Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 379-382: Đấu giá hội

Thành Thiên Hương nằm trên một ốc đảo, khổng lồ như một con quái vật.

Hàng năm nếu có sự kiện gì trọng đại, tất cả các thế lực ở Bắc Động sẽ tụ tập ở thành Thiên Hương, càng lâu về sau, các thế lực ở Bắc Động đều có nhận thức chung này.

Thời gian gần đây, thành Thiên Hương náo nhiệt hơn bình thường nhiều lắm, hai bên đường phố đầy những tiếng rao hàng nhiệt tình, sạp hàng bày đủ thứ hàng hóa rực rỡ muôn màu, vừa nhìn đã hoa mắt, thỉnh thoảng lại có khách nhân dừng chân trước quầy hàng nào đó.

Đoan Mộc Thanh vừa giới thiệu về thành Thiên Hương, vừa dẫn họ tới sản nghiệp dưới cờ gia tộc Đoan Mộc.

Tuy tổng bộ của các thế lực không nằm ở thành Thiên Hương, nhưng nhiều hay ít đều có một vài sản nghiệp, tất cả các thế lực lớn đấu tranh gay gắt đã không còn là bí mật gì.

Nửa canh giờ sau, bọn họ dừng chân trước một tửu lâu.

Tửu lâu là sản nghiệp của gia tộc Đoan Mộc, chưởng quầy cũng nhận ra Đoan Mộc Thanh, nhanh chóng an bài một phòng thượng đẳng trên lầu hai cho họ, còn chuẩn bị luôn một bàn thức ăn ngon.

Đuổi chưởng quầy đi, Đoan Mộc Thanh lại bảo người an bài cho họ ba gian phòng.

“Hai gian là được rồi.” Lăng Tiêu thờ ơ lên tiếng ngắt lời hắn.

Đoan Mộc Thanh hơi sửng sốt, vừa kịp phản ứng liền nói ra: “Ân công không cần lo lắng, trong tửu lâu không thiếu phòng trống, an bài ba gian phòng trống tuyệt đối là chuyện nhỏ.”

Chưởng quầy đứng cạnh gật đầu phụ họa.

Lăng Tiêu trầm mặc liếc nhìn họ.

Đoan Mộc Thanh rùng mình, vội nói: “Vậy hai gian là được rồi.”

Đạo Vân nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, đương nhiên hắn sẽ không cho rằng hai người này sẽ ngủ cùng phòng với mình, chỉ hơi bất ngờ, quan hệ giữa họ tốt đến mức ngủ chung phòng luôn.

Đoan Mộc Thanh ra ngoài một lát, lúc trở về liền nói với họ: “Ba vị ân công, ta đã bảo người nói tình huống cho gia phụ, mặt khác, chuyện về không gian truyền tống, ta cũng sẽ nhờ gia phụ nghe ngóng, chắc không bao lâu sẽ có đáp án.”

Ban đầu chuyện dùng không gian truyền tống đâu có phiền toái như vậy, nhưng tình cờ là thế lực nắm giữ không gian truyền tống kia đang tạm thời đóng cửa truyền tống, nếu muốn rời khỏi Bắc Động ngay, chỉ có thể dựa vào quan hệ.

Đạo Vân gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Không phải ngươi nói giải đấu xếp hạng tổ chức vào hai tháng sau à, chắc không cần chuẩn bị vội thế chứ, sao thành Thiên Hương lại có vẻ như muốn phát sinh sự kiện náo nhiệt gì thế?” Du Tiểu Mặc vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa thắc mắc.

Lúc trước hắn nhìn thấy vài nhóm người mặc quần áo giống nhau đi trên đường, hình như là hộ vệ thành đang hành quân, thành Thiên Hương nhiều thế lực như vậy, cần gì phải để quân hộ thành tuần tra, quá vô ích.

Đoan Mộc Thanh nói: “Chắc ngươi đang nói đến đấu giá hội tổ chức vào ba ngày sau, lại nói tiếp các ân công cũng may mắn lắm, cách vài năm thành Thiên Hương lại tổ chức một đấu giá hội quy mô nhất, bên chủ trì không phải là thế lực ở Bắc Động, mà là Thương Minh ở Nam Lục.”

Du Tiểu Mặc hơi động tâm, “Sao Thương Minh này lại chạy tới Bắc Động để tổ chức đấu giá hội?”

Dường như Đoan Mộc Thanh không hề bất ngờ với câu hỏi của hắn, rất tự nhiên giải đáp: “Ân công không biết rồi, thế lực của Thương Minh không chỉ có ở Nam Lục, mà gần như trải rộng khắp đại lục Thông Thiên này, đương nhiên, đây là cách nói khoa trương, nhưng chỉ cần nơi nào có nhiều tài tử, thì nơi có sẽ có bóng dáng của Thương Minh.”

“Thương Minh rất ít khi tổ chức đấu giá hội, mà mỗi lần tổ chức, những món đồ được đấu giá đều là tinh phẩm, lần này Bắc Động phải chờ mãi mới chờ được đấu giá hội của Thương Minh, đương nhiên nhiều người sẽ nghe danh mà đến.”

Đối với đấu giá hội, thái độ của Du Tiểu Mặc rất hướng tới, lập tức mừng rỡ quay qua nhìn Lăng Tiêu, “Chúng ta cũng đi xem được không?”

Lăng Tiêu nhìn thấy ánh mắt sáng lấp ánh của hắn là hiểu ngay, cười nói: “Vậy thì đi xem.”

Đoan Mộc Thanh vội nói: “Ân công, thực ra thì không phải ai cũng có thể tới đấu giá hội của Thương Minh đâu, Thương Minh có hạn chế khá nghiêm khắc với khách tham gia.”

Nghe vậy, Du Tiểu Mặc liền thất vọng.

Lăng Tiêu hỏi: “Phải có điều kiện gì mới có thể đi?”

Đoan Mộc Thanh trả lời: “Một tháng trước khi tổ chức đấu giá, Thương Minh sẽ phát một tấm thiệp mời màu đen, chỉ cần nhận được nó là có thể vào cửa, một hắc thiếp có thể cho ba người đi vào.”

“Vậy phải làm sao mới lấy được hắc thiếp?”

“Xin ân công cứ yên tâm, với thực lực của gia tộc Đoan Mộc, muốn lấy hắc thiếp của Thương Minh không phải là chuyện khó, bây giờ ta đi phân phó, hai ngày nữa có thể đưa tới.”

Sau đó, Đoan Mộc Thanh lại nói một vài chuyện về đấu giá hội cho bọn họ nghe, mãi tới khi trời sẩm tối mới rời đi, hắn vừa đi, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu quay về phòng, Đạo Vân cũng ngại đi theo, liền trở về phòng mình.

Đến tận bây giờ hai người mới có thời gian nghỉ ngơi.

Du Tiểu Mặc lập tức nhào vào trên giường, gian phòng Đoan Mộc Thanh an bài cho họ là phòng tốt nhất của tửu lâu, giường rất lớn, dù ba người cùng nằm cũng không thành vấn đề.

Sau khi lăn hai vòng, Du Tiểu Mặc tựa vào giường nhìn Lăng Tiêu.

“Sao anh lại để cho Đạo Vân đi theo chúng ta?”

Lăng Tiêu cởi cẩm bào mặc ngoài, tiện tay treo lên bình phong bên cạnh, đi đến bên giường ngồi xuống rồi mới lên tiếng: “Em biết ngoại trừ việc trộm đồ, thì đạo tặc còn lợi hại ở phương diện nào nữa không?”

Du Tiểu Mặc vuốt cằm làm ra vẻ suy tư, “Chẳng lẽ là thân thủ.”

Lăng Tiêu lắc đầu, “Không phải thân thủ, mà là tin tức, sư phụ của Đạo Vân muốn tìm những món bảo bối hiếm thấy, nhất định phải đi nghe ngóng tin tức khắp nơi, chắc hẳn nghe được không ít tin tức mà người khác không biết.”

“Ồ.” Du Tiểu Mặc gật đầu cái hiểu cái không, đột nhiên kịp phản ứng, “Anh định nghe ngóng tin tức từ chỗ sư phụ của hắn hả?”

Ngoài dự liệu, Lăng Tiêu phủ nhận, “Đạo Thần kia sao có thể ngu như Đạo Vân, muốn nghe ngóng tin tức từ miệng lão ta còn khó hơn lên trời, nhưng chúng ta không thể hỏi, Đạo Vân thì có.”

Du Tiểu Mặc lập tức tỉnh ngộ, hóa ra là Lăng Tiêu muốn ra tay từ Đạo Vân, bảo sao…

“Vậy anh muốn nghe được tin tức gì?”

“Còn nhớ Nguyên Tố Chi Tâm Mộc chúng ta lấy được ở biển Vô Tận không?” Lăng Tiêu nói.

“Đương nhiên là nhớ rõ, anh nói Nguyên Tố Chi Tâm còn có cách dùng khác, cho nên mới giữ lại.” Du Tiểu Mặc lập tức trả bài.

“Nguyên tố chi tâm được phân chia theo ngũ hành, thứ tự là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trong trí nhớ truyền thừa của viễn cổ Yêu Hoàng, chỉ cần tập trung đủ nguyên tố ngũ hành, rồi mượn năng lượng của chúng, có thể phá vỡ xiềng xích mà đột phá khỏi Thánh cảnh, chỉ là…” Lăng Tiêu muốn nói lại thôi.”

“Chỉ là sao?”

“Trong trí nhớ truyền thừa, chưa có tiền bối viễn cổ Yêu Hoàng nào tập trung đủ nguyên tố ngũ hành, cho nên đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi, ta cũng không biết có thể tìm được bốn nguyên tố Kim Thủy Hỏa Thổ còn lại kia.” Tuy nói thế nhưng Lăng Tiêu vẫn muốn thử, cho nên mới giữ viên Nguyên Tố Chi Tâm này lại.

“Thế thì cứ từ từ tìm, dù sao chúng ta còn có thời gian, đến lúc đó em có thể thăm dò Đạo Vân giúp anh.” Du Tiểu Mặc đứng lên ôm chầm lấy cánh tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đột nhiên nhìn hắn một cái, y nói: “Thôi để ta tự làm cũng được.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, hắn dám cam đoan Lăng Tiêu đang khinh bỉ trí thông minh của hắn này, mặc dù đã hàm súc hơn trước nhiều, liệu hắn có nên cảm thấy may mắn không nhỉ?

“Đúng rồi, không phải Thương Minh là thế lực chuyên buôn bán tin tức sao? Không thể mua tin tức từ họ hả? Nếu Thương Minh thật sự lợi hại như Đoan Mộc Thanh nói, có lẽ họ cũng có tin tức về vấn đề này.” Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ ra.

“Vô ích thôi.” Lăng Tiêu nói, “Có lẽ Thương Minh biết, nhưng tin tức quan trọng thế này, bọn hắn không bán cho người khác dễ dàng thế đâu, nhưng có thể nghe ngóng chuyện của gia tộc Xích Huyết từ chỗ này.”

“Còn có Ngân Qua nữa, không biết bây giờ hắn và Triễn Vũ Hiên đang ở đâu, liệu có ở Bắc Động không?” Du Tiểu Mặc lo lắng sẽ bỏ lỡ họ.

Lăng Tiêu nói: “Không biết, khoảng không gian yếu nhất ở đại lục Thông Thiên chính là Bắc Động, cho nên lúc dựng hành lang không gian, nhiều người đều vô thức lựa chọn Bắc Động, mặc dù lối ra hơi trệch một chút, nhưng chắc chắn bây giờ bọn họ vẫn ở nơi nào đó trong Bắc Động, sớm muộn gì cũng gặp được thôi.”

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát là hiểu.

Lúc trước hắn còn cảm thấy rất kỳ lạ.

Sao Đạo Vân lại xuất hiện trong hành lang không gian của bọn họ, hoá ra là mọi người đều chọn Bắc Động làm lối ra.

“Được rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta lại đi ra ngoài xem một chút.” Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc nằm xuống, việc bọn họ cần làm quá nhiều, dù có cố gắng cũng không thể hoàn thành ngay được.

Buổi tối này, Lăng Tiêu không giày vò Du Tiểu Mặc nữa, rất hiếm thấy.

Hai người ngủ một giấc thẳng tới bình minh, tiếng chân “rầm rầm rầm” phát ra từ hành lang cứ vang lên không ngừng, một lát sau, tiếng Đạo Vân truyền từ ngoài cửa vào, giọng rất lớn.

“Du huynh đệ, ngươi đã dậy chưa thế?”

Du Tiểu Mặc lập tức tỉnh ngủ, chất lượng giấc ngủ tối qua rất tốt, tuy rằng bị đánh thức sớm, nhưng tinh lực rất dồi dào.

Đạo Vân đã chiếm một vị trí tốt dưới lầu, lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi xuống, hắn đã ngồi sẵn dưới đó, bàn ngay gần cửa sổ, có thể nhìn thấy người qua lại ngoài phố, cũng có thể thấy rõ những người đi vào từ ngoài cửa.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Đoan Mộc Thanh cũng dẫn theo một người tới.


CHƯƠNG 383: PHỐ GIAO DỊCH

Người đi cùng Đoan Mộc Thanh là một lão giả lớn tuổi, tướng mạo uy nghiêm, thoạt nhìn không giống khách mời của Đoan Mộc Thanh, hẳn là trưởng bối, bởi vì ánh mắt Đoan Mộc Thanh nhìn ông ta rất tôn kính.

Sau khi bước vào tửu lâu, Đoan Mộc Thanh vốn định lên lầu tìm người, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Du Tiểu Mặc ngồi gần cửa sổ, lập tức nói một tiếng với lão giả bên cạnh.

Lão giả nhìn về phía ba người đang ngồi, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Du Tiểu Mặc và Đạo Vân, cuối cùng rơi vào trên người Lăng Tiêu, dừng lại hai giây, liền đi tới chỗ bọn họ đang ngồi.

Đoan Mộc Thanh bước nhanh tới trước mặt Du Tiểu Mặc, giới thiệu: “Ân công, vị này chính là thúc bá của ta, ông biết ba vị ân công đã cứu mạng ta, cho nên mới cố ý tới nói cảm tạ với ba vị.”

“Tại hạ Đoan Mộc Chấn, vốn phụ thân của Tiểu Thanh muốn đích thân tới nói lời cảm tạ, nhưng gia chủ trùng hợp có việc quấn thân không đi được, cho nên tại hạ liền tự mình tới, mong ba vị bỏ qua cho.” Đoan Mộc Chấn chắp tay nói, vẻ lạnh nhạt trên mặt chuyển thành hối tiếc.

Đạo Vân thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không nói gì, liền trả lời: “Đoan Mộc tiên sinh khách khí, cứu người chỉ là tiện tay mà thôi.”

Hai bên hàn huyên vài câu, Đạo Vân vốn là người mau miệng, bất kể đối tượng là ai hắn cũng có thể chậm rãi bắt chuyện, cho nên nhanh chóng trò chuyện thoải mái với Đoan Mộc Chấn.

“Chuyện về không gian truyền tống, tại hạ đã nghe Tiểu Thanh nói rồi, chuyện này không khó, không biết lúc nào ba vị chuẩn bị rời khỏi Bắc Động?” Ánh mắt Đoan Mộc Chấn chuyển qua trên người Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, ông cảm giác thật ra người làm chủ phải là hai người này.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, thấy y không nói lời nào liền trả lời: “Đại khái là sau khi tham gia đấu giá hội, trước đó, Đoan Mộc tiên sinh, thực ra chúng ta có chuyện muốn nhờ các ngươi.”

Đoan Mộc Chấn khách khí đáp: “Du công tử không cần khách khí, ngươi là ân nhân của tiểu chất, chớ nói một việc, dù có ba việc, chỉ cần gia tộc Đoan Mộc đủ khả năng, chúng ta cũng không chối từ.”

Du Tiểu Mặc cười híp mắt nói: “Là như vậy, trước khi tới đây, chúng ta bị lạc mất vai bị bằng hữu, bọn họ cũng sẽ tới thành Thiên Hương, chỉ là thời gian bất định, nếu như chúng ta đi trước, ta muốn nhờ các ngài lưu ý hộ hai vị bằng hữu này, nếu như thấy họ, hãy nói cho họ biết hành tung của chúng ta.”

Loại chuyện nhỏ nhặt này, đương nhiên Đoan Mộc Chấn đáp ứng không ngớt lời, sau đó lại hỏi thăm tên và đặc điểm của hai người kia, Du Tiểu Mặc đều nói tỉ mỉ.

Mái tóc bạch kim của Ngân Qua rất đáng chú ý, dù ở đại lục Thông Thiên này cũng ít khi thấy ai có màu tóc ấy, còn Triển Vũ Hiên, khí chất của hắn rất không tồi, không khó nhận ra.

Ngày hôm qua, quả nhiên gia tộc Đoan Mộc đã đưa tới một tấm hắc thiếp.

Hắc thiếp lớn khoảng hai bàn tay người trưởng thành, không biết được chế tạo bằng vật liệu gì, bên trên được khắc bằng kiểu chữ màu trắng vô cùng đẹp. Bên phải phía dưới, là hai chữ Thương Minh.

Tấm hắc thiếp này vốn là của gia tộc Đoan Mộc, nhưng gia tộc Đoan Mộc không chỉ có một tấm, đưa một tờ cho họ cũng không phải là tổn thất gì.

Đoan Mộc Thanh muốn giao hảo với họ, liền chủ động đề nghị dẫn họ đi tham quan thành Thiên Hương.

Dù Bắc Động không sánh được với Nam Lục, nhưng phát triển lâu dài như vậy tình hình cũng không tệ lắm, thành Thiên Hương chính là đại biểu, nếu không thì sao Thương Minh có thể tổ chức đấu giá hội ở chỗ này.

Đạo Vân không đi cùng họ, hắn là đạo tặc, đến đâu cũng có nơi để đi, cho nên lúc rời khỏi tửu lâu hắn liền tách ra.

Du Tiểu Mặc không giữ hắn lại, có lẽ hắn đang đi nghe ngóng tin tức về sư phụ.

Về phần Đoan Mộc Thanh, Du Tiểu Mặc uyển chuyển từ chối ý tốt của hắn, chỉ nhờ hắn nói cho họ biết chỗ nào náo nhiệt nhất trong thành Thiên Hương, sau đó đi cùng Lăng Tiêu.

Đoan Mộc Thanh đoán có thể bọn họ muốn đi riêng, không nói gì thêm, thẳng thắn nói vị trí phố giao dịch cho họ.

Phố giao dịch kiểu này có thể gặp được ở rất nhiều nơi.

Khoảng cách từ nơi này cho đến nơi Thương Minh tổ chức đấu giá hội cũng không xa, ở ngay đằng sau hội trường.

Nếu muốn tới phố giao dịch thì phải đi qua sàn đấu giá, bởi vì ngày mai bắt đầu đấu giá hội, cho nên chung quanh đã canh phòng nghiêm ngặt.

Lúc Du Tiểu Mặc nhìn thấy, không nén nổi một tiếng thán phục.

Hội trường rất lớn, lớn gấp chục lần mấy nơi đấu giá mà Du Tiểu Mặc từng tham gia ở đại lục Long Tường, không khí cũng nghiêm túc hơn nhiều, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với những con đường xung quanh.

Bên cạnh đại môn đóng chặt của hội trường có mấy cái cửa nhỏ, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào.

Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại, tiếp tục đi dạo với Lăng Tiêu, không đến mười lăm phút sau, hai người lại tới phố giao dịch.

Từ xưa tới nay, phố giao dịch luôn là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất trong mỗi thành thị, cảnh tượng hiện ra trước mặt họ là con phố rộng rãi, người qua lại tấp nập, tiếng động huyên náo bên tai không dứt, quả nhiên y hệt như Đoan Mộc Thanh đã nói, cực kì náo nhiệt.

“Phố giao dịch ở thành Thiên Hương còn náo nhiệt hơn cả đại lục Long Tường nữa, hàng hóa cũng tốt hơn nhiều, vừa tới đã nhìn thấy không ít linh đan linh thảo cao cấp, còn không ít loại nữa chứ.”

Du Tiểu Mặc hào hứng chạy tới mấy tiệm có vẻ náo nhiệt, từ sau khi trở thành đan sư cấp tám, vì một số việc, hắn gần như chưa tới mấy khu buôn bán, mà dù có tới cũng không mua được gì, tuy đại lục Long Tường là vị diện trung cấp, nhưng so ra vẫn kém vị diện cao cấp như đại lục Thông Thiên.

Nhưng, Du Tiểu Mặc vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Đi dạo một vòng, hắn phát hiện quả nhiên những thứ kia đều dùng linh tinh để quy đổi, hơn nữa giá cả còn không thấp.

“Vậy nhìn xem có vừa ý cái gì không?” Lăng Tiêu mặc Du Tiểu Mặc đi dạo khắp nơi, nhưng vẫn theo sát phía sau hắn.

Du Tiểu Mặc lập tức không khách khí nữa, chạy tới sạp hàng mà mình cảm thấy hứng thú, tuy rằng chen chúc, nhưng không thể cản trở sự nhiệt tình của hắn, nhìn đông, ngó tây, đúng là mua được không ít thứ.

Bản thân hắn có thể luyện ra linh đan, cho nên cứ hình thấy quầy hàng bán linh đan là hắn thẳng thừng bỏ qua liền, bởi vì nếu có linh đan từ cấp tám trở nên, chắc cũng không xuất hiện ở nơi này.

Chỉ là hành vi mua sắm phung phí này lại làm không ít người đỏ mắt.

Bắc Động là vùng man hoang, đa số cư dân ở đây đều không giàu có, đối với người bình thường mà nói, chắc khoảng trăm khối linh tinh đã đủ để họ tiêu dùng nhiều năm rồi.

Bởi vậy có thể thấy, người Bắc Động nghèo khó cỡ nào, khó trách một số người lại đỏ mắt.

Thậm chí có người còn hận linh tinh của Du Tiểu Mặc không thể trở thành của mình.

Du Tiểu Mặc không chú ý, nhưng Lăng Tiêu đi theo sau hắn lại thấy rõ ràng, trên người y tản ra một luồng uy áp nhàn nhạt, vừa cảm nhận được uy áp này, dù những người kia có hâm mộ ghen ghét đến đâu cũng chẳng dám đắc tội với họ, nơi này nhiều nhất là dân du cư độc hành, sau lưng không hè có chỗ dựa.

Du Tiểu Mặc đem đống tài liệu mới càn quét được để vào không gian, nhưng có một điều làm hắn tiếc nuối.

Phố giao dịch không bán hạt giống, ngay cả linh thảo chưa thành thục cũng không có, toàn bộ đều là linh thảo đã thành cây, nhưng cũng đáng ngượng mộ lắm vì phần lớn linh thảo đều là trung phẩm, thậm chí có cả thượng phẩm luôn, tuy rằng hơi ít, nhưng không giống đại lục Long Tường, còn chẳng có lấy một cây.

Du Tiểu Mặc không muốn lãng phí linh thủy chỉ để tưới linh thảo nữa, cho nên mua luôn linh thảo thượng phẩm, lúc này mới khiến người khác hâm mộ không ngừng.

Giá cả của linh thảo thượng phẩm và linh thảo trung phẩm cách biệt một trời một vực, mà người vừa ra tay đã mặc sức mua một đống linh thảo thượng phẩm thế kia, xưa giờ cũng có, nhưng tuyệt đối đáng chú ý. Kết quả là trong lúc Du Tiểu Mặc không biết, chung quanh đã có thêm một đám người tâm địa bất lương, chỉ là còn chưa tới gần, đã bị Lăng Tiêu dọa cho chạy mất dép.

“Tiếc ghê, sao không bán lô đỉnh nhỉ?”

Du Tiểu Mặc còn định nhân cơ hội này xem có thể đổi một cái lô đỉnh tốt hay không, nhưng dạo qua hơn hai mươi mấy quầy hàng, số lượng lô đỉnh được bày bán ít đến thương cảm, chỉ có một hai cái mà thôi, đã thế chất lượng còn kém hơn cả lô đỉnh mà phó viện trưởng đã đưa cho hắn, trong lòng không nén nổi tiếc nuối.

Lăng Tiêu đi tới an ủi: “Phần lớn người ở Bắc Động đều là tu luyện giả, dù có lô đỉnh tốt thì cũng không xuất hiện ở nơi này, nếu em muốn đổi cái khác, đợi đến Nam Lục có thể đi xem.”

Du Tiểu Mặc cũng biết gượng ép không được, không thèm xoắn xuýt quá lâu, nhanh chóng khôi phục tinh thần, kéo Lăng Tiêu tới quầy hàng kế tiếp.

Quầy hàng này không giống như những gian hàng khác, bên trên bày đủ thử đồ hỗn tạp, không có linh thảo và linh đan, mà chỉ có mấy thứ nhìn như đồ chơi.

Chủ quán là một nam tử có vẻ mặt gian giảo, vừa xét từ tướng mạo đã thấy đây không giống người tốt, nhìn thấy họ đi tới, trên mặt đã chất đầy dáng tươi cười, “Hai vị đại ca, muốn xem gì cứ tự nhiên, chỗ ta bán toàn đồ tốt thôi, tuyệt đối không lừa ngươi đâu.”

Nam tử đã sớm chú ý tới sự hiện diện của hai người, nhất là Du Tiểu Mặc rộng rãi kia.

Vốn còn đang nghĩ phải làm sao để dụ họ tới đây, không giờ người đã tự dẫn tới cửa, cũng bớt cho gã kha khá phiền toái, còn làm gã mừng rỡ không thôi.

Du Tiểu Mặc tùy ý liếc nhìn hàng hóa đặt trên quầy.

Mấy thứ mà vẻ ngoài tuyệt đối có thể liệt vào hàng đồ bỏ mà cũng gọi là thứ tốt á?

Nam tử thấy hắn hơi ghét bỏ, vội vàng cầm lấy một vật giải thích: “Vị đại ca kia, mọi thứ không thể nhìn bề ngoài, tuy mấy món hàng của ta có vẻ ngoài không được đẹp, nhưng toàn là đồ tốt đó, ví dụ như món đồ trên tay ta này, đừng nói nó là thứ mỏng mỏng, nó lại là tơ chắn được Vĩnh Hạc đại sư đại danh đỉnh đỉnh khắp đại lục Thông Thiên luyện chế, chỉ cần đặt nó trên đầu, sẽ biến thành người vô hình ngay.”

Vĩnh Hạc đại sư? Là ai vậy?


CHƯƠNG 384: THIÊN CÔNG ĐỈNH

Vĩnh Hạc đại sư? Là ai vậy?

Trong đầu Du Tiểu Mặc đang hiện lên câu hỏi này, mà dù có đại danh đỉnh đỉnh thế nào thì hắn cũng không biết.

Nam tử sợ hắn không tin, liền tự mình làm mẫu, gã đem tơ chắn che trên đầu mình, một giây sau, cả người liền biến mất, đợi gã bỏ tơ chắn ra, lại xuất hiện trở lại.

Du Tiểu Mặc ngạc nhiên, “Cái này cũng thú vị ghê, cho ta xem một chút.”

Nam tử lập tức đưa đồ cho hắn.

Sau khi Du Tiểu Mặc nhận lấy liền dùng sức kéo một chút, đúng là rất mỏng nhưng vẫn chắc chắn, nếu không phải được sờ tận tay thì không biết thực ra thứ này mỏng như cánh ve, nhưng có tốt đến mấy cũng chẳng thực dụng, vừa nãy lúc nam tử làm mẫu, hắn đã cố ý dùng sức mạnh linh hồn dò xét một chút, vẫn có thể phát hiện khí tức của đối phương, mặc dù hơi yếu, hiển nhiên là tấm tơ chắn này không thể hoàn toàn thu liễm khí tức của người ta.

Đúng lúc hắn định trả lại, ánh mắt lơ đãng liếc qua sạp hàng, đột nhiên chứng kiến một chứ gì bị che mất một nửa, đổng tử mãnh liệt co lại.

Du Tiểu Mặc rời ánh mắt, nói với nam tử: “Tấm tơ chắn này bán thế nào?”

Nam tử thấy hắn hứng thú, lập tức mừng rỡ trả lời: “Bởi vì đây là món đồ được Vĩnh Hạc đại sư làm ra, nhưng ta thấy ngươi tới mua ở đây là lần đầu, liền ưu đãi cho ngươi, hai trăm linh tinh là được, giá ban đầu là năm trăm linh tinh đó.”

Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt không thể tin nhìn gã, “Một trăm linh tinh ta còn chê đắt mà ngươi lại đòi những hai trăm, ta cho ngươi biết, thứ này thoạt nhìn không tệ, nhưng không thực dụng, hơn nữa dễ dàng bị phát hiện, ta thấy ngươi xem ta lạ mặt, nên định lừa gạt phải không?”

“Không phải.” Nam tử vội vàng nói, không ngờ ăn trộm gà mà còn mất nắm gạo.

Du Tiểu Mặc chậm rãi này, “Vị đại ca kia, thực ra ta cũng muốn mua tấm tơ chắn này lắm, nhưng ngươi ra giá quá cao, vậy đi, chúng ta đều lùi một bước, ta không mặc cả với ngươi nữa, hai trăm thì hai trăm, nhưng ngươi phải cho ta chọn một món đồ trong quán.”

Nói xong, hắn tiện tay lấy một món đồ dưới sạp hàng.

“Món này đi, sao nào?”

Nam tử nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến lúc Du Tiểu Mặc chọn đồ đặt trước mặt gã, vốn còn do dự đã kiên định ngay, nhưng gã vẫn giả bộ đau lòng than thở: “Vậy được rồi, ta chịu thiệt một chút là được.”

Du Tiểu Mặc dứt khoát đưa cho hắn hai trăm linh tinh, sau đó cầm đồ rồi kéo Lăng Tiêu rời đi.

Nam tử nhìn bóng lưng của hai người, rốt cục cũng lộ ra nụ cười đắc ý, đúng là kẻ ngu còn tự cho là mình thông minh, giá trị của tấm tơ chắn và tấm da thuộc kia còn chẳng đến hai trăm linh tinh, không ngờ hắn lại bị lừa thật.

Gã sẽ dứt khoát như vậy, cũng bởi vì món đồ Du Tiểu Mặc chọn không hề có giá trị.

Lại nói về Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.

Vừa ra khỏi con phố kia, Du Tiểu Mặc lấy ngay tấm da thuộc ra.

Sau khi cẩn thận nhìn một lượt, hắn lập tức cười hí hí hí rất là ngốc.

“Cười cái gì?” Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc, ngay từ đầu, lời nói và hành động của hắn đã rất kì lạ, tuy rằng y đoán được việc này có liên quan rất lớn tới tấm da thuộc trên tay hắn.

Du Tiểu Mặc nâng tấm da lên, “Anh biết đây là gì không?”

Ánh mắt Lăng Tiêu chuyển về phía ấy, nhìn vài giây, “Thứ này, hình như đã gặp ở đâu rồi?”

Du Tiểu Mặc thấy một miếng da khác trong không gian, diễu võ dương oai: “Anh xem đi, hai tấm da này có phải là làm từ một nguyên liệu không, đồ án phía trên cũng na ná luôn?”

Miếng da khác trên tay hắn chính là một phần tư tấm bản đồ da dê lấy được ở Vô Phong trấn, khi đó còn bị Lăng Tiêu mắng cho một trận, tuy rằng Du Tiểu Mặc đã bỏ ý nghĩ kiếm bảo tàng trong bản đồ, nhưng hắn vẫn cất kỹ, lúc cất đi hắn còn ôm cái suy nghĩ nhỡ đâu may mắn mà.

Không ngờ, bây giờ hắn lại phát hiện một tấm khác ở đại lục Thông Thiên, hơn nữa đồ án phía trên còn nối liền nhau, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ rằng rất có thể bản đồ kho báu vẫn tồn tại.

Vừa nghĩ đến đây là Du Tiểu Mặc đả kích động lắm rồi, quả nhiên hắn không nhìn lầm mà, cho dù thứ này không phải là bản đồ kho báu thì chắc chắn bên trong cũng có điều bí ẩn khác.

Lăng Tiêu cũng không ngờ lại có thể phát hiện ra mảnh bản đồ thứ hai ở nơi này, như vậy rất có thể Du Tiểu Mặc đã đoán trúng rồi, bảo sao khi nãy hắn lại mua cái thứ tơ chắn vô dụng kia, hóa ra mục đích là tấm da thuộc này.

“Xem ra, rất có thể tấm bản đồ này vẽ một vùng ở đại lục Thông Thiên.” Lăng Tiêu xoa cằm.

Du Tiểu Mặc gật đầu phụ họa, “Tiếc là còn thiếu hai tờ nữa.”

Lăng Tiêu nói: “Việc này đành phải tùy theo số phận, đại lục Thông Thiên lớn như vậy, chẳng khác gì mò kim đáy bể, nói không chừng còn khiến người khác chú ý.”

“Nói cũng phải.” Du Tiểu Mặc cũng không có ý ép buộc.

“Bây giờ sao, còn muốn đi dạo không?” Lăng Tiêu hỏi.

“Không, chúng ta trở về đi.” Du Tiểu Mặc kéo y rời khỏi phố giao dịch, người bình thường nhất định sẽ tranh thủ lúc vận khí không tệ tiếp tục kiếm bảo bối, nhưng hắn cảm thấy, vận khí của một người không thể tốt mãi được, nếu là của hắn thì cuối cùng sẽ thuộc về hắn thôi.

Khi hai người trở lại tửu lâu, Đạo Vân vẫn chưa trở về.

Đoan Mộc Thanh nhận được tin tức hai người trở về, lập tức chạy tới, còn mang đến một tin tức tốt.

“Ân công, đây là danh sách những món đồ sẽ được đấu giá vào ngày mai, ngài xem xem có thích thứ nào không, nếu có, có thể thừa cơ hội này chuẩn bị chút tiền.”

Đoan Mộc Thanh đưa một tờ đơn màu hồng cho Du Tiểu Mặc, mặc dù đấu giá hội là do Thương Minh tổ chức, nhưng trước đó Thương Minh đều phát cho mỗi thế lực lớn một tờ danh sách, để mọi người chuẩn bị đủ tiền.

Du Tiểu Mặc mở tờ đơn ra, số lượng đồ được Thương Minh mang ra đấu giá không nhiều, nhưng đúng như Đoan Mộc Thanh đã nói, toàn bộ đều là tinh phẩm.

Ngoại trừ linh thảo, linh đan, công pháp và kỹ pháp thường thấy thì còn có không ít kỳ trân dị bảo, ví dụ như giáp hộ pháp các kiểu, không có thứ nào không phải là thứ tốt.

Ánh mắt Du Tiểu Mặc dời xuống, đột nhiên dán chặt vào đó.

“Đây là cái gì?”

Đoan Mộc Thanh thấy tầm mắt của hắn rơi vào vật phẩm đấu giá cuối cùng, giải thích: “Đây là Thiên Công Đỉnh, là vật phẩm quan trọng nhất trong đấu giá hội.”

Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, “Thiên Công Đỉnh là cái gì?”

Lăng Tiêu đột nhiêu rút tờ đơn trên tay hắn ra, lên tiếng trước khi Đoan Mộc Thanh kịp mở miệng: “Đại lục Thông Thiên có một Đỉnh Bảng, ghi chép thứ hạng của mỗi lô đỉnh, thứ hạng càng cao, lô đỉnh càng tốt, mà Thiên Công Đỉnh chính là lô đỉnh xếp hạng thứ bảy.”

Tới tận hôm nay, Du Tiểu Mặc vẫn cho rằng lô đỉnh chính là lô đỉnh, tuy cũng có phân chia tốt xấu, nhưng chắc không chênh lệch quá nhiều, không ngờ ở đại lục Thông Thiên này còn có một thứ gọi là Đỉnh Bảng, chẳng lẽ căn cứ chất lượng cái nào tốt hơn rồi bình luận hả?

Lăng Tiêu biết rõ nghi ngờ của hắn, liền giải thích: “Lô đỉnh trên Đỉnh Bảng không giống lô đỉnh thông thường, sự khác biệt lớn nhất là, chất lượng lô đỉnh của em chỉ tốt, chứ không có tác dụng đi kèm.”

“Có ý gì?”

“Mượn Thiên Công Đỉnh để nói, theo truyền thuyết, người chế tạo ra nó là viễn cổ đoạn tạo sư, khi đó, rất nhiều thứ tốt vẫn chưa bị thất truyền, cho nên thời điểm đoạn tạo sư kia tạo ra Thiên Công Đỉnh, đã thêm vào một trận pháp đặc biệt, trận pháp kia có hiệu quả tụ linh, có thể đề cao tỷ lệ thành công và chất lượng của linh đan, còn nữa, lúc luyện chế linh đan cao cấp, linh đan vừa thành đan sẽ bay ra khỏi lô đỉnh, cấp bậc càng cao, năng lượng càng lớn, ví dụ như linh đan trên cấp mười, thậm chí còn mang theo công kích, mà Thiên Công Đỉnh có thể nhốt linh đan ở trong lô đỉnh.”

Du Tiểu Mặc há hốc miệng, đúng là một cái lô đỉnh thần kỳ, nhưng Thiên Công Đỉnh lại chỉ xếp hạng bảy, vậy có thể khẳng định sáu cái lô đỉnh phía trên kia còn lợi hại hơn nhiều nhiều luôn.

Không ngờ hắn vừa định đổi lô đỉnh thì Thiên Công Đỉnh đã chạy tới trước mặt hắn, sao hắn có thể buông tha cơ hội này đây.

“Nhất định em phải lấy được cái lô đỉnh này.” Ý chí chiến đầu của Du Tiểu Mặc bắt đầu dâng cao.

“Cái này…” Chỉ sợ hơi khó.

Đoan Mộc Thanh thấy Du Tiểu Mặc hưng phấn quá, tuy không muốn đả kích hắn nhưng vẫn đành phải nói. Chỉ là ánh mắt Đoan Mộc Thanh nhìn Lăng Tiêu cũng mang theo chút kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng mấy người này lần đầu đặt chân tới đại lục Thông Thiên, cho nên lúc nghe thấy họ không biết Thương Minh mới không bất ngờ, vậy mà nam nhân này lại biết rõ ràng về Đỉnh Bảng và Thiên Công Đỉnh tới vậy, làm hắn phải nghi ngờ.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Đoan Mộc Thanh: “Cái gì khó?”

Lăng Tiêu nói: “Có phải là không ít người muốn sở hữu Thiên Công Đỉnh đúng không?”

Đoan Mộc Thanh thấy y đoán đúng, cũng không chần chừ, nói thẳng, “Bất cứ một cái lô đỉnh nào nằm trong mười hạng đầu trên Đỉnh Bảng đều là ước mơ tha thiết của mọi đan sư, tuy không rõ tại sao Thương Minh lại mang Thiên Công Đỉnh tới đấu giá hội ở thành Thiên Hương, nhưng vì đã sớm thả tiếng gió, cho nên chắc chắn lúc ấy không chỉ có thế lực ở Bắc Động, mà còn không ít thế lực ở nơi khác nữa, đến lúc ấy chắc chắn cạnh tranh sẽ rất kịch liệt.”

“Cho nên?” Du Tiểu Mặc mở to mắt.

Đoan Mộc Thanh bị bộ dạng này của hắn làm cứng họng, “Những người kia vừa đến, giá của Thiên Công Đỉnh sẽ bị đẩy lên rất cao, nếu ân công thật sự muốn cạnh tranh lấy Thiên Công Đỉnh, nhất định phải dự phòng thật nhiều linh tinh.”

Nhưng ở trong mắt Đoan Mộc Thanh, muốn chuẩn bị một số lượng linh tinh lớn như vậy chỉ trong một ngày là chuyện bất khả thi.

Ngày hôm sau, đấu giá hội được tổ chức đúng hạn.


CHƯƠNG 385: HAI NGƯỜI TRẺ TUỔI

Sáng sớm hôm sau, thành Thiên Hương xuất hiện một đám đông đổ về như thủy triều, đa số đều đi tới một phướng, đó chính là hội trường mà Thương Minh sắp tổ chức đấu giá hội —— phòng đấu giá Thương Ưng.

Trời vừa sáng là Đoan Mộc Thanh đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa, vội vội vàng vàng dẫn người tới tửu lâu để đón Du Tiểu Mặc.

Cũng không lâu lắm, một cỗ xe ngựa hoa lệ liền dừng lại bên cạnh cửa lớn của phòng đấu giá Thương Minh, đúng là nơi mà Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã đi qua hôm trước.

Cửa vào vốn còn trống trải, lúc này đã bị đám đông chen lấn chật như nêm, đủ các loại xe ngựa lớn nhỏ đứng trên đường, đường phố vốn rộng rãi đã bị chặn đến nỗi nửa bước khó đi, tuy rằng nhân khẩu ở Bắc Động không thể so được với nơi khác, nhưng vẫn có thể nhìn từ cảnh này ra được sự long trọng chưa từng có.

Sau khi xuống xe, Du Tiểu Mặc và những người khác phải đi bộ một đoạn ngắn mới đến được cửa nhỏ bên cạnh cửa chính.

Cửa nhỏ là lối đi của khách quý, chỉ những thế lực ở Bắc Động mới có tư cách đi.

So với dòng người mãnh liệt ở cửa chính, thì bên này thật là thanh tĩnh rộng rãi biết bao, cứ cách một lát mới thấy một đám người có lai lịch lớn bước vào, nam tử trung niên đứng bên cạnh cửa nhỏ cũng ra vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không hề lộ ra thần thái nịnh bợ chút nào.

Lúc bọn họ vừa chuẩn bị đi qua, phía trước đột nhiên xuất hiện mấy người, vừa vặn nhanh hơn họ một bước, hình như là hai nhóm người thì phải, đồng thời đi về phía cửa nhỏ.

Cửa nhỏ này chỉ có thể để cho hai người song song đi qua, nhưng hai nhóm này ai cũng muốn vào trước, kết quả là chặn lại trước cửa, dường như trong không khí có mùi khói thuốc súng bốc lên.

“Đường Hạo, quả nhiên là ngươi!”

Người lên tiếng là nam tử trẻ tuổi, bề ngoài khoảng chừng hai mươi lăm, nhưng ở đại lục Thông Thiên này không thể nào nhìn bề ngoài mà phán đoán tuổi thật được, bởi vì rất nhiều người nhìn thì trẻ, nhưng trên thực tế họ đã vượt qua thiên tuế rồi.

Sau lưng nam tử trẻ tuổi, là hai gã cường giả khí tức mạnh mẽ, nếu phán đoán thì một trong hai người ít nhất phải có tu vi Đế cảnh, người khác là Hoàng cảnh, nhìn thì có vẻ giống hộ vệ của nam tử, có thể để hai cường giả làm hộ vệ thế này, thân phận nhất định không giống người thường.

Người bị nam tử trẻ tuổi gọi Đường Hạo cũng là một thanh niên có tuổi bề ngoài không kém bao nhiêu, khuôn mặt anh tuấn của thanh niên mang theo vài phần kiêu ngạo, sau lưng có hai gã hộ vệ đồng dạng như thế.

Vừa nghe được câu nói kia, Đường Hạo lạnh lùng nhìn hắn, cảm giác vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, “Hồ Phong, lại là ngươi, xem ra lần này ngươi cũng muốn tranh giành với ta.”

Trên mặt Hồ Phong lộ ra một tia cười lạnh, “Hẳn là phải nói ngươi muốn tranh giành với ta chứ hả.”

Đường Hạo hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã nói vậy, thế thì dựa vào bản lĩnh của mình đi.”

“Hy vọng ngươi chuẩn bị đủ linh tinh, đừng đến lúc đấy lại bị ta dọa sợ tới mức không dám tăng giá.” Trong mắt Hồ Phong lóe lên một tia sáng lạnh.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói.

“Thật xin lỗi, có thể nhường đường một chút không?”

Giọng nói đột nhiên xuất hiện này khiến có hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó, chỉ thấy cách nơi họ đứng không xa, là một thiếu niên có bộ dáng còn trẻ hơn cả họ, thoạt nhìn chỉ mười tám mười chín tuổi, xét theo khí tức thì hẳn là một đan sư, nhưng bên cạnh hắn còn có khá nhiều người, một người trong đó làm cho cả hai ghé mắt.

Bên cạnh thiếu niên, là một nam nhân có tướng mạo đủ làm bất cứ ai giật mình, áo trắng ưu nhã, tư thái lười biếng, nhưng trên người lại tản ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, thoạt nhìn cũng mạnh như hộ vệ của họ.

Nhưng hai người vẫn nhíu mày khó chịu.

Hồ Phong không nhịn được mà ném cho đối phương một chữ, “Cút!”

Đương nhiên là Du Tiểu Mặc không chịu cút, hắn tới cùng lúc với họ mà, vậy mà hai người này cứ chặn ở ngoài cửa nói tới nói lui, họ không vào thì người khác vẫn muốn vào chứ. Đã không thích câu hỏi thăm khách khí của hắn, thì chỉ có thể dùng cách khác thôi.

Du Tiểu Mặc nói: “Tiếc ghê, hình như phòng đấu giá Thương Ưng đâu phải do các ngươi mở.”

“Tiểu tử, có gan thì ngươi lập lại lần nữa.”

Sắc mặt Hồ Phong thoáng chốc đã trở nên hết sức khó coi, nhưng còn chưa đợi hắn nói chuyện, Đường Hạo đã lạnh mặt, sắc mặt vốn ôn tồn đều trở nên âm trầm, ánh mắt như tia sét lia vào trên người Du Tiểu Mặc, đã lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

“Nói mấy lần cũng thế thôi, các ngươi cứ chặn ở cửa không ai vào được, chẳng lẽ ta nhờ các ngươi nhường được một chút không được sao? Nếu như con đường này do Thương Minh mở riêng cho các ngươi thì ta không có gì để nói.”

Dường như Du Tiểu Mặc không hề thấy sắc mặt khó coi của họ, nói một đống câu từ đủ để rước oán hận, hết lần này tới lần khác hai người không thể nào phản bác lại.

Đoan Mộc Thanh đứng phía sau muốn cản lại cũng không kịp, nghe Du Tiểu Mặc nói thế, lại quay ra nhìn sắc mặt đã đen thui của Đường Hạo và Hồ Phong, trong lòng thầm than một tiếng nguy rồi, hắn biết rõ hai người này từ đâu tới, cũng biết không thể đắc tội.

Đương nhiên, Thương Minh không thể nào mở riêng một con đường chỉ dành cho hai người này, đừng nói là họ, ngay cả người có thân phận và địa vị cao hơn cũng không thể.

Mặt Hồ Phong và Đường Hạo cùng đỏ lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn.

Trong lúc bọn hắn chuẩn bị bão nổi, vị trung niên đứng canh gác đột nhiên mở miệng.

“Hồ thiếu gia, Đường thiếu gia, vị công tử này nói không sai, nếu như các ngươi không định tiến vào, vậy thì xin nhường đường, một đám đông bị các ngươi chắn ở bên ngoài cũng không dễ nhìn, làm trễ nải đấu giá hội như thế, hai người các ngươi có thể chịu trách nhiệm không?”

Những lời này lập tức làm sắc mặt Hồ Phong và Đường Hạo lúc trắng lúc xanh.

Nhưng bọn hắn không thể dùng thái độ đã đối xử với Du Tiểu Mặc để nói chuyện với người trung niên này, bởi vì sau lưng người này là Thương Minh.

Nét mặt của Đường Hạo sượng ngắt: “Tiên sinh đã nói vậy, thì chúng ta đi vào.”

Nói xong câu đó, hắn hừ lạnh với Du Tiểu Mặc một tiếng, hiển nhiên là chuẩn bị ghi cả mối hận với nam tử trung niên lên đầu Du Tiểu Mặc, sau đó mới mang theo người phía sau đi vào phòng đấu giá.

Hồ Phong cũng hung hăng liếc nhìn Du Tiểu Mặc rồi mang hai gã hộ vệ phía sau đi vào.

Chỉ trong chốc lát đã xảy ra va chạm hai người có lai lịch lớn, nhưng Du Tiểu Mặc chẳng hề có chút áp lực nào, tự bọn chúng lòng dạ hẹp hòi mà. Mắt chó nhìn người thấp.

Đoan Mộc Thanh lại lo lắng đến mức mồ hôi lạnh cứ túa ra ầm ầm, khi bọn hắn đi vào, hắn vội vàng kéo Du Tiểu Mặc, “Ân công, không xong rồi.”

“Cái gì không xong?” Du Tiểu Mặc bị kéo, đành phải dừng bước lại.

Đoan Mộc Thanh lo lắng: “Hai người vừa đi vào, chính là thế lực tới từ Nam Lục mà ta đã kể với ngài hôm qua đó, hôm nay ngài đắc tội với họ, nhất định họ sẽ không bỏ qua đâu.”

Nam Lục? Vậy thì thật khéo.

Du Tiểu Mặc nói: “Yên tâm đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi Bắc Động, cho dù đến địa bàn của chúng thì Nam Lục cũng lớn như vậy mà, chưa hẳn đã đụng mặt.” Mà có đụng thì cải trang là xong, vốn hắn và Lăng Tiêu đã có ý định sẽ dịch dung ngay sau khi tiến vào Nam Lục, để tránh bị người của gia tộc Xích Huyết nhận ra.

“Nhưng mà…”

Đoan Mộc Thanh còn định nói gì đó, Du Tiểu Mặc đã đi cùng Lăng Tiêu vào trong rồi, đành phải bất đắc dĩ theo sau.

Diện tích bên trong phòng đấu giá Thương Ưng vô cùng rộng lớn, như một cái tổ chim khổng lồ, phòng đấu giá được đặt dưới mặt đất, chỗ ngồi được phân bố theo kiểu bậc thang, ở trên cùng là từng phòng riêng, cũng là nơi phòng đấu giá chuẩn bị cho các thế lực lớn, căn cứ vào hắc thiếp để dò chỗ ngồi.

Hắc thiếp của gia tộc Đoan Mộc cũng là một gian phòng độc lập, dù sao mỗi người đều có bí mật riêng, cho nên cố ý xếp riêng cho hai người một phòng.

Sau khi đưa ba người tới phòng riêng, Đoan Mộc Thanh đi qua phòng bên cạnh.

Vách tường chung quanh phòng trong suốt, cho nên bọn họ có thể thấy rõ những người của gia tộc Đoan Mộc, sau khi Đoan Mộc Thanh đi qua, nói bên tai với một người đàn ông trung niên có vài phần giống hắn, không biết người đàn ông trung niên kia nói gì mà lông mày của Đoan Mộc Thanh đã nhăn lại thật chặt.

Dù chỉ số thông minh có hạn nhưng Du Tiểu Mặc vẫn đoán được họ đang nói gì, hẳn là nói về những chuyện mới xảy ra bên ngoài.

Đạo Vân cũng nhìn trọn sự việc, hắn đi đến bên người Du Tiểu Mặc chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên phát hiện ra có người đang nhìn mình chằm chằm, vừa nghiêng đầu đã thấy Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.

Đạo Vân rùng mình, người đang cong một nửa lại phải đứng thẳng lên, cười gượng hai tiếng, liền đổi qua một chỗ khác.

“Du huynh đệ, ngươi thật sự không lo lắng sẽ bị trả thù sao? Hai người kia hình như không phải người bình thường.” Nhìn khuôn mặt tràn đầy phấn khởi của Du Tiểu Mặc, Đạo Vân không nhịn được mà hỏi.

Du Tiểu Mặc tựa vào vai Lăng Tiêu, nghe được câu này, liền thờ ơ trả lời: “Thế thì đành chịu, đã đắc tội rồi.”

Nói như mây trôi nước chảy thế này, Đạo Vân cũng thật bội phục hắn.

Căn cứ vào quan sát của hắn, rất có thể hai người kia đến từ thế lực hạng nhất của Nam Lục, lý do thứ nhất là hộ vệ đi theo, còn nữa là quần áo của cả hai người, không chỉ đẹp đẽ quý giá thông thường, trang sức trên người cũng rất đáng giá, thế lực bình thường không thể nào mang nổi.

Có thể kết luận, hai người kia tuyệt đối là công tử thế gia.

Đang nói dở, Du Tiểu Mặc liền nhìn qua phòng đối diện, đúng là phòng của Hồ Phong và Đường Hạo, dù cách hai lớp vách tường thủy tinh nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ ánh mắt như muốn phóng hỏa của hai người kia.

Trong lòng Du Tiểu Mặc khẽ động, tặng cho cả hai một nụ cười tươi rói.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, hai người bị hắn làm cho tức điên.

back top