không gian truyền tống nhà ta chỉ có thể ở trong Bắc Động, nếu muốn đi thẳng tới Nam Lục, chỉ có một cách, đó là dùng không gian truyền tống lớn nhất, nhưng không gian truyền tống kia đang bị thế lực lớn nhất nắm giữ, nếu các ngươi muốn dùng, chỉ sợ phải giao thiệp với họ.”

“Nghe ngươi nói vậy, chẳng lẽ rất khó hả?” Du Tiểu Mặc lơ đễnh hỏi.

“Không phải thế.” Đoan Mộc Thanh lắc đầu, “Nguyên nhân chủ yếu là phí tổn sử dụng không gian truyền tống quá mắc, nhất là khoảng cách xa như từ Bắc Động tới Nam Lục, số tiền phải bỏ ra không hề nhỏ.”

Hóa ra là vấn đề phí tổn, Du Tiểu Mặc cảm thấy cái này không phải là vấn đề.

Một lát sau, giọng nói vui mừng của Đoan Mộc Thanh bỗng vang lên.

“Đã tới thành Thiên Hương.”

back top